Chương : 49
- Sơ tán toàn bộ người dân xung quanh đi, ai không phục thì dùng danh nghĩa chống đối người thi hành công vụ mang đi!
Nhìn dòng người tò mò chen chúc xung quanh, Lục Thành ra lệnh cho cấp dưới. Trịnh Diệp có truyền tin, trong lời cô thì đám cướp kia cực kì nguy hiểm cũng khó đối phó, cho nên không thể để người không phận sự ở lại được!
Trong dòng người bị cảnh sát giải tán, chẳng ai chú ý đến một người đàn ông đeo kính đen cả... Anh ta không hoàn toàn đi khỏi mà nép mình vào một góc gọi điện.
...
Tại dinh thự Hoắc gia, trong phòng làm việc của Hoắc Vĩ Triệt.
- Lô hàng sắp tới...
Trịnh Thiên ngồi chéo chân trên xô pha đối diện với Hoắc Vĩ Triệt, anh chưa nói hết lời thì đã dừng lại bởi tiếng chuông điện thoại của Hoắc Vĩ Triệt.
Hoắc Vĩ Triệt cầm điện thoại lên nhìn tên hiện thị trên màn hình thì nhíu mày lại:
- Có chuyện gì?
"..."
- Tôi biết rồi, cậu tiếp tục quan sát, có gì thì báo cho tôi biết liền!
Nói xong anh liền ngay lập tức cúp máy, cầm chiếc áo vest vất trên ghế rồi đứng dậy.
- Xảy ra chuyện gì thế?
Thấy thái độ thay đổi đột ngột của Hoắc Vĩ Triệt cùng với hành động của anh, Trịnh Thiên cũng cùng lúc đứng lên, nghi hoặc hỏi.
- Tiểu Diệp gặp chuyện rồi!
Cả người Trịnh Thiên đột ngột trở nên cứng ngắc, sau đó vội vàng lên tiếng:
- Tôi đi với cậu!
Hai người đàn ông, hai tâm trạng, nhưng điều có một điểm chung là cực kỳ lo lắng.
...
- Hai đứa tụi mày làm tốt lắm, nhưng cũng nên ngoan ngoãn một chút, nếu không kết cục của gã kia chính là kết cục của hai người!
Ả nữ cướp khi thấy Trịnh Diệp cùng nữ nhân viên trở lại thì liền lên tiếng nhắc nhở. Nhưng cả Trịnh Diệp và nữ nhân viên không ai lên tiếng cả... Sau khi trở lại chỗ ngồi thì cô liền ngồi phịch xuống bên cạnh Trịnh lão phu nhân, hơn nữa còn khoa trương thở hắt ra một hơi, rồi đưa tay lau nước mắt mồ hôi và nước mắt trên mặt. Hiển nhiên chính là bộ dạng bị doạ đến phát khóc, mấy tên cướp nhìn bộ dạng của Trịnh Diệp như vẫn thì toả ra rất hoài lòng. Đừng nói đến những tên cướp, ngay cả Trịnh lão phu nhân cũng bị Trịnh Diệp lừa, bà âm thầm nắm chặt tay Trịnh Diệp nhằm an ủi cô.
Trịnh Diệp thoáng giật mình với hành động của bà nội mình. Nhưng cô cũng nhanh chóng hiểu ra suy nghĩ của bà...cũng không thể nói gì được. Bởi bình thường ở nhà cô điều ra vẻ nũng nịu,hay giở trò này kia, cho nên năng lực của cô, bà hoàn toàn không hề biết.
Ra vẻ mềm yếu, cô dựa người vào Trịnh lão phu nhân,ôm lấy bà giống như tìm kiếm cảm giác an toàn.
Bọn cướp vẫn luôn âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Trịnh từ phía sau lưng đề phòng cô giở trò khi nhìn thấy cô như vậy thì càng ra vẻ đắc ý! Tìm một góc chết mà bọn cướp không thể nhìn thấy được, Trịnh Diệp âm thầm viết vào tay bà nội cô ba chữ"con không sao"!
Ở bên ngoài, khoảng hơn năm phút sau thì có một chiếc Lamborghini màu đen tiến vào lại gần khu vực bao vây của cảnh sát. Người đàn ông đeo kính đen nhìn thấy chiếc xe liền rời khỏi chỗ nắm, đi lại chỗ chiếc xe...
- Tôi muốn biết rõ rốt cuộc là có chuyện gì?
Nhìn khung cảnh hỗn độn cùng với ngũ cảnh sát đông đảo trước mặt, chân mày của Hoắc Vĩ Triệt nhíu lại thành một đoàn.
- Dạ... chuyện là như thế này...
Người đàn ông áo đen cũng kính báo cáo hết những gì vừa xảy ra. Hoắc Vĩ Triệt nghe xong liền bảo anh ta lui ra, quay đầu nhìn về phía Trịnh Thiên:
- Cậu có ý định lộ diện hay không, có cả bà nội và em gái cậu ở bên trong đấy?
- Có, tôi sẽ ra mặt, không thể tiếp tục chốn tránh nữa!
Phải, chốn tránh không phải là cách tốt nhất, anh không thể cứ mãi như vậy, để cho em gái của anh tiếp tục gánh vác như vậy...
- Tốt!
Vỗ vào vai Trịnh Thiên, Hoắc Vĩ Triệt nói ra một từ. Sau đó thì lấy điện thoại ra thực hiện một cuộc gọi. Anh tin năng lực của Trịnh Diệp, nhưng không thể trông chờ vào đám cảnh sát đó được... Nên để chắc chắn an nguy của cô, anh không thể không làm gì!
Sau khi thực hiện hành vi giết gà doạ khỉ xong thì bọn cướp cũng bắt đầu đàm phán đưa ra yêu cầu của chúng.
Một chiếc xe bọc thép cùng với năm mươi USD tiền mặt.
Mặc dù bọn cướp đã đưa ra yêu cầu, vừa cò kè mặc cả vừa uy hiếp, cảnh sát cũng đã đồng ý yêu cầu, hứa rằng trong mười lăm phút sẽ chuẩn bị đầy đủ. Song, trong lòng Trịnh Diệp lại cảm thấy mọi thứ không hề đơn giản như vậy! Đảo ánh mắt nhìn qua thì thấy ả nữ cướp cầm đầu đang tựa người vào tường, trên tay kẹp điếu thuốc thỉnh thoảng rít vài hơi... Từ trong ánh mắt ả, Trịnh Diệp có thể nhìn thấy sự lạnh lẽo đến thấu xương cùng tàn nhẫn tuyệt đối, không có bất cứ tia tình cảm nào. Người như vậy, sẽ tha mạng cho mười mấy con tin ở đây sao?
Mười lăm phút, bình thường sẽ trôi qua cực kì nhanh, nhưng vào trong giây phút hiện tại lại trôi qua cực kì chậm. Không riêng gì cảnh sát phía ngoài, mà cả bọn cướp, cùng con tin đều căng thẳng chờ đợi.
Trịnh Diệp cũng đợi!
Vừa đợi vừa suy tính đối sách, dựa theo kinh nghiệm làm việc của cô, thì trong tình huống này muốn vừa giải cứu thành công còn tin và vừa bắt được băng cướp thì cách đó là tốt nhất! Nhưng không biết những đồng nghiệp bên ngoài có cùng ý nghĩa với cô hay không. Vì dù sao cô cũng chưa làm việc bên họ quá lâu, chưa thật sự hiểu hết được!
Cũng bởi vì như vậy, cho nên trước hết cô cần chuẩn bị sẵn tinh thần cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra.
Ả cướp nữ còn lại trong nhóm vẫn luôn quan sát tình hình bên ngoài, thấy thời gian đã đến liền quay sang ả lão đại thận trọng nói:
- Lão đại, đến giờ rồi!
- Đến giờ rồi, các người đã chuẩn bị xong chưa? Hay là chưa xong chúng tôi sẽ tặng thêm cho các người một phần đại lễ?
Tên mặt sẹo cầm loa hét vọng ra ngoài. Cảnh sát cũng rất nhanh liền có hồi âm:
- Đã chuẩn bị xong rồi, các người có thể ra!
Bà tên cướp đồng loạt hướng ánh mắt về phía lão đại của chúng, chúng đang đợi chỉ thị.
Ả lão đại rít thuốc một hơi thật sâu, rồi lại phả ra làn khói trắng bao phủ, tạm thời che đi biểu cảm trên khuôn mặt ả... Nhưng dù là như vậy, Trịnh Diệp cũng dễ dàng cảm nhận được ánh mắt lạnh băng của ả qua làn khói, ánh mắt làm da đầu cô có phần run lên.
Không biết trời xuôi đất khiến thế nào, hay là số của Trịnh Diệp quá mức may mắn, vậy mà ả nữ cướp lại chỉ vào mặt cô:
- Mày, ra đây!
Nhìn dòng người tò mò chen chúc xung quanh, Lục Thành ra lệnh cho cấp dưới. Trịnh Diệp có truyền tin, trong lời cô thì đám cướp kia cực kì nguy hiểm cũng khó đối phó, cho nên không thể để người không phận sự ở lại được!
Trong dòng người bị cảnh sát giải tán, chẳng ai chú ý đến một người đàn ông đeo kính đen cả... Anh ta không hoàn toàn đi khỏi mà nép mình vào một góc gọi điện.
...
Tại dinh thự Hoắc gia, trong phòng làm việc của Hoắc Vĩ Triệt.
- Lô hàng sắp tới...
Trịnh Thiên ngồi chéo chân trên xô pha đối diện với Hoắc Vĩ Triệt, anh chưa nói hết lời thì đã dừng lại bởi tiếng chuông điện thoại của Hoắc Vĩ Triệt.
Hoắc Vĩ Triệt cầm điện thoại lên nhìn tên hiện thị trên màn hình thì nhíu mày lại:
- Có chuyện gì?
"..."
- Tôi biết rồi, cậu tiếp tục quan sát, có gì thì báo cho tôi biết liền!
Nói xong anh liền ngay lập tức cúp máy, cầm chiếc áo vest vất trên ghế rồi đứng dậy.
- Xảy ra chuyện gì thế?
Thấy thái độ thay đổi đột ngột của Hoắc Vĩ Triệt cùng với hành động của anh, Trịnh Thiên cũng cùng lúc đứng lên, nghi hoặc hỏi.
- Tiểu Diệp gặp chuyện rồi!
Cả người Trịnh Thiên đột ngột trở nên cứng ngắc, sau đó vội vàng lên tiếng:
- Tôi đi với cậu!
Hai người đàn ông, hai tâm trạng, nhưng điều có một điểm chung là cực kỳ lo lắng.
...
- Hai đứa tụi mày làm tốt lắm, nhưng cũng nên ngoan ngoãn một chút, nếu không kết cục của gã kia chính là kết cục của hai người!
Ả nữ cướp khi thấy Trịnh Diệp cùng nữ nhân viên trở lại thì liền lên tiếng nhắc nhở. Nhưng cả Trịnh Diệp và nữ nhân viên không ai lên tiếng cả... Sau khi trở lại chỗ ngồi thì cô liền ngồi phịch xuống bên cạnh Trịnh lão phu nhân, hơn nữa còn khoa trương thở hắt ra một hơi, rồi đưa tay lau nước mắt mồ hôi và nước mắt trên mặt. Hiển nhiên chính là bộ dạng bị doạ đến phát khóc, mấy tên cướp nhìn bộ dạng của Trịnh Diệp như vẫn thì toả ra rất hoài lòng. Đừng nói đến những tên cướp, ngay cả Trịnh lão phu nhân cũng bị Trịnh Diệp lừa, bà âm thầm nắm chặt tay Trịnh Diệp nhằm an ủi cô.
Trịnh Diệp thoáng giật mình với hành động của bà nội mình. Nhưng cô cũng nhanh chóng hiểu ra suy nghĩ của bà...cũng không thể nói gì được. Bởi bình thường ở nhà cô điều ra vẻ nũng nịu,hay giở trò này kia, cho nên năng lực của cô, bà hoàn toàn không hề biết.
Ra vẻ mềm yếu, cô dựa người vào Trịnh lão phu nhân,ôm lấy bà giống như tìm kiếm cảm giác an toàn.
Bọn cướp vẫn luôn âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Trịnh từ phía sau lưng đề phòng cô giở trò khi nhìn thấy cô như vậy thì càng ra vẻ đắc ý! Tìm một góc chết mà bọn cướp không thể nhìn thấy được, Trịnh Diệp âm thầm viết vào tay bà nội cô ba chữ"con không sao"!
Ở bên ngoài, khoảng hơn năm phút sau thì có một chiếc Lamborghini màu đen tiến vào lại gần khu vực bao vây của cảnh sát. Người đàn ông đeo kính đen nhìn thấy chiếc xe liền rời khỏi chỗ nắm, đi lại chỗ chiếc xe...
- Tôi muốn biết rõ rốt cuộc là có chuyện gì?
Nhìn khung cảnh hỗn độn cùng với ngũ cảnh sát đông đảo trước mặt, chân mày của Hoắc Vĩ Triệt nhíu lại thành một đoàn.
- Dạ... chuyện là như thế này...
Người đàn ông áo đen cũng kính báo cáo hết những gì vừa xảy ra. Hoắc Vĩ Triệt nghe xong liền bảo anh ta lui ra, quay đầu nhìn về phía Trịnh Thiên:
- Cậu có ý định lộ diện hay không, có cả bà nội và em gái cậu ở bên trong đấy?
- Có, tôi sẽ ra mặt, không thể tiếp tục chốn tránh nữa!
Phải, chốn tránh không phải là cách tốt nhất, anh không thể cứ mãi như vậy, để cho em gái của anh tiếp tục gánh vác như vậy...
- Tốt!
Vỗ vào vai Trịnh Thiên, Hoắc Vĩ Triệt nói ra một từ. Sau đó thì lấy điện thoại ra thực hiện một cuộc gọi. Anh tin năng lực của Trịnh Diệp, nhưng không thể trông chờ vào đám cảnh sát đó được... Nên để chắc chắn an nguy của cô, anh không thể không làm gì!
Sau khi thực hiện hành vi giết gà doạ khỉ xong thì bọn cướp cũng bắt đầu đàm phán đưa ra yêu cầu của chúng.
Một chiếc xe bọc thép cùng với năm mươi USD tiền mặt.
Mặc dù bọn cướp đã đưa ra yêu cầu, vừa cò kè mặc cả vừa uy hiếp, cảnh sát cũng đã đồng ý yêu cầu, hứa rằng trong mười lăm phút sẽ chuẩn bị đầy đủ. Song, trong lòng Trịnh Diệp lại cảm thấy mọi thứ không hề đơn giản như vậy! Đảo ánh mắt nhìn qua thì thấy ả nữ cướp cầm đầu đang tựa người vào tường, trên tay kẹp điếu thuốc thỉnh thoảng rít vài hơi... Từ trong ánh mắt ả, Trịnh Diệp có thể nhìn thấy sự lạnh lẽo đến thấu xương cùng tàn nhẫn tuyệt đối, không có bất cứ tia tình cảm nào. Người như vậy, sẽ tha mạng cho mười mấy con tin ở đây sao?
Mười lăm phút, bình thường sẽ trôi qua cực kì nhanh, nhưng vào trong giây phút hiện tại lại trôi qua cực kì chậm. Không riêng gì cảnh sát phía ngoài, mà cả bọn cướp, cùng con tin đều căng thẳng chờ đợi.
Trịnh Diệp cũng đợi!
Vừa đợi vừa suy tính đối sách, dựa theo kinh nghiệm làm việc của cô, thì trong tình huống này muốn vừa giải cứu thành công còn tin và vừa bắt được băng cướp thì cách đó là tốt nhất! Nhưng không biết những đồng nghiệp bên ngoài có cùng ý nghĩa với cô hay không. Vì dù sao cô cũng chưa làm việc bên họ quá lâu, chưa thật sự hiểu hết được!
Cũng bởi vì như vậy, cho nên trước hết cô cần chuẩn bị sẵn tinh thần cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra.
Ả cướp nữ còn lại trong nhóm vẫn luôn quan sát tình hình bên ngoài, thấy thời gian đã đến liền quay sang ả lão đại thận trọng nói:
- Lão đại, đến giờ rồi!
- Đến giờ rồi, các người đã chuẩn bị xong chưa? Hay là chưa xong chúng tôi sẽ tặng thêm cho các người một phần đại lễ?
Tên mặt sẹo cầm loa hét vọng ra ngoài. Cảnh sát cũng rất nhanh liền có hồi âm:
- Đã chuẩn bị xong rồi, các người có thể ra!
Bà tên cướp đồng loạt hướng ánh mắt về phía lão đại của chúng, chúng đang đợi chỉ thị.
Ả lão đại rít thuốc một hơi thật sâu, rồi lại phả ra làn khói trắng bao phủ, tạm thời che đi biểu cảm trên khuôn mặt ả... Nhưng dù là như vậy, Trịnh Diệp cũng dễ dàng cảm nhận được ánh mắt lạnh băng của ả qua làn khói, ánh mắt làm da đầu cô có phần run lên.
Không biết trời xuôi đất khiến thế nào, hay là số của Trịnh Diệp quá mức may mắn, vậy mà ả nữ cướp lại chỉ vào mặt cô:
- Mày, ra đây!