Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Bộ Bộ Kinh Tâm

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Bộ Bộ Kinh Tâm
  3. Chương : 79

Chương : 79

Hôm nay tâm tình Khang Hi xem ra không tệ. Ta, Lý Đức Toàn, Vương Hỉ cùng hầu hạ tản bộ tại ngự hoa viên. Khang Hi đi một vòng, sau đó ngồi trên ghế đá nghỉ ngơi. Sắc mặt hoà nhã, ánh mắt chăm chú hướng thẳng về phía trước. Đúng là mùa thu vàng, những chiếc lá vàng rực rỡ dường như trong suốt dưới ánh mặt trời được phủ lên thân cây trông thật quyến rũ.

Khang Hi nghiêng đầu nhìn Lý Đức Toàn cười nói: " Tô Ma Lạt Cô yêu nhất là mùa thu, nói là ""So với mùa xuân thì càng thêm rực rỡ".". Lý Đức Toàn khom người cười đáp lời: "Vâng ạ, nô tài còn nhớ rõ cô cô đứng dưới tàng cây bạch quả vàng óng mà ca hát!"

Ánh mắt Khang Hi rơi xuống những chiếc lá vàng óng ánh trên mặt đất, khóe miệng mang theo tia cười: "Đúng vậy! Nàng hát cũng có nhiều đâu! Chính là sơn ca ca xướng hay nhất trên thảo nguyên cũng không sánh bằng nàng!" . Nói xong, liền trầm mặc suy tư.

Lúc này có lẽ là lúc Khang Hi đang mềm lòng, nhớ lại tuổi xuân rực rỡ cùng thiếu nữ ôn nhu với tiếng ca uyển chuyển trong trí nhớ. Ta trấn định tâm thần, hít vào một hơi, tiến lên quỳ gối, dập đầu nói: "Để nô tỳ kể chuyện xưa giúp Hoàng thượng giải buồn được không ạ?". Khang Hi cười nói: "Kể đi! Hay sẽ có phần thưởng, không hay liền chịu phạt!"

Ta dập đầu đứng lên, chậm rãi nói: "Thời Tây Tấn, có một nữ tử gọi là Lục Châu, là gia kỹ của phú hào Thạch Sùng…". Khang Hi cười nói: "Chuyện này trẫm biết, đổi chuyện khác đi.".

Ta lại nói: "Có một nữ tử tên là Lâm Tứ Nương, nguyên là ca kỹ trên sông Tần Hoài, sau đó trở thành sủng phi của Hành vương Chu Thường Thứ…" . Khang Hi thản nhiên nói: "Chuyện này trẫm cũng biết."

Ta thoáng im lặng, hỏi: "Hoàng thượng, những nữ tử này mặc dù bất hạnh lưu lạc phong trần, nhưng hiệp nghĩa can đảm, vì báo ơn tri ngộ không tiếc lấy tính mệnh đáp đền. Các nàng phải chăng cũng nên nhận được sự kính trọng cùng bội phục?". Khang Hi gật đầu nói: "Không sai! Đều là tiết liệt nữ tử, còn hơn gấp trăm lần rất nhiều nam nhi trên thế gian này!".

Ta quỳ rạp xuống đất, dập đầu nói: "Hoàng thượng, hôm nay thì có một nữ tử vì báo muốn ân cứu giúp, nguyện ý lấy thân đi vào gian khổ.".

Sau đó đem chuyện Lục Vu cùng Thập Tam nhiều năm tương giao cùng những suy nghĩ của cá nhân ta về Lục Vu từ từ nói ra. Sắc mặt Khang Hi dửng dưng, khó phân biệt hỉ nộ. Ta dập đầu cầu xin: "Cầu Hoàng thượng thành toàn, cho Lục Vu làm nha đầu sai vặt, vì Thập Tam gia vẩy nước quét sân."

Khang Hi lẳng lặng nhìn ta một hồi lâu, lạnh lùng nói: " Hôm nay ngươi thật sự là ỷ vào được trẫm sủng ái, cái gì cũng dám nói, chuyện gì cũng dám làm!"

Trong lòng chợt thấy bi thương, cũng không phải là vì bản thân mình, khi có ý định cầu Khang Hi thì đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng chịu phạt rồi. Chỉ là đau lòng Lục Vu cùng với Thập Tam. Ta "bang bang", không ngừng dập đầu, cầu xin: "Hoàng thượng là vị vua nhân nghĩa, cầu Hoàng thượng thành toàn cho sự cuồng dại của Lục Vu, nô tỳ chấp nhận chịu bất kỳ trách phạt."

Khang Hi tức giận đứng lên nói: " Cuồng dại của nàng hay là cuồng dại của ngươi đây? Trách phạt? Trẫm thấy nhất định là trẫm lúc xua đã quá ưu ái ngươi rồi !"

Nói xong vẫn không để cho ta đứng dậy, đã cất bước đi, Lý Đức Toàn vội vàng đuổi theo, Vương Hỉ lo lắng liếc ta, cũng vội vã đi. Nước mắt cứ thế mà tuôn rơi. Chẳng có ích gì! Thập Tam, một mình một bóng ngươi làm thế nào để vượt qua mười năm đây? Lục vu, tình căn( gốc tình) ngươi dành cho Thập Tam A Ca quá sâu, mỗi một nỗi khổ của hắn đều đâm vào lòng ngươi, bây gìơ ngươi phải làm sao?

Ta quỳ từ lúc mặt trời lên đỉnh rồi tới khi chiều ta, lại từ chiều tà quỳ tới lúc bóng đêm nặng trĩu. Lúc đầu còn có thể cảm giác được đầu gối ê ẩm đau nhức, nhưng cũng không hơn được sự bi thống trong lòng, sau đó thì dần dần chết lặng, không thể cảm nhận thêm được bất cứ điều gì nữa. Lệ dù đã rơi nhưng bi thương trong lòng vẫn tràn ngập.

Vương Hỉ vội vàng chạy tới, nhìn ta thở dài: "Tỷ tỷ tốt của ta, người sao lại hồ đồ như vậy? Chuyện của Thập Tam gia hiện tại ai dám dính vào, ngươi như thế nào lại…"

Ta đờ đẫn quỳ , không để ý đến hắn. Hắn thở dài: "Sư phó của ta nói, người sẽ xem xem có cơ hội thay tỷ tỷ cầu tình, tỷ tỷ trước hết cứ chịu đựng một chút!". Nói xong, thở dài một hơi, vội vàng chạy đi.

Ngự hoa viên tối đen như mực, trong yên lặng chỉ nghe thấy tiếng gió khẽ lướt qua tán lá. Từng đợt hàn ý nhè nhẹ từ trên đùi truyền đến, ta sờ đầu gối, thử nhích người một cái, một trận tê buốt ê ẩm liền truyền tới, đành từ bỏ, không dám nhúc nhích nữa. Ngẩng đầu nhìn trời, là một đêm không trăng, trên bầu trời sâu thẳm như nhung chợt như hiện ra hình ảnh người con gái với đôi mắt ngấn lệ, Lục Vu sợ là đang âm thầm rơi lệ. Còn Thập Tam A Ca lúc nảy một mình cô tịch – phải chăng cũng chỉ có thể ngẩng đầu làm bạn với trời sao? Tiếng sáo réo rắt có người hiểu chăng?

Hàn ý trên đùi dần dần chạy khắp toàn thân, trong bụng đói khát, gió lạnh thổi qua càng khiến hàn ý thấm vào tận xương, ta co rúm người lại, hy vọng hừng đông đến nhanh nhanh một chút, rét lạnh trước bình minh thật hết sức gian nan.

Khi tia nắng đầu tiên rọi trên phiến lá vàng, cả khu vườn bỗng chốc trở nên lấp lánh rực rỡ, âm thanh chim hót "chít chít chiêm chiếp" tựa như đang hoan hỉ cùng vui mừng không dứt. Ta híp lại hai mắt nhìn ánh vàng rực rỡ của lá cây dưới ánh mặt trời, trong đầu nhịn không được nghĩ tới món trứng chiên, khóe miệng lộ ra tia cười khổ, ai! Thật sự là quá dung tục, đốt đàn nấu hạc (*) không hơn được cái suy nghĩ này, nhưng bụng thật sự rất đói, tư tưởng phong nhã chỉ có thể nghĩ đến sau khi đã ăn no mặc ấm mà thôi.

Mặt trời dần lên cao, đầu ta bắt đầu hoa đi, không biết là do đói, hay do quỳ quá lâu nữa. Nhắm chặt hai mắt, trong đầu một mảnh hư không, chẳng còn dư lực để tiếp tục suy nghĩ miên man.

"Tỷ tỷ! Rốt cuộc là làm sao vậy?". Ta không còn sức mà mở mắt, Ngọc Đàn ngồi xổm đối diện với ta. Ta lắc đầu, ý bảo nàng rời đi. Nàng nghẹn ngào nói: "Tỷ tỷ hôm qua một đêm không về, sáng nay ta mới nghe nói là người ở ngự hoa viên bị phạt qùy. Tỷ tỷ, rốt cuộc là làm sao vậy?"

Ta nói: "Trở về đi! Vạn tuế gia đang nổi nóng , nếu biết ngươi tới nhìn ta, nói không chừng sẽ giận chó đánh mèo liên lụy tới ngươi.". Nàng vẫn ngồi bất động, ta trách mắng: "Còn không đi đi? Lúc này mới có chút chuyện ngươi liền không thèm nghe lời ta nữa chắc ?" . Nàng cắn môi đứng lên, đứng im một hồi, xoay người ngập ngừng từng bước rời đi.

Ta nhắm chặt mắt lại, xung quanh hết thảy tựa hồ đều đi xa, từ đầu tới cuối lại chỉ có mình ta.

Gió vẫn một mực nhu hòa bỗng nhiên chuyển mạnh, khiến cho những cành cây va vào nhau rì rào rì rào,. Gió to cuốn tung những chiếc lá rơi trên mặt đất như thể chúng đang nhảy múa trong không trung vậy. Giữa trời lá thu bay, tiếng sấm rầm rầm từ xa vọng đến, mây đen đã giăng đầy, trời dần dần tối sầm lại. Ta ngay cả khí lực để than khổ cũng không có, chỉ biết thẫn thờ quỳ ở đó.

Những tia chớp tựa như kim xà nhảy múa điên cuồng trên bầu trời dày đặc mây đen. Lẫn trong tiếng sấm, , từng hạt mưa lớn lác đác rơi xuống. Chốc chốc, lại một tiếng sét đánh đinh tai nhức óc. Trong nháy mắt, mưa rơi thành hàng, rào rào từng tiếng, mưa lớn cứ ùn ùn kéo đến mà trút xuống.

Trong phút chốc toàn thân ướt đẫm, mưa xối xả như quất vào người, một chút lại một chút, lúc đầu còn cảm thấy đau đớn, sau thì cũng chẳng còn cảm giác nữa, gió điên cuồng rít qua thân thể, mang đến từng cơn lạnh buốt. Trời đất mịt mù, tựa như ngoài mưa gió ra chỉ còn lại mình ta, cô đơn đối mặt với cơn cuồng bạo của trời đất, nhận lấy sự giận dữ phẫn nộ của nó. Nhắm nghiền đôi mắt, cúi khom người, cảm nhận hàng ngàn hàng vạn hạt mưa đang quất tới tấp, tất cả những gì giờ đây ta có thể dựa vào chỉ là tấm lưng của mình mà thôi.

Nước mưa không ngừng trút xuống, sắc trời âm trầm khó phân biệt thời gian, thân thể không ngừng phát run, thời gian phảng phất như ngừng lại, tựa như cơn mưa này cứ như vậy mà kéo dài đằng đẵng, cho tới khi địa lão thiên hoang ( trở về thuở hoang vu ).

Không biết rốt cuộc qua bao lâu, lưng ta đổ sụp xuống, cánh tay tựa trên hai chân, bàn tay ôm lấy đầu, chỉ cảm thấy toàn thân đông lạnh đến mức không thể đông lạnh hơn, thân thể cứng ngắc, ngay cả run cũng không nổi. Cảm giác có ánh mắt đang nhìn chăm chú ta, trong mơ hồ cố cắn răng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn, cách đó không xa, Tứ a ca tay cầm chiếc dù trúc màu đen, thẳng tắp đứng trong mưa. Từ sau khi Thập Tam bị giam cầm, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.

Cách nhau trong một trời đầy mưa gió, chúng ta căn bản không thấy rõ vẻ mặt đối phương, nhưng ta có thể cảm giác được sự đau đớn kinh sợ trong mắt hắn, hai người yên lặng nhìn nhau. Trong sắc trời mờ mịt, chiếc dù đen như mực, một thân trường bào màu xám, trong mảnh âm u đó chỉ có thể nhìn thấy sắc mặt tái nhợt đến đau lòng.

Hắn mạnh mẽ buông dù ném đi, bước tới, tĩnh lặng đứng bên cạnh ta. Ánh mắt ta dừng ở chiếc dù không tự chủ bị gió cuốn lên lắc lư không ngừng trên mặt đất. Qua một lúc, mưa vẫn không giảm, cuồng phong cuốn mưa to giống như vô số ngọn roi đang hết sức quật xuống thiên địa vạn vật. Thân thể mặc dù đã lạnh cứng, nhưng trong lòng dần dần nổi lên ấm áp. Này đầy trời mưa gió, có một người ở bên chịu khổ cùng ta! Chịu được! Đau chứ ! Nhưng nhịn được ! (cái này chắc sẽ phải chỉnh lại sau^^)

Ta kéo kéo áo bào của hắn, hắn ngồi xuống nhìn ta, ánh mắt âm trầm ảm đạm, lạnh băng như bầu trời lúc này, thế nhưng bàn tay lại cực kỳ dịu dàng, giúp ta vén lên những sợi tóc ướt dính vào trên mặt, ta nhìn hắn nói: "Trở về đi! Tâm ý của chàng ta đều hiểu!"

Hắn yên lặng nhìn ta một hồi, mãnh liệt đem ta ôm vào trong lòng, gắt gao dùng lực, ép tới xương sườn ta làm ta bỗng thấy đau, nhưng chỗ đau âý lại cảm thấy ấm áp, đồng thời lại có chút thê lương tuyệt vọng. ta đặt đầu xuống bả vai hắn, nước mắt hòa lẫn nước mưa từ khuôn mặt chảy xuống, thấm vào y phục của hắn.

Một đạo chớp cuồng nộ nổ tung trên đỉnh đầu, khiến ta đột nhiên phục hồi tinh thần, liền ngẩng đầu đẩy hắn ra. Trong khoảnh khắc tia chớp sáng ngời, đập vào mắt chính là hình ảnh Bát A Ca cùng Thập Tứ A Ca sóng vai đứng trong màn mưa. Đầu óc ta trống rỗng, bình tĩnh nhìn bọn họ.

Tứ A Ca quay đầu lại liếc hai người, chậm rãi buông tay, đứng lên, xoay người. Ba người đứng cách màn mưa bụi nhìn nhau. Thập Tứ mặc trường bào màu xanh, trong tay cầm chiếc dù trúc màu xanh, sắc mặt trầm tĩnh, tư thái hờ hững, nhưng trong mắt lại mơ hồ hàm chứa kinh sợ.

Dưới chiếc dù trắng, Bát A Ca một thân trường bào xanh nhạt, vạt áo theo gió lay động, sắc mặt ôn nhuận như ngọc, dáng người thanh nhã tựa trăng non. Mỗi người đứng trong sấm sét vang dội, mưa sa gió giật âm u đều mang theo vài tia chật vật, nhưng hắn cứ như một bông Bạch Liên trong đêm đen, một mình đứng vững, không nhiễm một hạt bụi nhỏ. Bên cạnh tuy có Thập Tứ làm bạn, khóe môi thậm chí còn hàm chứa tia cười yếu ớt, nhưng tay áo tung bay phảng phất hàm chứa sự tịnh mịch của trời đất, bạch y trắng hơn tuyết như thu nhận hết thảy cái lạnh của nhân gian.

Thời gian dường như ngừng lại, trong tiếng mưa rơi ào ào, không biết qua bao lâu, Tứ A Ca di chuyển tầm mắt, bước tới bên người bọn họ lướt qua, nhặt lên chiếc dù còn đang quay cuồng trên đất, chậm rãi rời đi, thân ảnh càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng ẩn vào trong mưa gió.

——–

(*)Đời nhà Đường, Lý Thương Ẩn viết một quyển sách ghi lại những tập tục và tiếng nói dung tục của người thời ấy, gọi là "nghĩa sơn tạp soạn". Ông ta đưa ra sáu ví dụ để nói rõ "át mất cảnh đẹp" là gì: thứ nhất là "rửa chân nơi nước trong", thứ hai là "phơi quần trên hoa", thứ ba là "xây nhà lầu sau núi", thứ tư là "đốt đàn nấu hạc", thứ năm là "dùng hoa uống trà", thứ sáu là "gọi loa dẹp đường"..

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5996 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5445 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5162 View
4
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
4

Chí tôn đặc công

2566 chương
4791 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Đại Boss Khó Hầu Hạ
5

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4766 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4707 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter