Chương 19: Sương mù
Ở nhà Điền Tư, Hồ Già ngủ một mạch đến trưa.
Cô tỉnh dậy mới phát hiện mình ngủ ở trên giường của Điền Tư. Chiếc gối bên cạnh không có vết lõm.
Rõ ràng là tối qua anh không ngủ cùng cô, mà sau khi cô ngủ thiếp đi liền bế cô lên giường, còn anh vẫn ngủ dưới đất.
Hồ Già ngáp dài một cái lười biếng, trong lòng chế nhạo mà nghĩ, Điền Tư dù sao vẫn là Điền Tư, vẫn có chút tỉnh táo và tự chủ, nói muốn làm bạn với cô, đúng là có thể nhịn được.
Hồ Già nằm ườn trên giường một lúc mới mò tìm điện thoại ở đầu giường gọi cho Điền Tư.
Điện thoại reo được hai giây anh đã nhận máy, Hồ Già buồn ngủ kẹp điện thoại một bên, không nói gì, đợi anh lên tiếng.
Điền Tư đã quen với tính của Hồ Già, giọng nói anh ôn hòa và ổn định: "Tỉnh rồi cậu muốn ăn gì?"
Giọng nói của Hồ Già vẫn còn vẻ ngây thơ của người vừa mới ngủ dậy: "Ăn cậu."
Điền Tư ở đầu bên kia điện thoại không đáp lại, anh lặng lẽ lật một trang sách rồi mới hỏi: "Từ khi nào cậu thành Hannibal vậy?"
Hồ Già cười hì hì, anh cũng biết nói vòng vo và đùa giỡn rồi, coi như đây cũng là một sự thay đổi thú vị.
"Thời tiết bên ngoài thế nào?" Rèm cửa sổ phòng anh đều kéo hết lại, cô không nhìn thấy bên ngoài.
Điền Tư im lặng một lúc rồi đáp lại một cách nhạt nhẽo: "Mưa tạnh rồi."
Cơn mưa kéo dài từ ngày ở hồ nước đến giờ đã tạnh.
Hồ Già ừ một tiếng, "Cậu đang ở đâu vậy?"
Lúc này Điền Tư mới cười khẽ: "Ở phòng đọc sách bên cạnh."
Khoảng cách chỉ cần gọi một tiếng là nghe thấy, thế mà hai người lại trẻ con mà gọi điện thoại cho nhau.
Biết Điền Tư ở ngay bên cạnh, Hồ Già liền thả lỏng, duỗi thẳng tứ chi quẫy quẫy trong chăn của anh. Âm thanh cơ thể cọ xát với chăn ga vừa sảng khoái lại vừa giải tỏa căng thẳng. Cô thở ra một hơi với tâm trạng đã tốt hơn.
"Muốn ăn hoành thánh không? Gần nhà tôi có một quán hoành thánh khá ngon."
Điền Tư nghĩ đến hôm qua trời mưa to như vậy mà Hồ Già vẫn ra ngoài ăn hoành thánh, chắc hẳn cô thích ăn lắm.
"Ồ, ngon không?" Hồ Già cuộn mình trong chăn, ngửi mùi hương sạch sẽ trên đó.
Điền Tư chân thành nói: "Tôi chưa ăn bao giờ, chỉ là thấy quán này thường xuyên có người xếp hàng."
"Ừm." Hồ Già không nói gì rồi cúp máy.
Vài phút sau, cô đã xuất hiện trước mặt anh.
Hồ Già bẩm sinh đã đẹp, chỉ cần rửa mặt sơ qua cũng như đã như trang điểm nhẹ.
Chỉ là quần áo của Điền Tư mặc trên người cô lúc này lại trông quá rộng thùng thình, cô mấy lần muốn thay nhưng anh lại nói mặc thế này đẹp.
Hai người thu dọn một chút rồi ra khỏi nhà, trước khi đi, Hồ Già liếc nhìn cuốn sách Điền Tư vừa đọc, đó không phải một bộ sách giáo khoa bìa vàng nào đó do nhà xuất bản sách thế giới làm ra mà là một cuốn truyện tranh.
Bìa sách nhìn khá đơn giản, như được in riêng.
Điền Tư lại đọc rất chăm chú, còn đánh dấu bên cạnh rất nhiều.
*
Bão đã đi qua, nước trên đường vẫn chưa khô nhưng đi trên đường đã cảm thấy thời tiết trong lành, có mùi hương cây cối.
Điền Tư đi bên cạnh cô, giọng lầm bầm như đang tự nói với mình: "Cứ như đang nghỉ lễ vậy."
Hồ Già tiếp một lời không đầu không đuôi: "Hôm nay chẳng phải là nghỉ lễ vì bão sao?"
Bây giờ là giờ ăn, quán hoành thánh Điền Tư nói quả nhiên đã xếp một hàng dài, anh lấy một cái ghế cho cô ngồi, còn mình thì đứng.
Hồ Già chán nản lấy điện thoại ra xem phim, cô không buộc tóc, khi cúi đầu xuống, mái tóc dài tự nhiên rũ xuống, che khuất tầm nhìn.
Điền Tư không nhịn được mà đưa tay giúp cô vén tóc ra sau tai.
Cô nhe răng cười, đưa tay nắm lấy tay anh.
Khoảnh khắc đầu ngón tay chạm nhau, ngón tay Điền Tư co lại một chút, rồi lại duỗi ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Hai người nắm tay với tư thế đứng đắn như hai nước thiết lập quan hệ ngoại giao, Hồ Già không thoải mái, muốn đan ngón tay vào tay anh.
Cô vừa mới cử động tay, Điền Tư đã tự nhiên buông tay ra rồi nói: "Đến lượt chúng ta rồi."
Sau khi gọi món xong, Điền Tư trả tiền như thường lệ.
Từ khi quen nhau, mọi khoản chi tiêu lớn nhỏ đều do Điền Tư bỏ tiền.
Điền Tư cho rằng điều này là đương nhiên, Hồ Già cũng không bận tâm, hai người đều coi phần này là chuyện tự nhiên.
Sau này có lần, Hồ Già nhận được một công việc, kiếm được không ít tiền, cô hiếm khi mời Điền Tư đi ăn, kết quả là anh lấy cớ đi vệ sinh giữa chừng rồi thanh toán luôn hóa đơn, Hồ Già rất tức giận, Điền Tư dỗ dành đến sau cùng cũng bắt đầu nói năng lung tung, không hợp lý, anh nói rằng tiền của cô là có ích, tiền của anh là vô dụng.
Tiền làm sao lại vô dụng được? Hồ Già càng thấy tức giận hơn.
Quán hoành thánh không lớn, quán được chia thành hai tầng trên và dưới, hai người chọn lên góc tầng trên.
Tầng dưới vẫn đang nấu hoành thánh, tầng trên mù mịt hơi nước, phía trước họ còn có mấy chục người đang đợi, Hồ Già dùng đĩa nhỏ múc tương ớt và giấm, dùng đũa chấm vào, mút mút như giải thèm.
Điền Tư hỏi cô: "Ăn không mà không thấy cay sao?"
Hồ Già lắc đầu, cúi đầu dùng điện thoại xem Châu Tinh Trì, miệng vẫn ngậm đũa.
Cô nghe thấy Điền Tư bên kia cười khẽ.
Điện thoại cô hết pin rồi tắt máy, Hồ Già ngẩng đầu nói với Điền Tư: "Cho tôi mượn điện thoại chơi tí."
Điền Tư lấy điện thoại từ túi ra đưa cho cô, lúc nhận điện thoại, Hồ Già đột nhiên nghĩ đến khi Điền Tư ở cùng cô, anh chưa bao giờ xem điện thoại trước mặt cô, có lẽ là do anh có tính cách tốt, biết tôn trọng người khác, nhưng cô thực sự không nhịn được mà không chơi điện thoại. Khi con người ở bên nhau luôn có những khoản im lặng, nếu không xem điện thoại thì xem gì đây? Đây là xã hội hiện đại.
"Không có wifi, dùng 3G của cậu xem được không? 1080p đấy." Hồ Già lại nói thêm câu.
"Xem đi, cậu xem 4k cũng không sao." Điền Tư cười.
Hoành thánh được bưng lên, Hồ Già chấm ớt và giấm lia lịa, môi bị cay mà biến thành màu đậu đỏ.
Điền Tư không có mấy hứng ăn, chỉ ăn vài cái rồi thôi, anh xuống dưới mua cho cô một chai nước rồi ngồi bên cạnh nhìn cô ăn.
"Lãng phí thức ăn," Hồ Già nhìn bát hoành thánh đầy ắp của anh rồi nói, "Cái này ăn ngon mà, sao cậu không ăn?"
"Tôi ăn ở nhà rồi." Điền Tư bị cô nói đến ngượng ngùng, dùng tay che lại.
"Cậu ăn cái gì, tôi thấy trong bếp không nấu gì cả." Hồ Già nói.
Điền Tư: "... Tôi uống sữa rồi."
Hồ Già trợn mắt, cô cho chút giấm và ớt vào bát anh rồi hất cằm về phía anh.
Điền Tư nếm thử một miếng rồi bị ớt sặc, anh ho mấy tiếng, gật đầu nói: "Ngon."
"Ồ, vậy cậu ăn hết đi." Hồ Già cười khoái chí.
"..."
Ăn xong bát hoành thánh, Điền Tư gọi taxi đưa Hồ Già về.
Khi đi đến cửa, Hồ Già xuống xe, liếc nhìn về phía Điền Tư, vẻ mặt anh rất bình thản.
Bây giờ là ban ngày, anh sẽ không đưa cô lên lầu, Hồ Già tự mình đi vào khu chung cư cũ.
Mở cửa ra, trong nhà là một mớ lộn xộn.
Bảy tám bộ quần áo mềm oặt vắt vẻo trên bàn trà, mấy bộ áo dài cũ thì bị nhét vào thùng rác như không cần nữa.
Các ngăn kéo lớn nhỏ đều bị lục tung, bị kéo ra rồi không đẩy vào lại, chúng nằm chễm chệ ở đó, có lẽ là do ai đó tìm gấp, thấy mấy thứ lặt vặt bên trong vướng víu nên lôi ra rồi lại vứt lên giá, chất lại thành đống, mấy cái khung ảnh cũng trượt xuống, đập một vết lõm nhỏ trên sàn gỗ rồi vỡ tung tóe, tạo thành những mẩu thuỷ tinh trong suốt trên mặt đất.
Tấm ảnh chụp chung trước kia của bọn họ nằm lăn lóc trên sàn.
Hồ Già chợt cảm thấy da đầu mình tê dại.
Cô xông vào phòng ngủ của Lý Huệ Quân, quả nhiên không có ai ở trong đó, trên giường chỉ chất đống mấy bộ quần áo đã thử.
Hồ Già hít thở một hơi thật sâu rồi quay đầu trở về phòng mình, may mà tủ cô khóa không bị cậy mở, cô mở tủ ra, những thứ vàng thật, bạc thật của bà ngoại vẫn còn đó. Hồ Già ngồi phịch xuống đất, chỉ mấy phút thôi mà tim cô đã đập quá tốc độ, toát cả mồ hôi lạnh.
Hồ Già bấm gọi điện cho Lý Huệ Quân.
Điện thoại reo mấy hồi chuông mà không ai nghe máy, lòng bàn tay Hồ Già ướt lạnh. Tám phần là đang đi đánh bạc rồi.
Sau khi gọi liên tục mấy cuộc điện thoại không ai nhận, Hồ Già ngồi dưới đất hút hết nửa gói thuốc, khi đứng dậy mắt đã đổi sắc.
Cô biết người bạn chơi bài thân nhất với Lý Huệ Quân.
Người đó họ Vương, ai cũng gọi bà ta là Vương A Vân, Hồ Già biết bà ta mở một cửa hàng mỹ phẩm ở trung tâm thương mại đối diện.
Lý Huệ Quân bắt đầu đánh bạc chính là do Vương A Vân này và tình nhân dẫn dắt, bọn bạn bè xấu này đều có vấn đề, biết Lý Huệ Quân còn chút tiền trong tay, thường lừa bà mời họ đi ăn đi hát. Lý Huệ Quân lại coi họ là bạn, có chuyện gì cũng nói với họ. Đầu năm nay còn cho người ta mượn hai vạn mà không viết giấy nợ.
Giờ người đó chạy sang Myanmar rồi.
Đối phó với loại người này không thể nể mặt, trước đây Hồ Già nói chuyện nhỏ nhẹ với họ, ngược lại còn bị nhổ nước bọt vào mặt.
Cô xuống tiệm in ở tầng dưới, chỉ mất vài phút đã nhanh chóng làm xong một tấm băng rôn lớn rồi lập tức đi đến trung tâm thương mại tìm Vương A Vân.
May mà đối phương vẫn đang ở trong cửa hàng.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Vương A Vân lảng tránh cái nhìn của cô.
Hồ Già đứng ở cửa cửa hàng, kéo băng rôn ra.
Chỉ thấy trên băng rôn viết một hàng chữ bi thảm: Đồ khốn nạn
(*) Vương A Vân, lừa tiền mồ hôi nước mắt của mẹ tôi!
(*Đoạn gốc là Vương bát đản Vương A Vân, 'Vương bát đản' vừa là câu chửi, vừa bắt đầu bằng chữ Vương.)
Hồ Già chuẩn bị biểu diễn rồi.
_____Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Cô tỉnh dậy mới phát hiện mình ngủ ở trên giường của Điền Tư. Chiếc gối bên cạnh không có vết lõm.
Rõ ràng là tối qua anh không ngủ cùng cô, mà sau khi cô ngủ thiếp đi liền bế cô lên giường, còn anh vẫn ngủ dưới đất.
Hồ Già ngáp dài một cái lười biếng, trong lòng chế nhạo mà nghĩ, Điền Tư dù sao vẫn là Điền Tư, vẫn có chút tỉnh táo và tự chủ, nói muốn làm bạn với cô, đúng là có thể nhịn được.
Hồ Già nằm ườn trên giường một lúc mới mò tìm điện thoại ở đầu giường gọi cho Điền Tư.
Điện thoại reo được hai giây anh đã nhận máy, Hồ Già buồn ngủ kẹp điện thoại một bên, không nói gì, đợi anh lên tiếng.
Điền Tư đã quen với tính của Hồ Già, giọng nói anh ôn hòa và ổn định: "Tỉnh rồi cậu muốn ăn gì?"
Giọng nói của Hồ Già vẫn còn vẻ ngây thơ của người vừa mới ngủ dậy: "Ăn cậu."
Điền Tư ở đầu bên kia điện thoại không đáp lại, anh lặng lẽ lật một trang sách rồi mới hỏi: "Từ khi nào cậu thành Hannibal vậy?"
Hồ Già cười hì hì, anh cũng biết nói vòng vo và đùa giỡn rồi, coi như đây cũng là một sự thay đổi thú vị.
"Thời tiết bên ngoài thế nào?" Rèm cửa sổ phòng anh đều kéo hết lại, cô không nhìn thấy bên ngoài.
Điền Tư im lặng một lúc rồi đáp lại một cách nhạt nhẽo: "Mưa tạnh rồi."
Cơn mưa kéo dài từ ngày ở hồ nước đến giờ đã tạnh.
Hồ Già ừ một tiếng, "Cậu đang ở đâu vậy?"
Lúc này Điền Tư mới cười khẽ: "Ở phòng đọc sách bên cạnh."
Khoảng cách chỉ cần gọi một tiếng là nghe thấy, thế mà hai người lại trẻ con mà gọi điện thoại cho nhau.
Biết Điền Tư ở ngay bên cạnh, Hồ Già liền thả lỏng, duỗi thẳng tứ chi quẫy quẫy trong chăn của anh. Âm thanh cơ thể cọ xát với chăn ga vừa sảng khoái lại vừa giải tỏa căng thẳng. Cô thở ra một hơi với tâm trạng đã tốt hơn.
"Muốn ăn hoành thánh không? Gần nhà tôi có một quán hoành thánh khá ngon."
Điền Tư nghĩ đến hôm qua trời mưa to như vậy mà Hồ Già vẫn ra ngoài ăn hoành thánh, chắc hẳn cô thích ăn lắm.
"Ồ, ngon không?" Hồ Già cuộn mình trong chăn, ngửi mùi hương sạch sẽ trên đó.
Điền Tư chân thành nói: "Tôi chưa ăn bao giờ, chỉ là thấy quán này thường xuyên có người xếp hàng."
"Ừm." Hồ Già không nói gì rồi cúp máy.
Vài phút sau, cô đã xuất hiện trước mặt anh.
Hồ Già bẩm sinh đã đẹp, chỉ cần rửa mặt sơ qua cũng như đã như trang điểm nhẹ.
Chỉ là quần áo của Điền Tư mặc trên người cô lúc này lại trông quá rộng thùng thình, cô mấy lần muốn thay nhưng anh lại nói mặc thế này đẹp.
Hai người thu dọn một chút rồi ra khỏi nhà, trước khi đi, Hồ Già liếc nhìn cuốn sách Điền Tư vừa đọc, đó không phải một bộ sách giáo khoa bìa vàng nào đó do nhà xuất bản sách thế giới làm ra mà là một cuốn truyện tranh.
Bìa sách nhìn khá đơn giản, như được in riêng.
Điền Tư lại đọc rất chăm chú, còn đánh dấu bên cạnh rất nhiều.
*
Bão đã đi qua, nước trên đường vẫn chưa khô nhưng đi trên đường đã cảm thấy thời tiết trong lành, có mùi hương cây cối.
Điền Tư đi bên cạnh cô, giọng lầm bầm như đang tự nói với mình: "Cứ như đang nghỉ lễ vậy."
Hồ Già tiếp một lời không đầu không đuôi: "Hôm nay chẳng phải là nghỉ lễ vì bão sao?"
Bây giờ là giờ ăn, quán hoành thánh Điền Tư nói quả nhiên đã xếp một hàng dài, anh lấy một cái ghế cho cô ngồi, còn mình thì đứng.
Hồ Già chán nản lấy điện thoại ra xem phim, cô không buộc tóc, khi cúi đầu xuống, mái tóc dài tự nhiên rũ xuống, che khuất tầm nhìn.
Điền Tư không nhịn được mà đưa tay giúp cô vén tóc ra sau tai.
Cô nhe răng cười, đưa tay nắm lấy tay anh.
Khoảnh khắc đầu ngón tay chạm nhau, ngón tay Điền Tư co lại một chút, rồi lại duỗi ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Hai người nắm tay với tư thế đứng đắn như hai nước thiết lập quan hệ ngoại giao, Hồ Già không thoải mái, muốn đan ngón tay vào tay anh.
Cô vừa mới cử động tay, Điền Tư đã tự nhiên buông tay ra rồi nói: "Đến lượt chúng ta rồi."
Sau khi gọi món xong, Điền Tư trả tiền như thường lệ.
Từ khi quen nhau, mọi khoản chi tiêu lớn nhỏ đều do Điền Tư bỏ tiền.
Điền Tư cho rằng điều này là đương nhiên, Hồ Già cũng không bận tâm, hai người đều coi phần này là chuyện tự nhiên.
Sau này có lần, Hồ Già nhận được một công việc, kiếm được không ít tiền, cô hiếm khi mời Điền Tư đi ăn, kết quả là anh lấy cớ đi vệ sinh giữa chừng rồi thanh toán luôn hóa đơn, Hồ Già rất tức giận, Điền Tư dỗ dành đến sau cùng cũng bắt đầu nói năng lung tung, không hợp lý, anh nói rằng tiền của cô là có ích, tiền của anh là vô dụng.
Tiền làm sao lại vô dụng được? Hồ Già càng thấy tức giận hơn.
Quán hoành thánh không lớn, quán được chia thành hai tầng trên và dưới, hai người chọn lên góc tầng trên.
Tầng dưới vẫn đang nấu hoành thánh, tầng trên mù mịt hơi nước, phía trước họ còn có mấy chục người đang đợi, Hồ Già dùng đĩa nhỏ múc tương ớt và giấm, dùng đũa chấm vào, mút mút như giải thèm.
Điền Tư hỏi cô: "Ăn không mà không thấy cay sao?"
Hồ Già lắc đầu, cúi đầu dùng điện thoại xem Châu Tinh Trì, miệng vẫn ngậm đũa.
Cô nghe thấy Điền Tư bên kia cười khẽ.
Điện thoại cô hết pin rồi tắt máy, Hồ Già ngẩng đầu nói với Điền Tư: "Cho tôi mượn điện thoại chơi tí."
Điền Tư lấy điện thoại từ túi ra đưa cho cô, lúc nhận điện thoại, Hồ Già đột nhiên nghĩ đến khi Điền Tư ở cùng cô, anh chưa bao giờ xem điện thoại trước mặt cô, có lẽ là do anh có tính cách tốt, biết tôn trọng người khác, nhưng cô thực sự không nhịn được mà không chơi điện thoại. Khi con người ở bên nhau luôn có những khoản im lặng, nếu không xem điện thoại thì xem gì đây? Đây là xã hội hiện đại.
"Không có wifi, dùng 3G của cậu xem được không? 1080p đấy." Hồ Già lại nói thêm câu.
"Xem đi, cậu xem 4k cũng không sao." Điền Tư cười.
Hoành thánh được bưng lên, Hồ Già chấm ớt và giấm lia lịa, môi bị cay mà biến thành màu đậu đỏ.
Điền Tư không có mấy hứng ăn, chỉ ăn vài cái rồi thôi, anh xuống dưới mua cho cô một chai nước rồi ngồi bên cạnh nhìn cô ăn.
"Lãng phí thức ăn," Hồ Già nhìn bát hoành thánh đầy ắp của anh rồi nói, "Cái này ăn ngon mà, sao cậu không ăn?"
"Tôi ăn ở nhà rồi." Điền Tư bị cô nói đến ngượng ngùng, dùng tay che lại.
"Cậu ăn cái gì, tôi thấy trong bếp không nấu gì cả." Hồ Già nói.
Điền Tư: "... Tôi uống sữa rồi."
Hồ Già trợn mắt, cô cho chút giấm và ớt vào bát anh rồi hất cằm về phía anh.
Điền Tư nếm thử một miếng rồi bị ớt sặc, anh ho mấy tiếng, gật đầu nói: "Ngon."
"Ồ, vậy cậu ăn hết đi." Hồ Già cười khoái chí.
"..."
Ăn xong bát hoành thánh, Điền Tư gọi taxi đưa Hồ Già về.
Khi đi đến cửa, Hồ Già xuống xe, liếc nhìn về phía Điền Tư, vẻ mặt anh rất bình thản.
Bây giờ là ban ngày, anh sẽ không đưa cô lên lầu, Hồ Già tự mình đi vào khu chung cư cũ.
Mở cửa ra, trong nhà là một mớ lộn xộn.
Bảy tám bộ quần áo mềm oặt vắt vẻo trên bàn trà, mấy bộ áo dài cũ thì bị nhét vào thùng rác như không cần nữa.
Các ngăn kéo lớn nhỏ đều bị lục tung, bị kéo ra rồi không đẩy vào lại, chúng nằm chễm chệ ở đó, có lẽ là do ai đó tìm gấp, thấy mấy thứ lặt vặt bên trong vướng víu nên lôi ra rồi lại vứt lên giá, chất lại thành đống, mấy cái khung ảnh cũng trượt xuống, đập một vết lõm nhỏ trên sàn gỗ rồi vỡ tung tóe, tạo thành những mẩu thuỷ tinh trong suốt trên mặt đất.
Tấm ảnh chụp chung trước kia của bọn họ nằm lăn lóc trên sàn.
Hồ Già chợt cảm thấy da đầu mình tê dại.
Cô xông vào phòng ngủ của Lý Huệ Quân, quả nhiên không có ai ở trong đó, trên giường chỉ chất đống mấy bộ quần áo đã thử.
Hồ Già hít thở một hơi thật sâu rồi quay đầu trở về phòng mình, may mà tủ cô khóa không bị cậy mở, cô mở tủ ra, những thứ vàng thật, bạc thật của bà ngoại vẫn còn đó. Hồ Già ngồi phịch xuống đất, chỉ mấy phút thôi mà tim cô đã đập quá tốc độ, toát cả mồ hôi lạnh.
Hồ Già bấm gọi điện cho Lý Huệ Quân.
Điện thoại reo mấy hồi chuông mà không ai nghe máy, lòng bàn tay Hồ Già ướt lạnh. Tám phần là đang đi đánh bạc rồi.
Sau khi gọi liên tục mấy cuộc điện thoại không ai nhận, Hồ Già ngồi dưới đất hút hết nửa gói thuốc, khi đứng dậy mắt đã đổi sắc.
Cô biết người bạn chơi bài thân nhất với Lý Huệ Quân.
Người đó họ Vương, ai cũng gọi bà ta là Vương A Vân, Hồ Già biết bà ta mở một cửa hàng mỹ phẩm ở trung tâm thương mại đối diện.
Lý Huệ Quân bắt đầu đánh bạc chính là do Vương A Vân này và tình nhân dẫn dắt, bọn bạn bè xấu này đều có vấn đề, biết Lý Huệ Quân còn chút tiền trong tay, thường lừa bà mời họ đi ăn đi hát. Lý Huệ Quân lại coi họ là bạn, có chuyện gì cũng nói với họ. Đầu năm nay còn cho người ta mượn hai vạn mà không viết giấy nợ.
Giờ người đó chạy sang Myanmar rồi.
Đối phó với loại người này không thể nể mặt, trước đây Hồ Già nói chuyện nhỏ nhẹ với họ, ngược lại còn bị nhổ nước bọt vào mặt.
Cô xuống tiệm in ở tầng dưới, chỉ mất vài phút đã nhanh chóng làm xong một tấm băng rôn lớn rồi lập tức đi đến trung tâm thương mại tìm Vương A Vân.
May mà đối phương vẫn đang ở trong cửa hàng.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Vương A Vân lảng tránh cái nhìn của cô.
Hồ Già đứng ở cửa cửa hàng, kéo băng rôn ra.
Chỉ thấy trên băng rôn viết một hàng chữ bi thảm: Đồ khốn nạn
(*) Vương A Vân, lừa tiền mồ hôi nước mắt của mẹ tôi!
(*Đoạn gốc là Vương bát đản Vương A Vân, 'Vương bát đản' vừa là câu chửi, vừa bắt đầu bằng chữ Vương.)
Hồ Già chuẩn bị biểu diễn rồi.
_____Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko