Chương 27: Bánh kem
"Cậu trang điểm rất đẹp."
Vào thang máy, Điền Tư nói với cô.
"Thật à?" Hồ Già cười một tiếng, liếc nhìn gáy Điền Tư, xác nhận rằng anh rất chân thành.
Thang máy vẫn đang từ từ đi lên, Điền Tư im lặng một lúc rồi lại nghiêng đầu hỏi cô: "Anh ta là bạn thân của cậu à?"
"Đúng vậy, sao cậu biết?" Hồ Già cười thầm trong lòng, cá cuối cùng cũng cắn câu rồi, cô biết ngay là Điền Tư đang ghen.
"Lúc nãy anh ta để tay lên vai cậu." Giọng điệu Điền Tư có chút nắm bắt.
"Quan sát kỹ thật, vậy cậu thấy anh ta thế nào?"
Điền Tư cười nói: "Chỉ nhìn thoáng qua thì khó nói lắm."
"Ồ, lúc nãy anh ta tỏ tình với tôi."
Điền Tư nhíu mày.
Thang máy đến nơi rồi.
Cả hai đều không ra ngoài.
Điền Tư nhìn cô, giọng điệu khách quan nói: "Vậy anh ta cũng bình thường, tuổi còn lớn nữa."
Hồ Già nhướng mày với Điền Tư, cô thực sự không ngờ anh còn có mặt cay nghiệt thú vị như vậy.
Cô tiếp tục bịa: "Có lẽ vậy, nhưng anh ấy đối xử với tôi rất tốt, còn thường xuyên mời ăn, mua quà, còn từ xa đến đón tôi."
"Chẳng phải tôi cũng đối xử với cậu như vậy sao?" Điền Tư giữ cửa thang máy rồi đi ra ngoài với Hồ Già.
Anh lại nói: "Cậu nên quen với việc người khác đối xử tốt với cậu như vậy, cậu rất dễ khiến người ta thích."
"Ừm, vậy anh ấy cũng khá tốt." Hồ Già giả vờ gật đầu qua loa.
"Cậu đồng ý với anh ta rồi à?" Điền Tư thực sự nhíu nửa lông mày.
Anh có hơi muốn gọi điện báo cảnh sát, Hồ Già vẫn còn chưa thành niên mà.
Hồ Già đi đến cửa rồi cười với Điền Tư: "Cậu vào đây, tôi sẽ nói cho cậu biết."
Điền Tư: "..."
Vừa vào cửa, Hồ Già liền ôm lấy Điền Tư như ôm miếng thịt của Đường Tăng.
Điền Tư hoàn hồn, anh cũng không giận, chỉ đẩy Hồ Già ra rồi nói: "Sao cậu càng ngày càng biết nói dối vậy?"
Hồ Già trợn mắt: "Này bạn học, rõ ràng là cậu ngốc, nói với cậu mấy câu mà cậu đã tin, tôi nào dễ theo đuổi như vậy?"
Điền Tư lúc này mới thả lỏng mà cười một cái.
"Ừ, đừng dễ dàng thích người khác, cậu xinh đẹp thế này, phải có ý thức phòng bị."
Khi nói chuyện, Điền Tư vẫn nhìn Hồ Già, vẻ mặt dịu dàng như cốc nước ấm.
Hồ Già lè lưỡi: "Sao cậu giống ông bố già quá vậy."
Hồ Già thừa dịp tâm trạng Điền Tư đang tốt, kéo anh ngồi xuống ghế sô pha cùng rồi ôm eo anh sờ soạng.
Nhưng Điền Tư rốt cuộc vẫn là người tỉnh táo sáng suốt, anh cảm thấy không đúng liền đẩy Hồ Già ra một chút.
"Lúc nãy tôi còn tưởng chùa Linh Ẩn linh thiêng." Điền Tư vỗ vai Hồ Già.
"Hả?" Hồ Già ngẩng đầu.
"Sáng nay tôi vừa cầu nguyện cậu vui vẻ thuận lợi, chiều cậu đã gặp người đối xử tốt với cậu, cậu nói có làm người ta kinh ngạc không?" Điền Tư cười.
"Không phải cậu nói ước nguyện nói ra sẽ không linh nghiệm sao?" Cô đánh anh một cái.
"Ồ, xin lỗi."
Điện thoại Hồ Già réo liên tục mấy tiếng như phát tình.
Cô mở ra, hoá là chị chủ cửa hàng chuyển khoản cho cô hơn sáu nghìn, còn có ảnh chụp ngày hôm nay.
Gửi xong mấy thứ này còn chưa đủ, giao diện hiển thị đối phương vẫn đang nhập, quả nhiên một lúc sau, bên kia lại đánh ra một đoạn.
Lạc: Cực khổ rồi em gái rồi, ảnh chụp rất đẹp! Mấy tấm này bọn chị đều rất thích.
Lạc: Em khiến mấy bộ quần áo này sống dậy.
Hồ Già ôm điện thoại như ôm ngọn đèn sáng.
Cô muốn nở nụ cười, nhưng mắt lại như bị khói hun, hơi cay cay.
Đây là khoản tiền kiếm được nhiều nhất kể từ khi Hồ Già làm người mẫu bán thời gian. Hôm nay cô chụp hơn bốn mươi bộ quần áo, tính theo mỗi bộ là một trăm ba, cô đúng là đáng giá sáu nghìn này. Nhưng cô không có quản lý, không có công ty, lại còn là nữ sinh cấp ba, sáu nghìn này nếu rơi vào tay người khác trong xã hội ít nhất cũng phải giảm đi một nửa, rồi lại giảm đi một nửa nữa.
Giống như mấy lần chụp ký gửi cô nhận được trước đây, cuối cùng còn phải tự bỏ tiền túi.
Hồ Già kìm nén sự xúc động, giơ điện thoại cho Điền Tư xem.
"Tôi giỏi không?"
Điền Tư xem kỹ càng lịch sử trò chuyện và ảnh chụp.
Ánh sáng điện tử của điện thoại chiếu lên khuôn mặt dịu dàng của Điền Tư, không rõ là anh dịu dàng hay là ánh sáng dịu dàng.
Điền Tư ngẩng đầu lên, khóe miệng lẫn đuôi mày đều lộ ra vẻ vui mừng và tự hào vì Hồ Già: "Cậu thực sự rất giỏi, còn biết kiếm tiền rồi."
"Còn gì nữa?" Hồ Già ngẩng đầu.
"Còn nữa," Điền Tư cười nói, "Cậu còn vừa thông minh vừa xinh đẹp, lại còn rất biết nói dối lừa tôi."
Hồ Già lúc này mới cười toe toét.
Điền Tư lại nói: "Nên ăn mừng một chút, để tôi gọi bánh kem cho cậu nhé?"
"Được thôi," Hồ Già duỗi người, "Mệt quá, hôm nay tôi ra nhiều mồ hôi, dơ chết đi được."
Cô bò dậy khỏi ghế sô pha: "Tôi đi tắm đây, đợi tôi ra, tôi muốn ăn bánh kem."
Điền Tư cười đồng ý, trong lòng anh không nghĩ nhiều.
Chỉ là trong quá trình đợi Hồ Già tắm xong ra, anh không chỉ nhận được bánh kem, còn nhận được mấy lon Four Loko Hồ Già mua.
Anh nào biết thứ Four Loko trông như như nước ngọt này lại chính là rượu mất trinh nổi tiếng? Đặc biệt là khi Hồ Già tắm xong ra, tuy cô mặc váy ngủ hai dây, nhưng chiều dài váy cũng đến đầu gối, không giống như kiểu quyến rũ anh trước đây.
Tối nay, Điền Tư sai ở chỗ đã khinh địch.
_____
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Vào thang máy, Điền Tư nói với cô.
"Thật à?" Hồ Già cười một tiếng, liếc nhìn gáy Điền Tư, xác nhận rằng anh rất chân thành.
Thang máy vẫn đang từ từ đi lên, Điền Tư im lặng một lúc rồi lại nghiêng đầu hỏi cô: "Anh ta là bạn thân của cậu à?"
"Đúng vậy, sao cậu biết?" Hồ Già cười thầm trong lòng, cá cuối cùng cũng cắn câu rồi, cô biết ngay là Điền Tư đang ghen.
"Lúc nãy anh ta để tay lên vai cậu." Giọng điệu Điền Tư có chút nắm bắt.
"Quan sát kỹ thật, vậy cậu thấy anh ta thế nào?"
Điền Tư cười nói: "Chỉ nhìn thoáng qua thì khó nói lắm."
"Ồ, lúc nãy anh ta tỏ tình với tôi."
Điền Tư nhíu mày.
Thang máy đến nơi rồi.
Cả hai đều không ra ngoài.
Điền Tư nhìn cô, giọng điệu khách quan nói: "Vậy anh ta cũng bình thường, tuổi còn lớn nữa."
Hồ Già nhướng mày với Điền Tư, cô thực sự không ngờ anh còn có mặt cay nghiệt thú vị như vậy.
Cô tiếp tục bịa: "Có lẽ vậy, nhưng anh ấy đối xử với tôi rất tốt, còn thường xuyên mời ăn, mua quà, còn từ xa đến đón tôi."
"Chẳng phải tôi cũng đối xử với cậu như vậy sao?" Điền Tư giữ cửa thang máy rồi đi ra ngoài với Hồ Già.
Anh lại nói: "Cậu nên quen với việc người khác đối xử tốt với cậu như vậy, cậu rất dễ khiến người ta thích."
"Ừm, vậy anh ấy cũng khá tốt." Hồ Già giả vờ gật đầu qua loa.
"Cậu đồng ý với anh ta rồi à?" Điền Tư thực sự nhíu nửa lông mày.
Anh có hơi muốn gọi điện báo cảnh sát, Hồ Già vẫn còn chưa thành niên mà.
Hồ Già đi đến cửa rồi cười với Điền Tư: "Cậu vào đây, tôi sẽ nói cho cậu biết."
Điền Tư: "..."
Vừa vào cửa, Hồ Già liền ôm lấy Điền Tư như ôm miếng thịt của Đường Tăng.
Điền Tư hoàn hồn, anh cũng không giận, chỉ đẩy Hồ Già ra rồi nói: "Sao cậu càng ngày càng biết nói dối vậy?"
Hồ Già trợn mắt: "Này bạn học, rõ ràng là cậu ngốc, nói với cậu mấy câu mà cậu đã tin, tôi nào dễ theo đuổi như vậy?"
Điền Tư lúc này mới thả lỏng mà cười một cái.
"Ừ, đừng dễ dàng thích người khác, cậu xinh đẹp thế này, phải có ý thức phòng bị."
Khi nói chuyện, Điền Tư vẫn nhìn Hồ Già, vẻ mặt dịu dàng như cốc nước ấm.
Hồ Già lè lưỡi: "Sao cậu giống ông bố già quá vậy."
Hồ Già thừa dịp tâm trạng Điền Tư đang tốt, kéo anh ngồi xuống ghế sô pha cùng rồi ôm eo anh sờ soạng.
Nhưng Điền Tư rốt cuộc vẫn là người tỉnh táo sáng suốt, anh cảm thấy không đúng liền đẩy Hồ Già ra một chút.
"Lúc nãy tôi còn tưởng chùa Linh Ẩn linh thiêng." Điền Tư vỗ vai Hồ Già.
"Hả?" Hồ Già ngẩng đầu.
"Sáng nay tôi vừa cầu nguyện cậu vui vẻ thuận lợi, chiều cậu đã gặp người đối xử tốt với cậu, cậu nói có làm người ta kinh ngạc không?" Điền Tư cười.
"Không phải cậu nói ước nguyện nói ra sẽ không linh nghiệm sao?" Cô đánh anh một cái.
"Ồ, xin lỗi."
Điện thoại Hồ Già réo liên tục mấy tiếng như phát tình.
Cô mở ra, hoá là chị chủ cửa hàng chuyển khoản cho cô hơn sáu nghìn, còn có ảnh chụp ngày hôm nay.
Gửi xong mấy thứ này còn chưa đủ, giao diện hiển thị đối phương vẫn đang nhập, quả nhiên một lúc sau, bên kia lại đánh ra một đoạn.
Lạc: Cực khổ rồi em gái rồi, ảnh chụp rất đẹp! Mấy tấm này bọn chị đều rất thích.
Lạc: Em khiến mấy bộ quần áo này sống dậy.
Hồ Già ôm điện thoại như ôm ngọn đèn sáng.
Cô muốn nở nụ cười, nhưng mắt lại như bị khói hun, hơi cay cay.
Đây là khoản tiền kiếm được nhiều nhất kể từ khi Hồ Già làm người mẫu bán thời gian. Hôm nay cô chụp hơn bốn mươi bộ quần áo, tính theo mỗi bộ là một trăm ba, cô đúng là đáng giá sáu nghìn này. Nhưng cô không có quản lý, không có công ty, lại còn là nữ sinh cấp ba, sáu nghìn này nếu rơi vào tay người khác trong xã hội ít nhất cũng phải giảm đi một nửa, rồi lại giảm đi một nửa nữa.
Giống như mấy lần chụp ký gửi cô nhận được trước đây, cuối cùng còn phải tự bỏ tiền túi.
Hồ Già kìm nén sự xúc động, giơ điện thoại cho Điền Tư xem.
"Tôi giỏi không?"
Điền Tư xem kỹ càng lịch sử trò chuyện và ảnh chụp.
Ánh sáng điện tử của điện thoại chiếu lên khuôn mặt dịu dàng của Điền Tư, không rõ là anh dịu dàng hay là ánh sáng dịu dàng.
Điền Tư ngẩng đầu lên, khóe miệng lẫn đuôi mày đều lộ ra vẻ vui mừng và tự hào vì Hồ Già: "Cậu thực sự rất giỏi, còn biết kiếm tiền rồi."
"Còn gì nữa?" Hồ Già ngẩng đầu.
"Còn nữa," Điền Tư cười nói, "Cậu còn vừa thông minh vừa xinh đẹp, lại còn rất biết nói dối lừa tôi."
Hồ Già lúc này mới cười toe toét.
Điền Tư lại nói: "Nên ăn mừng một chút, để tôi gọi bánh kem cho cậu nhé?"
"Được thôi," Hồ Già duỗi người, "Mệt quá, hôm nay tôi ra nhiều mồ hôi, dơ chết đi được."
Cô bò dậy khỏi ghế sô pha: "Tôi đi tắm đây, đợi tôi ra, tôi muốn ăn bánh kem."
Điền Tư cười đồng ý, trong lòng anh không nghĩ nhiều.
Chỉ là trong quá trình đợi Hồ Già tắm xong ra, anh không chỉ nhận được bánh kem, còn nhận được mấy lon Four Loko Hồ Già mua.
Anh nào biết thứ Four Loko trông như như nước ngọt này lại chính là rượu mất trinh nổi tiếng? Đặc biệt là khi Hồ Già tắm xong ra, tuy cô mặc váy ngủ hai dây, nhưng chiều dài váy cũng đến đầu gối, không giống như kiểu quyến rũ anh trước đây.
Tối nay, Điền Tư sai ở chỗ đã khinh địch.
_____
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko