Chương 44
Khi Dư Hải vào giữa hè, Tạ Mân cũng rời khỏi bất động sản Vạn Trang.
Dù bị bố hắn cản trở đủ đường, Tạ Mân vẫn thành công dẫn Trì Nguyên đi, bắt đầu khởi nghiệp lần đầu tiên vào năm hai mươi chín tuổi của cuộc đời.
Hắn thuê công ty gần sân bay, trong tòa văn phòng cách căn nhà hắn với Tùy Ngưỡng mới mua không xa. Cường độ làm việc không cao hơn trước bao nhiêu, chẳng qua hắn không cần nhận những cuộc gọi áp lực từ bố mình nữa, tâm trạng khi làm việc cũng thư thả hơn nhiều. Sau hơn ba tháng làm quen, công ty dần đi vào quỹ đạo, mà nhiệt độ cũng dần hạ xuống.
Sức khỏe Tạ Mân vẫn chưa phải tốt lắm, khi vận động mạnh xương sườn vẫn hơi đau, dễ bị cảm, bị mệt hơn trước. Trên người hắn cũng có vài vết sẹo mờ, nhưng hắn không để bụng lắm.
Tạ Mân cảm giác cuộc sống của mình yên ổn hơn nhiều, cũng thừa nhận mình rất dễ thỏa mãn, rất dễ dỗ. Chỉ cần gặp được Tùy Ngưỡng những lúc hắn muốn gặp, có thể liên lạc nói chuyện với Tùy Ngưỡng bất cứ lúc nào là mọi tức giận, không cam lòng từng có đều không còn quan trọng nữa.
Tạ Mân nghi ngờ ngoài biến thân thành thỏ ra, trong đầu hắn còn có một lỗ sâu thần bí nữa. Bởi vậy nên tuổi mười chín và hai mươi chín của hắn mới thể nối liền vào nhau như vậy, khiến hắn cảm giác mình đang sống một cuộc sống lý tưởng, không có phiền muộn gì.
Một ngày tháng mười một, Tạ Mân bất ngờ nhận cuộc gọi từ Tạ Trình.
Khi đó hắn đang ở Viên Cảng, buổi tối leo núi, lên đài quan sát ngắm cảnh cùng Tùy Ngưỡng.
Chừng một năm Tạ Trình mới gọi cho hắn được một lần, Tạ Mân tựa bên cạnh Tùy Ngưỡng nghe điện thoại, Tạ Trình nói: “Chiều tao mới xem trao thưởng công dân danh dự Dư Hải bạn gái gửi cho, trông mày đứng trên sân khấu như thằng thiểu năng ấy”.
“Lại còn mặc vest trắng cơ, đóng giả làm hoàng tử à?” Hắn ta châm chọc Tạ Mân.
Tạ Mân chỉ đáp “Cút”.
Tùy Ngưỡng ngoảnh sang nhìn hắn, mái tóc tung bay trong gió đêm. Tạ Mân thấy Tùy Ngưỡng thật sự rất đẹp trai, không kìm lòng lại gần, tựa mặt lên vai anh. Tùy Ngưỡng hơi chững lại, sau đó nhẹ nhàng ôm eo hắn.
“Có phải mày không hay tới Viên Cảng không?” Chẳng mấy khi Tạ Trình mới không cãi nhau với hắn: “Tuần sau tao với bạn gái đính hôn, mày đến được không?”.
“Thật hả?” Tạ Mân ngạc nhiên.
“Tao lừa mày làm gì?” Nhắc đến bạn gái, giọng Tạ Trình nghiêm túc hẳn lên: “Dạo này tao làm thời gian kiếm được chút đỉnh, bọn tao định đính hôn, không mời nhiều đâu, phần lớn là bạn cô ấy. Tao cũng không báo cho bố”.
Tạ Mân hơi chần chừ, Tạ Trình mặt dày đòi hỏi tiếp: “Tao không quen biết ai ở Viên Cảng hết, bạn bè cô ấy thì coi thường tao. Mày mặc đẹp vào, đến cho tao oai tí”.
“Tạ Trình, anh thấy anh có gì đáng để người ta coi trọng anh không?” Tạ Mân hỏi thẳng.
“Tóm lại là mày có đến không?” Tạ Trình ngó lơ câu hỏi của hắn: “Thời gian địa điểm tao gửi sau”.
Vốn dĩ Tạ Mân muốn từ chối, nhưng cảm nhận độ ấm của Tùy Ngưỡng, tim hắn nảy lên. Tạ Mân nửa muốn dọa Tạ Trình, nửa thật lòng, hỏi: “Tôi đưa bạn trai đến được không?”.
Ngay sau đó, Tạ Trình im lặng.
Nửa phút sau hắn ta mới hỏi lại bằng giọng điệu xen lẫn sự sợ hãi: “Sao tự nhiên mày lại gay thế?”.
“Đừng lắm chuyện, có được không?” Tạ Mân bực dọc hỏi.
“Ai thế? Tao có quen không?” Tạ Trình lề mà lề mề, hắn ta dừng một lát, sau đó hoảng hốt hỏi: “Không phải Giang Tứ đấy chứ?”.
“Cút.” Tạ Mân mắng hắn ta.
“…Nhưng tao chưa hỏi bạn gái tao.” Tạ Trình do dự bảo.
“Không có chỗ đứng thế cơ à?” Tạ Mân chọc hắn ta.
“Không có chỗ đứng cái gì, thế này là tôn trọng,” Tạ Trình bị nói trúng tim đen, bất chấp nói: “Thôi được rồi, mày muốn đưa đến thì cứ đưa đến, tao giữ chỗ cho. Ở nhà tao có tiếng nói lắm đấy, tao gửi địa chỉ thời gian cho mày sau”.
Cúp điện thoại, Tạ Mân hỏi Tùy Ngưỡng có muốn đi cùng không, Tùy Ngưỡng bảo được. Sau đó anh nhắc lại với Tạ Mân như nói đùa: “Chuyện cậu lấy tiền của bố trả nợ cho tôi, tôi cũng được biết từ chỗ anh ta đấy”.
“Anh ta nói với cậu hả?” Tạ Mân hỏi.
Thật ra Tạ Mân không thích Tùy Ngưỡng nhắc lại chuyện quá khứ lắm, bởi rõ ràng Tùy Ngưỡng cũng không vui, anh nói ra cũng chỉ tự hành hạ mình thôi.
“Anh ta nói với bạn là cậu bị phạt quỳ ở nhà, tôi vô tình nghe được”.
“Không phải sau đấy cậu trả lại nhanh lắm à, sếp Tùy.” Tạ Mân vắt óc nghĩ cách khiến chủ đề nói chuyện thoải mái hơn. Hắn ghé người vào Tùy Ngưỡng, nói: “Chuyện không vui có gì đâu mà nhớ lại, tôi đã quên lâu rồi. Vả lại cũng không đau xíu nào”.
Tùy Ngưỡng nhìn Tạ Mân, một lúc sau lại nói hắn giống thỏ con, lúc này Tạ Mân mới cảm giác Tùy Ngưỡng cũng chẳng buồn bã lắm.
Một tuần sau, Tạ Mân bay từ Dư Hải đến Viên Cảng để dự lễ đính hôn của Tạ Trình. Tùy Ngưỡng bận việc công ty, nói sẽ đến muộn.
Tạ Trình bao một nhà hàng đồ Tây, bày trí rất đẹp, xung quanh toàn là hoa hồng trắng tươi mát. Đúng là không có nhiều người tham gia, chỉ chừng hai, ba mươi người, phần lớn trong đó Tạ Mân đều thấy quen, hẳn là những người khá có tiếng tăm trong giới giải trí.
Tạ Trình vẫn ăn mặc chẳng đâu vào đâu, hắn ta đứng cạnh bạn gái, cười cái kiểu mà Tạ Mân thấy hệt như bị ngốc.
Bạn gái hắn ta, Nhan Song Văn còn xinh xắn hơn trong phim. Tạ Mân mới gặp cô lần đầu, cô lễ phép chào hỏi Tạ Mân, vừa lịch sự vừa dịu dàng. Tạ Mân thấy vậy mới nghi ngời Tạ Trình bỏ bùa gì người ta, nên người ta mới thích chàng công tử chẳng có ưu điểm gì như hắn ta.
Trước khi Tùy Ngưỡng đến, cô gái bên cạnh Tạ Mân bắt chuyện với hắn, nói Tạ Trình cho cô ấy xem video phỏng vấn của Tạ Mân ở công trường dự án dưỡng lão rồi.
Tạ Mân sợ nhất là nói đến chuyện này, nhưng lại không thể không trả lời, hắn đành phải bất chấp kể lại chuyện lúc đó cho cô gái kia.
Chưa được mấy câu thì mọi người xung quanh đều chú ý đến họ, bắt đầu vây quanh Tạ Mân hỏi han. Lúc này Tạ Mân mới biết, hẳn là Tạ Trình đã kể chuyện hắn nhận thưởng công dân danh dự cho tất cả bạn bè của Nhan Song Văn để khoe khoang, còn gửi video của hắn đi khắp nơi.
Tạ Mân tức đỏ cả mặt, lúc này thì Tùy Ngưỡng cũng tới.
Có lẽ Tùy Ngưỡng là người có tiếng ở Dư Hải, không ít người ở đây nhận ra và chào hỏi hắn, có người còn bảo: “Anh Tạ đang kể cho chúng tôi nghe chuyện phá án này”.
Tạ Mân xấu hổ không để đâu cho hết, chỉ muốn tóm tên Tạ Trình đang trao đổi về nghi thức kết hôn cạnh sân khấu ra đây tẩn một trận.
Tùy Ngưỡng hoàn toàn không có ý định giải cứu hắn, còn hả hê thêm dầu vào lửa, giả vờ hỏi han. Đến khi có người bỗng hỏi Tùy Ngưỡng có quan hệ gì với cặp đôi kia thì câu chuyện mới dừng lại.
Tạ Mân sửng sốt, đúng lúc này, Tạ Trình và Nhan Song Văn cũng trao đổi xong, đi về phía họ.
“Song Văn,” người kia thấy Tùy Ngưỡng chưa trả lời ngay bèn quay sang đùa với Nhan Song Văn: “Không ngờ cô còn quen cả chủ tịch Tùy đấy”.
“Sếp Tùy là bạn trai của em tôi.” Tạ Trình nghiêm túc giải thích.
Cách Tạ Trình lên tiếng rất tự nhiên, như thể việc nói ra Tạ Mân là em hắn ta là chuyện rất tự nhiên, em trai hắn ta có bạn trai cũng rất bình thường. Hy vọng khách mời ở đây có thể nhìn nhận Tạ Mân và Tùy Ngưỡng một cách bình đằng như cách họ chấp nhận hắn ta và Nhan Song Văn.
Tạ Mân nhìn Tạ Trình vụng về học cách thay đổi thành một người tốt, cố gắng tìm chủ đề nói chuyện với bạn bè của Nhan Song Văn, hắn bỗng nhận ra người anh mình ghét từ nhỏ đến lớn này cũng không tồi tệ đến vậy.
Ở thời điểm trưởng thành, họ đều chỉ nhận được sự giáo dục từ một gia đình không hoàn chỉnh, cùng với áp lực từ bố họ. Nhưng Tạ Trình tìm được Nhan Song Văn, Tạ Mân cũng tìm về được Tùy Ngưỡng. Kết cục của họ không tồi tệ đến vậy. Tạ Mân bỗng thấy cảm động, thầm nghĩ nếu mình đính hôn, hắn cũng có thể mời Tạ Trình.
Tối đó khi bữa tiệc kết thúc, Tạ Trình say khướt nằm trên sân khấu, cầm micro hát một bài tình ca lạc điệu.
Tạ Mân không nghe nổi nữa, bèn kéo Tùy Ngưỡng ra khỏi nhà hàng, bước vào buổi tối ở Viên Cảng.
Từ lần đầu tiên Tạ Mân gặp lại Tùy Ngưỡng trong thân thỏ đến giờ chỉ mới hơn nửa năm, Tạ Mân nhanh chóng quen với Viên Cảng. Hắn ngồi trong túi áo Tùy Ngưỡng, mặc bộ đồ bó cho thỏ Tùy Ngưỡng đặt may, cuối cùng lại trở về cơ thể mình, leo ngọn núi Tùy Ngưỡng thích leo mấy lần, cài vân tay vào khóa nhà Tùy Ngưỡng.
Về đến nhà, Tùy Ngưỡng phải vào thư phòng làm việc.
Tạ Mân đi theo anh, nằm nghỉ trên sô pha trong thư phòng.
Hắn cũng uống mấy hớp rượu, hơi chóng mặt, nhìn Tùy Ngưỡng gọi điện với cấp dưới xong thì đi tới cạnh một chiếc tủ, mở két ra, bảo muốn xem lại một bản hợp đồng cũ.
“Học sinh tiểu học,” Tùy Ngưỡng gọi hắn: “Lại đây học cách mở két sắt trong nhà”.
Tạ Mân uể oải ngồi dậy, qua đó nhìn. Tùy Ngưỡng hướng dẫn cách mở két cho hắn, đọc mật mã cho Tạ Mân, Tạ Mân không nhớ gì hết. Hắn ngáp dài, nằm bò trên lưng Tùy Ngưỡng như gấu túi, qua quýt nói “Nhớ rồi”.
Két đựng hợp đồng của Tùy Ngưỡng rất lớn, các loại văn bản được xếp theo phân loại. Vốn dĩ Tạ Mân chỉ nhìn thoáng qua thôi, nhưng hắn bỗng phát hiện có một xấp giấy được ghi là di chúc của Tùy Ngưỡng.
“Sếp Tùy,” Tạ Mân đứng thẳng dậy, rời khỏi người Tùy Ngưỡng, hắn vươn tay lấy tệp tài liệu kia ra: “Sao cậu còn trẻ mà đã làm cái này thế?”.
Tùy Ngưỡng muốn lấy lại di chúc, nhưng Tạ Mân lại quay đi không cho anh cầm.
“Không có gì đáng xem đâu.” Tùy Ngưỡng đè lên vai Tạ Mân, nhưng không giành lại. Giọng nói của anh cũng rất bình tĩnh, như thể chỉ không muốn Tạ Mân đọc lắm thôi.
Tạ Mân nhìn anh, hỏi: “Vậy tôi xem được không?”.
Tùy Ngưỡng chần chừ đáp “Được”, sau đó bổ sung: “Nhưng không có gì hay đâu”.
Tạ Mân mở ra, di chúc được lập vào ba năm trước. Khi đó từng có một vụ tai nạn hàng không khủng khiếp xảy ra ở nước khác, xung quanh Tạ Mân cũng có rất nhiều bạn bè trẻ tuổi quyết định lập di chúc.
Tạ Mân không có nguyện vọng gì, nhẹ nhõm vô cùng, còn trêu mọi người lo bò trắng răng, không ngờ Tùy Ngưỡng cũng là một trong số đó.
“Suýt nữa tôi đã lên chuyến bay đó,” Tùy Ngưỡng giải thích: “Đi bàn chuyện làm ăn. Lúc về tôi đã lập một bản di chúc, không có nguyên nhân gì khác đâu”.
Lúc Tùy Ngưỡng đang nói, Tạ Mân cũng giở đến trang người thụ hưởng, thấy tên mình nằm dưới tên mẹ Tùy Ngưỡng.
Trong văn bản có số chứng minh nhân dân của hắn, có địa chỉ nhà, thậm chí cả số điện thoại.
Tạ Mân ngẩng đầu nhìn Tùy Ngưỡng, sau đó cúi đầu đọc điều khoản. Hắn xem Tùy Ngưỡng chia tài sản thế nào, định để lại cho mình những gì, sau đó khẽ nói Tùy Ngưỡng: “Ngu ngốc”.
Tối hôm đó, Tạ Mân cùng Tùy Ngưỡng làm chuyện mà Tùy Ngưỡng thích làm trên thảm thư phòng.
Thảm rất mềm, cùng loại với thảm lông cừu ngoài phòng khách. Lông cừu mềm mại cọ lên da Tạ Mân, trong lúc mơ màng, Tạ Mân nhớ lại rất nhiều, rất nhiều chuyện từng xảy ra giữa hắn và Tùy Ngưỡng.
Tất cả đều là tốt nhất.
Thế giới và cuộc sống tồi tệ theo cách của riêng nó, mỗi phút trôi qua đều có rất nhiều chuyện không vui xảy ra, có vẻ như mối tình từng gián đoạn còn chẳng thể xem là khiếm khuyết, thử lại lần nữa cũng không có gì đáng xấu hổ.
Động tác của Tùy Ngưỡng không nhẹ nhàng, nhưng nụ hôn lại rất dịu dàng, thậm chí những cái vuốt ve cũng có đôi lúc vụng về. Tạ Mân nhắm mắt, ôm chặt Tùy Ngưỡng, thầm nghĩ hắn sẵn lòng trở thành sự dũng cảm của Tùy Ngưỡng, duy nhất của Tùy Ngưỡng, tình yêu của Tùy Ngưỡng.
Hết.
Dù bị bố hắn cản trở đủ đường, Tạ Mân vẫn thành công dẫn Trì Nguyên đi, bắt đầu khởi nghiệp lần đầu tiên vào năm hai mươi chín tuổi của cuộc đời.
Hắn thuê công ty gần sân bay, trong tòa văn phòng cách căn nhà hắn với Tùy Ngưỡng mới mua không xa. Cường độ làm việc không cao hơn trước bao nhiêu, chẳng qua hắn không cần nhận những cuộc gọi áp lực từ bố mình nữa, tâm trạng khi làm việc cũng thư thả hơn nhiều. Sau hơn ba tháng làm quen, công ty dần đi vào quỹ đạo, mà nhiệt độ cũng dần hạ xuống.
Sức khỏe Tạ Mân vẫn chưa phải tốt lắm, khi vận động mạnh xương sườn vẫn hơi đau, dễ bị cảm, bị mệt hơn trước. Trên người hắn cũng có vài vết sẹo mờ, nhưng hắn không để bụng lắm.
Tạ Mân cảm giác cuộc sống của mình yên ổn hơn nhiều, cũng thừa nhận mình rất dễ thỏa mãn, rất dễ dỗ. Chỉ cần gặp được Tùy Ngưỡng những lúc hắn muốn gặp, có thể liên lạc nói chuyện với Tùy Ngưỡng bất cứ lúc nào là mọi tức giận, không cam lòng từng có đều không còn quan trọng nữa.
Tạ Mân nghi ngờ ngoài biến thân thành thỏ ra, trong đầu hắn còn có một lỗ sâu thần bí nữa. Bởi vậy nên tuổi mười chín và hai mươi chín của hắn mới thể nối liền vào nhau như vậy, khiến hắn cảm giác mình đang sống một cuộc sống lý tưởng, không có phiền muộn gì.
Một ngày tháng mười một, Tạ Mân bất ngờ nhận cuộc gọi từ Tạ Trình.
Khi đó hắn đang ở Viên Cảng, buổi tối leo núi, lên đài quan sát ngắm cảnh cùng Tùy Ngưỡng.
Chừng một năm Tạ Trình mới gọi cho hắn được một lần, Tạ Mân tựa bên cạnh Tùy Ngưỡng nghe điện thoại, Tạ Trình nói: “Chiều tao mới xem trao thưởng công dân danh dự Dư Hải bạn gái gửi cho, trông mày đứng trên sân khấu như thằng thiểu năng ấy”.
“Lại còn mặc vest trắng cơ, đóng giả làm hoàng tử à?” Hắn ta châm chọc Tạ Mân.
Tạ Mân chỉ đáp “Cút”.
Tùy Ngưỡng ngoảnh sang nhìn hắn, mái tóc tung bay trong gió đêm. Tạ Mân thấy Tùy Ngưỡng thật sự rất đẹp trai, không kìm lòng lại gần, tựa mặt lên vai anh. Tùy Ngưỡng hơi chững lại, sau đó nhẹ nhàng ôm eo hắn.
“Có phải mày không hay tới Viên Cảng không?” Chẳng mấy khi Tạ Trình mới không cãi nhau với hắn: “Tuần sau tao với bạn gái đính hôn, mày đến được không?”.
“Thật hả?” Tạ Mân ngạc nhiên.
“Tao lừa mày làm gì?” Nhắc đến bạn gái, giọng Tạ Trình nghiêm túc hẳn lên: “Dạo này tao làm thời gian kiếm được chút đỉnh, bọn tao định đính hôn, không mời nhiều đâu, phần lớn là bạn cô ấy. Tao cũng không báo cho bố”.
Tạ Mân hơi chần chừ, Tạ Trình mặt dày đòi hỏi tiếp: “Tao không quen biết ai ở Viên Cảng hết, bạn bè cô ấy thì coi thường tao. Mày mặc đẹp vào, đến cho tao oai tí”.
“Tạ Trình, anh thấy anh có gì đáng để người ta coi trọng anh không?” Tạ Mân hỏi thẳng.
“Tóm lại là mày có đến không?” Tạ Trình ngó lơ câu hỏi của hắn: “Thời gian địa điểm tao gửi sau”.
Vốn dĩ Tạ Mân muốn từ chối, nhưng cảm nhận độ ấm của Tùy Ngưỡng, tim hắn nảy lên. Tạ Mân nửa muốn dọa Tạ Trình, nửa thật lòng, hỏi: “Tôi đưa bạn trai đến được không?”.
Ngay sau đó, Tạ Trình im lặng.
Nửa phút sau hắn ta mới hỏi lại bằng giọng điệu xen lẫn sự sợ hãi: “Sao tự nhiên mày lại gay thế?”.
“Đừng lắm chuyện, có được không?” Tạ Mân bực dọc hỏi.
“Ai thế? Tao có quen không?” Tạ Trình lề mà lề mề, hắn ta dừng một lát, sau đó hoảng hốt hỏi: “Không phải Giang Tứ đấy chứ?”.
“Cút.” Tạ Mân mắng hắn ta.
“…Nhưng tao chưa hỏi bạn gái tao.” Tạ Trình do dự bảo.
“Không có chỗ đứng thế cơ à?” Tạ Mân chọc hắn ta.
“Không có chỗ đứng cái gì, thế này là tôn trọng,” Tạ Trình bị nói trúng tim đen, bất chấp nói: “Thôi được rồi, mày muốn đưa đến thì cứ đưa đến, tao giữ chỗ cho. Ở nhà tao có tiếng nói lắm đấy, tao gửi địa chỉ thời gian cho mày sau”.
Cúp điện thoại, Tạ Mân hỏi Tùy Ngưỡng có muốn đi cùng không, Tùy Ngưỡng bảo được. Sau đó anh nhắc lại với Tạ Mân như nói đùa: “Chuyện cậu lấy tiền của bố trả nợ cho tôi, tôi cũng được biết từ chỗ anh ta đấy”.
“Anh ta nói với cậu hả?” Tạ Mân hỏi.
Thật ra Tạ Mân không thích Tùy Ngưỡng nhắc lại chuyện quá khứ lắm, bởi rõ ràng Tùy Ngưỡng cũng không vui, anh nói ra cũng chỉ tự hành hạ mình thôi.
“Anh ta nói với bạn là cậu bị phạt quỳ ở nhà, tôi vô tình nghe được”.
“Không phải sau đấy cậu trả lại nhanh lắm à, sếp Tùy.” Tạ Mân vắt óc nghĩ cách khiến chủ đề nói chuyện thoải mái hơn. Hắn ghé người vào Tùy Ngưỡng, nói: “Chuyện không vui có gì đâu mà nhớ lại, tôi đã quên lâu rồi. Vả lại cũng không đau xíu nào”.
Tùy Ngưỡng nhìn Tạ Mân, một lúc sau lại nói hắn giống thỏ con, lúc này Tạ Mân mới cảm giác Tùy Ngưỡng cũng chẳng buồn bã lắm.
Một tuần sau, Tạ Mân bay từ Dư Hải đến Viên Cảng để dự lễ đính hôn của Tạ Trình. Tùy Ngưỡng bận việc công ty, nói sẽ đến muộn.
Tạ Trình bao một nhà hàng đồ Tây, bày trí rất đẹp, xung quanh toàn là hoa hồng trắng tươi mát. Đúng là không có nhiều người tham gia, chỉ chừng hai, ba mươi người, phần lớn trong đó Tạ Mân đều thấy quen, hẳn là những người khá có tiếng tăm trong giới giải trí.
Tạ Trình vẫn ăn mặc chẳng đâu vào đâu, hắn ta đứng cạnh bạn gái, cười cái kiểu mà Tạ Mân thấy hệt như bị ngốc.
Bạn gái hắn ta, Nhan Song Văn còn xinh xắn hơn trong phim. Tạ Mân mới gặp cô lần đầu, cô lễ phép chào hỏi Tạ Mân, vừa lịch sự vừa dịu dàng. Tạ Mân thấy vậy mới nghi ngời Tạ Trình bỏ bùa gì người ta, nên người ta mới thích chàng công tử chẳng có ưu điểm gì như hắn ta.
Trước khi Tùy Ngưỡng đến, cô gái bên cạnh Tạ Mân bắt chuyện với hắn, nói Tạ Trình cho cô ấy xem video phỏng vấn của Tạ Mân ở công trường dự án dưỡng lão rồi.
Tạ Mân sợ nhất là nói đến chuyện này, nhưng lại không thể không trả lời, hắn đành phải bất chấp kể lại chuyện lúc đó cho cô gái kia.
Chưa được mấy câu thì mọi người xung quanh đều chú ý đến họ, bắt đầu vây quanh Tạ Mân hỏi han. Lúc này Tạ Mân mới biết, hẳn là Tạ Trình đã kể chuyện hắn nhận thưởng công dân danh dự cho tất cả bạn bè của Nhan Song Văn để khoe khoang, còn gửi video của hắn đi khắp nơi.
Tạ Mân tức đỏ cả mặt, lúc này thì Tùy Ngưỡng cũng tới.
Có lẽ Tùy Ngưỡng là người có tiếng ở Dư Hải, không ít người ở đây nhận ra và chào hỏi hắn, có người còn bảo: “Anh Tạ đang kể cho chúng tôi nghe chuyện phá án này”.
Tạ Mân xấu hổ không để đâu cho hết, chỉ muốn tóm tên Tạ Trình đang trao đổi về nghi thức kết hôn cạnh sân khấu ra đây tẩn một trận.
Tùy Ngưỡng hoàn toàn không có ý định giải cứu hắn, còn hả hê thêm dầu vào lửa, giả vờ hỏi han. Đến khi có người bỗng hỏi Tùy Ngưỡng có quan hệ gì với cặp đôi kia thì câu chuyện mới dừng lại.
Tạ Mân sửng sốt, đúng lúc này, Tạ Trình và Nhan Song Văn cũng trao đổi xong, đi về phía họ.
“Song Văn,” người kia thấy Tùy Ngưỡng chưa trả lời ngay bèn quay sang đùa với Nhan Song Văn: “Không ngờ cô còn quen cả chủ tịch Tùy đấy”.
“Sếp Tùy là bạn trai của em tôi.” Tạ Trình nghiêm túc giải thích.
Cách Tạ Trình lên tiếng rất tự nhiên, như thể việc nói ra Tạ Mân là em hắn ta là chuyện rất tự nhiên, em trai hắn ta có bạn trai cũng rất bình thường. Hy vọng khách mời ở đây có thể nhìn nhận Tạ Mân và Tùy Ngưỡng một cách bình đằng như cách họ chấp nhận hắn ta và Nhan Song Văn.
Tạ Mân nhìn Tạ Trình vụng về học cách thay đổi thành một người tốt, cố gắng tìm chủ đề nói chuyện với bạn bè của Nhan Song Văn, hắn bỗng nhận ra người anh mình ghét từ nhỏ đến lớn này cũng không tồi tệ đến vậy.
Ở thời điểm trưởng thành, họ đều chỉ nhận được sự giáo dục từ một gia đình không hoàn chỉnh, cùng với áp lực từ bố họ. Nhưng Tạ Trình tìm được Nhan Song Văn, Tạ Mân cũng tìm về được Tùy Ngưỡng. Kết cục của họ không tồi tệ đến vậy. Tạ Mân bỗng thấy cảm động, thầm nghĩ nếu mình đính hôn, hắn cũng có thể mời Tạ Trình.
Tối đó khi bữa tiệc kết thúc, Tạ Trình say khướt nằm trên sân khấu, cầm micro hát một bài tình ca lạc điệu.
Tạ Mân không nghe nổi nữa, bèn kéo Tùy Ngưỡng ra khỏi nhà hàng, bước vào buổi tối ở Viên Cảng.
Từ lần đầu tiên Tạ Mân gặp lại Tùy Ngưỡng trong thân thỏ đến giờ chỉ mới hơn nửa năm, Tạ Mân nhanh chóng quen với Viên Cảng. Hắn ngồi trong túi áo Tùy Ngưỡng, mặc bộ đồ bó cho thỏ Tùy Ngưỡng đặt may, cuối cùng lại trở về cơ thể mình, leo ngọn núi Tùy Ngưỡng thích leo mấy lần, cài vân tay vào khóa nhà Tùy Ngưỡng.
Về đến nhà, Tùy Ngưỡng phải vào thư phòng làm việc.
Tạ Mân đi theo anh, nằm nghỉ trên sô pha trong thư phòng.
Hắn cũng uống mấy hớp rượu, hơi chóng mặt, nhìn Tùy Ngưỡng gọi điện với cấp dưới xong thì đi tới cạnh một chiếc tủ, mở két ra, bảo muốn xem lại một bản hợp đồng cũ.
“Học sinh tiểu học,” Tùy Ngưỡng gọi hắn: “Lại đây học cách mở két sắt trong nhà”.
Tạ Mân uể oải ngồi dậy, qua đó nhìn. Tùy Ngưỡng hướng dẫn cách mở két cho hắn, đọc mật mã cho Tạ Mân, Tạ Mân không nhớ gì hết. Hắn ngáp dài, nằm bò trên lưng Tùy Ngưỡng như gấu túi, qua quýt nói “Nhớ rồi”.
Két đựng hợp đồng của Tùy Ngưỡng rất lớn, các loại văn bản được xếp theo phân loại. Vốn dĩ Tạ Mân chỉ nhìn thoáng qua thôi, nhưng hắn bỗng phát hiện có một xấp giấy được ghi là di chúc của Tùy Ngưỡng.
“Sếp Tùy,” Tạ Mân đứng thẳng dậy, rời khỏi người Tùy Ngưỡng, hắn vươn tay lấy tệp tài liệu kia ra: “Sao cậu còn trẻ mà đã làm cái này thế?”.
Tùy Ngưỡng muốn lấy lại di chúc, nhưng Tạ Mân lại quay đi không cho anh cầm.
“Không có gì đáng xem đâu.” Tùy Ngưỡng đè lên vai Tạ Mân, nhưng không giành lại. Giọng nói của anh cũng rất bình tĩnh, như thể chỉ không muốn Tạ Mân đọc lắm thôi.
Tạ Mân nhìn anh, hỏi: “Vậy tôi xem được không?”.
Tùy Ngưỡng chần chừ đáp “Được”, sau đó bổ sung: “Nhưng không có gì hay đâu”.
Tạ Mân mở ra, di chúc được lập vào ba năm trước. Khi đó từng có một vụ tai nạn hàng không khủng khiếp xảy ra ở nước khác, xung quanh Tạ Mân cũng có rất nhiều bạn bè trẻ tuổi quyết định lập di chúc.
Tạ Mân không có nguyện vọng gì, nhẹ nhõm vô cùng, còn trêu mọi người lo bò trắng răng, không ngờ Tùy Ngưỡng cũng là một trong số đó.
“Suýt nữa tôi đã lên chuyến bay đó,” Tùy Ngưỡng giải thích: “Đi bàn chuyện làm ăn. Lúc về tôi đã lập một bản di chúc, không có nguyên nhân gì khác đâu”.
Lúc Tùy Ngưỡng đang nói, Tạ Mân cũng giở đến trang người thụ hưởng, thấy tên mình nằm dưới tên mẹ Tùy Ngưỡng.
Trong văn bản có số chứng minh nhân dân của hắn, có địa chỉ nhà, thậm chí cả số điện thoại.
Tạ Mân ngẩng đầu nhìn Tùy Ngưỡng, sau đó cúi đầu đọc điều khoản. Hắn xem Tùy Ngưỡng chia tài sản thế nào, định để lại cho mình những gì, sau đó khẽ nói Tùy Ngưỡng: “Ngu ngốc”.
Tối hôm đó, Tạ Mân cùng Tùy Ngưỡng làm chuyện mà Tùy Ngưỡng thích làm trên thảm thư phòng.
Thảm rất mềm, cùng loại với thảm lông cừu ngoài phòng khách. Lông cừu mềm mại cọ lên da Tạ Mân, trong lúc mơ màng, Tạ Mân nhớ lại rất nhiều, rất nhiều chuyện từng xảy ra giữa hắn và Tùy Ngưỡng.
Tất cả đều là tốt nhất.
Thế giới và cuộc sống tồi tệ theo cách của riêng nó, mỗi phút trôi qua đều có rất nhiều chuyện không vui xảy ra, có vẻ như mối tình từng gián đoạn còn chẳng thể xem là khiếm khuyết, thử lại lần nữa cũng không có gì đáng xấu hổ.
Động tác của Tùy Ngưỡng không nhẹ nhàng, nhưng nụ hôn lại rất dịu dàng, thậm chí những cái vuốt ve cũng có đôi lúc vụng về. Tạ Mân nhắm mắt, ôm chặt Tùy Ngưỡng, thầm nghĩ hắn sẵn lòng trở thành sự dũng cảm của Tùy Ngưỡng, duy nhất của Tùy Ngưỡng, tình yêu của Tùy Ngưỡng.
Hết.