Chương 21
Chưa đến giờ Mẹo, trong phủ đã bắt đầu bận rộn, thỉnh thoảng có vài nha hoàn đi ngang qua cũng rất tất bật.
Đương kim Thánh thượng con cái không nhiều, vẫn chưa có người kế vị. Trong đó, Đại hoàng tử mất sớm, Tam hoàng tử thì bình thường, còn Cửu hoàng tử thì chưa đến sáu tuổi, chỉ có mỗi Nhị hoàng tử là nổi bật, được đông đảo người chọn làm người kế vị, Lâm Tu Duệ và Nhị hoàng tử đã có tình nghĩa, thân phận đương nhiên cũng cao lên không kém.
Các quan to gia thế lớn đã từng đoạn tuyệt quan hệ với Vương phủ, cũng dần dần nhiệt tình trở lại, còn viên ngọc quý của cả Vương phủ - Lâm Tương, đương nhiên cũng sẽ trở thành mục tiêu để nịnh bợ, kéo theo đó là Cố Hoài Du chỉ nghe nhắc đến mà chưa từng thấy mặt cũng trở thành đề tài bàn tán của mọi người.
Chỉ là Lâm Tương từ nhỏ đã được Lâm Tu Duệ sủng ái, bộ mặt ngây thơ của nàng ta chỉ bày ra trước người trong Vương phủ, đối với người ngoài thì có chút kiêu ngạo, các tiểu thư thế gia vẫn còn khá trẻ, trong lòng không vui nhưng không thể đắc tội Lâm Tương được, thế nên chỉ đành đem những lời ghen ghét đố kỵ đó đổ lên đầu Cố Hoài Du thôi.
Trong đình thủy tạ giữa hồ, thiên kim phủ Bình Khuê Hầu - Trần Kiều kéo Mạc Chỉ Lan nói chuyện: "Thường ngày ngươi thân với Tương Nhi nhất, có từng gặp qua muội muội của nàng ấy chưa?"
Mạc Chỉ Lan kéo khăn tay che miệng, cười nói: "Chưa từng, ta cũng muốn gặp lắm chứ, nhưng nghe Tương Nhi nói nàng bị thương ở chân cần phải tĩnh dưỡng, nên cũng không đến thăm nữa."
Trần Kiều nghe vậy cũng không quan tâm Lâm Tương sao lại bị thương ở chân, cười nói: "Ta nghe nói nàng ta lớn lên ở trong Tịnh Từ Am ở Lâm Châu. Nơi đó xa xôi lại cằn cỗi, nghĩ đến những người rừng man di ở đó, đương nhiên là thô bỉ không chịu nổi rồi. Hơn nữa, đừng nói là Tương Nhi chung một mẹ với nàng ta, nhan sắc mà..." Trần Kiều ngập ngừng, không nhanh không chậm mà nói: "Đương nhiên là càng không thể so sánh được rồi."
Tình bạn giữa các quý nữ chốn kinh thành trước đây vẫn luôn lạnh nhạt, các mối quan hệ quan trọng không phải là người nào, mà là các thế lực đằng sau người đó. Đừng tưởng bình thường Lâm Tương có rất nhiều bạn bè, nhưng những lời đàm tiếu sau lưng thực ra cũng không ít.
Các thiên kim nghe vậy, đều che miệng cười, bất kể thế lực sau lưng ngươi như thế nào, nữ nhân để ý nhất vẫn là nhan sắc.
Lúc Cố Hoài Du gặp lại Lâm Tương, là vào sáng sớm ngày mùng 3 của tháng.
Từ sáng nàng đã bị Lục Chi kéo dậy từ trên giường, mơ mơ màng màng để cho Lục Chi loay hoay sửa soạn một hồi mới xong.
Lúc đi đến Đông Lam Viện, gặp được đám người Lâm Tu Ngôn đến đây từ sớm, Lâm Tử Khiêm vừa nhìn thấy Cố Hoài Du liền cười hì hì mà chạy đến.
"Tam tỷ tỷ!"
Cố Hoài Du đáp lại một tiếng, nhéo nhéo gương mặt tròn xoe của nó, sau đó chào hỏi những người khác: "Đại ca, Đại tỷ."
Lâm Chức Yểu vẫn mặc bộ đồ võ như cũ, chỉ là bộ đồ hôm nay, màu sắc tươi sáng hơn chút. Nàng nhìn Cố Hoài Du cười cười, giọng nói bình thường: "Tam muội."
"Bộ y phục này của muội?" Lâm Tu Ngôn đã nhìn thấy Cố Hoài Du ăn mặc thịnh soạn từ xa rồi, nhưng bây giờ đến gần nhìn kĩ lại mới thấy vải có chút quen mắt.
Cố Hoài Du cúi đầu nhìn, hỏi: "Có chỗ nào không ổn sao?"
"Không có!" Lâm Tu Ngôn nhếch nhếch khóe miệng, "Chẳng qua là vải may đắt chút thôi."
Cố Hoài Du chỉ coi như hắn không nỡ để Cô Vũ Tiên dùng loại vải quý hắn cất giấu nhiều năm thôi, thấp giọng cười nói: "Vũ Tiên cô nương chưa nói với huynh sao? Đây là chính tay nàng may, nói là muốn giới thiệu cho cửa tiệm. Nàng đặt đồ xuống liền đi ngay, còn chưa kịp thu ngân lượng nữa. Không đẹp sao?"
Đầu mày Lâm Tu Ngôn khẽ động, chưa kịp nói gì, Lâm Tu Khiêm ở bên cạnh đã gật đầu liên tục.
"Xinh đẹp! Xinh đẹp!"
Con nít đương nhiên là thích cái đẹp nhất. Lâm Tu Duệ bình thường không ở trong phủ, còn Lâm Chức Yểu thì cả người đầy khí chất võ hiệp, Lần đầu tiên Lâm Tử Khiêm gặp Cố Hoài Du đã thích tỷ tỷ dịu dàng xinh đẹp này rồi.
"Dạ, xinh đẹp y như tỷ tỷ của đệ vậy!" Lâm Tử Khiêm liếc nhìn Lâm Chức Yểu bên cạnh một cái, lại nói thêm một câu.
Trẻ nhỏ không nói dối, lại khiến cho mọi người vui vẻ, miệng Lâm Tu Ngôn khẽ lầm bầm một câu, Cố Hoài Du không nghe rõ.
"Đi thôi, đi thăm tổ mẫu trước."
Cả một đoàn người dắt nhau đi, giữa đường gặp phải Lâm Tương, nàng ta ngồi trên xe lăn, đang được nha hoàn đẩy đến sảnh trước. Có lẽ là cho chân không tiện đi lại, nên sắc mặt rất khó coi.
Lúc nhìn thấy Cố Hoài Du, trong mắt lóe lên tia khác thường, nhưng trong khoảnh khắc liền bình thường lại ngay, cười ghẹo: "Hôm nay muội muội trang điểm, quả thực là rất xinh đẹp! E là tổ mẫu cũng không thể nào sánh bằng muội muội hôm nay rồi!"
Bộ y phục mà Cô Vũ Tiên hao hết tâm tư may, đương nhiên là rất đẹp.
Gấm Phù Quang màu đỏ nhạt dưới ánh sáng mặt trời lấp lánh ánh sáng, chùm mây thác nước thêu bằng chỉ vàng sắc nhạt lượn lờ tạo nên dáng người yểu điệu, dưới gấu váy lộ ra đôi giày treo trân châu, bên cổ áo thêu hai đóa sen khiến cho gương mặt vốn xinh đẹp của nàng lại lộ ra thêm mấy phần quý phái.
Trên đầu nàng là bộ trang sức mà tổ mẫu đưa, lại càng hợp thêm. Giữa trán nàng vẽ một đóa mai đỏ, mắt ngọc mày ngài, đuôi mắt nhếch lên khẽ lộ ra chút quyến rũ không nói thành lời.
Cố Hoài Du cười nói: "Tỷ tỷ nói như vậy thì chết muội mất. Hôm nay là thọ thần của tổ mẫu, sự chú ý đương nhiên là phải ở trên người tổ mẫu, không ai được giành hết. Hơn nữa, hôm nay tỷ tỷ cũng ăn mặc rất xinh đẹp."
Lâm Tương âm thầm nhéo lòng bàn tay, liếc qua ba người của Nhị phòng một cái, cũng không thèm chào hỏi gì. Huơ huơ tay, bảo nha hoàn đẩy nàng ta đi.
Trong lúc bàn chuyện, đoàn người đã đi đến Thọ An Viện, Ngu lão phu nhân mặc một bộ đồ gấm thêu hoa văn bát bảo như ý chìm, ngồi đoan trang ở phía trên nói chuyện với hai đứa con dâu. Sau khi bọn họ hành lễ, liền bị đuổi ra ngoài đi đón tiếp các công tử, tiểu thư thế gia.
Thấy mấy đứa cháu gái, đều như hoa như ngọc, sau khi nói chuyện phiếm vài câu, Ngu lão phu nhân hớp một hớp trà, hỏi Giang Thị đang ngồi hàng ghế đầu ở phía dưới: "Chuyện hôn sự của Chức Yểu con có ý định gì chưa?"
Hai đứa cháu trai lão phu nhân đương nhiên không lo. Lâm Tu Duệ hiện nay là lúc quan trọng, nếu như có thể thăng tiến thêm một bước, những quý nữ để hắn chọn có rất nhiều, kéo theo đó Nhị phòng cũng được rất nhiều điểm tốt. Nhưng Lâm Chức Yểu, đã qua tuổi mười lăm từ lâu, chuyện hôn sự này vẫn chưa có đính ước gì, nếu kéo dài thêm sợ là không ổn.
Ánh mắt Giang Thị lấp lóe, trên mặt treo một nụ cười: "Con không mong con bé gả vào nhà giàu phú quý gì, không mong có gia thế gì, chỉ mong Chức Yểu thích là được."
Lão phu nhân nghe vậy, trong lòng không đồng ý lắm: "Nếu như là một nhà nghèo thì làm sao? Ta đây có một người, con có thể xem xem."
Giang Thị gật đầu vâng da, thực ra trong lòng bà cũng rất phiền lòng.
Mất cha, đứa bé Chức Yểu đó liền từ một cô bé nũng nịu, chỉ biết làm nũng trở thành dáng vẻ như ngày hôm nay, rất có chính kiến, không chịu được chút thiệt thòinào, nói chuyện không vừa ý còn rút roi ra đánh người nữa.
Từ sau khi chia nhà ra, Nhị phòng tụt dốc thành như ngày hôm nay. Giang Thị thực ra cũng có ý muốn tìm chỗ tốt cho Chức Yểu, nhưng nàng đã qua mười lăm tuổi rồi, những kẻ đến cầu thân toàn không ai giống ai, đến cả bà còn thấy không được, thì đừng hỏi đến con bé.
Giang Thị tự cảm thấy áy náy với đứa con gái này, nên cũng không muốn ép uổng gì nàng. Cứ nuôi như vậy, đợi cho nàng tìm được một người vừa ý thì gả đi. Nhưng đã qua hai năm rồi, cũng chưa thấy nàng có chút rung động gì của nữ nhân, nếu để lỡ dỡ thêm nữa sợ là sẽ muộn mất.
Lão phu nhân đặt ly trà sang chiếc bàn bên cạnh, thong thả nói: "Mấy ngày trước phu nhân của Sử bộ thị lang có đến cầu thân, Nhị công tử nhà bà ta - Trần Uyên cũng là người dáng vẻ đàng hoàng..."
Giang Thị còn chưa nói gì, đã nghe Trương Thị bên cạnh chen vào: "Đúng đó, em dâu, Trần đại công tử mấy năm trước cũng coi như nhân tài kiệt xuất, chỉ tiếc là mệnh không được dài bị người khác hãm hại. Trần Nhị công tử bây giờ tuy chưa làm quan, nhưng nghĩ lại người trước cũng đã giỏi như vậy, người sau chắc cũng không tệ lắm đâu."
Lời của Trương Thị, Giang thì cũng đã từng nghe qua đôi chút, nhưng chuyện này phải hỏi ý kiến của Chức Yểu đã, chính bà cũng không thể nào tùy tiện đồng ý được, bèn cười nói: "Để về nhà con sai người đi nghe ngóng một chút, chỉ là mẫu thân cũng đừng nhớ mong mỗi Nhị phòng, Tương Nhi và Hoài Du vẫn còn chưa có đính ước đâu."
Lão phu nhân cười cười nói: "Cũng nên để ý rồi."
Tuy là nói như vậy, nhưng bà vẫn có ý định riêng. Trưởng phòng có hai đứa cháu gái, chuyện hôn nhân không thể đính ước tùy tiện được, phải lựa chọn những gia đình có thể giúp đỡ cho Lâm Tu Duệ được.
Nếu như Nhị hoàng tử trở thành Thái tử, vậy thì bước tiếp theo là phải lôi kéo một vài quyền thần rồi.
Đương kim Thánh thượng con cái không nhiều, vẫn chưa có người kế vị. Trong đó, Đại hoàng tử mất sớm, Tam hoàng tử thì bình thường, còn Cửu hoàng tử thì chưa đến sáu tuổi, chỉ có mỗi Nhị hoàng tử là nổi bật, được đông đảo người chọn làm người kế vị, Lâm Tu Duệ và Nhị hoàng tử đã có tình nghĩa, thân phận đương nhiên cũng cao lên không kém.
Các quan to gia thế lớn đã từng đoạn tuyệt quan hệ với Vương phủ, cũng dần dần nhiệt tình trở lại, còn viên ngọc quý của cả Vương phủ - Lâm Tương, đương nhiên cũng sẽ trở thành mục tiêu để nịnh bợ, kéo theo đó là Cố Hoài Du chỉ nghe nhắc đến mà chưa từng thấy mặt cũng trở thành đề tài bàn tán của mọi người.
Chỉ là Lâm Tương từ nhỏ đã được Lâm Tu Duệ sủng ái, bộ mặt ngây thơ của nàng ta chỉ bày ra trước người trong Vương phủ, đối với người ngoài thì có chút kiêu ngạo, các tiểu thư thế gia vẫn còn khá trẻ, trong lòng không vui nhưng không thể đắc tội Lâm Tương được, thế nên chỉ đành đem những lời ghen ghét đố kỵ đó đổ lên đầu Cố Hoài Du thôi.
Trong đình thủy tạ giữa hồ, thiên kim phủ Bình Khuê Hầu - Trần Kiều kéo Mạc Chỉ Lan nói chuyện: "Thường ngày ngươi thân với Tương Nhi nhất, có từng gặp qua muội muội của nàng ấy chưa?"
Mạc Chỉ Lan kéo khăn tay che miệng, cười nói: "Chưa từng, ta cũng muốn gặp lắm chứ, nhưng nghe Tương Nhi nói nàng bị thương ở chân cần phải tĩnh dưỡng, nên cũng không đến thăm nữa."
Trần Kiều nghe vậy cũng không quan tâm Lâm Tương sao lại bị thương ở chân, cười nói: "Ta nghe nói nàng ta lớn lên ở trong Tịnh Từ Am ở Lâm Châu. Nơi đó xa xôi lại cằn cỗi, nghĩ đến những người rừng man di ở đó, đương nhiên là thô bỉ không chịu nổi rồi. Hơn nữa, đừng nói là Tương Nhi chung một mẹ với nàng ta, nhan sắc mà..." Trần Kiều ngập ngừng, không nhanh không chậm mà nói: "Đương nhiên là càng không thể so sánh được rồi."
Tình bạn giữa các quý nữ chốn kinh thành trước đây vẫn luôn lạnh nhạt, các mối quan hệ quan trọng không phải là người nào, mà là các thế lực đằng sau người đó. Đừng tưởng bình thường Lâm Tương có rất nhiều bạn bè, nhưng những lời đàm tiếu sau lưng thực ra cũng không ít.
Các thiên kim nghe vậy, đều che miệng cười, bất kể thế lực sau lưng ngươi như thế nào, nữ nhân để ý nhất vẫn là nhan sắc.
Lúc Cố Hoài Du gặp lại Lâm Tương, là vào sáng sớm ngày mùng 3 của tháng.
Từ sáng nàng đã bị Lục Chi kéo dậy từ trên giường, mơ mơ màng màng để cho Lục Chi loay hoay sửa soạn một hồi mới xong.
Lúc đi đến Đông Lam Viện, gặp được đám người Lâm Tu Ngôn đến đây từ sớm, Lâm Tử Khiêm vừa nhìn thấy Cố Hoài Du liền cười hì hì mà chạy đến.
"Tam tỷ tỷ!"
Cố Hoài Du đáp lại một tiếng, nhéo nhéo gương mặt tròn xoe của nó, sau đó chào hỏi những người khác: "Đại ca, Đại tỷ."
Lâm Chức Yểu vẫn mặc bộ đồ võ như cũ, chỉ là bộ đồ hôm nay, màu sắc tươi sáng hơn chút. Nàng nhìn Cố Hoài Du cười cười, giọng nói bình thường: "Tam muội."
"Bộ y phục này của muội?" Lâm Tu Ngôn đã nhìn thấy Cố Hoài Du ăn mặc thịnh soạn từ xa rồi, nhưng bây giờ đến gần nhìn kĩ lại mới thấy vải có chút quen mắt.
Cố Hoài Du cúi đầu nhìn, hỏi: "Có chỗ nào không ổn sao?"
"Không có!" Lâm Tu Ngôn nhếch nhếch khóe miệng, "Chẳng qua là vải may đắt chút thôi."
Cố Hoài Du chỉ coi như hắn không nỡ để Cô Vũ Tiên dùng loại vải quý hắn cất giấu nhiều năm thôi, thấp giọng cười nói: "Vũ Tiên cô nương chưa nói với huynh sao? Đây là chính tay nàng may, nói là muốn giới thiệu cho cửa tiệm. Nàng đặt đồ xuống liền đi ngay, còn chưa kịp thu ngân lượng nữa. Không đẹp sao?"
Đầu mày Lâm Tu Ngôn khẽ động, chưa kịp nói gì, Lâm Tu Khiêm ở bên cạnh đã gật đầu liên tục.
"Xinh đẹp! Xinh đẹp!"
Con nít đương nhiên là thích cái đẹp nhất. Lâm Tu Duệ bình thường không ở trong phủ, còn Lâm Chức Yểu thì cả người đầy khí chất võ hiệp, Lần đầu tiên Lâm Tử Khiêm gặp Cố Hoài Du đã thích tỷ tỷ dịu dàng xinh đẹp này rồi.
"Dạ, xinh đẹp y như tỷ tỷ của đệ vậy!" Lâm Tử Khiêm liếc nhìn Lâm Chức Yểu bên cạnh một cái, lại nói thêm một câu.
Trẻ nhỏ không nói dối, lại khiến cho mọi người vui vẻ, miệng Lâm Tu Ngôn khẽ lầm bầm một câu, Cố Hoài Du không nghe rõ.
"Đi thôi, đi thăm tổ mẫu trước."
Cả một đoàn người dắt nhau đi, giữa đường gặp phải Lâm Tương, nàng ta ngồi trên xe lăn, đang được nha hoàn đẩy đến sảnh trước. Có lẽ là cho chân không tiện đi lại, nên sắc mặt rất khó coi.
Lúc nhìn thấy Cố Hoài Du, trong mắt lóe lên tia khác thường, nhưng trong khoảnh khắc liền bình thường lại ngay, cười ghẹo: "Hôm nay muội muội trang điểm, quả thực là rất xinh đẹp! E là tổ mẫu cũng không thể nào sánh bằng muội muội hôm nay rồi!"
Bộ y phục mà Cô Vũ Tiên hao hết tâm tư may, đương nhiên là rất đẹp.
Gấm Phù Quang màu đỏ nhạt dưới ánh sáng mặt trời lấp lánh ánh sáng, chùm mây thác nước thêu bằng chỉ vàng sắc nhạt lượn lờ tạo nên dáng người yểu điệu, dưới gấu váy lộ ra đôi giày treo trân châu, bên cổ áo thêu hai đóa sen khiến cho gương mặt vốn xinh đẹp của nàng lại lộ ra thêm mấy phần quý phái.
Trên đầu nàng là bộ trang sức mà tổ mẫu đưa, lại càng hợp thêm. Giữa trán nàng vẽ một đóa mai đỏ, mắt ngọc mày ngài, đuôi mắt nhếch lên khẽ lộ ra chút quyến rũ không nói thành lời.
Cố Hoài Du cười nói: "Tỷ tỷ nói như vậy thì chết muội mất. Hôm nay là thọ thần của tổ mẫu, sự chú ý đương nhiên là phải ở trên người tổ mẫu, không ai được giành hết. Hơn nữa, hôm nay tỷ tỷ cũng ăn mặc rất xinh đẹp."
Lâm Tương âm thầm nhéo lòng bàn tay, liếc qua ba người của Nhị phòng một cái, cũng không thèm chào hỏi gì. Huơ huơ tay, bảo nha hoàn đẩy nàng ta đi.
Trong lúc bàn chuyện, đoàn người đã đi đến Thọ An Viện, Ngu lão phu nhân mặc một bộ đồ gấm thêu hoa văn bát bảo như ý chìm, ngồi đoan trang ở phía trên nói chuyện với hai đứa con dâu. Sau khi bọn họ hành lễ, liền bị đuổi ra ngoài đi đón tiếp các công tử, tiểu thư thế gia.
Thấy mấy đứa cháu gái, đều như hoa như ngọc, sau khi nói chuyện phiếm vài câu, Ngu lão phu nhân hớp một hớp trà, hỏi Giang Thị đang ngồi hàng ghế đầu ở phía dưới: "Chuyện hôn sự của Chức Yểu con có ý định gì chưa?"
Hai đứa cháu trai lão phu nhân đương nhiên không lo. Lâm Tu Duệ hiện nay là lúc quan trọng, nếu như có thể thăng tiến thêm một bước, những quý nữ để hắn chọn có rất nhiều, kéo theo đó Nhị phòng cũng được rất nhiều điểm tốt. Nhưng Lâm Chức Yểu, đã qua tuổi mười lăm từ lâu, chuyện hôn sự này vẫn chưa có đính ước gì, nếu kéo dài thêm sợ là không ổn.
Ánh mắt Giang Thị lấp lóe, trên mặt treo một nụ cười: "Con không mong con bé gả vào nhà giàu phú quý gì, không mong có gia thế gì, chỉ mong Chức Yểu thích là được."
Lão phu nhân nghe vậy, trong lòng không đồng ý lắm: "Nếu như là một nhà nghèo thì làm sao? Ta đây có một người, con có thể xem xem."
Giang Thị gật đầu vâng da, thực ra trong lòng bà cũng rất phiền lòng.
Mất cha, đứa bé Chức Yểu đó liền từ một cô bé nũng nịu, chỉ biết làm nũng trở thành dáng vẻ như ngày hôm nay, rất có chính kiến, không chịu được chút thiệt thòinào, nói chuyện không vừa ý còn rút roi ra đánh người nữa.
Từ sau khi chia nhà ra, Nhị phòng tụt dốc thành như ngày hôm nay. Giang Thị thực ra cũng có ý muốn tìm chỗ tốt cho Chức Yểu, nhưng nàng đã qua mười lăm tuổi rồi, những kẻ đến cầu thân toàn không ai giống ai, đến cả bà còn thấy không được, thì đừng hỏi đến con bé.
Giang Thị tự cảm thấy áy náy với đứa con gái này, nên cũng không muốn ép uổng gì nàng. Cứ nuôi như vậy, đợi cho nàng tìm được một người vừa ý thì gả đi. Nhưng đã qua hai năm rồi, cũng chưa thấy nàng có chút rung động gì của nữ nhân, nếu để lỡ dỡ thêm nữa sợ là sẽ muộn mất.
Lão phu nhân đặt ly trà sang chiếc bàn bên cạnh, thong thả nói: "Mấy ngày trước phu nhân của Sử bộ thị lang có đến cầu thân, Nhị công tử nhà bà ta - Trần Uyên cũng là người dáng vẻ đàng hoàng..."
Giang Thị còn chưa nói gì, đã nghe Trương Thị bên cạnh chen vào: "Đúng đó, em dâu, Trần đại công tử mấy năm trước cũng coi như nhân tài kiệt xuất, chỉ tiếc là mệnh không được dài bị người khác hãm hại. Trần Nhị công tử bây giờ tuy chưa làm quan, nhưng nghĩ lại người trước cũng đã giỏi như vậy, người sau chắc cũng không tệ lắm đâu."
Lời của Trương Thị, Giang thì cũng đã từng nghe qua đôi chút, nhưng chuyện này phải hỏi ý kiến của Chức Yểu đã, chính bà cũng không thể nào tùy tiện đồng ý được, bèn cười nói: "Để về nhà con sai người đi nghe ngóng một chút, chỉ là mẫu thân cũng đừng nhớ mong mỗi Nhị phòng, Tương Nhi và Hoài Du vẫn còn chưa có đính ước đâu."
Lão phu nhân cười cười nói: "Cũng nên để ý rồi."
Tuy là nói như vậy, nhưng bà vẫn có ý định riêng. Trưởng phòng có hai đứa cháu gái, chuyện hôn nhân không thể đính ước tùy tiện được, phải lựa chọn những gia đình có thể giúp đỡ cho Lâm Tu Duệ được.
Nếu như Nhị hoàng tử trở thành Thái tử, vậy thì bước tiếp theo là phải lôi kéo một vài quyền thần rồi.