Chương 28
Giọng nói của nàng như tiếng ngọc chạm vào nhau, thanh thúy lại mang theo chút lạnh lùng, khiến cho Trương Dịch Thành có cảm giác như bị đông cứng lạnh, mở to mắt nhìn nàng đi từng bước từng bước đến gần hắn, thậm chí hô hấp của hắn cũng như muốn ngưng lại.
Lưng của Cố Hoài Du quay về phía mọi người, Trương Dịch Thành có thể nhìn thấy rõ nỗi hận sâu sắc trong con ngươi của nàng, ánh mắt u ám quét qua người hắn khiến da đầu hắn tê rần.
Tay của Cố Hoài Du chầm chậm siết chặt cái roi lại, nhướn mày nhìn gương mặt xa lạ của Trương Dịch Thành, trong đầu lại hiện lên tình cảnh của đời trước.
"Biểu muội yêu mến con, là muội ấy hẹn con đến đây!"
"Biểu ca lớn lên ngọc thụ lâm phong, muội muội cũng đang độ tuổi như hoa như ngọc, đúng lúc đang ôm ấp ý xuân, nên có tư tưởng nữ nhi như vậy cũng là chuyện thường tình mà thôi... Chẳng qua, nơi đây là nhà quyền quý chứ không phải nơi thôn dã, không phải chỉ cần muội thích là có thể tùy ý làm bậy, nếu như thật sự thích, thì cùng lắm có thể nói với tổ mẫu, tìm người nói chuyện cho."
"Đúng đó, đúng là lớn lên ở dưới quê, không hiểu chút quy tắc gì cả!"
Cuối cùng, khung cảnh dừng lại ở ánh mắt chán ghét và thất vọng của lão phu nhân: "Nhốt vào từ đường!"
Hôm đó Cố Hoài Du có trăm miệng cũng khó giải thích, cuộc đời khó khăn sau này của nàng cũng bắt đầu từ ngày hôm đó!
Tiếng roi quất lên da thịt vang lên một tiếng "Chát" vang lớn, vẽ ra một đường máu đỏ tươi ngay cổ Trương Dịch Thành. Hắn đau đớn hét lên, cả người không kiềm được mà lùi về phía sau.
"Mạc Anh." Tống Thời Cẩn chậm rãi lên tiếng.
Mạc Anh hiểu ý ngay, liền kêu những người bên cạnh lên, không biết lấy đâu ra một sợi dây thừng, trói người lại cột lên trên cây.
Lâm Tu Duệ không chết tâm, mở miệng nói: "Đại nhân, làm như vậy có phải là quá đáng lắm rồi không?"
"Ồ, hình như là có." Tống Thời Cẩn nghiêng đầu nhìn hắn một cái, ngập ngừng rồi cười nói: "Nhưng mà ta thích hành hạ người như thế đó, đồ của ta không phải là ai cũng có tư cách chạm vào."
Lời này đúng là khiến tất cả mọi người có mặt ở đó đều đồng ý. Chỉ cần ai đó đã thấy những thủ đoạn đối phó với kẻ thù lúc bình thường của Tống Thời Cẩn, đều lặng lẽ gật đầu, treo người lên cây mà đánh, chuyện này có là gì, tuy rằng là có mất mặt một chút, nhưng vẫn còn có thể giữ được tính mạng.
Cố Hoài Du híp mắt nhìn Trương Dịch Thành, sau khi quất một roi, hít sâu một hơi, cơn hận không tan và sự không cam lòng kia dường như đã tìm được lối thoát, cuối cùng cũng hóa thành sức mạnh bất tận chạy khắp tay chân của nàng.
Trương Dịch Thành liều mạng vẫy vùng, cũng chỉ có thể khiến cho đầu mũi chân chạm đất, hắn la hét đau đớn, van xin, không ngừng nhận sai, nhưng từng roi rơi lên người hắn thì roi sau lại còn nặng hơn roi trước.
Trong cơn hoảng hốt, hắn thấy mình giống như một con sâu bị treo trên cành cây, mặc cho người khác chém giết.
Quất roi gần nửa canh giờ, Cố Hoài Du mới cảm thấy mệt mỏi, thở hồng hộc mà dừng tay. Còn Trương Dịch Thành bị treo trên cây đã sớm bị đánh đến mức khắp người không còn chỗ nào lành lặn, hai mắt trợn trắng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: Không bao giờ dám nữa, không bao giờ dám nữa,...
Tống Thời Cẩn nhìn Cố Hoài Du một cái, mới nói: "Chuyện ngươi trộm đồ của ta, bản quan sẽ không tính toán với ngươi nữa."
Lão phu nhân xoay chuỗi hạt Phật trong tay, cơn giận từ chuyện mà hai huynh muội Trương Dịch Thành gây ra ngày hôm nay, dường như cũng tan đi không ít một cách kì lạ. Nhưng bà lại nghĩ đến chuyện mặt mũi hôm nay coi như mất đi một nửa, chỉ nhàn nhạt mà lên tiếng: "Đem hắn xuống đi."
Mấy người làm nghe vậy, liền nhìn về phía Mạc Anh đứng sau lưng Trương Dịch Thành, thấy hắn không nói gì, mới nhanh tay nhanh chân, kéo Trương Dịch Thành bị đánh cho sống dở chết dở từ trên cây xuống.
Bộ đồ gấm của Trương Dịch Thành đã bị quật cho tan nát, ngay lúc kéo hắn xuống, tay áo bị vắt trên vai tuột xuống, theo đó một tờ giấy được gấp gọn rớt từ tay áo xuống.
Lâm Tương có chút không cam lòng khi chuyện này cứ bỏ qua như vậy, ánh nhìn của nàng ta rơi vào miếng ngọc bội trong tay Tống Thời Cần, nghi ngờ mà mở miệng: "Nhưng mà, khi nãy muội không phải đã nói, ngọc bội là của muội sao? Sao bây giờ lại thành của Tống đại nhân rồi? Lẽ nào có hiểu lầm gì sao?"
Sự xuất hiện của Tống Thời Cẩn quá đột ngột, lí do đánh người lại càng kì lạ hơn, lẽ nào trong chuyện này còn có ẩn tình gì sao? Lâm Tu Duệ suy nghĩ một hồi lâu, đầu mày khẽ nhíu chặt lại.
Cố Hoài Du không hề ngẩng đầu nhìn nàng ta, mà chỉ nhấc chân nhặt tờ giấy rơi dưới đất kia lên xem một lát, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tương: "Muội nói với tỷ miếng ngọc bội kia là của muội khi nào?"
Lâm Tương siết chặt tay vịn xe lăn: "Lúc nãy rõ ràng muội nói là "đúng"! Tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy."
"Vậy tỷ nghe muội nói hết chưa?" Cố Hoài Du cười cười: "Muội muốn nói, muội đúng là có một miếng ngọc giống như vậy, nhưng miếng ngọc này cũng đã có tuổi rồi, muội làm sao có thể có được một miếng ngọc quý giá như vậy chứ?"
"Vậy muội giải thích tại sao trên miếng ngọc lại có chữ "Du" tên muội đi." Lâm Tương mím môi, cắn chặt không tha.
Cố Hoài Du nhún nhún vai: "Sao muội biết được, ngọc cũng không phải là của muội."
Lâm Tương tức đến mức muốn trợn trắng mắt, liền nghe thấy Cố Hoài Du nói với giọng điệu kì lạ: "Muội nói mà, muội với tỷ tỷ không thù không oán, sao tỷ tỷ cứ nhất thiết phải đẩy chuyện oan ức này lên đầu muội chứ! Hóa ra là tỷ sợ mọi chuyện bị vạch trần sao?"
Cố ý ngừng một hồi lâu, Cố Hoài Du mới chầm chậm mà nói: "Tỷ tỷ đang độ tuổi như hoa như ngọc, đúng lúc đang ôm ấp ý xuân, nên có tư tưởng nữ nhi như vậy cũng là chuyện thường tình mà thôi...Nhưng mà nếu như thật sự thích, cùng lắm có thể nói với tổ mẫu, tìm người nói chuyện, sao lại phải làm ra chuyện như vậy chứ?"
Giọng nói của nàng chậm rãi, mang theo sự trào phúng không nói thành lời, Lâm Tương tức đỏ mặt, giận dữ nói: "Muội nói bậy gì đó?"
Cố Hoài Du vẫy vẫy tờ giấy trong tay, bên trên đó viết:
"Từng đám mây màu nhỏ khoe đẹp
Sao bay truyền cho nhau nỗi hận
Sông Ngân vời vợi thầm vượt qua
Gió vàng móc ngọc một khi gặp nhau
Hơn hẳn bao lần ở dưới cõi đời.
Tình mềm tựa nước
Hẹn đẹp như trong giấc mơ
Không nỡ nhìn cầu Ô Thước là lối về
Hai mối tình đã thật sự lâu dài
Há đâu cứ phải gặp nhau chiều chiều sớm sớm."
Đây là chữ do Trương Dịch Thành mô phỏng theo, vốn dĩ hắn muốn tự viết một bài thơ tình, nhưng mà lại không suy nghĩ ra được, nên chỉ đành chép lại bài thơ của người xưa.
"Muội vẫn còn nhớ, tỷ tỷ viết chữ thích nét chữ hơi cứng, lúc thu bút thường sẽ ngừng bút một chút..."
Lâm Tu Duệ vừa nhìn, sắc mặt liền thay đổi, chữ của Lâm Tương là do hắn đích thân dạy, cho nên hắn chỉ cần nhìn lướt qua là nhận ra ngay, nét chữ đó đúng là của Lâm Tương không còn nghi ngờ gì nữa.
"Ngươi nói láo!" Lâm Tương ngồi trên xe lăn, vội vàng đến mức muốn đứng dậy, nhưng hai chân bởi vì ngồi quá lâu mà tê mỏi, nên khi đột nhiên đứng dậy thì không có sức lực, nàng ta té trên mặt đất, xấu hổ vô cùng, sắc mặt nàng ta cực tệ, ác độc mà nhìn Cố Hoài Du: "Ngươi nói đi, có phải là ngươi cố ý vu oan không?"
Biểu cảm của Cố Hoài Du không thay đổi, chậm rãi nói: "Lời này của tỷ tỷ sao lại nói vậy? Mọi người đều nhìn thấy tờ giấy này rơi từ trên người Trương Dịch Thành ra, muội còn chưa từng chạm vào hắn, tỷ tỷ gấp gáp như vậy, lẽ nào là chột dạ sao?"
"Ta chột dạ cái gì chứ! Thân phận ta như thế nào, thân phận hắn ra sao, sao ta lại có thể thích hắn được chứ!" Lâm Tương không còn gì để giải thích, tức giận mà nói một tràng, sau đó mới xoay đầu nhìn về phía Lâm Tu Duệ: "Ca ca, huynh phải tin muội!"
Lâm Tu Duệ nghe thấy giọng nói của nàng ta, lúc này mới hoàn hồn lại từ trong sự mơ màng, hắn vẫn luôn cho rằng Cố Hoài Du và Trương Dịch Thành có gian díu với nhau, nhưng không ngờ rằng món đồ rơi ra từ trên người Trương Dịch Thành này lại liên quan đến Lâm Tương, suy nghĩ kĩ lại một chút thì hắn liền hiểu ra mọi chuyện.
Trương Dịch Thành làm như vậy là chuẩn bị sẵn hai con đường, để xem coi bên nào dễ hành động hơn thì hắn sẽ đổ lên đầu bên đó. Lúc đó Lâm Tương bị hắt mực, lại té đến nỗi hôn mê, nên hắn liền chọn sự lựa chọn thứ hai là tìm đến Cố Hoài Du.
"Ta đương nhiên là tin muội." Hắn nhấc chân lên, ôm Lâm Tương ngồi lại vào xe lăn.
Chuyện phát triển thành như thế này là không ai có thể ngờ trước được, hiện giờ người vây quanh quá nhiều, chuyện này không thể làm lớn hơn nữa!
Lâm Tu Duệ cau mày, xoay người chắp tay với mọi người xung quanh: "Chuyện hôm nay khiến cho các vị khách quý chê cười rồi, miếng ngọc bội này không phải là của tiểu muội ta, nét chữ trên giấy cũng là ngụy tạo, chân tướng sự tình ra sao, ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng. Bây giờ thời gian không còn sớm nữa, mời chư vị dời bước ra sảnh trước!"
Mọi người xem náo nhiệt vui vẻ, chuyến đi đến Vương phủ ngày hôm nay thật sự không hề uổng phí, chuyện này quá nhiều sóng gió, chuyển biến quá nhanh, tuy rằng có hơi tiếc nuối khi không thể xem tiếp nữa, nhưng mà những chuyện vừa nãy thôi cũng đủ để bàn tán một thời gian rồi.
Nhất thời dính dáng đến hai đứa cháu gái, một đứa cháu trai, còn lớn chuyện đến mức ai ai cũng biết như thế này, đợi cho khách khứa vừa đi mất, chỉ còn lại mỗi Tống Thời Cẩn đứng ôm tay dựa vào hòn giả sơn bên cạnh kia, lão phu nhân cũng không tiện đuổi người, nên cứ mặc kệ hắn.
Hít sâu một hơi, lúc này bà mới giận dữ mắng Trương Thị: "Đây chính là cháu trai, cháu gái ngoan ngoãn của ngươi đó!"
Trán Trương Thị đầy mồ hôi lạnh, bị dọa đến mức nói không thành lời, ngay cả bà ta cũng không ngờ rằng hai huynh muội này lại lớn gan lớn mật đến như thế, bà ta vội vàng quỳ xuống đất.
"Lão phu nhân bớt giận."
"Lâp tức đuổi hai kẻ đó đi cho ta, từ hôm nay không được bước vào Vương phủ nửa bước!" Lão phu nhân trách mắng: "Cái nhà này ngươi cũng không cần quản lí nữa, sau khi yến tiệc kết thúc, ngươi đem chìa khóa và sổ sách giao đến Thọ An Viện đi."
Trương Thị mở to mắt ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lâm Tu Duệ, chỉ mong hắn nói giúp bà ta mấy câu.
Lâm Tu Duệ mím môi, lão phu nhân lạnh lùng nói: "Ngươi có cầu xin Duệ Nhi cũng vô dụng, nếu như đã không có khả năng quản lí tốt Vương phủ, vậy thì đừng quản lí nữa!"
Thái độ của lão phu nhân kiên quyết, Trương Thị biết có nói nữa thì cũng không có tác dụng gì, cả người mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
Biểu cảm của mọi người không ai giống ai, mặt Cố Hoài Du không cảm xúc như là người bên ngoài mọi chuyện, Lâm Tu Duệ cúi đầu nhìn viên gạch đá không biết đang nghĩ gì, còn Lâm Tương lại lo lắng siết chặt chân váy của mình.
Quả không ngoài dự đoán, khoảnh khắc tiếp theo liền thấy lão phu nhân nói với nàng ta: "Sau khi chân khỏi, phạt quỳ ở từ đường bảy ngày!"
Lâm Tu Duệ khó tin mà nhìn lão phu nhân, khuyên nhủ: "Tổ mẫu! Chuyện hôm nay Tương Nhi bị oan, sao người có thể... Từ nhỏ muội ấy chưa từng chịu ấm ức như vậy, luôn được cưng chiều mà lớn lên, sao có thể chịu được chứ!"
Nói đến chuyện này, thái độ của lão phu nhân lại càng kiên quyết hơn: "Ấm ức? Chính là bởi vì Vương phủ chưa từng để nó chịu chút ấm ức nào, nên mới khiến cho tính tình của nó không coi ai ra gì như vậy. Chuyện tờ giấy ngày hôm nay ta tin là Trương Dịch Thành hãm hại, nhưng nếu như nó không có âm mưu gì, thì sao Trương Dịch Thành có thể lấy được nét chữ của nó chứ?"
Cả người Lâm Tương run lên, lúc này nàng ta mới phản ứng lại, lẽ nào bên cạnh mình có nội gián sao? Nàng ta muốn mở miệng phản bác, nhưng lại thấy ánh mắt như thẩm vấn của lão phu nhân nhìn đến, nàng ta quả thực có lòng muốn hãm hại Cố Hoài Du, nhưng bây giờ không biết nội gián là ai, cũng không biết được là lão phu nhân biết được bao nhiêu, nên chỉ có thể cúi đầu xuống một cách không cam tâm mà thôi.
Nhưng Cố Hoài Du đột nhiên quỳ xuống đất, dịu dàng nói: "Hôm nay cháu gái hành động lỗ mãng, gây ra họa lớn như vậy, chưa nhìn rõ là biểu ca đã đánh người, liên lụy đến thanh danh của Vương phủ, xin tổ mẫu trách phạt."
Giọng nói của nàng khẩn thiết, trên mặt không có chút chột dạ nào, tự tin nhìn lão phu nhân.
Lão phu nhân híp mắt lại, suy nghĩ cẩn thận một chút. Thái độ của Tống Thời Cẩn ngày hôm nay quả thực là kì lạ, hắn thân phận cao, ngay cả Nhị Hoàng tử cũng phải nhường nhịn hắn ba phần, chỉ dựa vào chút bản lĩnh đó của Trương Dịch Thành, sao có thể gặp được hắn? Lại làm sao mà gây thù chuốc oán với hắn được chứ?
Đối với chuyện bị trộm, tin rằng chỉ cần là người biết suy nghĩ thì sẽ không ai tin! Lẽ nào nha đầu này có mối liên hệ gì với hắn? Nhưng nàng từ nhỏ đã bị nhốt trong nhà Cố gia, không có cơ hội gặp người ngoài mấy, cũng khó có thể có tình nghĩa xưa gì được.
Lão phu nhân nhìn Cố Hoài Du một cái, mày ngài như núi xa cong cong, đôi mắt đen, hàng lông mi dài như sợi lông vũ, làn da trắng hơn tuyết, mặt như hoa đào, lại thêm bộ y phục lộng lẫy ngày hôm nay, quả thực là toát ra chút nét quyến rũ trời sinh tự nhiên, bà là người từng trải, bà hiểu sâu sắc rằng, dung mạo như vậy là dễ được người ta yêu thương nhất. Lẽ nào...
"Chuyện ngày hôm nay, con cũng có lỗi, nếu như biết mình lỗ mãng, vậy thì chép phạt Tĩnh Tâm Chú một trăm lần đi." Lão phu nhân cũng không chắc hiện nay Tống Thời Cẩn có thái độ gì với Cố Hoài Du, nên cũng không thể trách phạt gì nặng, hơn nữa hôm nay nàng cũng coi như là vô tội chịu oan, nên chỉ có thể phạt nhẹ thôi.
Sảnh trước không thể thiếu người, sau khi lão phu nhân xử tội xong, nha hoàn bên canh liền dìu bà đi ra sảnh trước.
Lâm Tương lúc này mới ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cố Hoài Du, ngươi thật sự giỏi lắm!"
"Không bằng một nửa của tỷ tỷ." Giả tạo và luồn cúi bấy lâu, hôm nay cuối cùng cũng xé rách lớp mặt nạ, Cố Hoài Du cũng dứt khoát chọc ngoáy vài câu.
"Ngươi cứ chờ đó cho ta!" Lâm Tương tức giận đến mức không thể nào nuốt trôi được cơn giận này, càng nhìn gương mặt rạng rỡ của nàng lại càng bực bội, dứt khoát nói: " Ca ca, chúng ta đi!"
Cố Hoài Du nhìn bóng lưng mấy người đi xa, cười bí ẩn: "Được thôi, cứ chờ xem."
Vừa dứt lời, liền nghe thấy một tiếng cười nhẹ vang lên...
Lưng của Cố Hoài Du quay về phía mọi người, Trương Dịch Thành có thể nhìn thấy rõ nỗi hận sâu sắc trong con ngươi của nàng, ánh mắt u ám quét qua người hắn khiến da đầu hắn tê rần.
Tay của Cố Hoài Du chầm chậm siết chặt cái roi lại, nhướn mày nhìn gương mặt xa lạ của Trương Dịch Thành, trong đầu lại hiện lên tình cảnh của đời trước.
"Biểu muội yêu mến con, là muội ấy hẹn con đến đây!"
"Biểu ca lớn lên ngọc thụ lâm phong, muội muội cũng đang độ tuổi như hoa như ngọc, đúng lúc đang ôm ấp ý xuân, nên có tư tưởng nữ nhi như vậy cũng là chuyện thường tình mà thôi... Chẳng qua, nơi đây là nhà quyền quý chứ không phải nơi thôn dã, không phải chỉ cần muội thích là có thể tùy ý làm bậy, nếu như thật sự thích, thì cùng lắm có thể nói với tổ mẫu, tìm người nói chuyện cho."
"Đúng đó, đúng là lớn lên ở dưới quê, không hiểu chút quy tắc gì cả!"
Cuối cùng, khung cảnh dừng lại ở ánh mắt chán ghét và thất vọng của lão phu nhân: "Nhốt vào từ đường!"
Hôm đó Cố Hoài Du có trăm miệng cũng khó giải thích, cuộc đời khó khăn sau này của nàng cũng bắt đầu từ ngày hôm đó!
Tiếng roi quất lên da thịt vang lên một tiếng "Chát" vang lớn, vẽ ra một đường máu đỏ tươi ngay cổ Trương Dịch Thành. Hắn đau đớn hét lên, cả người không kiềm được mà lùi về phía sau.
"Mạc Anh." Tống Thời Cẩn chậm rãi lên tiếng.
Mạc Anh hiểu ý ngay, liền kêu những người bên cạnh lên, không biết lấy đâu ra một sợi dây thừng, trói người lại cột lên trên cây.
Lâm Tu Duệ không chết tâm, mở miệng nói: "Đại nhân, làm như vậy có phải là quá đáng lắm rồi không?"
"Ồ, hình như là có." Tống Thời Cẩn nghiêng đầu nhìn hắn một cái, ngập ngừng rồi cười nói: "Nhưng mà ta thích hành hạ người như thế đó, đồ của ta không phải là ai cũng có tư cách chạm vào."
Lời này đúng là khiến tất cả mọi người có mặt ở đó đều đồng ý. Chỉ cần ai đó đã thấy những thủ đoạn đối phó với kẻ thù lúc bình thường của Tống Thời Cẩn, đều lặng lẽ gật đầu, treo người lên cây mà đánh, chuyện này có là gì, tuy rằng là có mất mặt một chút, nhưng vẫn còn có thể giữ được tính mạng.
Cố Hoài Du híp mắt nhìn Trương Dịch Thành, sau khi quất một roi, hít sâu một hơi, cơn hận không tan và sự không cam lòng kia dường như đã tìm được lối thoát, cuối cùng cũng hóa thành sức mạnh bất tận chạy khắp tay chân của nàng.
Trương Dịch Thành liều mạng vẫy vùng, cũng chỉ có thể khiến cho đầu mũi chân chạm đất, hắn la hét đau đớn, van xin, không ngừng nhận sai, nhưng từng roi rơi lên người hắn thì roi sau lại còn nặng hơn roi trước.
Trong cơn hoảng hốt, hắn thấy mình giống như một con sâu bị treo trên cành cây, mặc cho người khác chém giết.
Quất roi gần nửa canh giờ, Cố Hoài Du mới cảm thấy mệt mỏi, thở hồng hộc mà dừng tay. Còn Trương Dịch Thành bị treo trên cây đã sớm bị đánh đến mức khắp người không còn chỗ nào lành lặn, hai mắt trợn trắng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: Không bao giờ dám nữa, không bao giờ dám nữa,...
Tống Thời Cẩn nhìn Cố Hoài Du một cái, mới nói: "Chuyện ngươi trộm đồ của ta, bản quan sẽ không tính toán với ngươi nữa."
Lão phu nhân xoay chuỗi hạt Phật trong tay, cơn giận từ chuyện mà hai huynh muội Trương Dịch Thành gây ra ngày hôm nay, dường như cũng tan đi không ít một cách kì lạ. Nhưng bà lại nghĩ đến chuyện mặt mũi hôm nay coi như mất đi một nửa, chỉ nhàn nhạt mà lên tiếng: "Đem hắn xuống đi."
Mấy người làm nghe vậy, liền nhìn về phía Mạc Anh đứng sau lưng Trương Dịch Thành, thấy hắn không nói gì, mới nhanh tay nhanh chân, kéo Trương Dịch Thành bị đánh cho sống dở chết dở từ trên cây xuống.
Bộ đồ gấm của Trương Dịch Thành đã bị quật cho tan nát, ngay lúc kéo hắn xuống, tay áo bị vắt trên vai tuột xuống, theo đó một tờ giấy được gấp gọn rớt từ tay áo xuống.
Lâm Tương có chút không cam lòng khi chuyện này cứ bỏ qua như vậy, ánh nhìn của nàng ta rơi vào miếng ngọc bội trong tay Tống Thời Cần, nghi ngờ mà mở miệng: "Nhưng mà, khi nãy muội không phải đã nói, ngọc bội là của muội sao? Sao bây giờ lại thành của Tống đại nhân rồi? Lẽ nào có hiểu lầm gì sao?"
Sự xuất hiện của Tống Thời Cẩn quá đột ngột, lí do đánh người lại càng kì lạ hơn, lẽ nào trong chuyện này còn có ẩn tình gì sao? Lâm Tu Duệ suy nghĩ một hồi lâu, đầu mày khẽ nhíu chặt lại.
Cố Hoài Du không hề ngẩng đầu nhìn nàng ta, mà chỉ nhấc chân nhặt tờ giấy rơi dưới đất kia lên xem một lát, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tương: "Muội nói với tỷ miếng ngọc bội kia là của muội khi nào?"
Lâm Tương siết chặt tay vịn xe lăn: "Lúc nãy rõ ràng muội nói là "đúng"! Tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy."
"Vậy tỷ nghe muội nói hết chưa?" Cố Hoài Du cười cười: "Muội muốn nói, muội đúng là có một miếng ngọc giống như vậy, nhưng miếng ngọc này cũng đã có tuổi rồi, muội làm sao có thể có được một miếng ngọc quý giá như vậy chứ?"
"Vậy muội giải thích tại sao trên miếng ngọc lại có chữ "Du" tên muội đi." Lâm Tương mím môi, cắn chặt không tha.
Cố Hoài Du nhún nhún vai: "Sao muội biết được, ngọc cũng không phải là của muội."
Lâm Tương tức đến mức muốn trợn trắng mắt, liền nghe thấy Cố Hoài Du nói với giọng điệu kì lạ: "Muội nói mà, muội với tỷ tỷ không thù không oán, sao tỷ tỷ cứ nhất thiết phải đẩy chuyện oan ức này lên đầu muội chứ! Hóa ra là tỷ sợ mọi chuyện bị vạch trần sao?"
Cố ý ngừng một hồi lâu, Cố Hoài Du mới chầm chậm mà nói: "Tỷ tỷ đang độ tuổi như hoa như ngọc, đúng lúc đang ôm ấp ý xuân, nên có tư tưởng nữ nhi như vậy cũng là chuyện thường tình mà thôi...Nhưng mà nếu như thật sự thích, cùng lắm có thể nói với tổ mẫu, tìm người nói chuyện, sao lại phải làm ra chuyện như vậy chứ?"
Giọng nói của nàng chậm rãi, mang theo sự trào phúng không nói thành lời, Lâm Tương tức đỏ mặt, giận dữ nói: "Muội nói bậy gì đó?"
Cố Hoài Du vẫy vẫy tờ giấy trong tay, bên trên đó viết:
"Từng đám mây màu nhỏ khoe đẹp
Sao bay truyền cho nhau nỗi hận
Sông Ngân vời vợi thầm vượt qua
Gió vàng móc ngọc một khi gặp nhau
Hơn hẳn bao lần ở dưới cõi đời.
Tình mềm tựa nước
Hẹn đẹp như trong giấc mơ
Không nỡ nhìn cầu Ô Thước là lối về
Hai mối tình đã thật sự lâu dài
Há đâu cứ phải gặp nhau chiều chiều sớm sớm."
Đây là chữ do Trương Dịch Thành mô phỏng theo, vốn dĩ hắn muốn tự viết một bài thơ tình, nhưng mà lại không suy nghĩ ra được, nên chỉ đành chép lại bài thơ của người xưa.
"Muội vẫn còn nhớ, tỷ tỷ viết chữ thích nét chữ hơi cứng, lúc thu bút thường sẽ ngừng bút một chút..."
Lâm Tu Duệ vừa nhìn, sắc mặt liền thay đổi, chữ của Lâm Tương là do hắn đích thân dạy, cho nên hắn chỉ cần nhìn lướt qua là nhận ra ngay, nét chữ đó đúng là của Lâm Tương không còn nghi ngờ gì nữa.
"Ngươi nói láo!" Lâm Tương ngồi trên xe lăn, vội vàng đến mức muốn đứng dậy, nhưng hai chân bởi vì ngồi quá lâu mà tê mỏi, nên khi đột nhiên đứng dậy thì không có sức lực, nàng ta té trên mặt đất, xấu hổ vô cùng, sắc mặt nàng ta cực tệ, ác độc mà nhìn Cố Hoài Du: "Ngươi nói đi, có phải là ngươi cố ý vu oan không?"
Biểu cảm của Cố Hoài Du không thay đổi, chậm rãi nói: "Lời này của tỷ tỷ sao lại nói vậy? Mọi người đều nhìn thấy tờ giấy này rơi từ trên người Trương Dịch Thành ra, muội còn chưa từng chạm vào hắn, tỷ tỷ gấp gáp như vậy, lẽ nào là chột dạ sao?"
"Ta chột dạ cái gì chứ! Thân phận ta như thế nào, thân phận hắn ra sao, sao ta lại có thể thích hắn được chứ!" Lâm Tương không còn gì để giải thích, tức giận mà nói một tràng, sau đó mới xoay đầu nhìn về phía Lâm Tu Duệ: "Ca ca, huynh phải tin muội!"
Lâm Tu Duệ nghe thấy giọng nói của nàng ta, lúc này mới hoàn hồn lại từ trong sự mơ màng, hắn vẫn luôn cho rằng Cố Hoài Du và Trương Dịch Thành có gian díu với nhau, nhưng không ngờ rằng món đồ rơi ra từ trên người Trương Dịch Thành này lại liên quan đến Lâm Tương, suy nghĩ kĩ lại một chút thì hắn liền hiểu ra mọi chuyện.
Trương Dịch Thành làm như vậy là chuẩn bị sẵn hai con đường, để xem coi bên nào dễ hành động hơn thì hắn sẽ đổ lên đầu bên đó. Lúc đó Lâm Tương bị hắt mực, lại té đến nỗi hôn mê, nên hắn liền chọn sự lựa chọn thứ hai là tìm đến Cố Hoài Du.
"Ta đương nhiên là tin muội." Hắn nhấc chân lên, ôm Lâm Tương ngồi lại vào xe lăn.
Chuyện phát triển thành như thế này là không ai có thể ngờ trước được, hiện giờ người vây quanh quá nhiều, chuyện này không thể làm lớn hơn nữa!
Lâm Tu Duệ cau mày, xoay người chắp tay với mọi người xung quanh: "Chuyện hôm nay khiến cho các vị khách quý chê cười rồi, miếng ngọc bội này không phải là của tiểu muội ta, nét chữ trên giấy cũng là ngụy tạo, chân tướng sự tình ra sao, ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng. Bây giờ thời gian không còn sớm nữa, mời chư vị dời bước ra sảnh trước!"
Mọi người xem náo nhiệt vui vẻ, chuyến đi đến Vương phủ ngày hôm nay thật sự không hề uổng phí, chuyện này quá nhiều sóng gió, chuyển biến quá nhanh, tuy rằng có hơi tiếc nuối khi không thể xem tiếp nữa, nhưng mà những chuyện vừa nãy thôi cũng đủ để bàn tán một thời gian rồi.
Nhất thời dính dáng đến hai đứa cháu gái, một đứa cháu trai, còn lớn chuyện đến mức ai ai cũng biết như thế này, đợi cho khách khứa vừa đi mất, chỉ còn lại mỗi Tống Thời Cẩn đứng ôm tay dựa vào hòn giả sơn bên cạnh kia, lão phu nhân cũng không tiện đuổi người, nên cứ mặc kệ hắn.
Hít sâu một hơi, lúc này bà mới giận dữ mắng Trương Thị: "Đây chính là cháu trai, cháu gái ngoan ngoãn của ngươi đó!"
Trán Trương Thị đầy mồ hôi lạnh, bị dọa đến mức nói không thành lời, ngay cả bà ta cũng không ngờ rằng hai huynh muội này lại lớn gan lớn mật đến như thế, bà ta vội vàng quỳ xuống đất.
"Lão phu nhân bớt giận."
"Lâp tức đuổi hai kẻ đó đi cho ta, từ hôm nay không được bước vào Vương phủ nửa bước!" Lão phu nhân trách mắng: "Cái nhà này ngươi cũng không cần quản lí nữa, sau khi yến tiệc kết thúc, ngươi đem chìa khóa và sổ sách giao đến Thọ An Viện đi."
Trương Thị mở to mắt ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lâm Tu Duệ, chỉ mong hắn nói giúp bà ta mấy câu.
Lâm Tu Duệ mím môi, lão phu nhân lạnh lùng nói: "Ngươi có cầu xin Duệ Nhi cũng vô dụng, nếu như đã không có khả năng quản lí tốt Vương phủ, vậy thì đừng quản lí nữa!"
Thái độ của lão phu nhân kiên quyết, Trương Thị biết có nói nữa thì cũng không có tác dụng gì, cả người mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
Biểu cảm của mọi người không ai giống ai, mặt Cố Hoài Du không cảm xúc như là người bên ngoài mọi chuyện, Lâm Tu Duệ cúi đầu nhìn viên gạch đá không biết đang nghĩ gì, còn Lâm Tương lại lo lắng siết chặt chân váy của mình.
Quả không ngoài dự đoán, khoảnh khắc tiếp theo liền thấy lão phu nhân nói với nàng ta: "Sau khi chân khỏi, phạt quỳ ở từ đường bảy ngày!"
Lâm Tu Duệ khó tin mà nhìn lão phu nhân, khuyên nhủ: "Tổ mẫu! Chuyện hôm nay Tương Nhi bị oan, sao người có thể... Từ nhỏ muội ấy chưa từng chịu ấm ức như vậy, luôn được cưng chiều mà lớn lên, sao có thể chịu được chứ!"
Nói đến chuyện này, thái độ của lão phu nhân lại càng kiên quyết hơn: "Ấm ức? Chính là bởi vì Vương phủ chưa từng để nó chịu chút ấm ức nào, nên mới khiến cho tính tình của nó không coi ai ra gì như vậy. Chuyện tờ giấy ngày hôm nay ta tin là Trương Dịch Thành hãm hại, nhưng nếu như nó không có âm mưu gì, thì sao Trương Dịch Thành có thể lấy được nét chữ của nó chứ?"
Cả người Lâm Tương run lên, lúc này nàng ta mới phản ứng lại, lẽ nào bên cạnh mình có nội gián sao? Nàng ta muốn mở miệng phản bác, nhưng lại thấy ánh mắt như thẩm vấn của lão phu nhân nhìn đến, nàng ta quả thực có lòng muốn hãm hại Cố Hoài Du, nhưng bây giờ không biết nội gián là ai, cũng không biết được là lão phu nhân biết được bao nhiêu, nên chỉ có thể cúi đầu xuống một cách không cam tâm mà thôi.
Nhưng Cố Hoài Du đột nhiên quỳ xuống đất, dịu dàng nói: "Hôm nay cháu gái hành động lỗ mãng, gây ra họa lớn như vậy, chưa nhìn rõ là biểu ca đã đánh người, liên lụy đến thanh danh của Vương phủ, xin tổ mẫu trách phạt."
Giọng nói của nàng khẩn thiết, trên mặt không có chút chột dạ nào, tự tin nhìn lão phu nhân.
Lão phu nhân híp mắt lại, suy nghĩ cẩn thận một chút. Thái độ của Tống Thời Cẩn ngày hôm nay quả thực là kì lạ, hắn thân phận cao, ngay cả Nhị Hoàng tử cũng phải nhường nhịn hắn ba phần, chỉ dựa vào chút bản lĩnh đó của Trương Dịch Thành, sao có thể gặp được hắn? Lại làm sao mà gây thù chuốc oán với hắn được chứ?
Đối với chuyện bị trộm, tin rằng chỉ cần là người biết suy nghĩ thì sẽ không ai tin! Lẽ nào nha đầu này có mối liên hệ gì với hắn? Nhưng nàng từ nhỏ đã bị nhốt trong nhà Cố gia, không có cơ hội gặp người ngoài mấy, cũng khó có thể có tình nghĩa xưa gì được.
Lão phu nhân nhìn Cố Hoài Du một cái, mày ngài như núi xa cong cong, đôi mắt đen, hàng lông mi dài như sợi lông vũ, làn da trắng hơn tuyết, mặt như hoa đào, lại thêm bộ y phục lộng lẫy ngày hôm nay, quả thực là toát ra chút nét quyến rũ trời sinh tự nhiên, bà là người từng trải, bà hiểu sâu sắc rằng, dung mạo như vậy là dễ được người ta yêu thương nhất. Lẽ nào...
"Chuyện ngày hôm nay, con cũng có lỗi, nếu như biết mình lỗ mãng, vậy thì chép phạt Tĩnh Tâm Chú một trăm lần đi." Lão phu nhân cũng không chắc hiện nay Tống Thời Cẩn có thái độ gì với Cố Hoài Du, nên cũng không thể trách phạt gì nặng, hơn nữa hôm nay nàng cũng coi như là vô tội chịu oan, nên chỉ có thể phạt nhẹ thôi.
Sảnh trước không thể thiếu người, sau khi lão phu nhân xử tội xong, nha hoàn bên canh liền dìu bà đi ra sảnh trước.
Lâm Tương lúc này mới ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cố Hoài Du, ngươi thật sự giỏi lắm!"
"Không bằng một nửa của tỷ tỷ." Giả tạo và luồn cúi bấy lâu, hôm nay cuối cùng cũng xé rách lớp mặt nạ, Cố Hoài Du cũng dứt khoát chọc ngoáy vài câu.
"Ngươi cứ chờ đó cho ta!" Lâm Tương tức giận đến mức không thể nào nuốt trôi được cơn giận này, càng nhìn gương mặt rạng rỡ của nàng lại càng bực bội, dứt khoát nói: " Ca ca, chúng ta đi!"
Cố Hoài Du nhìn bóng lưng mấy người đi xa, cười bí ẩn: "Được thôi, cứ chờ xem."
Vừa dứt lời, liền nghe thấy một tiếng cười nhẹ vang lên...