Chương : 58
Hoắc thị
Không cần thông qua thông báo của thư ký, Trịnh Thiên một đường đi thẳng đến phòng làm việc của Hoắc Vĩ Triệt. Không thèm gõ cửa mà anh trực tiếp mở cửa phòng đi vào...
Đảo mắt một cái Trịnh Thiên ngay tức thì liền nhìn thấy chủ nhân của căn phòng... Nhưng có điều khác thường là Hoắc Vĩ Triệt thay vì lúc này nên cặm cụi vào đóng giấy tờ sổ sách trên bàn thì hiện tại lại yên lặng đứng bên cửa sổ. Anh đứng hơi nghiêng người, hai tay đút vào túi quần, vừa vặn ánh nắng chiếu vào một góc trên người anh, cùng với vẻ mặt trầm tĩnh suy tư thì trong giây phút này chẳng có từ ngữ nào có thể miêu tả hết được!
Có lẽ anh đang suy nghĩ cái gì đó quá mức tập chung nên cả khi Trịnh Thiên xuất hiện cũng không hay biết, hoặc là biết mà không thèm để ý không trừng...
- Chặc chặc... nói làm sao mà mấy em ngoài kia không điêu đứng vì Hoắc tổng của chúng ta cho được. Đúng là hảo soái mà...
Trịnh Thiên lắc lắc đầu chắc lưỡi, lại có phần suyết so nói ra lời đánh giá, còn thêm ánh mắt thập phần...
Hoắc Vĩ Triệt chậm rãi quay đầu đối diện với người nào đó đã vô cùng tự nhiên ngồi vào vị trí của anh, vừa tự rót rượu cho bản thân lại vừa dùng ánh mắt...nóng rực nhìn anh thì ngay tức thì nhướng mày:
- Cậu đừng có dùng ánh mắt đó nhìn tôi... nếu không tôi còn tưởng là cậu có ý với tôi đấy!
Trịnh Thiên vừa mới mới uống một ngụm rượu, nghe vậy tuy không đến nỗi phun hết rượu ra bàn nhưng cũng bị sặc không nhẹ, dẫn đến một chặn ho khan...
- Khụ khụ...khụ khụ... Phi...phi, cậu nghĩ bậy cái gì đó, ông đây là đàn ông thẳng, xu hướng giới tính cũng cực kì bình thường đấy nhé!
Ho xong sau đó ngay lập tức Trịnh Thiên liền chuyển sang vẻ mặt khinh thường mà nói với Hoắc Vĩ Triệt, còn cực kỳ khoa trương vỗ ngực đảm bảo.
Hoắc Vĩ Triệt ngồi xuống xô pha trong phòng, đáng vẻ lười biếng tùy ý gác chéo chân, cũng không tiếp tục đề tài cũ.
- Tốt, có việc gì mà đến đây vậy? Tôi nhớ cậu cũng có nhiều việc lắm mà?
- Thì sao chứ, việc thì việc, ông đấy muốn làm thì làm, không làm thì thôi. Mà phải có việc mới có thể đến tìm cậu được sao?
Hai tay cầm hai ly rượu, Trịnh Thiên ngồi xuống bên cạnh Hoắc Vĩ Triệt, đẩy một ly rượu đến trước mặt anh tùy ý lên tiếng. Ai ngờ, vậy mà Hoắc Vĩ Triệt lại gật đầu thay cho câu trả lời.
Trịnh Thiên:"..." Cạn lời!
- Thôi được rồi, không đùa với cậu nữa, chuyện ngày hôm qua cậu biết rồi chứ nhỉ?
Thái độ của Trịnh Thiên đột ngột trở nên nghiêm túc lạ thường, nhìn thằn vào mắt của Hoắc Vĩ Triệt mà lên tiếng. Và tất nhiên dù không nói rõ Hoắc Vĩ Triệt cũng hiểu ý của Trịnh Thiên là gì, anh chậm rãi gật đầu:
- Có biết, Tần Trí đã báo hết lại cho tôi biết rồi!
- Cậu nghĩ sao về vụ này?
- Thì sao nữa, chẳng phải là từ Xích Thần hay sao?
Hoắc Vĩ Triệt vô cùng bình thản trả lời, hoàn toàn không thể nhìn ra cảm xúc thật sự của anh. Xích Thần và Hắc Long xưa nay nước sông không phạm nước giếng, công việc của Hoắc Long là chuyên chế tạo và buông bán vũ khí, cùng kinh doanh một vài quán bar. Còn lại kẻ khác muốn làm gì anh cũng không để ý, anh không phải thánh nhân mà quản hết những chuyện phi pháp khác. Nhưng có một ngoại lệ là những kẻ đó không đụng vào địa bàn của anh!
Nhưng bang Xích Thần này trong vòng một năm trở lại đây lại vô cùng lộng hành, thái độ khiêu khích rõ ràng như vậy... Làm sao mà anh không bận tâm được đây?
- Đúng vậy a... bọn chúng làm việc quá mức cẩn thận, nếu không phải lần này nội bộ của chúng có vấn đề thì cũng sẽ chẳng xảy ra việc hiện tại. Làm hại tiểu Diệp nhà tôi phải mệt nhọc truy bắt a...
Trịnh Thiên ra vẻ tuyết nuối, bộ mặt hết sức đau lòng khi nhắc đến em gái mình...đúng là cực kỳ có dáng vẻ của một người anh trai yêu thương em gái!
Hoắc Vĩ Triệt trực tiếp liếc mắt xem thường, âm thầm mắng" giả tạo", rất hiển nhiên điều hiện thị ra mặt do anh không hề che giấu.
- Vậy tại sao cậu không đi giúp tiểu Diệp một tay, để cô ấy bớt vất vả?
- Ờ hé...sao cậu không nói sớm?
Trịnh Thiên ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, vỗ tay cái bóp xong liền vội vã xông ra ngoài.
Hoắc Vĩ Triệt kéo kéo khoé môi nhìn theo... Ưm, anh cũng phải góp chút sức cho tiểu Diệp, nếu không thì cô ấy sẽ chẳng có thời gian rảnh rỗi đâu!
...
Lại nói về bên phía Trịnh Diệp, sau đó có dẫn người tìm kiếm tìm kiếm Vương Đặc khắp toàn bộ các kho hàng quanh đó, thậm trí là mở rộng phạm vi ra bến cảng X cũng không tìm thấy người. Cũng vì vậy mà cuối cùng cuộc truy bắt lại thất bại, chỉ tóm được mỗi kẻ giao dịch tìm đường chốn ra nước ngoài cho Vương Đặc.
- Kỳ lạ thật, rõ ràng đã bao vây chặt chẽ không còn kẽ hở như vậy rồi mà tại sao hắn ta vẫn chốn được chứ? Mà chốn trước khi chúng ta xông vào... thật là kì lạ mà?!
Ở trong đội, tính tình của Thẩm Dinh luôn luôn dễ phát hoả nhất, lần này để trốn mất Vương Đặc khiến anh ta cực kỳ bực bội... Hành động vò đầu bứt tóc hiện tại của anh ta đã thể hiện không soát tí nào tâm trạng hiện tại của anh ta!
- Đúng vậy, giống như là anh ta biết trước được chúng ta bao vây vậy!
Trái với sự thiếu bình tĩnh của Thẩm Dinh, Mặc Phong trầm tĩnh ít nói hơn rất nhiều, rất ít khi lên tiếng mà hiện tại cũng nhịn không được tiếp lời của Thẩm Dinh.
Trong phòng hiện tại chỉ có ba người, ngoài Thẩm Dinh với Mặc Phong thì chính là Lệ Kiều Kiều. Vân Thi phụ trách đưa Lục Thành đến bệnh viện xử lý vết thương. Còn Trịnh Diệp thì đang thẩm vấn người đàn ông mà họ bắt được ở kho hàng!
Ở trong phòng, so với hai người đàn ông nhíu mày vò tóc cực kì không vui vì thất bại vừa rồi. Thì Lệ Kiều Kiều lại chẳng mấy có thái độ bận tâm, lười biếng gác chân lên bàn...thoải mái dũa móng tay!
- Này, ở đây là sở cảnh sát, không phải nhà cô, muốn dũa muốn cắt gì thì về nhà cô mà làm!
Nhìn đến thái độ dửng dưng hưởng thụ của Lệ Kiều Kiều, Thẩm Dinh chịu không nổi liền bất mãn lên tiếng. Nói thật thì hành động giống như vậy của Lệ Kiều Kiều họ cũng thấy nhiều rồi, mãi rồi cũng chẳng thèm để ý... Nhưng có vẻ hiện tại tâm trạng không tốt, Thẩm Dinh vốn nóng tính liền cũng càng khó chịu khi thấy thái độ của Lệ Kiều Kiều!
Lệ Kiều Kiều liếc mắt cũng không thèm liếc nhìn anh ta một cái, đưa móng tay lên ngắm nghía, hách dịch lên tiếng:
- Thì đây là sở cảnh sát, đâu phải là nhà anh, anh cũng đâu phải cấp trên của tôi mà ra lệnh cho tôi? Hay là không làm được nên ghen tị...
Giọng điệu cực kỳ gợi đòn, mà tính cách Thẩm Dinh như vậy làm sao mà nhịn được? Anh ta ngay lập tức ngồi dậy...
- Cô...
Có điều anh ta mới nói được một chữ thì đã im lặng khi thấy người vừa mở cửa bước vào. Mặc Phong cũng đã đứng dậy định cản lại Thẩm Dinh, thấy vậy thì thôi, trở lại chỗ ngồi còn không quên thở dài một hơi nhẹ nhõm.
- Có chuyện gì vậy?
Trên tay Trịnh Diệp cầm một sắp hồ sơ, trên người cũng không có mặc cảnh phục mà là thường phục của bản thân... Vừa đi vào liền cảm thấy không khí không đúng vì vậy liền nghi hoặc đảo mắt nhìn quanh. Nếu cô không lầm thì không khí này giống như là có người vừa mới vương cung bạc kiếm đi?
- Không có gì, chỉ là nhìn thấy có người quá mức nhàn rỗi nên khó chịu chút thôi! Mà cô thẩm vấn tên kia kết quả sao rồi?
Thẩm Dinh cũng không muốn phí thời gian tranh chấp vô ích với Lệ Kiều Kiều, chỉ có điều liếc xéo cô ấy một cái sau đó thì chuyển mắt nhìn sang tập hồ sơ trên tay Trịnh Diệp.
Trịnh Diệp nhướng mày nhìn sang Lệ Kiều Kiều, trong mắt lóe sáng một chút, nhưng chỉ rất nhanh nên chẳng ai thấy được. Cô hồi phục vẻ mặt nghiêm túc đưa hồ sơ cho Thẩm Dinh và Mặc Phong, âm thanh nhàn nhạt không nóng không lạnh...
- Cũng chỉ là một kẻ sống vì tiền mà thôi... có kinh nghiệm không ít trong việc đưa tội phạm truy nã trốn ra nước ngoài. Theo như lời khai của hắn thì tính luôn lần này nếu thành công đưa Vương Đặc đi nữa thì chính là vụ thứ sáu!...
Tất cả đều đã được ghi chép đầy đủ trên bản lời khai, Trịnh Diệp cũng chỉ nói sơ một vài ý với Thẩm Dinh với Mặc Phong. Sau đó để yên cho hai người tự nghiên cứu, cô cầm một bản như vậy đi qua vị trí của Lệ Kiều Kiều, nhẹ nhàng đặt trước mặt cô ấy...
Đối với ánh mắt thoáng qua tia kinh ngạc cùng có phần giật mình của cô ấy, Trịnh Diệp chỉ là nở một nụ cười vô cùng sâu kín!
...
Tạm thời để mất dấu Vương Đặc, nhưng cũng biết anh ta cũng chưa thể ra nước ngoài được cho nên các thành viên trong đội của Trịnh Diệp, bao gồm cả cô cũng không có tăng ca giống ngày hôm qua, phá lệ về sớm...
Có điều Trịnh Diệp không ngờ chính là, cô vừa bước xuống sân đã thấy cách vị trí của cô không xa có hai người đàn ông đứng đối diện với nhau. Một người lười biếng dựa lưng vào thân cây, một người thì dựa mình lên thân xe...
Cả hai đều có dáng vẻ tùy ý, lười biếng như vậy, nhưng lại càng tôn lên khí chất và ngoại hình xuất chúng của họ... Thình lình ở sở cảnh sát xuất hiện hình ảnh như thế, lại đúng vào giờ tan ca khiến không ít sĩ quan cảnh sát ngoái đầu quan sát, đặc biệt là một số nữ sĩ quan cảnh sát, ánh mắt một số người điều biến thành hình trái tim cả rồi...
Nhưng so với những đồng nghiệp của mình, thì Trịnh Diệp càng biết rõ hơn hai người kia là ai... Trong đầu cô nhất thời xuất hiện hàng đống dấu chấm hỏi: Hoắc Vĩ Triệt và Triệu Thế Minh, hai người họ đang làm cái gì ở đây?
Không cần thông qua thông báo của thư ký, Trịnh Thiên một đường đi thẳng đến phòng làm việc của Hoắc Vĩ Triệt. Không thèm gõ cửa mà anh trực tiếp mở cửa phòng đi vào...
Đảo mắt một cái Trịnh Thiên ngay tức thì liền nhìn thấy chủ nhân của căn phòng... Nhưng có điều khác thường là Hoắc Vĩ Triệt thay vì lúc này nên cặm cụi vào đóng giấy tờ sổ sách trên bàn thì hiện tại lại yên lặng đứng bên cửa sổ. Anh đứng hơi nghiêng người, hai tay đút vào túi quần, vừa vặn ánh nắng chiếu vào một góc trên người anh, cùng với vẻ mặt trầm tĩnh suy tư thì trong giây phút này chẳng có từ ngữ nào có thể miêu tả hết được!
Có lẽ anh đang suy nghĩ cái gì đó quá mức tập chung nên cả khi Trịnh Thiên xuất hiện cũng không hay biết, hoặc là biết mà không thèm để ý không trừng...
- Chặc chặc... nói làm sao mà mấy em ngoài kia không điêu đứng vì Hoắc tổng của chúng ta cho được. Đúng là hảo soái mà...
Trịnh Thiên lắc lắc đầu chắc lưỡi, lại có phần suyết so nói ra lời đánh giá, còn thêm ánh mắt thập phần...
Hoắc Vĩ Triệt chậm rãi quay đầu đối diện với người nào đó đã vô cùng tự nhiên ngồi vào vị trí của anh, vừa tự rót rượu cho bản thân lại vừa dùng ánh mắt...nóng rực nhìn anh thì ngay tức thì nhướng mày:
- Cậu đừng có dùng ánh mắt đó nhìn tôi... nếu không tôi còn tưởng là cậu có ý với tôi đấy!
Trịnh Thiên vừa mới mới uống một ngụm rượu, nghe vậy tuy không đến nỗi phun hết rượu ra bàn nhưng cũng bị sặc không nhẹ, dẫn đến một chặn ho khan...
- Khụ khụ...khụ khụ... Phi...phi, cậu nghĩ bậy cái gì đó, ông đây là đàn ông thẳng, xu hướng giới tính cũng cực kì bình thường đấy nhé!
Ho xong sau đó ngay lập tức Trịnh Thiên liền chuyển sang vẻ mặt khinh thường mà nói với Hoắc Vĩ Triệt, còn cực kỳ khoa trương vỗ ngực đảm bảo.
Hoắc Vĩ Triệt ngồi xuống xô pha trong phòng, đáng vẻ lười biếng tùy ý gác chéo chân, cũng không tiếp tục đề tài cũ.
- Tốt, có việc gì mà đến đây vậy? Tôi nhớ cậu cũng có nhiều việc lắm mà?
- Thì sao chứ, việc thì việc, ông đấy muốn làm thì làm, không làm thì thôi. Mà phải có việc mới có thể đến tìm cậu được sao?
Hai tay cầm hai ly rượu, Trịnh Thiên ngồi xuống bên cạnh Hoắc Vĩ Triệt, đẩy một ly rượu đến trước mặt anh tùy ý lên tiếng. Ai ngờ, vậy mà Hoắc Vĩ Triệt lại gật đầu thay cho câu trả lời.
Trịnh Thiên:"..." Cạn lời!
- Thôi được rồi, không đùa với cậu nữa, chuyện ngày hôm qua cậu biết rồi chứ nhỉ?
Thái độ của Trịnh Thiên đột ngột trở nên nghiêm túc lạ thường, nhìn thằn vào mắt của Hoắc Vĩ Triệt mà lên tiếng. Và tất nhiên dù không nói rõ Hoắc Vĩ Triệt cũng hiểu ý của Trịnh Thiên là gì, anh chậm rãi gật đầu:
- Có biết, Tần Trí đã báo hết lại cho tôi biết rồi!
- Cậu nghĩ sao về vụ này?
- Thì sao nữa, chẳng phải là từ Xích Thần hay sao?
Hoắc Vĩ Triệt vô cùng bình thản trả lời, hoàn toàn không thể nhìn ra cảm xúc thật sự của anh. Xích Thần và Hắc Long xưa nay nước sông không phạm nước giếng, công việc của Hoắc Long là chuyên chế tạo và buông bán vũ khí, cùng kinh doanh một vài quán bar. Còn lại kẻ khác muốn làm gì anh cũng không để ý, anh không phải thánh nhân mà quản hết những chuyện phi pháp khác. Nhưng có một ngoại lệ là những kẻ đó không đụng vào địa bàn của anh!
Nhưng bang Xích Thần này trong vòng một năm trở lại đây lại vô cùng lộng hành, thái độ khiêu khích rõ ràng như vậy... Làm sao mà anh không bận tâm được đây?
- Đúng vậy a... bọn chúng làm việc quá mức cẩn thận, nếu không phải lần này nội bộ của chúng có vấn đề thì cũng sẽ chẳng xảy ra việc hiện tại. Làm hại tiểu Diệp nhà tôi phải mệt nhọc truy bắt a...
Trịnh Thiên ra vẻ tuyết nuối, bộ mặt hết sức đau lòng khi nhắc đến em gái mình...đúng là cực kỳ có dáng vẻ của một người anh trai yêu thương em gái!
Hoắc Vĩ Triệt trực tiếp liếc mắt xem thường, âm thầm mắng" giả tạo", rất hiển nhiên điều hiện thị ra mặt do anh không hề che giấu.
- Vậy tại sao cậu không đi giúp tiểu Diệp một tay, để cô ấy bớt vất vả?
- Ờ hé...sao cậu không nói sớm?
Trịnh Thiên ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, vỗ tay cái bóp xong liền vội vã xông ra ngoài.
Hoắc Vĩ Triệt kéo kéo khoé môi nhìn theo... Ưm, anh cũng phải góp chút sức cho tiểu Diệp, nếu không thì cô ấy sẽ chẳng có thời gian rảnh rỗi đâu!
...
Lại nói về bên phía Trịnh Diệp, sau đó có dẫn người tìm kiếm tìm kiếm Vương Đặc khắp toàn bộ các kho hàng quanh đó, thậm trí là mở rộng phạm vi ra bến cảng X cũng không tìm thấy người. Cũng vì vậy mà cuối cùng cuộc truy bắt lại thất bại, chỉ tóm được mỗi kẻ giao dịch tìm đường chốn ra nước ngoài cho Vương Đặc.
- Kỳ lạ thật, rõ ràng đã bao vây chặt chẽ không còn kẽ hở như vậy rồi mà tại sao hắn ta vẫn chốn được chứ? Mà chốn trước khi chúng ta xông vào... thật là kì lạ mà?!
Ở trong đội, tính tình của Thẩm Dinh luôn luôn dễ phát hoả nhất, lần này để trốn mất Vương Đặc khiến anh ta cực kỳ bực bội... Hành động vò đầu bứt tóc hiện tại của anh ta đã thể hiện không soát tí nào tâm trạng hiện tại của anh ta!
- Đúng vậy, giống như là anh ta biết trước được chúng ta bao vây vậy!
Trái với sự thiếu bình tĩnh của Thẩm Dinh, Mặc Phong trầm tĩnh ít nói hơn rất nhiều, rất ít khi lên tiếng mà hiện tại cũng nhịn không được tiếp lời của Thẩm Dinh.
Trong phòng hiện tại chỉ có ba người, ngoài Thẩm Dinh với Mặc Phong thì chính là Lệ Kiều Kiều. Vân Thi phụ trách đưa Lục Thành đến bệnh viện xử lý vết thương. Còn Trịnh Diệp thì đang thẩm vấn người đàn ông mà họ bắt được ở kho hàng!
Ở trong phòng, so với hai người đàn ông nhíu mày vò tóc cực kì không vui vì thất bại vừa rồi. Thì Lệ Kiều Kiều lại chẳng mấy có thái độ bận tâm, lười biếng gác chân lên bàn...thoải mái dũa móng tay!
- Này, ở đây là sở cảnh sát, không phải nhà cô, muốn dũa muốn cắt gì thì về nhà cô mà làm!
Nhìn đến thái độ dửng dưng hưởng thụ của Lệ Kiều Kiều, Thẩm Dinh chịu không nổi liền bất mãn lên tiếng. Nói thật thì hành động giống như vậy của Lệ Kiều Kiều họ cũng thấy nhiều rồi, mãi rồi cũng chẳng thèm để ý... Nhưng có vẻ hiện tại tâm trạng không tốt, Thẩm Dinh vốn nóng tính liền cũng càng khó chịu khi thấy thái độ của Lệ Kiều Kiều!
Lệ Kiều Kiều liếc mắt cũng không thèm liếc nhìn anh ta một cái, đưa móng tay lên ngắm nghía, hách dịch lên tiếng:
- Thì đây là sở cảnh sát, đâu phải là nhà anh, anh cũng đâu phải cấp trên của tôi mà ra lệnh cho tôi? Hay là không làm được nên ghen tị...
Giọng điệu cực kỳ gợi đòn, mà tính cách Thẩm Dinh như vậy làm sao mà nhịn được? Anh ta ngay lập tức ngồi dậy...
- Cô...
Có điều anh ta mới nói được một chữ thì đã im lặng khi thấy người vừa mở cửa bước vào. Mặc Phong cũng đã đứng dậy định cản lại Thẩm Dinh, thấy vậy thì thôi, trở lại chỗ ngồi còn không quên thở dài một hơi nhẹ nhõm.
- Có chuyện gì vậy?
Trên tay Trịnh Diệp cầm một sắp hồ sơ, trên người cũng không có mặc cảnh phục mà là thường phục của bản thân... Vừa đi vào liền cảm thấy không khí không đúng vì vậy liền nghi hoặc đảo mắt nhìn quanh. Nếu cô không lầm thì không khí này giống như là có người vừa mới vương cung bạc kiếm đi?
- Không có gì, chỉ là nhìn thấy có người quá mức nhàn rỗi nên khó chịu chút thôi! Mà cô thẩm vấn tên kia kết quả sao rồi?
Thẩm Dinh cũng không muốn phí thời gian tranh chấp vô ích với Lệ Kiều Kiều, chỉ có điều liếc xéo cô ấy một cái sau đó thì chuyển mắt nhìn sang tập hồ sơ trên tay Trịnh Diệp.
Trịnh Diệp nhướng mày nhìn sang Lệ Kiều Kiều, trong mắt lóe sáng một chút, nhưng chỉ rất nhanh nên chẳng ai thấy được. Cô hồi phục vẻ mặt nghiêm túc đưa hồ sơ cho Thẩm Dinh và Mặc Phong, âm thanh nhàn nhạt không nóng không lạnh...
- Cũng chỉ là một kẻ sống vì tiền mà thôi... có kinh nghiệm không ít trong việc đưa tội phạm truy nã trốn ra nước ngoài. Theo như lời khai của hắn thì tính luôn lần này nếu thành công đưa Vương Đặc đi nữa thì chính là vụ thứ sáu!...
Tất cả đều đã được ghi chép đầy đủ trên bản lời khai, Trịnh Diệp cũng chỉ nói sơ một vài ý với Thẩm Dinh với Mặc Phong. Sau đó để yên cho hai người tự nghiên cứu, cô cầm một bản như vậy đi qua vị trí của Lệ Kiều Kiều, nhẹ nhàng đặt trước mặt cô ấy...
Đối với ánh mắt thoáng qua tia kinh ngạc cùng có phần giật mình của cô ấy, Trịnh Diệp chỉ là nở một nụ cười vô cùng sâu kín!
...
Tạm thời để mất dấu Vương Đặc, nhưng cũng biết anh ta cũng chưa thể ra nước ngoài được cho nên các thành viên trong đội của Trịnh Diệp, bao gồm cả cô cũng không có tăng ca giống ngày hôm qua, phá lệ về sớm...
Có điều Trịnh Diệp không ngờ chính là, cô vừa bước xuống sân đã thấy cách vị trí của cô không xa có hai người đàn ông đứng đối diện với nhau. Một người lười biếng dựa lưng vào thân cây, một người thì dựa mình lên thân xe...
Cả hai đều có dáng vẻ tùy ý, lười biếng như vậy, nhưng lại càng tôn lên khí chất và ngoại hình xuất chúng của họ... Thình lình ở sở cảnh sát xuất hiện hình ảnh như thế, lại đúng vào giờ tan ca khiến không ít sĩ quan cảnh sát ngoái đầu quan sát, đặc biệt là một số nữ sĩ quan cảnh sát, ánh mắt một số người điều biến thành hình trái tim cả rồi...
Nhưng so với những đồng nghiệp của mình, thì Trịnh Diệp càng biết rõ hơn hai người kia là ai... Trong đầu cô nhất thời xuất hiện hàng đống dấu chấm hỏi: Hoắc Vĩ Triệt và Triệu Thế Minh, hai người họ đang làm cái gì ở đây?