Chương 44
Sau lập hạ, mặt trời cứ chói chang trên cao, bầu không khí càng ngày càng oi bức hơn, sau giờ trưa không có chút gió nào, không khí gần như là không chuyển động chút nào vậy.
Trong Đường Lê Viện yên ắng, chỉ có tiếng ve cố gắng vỗ cánh kêu vang trời trên ngọn cây, khiến cho lòng người càng nóng nảy hơn. Lục Chi sợ tiếng ve sẽ làm phiền lúc Cố Hoài Du nghỉ ngơi, nên lấy cành cây khô vạch lá tìm tòi ve khắp nơi.
Xảo Nhi đang trốn dưới bóng cây làm biếng, bực bội mà lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán, nàng ta vuốt ve cái bụng nhỏ vẫn còn bằng phẳng của mình, mày liễu càng ngày càng cau chặt lại.
Nguyệt sự đã hơn một tháng không có đến rồi, mỗi buổi sáng nàng ta còn cảm thấy buồn nôn tức ngực, cho nên hai ngày trước nàng ta lén đi tìm đại phu bên ngoài khám thử, đại phu nói là nàng ta đã có thai hơn một tháng rồi.
Sau khi Trương Dịch Thành về nhà vẫn luôn không liên lạc gì với nàng ta, nàng ta cũng từng thử đi đến khu nhà Trương gia rồi, nhưng mà người canh cửa vừa nghe thấy là tìm thiếu gia thì chẳng những không thèm báo tin mà còn đuổi thẳng cổ nàng ta đi.
Đúng lúc đang lo lắng không biết nên làm thế nào, nàng ta liền thấy Lục Chi vừa vạch lá tìm ve lại vừa đi về phía bên trong này, Xảo Nhi bị dọa đến nín thở, chạy phắt người đi núp sau tán cây lớn.
"Lục Chi tỷ tỷ." Một tiểu nha đầu da đen nhẻm, cả người mặc váy màu đinh hương, tóc búi hai chùm, thân người cao ráo vội vàng chạy đến, léo nhéo nói: "Để muội làm cho, tỷ nghỉ ngơi cẩn thận."
"Không sao." Lục Chi vứt cành cây khô ra sau, ngẩng đầu nhìn bầu trời nằm vắt trên cao, nói: "Thời tiết này nóng nực thật, muội đi nghỉ đi."
Tiểu nha đầu tò mò hỏi: "Tỷ bắt ve làm gì vậy?"
Lục Chi thở dài một hơi: "Mấy ngày nay tiểu thư cứ lo lắng không yên, bây giờ khó khăn lắm mới nghỉ được một lát. Nhưng mà mấy con ve này kêu nhức đầu quá, ta đi tìm bắt mấy con, như vậy thì tiếng có thể nhỏ lại một chút."
Tiểu nha đầu ngập ngừng, đôi mắt xoe tròn xoay hai vòng, thấp giọng nói: "Là vì chuyện của Thế tử và Quận chúa sao?"
Lục Chi xoay đầu nhìn xung quanh, cố ý vờ như không biết, đè thấp giọng nói: "Nói bậy bạ gì đó!"
Tiểu nha đầu chu mỏ ra, nói: "Bình thường muội đã cảm thấy Thế tử và Quận chúa rất là kì lạ rồi, làm gì có huynh muội nào mà lại cứ dính sát rạt vào nhau như thế chứ. Không ngờ họ thật sự... Khó trách cũng cùng là muội muội như nhau, nhưng mà Thế tử lại chẳng tốt được với Tam tiểu thư như thế!"
Nghe thấy bí mật khủng khiếp này, trong lòng Xảo Nhi lóe lên ý tưởng, nên không hay không biết gì mà tự giác đưa đầu lộ ra thêm chút đỉnh, thở nhẹ hết mức để nghe cho rõ.
Lục Chi nhíu mày lại, đè nhỏ giọng hơn nữa: "Muội nghe ai nói vậy?"
Giọng nói của tiểu nha đầu có chút kì lạ, giống như là cổ họng bị thương vậy: "Nha hoàn ở tiền viện đó. Sáng sớm hôm nay phu nhân nhà Trương gia đã dẫn theo biểu tiểu thư vào phủ làm loạn một hồi, cao giọng nói là muốn Thế tử đưa kiệu rước nàng ta vào phủ, còn cãi nhau với phu nhân nữa cơ. Lão phu nhân vốn dĩ là không muốn đồng ý, nhưng mà sau khi biểu tiểu thư lấy một cái túi thơm ra thì lão phu nhân đồng ý ngay."
Tiểu nha đầu lại nhìn xung quanh một vòng, Xảo Nhi vội vã rụt cổ lại, sau đó nghe thấy tiểu nha đầu đó nói tiếp: "Nghe nói túi thơm đó là tín vật đính ước mà Quận chúa tặng cho Thế tử, bị biểu tiểu thư trộm mất. Để giấu chuyện này đi, lão phu nhân mới sắp xếp cho biểu tiểu thư vào ở trong Sấu Ngọc Các."
Lục Chi nghe vậy hít sâu một hơi, sau đó nói: "Nói bậy nói bạ, muội muội tặng túi thơm cho ca ca không phải là rất bình thường hay sao?"
Tiểu nha đầu gãi gãi búi tóc theo bản năng: "Nhưng mà làm gì có muội muội nào tặng túi thơm thêu hình uyên ương nghịch nước cho ca ca chứ! Lão phu nhân tức lắm, còn tát Thế tử một bạt tai cơ!"
"Ông trời ơi!" Lục Chi kinh ngạc thốt lên, sau đó nhìn tiểu nha hoàn một cái rồi vội nói: "Chuyện này muội không thể nói ra bên ngoài, nếu như để lão phu nhân biết được, chắc chắn là sẽ không yên đâu."
Tiểu nha hoàn nói: "Muội biết mà, muội cũng chỉ nói qua với Lục Chi tỷ tỷ thôi, người khác muội không thèm kể đâu."
Lục Chi là nha hoàn thân cận bên cạnh tiểu thư, nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ, tính tình lại thẳng thắn nên quan hệ khá là tốt với các người làm khác trong viện, tiểu nha hoàn lén lút nói chuyện này với nàng cũng không có gì là kì lạ.
"Được rồi, chuyện này muội cứ coi như chưa nghe qua, giấu kĩ ở trong lòng đi." Lục Chi trịnh trọng nói: "Không được nhắc đến một chữ nào hết nghe chưa, coi chừng tai vách mạch rừng."
Tiểu nha hoàn gật gật đầu, duỗi tay che miệng lại: "Không nói nữa, đảm bảo không nói nữa!"
Chuyển chủ đề nói chuyện, mồi hồi sau mới nghe thấy Lục Chi nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi."
Tiếp theo đó, hai người nhanh chóng bước ra khỏi khu rừng. Xảo Nhi thở dài một hơi, vỗ vỗ lồng ngực đập thình thịch, phấn khích đến độ đầu ngón tay cũng run lên, nàng ta đang lo không tìm được Trương Dịch Thành thì Trương Nghi Lâm liền đến, bản thân nàng ta còn nghe được một bí mất động trời như thế, thật sự là ông trời cũng muốn giúp nàng ta mà.
Trương Nghi Lâm thích Lâm Tu Duệ, cả phủ trên dưới ai nấy đều biết, bây giờ ả gả vào Vương phủ với thân phận Di nương, vậy thì đầu tiên phải nghĩ cách làm thế nào để thân cận với Lâm Tu Duệ.
Nhưng mà chỉ dựa vào sự chiếm hữu bình thường của Lâm Tương đối với Lâm Tu Duệ, chuyện này tính ra là rất khó làm. Dù sao thì ngay cả người muội muội ruột như Cố Hoài Du, Lâm Tương cũng không cho phép Lâm Tu Duệ nhìn thêm mấy cái, chứ đừng nói chi đến Trương Nghi Lâm là thiếp thất của hắn.
Lúc này, chắc chắn là hai người họ sẽ đối đầu với nhau, Lâm Tương lại được yêu thương hết mực, nên chắc chắn Trương Nghi Lâm sẽ ở phe yếu thế, nếu như nàng ta nói chuyện này cho Trương Nghi Lâm biết, để ả nắm thóp Lâm Tương trước một bước, vậy thì khi ả có được một món hời lớn như thế, chắc chắn cũng sẽ ban thưởng cho nàng ta.
Trương Dịch Thành và ả cùng một bào thai, nghĩ lại thì chắc quan hệ cũng thân thiết hơn các huynh muội thông thường, nàng ta chỉ cần dựa vào Trương Nghi Lâm thì mới có thể tìm được cơ hội để Trương Dịch Thành đến đón nàng ta về.
Nghĩ đến đây, Xảo Nhi lại vuốt ve mấy cái trên cái bụng nhỏ của mình. Bản thân nàng ta là một nha hoàn nhị đẳng, nếu như có thể gả vào Trương gia thì coi như là thay thân đổi phận, trở thành chủ nhân đàng hoàng, không cần phải sống những ngày tháng bị người khác gọi tới gọi lui như thế này nữa rồi. Đợi đến khi nàng ta sinh đứa trẻ trong bụng ra, thì chờ đón nàng ta chính là vinh hoa phú quý hưởng mãi cũng không hết.
Hơn nữa, Trương Dịch Thành còn mất mặt thê thảm đến như thế trong buổi thọ yến của lão phu nhân, chắc là cũng sẽ không cưới được phu nhân nhà cao cửa rộng gì cho cam, đến lúc đó nàng ta mẹ nhờ con mà phú quý, không chừng lại còn được hời hơn nữa ấy chứ.
Siết chặt lòng bàn tay, Xảo Nhi nhìn xung quanh một cái, thấy không có bóng người, liền xoay người bước đi, lén lút chạy về phía Sấu Ngọc Các.
Trong rừng yên ắng đôi lát, bất thình lình lóe lên hai bóng người, nhìn bóng lưng nàng ta rời đi mà cười cười.
Tiểu nha hoàn nước da đen nhẻm kia thô bạo mà kéo cổ áo, để lộ ra hầu kết giữa cổ, giọng nói trầm thấp có chút ghét bỏ: "Nhịn chết ta rồi. Ngươi tìm đại một tiểu nha hoàn nào đó diễn kịch với ngươi không được sao, cứ bắt ta phải giả trang như thế, còn nói chuyện như một tên thái giám nữa chứ."
Lục Chi liếc hắn một cái: "Chủ nhân đã nói rồi, phối hợp hết mình, sao, ngươi không bằng lòng?"
Cô Cửu ngây người, hai chùm tóc hai bên bị hắn kéo nát nhàu, hắn vội vàng lắc đầu: "Không có!"
Lục Chi cười phụt một tiếng, ánh mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới, cười tươi mà nói: "Chuyện khác thì không nói, nhưng đúng là xấu một cách đặc biệt."
Cô Cửu nghẹn họng, đột nhiên nổi giận: "Ngươi là đang cố ý ghẹo ta?"
"Ngươi bị ngu à!" Lục Chi cười như không cười mà mở miệng: "Nếu như ta tìm đại một nha hoàn ở bên ngoài, vậy thì đến lúc bị phát hiện ra, nói là lời đồn xuất phát từ Đường Lê Viện thì không phải lại mang một đống phiền phức cho tiểu thư à!"
Cô Cửu hiểu ra, nhưng vẫn còn nghi ngờ: "Ồ, hóa ra là như thế. Nhưng mà trong Ám Bộ cũng không phải là không có người, cũng đâu phải là không có nữ, sao nhất định phải là nam giả nữ chứ?"
Lục Chi cười một cách xấu xa, sau đó nói: "Một là, những người có quyền có thế trong phủ, ai lại đi mua một nha hoàn xấu như ngươi chứ, cho dù là Xảo Nhi nói là nghe thấy, thì tìm khắp phủ cũng không tìm thấy được người như thế. Hai là trả mối thù cái đạp của ngươi."
Buổi tối theo dõi mấy tên tội phạm bắt cóc, mắt thấy Đinh Mang đang đến gần, Lục Chi bèn lặng lẽ vận khí, chuẩn bị sẵn sàng liều hết mình. Đúng lúc nàng đang định nhảy phắt lên từ trong góc tường thì đột nhiên nghe thấy tiếng gió sau lưng, Lục Chi phản ứng nhanh nhạy, xoay người lại tính phản công liền. Đến khi nàng nhìn rõ ra đó là Tống Thời Cẩn, liền thu tay lại ngay, nhưng đúng lúc nàng chuẩn bị tấn công kia, thì Cô Cửu đã tập kích ngay sau lưng nàng, thấy nàng muốn động tay, hắn liền ôm eo đạp nàng một cái.
Cô Cửu không phục: "Cái gì mà nha hoàn xấu như ta chứ! Ta xấu lắm sao? Còn nữa, đã nói là không phải là ta cố ý mà!"
"Ngươi không có soi gương bao giờ sao?" Trừng mắt nhìn hắn một cái, Lục Chi liền xoay người đi về phía Đường Lê Viện.
Cô Cửu siết chặt nắm tay nhìn theo bóng lưng nàng, hừ một tiếng, rồi lại thả lòng tay ra, nhấc chân nhảy một cái, bóng lưng lóe lên rồi biến mất sau tàng cây.
Nói thực thì, Cô Cửu không hề xấu, chỉ là dáng vóc cao to, da đen nhẻm, đôi mắt kiếm mày cong, ngũ quan anh tuấn, nếu như là giả trang thành nam nhân thì sẽ không mất phong độ, chỉ có khi giả trang thành nữ nhân thì mới kì lạ đến thế thôi.
Cũng tại Xảo Nhi lo lắng muốn chết, không dám ló đầu ra xem.
Cố Hoài Du đang ngồi bên cửa sổ thắt chùm tua rua, trong mắt không chút buồn ngủ, bàn trà nhỏ bên cạnh đã thắt hư hết mấy chùm. Đã lâu rồi nàng không làm mấy chuyện này nên tay chân còn khá lạ lẫm, dù làm thế nào cũng thấy không vừa ý, "Hồng Ngọc, muội lấy thêm chút chỉ đến đây cho ta. Ta không tin là hôm nay ta không làm xong nó."
Đây là chuyện nàng hứa tặng cho Tống Thời Cẩn, nói là coi như là trả công cho hắn chuyện cứu nàng và mấy đứa nhỏ kia. Ban đầu nàng còn lo lắng như vậy có tốt hay không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chỉ là một chùm tua rua treo ngọc bội mà thôi, cũng không có gì đặc biệt và ý nghĩa nào khác nên dứt khoát đồng ý luôn.
Hồng Ngọc vâng lời, lấy thêm một ít chỉ màu chàm trong rổ kim chỉ sau lưng, nghĩ một lát rồi nói: "Tiểu thư, hay để nô tỳ giúp người?" Số chỉ này khá đắt, Hồng Ngọc có chút đau lòng.
Cố Hoài Du không thèm ngẩng đầu, bàn tay vẫn cố vật nhau với mấy sợi chỉ: "Không cần, ta có thể làm được."
Lục Chi để cành cây khô bên ngoài, vén màn bước vào, nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, mọi chuyện đã làm ổn thỏa. Xảo Nhi lúc này chắc là sắp đến Sấu Ngọc Các rồi."
Tay Cố Hoài Du chững lại, ngón tay vòng hai vòng ngay đuôi chỉ, nghĩ một lát rồi chậm rãi mở miệng: "Muội đi chào hỏi một tiếng với Trần Thanh, nói là thả cho Trương Nghi Lâm đi một chuyến, để ả vô tình phát hiện mấy món đồ mà Lâm Tương chôn đêm hôm qua."
Chắc là do có tật giật mình, nên hôm qua khi xem được một nửa kịch, Lâm Tương liền chạy về phòng. Nàng ta nhớ đến ánh mắt lão phu nhân nhìn nàng ta và nụ cười khiêu khích của Cố Hoài Du, trong lòng lạnh lẽo.
Để cho Lâm Tu Duệ nếm được một chút mùi vị rồi đam mê, càng dễ dàng dụ dỗ hắn hơn, nàng ta âm thầm sắp xếp rất nhiều thứ không thể để người khác thấy được. Nếu như những món đồ đó bị người khác thấy, thì những ngày tháng tốt đẹp của nàng ta coi như xong.
Nghĩ đến nghĩ lui, nàng ta vẫn không dám giữ mấy món đó lại, nên nhân lúc mọi người còn đang xem kịch ở Lãm Thúy Các, không có ai ở xung quanh, nàng ta lén lút đi đến một góc vắng vẻ ở sau hậu viện, chôn mấy món đồ kia đi.
Sắc đêm tối mịt, nàng ta không hề phát hiện ra trong bòng đêm có một đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng ta từ sau lưng hồi lâu.
Trong Đường Lê Viện yên ắng, chỉ có tiếng ve cố gắng vỗ cánh kêu vang trời trên ngọn cây, khiến cho lòng người càng nóng nảy hơn. Lục Chi sợ tiếng ve sẽ làm phiền lúc Cố Hoài Du nghỉ ngơi, nên lấy cành cây khô vạch lá tìm tòi ve khắp nơi.
Xảo Nhi đang trốn dưới bóng cây làm biếng, bực bội mà lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán, nàng ta vuốt ve cái bụng nhỏ vẫn còn bằng phẳng của mình, mày liễu càng ngày càng cau chặt lại.
Nguyệt sự đã hơn một tháng không có đến rồi, mỗi buổi sáng nàng ta còn cảm thấy buồn nôn tức ngực, cho nên hai ngày trước nàng ta lén đi tìm đại phu bên ngoài khám thử, đại phu nói là nàng ta đã có thai hơn một tháng rồi.
Sau khi Trương Dịch Thành về nhà vẫn luôn không liên lạc gì với nàng ta, nàng ta cũng từng thử đi đến khu nhà Trương gia rồi, nhưng mà người canh cửa vừa nghe thấy là tìm thiếu gia thì chẳng những không thèm báo tin mà còn đuổi thẳng cổ nàng ta đi.
Đúng lúc đang lo lắng không biết nên làm thế nào, nàng ta liền thấy Lục Chi vừa vạch lá tìm ve lại vừa đi về phía bên trong này, Xảo Nhi bị dọa đến nín thở, chạy phắt người đi núp sau tán cây lớn.
"Lục Chi tỷ tỷ." Một tiểu nha đầu da đen nhẻm, cả người mặc váy màu đinh hương, tóc búi hai chùm, thân người cao ráo vội vàng chạy đến, léo nhéo nói: "Để muội làm cho, tỷ nghỉ ngơi cẩn thận."
"Không sao." Lục Chi vứt cành cây khô ra sau, ngẩng đầu nhìn bầu trời nằm vắt trên cao, nói: "Thời tiết này nóng nực thật, muội đi nghỉ đi."
Tiểu nha đầu tò mò hỏi: "Tỷ bắt ve làm gì vậy?"
Lục Chi thở dài một hơi: "Mấy ngày nay tiểu thư cứ lo lắng không yên, bây giờ khó khăn lắm mới nghỉ được một lát. Nhưng mà mấy con ve này kêu nhức đầu quá, ta đi tìm bắt mấy con, như vậy thì tiếng có thể nhỏ lại một chút."
Tiểu nha đầu ngập ngừng, đôi mắt xoe tròn xoay hai vòng, thấp giọng nói: "Là vì chuyện của Thế tử và Quận chúa sao?"
Lục Chi xoay đầu nhìn xung quanh, cố ý vờ như không biết, đè thấp giọng nói: "Nói bậy bạ gì đó!"
Tiểu nha đầu chu mỏ ra, nói: "Bình thường muội đã cảm thấy Thế tử và Quận chúa rất là kì lạ rồi, làm gì có huynh muội nào mà lại cứ dính sát rạt vào nhau như thế chứ. Không ngờ họ thật sự... Khó trách cũng cùng là muội muội như nhau, nhưng mà Thế tử lại chẳng tốt được với Tam tiểu thư như thế!"
Nghe thấy bí mật khủng khiếp này, trong lòng Xảo Nhi lóe lên ý tưởng, nên không hay không biết gì mà tự giác đưa đầu lộ ra thêm chút đỉnh, thở nhẹ hết mức để nghe cho rõ.
Lục Chi nhíu mày lại, đè nhỏ giọng hơn nữa: "Muội nghe ai nói vậy?"
Giọng nói của tiểu nha đầu có chút kì lạ, giống như là cổ họng bị thương vậy: "Nha hoàn ở tiền viện đó. Sáng sớm hôm nay phu nhân nhà Trương gia đã dẫn theo biểu tiểu thư vào phủ làm loạn một hồi, cao giọng nói là muốn Thế tử đưa kiệu rước nàng ta vào phủ, còn cãi nhau với phu nhân nữa cơ. Lão phu nhân vốn dĩ là không muốn đồng ý, nhưng mà sau khi biểu tiểu thư lấy một cái túi thơm ra thì lão phu nhân đồng ý ngay."
Tiểu nha đầu lại nhìn xung quanh một vòng, Xảo Nhi vội vã rụt cổ lại, sau đó nghe thấy tiểu nha đầu đó nói tiếp: "Nghe nói túi thơm đó là tín vật đính ước mà Quận chúa tặng cho Thế tử, bị biểu tiểu thư trộm mất. Để giấu chuyện này đi, lão phu nhân mới sắp xếp cho biểu tiểu thư vào ở trong Sấu Ngọc Các."
Lục Chi nghe vậy hít sâu một hơi, sau đó nói: "Nói bậy nói bạ, muội muội tặng túi thơm cho ca ca không phải là rất bình thường hay sao?"
Tiểu nha đầu gãi gãi búi tóc theo bản năng: "Nhưng mà làm gì có muội muội nào tặng túi thơm thêu hình uyên ương nghịch nước cho ca ca chứ! Lão phu nhân tức lắm, còn tát Thế tử một bạt tai cơ!"
"Ông trời ơi!" Lục Chi kinh ngạc thốt lên, sau đó nhìn tiểu nha hoàn một cái rồi vội nói: "Chuyện này muội không thể nói ra bên ngoài, nếu như để lão phu nhân biết được, chắc chắn là sẽ không yên đâu."
Tiểu nha hoàn nói: "Muội biết mà, muội cũng chỉ nói qua với Lục Chi tỷ tỷ thôi, người khác muội không thèm kể đâu."
Lục Chi là nha hoàn thân cận bên cạnh tiểu thư, nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ, tính tình lại thẳng thắn nên quan hệ khá là tốt với các người làm khác trong viện, tiểu nha hoàn lén lút nói chuyện này với nàng cũng không có gì là kì lạ.
"Được rồi, chuyện này muội cứ coi như chưa nghe qua, giấu kĩ ở trong lòng đi." Lục Chi trịnh trọng nói: "Không được nhắc đến một chữ nào hết nghe chưa, coi chừng tai vách mạch rừng."
Tiểu nha hoàn gật gật đầu, duỗi tay che miệng lại: "Không nói nữa, đảm bảo không nói nữa!"
Chuyển chủ đề nói chuyện, mồi hồi sau mới nghe thấy Lục Chi nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi."
Tiếp theo đó, hai người nhanh chóng bước ra khỏi khu rừng. Xảo Nhi thở dài một hơi, vỗ vỗ lồng ngực đập thình thịch, phấn khích đến độ đầu ngón tay cũng run lên, nàng ta đang lo không tìm được Trương Dịch Thành thì Trương Nghi Lâm liền đến, bản thân nàng ta còn nghe được một bí mất động trời như thế, thật sự là ông trời cũng muốn giúp nàng ta mà.
Trương Nghi Lâm thích Lâm Tu Duệ, cả phủ trên dưới ai nấy đều biết, bây giờ ả gả vào Vương phủ với thân phận Di nương, vậy thì đầu tiên phải nghĩ cách làm thế nào để thân cận với Lâm Tu Duệ.
Nhưng mà chỉ dựa vào sự chiếm hữu bình thường của Lâm Tương đối với Lâm Tu Duệ, chuyện này tính ra là rất khó làm. Dù sao thì ngay cả người muội muội ruột như Cố Hoài Du, Lâm Tương cũng không cho phép Lâm Tu Duệ nhìn thêm mấy cái, chứ đừng nói chi đến Trương Nghi Lâm là thiếp thất của hắn.
Lúc này, chắc chắn là hai người họ sẽ đối đầu với nhau, Lâm Tương lại được yêu thương hết mực, nên chắc chắn Trương Nghi Lâm sẽ ở phe yếu thế, nếu như nàng ta nói chuyện này cho Trương Nghi Lâm biết, để ả nắm thóp Lâm Tương trước một bước, vậy thì khi ả có được một món hời lớn như thế, chắc chắn cũng sẽ ban thưởng cho nàng ta.
Trương Dịch Thành và ả cùng một bào thai, nghĩ lại thì chắc quan hệ cũng thân thiết hơn các huynh muội thông thường, nàng ta chỉ cần dựa vào Trương Nghi Lâm thì mới có thể tìm được cơ hội để Trương Dịch Thành đến đón nàng ta về.
Nghĩ đến đây, Xảo Nhi lại vuốt ve mấy cái trên cái bụng nhỏ của mình. Bản thân nàng ta là một nha hoàn nhị đẳng, nếu như có thể gả vào Trương gia thì coi như là thay thân đổi phận, trở thành chủ nhân đàng hoàng, không cần phải sống những ngày tháng bị người khác gọi tới gọi lui như thế này nữa rồi. Đợi đến khi nàng ta sinh đứa trẻ trong bụng ra, thì chờ đón nàng ta chính là vinh hoa phú quý hưởng mãi cũng không hết.
Hơn nữa, Trương Dịch Thành còn mất mặt thê thảm đến như thế trong buổi thọ yến của lão phu nhân, chắc là cũng sẽ không cưới được phu nhân nhà cao cửa rộng gì cho cam, đến lúc đó nàng ta mẹ nhờ con mà phú quý, không chừng lại còn được hời hơn nữa ấy chứ.
Siết chặt lòng bàn tay, Xảo Nhi nhìn xung quanh một cái, thấy không có bóng người, liền xoay người bước đi, lén lút chạy về phía Sấu Ngọc Các.
Trong rừng yên ắng đôi lát, bất thình lình lóe lên hai bóng người, nhìn bóng lưng nàng ta rời đi mà cười cười.
Tiểu nha hoàn nước da đen nhẻm kia thô bạo mà kéo cổ áo, để lộ ra hầu kết giữa cổ, giọng nói trầm thấp có chút ghét bỏ: "Nhịn chết ta rồi. Ngươi tìm đại một tiểu nha hoàn nào đó diễn kịch với ngươi không được sao, cứ bắt ta phải giả trang như thế, còn nói chuyện như một tên thái giám nữa chứ."
Lục Chi liếc hắn một cái: "Chủ nhân đã nói rồi, phối hợp hết mình, sao, ngươi không bằng lòng?"
Cô Cửu ngây người, hai chùm tóc hai bên bị hắn kéo nát nhàu, hắn vội vàng lắc đầu: "Không có!"
Lục Chi cười phụt một tiếng, ánh mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới, cười tươi mà nói: "Chuyện khác thì không nói, nhưng đúng là xấu một cách đặc biệt."
Cô Cửu nghẹn họng, đột nhiên nổi giận: "Ngươi là đang cố ý ghẹo ta?"
"Ngươi bị ngu à!" Lục Chi cười như không cười mà mở miệng: "Nếu như ta tìm đại một nha hoàn ở bên ngoài, vậy thì đến lúc bị phát hiện ra, nói là lời đồn xuất phát từ Đường Lê Viện thì không phải lại mang một đống phiền phức cho tiểu thư à!"
Cô Cửu hiểu ra, nhưng vẫn còn nghi ngờ: "Ồ, hóa ra là như thế. Nhưng mà trong Ám Bộ cũng không phải là không có người, cũng đâu phải là không có nữ, sao nhất định phải là nam giả nữ chứ?"
Lục Chi cười một cách xấu xa, sau đó nói: "Một là, những người có quyền có thế trong phủ, ai lại đi mua một nha hoàn xấu như ngươi chứ, cho dù là Xảo Nhi nói là nghe thấy, thì tìm khắp phủ cũng không tìm thấy được người như thế. Hai là trả mối thù cái đạp của ngươi."
Buổi tối theo dõi mấy tên tội phạm bắt cóc, mắt thấy Đinh Mang đang đến gần, Lục Chi bèn lặng lẽ vận khí, chuẩn bị sẵn sàng liều hết mình. Đúng lúc nàng đang định nhảy phắt lên từ trong góc tường thì đột nhiên nghe thấy tiếng gió sau lưng, Lục Chi phản ứng nhanh nhạy, xoay người lại tính phản công liền. Đến khi nàng nhìn rõ ra đó là Tống Thời Cẩn, liền thu tay lại ngay, nhưng đúng lúc nàng chuẩn bị tấn công kia, thì Cô Cửu đã tập kích ngay sau lưng nàng, thấy nàng muốn động tay, hắn liền ôm eo đạp nàng một cái.
Cô Cửu không phục: "Cái gì mà nha hoàn xấu như ta chứ! Ta xấu lắm sao? Còn nữa, đã nói là không phải là ta cố ý mà!"
"Ngươi không có soi gương bao giờ sao?" Trừng mắt nhìn hắn một cái, Lục Chi liền xoay người đi về phía Đường Lê Viện.
Cô Cửu siết chặt nắm tay nhìn theo bóng lưng nàng, hừ một tiếng, rồi lại thả lòng tay ra, nhấc chân nhảy một cái, bóng lưng lóe lên rồi biến mất sau tàng cây.
Nói thực thì, Cô Cửu không hề xấu, chỉ là dáng vóc cao to, da đen nhẻm, đôi mắt kiếm mày cong, ngũ quan anh tuấn, nếu như là giả trang thành nam nhân thì sẽ không mất phong độ, chỉ có khi giả trang thành nữ nhân thì mới kì lạ đến thế thôi.
Cũng tại Xảo Nhi lo lắng muốn chết, không dám ló đầu ra xem.
Cố Hoài Du đang ngồi bên cửa sổ thắt chùm tua rua, trong mắt không chút buồn ngủ, bàn trà nhỏ bên cạnh đã thắt hư hết mấy chùm. Đã lâu rồi nàng không làm mấy chuyện này nên tay chân còn khá lạ lẫm, dù làm thế nào cũng thấy không vừa ý, "Hồng Ngọc, muội lấy thêm chút chỉ đến đây cho ta. Ta không tin là hôm nay ta không làm xong nó."
Đây là chuyện nàng hứa tặng cho Tống Thời Cẩn, nói là coi như là trả công cho hắn chuyện cứu nàng và mấy đứa nhỏ kia. Ban đầu nàng còn lo lắng như vậy có tốt hay không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chỉ là một chùm tua rua treo ngọc bội mà thôi, cũng không có gì đặc biệt và ý nghĩa nào khác nên dứt khoát đồng ý luôn.
Hồng Ngọc vâng lời, lấy thêm một ít chỉ màu chàm trong rổ kim chỉ sau lưng, nghĩ một lát rồi nói: "Tiểu thư, hay để nô tỳ giúp người?" Số chỉ này khá đắt, Hồng Ngọc có chút đau lòng.
Cố Hoài Du không thèm ngẩng đầu, bàn tay vẫn cố vật nhau với mấy sợi chỉ: "Không cần, ta có thể làm được."
Lục Chi để cành cây khô bên ngoài, vén màn bước vào, nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, mọi chuyện đã làm ổn thỏa. Xảo Nhi lúc này chắc là sắp đến Sấu Ngọc Các rồi."
Tay Cố Hoài Du chững lại, ngón tay vòng hai vòng ngay đuôi chỉ, nghĩ một lát rồi chậm rãi mở miệng: "Muội đi chào hỏi một tiếng với Trần Thanh, nói là thả cho Trương Nghi Lâm đi một chuyến, để ả vô tình phát hiện mấy món đồ mà Lâm Tương chôn đêm hôm qua."
Chắc là do có tật giật mình, nên hôm qua khi xem được một nửa kịch, Lâm Tương liền chạy về phòng. Nàng ta nhớ đến ánh mắt lão phu nhân nhìn nàng ta và nụ cười khiêu khích của Cố Hoài Du, trong lòng lạnh lẽo.
Để cho Lâm Tu Duệ nếm được một chút mùi vị rồi đam mê, càng dễ dàng dụ dỗ hắn hơn, nàng ta âm thầm sắp xếp rất nhiều thứ không thể để người khác thấy được. Nếu như những món đồ đó bị người khác thấy, thì những ngày tháng tốt đẹp của nàng ta coi như xong.
Nghĩ đến nghĩ lui, nàng ta vẫn không dám giữ mấy món đó lại, nên nhân lúc mọi người còn đang xem kịch ở Lãm Thúy Các, không có ai ở xung quanh, nàng ta lén lút đi đến một góc vắng vẻ ở sau hậu viện, chôn mấy món đồ kia đi.
Sắc đêm tối mịt, nàng ta không hề phát hiện ra trong bòng đêm có một đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng ta từ sau lưng hồi lâu.