Chương : 64
- Thấy em bận rộn lâu ngày nên muốn đưa em đi thư giãn thôi! Thế nào, không muốn nhận tấm lòng của anh trai em sao?
Trên mặt Trịnh Thiên trước sau như một vẫn giữ vững nụ cười nhẹ, đưa chìa khóa xe cho nhân quán bar đem xe vào bãi đỗ xong thì cúi đầu nhìn Trịnh Diệp. Ngữ điệu rất chi là chân thành, nghe không ra một chút không đúng nào cả...còn có ánh mắt mang theo bi thương nữa chứ!
- Tốt, tấm lòng của anh em nhận là được chứ gì!
Trịnh Diệp đành phải buông vũ khí đầu hàng trước anh trai của cô. Nếu không cô chỉ không biết nếu cô không tin lời của anh, thì anh hai cô sẽ có bộ dạng gì đây?
Nhưng...hình như cô có cảm giác là tính cách của anh trai cô có biến hoá không nhỏ so với lúc trước thì phải? Đại khái là lâu lâu lại lộ ra một chút vô lại chẳng hạn... Có điểm giống một người nào đó!
Trịnh Diệp nhất thời bị suy nghĩ của mình doạ sợ một chút, vội vàng lắc đầu xua đi ý nghĩ đó... Chắc là cô nghĩ nhiều rồi, anh hai cô và người đó thì làm sao có quan hệ gì được?
Lúc này Trịnh Diệp phủ nhận suy nghĩ của mình, nhưng sẽ rất rất nhanh sau đó...cô mới biết được cô có khả năng suy đoán chính xác đến cỡ nào!
Thái độ bên ngoài của Trịnh Diệp cũng không có biến hóa nhiều, không hề biểu hiện hết cảm xúc trong lòng cô ra, cho nên Trịnh Thiên cũng không biết được suy nghĩ trong lòng cô. Xoay người hướng về phía cửa, anh nhẹ giọng:
- Đi thôi, bạn anh đang đợi bên trong, để anh giới thiệu cho em biết!
Trịnh Diệp suy nghĩ về người bạn trong lời của Trịnh Thiên, chính là người giúp đỡ anh thời gian qua mà anh thường nhắc đến đó sao? Âm thầm suy đoán, bước chân của Trịnh Diệp cũng nhanh hơn, cô cũng muốn biết người đó trong như thế nào!
- Vào đi!
Từ trong phòng vọng ra âm thanh trầm thấp mang chút lười biếng. Trịnh Diệp còn đang bận đánh giá xung quanh một chút thì đã bị âm thanh đó làm cho giật mình...giọng nói đó? Nè nè... không phải trùng hợp như vậy chứ?
- Sao vậy, vào thôi?
Trịnh Thiên vừa quay lại đã thấy vẻ mặt ngơ ngác rối rắm của em gái mình, ý cười bên môi càng đậm, kéo tay cô đi vào.
- Tôi tưởng cậu không đến chứ.
Hoắc Vĩ Triệt không ngẩng đầu lên, cúi đầu xoay xoay ly rượu trong tay...tư thái dù lười biếng vẫn tự nhiên bộc lộ khí chất cao quý của anh. Và hình như anh hoàn toàn không nhận ra ngoài Trịnh Thiên bước vào còn một người khác thì phải?
- Sao lại không đến chứ, chỉ là tôi phải đi đón em gái nên mới đến trễ một chút thôi sao? Đây đây, giới thiệu một chút...
- Em gái cậu... tiểu Diệp?
Hoắc Vĩ Triệt vừa nghe đến hai từ" em gái" từ miệng của Trịnh Thiên thì ngay lập tức ngẩng đầu lên... Ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên khi trước mặt là một bóng dáng quen thuộc, cũng vì thế ngất luôn lời của Trịnh Thiên!
- Sao lại là anh?
Trịnh Diệp có phần trợn trắng mắt khi thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông đang ngồi... không phải chứ? Người bạn đó của anh hai cô chính là Hoắc Vĩ Triệt sao? Này... không phải chứ...
- Sao vậy, hai người quen nhau à?
Trịnh Thiên nhìn nhìn thái độ của hai người thì toả ra cực kì kinh ngạc... Có điều anh đứng ở sau lưng Trịnh Diệp, nên cô không hề thấy được biểu cảm và lời nói của anh không đồng nhất, anh nháy mắt cái ra dấu với Hoắc Vĩ Triệt.
Là người thông minh cỡ nào, sao lại không hiểu ý của Trịnh Thiên được chứ? Cho nên Hoắc Vĩ Triệt đã rất nhanh phối hợp...
- Đúng vậy, tiểu Diệp chính là người mà lần trước tôi kể với cậu!
- Oa... thì ra người con gái hoàn hảo mà cậu kể chính là em gái tôi, thật là không ngờ nha?!
Tự biên tự diễn, không có kịch bản từ trước... Nhưng hai người làm bạn với nhau cũng mười mấy năm, hiểu ý nhau không ít...tự nhiên sẽ phối hợp ăn ý. Mà nói đi cũng phải nói lại, khả năng diễn xuất này cũng không thua gì diễn viên của Hollywood đâu!
Quả nhiên... Trịnh Diệp hoàn toàn bị khả năng diễn xuất của hai người lừa, không chút nghi ngờ. Mà còn bị ánh mắt ái muội của anh trai cô nhìn bối rối cả lên!
- Anh hai, anh ta chính là người bạn tốt mà anh nói?
- Đúng! Nhưng anh không ngờ rằng em lại quen biết cậu ta đấy.
- Em...
Trịnh vừa định nói, thì chuông điện thoại của cô bắt chợt reo lên, cô đành ngừng lại, sau đó mới mở miệng.
- Em ra ngoài nghe điện thoại một cái!
Nói xong liền đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài.
- Alo, anh gọi em giờ này chi vậy?
Sau khi ấn nghe, Trịnh Diệp liền nhẹ giọng lên tiếng.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nam vô cùng ấm áp, thân thiết, là của Triệu Thế Minh, anh nói.
"Không biết em có rảnh không, anh mới tìm ra chỗ này rất thú vị, muốn dẫn em đi xem thử!"
- Bây giờ thì không được rồi, em đang ở cùng anh hai em!
Trịnh Diệp có vẻ tiếc nuối. Có thể nói Triệu Thế Minh còn biết rõ sở thích của cô hơn là anh hai cô nữa. Chỗ mà anh ấy bảo thú vị thì chắc chắn là vậy. Nhưng hiện tại thì...
"Đã thế thì để khi khác vậy, gặp lại em sau!"
Trong giọng nói của Triệu Thế Minh lộ ra chút thất vọng. Trịnh Diệp cũng cảm nhận được, không biết nói gì hơn:
- Vâng, bye anh!
...
- Này, sao không nói trước là cậu đưa tiểu Diệp đến?
Không có sự hiện diện của Trịnh Diệp, Hoắc Vĩ Triệt quay sang Trịnh Thiên mà nói ra nghi vấn. Người này đang có ý đồ gì đây... Cũng may là anh có kinh nghiệm ứng phó những chuyện bất ngờ đấy!
Trịnh Thiên ngã lưng dựa lên ghế, bắt chéo chân, cười cực kỳ nham hiểm:
- Cậu biết không, tôi luôn ủng hộ cậu theo đuổi tiểu Diệp! Tuy nhiên, cậu cũng có em gái...chắc chắn cậu cũng muốn em gái mình có nơi nương tựa tốt nhất. Cho nên, tôi muốn kiểm tra thử cậu có thể hoàn toàn xứng với con bé không! Haizzz... tiểu Diệp rất có sức hút, ngoài cậu cũng không thiếu người để ý tới con bé đâu.
Dáng vẻ của Trịnh Thiên hoàn toàn chính là người anh trai hết lòng nghĩ cho em gái. Nhưng có hoàn toàn là sự thật không thì chỉ có hỏi anh ta mới biết được!
Hoắc Vĩ Triệt nhíu nhíu mày, tự hỏi bản thân có phải đã vô tình làm cái gì khiến Trịnh Thiên không vui hay không. Chứ cái thái độ lúc này và ngày hôm qua là hoàn toàn khác... rõ ràng chính là cố ý muốn gây sự đây mà?
- Tôi cảm thấy cậu càng lúc càng nhàm hiểm!
- Quá khen, đó chỉ là bản năng của người anh trai thôi!
Cũng không để cho hai người đàn ông tiếp tục chủ đề của mình thì cánh cửa phòng đã được Trịnh Diệp mở ra. Thấy vậy hai người liền cùng lúc đổi thái độ, cùng nhau trò chuyện vui vẻ.
Trên mặt Trịnh Thiên trước sau như một vẫn giữ vững nụ cười nhẹ, đưa chìa khóa xe cho nhân quán bar đem xe vào bãi đỗ xong thì cúi đầu nhìn Trịnh Diệp. Ngữ điệu rất chi là chân thành, nghe không ra một chút không đúng nào cả...còn có ánh mắt mang theo bi thương nữa chứ!
- Tốt, tấm lòng của anh em nhận là được chứ gì!
Trịnh Diệp đành phải buông vũ khí đầu hàng trước anh trai của cô. Nếu không cô chỉ không biết nếu cô không tin lời của anh, thì anh hai cô sẽ có bộ dạng gì đây?
Nhưng...hình như cô có cảm giác là tính cách của anh trai cô có biến hoá không nhỏ so với lúc trước thì phải? Đại khái là lâu lâu lại lộ ra một chút vô lại chẳng hạn... Có điểm giống một người nào đó!
Trịnh Diệp nhất thời bị suy nghĩ của mình doạ sợ một chút, vội vàng lắc đầu xua đi ý nghĩ đó... Chắc là cô nghĩ nhiều rồi, anh hai cô và người đó thì làm sao có quan hệ gì được?
Lúc này Trịnh Diệp phủ nhận suy nghĩ của mình, nhưng sẽ rất rất nhanh sau đó...cô mới biết được cô có khả năng suy đoán chính xác đến cỡ nào!
Thái độ bên ngoài của Trịnh Diệp cũng không có biến hóa nhiều, không hề biểu hiện hết cảm xúc trong lòng cô ra, cho nên Trịnh Thiên cũng không biết được suy nghĩ trong lòng cô. Xoay người hướng về phía cửa, anh nhẹ giọng:
- Đi thôi, bạn anh đang đợi bên trong, để anh giới thiệu cho em biết!
Trịnh Diệp suy nghĩ về người bạn trong lời của Trịnh Thiên, chính là người giúp đỡ anh thời gian qua mà anh thường nhắc đến đó sao? Âm thầm suy đoán, bước chân của Trịnh Diệp cũng nhanh hơn, cô cũng muốn biết người đó trong như thế nào!
- Vào đi!
Từ trong phòng vọng ra âm thanh trầm thấp mang chút lười biếng. Trịnh Diệp còn đang bận đánh giá xung quanh một chút thì đã bị âm thanh đó làm cho giật mình...giọng nói đó? Nè nè... không phải trùng hợp như vậy chứ?
- Sao vậy, vào thôi?
Trịnh Thiên vừa quay lại đã thấy vẻ mặt ngơ ngác rối rắm của em gái mình, ý cười bên môi càng đậm, kéo tay cô đi vào.
- Tôi tưởng cậu không đến chứ.
Hoắc Vĩ Triệt không ngẩng đầu lên, cúi đầu xoay xoay ly rượu trong tay...tư thái dù lười biếng vẫn tự nhiên bộc lộ khí chất cao quý của anh. Và hình như anh hoàn toàn không nhận ra ngoài Trịnh Thiên bước vào còn một người khác thì phải?
- Sao lại không đến chứ, chỉ là tôi phải đi đón em gái nên mới đến trễ một chút thôi sao? Đây đây, giới thiệu một chút...
- Em gái cậu... tiểu Diệp?
Hoắc Vĩ Triệt vừa nghe đến hai từ" em gái" từ miệng của Trịnh Thiên thì ngay lập tức ngẩng đầu lên... Ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên khi trước mặt là một bóng dáng quen thuộc, cũng vì thế ngất luôn lời của Trịnh Thiên!
- Sao lại là anh?
Trịnh Diệp có phần trợn trắng mắt khi thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông đang ngồi... không phải chứ? Người bạn đó của anh hai cô chính là Hoắc Vĩ Triệt sao? Này... không phải chứ...
- Sao vậy, hai người quen nhau à?
Trịnh Thiên nhìn nhìn thái độ của hai người thì toả ra cực kì kinh ngạc... Có điều anh đứng ở sau lưng Trịnh Diệp, nên cô không hề thấy được biểu cảm và lời nói của anh không đồng nhất, anh nháy mắt cái ra dấu với Hoắc Vĩ Triệt.
Là người thông minh cỡ nào, sao lại không hiểu ý của Trịnh Thiên được chứ? Cho nên Hoắc Vĩ Triệt đã rất nhanh phối hợp...
- Đúng vậy, tiểu Diệp chính là người mà lần trước tôi kể với cậu!
- Oa... thì ra người con gái hoàn hảo mà cậu kể chính là em gái tôi, thật là không ngờ nha?!
Tự biên tự diễn, không có kịch bản từ trước... Nhưng hai người làm bạn với nhau cũng mười mấy năm, hiểu ý nhau không ít...tự nhiên sẽ phối hợp ăn ý. Mà nói đi cũng phải nói lại, khả năng diễn xuất này cũng không thua gì diễn viên của Hollywood đâu!
Quả nhiên... Trịnh Diệp hoàn toàn bị khả năng diễn xuất của hai người lừa, không chút nghi ngờ. Mà còn bị ánh mắt ái muội của anh trai cô nhìn bối rối cả lên!
- Anh hai, anh ta chính là người bạn tốt mà anh nói?
- Đúng! Nhưng anh không ngờ rằng em lại quen biết cậu ta đấy.
- Em...
Trịnh vừa định nói, thì chuông điện thoại của cô bắt chợt reo lên, cô đành ngừng lại, sau đó mới mở miệng.
- Em ra ngoài nghe điện thoại một cái!
Nói xong liền đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài.
- Alo, anh gọi em giờ này chi vậy?
Sau khi ấn nghe, Trịnh Diệp liền nhẹ giọng lên tiếng.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nam vô cùng ấm áp, thân thiết, là của Triệu Thế Minh, anh nói.
"Không biết em có rảnh không, anh mới tìm ra chỗ này rất thú vị, muốn dẫn em đi xem thử!"
- Bây giờ thì không được rồi, em đang ở cùng anh hai em!
Trịnh Diệp có vẻ tiếc nuối. Có thể nói Triệu Thế Minh còn biết rõ sở thích của cô hơn là anh hai cô nữa. Chỗ mà anh ấy bảo thú vị thì chắc chắn là vậy. Nhưng hiện tại thì...
"Đã thế thì để khi khác vậy, gặp lại em sau!"
Trong giọng nói của Triệu Thế Minh lộ ra chút thất vọng. Trịnh Diệp cũng cảm nhận được, không biết nói gì hơn:
- Vâng, bye anh!
...
- Này, sao không nói trước là cậu đưa tiểu Diệp đến?
Không có sự hiện diện của Trịnh Diệp, Hoắc Vĩ Triệt quay sang Trịnh Thiên mà nói ra nghi vấn. Người này đang có ý đồ gì đây... Cũng may là anh có kinh nghiệm ứng phó những chuyện bất ngờ đấy!
Trịnh Thiên ngã lưng dựa lên ghế, bắt chéo chân, cười cực kỳ nham hiểm:
- Cậu biết không, tôi luôn ủng hộ cậu theo đuổi tiểu Diệp! Tuy nhiên, cậu cũng có em gái...chắc chắn cậu cũng muốn em gái mình có nơi nương tựa tốt nhất. Cho nên, tôi muốn kiểm tra thử cậu có thể hoàn toàn xứng với con bé không! Haizzz... tiểu Diệp rất có sức hút, ngoài cậu cũng không thiếu người để ý tới con bé đâu.
Dáng vẻ của Trịnh Thiên hoàn toàn chính là người anh trai hết lòng nghĩ cho em gái. Nhưng có hoàn toàn là sự thật không thì chỉ có hỏi anh ta mới biết được!
Hoắc Vĩ Triệt nhíu nhíu mày, tự hỏi bản thân có phải đã vô tình làm cái gì khiến Trịnh Thiên không vui hay không. Chứ cái thái độ lúc này và ngày hôm qua là hoàn toàn khác... rõ ràng chính là cố ý muốn gây sự đây mà?
- Tôi cảm thấy cậu càng lúc càng nhàm hiểm!
- Quá khen, đó chỉ là bản năng của người anh trai thôi!
Cũng không để cho hai người đàn ông tiếp tục chủ đề của mình thì cánh cửa phòng đã được Trịnh Diệp mở ra. Thấy vậy hai người liền cùng lúc đổi thái độ, cùng nhau trò chuyện vui vẻ.