Chương 22: Mận chua
Từ Ninh Ba đến Hàng Châu, đi tàu cao tốc chưa đến một tiếng đồng hồ.
Giống như giai đoạn chuẩn bị trước khi đi dã ngoại còn khiến người ta vui hơn cả chuyến dã ngoại, trên đường đi Hàng Châu bằng tàu cao tốc, tâm trạng Hồ Già rất tốt, cô dán sát vào cửa sổ nhìn dãy núi xanh trùng trùng điệp điệp dọc đường, lặp đi lặp lại, cho đến khi ánh sáng yếu dần, cơn buồn ngủ như tơ nhện rơi xuống, mí mắt cô nặng trĩu, trán gõ vào cửa sổ hai cái.
"Ngủ đi, đến nơi rồi tôi gọi cậu." Điền Tư đỡ lấy cái trán buồn ngủ của cô.
Lòng bàn tay anh luôn ấm áp, khô ráo và thoải mái, khiến Hồ Già nhớ đến lòng bàn tay của Lý Huệ Quân, cô thoải mái híp mắt lại.
Điền Tư khẽ nhoẻn miệng cười..
Hồ Già thuận thế dựa vào vai Điền Tư, tìm một góc để ngủ gật.
Khoảnh khắc cơ thể áp sát vào, cơ thể nhạy cảm của Điền Tư lại căng lên một chút.
"Thả lỏng chút đi, vừa chạm vào cậu đã căng thẳng rồi." Hồ Già nhắm mắt, bóp bóp cánh tay Điền Tư.
Điền Tư rũ mắt xuống, cơ thể anh lại áp sát vào Hồ Già hơn, vai anh thả lỏng để Hồ Già thoải mái cuộn mình vào anh.
"Giống như cái gối nhỏ vậy..." Hồ Già cười nói một câu rồi lại lẩm bẩm: "Cậu ghét tôi chạm vào cậu à?"
Đợi mãi không thấy Điền Tư trả lời, trong lòng Hồ Già mất kiên nhẫn, giãy giụa muốn ngẩng đầu lên, quấn lấy anh.
"Không ghét." Giọng điệu Điền Tư ngượng ngùng nhưng lại chân thành, anh nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Hồ Già, "Mau ngủ đi, nửa tiếng nữa là đến nơi rồi."
Hồ Già hừ một tiếng rồi lại dựa vào anh ngủ.
Ngửi mùi nước hoa trên người Hồ Già, Điền Tư vẫn giữ được sự tỉnh táo đáng kinh ngạc từ đầu đến cuối.
Vai phải anh bị cô dựa vào nên anh đành phải dùng tay trái tra cứu thông tin, Tây Hồ, Lôi Phong Tháp, Linh Ẩn Tự, Mãn Giác Lăng, không biết cô sẽ thích cái nào hơn, lại sẽ than phiền cái nào nhàm chán? Ánh sáng trong toa tàu ấm áp, cô dán chặt vào anh, hàng mi dài và dày như cái quạt nhỏ đâm chọc anh ngứa ngáy.
Trong lòng Điền Tư như ăn một quả mận chua, một bụng đầy tâm sự tuổi trẻ.
Ông chú hàng sau bắt đầu gọi điện thoại, Điền Tư nhẹ nhàng dùng tay che lại tai của Hồ Già.
Đến Hàng Châu Đông rồi.
Điện thoại Điền Tư đã hơi nóng lên.
Hồ Già bị Điền Tư gọi dậy còn đang nhíu mày, vẫn còn chút cáu kỉnh sau khi thức dậy.
Hàng Châu oi bức, dù đã vào cuối tháng 9, nhiệt độ nơi đây vẫn lên đến hơn 30 độ.
Dưới đó, hàng người đợi taxi vẫn xếp thành hàng dài, Hồ Già ghét nhất xếp hàng ở nơi không thoáng khí, cô kéo Điền Tư đi tàu điện ngầm, nắm tay thì thấy nóng, Hồ Già buông tay Điền Tư ra, đeo túi đeo chéo màu đen của mình đi trước Điền Tư như một cây dương liễu nhỏ. Không biết từ khi nào, khi đi cùng người khác, Hồ Già luôn thích đi trước người ta một bước nhỏ, như vậy ít nhất sẽ không lo bị người ta bỏ rơi.
"Hồ Già."
Điền Tư từ phía sau gọi cô.
"Gì vậy?" Hồ Già nhíu mày, quay lại nhìn anh.
"Cậu đi quá rồi." Điền Tư cười nhẹ rồi kéo cô quay lại, rồi lại thả tay một cách tự nhiên, "Chúng ta đi tàu điện ngầm từ cửa này."
Điền Tư đặt phòng ở khách sạn Hữu Hảo.
Từ Hàng Châu Đông đi đến Cầu Long Tường, đi xuống vài bước là đến.
Khi vào cửa đã có nhân viên đến giúp xách hành lý, Hồ Già cảnh giác liếc nhìn nhân viên, đối phương mỉm cười một cách máy móc với cô.
Khi làm thủ tục nhận phòng, Hồ Già mới chú ý Điền Tư đã đặt hai phòng, lần này họ ở riêng. Hồ Già không nhịn được mà mỉm cười một cách ý vị sâu xa với Điền Tư, Điền Tư bị cô nhìn chằm chằm nhưng thần sắc vẫn tự nhiên.
"Đi thôi." Anh cầm thẻ phòng, nhẹ nhàng nói.
Hai phòng được sắp xếp cùng tầng, đều là phòng nhìn ra phía hồ.
Phòng màu sâm banh, Hồ Già đứng bên trong, mơ hồ có thể nhìn thấy Tây Hồ bên ngoài.
Hàng Châu vẫn như đang trong mùa hè, thời tiết nóng bức khó xua, Hồ Già đặt túi đeo chéo xuống rồi đi tìm Điền Tư.
Điền Tư vẫn đang sắp xếp đồ đạc trong phòng, thấy mặt Hồ Già đỏ ửng liền mở chai nước cho cô uống, rồi lại điều chỉnh điều hòa xuống thấp vài độ.
Hồ Già chơi với chai nước khoáng đó, tò mò nhìn đồ đạc trong vali của Điền Tư.
Khác với sự cẩu thả và tùy tiện của cô, anh sắp xếp đồ đạc của mình gọn gàng và ngăn nắp, hơn chục túi đựng đồ không chồng lấn lên nhau.
Ngoài sạc dự phòng cần thiết, Điền Tư còn mang theo một cốc nước nhỏ, ngoài ra còn có nút tai, khăn giấy ướt khử trùng, viên nén cà phê, kẹo bạc hà, vitamin, thậm chí còn có một túi thuốc nhỏ.
"Mang nhiều thuốc như vậy làm gì, cậu bị bệnh à?" Hồ Già lục lọi túi thuốc bên cạnh.
Bên trong có thuốc cảm, ibuprofen, liên hoa thanh ôn (*), Hồ Già còn thấy vài loại thuốc có tên phức tạp, không biết dùng để làm gì, dù sao cô chỉ mơ hồ nhận ra trong đó có hai loại là thuốc an thần.
(*Liên Hoa Thanh Ôn là một loại thuốc độc quyền của Trung Quốc dùng để điều trị và phòng ngừa các bệnh nhiễm trùng đường hô hấp như SARS.)
Điền Tư cất túi thuốc đi.
"Tôi không bị bệnh, nhưng tốt nhất vẫn nên mang theo thuốc, phòng khi có người bị cảm sốt." Anh nói với giọng điệu nhạt nhẽo.
Hồ Già lại lấy ra một cái máy sấy tóc dài từ túi của anh, "Vậy mang máy sấy làm gì, khách sạn không phải có rồi sao? Với lại cậu tóc ngắn mà."
"Mang cho cậu đấy, máy sấy ở đây không tốt lắm, sấy không khô."
Điền Tư giúp cô cất máy sấy tóc.
Hồ Già nói: "Còn biết ở đây máy sấy không tốt, nói như thể cậu thường xuyên đến đây ở không bằng."
Lời vừa nói ra, Hồ Già đột nhiên nhận ra giọng điệu của mình có hơi không tốt, có lẽ là do ở cùng Lý Huệ Quân, cô thường dùng câu hỏi tu từ.
"Trước đây mẹ tôi thường dẫn tôi đến đây ở, nhưng cũng là chuyện năm, sáu năm trước rồi." Điền Tư cúi đầu sắp xếp hành lý, giọng điệu đều đều không cảm xúc.
Hai người im lặng một lúc, Hồ Già lại lẩm bẩm, "Tôi ghét sấy tóc."
"Ừ." Anh nói.
"Cậu sấy giúp tôi." Cô yêu cầu một cách vô lý.
"Được thôi." Điền Tư cười.
Sắp xếp xong đồ đạc, hai người liền ra ngoài đi dạo chơi.
"Đi Tây Hồ trước hay ăn cơm trước?" Điền Tư hỏi cô, Hồ Già chưa kịp trả lời, bụng cô đã kêu một tiếng.
Hồ Già la lên rằng mình muốn ăn cá giấm Tây Hồ, Điền Tư liền dẫn cô đi ăn, chỉ là khi cá giấm Tây Hồ thực sự được bưng lên, Hồ Già dùng đũa nếm thử một miếng rồi im lặng. Hàng Châu quả thực là nơi linh khí tụ tập, chỉ là về mặt ăn uống, dù gì vẫn là một vùng đất hoang vu ẩm thực. Mấy món ăn được bưng lên sau đó Hồ Già cũng không thích, chỉ gắp vài đũa rồi buông xuống.
Chỉ có món tôm hạt sen Long Tỉnh còn tạm ngọt giòn, cô ăn được vài miếng.
Điền Tư rót cho Hồ Già một cốc nước làm ấm họng.
Một bàn đồ ăn mà chỉ động vài đũa, Hồ Già cảm thấy thật lãng phí.
Uống vài ngụm nước xong, Hồ Già lại ép mình ăn con cá giấm Tây Hồ có vị rất kỳ quái kia.
"Không thích ăn thì đừng ăn nữa." Điền Tư dịu dàng nói, "Bên cạnh còn có món Tứ Xuyên, Hồ Nam, Củ Châu, không phải cậu thích ăn cay sao? Chúng ta có thể..."
Hồ Già ra dấu hiệu dừng lại, gắp con cá giấm Tây Hồ vào bát Điền Tư rồi: "Cấm lãng phí, thay vì nói nhiều thì ăn thêm vài miếng đi."
Điền Tư cảm thấy Hồ Già đáng yêu quá, không nhịn được mà cười nhẹ.
"Cười gì?" Hồ Già nhíu mày, "Mau ăn đi."
Hai người cuối cùng cũng ăn xong.
Khi bước ra ngoài, Hồ Già lẩm bẩm nhỏ một câu: "Hay mai đi ăn món Củ Châu đi."
_____
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Giống như giai đoạn chuẩn bị trước khi đi dã ngoại còn khiến người ta vui hơn cả chuyến dã ngoại, trên đường đi Hàng Châu bằng tàu cao tốc, tâm trạng Hồ Già rất tốt, cô dán sát vào cửa sổ nhìn dãy núi xanh trùng trùng điệp điệp dọc đường, lặp đi lặp lại, cho đến khi ánh sáng yếu dần, cơn buồn ngủ như tơ nhện rơi xuống, mí mắt cô nặng trĩu, trán gõ vào cửa sổ hai cái.
"Ngủ đi, đến nơi rồi tôi gọi cậu." Điền Tư đỡ lấy cái trán buồn ngủ của cô.
Lòng bàn tay anh luôn ấm áp, khô ráo và thoải mái, khiến Hồ Già nhớ đến lòng bàn tay của Lý Huệ Quân, cô thoải mái híp mắt lại.
Điền Tư khẽ nhoẻn miệng cười..
Hồ Già thuận thế dựa vào vai Điền Tư, tìm một góc để ngủ gật.
Khoảnh khắc cơ thể áp sát vào, cơ thể nhạy cảm của Điền Tư lại căng lên một chút.
"Thả lỏng chút đi, vừa chạm vào cậu đã căng thẳng rồi." Hồ Già nhắm mắt, bóp bóp cánh tay Điền Tư.
Điền Tư rũ mắt xuống, cơ thể anh lại áp sát vào Hồ Già hơn, vai anh thả lỏng để Hồ Già thoải mái cuộn mình vào anh.
"Giống như cái gối nhỏ vậy..." Hồ Già cười nói một câu rồi lại lẩm bẩm: "Cậu ghét tôi chạm vào cậu à?"
Đợi mãi không thấy Điền Tư trả lời, trong lòng Hồ Già mất kiên nhẫn, giãy giụa muốn ngẩng đầu lên, quấn lấy anh.
"Không ghét." Giọng điệu Điền Tư ngượng ngùng nhưng lại chân thành, anh nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Hồ Già, "Mau ngủ đi, nửa tiếng nữa là đến nơi rồi."
Hồ Già hừ một tiếng rồi lại dựa vào anh ngủ.
Ngửi mùi nước hoa trên người Hồ Già, Điền Tư vẫn giữ được sự tỉnh táo đáng kinh ngạc từ đầu đến cuối.
Vai phải anh bị cô dựa vào nên anh đành phải dùng tay trái tra cứu thông tin, Tây Hồ, Lôi Phong Tháp, Linh Ẩn Tự, Mãn Giác Lăng, không biết cô sẽ thích cái nào hơn, lại sẽ than phiền cái nào nhàm chán? Ánh sáng trong toa tàu ấm áp, cô dán chặt vào anh, hàng mi dài và dày như cái quạt nhỏ đâm chọc anh ngứa ngáy.
Trong lòng Điền Tư như ăn một quả mận chua, một bụng đầy tâm sự tuổi trẻ.
Ông chú hàng sau bắt đầu gọi điện thoại, Điền Tư nhẹ nhàng dùng tay che lại tai của Hồ Già.
Đến Hàng Châu Đông rồi.
Điện thoại Điền Tư đã hơi nóng lên.
Hồ Già bị Điền Tư gọi dậy còn đang nhíu mày, vẫn còn chút cáu kỉnh sau khi thức dậy.
Hàng Châu oi bức, dù đã vào cuối tháng 9, nhiệt độ nơi đây vẫn lên đến hơn 30 độ.
Dưới đó, hàng người đợi taxi vẫn xếp thành hàng dài, Hồ Già ghét nhất xếp hàng ở nơi không thoáng khí, cô kéo Điền Tư đi tàu điện ngầm, nắm tay thì thấy nóng, Hồ Già buông tay Điền Tư ra, đeo túi đeo chéo màu đen của mình đi trước Điền Tư như một cây dương liễu nhỏ. Không biết từ khi nào, khi đi cùng người khác, Hồ Già luôn thích đi trước người ta một bước nhỏ, như vậy ít nhất sẽ không lo bị người ta bỏ rơi.
"Hồ Già."
Điền Tư từ phía sau gọi cô.
"Gì vậy?" Hồ Già nhíu mày, quay lại nhìn anh.
"Cậu đi quá rồi." Điền Tư cười nhẹ rồi kéo cô quay lại, rồi lại thả tay một cách tự nhiên, "Chúng ta đi tàu điện ngầm từ cửa này."
Điền Tư đặt phòng ở khách sạn Hữu Hảo.
Từ Hàng Châu Đông đi đến Cầu Long Tường, đi xuống vài bước là đến.
Khi vào cửa đã có nhân viên đến giúp xách hành lý, Hồ Già cảnh giác liếc nhìn nhân viên, đối phương mỉm cười một cách máy móc với cô.
Khi làm thủ tục nhận phòng, Hồ Già mới chú ý Điền Tư đã đặt hai phòng, lần này họ ở riêng. Hồ Già không nhịn được mà mỉm cười một cách ý vị sâu xa với Điền Tư, Điền Tư bị cô nhìn chằm chằm nhưng thần sắc vẫn tự nhiên.
"Đi thôi." Anh cầm thẻ phòng, nhẹ nhàng nói.
Hai phòng được sắp xếp cùng tầng, đều là phòng nhìn ra phía hồ.
Phòng màu sâm banh, Hồ Già đứng bên trong, mơ hồ có thể nhìn thấy Tây Hồ bên ngoài.
Hàng Châu vẫn như đang trong mùa hè, thời tiết nóng bức khó xua, Hồ Già đặt túi đeo chéo xuống rồi đi tìm Điền Tư.
Điền Tư vẫn đang sắp xếp đồ đạc trong phòng, thấy mặt Hồ Già đỏ ửng liền mở chai nước cho cô uống, rồi lại điều chỉnh điều hòa xuống thấp vài độ.
Hồ Già chơi với chai nước khoáng đó, tò mò nhìn đồ đạc trong vali của Điền Tư.
Khác với sự cẩu thả và tùy tiện của cô, anh sắp xếp đồ đạc của mình gọn gàng và ngăn nắp, hơn chục túi đựng đồ không chồng lấn lên nhau.
Ngoài sạc dự phòng cần thiết, Điền Tư còn mang theo một cốc nước nhỏ, ngoài ra còn có nút tai, khăn giấy ướt khử trùng, viên nén cà phê, kẹo bạc hà, vitamin, thậm chí còn có một túi thuốc nhỏ.
"Mang nhiều thuốc như vậy làm gì, cậu bị bệnh à?" Hồ Già lục lọi túi thuốc bên cạnh.
Bên trong có thuốc cảm, ibuprofen, liên hoa thanh ôn (*), Hồ Già còn thấy vài loại thuốc có tên phức tạp, không biết dùng để làm gì, dù sao cô chỉ mơ hồ nhận ra trong đó có hai loại là thuốc an thần.
(*Liên Hoa Thanh Ôn là một loại thuốc độc quyền của Trung Quốc dùng để điều trị và phòng ngừa các bệnh nhiễm trùng đường hô hấp như SARS.)
Điền Tư cất túi thuốc đi.
"Tôi không bị bệnh, nhưng tốt nhất vẫn nên mang theo thuốc, phòng khi có người bị cảm sốt." Anh nói với giọng điệu nhạt nhẽo.
Hồ Già lại lấy ra một cái máy sấy tóc dài từ túi của anh, "Vậy mang máy sấy làm gì, khách sạn không phải có rồi sao? Với lại cậu tóc ngắn mà."
"Mang cho cậu đấy, máy sấy ở đây không tốt lắm, sấy không khô."
Điền Tư giúp cô cất máy sấy tóc.
Hồ Già nói: "Còn biết ở đây máy sấy không tốt, nói như thể cậu thường xuyên đến đây ở không bằng."
Lời vừa nói ra, Hồ Già đột nhiên nhận ra giọng điệu của mình có hơi không tốt, có lẽ là do ở cùng Lý Huệ Quân, cô thường dùng câu hỏi tu từ.
"Trước đây mẹ tôi thường dẫn tôi đến đây ở, nhưng cũng là chuyện năm, sáu năm trước rồi." Điền Tư cúi đầu sắp xếp hành lý, giọng điệu đều đều không cảm xúc.
Hai người im lặng một lúc, Hồ Già lại lẩm bẩm, "Tôi ghét sấy tóc."
"Ừ." Anh nói.
"Cậu sấy giúp tôi." Cô yêu cầu một cách vô lý.
"Được thôi." Điền Tư cười.
Sắp xếp xong đồ đạc, hai người liền ra ngoài đi dạo chơi.
"Đi Tây Hồ trước hay ăn cơm trước?" Điền Tư hỏi cô, Hồ Già chưa kịp trả lời, bụng cô đã kêu một tiếng.
Hồ Già la lên rằng mình muốn ăn cá giấm Tây Hồ, Điền Tư liền dẫn cô đi ăn, chỉ là khi cá giấm Tây Hồ thực sự được bưng lên, Hồ Già dùng đũa nếm thử một miếng rồi im lặng. Hàng Châu quả thực là nơi linh khí tụ tập, chỉ là về mặt ăn uống, dù gì vẫn là một vùng đất hoang vu ẩm thực. Mấy món ăn được bưng lên sau đó Hồ Già cũng không thích, chỉ gắp vài đũa rồi buông xuống.
Chỉ có món tôm hạt sen Long Tỉnh còn tạm ngọt giòn, cô ăn được vài miếng.
Điền Tư rót cho Hồ Già một cốc nước làm ấm họng.
Một bàn đồ ăn mà chỉ động vài đũa, Hồ Già cảm thấy thật lãng phí.
Uống vài ngụm nước xong, Hồ Già lại ép mình ăn con cá giấm Tây Hồ có vị rất kỳ quái kia.
"Không thích ăn thì đừng ăn nữa." Điền Tư dịu dàng nói, "Bên cạnh còn có món Tứ Xuyên, Hồ Nam, Củ Châu, không phải cậu thích ăn cay sao? Chúng ta có thể..."
Hồ Già ra dấu hiệu dừng lại, gắp con cá giấm Tây Hồ vào bát Điền Tư rồi: "Cấm lãng phí, thay vì nói nhiều thì ăn thêm vài miếng đi."
Điền Tư cảm thấy Hồ Già đáng yêu quá, không nhịn được mà cười nhẹ.
"Cười gì?" Hồ Già nhíu mày, "Mau ăn đi."
Hai người cuối cùng cũng ăn xong.
Khi bước ra ngoài, Hồ Già lẩm bẩm nhỏ một câu: "Hay mai đi ăn món Củ Châu đi."
_____
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko