Chương : 34
- Oa...em nhớ ra rồi...!
Trịnh Diệp còn suy tính là phải trả lời Hoắc Vĩ Triệt như thế nào...hay là trực tiếp bỏ chạy? Thì Hoắc Thiên Lam lại đột nhiên đứng chắn trước mặt cô, bất ngờ lên tiếng...
- Hả?
- Chị chính là chị Trịnh Diệp... là nữ cảnh sát siêu ngầu đã cứu em ở trước cửa quán bar U Lam hơn một tháng trước đây mà!
Trước vẻ mặt ngơ ngác tạm thời của Trịnh Diệp, thì Hoắc Thiên Lam vui vẻ reo lên. Sau lần đó cô có cố tình trở lại đoạn đường ấy vài lần, để xem có thể gặp lại chị ấy không, nhưng mãi cũng không thấy... Không ngờ bây giờ lại có thể thấy rồi!
Trịnh Diệp nhất thời giật giật khoé miệng trước hai từ" siêu ngầu" từ miệng cô bé trước mặt... Có thể dù từ khác được không nhỉ? Nghĩ thì nghĩ, Trịnh Diệp cũng không quên nhìn kĩ người trước mặt, sau đó à lên một tiếng:
- Vậy... thì em chính là Hoắc Thiên Lam... cô bé tối hôm đó?
Lúc nãy Hoắc Vĩ Triệt có gọi tên em gái anh ta... Dù cảm thấy quen tai, nhưng dạo rằng đây có nhiều việc, nên cô tạm thời cũng không nhớ ra được!
- Đúng vậy, chính là em... Anh hai, chị ấy chính là người cứu em mà em đã kể cho anh nghe đó!
Cười tít cả mắt, Hoắc Thiên Lam cũng không quên nếu kéo anh trai tốt của cô đến trước mặt Trịnh Diệp.
Còn Hoắc Vĩ Triệt, lại làm như ngạc nhiên lắm, ra vẻ biết ơn, hướng về Trịnh Diệp:
- Thì ra em chính là người đã cứu em gái tôi! Cảm ơn em rất nhiều!
- Không có chi, chỉ là công việc tôi nên làm thôi!
Trịnh Diệp cười, nhưng có phần hơi ngượng ngạo, nheo nheo mắt không mấy tin tưởng lời của Hoắc Vĩ Triệt. Cô nhìn không có sai, nét ngạc nhiên của người đàn ông này có phần không chân thật... là biểu hiện của một người đã biết sự thật, và cố tình thể hiện!
Mà khoan đã, cái ánh mắt nóng rực bí ẩn lần đó quan sát cô... cùng với ánh mắt Hoắc Vĩ Triệt nhìn cô vào lần đầu tiên cô đến Hoắc thị rất là giống nhau! Lúc đó, cô cho là bản thân quá nhạy cảm... nhưng Hoắc Vĩ Triệt chính là anh trai của Hoắc Thiên Lam, thì... có lẽ nào? Và sự việc gia đình của đám cậu ấm kia không dám tới sở cảnh sát gây phiền phức...cô nghĩ là cô đã biết cái thế lực lớn nào đã xử lý rồi!
Hoắc Vĩ Triệt bị ánh mắt vô cùng " thiện cảm" của Trịnh Diệp chíu phải, lại không có mấy phản ứng, ngoại trừ ánh mắt cong lên như hồ ly kia thôi!
- Mà hai người... có quan hệ gì vậy, sao chị Trịnh Diệp lại đi cùng anh trai trở về?
Không hề phát hiện ra hai người kia đang âm thầm " đấu mắt", Hoắc Thiên Lam nói ra nghi vấn trong lòng cô. Trong khi đó trong lòng lại không ngừng suy đoán đủ mọi quan hệ của Hoắc Vĩ Triệt và Trịnh Diệp!
- Chị là...
Trịnh Diệp còn đang suy nghĩ, không biết là phải nói như thế nào, bởi không thể nói sự thật của Hoắc Thiên Lam biết được... Thứ nhất là do nguyên tắc, thứ hai là vì tránh để cô bé phải lo lắng, suy nghĩ nhiều! Nhưng dường như có người thấy được sự khó khăn mà Trịnh Diệp gặp phải, liền rất" tốt" mà nói ra giùp cô...
- Cô ấy là chị dâu tương lai của em!
Vâng, chẳng ai khác chính là Hoắc Vĩ Triệt, còn rất tự nhiên mà đưa tay ôm lấy eo của cô...
- Là thật?
- Không đúng!
Ngay sau đó, liền có hai âm thanh vang lên cùng lúc! Một là kinh hỉ xen lẫn mong đợi của Hoắc Thiên Lam... một lại là phủ nhận của Trịnh Diệp, cô cũng cố gắng nghiên người trách thoát cái ôm ấp của Hoắc Vĩ Triệt!
Có điều, Hoắc Vĩ Triệt chẳng để Trịnh Diệp được như ý, cô càng phản kháng, anh lại càng siết chặt vòng tay hơn.
- Chẳng lẽ em muốn con bé biết được sự thật hay sao? Hơn nữa, em có thể nghĩ ra cách nào hay hơn sao?
Sau khi đã có thể cố định được Trịnh Diệp ở trong lòng thì Hoắc Vĩ Triệt liền cúi đầu xuống, ở bên tai cô nhỏ giọng. Và tất nhiên là, Trịnh Diệp cũng bị lời nói của Hoắc Vĩ Triệt làm cho cơ thể tạm thời căng cứng... quả thật, đúng là như lời anh ta nói! Nhưng, vợ chưa cưới cái quéo gì chứ...?
Sự tình thật sự như thế nào, chỉ có Hoắc Vĩ Triệt và Trịnh Diệp mới biết được! Còn đối với người ngoài nhìn vào hình ảnh của họ hiện tại... thì hai người chẳng khác gì là đôi tình nhân. Người đàn ông chính là đang đỗ dành người phụ nữ của mình hết giận dỗi!
Tuy không có phản kháng quyết liệt như khi nãy nữa, Trịnh Diệp cũng cực kỳ khéo léo để cơ thể không có vào chạm với Hoắc Vĩ Triệt nhiều nhất có thể! Nhìn người đối diện đang dùng ánh mắt vừa nghi hoặc vừa chờ mong nhìn mình, Trịnh Diệp hắn giọng:
- A... ưm... Em đừng có nghe anh em nói bậy, sự thật không phải như vậy đâu!
- Hì hì...em hiểu anh trai em mà!
Hoắc Thiên Lam không có tỏ ra vẻ gì khác thường, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Trịnh Diệp và Hoắc Vĩ Triệt chính là không thiếu ẩn ý.
Có quỷ mới tin lời chị!
Trịnh Diệp đột nhiên cảm thấy rùng mình...đúng là anh em có khác...
- À... Chị đột nhiên nhớ ra mình có việc cần làm, em nói chuyện với anh hai em đi nhé!
Trịnh Diệp chính là không thể tiếp tục ở lại chịu áp bách, liền muốn dùng chiêu hay sài nhất để đối phó với ông bà nội cô, chính là: bỏ của chạy lấy người!
- Khoản đã!
- Có chuyện gì?
Chính là Trịnh Diệp chưa kịp đi đã bị Hoắc Vĩ Triệt kéo lại... Ánh mắt Hoắc Vĩ Triệt lóe lên tia tà mị, đặt tay lên vai cô, một lần nữa cuối xuống thì thầm:
- Thật ra thì...nếu em muốn, tôi sẽ vì báo ơn em đã cứu em gái tôi, sẫn sàng lấy thân báo đáp!
Ngay lập tức Trịnh Diệp đen mặt:
- Tôi mới không cần!
Cũng bất chấp tất cả sau đó, co chân bỏ chạy. Trời ạ, Trịnh Diệp cô mà cần người ta lấy thân báo đáp sao, đâu phải cô đây không lấy được chồng đâu chứ?
- Anh hai, lời anh lúc nãy có thật không, chuyện chị Diệp sẽ là chị dâu của em đấy?
Có một người anh trai như Hoắc Vĩ Triệt, thì người làm em gái như Hoắc Thiên Lam, sao có thể thua kém được. Dù có phần ngây thơ, nhưng cô không có ngốc à nha!
Đối với câu hỏi lúc này của em gái, Hoắc Vĩ Triệt cũng cực kì quả quyết trả lời.
- Tất nhiên rồi...anh có bao giờ nói dối tiểu Lam đâu! Mà tiểu Lam có thích cô ấy làm chị dâu của em không?
Hoắc Thiên Lam cực kỳ vui vẻ, gật đầu lia lịa:
- Thích, nếu là chị ấy, thì quá tốt rồi!
Nhìn xem, chị ấy vô cùng xinh đẹp, mặc dù không có trang điểm, không giống như bà cô già Sở Lưu Kỳ kia, trét một lớp phấn... nhìn chỉ thấy ghê tởm! Hơn nữa, chị ấy còn là thần tượng của cô a~~
- Nhưng mà... hình như em thấy chị ấy không có đồng ý thì phải?
Khuôn mặt của Hoắc Thiên Lam bỗng chốc ỉu xìu... Giọng cũng nhỏ xíu.
- Vậy là tiểu Lam không tin vào khả năng của anh trai em rồi! Hơn nữa... không phải còn có tiểu Lam có thể giúp đỡ anh sao?
Trái với em gái mình bỗng dưng như quả bóng xì hơi, thì vị Hoắc tổng huyền thoại vẫn rất ung dung tự tin!
Câu nói của Hoắc Vĩ Triệt cực kỳ có tác dụng, Hoắc Thiên Lam tươi tỉnh nhanh chóng, ánh mắt sáng ngời:
- Anh hai yên tâm, tiểu Lam nhất định sẽ giúp anh bằng mọi cách!
...
- Hắttt...Hắt xì...
Trịnh Diệp mới lên tới phòng, vừa mới cởi áo khoác ngoài ra thì liền hắt hơi liên tục mấy cái...
Cô đưa tay vuốt vuốt sóng mũi của bản thân, tự lầm bầm trong miệng.
Chết tiệt... đây là cô thật sự bị cảm rồi, hay là... bị tính kế nhỉ?
Vâng, và xin chúc mừng, Trịnh Diệp ngây thơ vẫn chưa biết được rằng...cô chính là đang bị hai anh em nhà nào đó tính kế sau lưng một cách vô cùng" trắng trợn"...
Trịnh Diệp còn suy tính là phải trả lời Hoắc Vĩ Triệt như thế nào...hay là trực tiếp bỏ chạy? Thì Hoắc Thiên Lam lại đột nhiên đứng chắn trước mặt cô, bất ngờ lên tiếng...
- Hả?
- Chị chính là chị Trịnh Diệp... là nữ cảnh sát siêu ngầu đã cứu em ở trước cửa quán bar U Lam hơn một tháng trước đây mà!
Trước vẻ mặt ngơ ngác tạm thời của Trịnh Diệp, thì Hoắc Thiên Lam vui vẻ reo lên. Sau lần đó cô có cố tình trở lại đoạn đường ấy vài lần, để xem có thể gặp lại chị ấy không, nhưng mãi cũng không thấy... Không ngờ bây giờ lại có thể thấy rồi!
Trịnh Diệp nhất thời giật giật khoé miệng trước hai từ" siêu ngầu" từ miệng cô bé trước mặt... Có thể dù từ khác được không nhỉ? Nghĩ thì nghĩ, Trịnh Diệp cũng không quên nhìn kĩ người trước mặt, sau đó à lên một tiếng:
- Vậy... thì em chính là Hoắc Thiên Lam... cô bé tối hôm đó?
Lúc nãy Hoắc Vĩ Triệt có gọi tên em gái anh ta... Dù cảm thấy quen tai, nhưng dạo rằng đây có nhiều việc, nên cô tạm thời cũng không nhớ ra được!
- Đúng vậy, chính là em... Anh hai, chị ấy chính là người cứu em mà em đã kể cho anh nghe đó!
Cười tít cả mắt, Hoắc Thiên Lam cũng không quên nếu kéo anh trai tốt của cô đến trước mặt Trịnh Diệp.
Còn Hoắc Vĩ Triệt, lại làm như ngạc nhiên lắm, ra vẻ biết ơn, hướng về Trịnh Diệp:
- Thì ra em chính là người đã cứu em gái tôi! Cảm ơn em rất nhiều!
- Không có chi, chỉ là công việc tôi nên làm thôi!
Trịnh Diệp cười, nhưng có phần hơi ngượng ngạo, nheo nheo mắt không mấy tin tưởng lời của Hoắc Vĩ Triệt. Cô nhìn không có sai, nét ngạc nhiên của người đàn ông này có phần không chân thật... là biểu hiện của một người đã biết sự thật, và cố tình thể hiện!
Mà khoan đã, cái ánh mắt nóng rực bí ẩn lần đó quan sát cô... cùng với ánh mắt Hoắc Vĩ Triệt nhìn cô vào lần đầu tiên cô đến Hoắc thị rất là giống nhau! Lúc đó, cô cho là bản thân quá nhạy cảm... nhưng Hoắc Vĩ Triệt chính là anh trai của Hoắc Thiên Lam, thì... có lẽ nào? Và sự việc gia đình của đám cậu ấm kia không dám tới sở cảnh sát gây phiền phức...cô nghĩ là cô đã biết cái thế lực lớn nào đã xử lý rồi!
Hoắc Vĩ Triệt bị ánh mắt vô cùng " thiện cảm" của Trịnh Diệp chíu phải, lại không có mấy phản ứng, ngoại trừ ánh mắt cong lên như hồ ly kia thôi!
- Mà hai người... có quan hệ gì vậy, sao chị Trịnh Diệp lại đi cùng anh trai trở về?
Không hề phát hiện ra hai người kia đang âm thầm " đấu mắt", Hoắc Thiên Lam nói ra nghi vấn trong lòng cô. Trong khi đó trong lòng lại không ngừng suy đoán đủ mọi quan hệ của Hoắc Vĩ Triệt và Trịnh Diệp!
- Chị là...
Trịnh Diệp còn đang suy nghĩ, không biết là phải nói như thế nào, bởi không thể nói sự thật của Hoắc Thiên Lam biết được... Thứ nhất là do nguyên tắc, thứ hai là vì tránh để cô bé phải lo lắng, suy nghĩ nhiều! Nhưng dường như có người thấy được sự khó khăn mà Trịnh Diệp gặp phải, liền rất" tốt" mà nói ra giùp cô...
- Cô ấy là chị dâu tương lai của em!
Vâng, chẳng ai khác chính là Hoắc Vĩ Triệt, còn rất tự nhiên mà đưa tay ôm lấy eo của cô...
- Là thật?
- Không đúng!
Ngay sau đó, liền có hai âm thanh vang lên cùng lúc! Một là kinh hỉ xen lẫn mong đợi của Hoắc Thiên Lam... một lại là phủ nhận của Trịnh Diệp, cô cũng cố gắng nghiên người trách thoát cái ôm ấp của Hoắc Vĩ Triệt!
Có điều, Hoắc Vĩ Triệt chẳng để Trịnh Diệp được như ý, cô càng phản kháng, anh lại càng siết chặt vòng tay hơn.
- Chẳng lẽ em muốn con bé biết được sự thật hay sao? Hơn nữa, em có thể nghĩ ra cách nào hay hơn sao?
Sau khi đã có thể cố định được Trịnh Diệp ở trong lòng thì Hoắc Vĩ Triệt liền cúi đầu xuống, ở bên tai cô nhỏ giọng. Và tất nhiên là, Trịnh Diệp cũng bị lời nói của Hoắc Vĩ Triệt làm cho cơ thể tạm thời căng cứng... quả thật, đúng là như lời anh ta nói! Nhưng, vợ chưa cưới cái quéo gì chứ...?
Sự tình thật sự như thế nào, chỉ có Hoắc Vĩ Triệt và Trịnh Diệp mới biết được! Còn đối với người ngoài nhìn vào hình ảnh của họ hiện tại... thì hai người chẳng khác gì là đôi tình nhân. Người đàn ông chính là đang đỗ dành người phụ nữ của mình hết giận dỗi!
Tuy không có phản kháng quyết liệt như khi nãy nữa, Trịnh Diệp cũng cực kỳ khéo léo để cơ thể không có vào chạm với Hoắc Vĩ Triệt nhiều nhất có thể! Nhìn người đối diện đang dùng ánh mắt vừa nghi hoặc vừa chờ mong nhìn mình, Trịnh Diệp hắn giọng:
- A... ưm... Em đừng có nghe anh em nói bậy, sự thật không phải như vậy đâu!
- Hì hì...em hiểu anh trai em mà!
Hoắc Thiên Lam không có tỏ ra vẻ gì khác thường, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Trịnh Diệp và Hoắc Vĩ Triệt chính là không thiếu ẩn ý.
Có quỷ mới tin lời chị!
Trịnh Diệp đột nhiên cảm thấy rùng mình...đúng là anh em có khác...
- À... Chị đột nhiên nhớ ra mình có việc cần làm, em nói chuyện với anh hai em đi nhé!
Trịnh Diệp chính là không thể tiếp tục ở lại chịu áp bách, liền muốn dùng chiêu hay sài nhất để đối phó với ông bà nội cô, chính là: bỏ của chạy lấy người!
- Khoản đã!
- Có chuyện gì?
Chính là Trịnh Diệp chưa kịp đi đã bị Hoắc Vĩ Triệt kéo lại... Ánh mắt Hoắc Vĩ Triệt lóe lên tia tà mị, đặt tay lên vai cô, một lần nữa cuối xuống thì thầm:
- Thật ra thì...nếu em muốn, tôi sẽ vì báo ơn em đã cứu em gái tôi, sẫn sàng lấy thân báo đáp!
Ngay lập tức Trịnh Diệp đen mặt:
- Tôi mới không cần!
Cũng bất chấp tất cả sau đó, co chân bỏ chạy. Trời ạ, Trịnh Diệp cô mà cần người ta lấy thân báo đáp sao, đâu phải cô đây không lấy được chồng đâu chứ?
- Anh hai, lời anh lúc nãy có thật không, chuyện chị Diệp sẽ là chị dâu của em đấy?
Có một người anh trai như Hoắc Vĩ Triệt, thì người làm em gái như Hoắc Thiên Lam, sao có thể thua kém được. Dù có phần ngây thơ, nhưng cô không có ngốc à nha!
Đối với câu hỏi lúc này của em gái, Hoắc Vĩ Triệt cũng cực kì quả quyết trả lời.
- Tất nhiên rồi...anh có bao giờ nói dối tiểu Lam đâu! Mà tiểu Lam có thích cô ấy làm chị dâu của em không?
Hoắc Thiên Lam cực kỳ vui vẻ, gật đầu lia lịa:
- Thích, nếu là chị ấy, thì quá tốt rồi!
Nhìn xem, chị ấy vô cùng xinh đẹp, mặc dù không có trang điểm, không giống như bà cô già Sở Lưu Kỳ kia, trét một lớp phấn... nhìn chỉ thấy ghê tởm! Hơn nữa, chị ấy còn là thần tượng của cô a~~
- Nhưng mà... hình như em thấy chị ấy không có đồng ý thì phải?
Khuôn mặt của Hoắc Thiên Lam bỗng chốc ỉu xìu... Giọng cũng nhỏ xíu.
- Vậy là tiểu Lam không tin vào khả năng của anh trai em rồi! Hơn nữa... không phải còn có tiểu Lam có thể giúp đỡ anh sao?
Trái với em gái mình bỗng dưng như quả bóng xì hơi, thì vị Hoắc tổng huyền thoại vẫn rất ung dung tự tin!
Câu nói của Hoắc Vĩ Triệt cực kỳ có tác dụng, Hoắc Thiên Lam tươi tỉnh nhanh chóng, ánh mắt sáng ngời:
- Anh hai yên tâm, tiểu Lam nhất định sẽ giúp anh bằng mọi cách!
...
- Hắttt...Hắt xì...
Trịnh Diệp mới lên tới phòng, vừa mới cởi áo khoác ngoài ra thì liền hắt hơi liên tục mấy cái...
Cô đưa tay vuốt vuốt sóng mũi của bản thân, tự lầm bầm trong miệng.
Chết tiệt... đây là cô thật sự bị cảm rồi, hay là... bị tính kế nhỉ?
Vâng, và xin chúc mừng, Trịnh Diệp ngây thơ vẫn chưa biết được rằng...cô chính là đang bị hai anh em nhà nào đó tính kế sau lưng một cách vô cùng" trắng trợn"...