Chương 51
Đường núi gập ghềnh khó đi, áo bào màu đen của Tống Thời Cẩn nhuộm màu máu, đã không còn nhìn ra được màu sắc ban đầu nữa, chỉ thấy một mảng ướt nhẹp, hai tay hắn ôm chặt Cố Hoài Du, mặt không đổi sắc nhưng bước chân rất vững chãi.
Hai người như thế này quả thực không tiện để người khác nhìn thấy, cho nên, lúc gần xuống núi thì Cù Điệt đã rời trước một bước để điều một chiếc xe ngựa bình thường đến.
"Trần công tử xin dừng bước." Trước lúc tách ra ở chân núi, Tống Thời Cẩn đột nhiên mở miệng gọi Trần Uyên lại, giọng nói mang theo chút khẩn cầu: "Ta biết công tử là đệ tử của Tôn lão tiên sinh, từng chữa trị qua loại bệnh như thế này, nên muốn nhờ công tử xem bệnh cho nàng một lát."
Sắc mặt của Trần Uyên thay đổi, trong đôi mắt vốn dĩ không có chút cảm xúc nào của hắn lóe lên tia sắc bén. Lúc sư phụ hắn dẫn hắn đi, vẫn luôn che giấu tung tích, không để lộ thân phận ra bên ngoài bao giờ, sao Tống Thời Cẩn có thể biết được!
"Không có ý mạo phạm gì, chỉ là có chút duyên nợ với Tôn lão tiên sinh, bây giờ hành tung của ông ấy không tõ, nên chỉ đành nhờ vả công tử." Tống Thời Cẩn hơi cúi người, hạ mình rất thấp, không còn dáng vẻ cao ngạo như trước nữa.
Trần Uyên hơi ngây ra, vẫn chưa mở miệng, thì chợt thấy hộ vệ xung quanh quỳ một chân xuống đất, đồng thanh nói: "Xin công tử ra tay cứu giúp."
Bọn họ là hộ vệ trung thành nhất của Tống Thời Cẩn, đi theo Tống Thời Cẩn nhiều năm, chưa từng thấy qua dáng vẻ cầu xin của hắn như thế bao giờ, trong sự kinh ngạc còn xen lẫn chút đau lùng, nên dù không có mệnh lệnh thì cũng tự mình muốn làm như thế.
Lâm Chức Yểu cũng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi, giọng nói trầm thấp nỉ non: "Xin ngươi mà!"
Chuyện ngày hôm nay, nàng cũng có trách nhiệm, Cố Hoài Du là do nàng dẫn ra ngoài, nếu như không phải là do nàng cố chấp không chịu để nha hoàn đi theo thì có phải là sẽ không xảy ra chuyện như thế này không?
"Được thôi." Trần Uyên gật gật đầu: "Ta có thể thử xem, nhưng mà có thể tỉnh lại hay không còn phải xem ý chí của Cố tiểu thư."
"Làm phiền công tử." Tống Thời Cẩn gật đầu.
Gió thổi bức màn, trong phòng vẩn vương mùi thuốc nhàn nhạt, sau khi dùng thuốc thì cảm xúc của Cố Hoài Du cũng bình tĩnh hơn nhiều, nàng nằm trên giường, đôi mi khẽ run nhưng vẫn không hề tỉnh lại.
"Vết thương trên cổ không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi hai ba ngày thì sẽ tan hết. Sau hai canh giờ, ta sẽ lại đến châm cứu cho Cố tiểu thư." Trần Uyên vừa thu dọn những cây trâm bạc mỏng như sợi tóc lại vừa nói: "Khi nãy ta thấy lúc Tống đại nhân nói chuyện thì cảm xúc của Cố tiểu thư có thả lỏng ra đôi chút, có lẽ, ngài có thể thử nói chuyện nhiều với nàng..."
"Đa tạ, Mạc Anh, dẫn Trần công tử đi nghỉ ngơi."
Tống Thời Cẩn ngồi bên cạnh giường, nhìn gương mặt không còn tia máu nào của Cố Hoài Du, nỗi lo sợ chuyện niềm vui mất đi rồi chợt tìm lại được kia chỉ là hoa trong gương trắng dưới nước đang bao trùm lấy hắn, hắn nhúc nhích ngón tay, chầm chậm vuốt ve đôi mắt nhắm chặt của nàng, có chút hơi lạnh truyền đến từ đầu ngón tay.
Lâm Chức Yểu đứng bên cạnh, mấp máy miệng, cuối cùng vẫn không nói gì, một hồi lâu sau, lại thầm than một tiếng, quay đầu bước ra cửa cùng với Trần Uyên.
Giấc mơ như là bùn lầy, càng muốn giãy giụa để thoát ra thì lại càng lún sâu vào, Cố Hoài Du cảm thấy tay chân đau đớn khôn nguôi, trong bóng tối có người duỗi tay về phía nàng.
Bên tai vang lên giọng nói quen thuộc: "Ta đến đón muội về nhà."
Nhỏ giọng thì thầm, Tống Thời Cẩn không phiền hà gì mà thong thả nhắc lại từng chuyện xưa, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Lục Chi bưng chén thuốc vào trong, nhìn Tống Thời Cẩn một cái rồi nói: "Chủ nhân, tiểu thư phải uống thuốc rồi, còn có vết thương của ngài..."
Trong phủ không có nha hoàn cẩn thận, Tống Thời Cẩn lại không yên tâm để cho mấy nha hoàn sai vặt chăm sóc nàng, cũng không muốn nam nhân khác chạm vào nàng, nên ngay khi về phủ đã sai người gọi Lục Chi đến.
Tống Thời Cẩn không hề ngẩng đầu, đưa tay ra với Lục Chi: "Vết thương nhỏ không đáng lo, đưa chén thuốc cho ta."
Lục Chi làm theo lệnh, sau khi đặt chén thuốc vào tay hắn thì nghe thấy hắn nói: "Nàng không tiện di chuyển, cũng không biết khi nào sẽ tỉnh lại, ngươi sai người đi thông báo với Lâm Tu Ngôn một tiếng, đi nói với Ngu lão phu nhân, cứ nói là ở lại với Lâm Chức Yểu."
"Vâng."
Lục Chi lui ra ngoài, đóng cửa phòng lại, Tống Thời Cẩn mới đỡ Cố Hoài Du dựa vào người mình, thử độ ấm của chén thuốc rồi múc một muỗng đưa đến bên môi Cố Hoài Du.
Vị thuốc đắng nghét tan trong miệng, Cố Hoài Du rất kháng cự, đẩy lưỡi nôn toàn bộ thuốc ra ngoài, vương hết ra người.
Tống Thời Cẩn bất lực thở dài một hơi: "Ngoan, phải uống thuốc chứ."
Lại múc một muỗng nữa, hắn nghĩ một lát, rồi nghiêng muỗng dùng sống muỗng cạy hàm răng cắn chặt của nàng ra, đè hơn phân nửa cái lưỡi rồi đổ thuốc vào. Khó khăn lắm mới uống được một muỗng thuốc, nhưng sau đó có làm thế nào thì Cố Hoài Du cũng không mở miệng nữa, cắn chặt răng, có cạy thế nào cũng không ra.
Cuối cùng sợ làm đau Cố Hoài Du, mày kiếm của Tống Thời Cẩn liếc nhìn chén thuốc còn đầy kia, lâu như vậy chỉ uống được một chút, nếu còn kéo dài nữa, sợ là lạnh rồi thì thuốc sẽ mất tác dụng.
Một hồi lâu sau, hắn đột nhiên cầm chén lên ngậm lấy một ngụm thuốc, sau đó dùng ngón cái và ngón trỏ đè vào chỗ quan trọng ngay cằm của nàng, cúi người dán lên bờ môi lạnh lẽo kia, chầm chậm truyền thuốc qua cho nàng.
Cố Hoài Du vẫn kháng cự như cũ, nghĩ cách làm sao để thoát khỏi vị đắng nghét này, thế nhưng miệng của nàng bị chặn lại, nàng dùng mũi để thở thì thuốc sẽ theo đó mà nuốt xuống dưới.
Người đẹp trong lòng, bờ môi lạnh lẽo của nàng mềm mại đến khó tin, mang theo một mùi hương nhàn nhạt, nhưng trong lòng Tống Thời Cẩn không nghĩ ngợi gì linh tinh, không có chút tâm tư ngoài lề nào cả. Khi chén thuốc sắp cạn đáy thì cửa phòng đột nhiên lại bị mở ra.
"Có chuyện gì..." Lâm Tu Ngôn nói được một nửa, thì liền cứng họng ngay tại cửa: "...vậy?"
Tống Thời Cẩn nhất thời lúng túng, một lát sau hắn mới bình tĩnh lại, trầm giọng nói: "Huynh đến đúng lúc lắm, ta có chuyện cần tìm huynh."
Vừa nói vừa nhẹ nhàng đặt Cố Hoài Du nằm lại trên giường, sau đó lại cẩn thận vén vén chăn cho nàng rồi mới đứng dậy nói: "Ra ngoài nói."
Lúc đi ngang qua, Lâm Tu Ngôn ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt, nhìn kĩ lại thì chợt phát hiện sắc mặt của Tống Thời Cẩn không đúng lắm.
"Huynh bị thương rồi?" Hắn hỏi một cách kì lạ. Tống Thời Cẩn tài giỏi nhường nào, hắn hiểu rất rõ. Mấy năm nay người có thể khiến Tống Thời Cẩn bị thương càng ngày càng ít đi, càng hoang đường hơn nữa là lúc nào cũng có ám vệ nấp trong tối mà.
Bước chân Tống Thời Cẩn chựng lại, nói: "Không có."
Đầu trâm không có to lắm, vết thương nhỏ như vậy đối với hắn mà nói gần như không thể xem là bị thương được.
Ánh chiều hoàng hôn chiếu từ cửa sổ vào trong thư phòng, ánh sáng lúc sáng lúc tối, hai người chìm trong bóng tối, thần sắc đều khó phân biệt được.
Nghe Tống Thời Cẩn kể rõ từng chuyện một, Lâm Tu Ngôn vẫn không nói gì, một hồi sau hắn lấy một tờ giấy gấp sẵn trong lòng ra, bởi vì thường xuyên mở ra xem nên bên mép giấy đã sần hết lên.
"Hôm về phủ, muội ấy từng đến tìm ta, đưa cho ta tờ giấy này."
Tống Thời Cẩn mở ra nhìn, lại lặng lẽ gấp lại, "Thì sao?"
"Muội ấy nói là Trang Chu mơ hóa thành bướm, nhưng mà ta nhìn biểu cảm của muội ấy, lại không giống như thế." Ngập ngừng một lát, Lâm Tu Ngôn mới nói: "Nhưng kì lạ là, muội ấy biết thân phận của ta, hơn nữa còn biết rõ nhiều chuyện mà Vệ Tranh làm, nhưng lại không biết huynh..."
Tống Thời Cẩn nhắm đôi mắt cay xè lại, nói sang chuyện khác: "Dạo này quan sát cẩn thận chút, ta nghi ngờ nơi chế ra Xích Ẩn Tán không chỉ có một chỗ."
Thấy vậy, Lâm Tu Ngôn cũng không nói thêm nữa, nói sang chuyện khác luôn: "Nếu như hơn ba mươi đứa bé kia dùng để thử thuốc thật, vậy thì hắn ta cũng quá là tàn nhẫn rồi."
Tống Thời Cẩn không có gì để nói: "Chặt đứt đường tiền tài của hắn ta ở Biện Lương, hắn ta đương nhiên sẽ phải nghĩ cách khác."
"Làm như thế, gây tổn hại đến nền tảng đất nước, cho dù có leo lên được ngôi cao, thì lúc đó..."
"Cho nên, chúng ta phải tăng tốc lên." Tống Thời Cẩn thấp giọng nói: "Mấy ngày trước hắn ta lôi kéo không ít đại thần, nhưng hành động quá rõ ràng khiến cho Hoàng thượng chú ý, gần đây cũng đã thu tay chân lại không ít."
"Huynh định làm thế nào?"
Trong phòng nhất thời yên lặng, Tống Thời Cẩn nói: "Đừng quên, bên cạnh còn có Vệ Viêm nhìn chằm chằm."
Cuộc chiến giành ngôi vua xưa nay rất tàn nhẫn, huynh đệ chém giết lẫn nhau là chuyện thường tình. Đừng nhìn dáng vẻ là một hoàng tử nhàn tản của Vệ Viêm lúc thường ngày mà quên mất, hắn cũng luôn hướng về ngôi vị cửu ngũ chí tôn trong thiên hạ kia đó.
Sau khi tia sáng cuối cùng giấu mình sau khe núi, thì bóng đêm mới dần mở ra.
Trong Phù Hương Cư, trong lúc nha hoàn đưa tay ra thử xem hơi thở của Lâm Tương có còn không thì nàng ta đột nhiên mở bừng mắt ra.
Trái tim tiểu nha hoàn nhảy dựng lên, đột nhiên thu tay về, thử gọi một tiếng: "Quận chúa?"
Người trên giường không có tiếng động nào cả, chỉ có đôi mắt lộ ra bên ngoài là mở to ra, một hồi lâu sau trong cổ họng phát ra tiếng kêu ê a ê a, cổ họng sau khi bị khói lửa làm phỏng rồi cộng thêm tiếng hét thảm thiết đêm qua nữa thì đến sáng nay đã không còn có thể phát ra âm thanh nào nữa.
Sau khi bị bỏng thì lúc đau nhất không phải là lúc vừa mới bỏng mà là cả một quá trình vết thương lành lại sau đó. Lâm Tương chỉ cảm thấy cả người nàng ta giống như là vẫn còn chìm trong biển lửa vậy, cả người từ trên xuống dưới không có chỗ nào là không đau đớn.
Nàng ta khó chịu mà lật người, nhưng mà lại đè trúng mụn nước vừa mới bị chọc thủng cách đây không lâu, nàng ta mấp máy miệng, giọng nói như là cái quạt bị xé hư vậy.
Ỷ Thúy thong thả bưng một chậu nước và khăn tới, đang tính đẩy cửa bước vào thì chợt nghe thấy một tiếng thét chẳng giống tiếng người chút nào vang lên, nàng vội vàng chạy vào trong.
"Quận chúa, đến lúc thay thuốc rồi."
Nói xong liền đưa ánh mắt cho mấy tiểu nha hoàn, mọi người hiểu ý, động tác thành thục mà lấy bốn đoạn vải trên cái bàn thấp ở bên cạnh, trói tay trói chân Lâm Tương vào cạnh giường.
Tư thế sỉ nhục như thế, Lâm Tương hận không thể cắn nát mấy tiểu nha hoàn đang trói tay trói chân nàng ta lại, nàng ta giãy giụa điên cuồng, vết thương nứt ra, sau đó lại đau đớn đến mức chẳng thiết sống nữa.
Ỷ Thúy vội vàng nói: "Quận chúa, người không thể động đậy được, vết thương nếu như liên tục nứt ra thì muốn lành lại cũng khó lắm."
Vừa nói Ỷ Thúy vừa tỏ ý cho mấy tiểu nha hoàn đè tay chân Lâm Tương lại, lấy một cái kéo ra từ trong khay, cắt đứt lớp vải đã được quấn kĩ không chút do dự.
Trên lớp vải dính đầy huyết tương màu vàng sậm, sau khi được quấn cả một ngày thì vết thương đã dính liền vào với vải, mỗi khi xé ra một chút thì trên người sẽ đau một ít, giống như là dùng dao lăng trì vậy, tro than màu đen đã được rửa sạch từ lâu, chỉ còn lại lớp thịt non màu đỏ tươi.
Tiểu nha hoàn lớn gan nhìn một cái liền lập tức chuyển ánh nhìn đi chỗ khác ngay.
Để tiện cho việc thay thuốc, trên người Lâm Tương chỉ mặc một chút đồ lót, bộ phận bị bỏng nghiêm trọng nhất là khoảng trước ngực, mặt và da đầu nàng ta.
Bây giờ xé lớp vải ra, cả đầu nàng ta máu me bê bết, không có tóc và chân mày, khiến cho nàng nhìn vào như một con quái vật vậy.
Chỉ có như thế thôi thì không có là gì cả, nhưng mà đáng sợ nhất là vết thương trên mặt, kéo dài từ dưới cằm đến khóe mắt bên trái. Nửa dưới gương mặt có huyết tương và bột thuốc trộn lẫn vào với nhau, nhìn vào thì giống như là thịt mới thối rữa ngày hè vậy, dây thần kinh bởi vì đau đớn quá mà giật giật, hoảng sợ như một con sâu, ghê tởm đến mức khó tả.
Lâm Tương trong cơn đau đến mức tê dại dường như là nhìn thấy được ánh mắt ghét bỏ của tiểu nha hoàn, giọng nói thô ráp léo nhéo: "Lấy cái gương đến đây!"
Các nha hoàn cúi đầu, không nhúc nhích, Thế tử đã dặn dò qua, nhất định không được để Quận chúa nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của mình.
"Điếc hết rồi sao?" Lâm Tương muốn nói to hơn, nhưng cổ họng bị kẹt lại: "Ta bảo các ngươi lấy gương đến đây!"
Ở ngoài cửa, bàn tay đưa lên được một nửa của Lâm Tu Duệ lại lặng lẽ thu về. Hắn có lòng muốn bước vào thăm nàng ta, nhưng mà không biết tại sao lại có chút sợ hãi.
Sợ điều gì thì hắn cũng không biết, có lẽ là sợ gương mặt đó của Lâm Tương, hoặc có lẽ là sợ nàng ta hỏi hắn, sau này có thể chữa khỏi được không...
Ngập ngừng một lát, hắn nghe thấy giọng nói the thé trầm đục bên trong phòng vang lên, đột nhiên hắn xoay người đi, bước chân hoảng loạn mà chạy ra khỏi viện.
Hai người như thế này quả thực không tiện để người khác nhìn thấy, cho nên, lúc gần xuống núi thì Cù Điệt đã rời trước một bước để điều một chiếc xe ngựa bình thường đến.
"Trần công tử xin dừng bước." Trước lúc tách ra ở chân núi, Tống Thời Cẩn đột nhiên mở miệng gọi Trần Uyên lại, giọng nói mang theo chút khẩn cầu: "Ta biết công tử là đệ tử của Tôn lão tiên sinh, từng chữa trị qua loại bệnh như thế này, nên muốn nhờ công tử xem bệnh cho nàng một lát."
Sắc mặt của Trần Uyên thay đổi, trong đôi mắt vốn dĩ không có chút cảm xúc nào của hắn lóe lên tia sắc bén. Lúc sư phụ hắn dẫn hắn đi, vẫn luôn che giấu tung tích, không để lộ thân phận ra bên ngoài bao giờ, sao Tống Thời Cẩn có thể biết được!
"Không có ý mạo phạm gì, chỉ là có chút duyên nợ với Tôn lão tiên sinh, bây giờ hành tung của ông ấy không tõ, nên chỉ đành nhờ vả công tử." Tống Thời Cẩn hơi cúi người, hạ mình rất thấp, không còn dáng vẻ cao ngạo như trước nữa.
Trần Uyên hơi ngây ra, vẫn chưa mở miệng, thì chợt thấy hộ vệ xung quanh quỳ một chân xuống đất, đồng thanh nói: "Xin công tử ra tay cứu giúp."
Bọn họ là hộ vệ trung thành nhất của Tống Thời Cẩn, đi theo Tống Thời Cẩn nhiều năm, chưa từng thấy qua dáng vẻ cầu xin của hắn như thế bao giờ, trong sự kinh ngạc còn xen lẫn chút đau lùng, nên dù không có mệnh lệnh thì cũng tự mình muốn làm như thế.
Lâm Chức Yểu cũng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi, giọng nói trầm thấp nỉ non: "Xin ngươi mà!"
Chuyện ngày hôm nay, nàng cũng có trách nhiệm, Cố Hoài Du là do nàng dẫn ra ngoài, nếu như không phải là do nàng cố chấp không chịu để nha hoàn đi theo thì có phải là sẽ không xảy ra chuyện như thế này không?
"Được thôi." Trần Uyên gật gật đầu: "Ta có thể thử xem, nhưng mà có thể tỉnh lại hay không còn phải xem ý chí của Cố tiểu thư."
"Làm phiền công tử." Tống Thời Cẩn gật đầu.
Gió thổi bức màn, trong phòng vẩn vương mùi thuốc nhàn nhạt, sau khi dùng thuốc thì cảm xúc của Cố Hoài Du cũng bình tĩnh hơn nhiều, nàng nằm trên giường, đôi mi khẽ run nhưng vẫn không hề tỉnh lại.
"Vết thương trên cổ không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi hai ba ngày thì sẽ tan hết. Sau hai canh giờ, ta sẽ lại đến châm cứu cho Cố tiểu thư." Trần Uyên vừa thu dọn những cây trâm bạc mỏng như sợi tóc lại vừa nói: "Khi nãy ta thấy lúc Tống đại nhân nói chuyện thì cảm xúc của Cố tiểu thư có thả lỏng ra đôi chút, có lẽ, ngài có thể thử nói chuyện nhiều với nàng..."
"Đa tạ, Mạc Anh, dẫn Trần công tử đi nghỉ ngơi."
Tống Thời Cẩn ngồi bên cạnh giường, nhìn gương mặt không còn tia máu nào của Cố Hoài Du, nỗi lo sợ chuyện niềm vui mất đi rồi chợt tìm lại được kia chỉ là hoa trong gương trắng dưới nước đang bao trùm lấy hắn, hắn nhúc nhích ngón tay, chầm chậm vuốt ve đôi mắt nhắm chặt của nàng, có chút hơi lạnh truyền đến từ đầu ngón tay.
Lâm Chức Yểu đứng bên cạnh, mấp máy miệng, cuối cùng vẫn không nói gì, một hồi lâu sau, lại thầm than một tiếng, quay đầu bước ra cửa cùng với Trần Uyên.
Giấc mơ như là bùn lầy, càng muốn giãy giụa để thoát ra thì lại càng lún sâu vào, Cố Hoài Du cảm thấy tay chân đau đớn khôn nguôi, trong bóng tối có người duỗi tay về phía nàng.
Bên tai vang lên giọng nói quen thuộc: "Ta đến đón muội về nhà."
Nhỏ giọng thì thầm, Tống Thời Cẩn không phiền hà gì mà thong thả nhắc lại từng chuyện xưa, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Lục Chi bưng chén thuốc vào trong, nhìn Tống Thời Cẩn một cái rồi nói: "Chủ nhân, tiểu thư phải uống thuốc rồi, còn có vết thương của ngài..."
Trong phủ không có nha hoàn cẩn thận, Tống Thời Cẩn lại không yên tâm để cho mấy nha hoàn sai vặt chăm sóc nàng, cũng không muốn nam nhân khác chạm vào nàng, nên ngay khi về phủ đã sai người gọi Lục Chi đến.
Tống Thời Cẩn không hề ngẩng đầu, đưa tay ra với Lục Chi: "Vết thương nhỏ không đáng lo, đưa chén thuốc cho ta."
Lục Chi làm theo lệnh, sau khi đặt chén thuốc vào tay hắn thì nghe thấy hắn nói: "Nàng không tiện di chuyển, cũng không biết khi nào sẽ tỉnh lại, ngươi sai người đi thông báo với Lâm Tu Ngôn một tiếng, đi nói với Ngu lão phu nhân, cứ nói là ở lại với Lâm Chức Yểu."
"Vâng."
Lục Chi lui ra ngoài, đóng cửa phòng lại, Tống Thời Cẩn mới đỡ Cố Hoài Du dựa vào người mình, thử độ ấm của chén thuốc rồi múc một muỗng đưa đến bên môi Cố Hoài Du.
Vị thuốc đắng nghét tan trong miệng, Cố Hoài Du rất kháng cự, đẩy lưỡi nôn toàn bộ thuốc ra ngoài, vương hết ra người.
Tống Thời Cẩn bất lực thở dài một hơi: "Ngoan, phải uống thuốc chứ."
Lại múc một muỗng nữa, hắn nghĩ một lát, rồi nghiêng muỗng dùng sống muỗng cạy hàm răng cắn chặt của nàng ra, đè hơn phân nửa cái lưỡi rồi đổ thuốc vào. Khó khăn lắm mới uống được một muỗng thuốc, nhưng sau đó có làm thế nào thì Cố Hoài Du cũng không mở miệng nữa, cắn chặt răng, có cạy thế nào cũng không ra.
Cuối cùng sợ làm đau Cố Hoài Du, mày kiếm của Tống Thời Cẩn liếc nhìn chén thuốc còn đầy kia, lâu như vậy chỉ uống được một chút, nếu còn kéo dài nữa, sợ là lạnh rồi thì thuốc sẽ mất tác dụng.
Một hồi lâu sau, hắn đột nhiên cầm chén lên ngậm lấy một ngụm thuốc, sau đó dùng ngón cái và ngón trỏ đè vào chỗ quan trọng ngay cằm của nàng, cúi người dán lên bờ môi lạnh lẽo kia, chầm chậm truyền thuốc qua cho nàng.
Cố Hoài Du vẫn kháng cự như cũ, nghĩ cách làm sao để thoát khỏi vị đắng nghét này, thế nhưng miệng của nàng bị chặn lại, nàng dùng mũi để thở thì thuốc sẽ theo đó mà nuốt xuống dưới.
Người đẹp trong lòng, bờ môi lạnh lẽo của nàng mềm mại đến khó tin, mang theo một mùi hương nhàn nhạt, nhưng trong lòng Tống Thời Cẩn không nghĩ ngợi gì linh tinh, không có chút tâm tư ngoài lề nào cả. Khi chén thuốc sắp cạn đáy thì cửa phòng đột nhiên lại bị mở ra.
"Có chuyện gì..." Lâm Tu Ngôn nói được một nửa, thì liền cứng họng ngay tại cửa: "...vậy?"
Tống Thời Cẩn nhất thời lúng túng, một lát sau hắn mới bình tĩnh lại, trầm giọng nói: "Huynh đến đúng lúc lắm, ta có chuyện cần tìm huynh."
Vừa nói vừa nhẹ nhàng đặt Cố Hoài Du nằm lại trên giường, sau đó lại cẩn thận vén vén chăn cho nàng rồi mới đứng dậy nói: "Ra ngoài nói."
Lúc đi ngang qua, Lâm Tu Ngôn ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt, nhìn kĩ lại thì chợt phát hiện sắc mặt của Tống Thời Cẩn không đúng lắm.
"Huynh bị thương rồi?" Hắn hỏi một cách kì lạ. Tống Thời Cẩn tài giỏi nhường nào, hắn hiểu rất rõ. Mấy năm nay người có thể khiến Tống Thời Cẩn bị thương càng ngày càng ít đi, càng hoang đường hơn nữa là lúc nào cũng có ám vệ nấp trong tối mà.
Bước chân Tống Thời Cẩn chựng lại, nói: "Không có."
Đầu trâm không có to lắm, vết thương nhỏ như vậy đối với hắn mà nói gần như không thể xem là bị thương được.
Ánh chiều hoàng hôn chiếu từ cửa sổ vào trong thư phòng, ánh sáng lúc sáng lúc tối, hai người chìm trong bóng tối, thần sắc đều khó phân biệt được.
Nghe Tống Thời Cẩn kể rõ từng chuyện một, Lâm Tu Ngôn vẫn không nói gì, một hồi sau hắn lấy một tờ giấy gấp sẵn trong lòng ra, bởi vì thường xuyên mở ra xem nên bên mép giấy đã sần hết lên.
"Hôm về phủ, muội ấy từng đến tìm ta, đưa cho ta tờ giấy này."
Tống Thời Cẩn mở ra nhìn, lại lặng lẽ gấp lại, "Thì sao?"
"Muội ấy nói là Trang Chu mơ hóa thành bướm, nhưng mà ta nhìn biểu cảm của muội ấy, lại không giống như thế." Ngập ngừng một lát, Lâm Tu Ngôn mới nói: "Nhưng kì lạ là, muội ấy biết thân phận của ta, hơn nữa còn biết rõ nhiều chuyện mà Vệ Tranh làm, nhưng lại không biết huynh..."
Tống Thời Cẩn nhắm đôi mắt cay xè lại, nói sang chuyện khác: "Dạo này quan sát cẩn thận chút, ta nghi ngờ nơi chế ra Xích Ẩn Tán không chỉ có một chỗ."
Thấy vậy, Lâm Tu Ngôn cũng không nói thêm nữa, nói sang chuyện khác luôn: "Nếu như hơn ba mươi đứa bé kia dùng để thử thuốc thật, vậy thì hắn ta cũng quá là tàn nhẫn rồi."
Tống Thời Cẩn không có gì để nói: "Chặt đứt đường tiền tài của hắn ta ở Biện Lương, hắn ta đương nhiên sẽ phải nghĩ cách khác."
"Làm như thế, gây tổn hại đến nền tảng đất nước, cho dù có leo lên được ngôi cao, thì lúc đó..."
"Cho nên, chúng ta phải tăng tốc lên." Tống Thời Cẩn thấp giọng nói: "Mấy ngày trước hắn ta lôi kéo không ít đại thần, nhưng hành động quá rõ ràng khiến cho Hoàng thượng chú ý, gần đây cũng đã thu tay chân lại không ít."
"Huynh định làm thế nào?"
Trong phòng nhất thời yên lặng, Tống Thời Cẩn nói: "Đừng quên, bên cạnh còn có Vệ Viêm nhìn chằm chằm."
Cuộc chiến giành ngôi vua xưa nay rất tàn nhẫn, huynh đệ chém giết lẫn nhau là chuyện thường tình. Đừng nhìn dáng vẻ là một hoàng tử nhàn tản của Vệ Viêm lúc thường ngày mà quên mất, hắn cũng luôn hướng về ngôi vị cửu ngũ chí tôn trong thiên hạ kia đó.
Sau khi tia sáng cuối cùng giấu mình sau khe núi, thì bóng đêm mới dần mở ra.
Trong Phù Hương Cư, trong lúc nha hoàn đưa tay ra thử xem hơi thở của Lâm Tương có còn không thì nàng ta đột nhiên mở bừng mắt ra.
Trái tim tiểu nha hoàn nhảy dựng lên, đột nhiên thu tay về, thử gọi một tiếng: "Quận chúa?"
Người trên giường không có tiếng động nào cả, chỉ có đôi mắt lộ ra bên ngoài là mở to ra, một hồi lâu sau trong cổ họng phát ra tiếng kêu ê a ê a, cổ họng sau khi bị khói lửa làm phỏng rồi cộng thêm tiếng hét thảm thiết đêm qua nữa thì đến sáng nay đã không còn có thể phát ra âm thanh nào nữa.
Sau khi bị bỏng thì lúc đau nhất không phải là lúc vừa mới bỏng mà là cả một quá trình vết thương lành lại sau đó. Lâm Tương chỉ cảm thấy cả người nàng ta giống như là vẫn còn chìm trong biển lửa vậy, cả người từ trên xuống dưới không có chỗ nào là không đau đớn.
Nàng ta khó chịu mà lật người, nhưng mà lại đè trúng mụn nước vừa mới bị chọc thủng cách đây không lâu, nàng ta mấp máy miệng, giọng nói như là cái quạt bị xé hư vậy.
Ỷ Thúy thong thả bưng một chậu nước và khăn tới, đang tính đẩy cửa bước vào thì chợt nghe thấy một tiếng thét chẳng giống tiếng người chút nào vang lên, nàng vội vàng chạy vào trong.
"Quận chúa, đến lúc thay thuốc rồi."
Nói xong liền đưa ánh mắt cho mấy tiểu nha hoàn, mọi người hiểu ý, động tác thành thục mà lấy bốn đoạn vải trên cái bàn thấp ở bên cạnh, trói tay trói chân Lâm Tương vào cạnh giường.
Tư thế sỉ nhục như thế, Lâm Tương hận không thể cắn nát mấy tiểu nha hoàn đang trói tay trói chân nàng ta lại, nàng ta giãy giụa điên cuồng, vết thương nứt ra, sau đó lại đau đớn đến mức chẳng thiết sống nữa.
Ỷ Thúy vội vàng nói: "Quận chúa, người không thể động đậy được, vết thương nếu như liên tục nứt ra thì muốn lành lại cũng khó lắm."
Vừa nói Ỷ Thúy vừa tỏ ý cho mấy tiểu nha hoàn đè tay chân Lâm Tương lại, lấy một cái kéo ra từ trong khay, cắt đứt lớp vải đã được quấn kĩ không chút do dự.
Trên lớp vải dính đầy huyết tương màu vàng sậm, sau khi được quấn cả một ngày thì vết thương đã dính liền vào với vải, mỗi khi xé ra một chút thì trên người sẽ đau một ít, giống như là dùng dao lăng trì vậy, tro than màu đen đã được rửa sạch từ lâu, chỉ còn lại lớp thịt non màu đỏ tươi.
Tiểu nha hoàn lớn gan nhìn một cái liền lập tức chuyển ánh nhìn đi chỗ khác ngay.
Để tiện cho việc thay thuốc, trên người Lâm Tương chỉ mặc một chút đồ lót, bộ phận bị bỏng nghiêm trọng nhất là khoảng trước ngực, mặt và da đầu nàng ta.
Bây giờ xé lớp vải ra, cả đầu nàng ta máu me bê bết, không có tóc và chân mày, khiến cho nàng nhìn vào như một con quái vật vậy.
Chỉ có như thế thôi thì không có là gì cả, nhưng mà đáng sợ nhất là vết thương trên mặt, kéo dài từ dưới cằm đến khóe mắt bên trái. Nửa dưới gương mặt có huyết tương và bột thuốc trộn lẫn vào với nhau, nhìn vào thì giống như là thịt mới thối rữa ngày hè vậy, dây thần kinh bởi vì đau đớn quá mà giật giật, hoảng sợ như một con sâu, ghê tởm đến mức khó tả.
Lâm Tương trong cơn đau đến mức tê dại dường như là nhìn thấy được ánh mắt ghét bỏ của tiểu nha hoàn, giọng nói thô ráp léo nhéo: "Lấy cái gương đến đây!"
Các nha hoàn cúi đầu, không nhúc nhích, Thế tử đã dặn dò qua, nhất định không được để Quận chúa nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của mình.
"Điếc hết rồi sao?" Lâm Tương muốn nói to hơn, nhưng cổ họng bị kẹt lại: "Ta bảo các ngươi lấy gương đến đây!"
Ở ngoài cửa, bàn tay đưa lên được một nửa của Lâm Tu Duệ lại lặng lẽ thu về. Hắn có lòng muốn bước vào thăm nàng ta, nhưng mà không biết tại sao lại có chút sợ hãi.
Sợ điều gì thì hắn cũng không biết, có lẽ là sợ gương mặt đó của Lâm Tương, hoặc có lẽ là sợ nàng ta hỏi hắn, sau này có thể chữa khỏi được không...
Ngập ngừng một lát, hắn nghe thấy giọng nói the thé trầm đục bên trong phòng vang lên, đột nhiên hắn xoay người đi, bước chân hoảng loạn mà chạy ra khỏi viện.