Chương 25
Thời gian cứ trôi qua từng chút một, Trương Nghi Lâm ở trong noãn các phía đông những vẫn không thấy Lâm Tương sai người đến gọi nàng ta.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, vào thời điểm này bây giờ, đáng lẽ Cố Hoài Du phải bị hắt mực đầy người, lúc này ả sẽ xuất hiện dẫn nàng đi thay đồ.
Trương Nghi Lâm có chút nóng ruột, lẽ nào Lâm Tương quên rồi? Hay là trước đó có gì sai sót?
"Xảo Tuệ, ngươi đi ra sảnh trước nhìn xem." Ả nghĩ đi nghĩ lại, cau mày thấp giọng nói: "Cẩn thận chút, đừng để người khác chú ý."
"Vâng."
Xảo Tuệ vừa mới đẩy cửa ra, bên ngoài cửa sổ liền có kẻ gõ gõ khung cửa, sau đó cửa sổ từ từ được hé ra một khe hở nhỏ, một kẻ có làn da vàng vọt, đôi mắt có chút xếch lên xuất hiện dưới khung cửa sổ.
Trương Nghi Lâm khó chịu hỏi: "Chuyện gì?"
Chỉ thấy kẻ đó nhe hàm răng vàng khè ra, ngượng ngùng nói: "Tiểu thư! Đợi lâu như vậy mà vẫn không có ai, tiểu nhân muốn đi nhà xí một lát."
"Nhịn đi!" Trương Nghi Lâm khó chịu.
Trước mắt là bước quan trọng nhất, ả không muốn có bất cứ sai sót nào.
Người này tên là Hoàng Tam, bình thường hắn đến Vương phủ gom đồ ăn thừa, lại đổ chút dạ hương* gì đó. Hắn rất háo sắc và mê cờ bạc, ở bên ngoài thiếu nợ không ít. Lúc Trương Nghi Lâm gặp hắn, Hoàng Tam đang bị chủ nợ đánh đập bên ngoài cửa, nói là nếu như không trả ngân lượng thì sẽ cắt một bàn tay của hắn.
Lúc đó ả đồng ý với kế hoạch của Lâm Tương, đang buồn rầu vì không tìm được kẻ thích hợp, nhưng đến khi nhìn thấy dáng vẻ lạy lục van xin lại mách tội lên gia gia, nãi nãi rất đáng khinh kia của Hoàng Tam, liền để ý đến hắn. Chỉ cần lấy chút ngân lượng rồi đuổi chủ nợ đi mà thôi. Hoàng Tam vừa nhìn thấy mỹ nhân thì mắt sáng lên, không nằm ngoài dự đoán của ả, ả chưa cần nói gì hết, vừa nghe sau khi chuyện thành công có ngân lượng hắn liền đồng ý.
Hoàng Tam uốn éo người, dáng vẻ giống như là sắp nhịn không được nữa vậy, thấp giọng cầu xin: "Con người có ba việc gấp, tiểu nhân không thể nhịn được nữa!"
Trương Nghi Lâm bịt lỗ mũi lại, ghét bỏ nói: "Vậy thì ngươi đi nhanh về nhanh! Nếu như giữa đường ngươi dám bỏ trốn, ngân lượng ngươi cũng đừng hòng lấy được!"
Hoàng Tam liên tục gật đầu: "Vâng, tiểu nhân biết rồi."
Khung cửa sổ lại được đóng lại một lần nữa, Hoàng Tam nhìn bóng người bên trong phòng một lần nữa, lén lút chạy đến dưới chân tường, thì thầm với người có chút "cong" trước mắt một hồi lâu.
"Công tử, tiểu nhân đã nói hết những gì đã biết cho ngài, ngài xem..." Hắn xoa xoa hai bàn tay, trong mắt đầy sự tham lam.
Vết bầm trên mặt Trương Dịch Thành còn chưa tan hết, trên người lại có mùi son phấn. Cũng không phải là hơn táo tợn làm chuyện xấu xa gì, mà là hôm nay người đông, hắn xấu hổ không dám gặp ai, bèn lén lút trét một lớp phấn lên mặt, để che đi mấy vết bầm.
"Cầm lấy ngân lượng rồi đi mau đi!" Trương Dịch Thành móc từ trong túi áo ra một túi tiền, vứt cho Hoàng Tam.
Túi tiền nặng trịch vừa rơi vào tay, Hoàng Tam lắc lắc, rất hài lòng mà lén lút chạy từ góc tường ra ngoài.
Trương Dịch Thành thấy bóng lưng hắn đi xa, híp mắt lại.
Mấy ngày nay ngày nào Trương Dịch Thành cũng quan sát Trương Nghi Lâm, một người không bao giờ làm việc thiện như ả lại đột nhiên cứu một tên vô lại ngay trước cửa một cách hoang đường. Chuyện này nghĩ thế nào cũng thấy không bình thường, cho nên sau khi Trương Nghi Lâm và Hoàng Tam bàn bạc với nhau xong, hắn lại lén lút đi tìm Hoàng Tam, đưa ra con số gấp ba lần con số của Trương Nghi Lâm, mới moi được thông tin từ trong miệng Hoàng Tam.
Ân oán của Lâm Tương và Cố Hoài Du hắn không muốn hiểu sâu, tóm lại trong buổi tiệc thọ yến hôm nay, hai người này sẽ tạo ra một tai nạn ngoài ý muốn để dẫn Cố Hoài Du đến noãn các phía Đông này, rồi sau đó để Hoàng Tam hủy đi thanh danh của nàng.
Tất cả những điều này vừa hay đúng ý của Trương Dịch Thành. Hắn không cần chủ động ra tay mà chỉ cần nhúng tay một chút thôi là có được thành quả, hơn nữa sau khi thành chuyện Trương Nghi Lâm cũng không thể làm gì được hắn.
Vốn dĩ Hoàng Tam vô sỉ, vừa nghe thấy Trương Dịch Thành nói hắn không cần làm lại còn có thể lấy được nhiều ngân lượng như vậy, sao lại không đồng ý chứ? Một mặt hắn ngoan ngoãn diễn hết màn kịch trước mặt Trương Nghi Lâm, một mặt hắn nói hết tất cả mọi hành động với Trương Dịch Thành.
Đợi cho đến khi Hoàng Tam đi, Trương Dịch Thành bèn lén nấp xuống dưới khung cửa sổ, trước mặt hắn là ngọn bụi cỏ cao nửa người, nơi này khuất ánh nhìn, cũng không cần lo lắng bị người khác phát hiện.
Một lúc sau, Xảo Tuệ đã quay trở lại, vội vàng đẩy cửa bước vào, cúi người thì thầm bên tai Trương Nghi Lâm vài câu.
"Ngươi nói thật sao?" Trương Nghi Lâm hỏi một cách đầy ngạc nhiên.
Xảo Tuệ gật gật đầu: "Thật, thật mà. Nô tỳ còn đặc biệt chạy đến Ngọc Chí Các một chuyến, đúng lúc đụng phải người bê nước nóng từ nhà nước qua đó."
Ngọc Chí Các là nơi tổ chức yến tiệc ngày hôm nay, còn đặc biệt sắp xếp một phòng thay đồ ở đó. Bởi vì dáng vẻ đó của Lâm Tương thực sự là quá thảm thương, mà Lan Uyển thì lại cách khá xa, còn Lâm Tu Duệ cũng không muốn ôm nàng ta đi cả đoạn đường dài gây sự chú ý như vậy, nên bèn sai người đưa đến Ngọc Chí Các, sau đó chỉ sai người làm đi chuẩn bị nước, lấy quần áo sạch sẽ đến.
"Mau theo ta quay về Sấu Ngọc Các!" Ánh mắt Trương Nghi Lâm ngó qua ngó lại, siết cái khăn trong tay vài cái, hạ quyết tâm!
Hiện nay là do bất đắc dĩ, ả cũng không muốn đi nước cờ hiểm như vậy. Nhưng bây giờ Lâm Tương hôn mê bất tỉnh, e là mấy thứ được sắp xếp sẵn trong noãn các phía Đông này cũng không dùng đến nữa, không bằng tương kế tựu kế.
Hiện nay Trương Dịch Thành cứ nhìn chằm chằm chờ cơ hội từ phía sau, hắn ta muốn ra tay trước ả. Nếu như chuyện của Hoàng Tam hôm nay có thể thành công, thì cũng không chắc Lâm gia vì danh dự mà thuận nước đẩy thuyền, gả Cố Hoài Du cho Trương Dịch Thành.
Đến lúc đó công sức ả ta luồn cúi rụt rè, nịnh bợ khắp nơi suốt mấy năm qua coi như uổng phí! Hiện nay nếu như cơ hội đã bày ra trước mắt, sao ả ta lại không đánh liều thử cược một ván chứ!
Đi trên con đường hành lang chạm trổ đầy màu sắc, Trương Nghi Lâm hít sâu một hơi. Ả còn nhớ lần đầu tiên mình đến Vương phủ, nhìn thấy cảnh tượng hoa lệ giàu có như vậy, các đình các trong phủ chen chúc nhau, khắp nơi đều treo tranh và tượng đá, thậm chí ngay cái vòm hiên ở góc tường cũng được điêu khắc tinh tế, khắp nơi đều thể hiện sự xa xỉ, so với Trương phủ thì quả thực là một trời một vực.
Thậm chí ngay cả Sấu Ngọc Các mà ả đến ở tạm mỗi lần ghé qua, cũng xa xỉ tinh xảo vô cùng, các đồ dùng trong phòng đều làm bằng gỗ nạm vàng, nếu như có ánh sáng chiếu vào thì có thể thấy ánh sáng lấp lánh, dùng để dựng bình phong hay trưng bày đồ sứ, thậm chí ngay cả con đường dưới chân cũng được lót bằng đá hoa, không lẫn chút tạp chất nào cả.
Bắt đầu từ lúc đó, ả đã xác định rồi, nhất định phải sống như di mẫu của chính mình, gả vào nhà giàu, nhưng mà gia cảnh của Trương gia không tốt, ả chỉ có thể bám vào Trương gia, mong Trương gia có thể móc nối quan hệ với Vương phủ.
"Đi lấy bộ váy Yên thủy vũ sa đến cho ta." Vừa mới bước qua bước qua bậc thêm, Trương Nghi Lâm đã vội giao việc cho Xảo Tuệ.
Xảo Tuệ hơi khó hiểu: "Tiểu thư, y phục của người đâu có bẩn?"
"Bảo ngươi đi thì đi đi."
Xảo Tuệ không hiểu được chủ nhân nhà mình đang có ý định gì, vẫn cứ cúi đầu đi lấy y phục, thay y phục cho ả.
Trong phòng đốt trầm hương, Trương Nghi Lâm chỉ mặc một bộ ôm ngực màu vàng nhạt, phía dưới là bộ váy Yên vân bách thủy cùng màu, bên ngoài khoác một chiếc áo màu nhạt, càng làm hiện rõ vòng eo nhỏ nhắn, bầu ngực đầy đặn. Vẻ bề ngoài của ả vốn dĩ không tệ, nên chỉ cần ăn mặc chút đỉnh như vậy, lại trở nên có chút quyến rũ.
"Đẹp không?" Trương Nghi Lâm phất phất ống tay áo, ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Xảo Tuệ gật đầu: "Đẹp lắm ạ."
Ả vuốt vuốt bộ diêu bên tóc mai, cười nói: "Vậy so với Cố Hoài Du thì thế nào?"
"Đương nhiên là đẹp hơn nàng ta gấp trăm vạn lần." Xảo Tuệ vội vàng nói.
Trương Nghi Lâm nhướn mày cười nhẹ, vẫy tay với nàng ta, đợi đến khi Xảo Tuệ đưa tai lại gần, ả nói: "Lát nữa..."
Xảo Tuệ nghe vậy hít một hơi, trong lòng có chút lo lắng mở miệng: "Tiểu thư! Người..."
Trương Nghi Lâm phất tay ngắt lời: "Ngươi chỉ cần làm theo lời ta nói là được, nhất định phải nắm chắc thời cơ, biết chưa?"
Xảo Tuệ có chút sợ hãi, ở đây dù gì cũng là Vương phủ, tiểu thư làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy, lỡ như chọc giận người trong Vương phủ, hậu quả này, không phải ai cũng có thể gánh vác được đâu.
Nhưng mệnh lệnh của chủ thì không được quyền phản bác lại, nàng cũng không còn cách nào khác, chỉ đành cố gắng mà gật gật đầu.
Trương Nghi Lâm bôi chút má hồng lên hai bên má, đánh chút phấn mắt, lại cầm chì lên vẽ chân mày, vẽ một đường cong phía đuôi mắt, cuối cùng dán một cái hoa điền hoa Kim Triền ngay giữa trán.
Sau một hồi loay hoay, người trong gương đã thay đổi khó chất. Ả ta bôi chút son lên ngón tay, vừa nhìn ngắm mình trong gương vừa tô son, không nhịn được mà cười. Thật sự là một giai nhân tuyệt thế, tú lệ không ai sánh bằng.
Dạ hương*: Phân
Dựa theo kế hoạch ban đầu, vào thời điểm này bây giờ, đáng lẽ Cố Hoài Du phải bị hắt mực đầy người, lúc này ả sẽ xuất hiện dẫn nàng đi thay đồ.
Trương Nghi Lâm có chút nóng ruột, lẽ nào Lâm Tương quên rồi? Hay là trước đó có gì sai sót?
"Xảo Tuệ, ngươi đi ra sảnh trước nhìn xem." Ả nghĩ đi nghĩ lại, cau mày thấp giọng nói: "Cẩn thận chút, đừng để người khác chú ý."
"Vâng."
Xảo Tuệ vừa mới đẩy cửa ra, bên ngoài cửa sổ liền có kẻ gõ gõ khung cửa, sau đó cửa sổ từ từ được hé ra một khe hở nhỏ, một kẻ có làn da vàng vọt, đôi mắt có chút xếch lên xuất hiện dưới khung cửa sổ.
Trương Nghi Lâm khó chịu hỏi: "Chuyện gì?"
Chỉ thấy kẻ đó nhe hàm răng vàng khè ra, ngượng ngùng nói: "Tiểu thư! Đợi lâu như vậy mà vẫn không có ai, tiểu nhân muốn đi nhà xí một lát."
"Nhịn đi!" Trương Nghi Lâm khó chịu.
Trước mắt là bước quan trọng nhất, ả không muốn có bất cứ sai sót nào.
Người này tên là Hoàng Tam, bình thường hắn đến Vương phủ gom đồ ăn thừa, lại đổ chút dạ hương* gì đó. Hắn rất háo sắc và mê cờ bạc, ở bên ngoài thiếu nợ không ít. Lúc Trương Nghi Lâm gặp hắn, Hoàng Tam đang bị chủ nợ đánh đập bên ngoài cửa, nói là nếu như không trả ngân lượng thì sẽ cắt một bàn tay của hắn.
Lúc đó ả đồng ý với kế hoạch của Lâm Tương, đang buồn rầu vì không tìm được kẻ thích hợp, nhưng đến khi nhìn thấy dáng vẻ lạy lục van xin lại mách tội lên gia gia, nãi nãi rất đáng khinh kia của Hoàng Tam, liền để ý đến hắn. Chỉ cần lấy chút ngân lượng rồi đuổi chủ nợ đi mà thôi. Hoàng Tam vừa nhìn thấy mỹ nhân thì mắt sáng lên, không nằm ngoài dự đoán của ả, ả chưa cần nói gì hết, vừa nghe sau khi chuyện thành công có ngân lượng hắn liền đồng ý.
Hoàng Tam uốn éo người, dáng vẻ giống như là sắp nhịn không được nữa vậy, thấp giọng cầu xin: "Con người có ba việc gấp, tiểu nhân không thể nhịn được nữa!"
Trương Nghi Lâm bịt lỗ mũi lại, ghét bỏ nói: "Vậy thì ngươi đi nhanh về nhanh! Nếu như giữa đường ngươi dám bỏ trốn, ngân lượng ngươi cũng đừng hòng lấy được!"
Hoàng Tam liên tục gật đầu: "Vâng, tiểu nhân biết rồi."
Khung cửa sổ lại được đóng lại một lần nữa, Hoàng Tam nhìn bóng người bên trong phòng một lần nữa, lén lút chạy đến dưới chân tường, thì thầm với người có chút "cong" trước mắt một hồi lâu.
"Công tử, tiểu nhân đã nói hết những gì đã biết cho ngài, ngài xem..." Hắn xoa xoa hai bàn tay, trong mắt đầy sự tham lam.
Vết bầm trên mặt Trương Dịch Thành còn chưa tan hết, trên người lại có mùi son phấn. Cũng không phải là hơn táo tợn làm chuyện xấu xa gì, mà là hôm nay người đông, hắn xấu hổ không dám gặp ai, bèn lén lút trét một lớp phấn lên mặt, để che đi mấy vết bầm.
"Cầm lấy ngân lượng rồi đi mau đi!" Trương Dịch Thành móc từ trong túi áo ra một túi tiền, vứt cho Hoàng Tam.
Túi tiền nặng trịch vừa rơi vào tay, Hoàng Tam lắc lắc, rất hài lòng mà lén lút chạy từ góc tường ra ngoài.
Trương Dịch Thành thấy bóng lưng hắn đi xa, híp mắt lại.
Mấy ngày nay ngày nào Trương Dịch Thành cũng quan sát Trương Nghi Lâm, một người không bao giờ làm việc thiện như ả lại đột nhiên cứu một tên vô lại ngay trước cửa một cách hoang đường. Chuyện này nghĩ thế nào cũng thấy không bình thường, cho nên sau khi Trương Nghi Lâm và Hoàng Tam bàn bạc với nhau xong, hắn lại lén lút đi tìm Hoàng Tam, đưa ra con số gấp ba lần con số của Trương Nghi Lâm, mới moi được thông tin từ trong miệng Hoàng Tam.
Ân oán của Lâm Tương và Cố Hoài Du hắn không muốn hiểu sâu, tóm lại trong buổi tiệc thọ yến hôm nay, hai người này sẽ tạo ra một tai nạn ngoài ý muốn để dẫn Cố Hoài Du đến noãn các phía Đông này, rồi sau đó để Hoàng Tam hủy đi thanh danh của nàng.
Tất cả những điều này vừa hay đúng ý của Trương Dịch Thành. Hắn không cần chủ động ra tay mà chỉ cần nhúng tay một chút thôi là có được thành quả, hơn nữa sau khi thành chuyện Trương Nghi Lâm cũng không thể làm gì được hắn.
Vốn dĩ Hoàng Tam vô sỉ, vừa nghe thấy Trương Dịch Thành nói hắn không cần làm lại còn có thể lấy được nhiều ngân lượng như vậy, sao lại không đồng ý chứ? Một mặt hắn ngoan ngoãn diễn hết màn kịch trước mặt Trương Nghi Lâm, một mặt hắn nói hết tất cả mọi hành động với Trương Dịch Thành.
Đợi cho đến khi Hoàng Tam đi, Trương Dịch Thành bèn lén nấp xuống dưới khung cửa sổ, trước mặt hắn là ngọn bụi cỏ cao nửa người, nơi này khuất ánh nhìn, cũng không cần lo lắng bị người khác phát hiện.
Một lúc sau, Xảo Tuệ đã quay trở lại, vội vàng đẩy cửa bước vào, cúi người thì thầm bên tai Trương Nghi Lâm vài câu.
"Ngươi nói thật sao?" Trương Nghi Lâm hỏi một cách đầy ngạc nhiên.
Xảo Tuệ gật gật đầu: "Thật, thật mà. Nô tỳ còn đặc biệt chạy đến Ngọc Chí Các một chuyến, đúng lúc đụng phải người bê nước nóng từ nhà nước qua đó."
Ngọc Chí Các là nơi tổ chức yến tiệc ngày hôm nay, còn đặc biệt sắp xếp một phòng thay đồ ở đó. Bởi vì dáng vẻ đó của Lâm Tương thực sự là quá thảm thương, mà Lan Uyển thì lại cách khá xa, còn Lâm Tu Duệ cũng không muốn ôm nàng ta đi cả đoạn đường dài gây sự chú ý như vậy, nên bèn sai người đưa đến Ngọc Chí Các, sau đó chỉ sai người làm đi chuẩn bị nước, lấy quần áo sạch sẽ đến.
"Mau theo ta quay về Sấu Ngọc Các!" Ánh mắt Trương Nghi Lâm ngó qua ngó lại, siết cái khăn trong tay vài cái, hạ quyết tâm!
Hiện nay là do bất đắc dĩ, ả cũng không muốn đi nước cờ hiểm như vậy. Nhưng bây giờ Lâm Tương hôn mê bất tỉnh, e là mấy thứ được sắp xếp sẵn trong noãn các phía Đông này cũng không dùng đến nữa, không bằng tương kế tựu kế.
Hiện nay Trương Dịch Thành cứ nhìn chằm chằm chờ cơ hội từ phía sau, hắn ta muốn ra tay trước ả. Nếu như chuyện của Hoàng Tam hôm nay có thể thành công, thì cũng không chắc Lâm gia vì danh dự mà thuận nước đẩy thuyền, gả Cố Hoài Du cho Trương Dịch Thành.
Đến lúc đó công sức ả ta luồn cúi rụt rè, nịnh bợ khắp nơi suốt mấy năm qua coi như uổng phí! Hiện nay nếu như cơ hội đã bày ra trước mắt, sao ả ta lại không đánh liều thử cược một ván chứ!
Đi trên con đường hành lang chạm trổ đầy màu sắc, Trương Nghi Lâm hít sâu một hơi. Ả còn nhớ lần đầu tiên mình đến Vương phủ, nhìn thấy cảnh tượng hoa lệ giàu có như vậy, các đình các trong phủ chen chúc nhau, khắp nơi đều treo tranh và tượng đá, thậm chí ngay cái vòm hiên ở góc tường cũng được điêu khắc tinh tế, khắp nơi đều thể hiện sự xa xỉ, so với Trương phủ thì quả thực là một trời một vực.
Thậm chí ngay cả Sấu Ngọc Các mà ả đến ở tạm mỗi lần ghé qua, cũng xa xỉ tinh xảo vô cùng, các đồ dùng trong phòng đều làm bằng gỗ nạm vàng, nếu như có ánh sáng chiếu vào thì có thể thấy ánh sáng lấp lánh, dùng để dựng bình phong hay trưng bày đồ sứ, thậm chí ngay cả con đường dưới chân cũng được lót bằng đá hoa, không lẫn chút tạp chất nào cả.
Bắt đầu từ lúc đó, ả đã xác định rồi, nhất định phải sống như di mẫu của chính mình, gả vào nhà giàu, nhưng mà gia cảnh của Trương gia không tốt, ả chỉ có thể bám vào Trương gia, mong Trương gia có thể móc nối quan hệ với Vương phủ.
"Đi lấy bộ váy Yên thủy vũ sa đến cho ta." Vừa mới bước qua bước qua bậc thêm, Trương Nghi Lâm đã vội giao việc cho Xảo Tuệ.
Xảo Tuệ hơi khó hiểu: "Tiểu thư, y phục của người đâu có bẩn?"
"Bảo ngươi đi thì đi đi."
Xảo Tuệ không hiểu được chủ nhân nhà mình đang có ý định gì, vẫn cứ cúi đầu đi lấy y phục, thay y phục cho ả.
Trong phòng đốt trầm hương, Trương Nghi Lâm chỉ mặc một bộ ôm ngực màu vàng nhạt, phía dưới là bộ váy Yên vân bách thủy cùng màu, bên ngoài khoác một chiếc áo màu nhạt, càng làm hiện rõ vòng eo nhỏ nhắn, bầu ngực đầy đặn. Vẻ bề ngoài của ả vốn dĩ không tệ, nên chỉ cần ăn mặc chút đỉnh như vậy, lại trở nên có chút quyến rũ.
"Đẹp không?" Trương Nghi Lâm phất phất ống tay áo, ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Xảo Tuệ gật đầu: "Đẹp lắm ạ."
Ả vuốt vuốt bộ diêu bên tóc mai, cười nói: "Vậy so với Cố Hoài Du thì thế nào?"
"Đương nhiên là đẹp hơn nàng ta gấp trăm vạn lần." Xảo Tuệ vội vàng nói.
Trương Nghi Lâm nhướn mày cười nhẹ, vẫy tay với nàng ta, đợi đến khi Xảo Tuệ đưa tai lại gần, ả nói: "Lát nữa..."
Xảo Tuệ nghe vậy hít một hơi, trong lòng có chút lo lắng mở miệng: "Tiểu thư! Người..."
Trương Nghi Lâm phất tay ngắt lời: "Ngươi chỉ cần làm theo lời ta nói là được, nhất định phải nắm chắc thời cơ, biết chưa?"
Xảo Tuệ có chút sợ hãi, ở đây dù gì cũng là Vương phủ, tiểu thư làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy, lỡ như chọc giận người trong Vương phủ, hậu quả này, không phải ai cũng có thể gánh vác được đâu.
Nhưng mệnh lệnh của chủ thì không được quyền phản bác lại, nàng cũng không còn cách nào khác, chỉ đành cố gắng mà gật gật đầu.
Trương Nghi Lâm bôi chút má hồng lên hai bên má, đánh chút phấn mắt, lại cầm chì lên vẽ chân mày, vẽ một đường cong phía đuôi mắt, cuối cùng dán một cái hoa điền hoa Kim Triền ngay giữa trán.
Sau một hồi loay hoay, người trong gương đã thay đổi khó chất. Ả ta bôi chút son lên ngón tay, vừa nhìn ngắm mình trong gương vừa tô son, không nhịn được mà cười. Thật sự là một giai nhân tuyệt thế, tú lệ không ai sánh bằng.
Dạ hương*: Phân