Chương 6
Chuyện đã bàn xong, lão phu nhân bèn lệnh cho người đi thông báo với Nhị phòng một tiếng, nói là mời qua phủ một chuyến, mời mọi người cùng dùng bữa trưa, bà có chuyện cần nói. Sau đó lại gọi thêm tất cả quản sự của Vương phủ, tuyên bố thân phận của Cố Hoài Du.
Người dưới khó tránh được thích tám chuyện, cũng nhờ bọn họ mang tin tức này truyền ra ngoài trước.
Vinh Xương Vương phủ tổng cộng có hai phòng, Trưởng phòng cũng chính là cha ruột của Cố Hoài Du – Lâm Tiêu, tính tình bình thường, không trông mong được gì.
Nhị phòng Lâm Viêm cũng từng là một nhân vật hiếm có, lúc tưởng là sẽ được kế thừa Vương phủ thì đột nhiên bệnh chết, chỉ để lại Nhị phu nhân Giang Thị và hai nam một nữ.
Tuổi của Đại ca Lâm Tu Ngôn cũng cỡ Lâm Tu Duệ, con gái Thứ Lâm Chức Yểu lớn hơn Cố Hoài Du một tuổi, còn một đứa con nhỏ tên Lâm Tử Khiêm, mới tròn bảy tuổi.
Lúc Vinh Xương Vương trước chết vẫn chưa lập Thế tửm Vương phủ liền được giao cho Lâm Khiếu, chỉ sợ là càng ngày càng lụi bại, cũng may hoàng tử trong cung chọn thư đồng, lão phu nhân bèn tự làm chủ, dùng tình xưa nghĩa cũ giành được hai chỗ, chuẩn bị đưa hai đứa cháu trai của hai phòng vào cung tham gia cuộc lựa chọn.
Cũng không biết làm sao, giữa đường đột nhiên xảy ra sự cố. Lâm Tu Ngôn trên đường tiến cung bị một đám người áo đen chặn đường, đối phương người đông thế mạnh chiêu nào cũng chí mạng. Lâm Tu Ngon tuy là đã giải quyết được hơn phân nửa, nhưng cuối cùng vẫn bị bọn người đó bắt đi. Giang Thị khóc đỏ con mắt, cả Lâm gia đều tưởng rằng cái mạng nhỏ của hắn khó mà giữ được, nhưng hắn lại bình yên về đến nhà, nhưng cuộc tuyển chọn kia lại không thể tham gia được.
Còn Lâm Tu Duệ may mắn hơn, vừa vào cung liền nhận được tin, nói là Nhị hoàng tử nhìn trúng hắn, vì vậy tước vị mới rơi vào tay Đại phòng. Mấy năm nay Nhị hoàng tử càng ngày càng xuất sắc, trước mặt Hoàng thượng cũng có sức ảnh hưởng, thân phận của Lâm Tu Duệ cũng vì vậy mà cao lên, cũng coi như là không phụ tấm lòng của lão phu nhân.
"Nương, Đại ca, Đại tẩu." Nhị phòng vừa vào cửa liền cười chào hỏi mọi người.
Lâm Viêm ra đi bao nhiêu năm qua mà Giang Thị cũng không có ý định cải giá, một mình nuôi nấng con cái, tự mình chống đỡ Nhị phòng, so sánh với Trương Thị được nuôi trong chăn ấm nệm êm, bà càng hiểu chuyện hơn nhiều.
Bà lặng lẽ đánh giá Cố Hoài Du, cười nói: "Ái chà, đứa bé này lớn lên thật là xinh đẹp mà. Chúc mừng lão phu nhân, lại có thêm một đứa cháu gái xinh đẹp."
Nói rồi, bà lại hành lễ với Trương Thị, vẫn cười hi hi như cũ: "Muội thấy đứ cháu gái này so với Đại tẩu vang danh khắp Kinh đô năm xưa còn xinh xắn hơn nhiều nha! Đại ca thật là có phúc!"
Lâm Khiếu cười lớn vài tiếng, liên tục nói, đúng vây đúng vậy, sau khi eo bị Trương Thị bị cấu tím bầm thì mới không cười nữa.
Trương Thị liếc mắt nhìn Lâm Tương đang cúi đầu, không tự nhiên mà cười cười: "Muội đó, vẫn hay khen người khác như vậy."
Nhà mẹ đẻ của Trương Thị là quan địa phương, ở trong kinh thành không hiển hách gì. Nhưng bà lại vô cùng xinh đẹp, lúc còn trẻ bị nhiều nữ tử ghen ghét, trong đó có cả Giang Thị.
Năm xưa người đến cầu hôn bà có thể nói là nhiều đến mức muốn giẫm nát của cửa nhà Trương gia. Con gái nhà mình không lo không ai lấy, nên Trương gia bèn nâng cao giá mà lựa chọn, lúc đó lão thái gia vẫn còn sống, nên khi Lâm Khiếu vừa đến cầu hôn, Trương gia bèn đồng ý mối hôn sự này, cũng coi như là nhà bà trèo cao.
Nhưng không được bao lâu, cha nương của Trương Thị lần lượt qua đời. Sau khi Trương Thị gả cho Lâm Khiếu thì sinh được một nam một nữ, con trai lớn giống Lâm Khiếu, còn Lâm Tương thì không giống ai cả, tướng mạo bình thường, cho dù ăn diện thì nhiều lắm cũng chỉ coi là thanh tú.
Trong lòng Giang Thị vẫn còn tiếc nuối, có lẽ là vận may của nhà họ Trương đã ứng hết lên người Trương Thị rồi, nhưng ai ngờ lại nhảy ra một Cố Hoài Du, vậy mà lại còn xinh đẹp hơn Trương Thị năm xưa đến ba phần.
Lão phu nhân cười nói: "Miệng con vẫn ngọt như thế!" Nói xong, bà liền phất tay với Cố Hoài Du: "Đây là Nhị thẩm của con, và đường huynh, đường tỷ."
Cố Hoài Du lại lễ phép chào hỏi, Nhị phu nhân trước giờ vẫn luôn nhanh nhạy, liền cười nói: "Lúc nãy ngoài cửa ta đã nghe người dưới nói rồi, bí mật này của lão phu nhân giấu kĩ quá đi, tụi con không ai biết là đã đưa một thiên kim như vậy đi vào miếu đâu."
Lão phu nhân nhàn nhạt nói: "Trừ đại ca, đại tẩu con ra, ngay cả Tu Duệ cũng không biết nữa kìa. Chẳng qua là sợ quá nhiều người biết thì cái mạng nhỏ của Hoài Du không giữ nổi."
Giang Thị liên tục thưa vâng, sau đó liền nhiệt tình mà kéo tay Cố Hoài Du: "Bây giờ về nhà rồi, sau này nên thân thiết với các huynh đệ tỷ muội nhiều hơn, nếu rảnh rỗi thì qua nhà Nhị thẩm chơi."
Cố Hoài Du gật đầu vâng, sau đó thấy ngay Lâm Tử Khiêm đang chạy lạch bạch qua, đôi mắt tròn xoe cứ nhìn Lâm Tương rồi lại nhìn Cố Hoài Du, khó hiểu mà hỏi: "Tam tỷ tỷ sao lại không giống Nhị tỷ tỷ chút nào vậy?"
Giang Thị vỗ vỗ đầu bé: "Con nít thì biết cái gì, trên đời này làm gì có ai giống nhau y đúc chứ?"
Lâm Tử Khiêm nghiên đầu hỏi: "Nhưng mà biểu ca với biểu tỷ Trương gia rất giống nhau mà."
Giang Thị nghẹn họng, lúc nhìn thấy sắc mặt Lâm Tu Duệ đột nhiên đen lại, liền cười nói, "Con sinh đôi có người giống nhau, cũng có người không giống nhau, không tin con hỏi Đại ca con đi."
Lâm Tử Khiêm nửa hiểu nửa không, chỉ đành đi tìm Lâm Tu Ngôn mà bé vẫn luôn ngưỡng mộ nhất: "Tại sao con sinh đôi lại không giống nhau vậy?"
Lâm Tu Ngôn xoa xoa mái tóc tơ mềm mại của bé, biểu cảm khó dò: "Có lẽ là ông trời thấy Tam tỷ tỷ của đệ khổ quá, nên cho nàng tướng mạo xinh đẹp."
Từ nhỏ đã mất cha, Giang Thị và huynh muội Lâm Tu Ngôn bèn dành hết sự yêu thương cho Lâm Tử Khiêm, nuôi bé vô cùng ngây thơ đáng yêu, bé không hiểu được vẻ mặt đột nhiên đen lại của mấy người bên Đại phòng, chớp chớp mắt nhìn Cố Hoài Du nói: "Tam tỷ tỷ thật là đẹp! Đại tỷ, Nhị tỷ cũng đẹp nữa!"
Lâm Chức Yểu ngồi bên cạnh không bỏ qua ánh mắt lóe lên tia phức tạp của Lâm Tương, trong nháy mắt chợt hiểu ra. Nàng giơ ngón tay lên búng vào trán Lâm Tử Khiêm, cười mắng: "Đồ vô ơn!". Sau đó lại gật đầu với Cố Hoài Du, coi như là đã chảo.
Có lẽ là bởi vì cha mất sớm, Lâm Chức Yểu trưởng thành rất sớm, cô nhỉ quả phụ khó tránh khỏi bị người khác ăn hiếp, từ nhỏ nàng đã rất kiên cường. không giống nhu những thiếu nữ yếu ớt thời nay, tính cách có chút mạnh mẽ, một đôi mày sắc, đuôi lông mày hơi nhọn, trong tay thường cầm một cây roi dài, cả người đầy khí chất sảng khoái hào sảng.
Cố Hoài Du đáp lại, đôi mày mang theo ý cười mà nhìn Lâm Tử Khiêm, nói: "Đệ cũng rất đáng yêu."
Lâm Tử Khiêm xoa xoa trán, chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh, trong ánh mắt đầy sự mong chờ: "Vậy tỷ sẽ đến tìm đệ chơi chứ?"
Cố Hoài Du gật đầu: "Đương nhiên là có rồi."
Trong phủ rất ít khi tụ tập lại, lão phu nhân thấy Cố Hoài Du rất hòa hợp với mọi người, trong lòng cũng có chút an ủi. Ngồi nói chuyện phiếm một lúc, cả đoàn người liền dời bước đến nhà ăn.
Mỗi người một suy nghĩ mà dùng xong bữa trưa, lão phu nhân bèn bảo bọn trẻ ra ngoài chơi, để lại người lớn trong phóng bàn bạc chuyện tiệc sinh thần tháng sau. Lâm Chức Yểu là người không ngồi yên được, bèn dẫn Lâm Tử Khiêm chạy ra ngoài chơi đùa. Lâm Tương và Lâm Tu Duệ đương nhiên sẽ không chịu ở chung với những người còn lại, bèn dắt tay nhay rời đi.
Mặt trời trong hoa viên đã lên cao, ánh mặt trời chiếu qua tán lá xuống, gió xuân thổi nhè nhẹ, thổi cành cây trên mặt hồ vang lên tiếng xào xạc, trong bồn hoa bên cạnh, hoa tường vi nguyệt quý nở được hé mở một nửa, đúng thực là trăm hoa đua nở.
"Đại ca." Cố Hoài Du lên tiếng gọi Lâm Tu Ngôn.
Lâm Tu Ngôn quay đầu, ánh mắt híp lại: "Chuyện gì?"
Cố Hoài Du không để ý đến sự xa cách của hắn, tươi cười mà nói thẳng: "Muốn bán cho đại ca một ân tình."
Lâm Tu Ngôn có chút bất ngờ, hắn cũng không biết một nha đầu còn chưa đến tuổi cập kê như nàng có ân tình gì để bán cho hắn. Nhưng thấy nàng dáng vẻ quyến rũ yêu kiều, cười tươi mà nhìn hắn, thực là khiến cho hắn khó lòng mà từ chối.
"Muội nói ra thử xem?"
Cố Hoài Du không nói, chỉ lấy một tờ giấy nhỏ bằng bán tay trong ống tay áo đưa cho hắn. Lâm Tu Ngôn không hiểu gì, nhưng sau khi cầm lấy tờ giấy mở ra xem, sắc mặt lập tức thay đổi: "Đồ vật này, muội có được từ đâu?"
"Muội tự vẽ." Nàng nói.
Lời này của Cố Hoài Du không giả, quả thực là do nàng vẽ.
Kiếp trước nàng sống trong phủ như là người vô hình vậy, không ai để ý đến nàng cả. Để tránh những ánh mắt khinh bỉ của mọi người, nàng thường lén trốn đến một góc nào đó một mình, bởi vậy nàng cũng biết được không ít bí mật.
Chỉ là nàng của khi đó, không muốn làm chuyện gây hại đến tính mạng người khác, những bí mật đó liền được chôn vùi vào lòng đất theo cái chết của nàng.
Ngày mà Lâm Tu Ngôn gặp phải thích khách, trong quá trình giao chiến có chém trúng lưng của một người, phát hiện trên bả vai kẻ đó có hình vẽ giống như vậy. Hắn đã điều tra bằng nhiều cách, nhưng đầu mối vẫn bị đứt đoạn từ sau cái chết của phụ thân, có chút vết tích đều âm thầm thể hiện rằng cái chết của phụ thân hắn có liên quan. Trong lòng hắn cũng có đối tượng để nghi ngờ, nhưng mấy năm nay dù hắn cố gắng hết sức, khổ sở tìm kiếm cũng không có chút tiến triển gì.
Không ngờ rằng, hôm nay sẽ được nhìn thấy hình vẽ này ở chỗ của Cố Hoài Du.
Lâm Tu Ngôn nắm chặt lòng bàn tay, trầm giọng nói: "Làm sao muội biết được hình vẽ này có liên quan đến ta?"
Cố Hoài Du không trả lời, chỉ bình tĩnh nhìn hắn.
Hắn ngập ngừng, bất lực nói: "Ngươi là ai? Hoặc là, ngươi có mục đích gì?"
"Muội chỉ muốn bán cho huynh một ân tình!" Xung quanh không có ai, nàng không lo lắng bị người khác nghe được, cũng không vòng vo, nói thẳng ra.
Cố Hoài Du biết, chắc chắn sau này nàng với Lâm Tương sẽ dây dưa với nhau đến chết mới thôi, nàng không có ai để nhờ vả, muốn đứng về phía đối lập với Lâm Tu Duệ đang ngày một thăng tiến hơn, thì chỉ có một con đường chết. Nhưng cho dù chết, nàng cũng không thể để cho đời này của Lâm Tu Duệ và Lâm Tương sống quá thoải mái.
Lâm Tu Ngôn nghi ngờ nhìn nàng, một hồi lâu mới nói: "E là muội muội tìm sai người rồi. Ta một kẻ trắng tay, không quyền không thế, có gì mà hợp tác với muội chứ?"
"Giang Tuân." Nàng chậm rãi mở miệng, gọi một cái tên.
Đây là chuyện mà kiếp trước sau khi Lâm Tu Duệ thành công, Lâm Tương đắc ý quá mà chạy đến khoe khoang trước mặt nàng.
Hiện nay thương nhân thuộc tầng lớp thấp kém, nhưng Lâm Tu Ngôn lại không hề để ý đến chuyện này, ngành hàng nào cũng làm đến mức cao nhất, thấp kém cũng không hẳn là thấp kém.
Hắn thay tên đổi hộ, âm thầm dựng nên không ít cơ nghiệp, sòng bạc, hồng lâu, quán rượu, đều là những nơi thu thập tin tức đáng tin nhất. Quen biết với những người thấp kém nhận thức không ít, trên giang hồ vô cùng nổi tiếng.
Dựa vào những điều đó, không đến mấy năm, hắn đã trở thành thương nhân giàu có nhất Đại Chu.
Cụ thể ân oán giữa hắn và Lâm Tu Duệ, Cố Hoài Du không rõ, nhưng nàng biết, Lâm Tu Duệ cực kì chán ghét hắn. Sau khi Nhị hoàng tử được lập làm Thái tử, cũng không biết Nhị hoàng tử biết được chuyện của Lâm Tu Ngôn từ đâu, nhưng Nhị hoàng tử và Lâm Tu Duệ hợp mưu gắn đại cho hắn một cái tội, nhốt hắn vào ám lao, âm thầm mà tiếp quản vô số sản nghiệp của hắn, âm thầm thu mua lòng người, nuôi binh nuôi ngựa, cuối cùng ngổi lên ngai vàng.
Sau một hồi yên lặng, Lâm Tu Ngôn nhìn chằm chặp vào người trước mặt, ánh mắt phức tạp: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Đương nhiên là Cố Hoài Du hàng thật giá thật." Không đợi Lâm Tu Ngôn nói chuyện, Cố Hoài Du liền nói: "Hôm nay muội nói với huynh những chuyện này, cũng không phải có ý uy hiếp mà là muốn lấy lòng huynh, mục đích là muốn bảo vệ tính mạng mà thôi. Chắc là đại ca đã biết từ lâu, sau khi muội bị Cố Thị mang đi thì luôn bị ngược đãi suốt mấy năm qua, bây giờ vừa về phủ, không thân thiết với cha nương, lại còn có một tỷ tỷ giả luôn nhóm ngó sau lưng, còn mang họ Cố này nữa, cũng không được coi là một người họ Lâm thực sự."
Những chuyện mặt nổi mặt chìm này, nàng tin rằng dựa vào thế lực mà Lâm Tu Ngôn đang có trong tay hiện nay, nếu như muốn tìm hiểu rõ ràng dễ như trở bàn tay.
Giọng nói của Lâm Tu Ngôn đột nhiên từ từ vang lên: "Nếu như ngươi có thể biết được những chuyện này, thiết nghĩ rằng dựa vào bản lĩnh của ngươi, cho dù không có ta, thì bọn họ cũng không làm hại ngươi được."
Cố Hoài Du lắc đầu: "Cơ hội tình cờ nên mới biết trước một số chuyện, nhưng trong tay không có quyền thế, chỉ có thể để người khác tùy ý mà chặt chém. Huynh nói có đúng không?"
Lâm Tu Ngôn trong chốc lát bỗng trầm mặc, hai người nhìn nhau từ xa, đều hiểu được chuyện nhất định phải làm bằng được trong ánh mắt của đối phương.
Gió nổi lên, có một vài lời nói thì thầm cũng bay đi theo gió.
"Nếu như là hợp tác, thì ta có lợi ích gì?"
"Xét nhà, đoạt tước, tất cả những gì huynh muốn nhìn thấy, và những gì mà huynh không làm được."
"... Được"
Người dưới khó tránh được thích tám chuyện, cũng nhờ bọn họ mang tin tức này truyền ra ngoài trước.
Vinh Xương Vương phủ tổng cộng có hai phòng, Trưởng phòng cũng chính là cha ruột của Cố Hoài Du – Lâm Tiêu, tính tình bình thường, không trông mong được gì.
Nhị phòng Lâm Viêm cũng từng là một nhân vật hiếm có, lúc tưởng là sẽ được kế thừa Vương phủ thì đột nhiên bệnh chết, chỉ để lại Nhị phu nhân Giang Thị và hai nam một nữ.
Tuổi của Đại ca Lâm Tu Ngôn cũng cỡ Lâm Tu Duệ, con gái Thứ Lâm Chức Yểu lớn hơn Cố Hoài Du một tuổi, còn một đứa con nhỏ tên Lâm Tử Khiêm, mới tròn bảy tuổi.
Lúc Vinh Xương Vương trước chết vẫn chưa lập Thế tửm Vương phủ liền được giao cho Lâm Khiếu, chỉ sợ là càng ngày càng lụi bại, cũng may hoàng tử trong cung chọn thư đồng, lão phu nhân bèn tự làm chủ, dùng tình xưa nghĩa cũ giành được hai chỗ, chuẩn bị đưa hai đứa cháu trai của hai phòng vào cung tham gia cuộc lựa chọn.
Cũng không biết làm sao, giữa đường đột nhiên xảy ra sự cố. Lâm Tu Ngôn trên đường tiến cung bị một đám người áo đen chặn đường, đối phương người đông thế mạnh chiêu nào cũng chí mạng. Lâm Tu Ngon tuy là đã giải quyết được hơn phân nửa, nhưng cuối cùng vẫn bị bọn người đó bắt đi. Giang Thị khóc đỏ con mắt, cả Lâm gia đều tưởng rằng cái mạng nhỏ của hắn khó mà giữ được, nhưng hắn lại bình yên về đến nhà, nhưng cuộc tuyển chọn kia lại không thể tham gia được.
Còn Lâm Tu Duệ may mắn hơn, vừa vào cung liền nhận được tin, nói là Nhị hoàng tử nhìn trúng hắn, vì vậy tước vị mới rơi vào tay Đại phòng. Mấy năm nay Nhị hoàng tử càng ngày càng xuất sắc, trước mặt Hoàng thượng cũng có sức ảnh hưởng, thân phận của Lâm Tu Duệ cũng vì vậy mà cao lên, cũng coi như là không phụ tấm lòng của lão phu nhân.
"Nương, Đại ca, Đại tẩu." Nhị phòng vừa vào cửa liền cười chào hỏi mọi người.
Lâm Viêm ra đi bao nhiêu năm qua mà Giang Thị cũng không có ý định cải giá, một mình nuôi nấng con cái, tự mình chống đỡ Nhị phòng, so sánh với Trương Thị được nuôi trong chăn ấm nệm êm, bà càng hiểu chuyện hơn nhiều.
Bà lặng lẽ đánh giá Cố Hoài Du, cười nói: "Ái chà, đứa bé này lớn lên thật là xinh đẹp mà. Chúc mừng lão phu nhân, lại có thêm một đứa cháu gái xinh đẹp."
Nói rồi, bà lại hành lễ với Trương Thị, vẫn cười hi hi như cũ: "Muội thấy đứ cháu gái này so với Đại tẩu vang danh khắp Kinh đô năm xưa còn xinh xắn hơn nhiều nha! Đại ca thật là có phúc!"
Lâm Khiếu cười lớn vài tiếng, liên tục nói, đúng vây đúng vậy, sau khi eo bị Trương Thị bị cấu tím bầm thì mới không cười nữa.
Trương Thị liếc mắt nhìn Lâm Tương đang cúi đầu, không tự nhiên mà cười cười: "Muội đó, vẫn hay khen người khác như vậy."
Nhà mẹ đẻ của Trương Thị là quan địa phương, ở trong kinh thành không hiển hách gì. Nhưng bà lại vô cùng xinh đẹp, lúc còn trẻ bị nhiều nữ tử ghen ghét, trong đó có cả Giang Thị.
Năm xưa người đến cầu hôn bà có thể nói là nhiều đến mức muốn giẫm nát của cửa nhà Trương gia. Con gái nhà mình không lo không ai lấy, nên Trương gia bèn nâng cao giá mà lựa chọn, lúc đó lão thái gia vẫn còn sống, nên khi Lâm Khiếu vừa đến cầu hôn, Trương gia bèn đồng ý mối hôn sự này, cũng coi như là nhà bà trèo cao.
Nhưng không được bao lâu, cha nương của Trương Thị lần lượt qua đời. Sau khi Trương Thị gả cho Lâm Khiếu thì sinh được một nam một nữ, con trai lớn giống Lâm Khiếu, còn Lâm Tương thì không giống ai cả, tướng mạo bình thường, cho dù ăn diện thì nhiều lắm cũng chỉ coi là thanh tú.
Trong lòng Giang Thị vẫn còn tiếc nuối, có lẽ là vận may của nhà họ Trương đã ứng hết lên người Trương Thị rồi, nhưng ai ngờ lại nhảy ra một Cố Hoài Du, vậy mà lại còn xinh đẹp hơn Trương Thị năm xưa đến ba phần.
Lão phu nhân cười nói: "Miệng con vẫn ngọt như thế!" Nói xong, bà liền phất tay với Cố Hoài Du: "Đây là Nhị thẩm của con, và đường huynh, đường tỷ."
Cố Hoài Du lại lễ phép chào hỏi, Nhị phu nhân trước giờ vẫn luôn nhanh nhạy, liền cười nói: "Lúc nãy ngoài cửa ta đã nghe người dưới nói rồi, bí mật này của lão phu nhân giấu kĩ quá đi, tụi con không ai biết là đã đưa một thiên kim như vậy đi vào miếu đâu."
Lão phu nhân nhàn nhạt nói: "Trừ đại ca, đại tẩu con ra, ngay cả Tu Duệ cũng không biết nữa kìa. Chẳng qua là sợ quá nhiều người biết thì cái mạng nhỏ của Hoài Du không giữ nổi."
Giang Thị liên tục thưa vâng, sau đó liền nhiệt tình mà kéo tay Cố Hoài Du: "Bây giờ về nhà rồi, sau này nên thân thiết với các huynh đệ tỷ muội nhiều hơn, nếu rảnh rỗi thì qua nhà Nhị thẩm chơi."
Cố Hoài Du gật đầu vâng, sau đó thấy ngay Lâm Tử Khiêm đang chạy lạch bạch qua, đôi mắt tròn xoe cứ nhìn Lâm Tương rồi lại nhìn Cố Hoài Du, khó hiểu mà hỏi: "Tam tỷ tỷ sao lại không giống Nhị tỷ tỷ chút nào vậy?"
Giang Thị vỗ vỗ đầu bé: "Con nít thì biết cái gì, trên đời này làm gì có ai giống nhau y đúc chứ?"
Lâm Tử Khiêm nghiên đầu hỏi: "Nhưng mà biểu ca với biểu tỷ Trương gia rất giống nhau mà."
Giang Thị nghẹn họng, lúc nhìn thấy sắc mặt Lâm Tu Duệ đột nhiên đen lại, liền cười nói, "Con sinh đôi có người giống nhau, cũng có người không giống nhau, không tin con hỏi Đại ca con đi."
Lâm Tử Khiêm nửa hiểu nửa không, chỉ đành đi tìm Lâm Tu Ngôn mà bé vẫn luôn ngưỡng mộ nhất: "Tại sao con sinh đôi lại không giống nhau vậy?"
Lâm Tu Ngôn xoa xoa mái tóc tơ mềm mại của bé, biểu cảm khó dò: "Có lẽ là ông trời thấy Tam tỷ tỷ của đệ khổ quá, nên cho nàng tướng mạo xinh đẹp."
Từ nhỏ đã mất cha, Giang Thị và huynh muội Lâm Tu Ngôn bèn dành hết sự yêu thương cho Lâm Tử Khiêm, nuôi bé vô cùng ngây thơ đáng yêu, bé không hiểu được vẻ mặt đột nhiên đen lại của mấy người bên Đại phòng, chớp chớp mắt nhìn Cố Hoài Du nói: "Tam tỷ tỷ thật là đẹp! Đại tỷ, Nhị tỷ cũng đẹp nữa!"
Lâm Chức Yểu ngồi bên cạnh không bỏ qua ánh mắt lóe lên tia phức tạp của Lâm Tương, trong nháy mắt chợt hiểu ra. Nàng giơ ngón tay lên búng vào trán Lâm Tử Khiêm, cười mắng: "Đồ vô ơn!". Sau đó lại gật đầu với Cố Hoài Du, coi như là đã chảo.
Có lẽ là bởi vì cha mất sớm, Lâm Chức Yểu trưởng thành rất sớm, cô nhỉ quả phụ khó tránh khỏi bị người khác ăn hiếp, từ nhỏ nàng đã rất kiên cường. không giống nhu những thiếu nữ yếu ớt thời nay, tính cách có chút mạnh mẽ, một đôi mày sắc, đuôi lông mày hơi nhọn, trong tay thường cầm một cây roi dài, cả người đầy khí chất sảng khoái hào sảng.
Cố Hoài Du đáp lại, đôi mày mang theo ý cười mà nhìn Lâm Tử Khiêm, nói: "Đệ cũng rất đáng yêu."
Lâm Tử Khiêm xoa xoa trán, chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh, trong ánh mắt đầy sự mong chờ: "Vậy tỷ sẽ đến tìm đệ chơi chứ?"
Cố Hoài Du gật đầu: "Đương nhiên là có rồi."
Trong phủ rất ít khi tụ tập lại, lão phu nhân thấy Cố Hoài Du rất hòa hợp với mọi người, trong lòng cũng có chút an ủi. Ngồi nói chuyện phiếm một lúc, cả đoàn người liền dời bước đến nhà ăn.
Mỗi người một suy nghĩ mà dùng xong bữa trưa, lão phu nhân bèn bảo bọn trẻ ra ngoài chơi, để lại người lớn trong phóng bàn bạc chuyện tiệc sinh thần tháng sau. Lâm Chức Yểu là người không ngồi yên được, bèn dẫn Lâm Tử Khiêm chạy ra ngoài chơi đùa. Lâm Tương và Lâm Tu Duệ đương nhiên sẽ không chịu ở chung với những người còn lại, bèn dắt tay nhay rời đi.
Mặt trời trong hoa viên đã lên cao, ánh mặt trời chiếu qua tán lá xuống, gió xuân thổi nhè nhẹ, thổi cành cây trên mặt hồ vang lên tiếng xào xạc, trong bồn hoa bên cạnh, hoa tường vi nguyệt quý nở được hé mở một nửa, đúng thực là trăm hoa đua nở.
"Đại ca." Cố Hoài Du lên tiếng gọi Lâm Tu Ngôn.
Lâm Tu Ngôn quay đầu, ánh mắt híp lại: "Chuyện gì?"
Cố Hoài Du không để ý đến sự xa cách của hắn, tươi cười mà nói thẳng: "Muốn bán cho đại ca một ân tình."
Lâm Tu Ngôn có chút bất ngờ, hắn cũng không biết một nha đầu còn chưa đến tuổi cập kê như nàng có ân tình gì để bán cho hắn. Nhưng thấy nàng dáng vẻ quyến rũ yêu kiều, cười tươi mà nhìn hắn, thực là khiến cho hắn khó lòng mà từ chối.
"Muội nói ra thử xem?"
Cố Hoài Du không nói, chỉ lấy một tờ giấy nhỏ bằng bán tay trong ống tay áo đưa cho hắn. Lâm Tu Ngôn không hiểu gì, nhưng sau khi cầm lấy tờ giấy mở ra xem, sắc mặt lập tức thay đổi: "Đồ vật này, muội có được từ đâu?"
"Muội tự vẽ." Nàng nói.
Lời này của Cố Hoài Du không giả, quả thực là do nàng vẽ.
Kiếp trước nàng sống trong phủ như là người vô hình vậy, không ai để ý đến nàng cả. Để tránh những ánh mắt khinh bỉ của mọi người, nàng thường lén trốn đến một góc nào đó một mình, bởi vậy nàng cũng biết được không ít bí mật.
Chỉ là nàng của khi đó, không muốn làm chuyện gây hại đến tính mạng người khác, những bí mật đó liền được chôn vùi vào lòng đất theo cái chết của nàng.
Ngày mà Lâm Tu Ngôn gặp phải thích khách, trong quá trình giao chiến có chém trúng lưng của một người, phát hiện trên bả vai kẻ đó có hình vẽ giống như vậy. Hắn đã điều tra bằng nhiều cách, nhưng đầu mối vẫn bị đứt đoạn từ sau cái chết của phụ thân, có chút vết tích đều âm thầm thể hiện rằng cái chết của phụ thân hắn có liên quan. Trong lòng hắn cũng có đối tượng để nghi ngờ, nhưng mấy năm nay dù hắn cố gắng hết sức, khổ sở tìm kiếm cũng không có chút tiến triển gì.
Không ngờ rằng, hôm nay sẽ được nhìn thấy hình vẽ này ở chỗ của Cố Hoài Du.
Lâm Tu Ngôn nắm chặt lòng bàn tay, trầm giọng nói: "Làm sao muội biết được hình vẽ này có liên quan đến ta?"
Cố Hoài Du không trả lời, chỉ bình tĩnh nhìn hắn.
Hắn ngập ngừng, bất lực nói: "Ngươi là ai? Hoặc là, ngươi có mục đích gì?"
"Muội chỉ muốn bán cho huynh một ân tình!" Xung quanh không có ai, nàng không lo lắng bị người khác nghe được, cũng không vòng vo, nói thẳng ra.
Cố Hoài Du biết, chắc chắn sau này nàng với Lâm Tương sẽ dây dưa với nhau đến chết mới thôi, nàng không có ai để nhờ vả, muốn đứng về phía đối lập với Lâm Tu Duệ đang ngày một thăng tiến hơn, thì chỉ có một con đường chết. Nhưng cho dù chết, nàng cũng không thể để cho đời này của Lâm Tu Duệ và Lâm Tương sống quá thoải mái.
Lâm Tu Ngôn nghi ngờ nhìn nàng, một hồi lâu mới nói: "E là muội muội tìm sai người rồi. Ta một kẻ trắng tay, không quyền không thế, có gì mà hợp tác với muội chứ?"
"Giang Tuân." Nàng chậm rãi mở miệng, gọi một cái tên.
Đây là chuyện mà kiếp trước sau khi Lâm Tu Duệ thành công, Lâm Tương đắc ý quá mà chạy đến khoe khoang trước mặt nàng.
Hiện nay thương nhân thuộc tầng lớp thấp kém, nhưng Lâm Tu Ngôn lại không hề để ý đến chuyện này, ngành hàng nào cũng làm đến mức cao nhất, thấp kém cũng không hẳn là thấp kém.
Hắn thay tên đổi hộ, âm thầm dựng nên không ít cơ nghiệp, sòng bạc, hồng lâu, quán rượu, đều là những nơi thu thập tin tức đáng tin nhất. Quen biết với những người thấp kém nhận thức không ít, trên giang hồ vô cùng nổi tiếng.
Dựa vào những điều đó, không đến mấy năm, hắn đã trở thành thương nhân giàu có nhất Đại Chu.
Cụ thể ân oán giữa hắn và Lâm Tu Duệ, Cố Hoài Du không rõ, nhưng nàng biết, Lâm Tu Duệ cực kì chán ghét hắn. Sau khi Nhị hoàng tử được lập làm Thái tử, cũng không biết Nhị hoàng tử biết được chuyện của Lâm Tu Ngôn từ đâu, nhưng Nhị hoàng tử và Lâm Tu Duệ hợp mưu gắn đại cho hắn một cái tội, nhốt hắn vào ám lao, âm thầm mà tiếp quản vô số sản nghiệp của hắn, âm thầm thu mua lòng người, nuôi binh nuôi ngựa, cuối cùng ngổi lên ngai vàng.
Sau một hồi yên lặng, Lâm Tu Ngôn nhìn chằm chặp vào người trước mặt, ánh mắt phức tạp: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Đương nhiên là Cố Hoài Du hàng thật giá thật." Không đợi Lâm Tu Ngôn nói chuyện, Cố Hoài Du liền nói: "Hôm nay muội nói với huynh những chuyện này, cũng không phải có ý uy hiếp mà là muốn lấy lòng huynh, mục đích là muốn bảo vệ tính mạng mà thôi. Chắc là đại ca đã biết từ lâu, sau khi muội bị Cố Thị mang đi thì luôn bị ngược đãi suốt mấy năm qua, bây giờ vừa về phủ, không thân thiết với cha nương, lại còn có một tỷ tỷ giả luôn nhóm ngó sau lưng, còn mang họ Cố này nữa, cũng không được coi là một người họ Lâm thực sự."
Những chuyện mặt nổi mặt chìm này, nàng tin rằng dựa vào thế lực mà Lâm Tu Ngôn đang có trong tay hiện nay, nếu như muốn tìm hiểu rõ ràng dễ như trở bàn tay.
Giọng nói của Lâm Tu Ngôn đột nhiên từ từ vang lên: "Nếu như ngươi có thể biết được những chuyện này, thiết nghĩ rằng dựa vào bản lĩnh của ngươi, cho dù không có ta, thì bọn họ cũng không làm hại ngươi được."
Cố Hoài Du lắc đầu: "Cơ hội tình cờ nên mới biết trước một số chuyện, nhưng trong tay không có quyền thế, chỉ có thể để người khác tùy ý mà chặt chém. Huynh nói có đúng không?"
Lâm Tu Ngôn trong chốc lát bỗng trầm mặc, hai người nhìn nhau từ xa, đều hiểu được chuyện nhất định phải làm bằng được trong ánh mắt của đối phương.
Gió nổi lên, có một vài lời nói thì thầm cũng bay đi theo gió.
"Nếu như là hợp tác, thì ta có lợi ích gì?"
"Xét nhà, đoạt tước, tất cả những gì huynh muốn nhìn thấy, và những gì mà huynh không làm được."
"... Được"