Chương 31
“Sao tôi lại biến thành thỏ rồi?”.
Nghe Tạ Mân nói vậy, ngoài sự lo lắng và tư lự khi Tạ Mân ngất xỉu, Tùy Ngưỡng còn có một cảm giác chột dạ không rõ ràng.
Bởi anh nghi ngờ có lẽ chuyện này là do một thời gian trước anh lại mua “sản phẩm mê tín” của đại sư Dịch.
Chuyện này phải kể từ hôm sinh nhật anh gặp Tạ Mân.
Hôm ấy Tạ Mân rất yếu, đứng lên thôi cũng hao sức, hơi nhúc nhích một chút đều như rất đau đớn, thậm chí phải tiêm thuốc an thần mới ngủ được. Sau khi rời khỏi bệnh viện, Tùy Ngưỡng liên lạc với đại sư, hỏi ông tại sao Tạ Mân chưa khỏe hẳn mà đã rời khỏi con thỏ rồi.
Câu trả lời của đại sư là: “Nếu cậu ấy đã về lại cơ thể thì chứng tỏ sự đau đớn đã nằm trong phạm vi cậu ấy có thể chịu đựng rồi”.
“Anh Tùy,” đại sư nhìn anh, khuyên: “Bệnh nhân nằm trên giường lâu vậy mà vừa về đã khỏe mạnh, không có việc gì cũng không thực tế mà. Nhưng cậu ấy đã về được rồi, chắc chắn vết thương cũng hồi phục kha khá, anh không cần lo quá”.
Sau đó đại sư lại chuyển chủ đề: “Anh Tùy này, một lá bùa tráo hồn chỉ dùng được một lần thôi, anh muốn đặt làm lá nữa không?”.
Ông ta giới thiệu: “Lẽ ra bần tăng không vẽ bùa này nữa, nhưng chuyện làm phép dạo này giao hết cho đệ tử làm rồi, bần tăng hơi rảnh, anh còn là khách quen nữa”.
“Nếu anh cần, lần này tôi sẽ làm bùa tinh vi hơn chút, ví dụ như có thể giải quyết những vấn đề ham ngủ, thời gian chuyển đổi cơ thể quá dài. Không phải bần tăng tự làm tự khen chứ, cả giới này anh không tìm được ai khác làm được bùa tráo hồn hoàn hảo như vậy đâu”.
Ông ta đã nói đến vậy rồi, đương nhiên Tùy Ngưỡng phải mua.
Chẳng qua một lời nói dối luôn kéo theo nhiều lời nói dối khác, lần trước Tùy Ngưỡng nhờ đại sư che giấu nguyên nhân Tạ Mân tráo hồn sau tai nạn giúp anh rồi, lần này lại càng khó mở miệng.
Tối nay Tạ Mân đang ăn cơm bỗng ngất xỉu, Tùy Ngưỡng vội vàng gọi cấp cứu đưa hắn đến bệnh viện, chẩn đoán ban đầu của bác sĩ là thức ăn phản ứng với thuốc gây sốc, rửa ruột cho hắn xong thì cầm đồ ăn đi xét nghiệm.
Tùy Ngưỡng ngồi đợi trên hành lang, lúc đó anh gần như hoang mang, không thể suy nghĩ chuyện gì, bỗng cảm thấy món đồ chơi nho nhỏ trong túi áo mình cử động.
Tùy Ngưỡng lấy nó ra, tứ chi được chiếc áo bó màu hồng ôm chặt nhúc nhích vụng về, ôm ngón tay Tùy Ngưỡng. Nó ôm rất chặt, như sợ mình rơi xuống, Tùy Ngưỡng rất quen với độ mạnh này, là của Tạ Mân.
“Tùy Ngưỡng,” Tạ Mân hỏi anh: “Vừa rồi tôi bị sao thế?”.
Hành lang bệnh viện không phải nơi thích hợp để nói chuyện, Tùy Ngưỡng chưa kịp trả lời thì Trì Nguyên và Đàm Tư Thần đã vội vàng chạy vào từ sảnh thang máy. Tùy Ngưỡng nhét thỏ con vào túi áo, Trì Nguyên đến chỗ anh, hỏi: “Anh Tùy, giám đốc Tạ làm sao thế?”.
Tùy Ngưỡng tóm gọn lại chẩn đoán của bác sĩ cho họ, Trì Nguyên nhíu mày suy nghĩ: “Sao bệnh viện lại mắc sai lầm cơ bản này được…” Tùy Ngưỡng cũng thấy khó hiểu nhìn Trì Nguyên.
Đúng lúc này, bác sĩ ra ngoài. Bác sĩ nói Tạ Mân không còn nguy hiểm, nhưng phải quan sát thêm một thời gian. Vì lần trước Tạ Mân bị tai nạn vẫn chưa hồi phục hẳn, vốn đã yếu ớt lại thêm chuyện ngoài ý muốn này, giờ hắn hãy còn hôn mê, chưa tỉnh.
Tùy Ngưỡng vào trong cùng cấp dưới của Tạ Mân, nhìn Tạ Mân bên kia vách kính. Mặt Tạ Mân trắng bệch, hắn nhắm chặt mắt, mím môi, trông cực kỳ tủi thân.
Dù bây giờ Tạ Mân thật đang ở trong túi áo Tùy Ngưỡng, thậm chí còn có thể nhảy nhót tưng bừng, nhưng nhớ lại lúc Tạ Mân ngất xỉu, Tùy Ngưỡng vẫn chưa hết lo lắng. Trước đây anh chỉ biết Tạ Mân bận rộn công việc, không ngờ hắn còn gặp nguy hiểm khác nữa.
Có Trì Nguyên và Đàm Tư Thần ở bệnh viện, Tùy Ngưỡng không ở lại lâu, dẫn Tạ Mân về chỗ ở của mình.
May sao lần này đến Dư Hải, anh ở trong một căn aparthotel gần nhà Tạ Mân chứ không phải ở căn hộ khác cùng khu nhà với hắn, nếu không Tạ Mân mà hỏi anh sợ mình không giải thích được.
Vào phòng, Tùy Ngưỡng lấy Tạ Mân ra.
Thỏ con đứng trên tay anh, hắn không vội quan tâm tình hình của mình hay thảo luận nguyên nhân bị sốc mà tra hỏi Tùy Ngưỡng: “Sao cậu lại mang đồ chơi theo thế?”.
“Giờ nó là vật may mắn của tôi,” Tùy Ngưỡng cười với hắn: “Không được à?”.
“Cấm cậu thay quần áo cho tôi nữa,” Tạ Mân nghiêm túc tuyên bố: “Thay lại bộ đen giúp tôi”.
“Tôi không mang theo, làm sao giờ? Cậu chịu khó mấy hôm được không?” Tùy Ngưỡng gảy tay hắn, Tạ Mân lắc đầu đẩy ngón tay Tùy Ngưỡng ra. Tùy Ngưỡng bỗng hỏi hắn: “Cậu thấy ổn chứ, Tạ Mân?”.
“Tôi chẳng biết nữa,” Tạ Mân bảo: “Hồi nãy tự nhiên ngất xỉu, tôi chỉ nhớ thịt gà siêu đắng thôi”.
“Gần đây cậu có gặp chuyện gì bất thường trong công việc không?” Tùy Ngưỡng vẫn còn lo nghĩ, bèn thảo luận với hắn.
“Ngày nào cũng mệt gần chết có phải bất thường?” Tạ Mân ậm ờ kêu ca, hắn nhảy khỏi tay Tùy Ngưỡng rồi đáp xuống sô pha, nhưng vì đứng không vững nên lại ngã ngay xuống.
Thỏ con nhanh nhẹn trở mình ngồi dậy, linh hoạt đến nỗi Tùy Ngưỡng cảm giác Tạ Mân không lo cho sự an nguy của cơ thể mình chút nào, lại còn hơi hào hứng.
Tùy Ngưỡng gọi tên hắn, hắn mới chịu bình tĩnh lại, suy nghĩ rồi nói: “Hình như là không”.
“À đúng rồi, hôm nay lúc họp tôi phát hiện một dự án hình như hơi có vấn đề…” Tạ Mân chần chừ nói: “Cậu có cầm điện thoại của tôi không?”.
Tùy Ngưỡng sửng sốt, chợt nhận ra lúc này mình lo lắng quá, quên chưa đưa điện thoại của Tạ Mân cho cấp dưới của hắn.
Anh vừa “Ừ” một cái Tạ Mân đã như tóm được đuôi anh, đắc chí nói: “Giỏi lắm Tùy Ngưỡng, lén cầm điện thoại của tôi”.
Sau đó không đợi Tùy Ngưỡng trả lời, hắn đã nói tiếp: “Cậu mở điện thoại của tôi ra, tôi cho cậu xem dự án đó”.
Tùy Ngưỡng mở tệp dự án mà Tạ Mân nói ra theo hướng dẫn của hắn.
Quả thật có đôi chút khác thường khi nhìn vào tiến độ dự án trước khi Tạ Mân bị tai nạn và tình hình thu chi hiện tại, Tùy Ngưỡng vừa định hỏi kỹ hơn thì một tin nhắn mới nhảy ra, hiển thị ở mục thông báo phía trên.
Người nhắn tin tên là Thang Tòng Lộ, hỏi Tạ Mân đã khỏe hơn chưa, đã ăn nhân sâm người ta tặng chưa. Hôm trước thấy hắn gầy như vậy đã đau lòng lắm.
Bé thỏ LEGO đang ngồi sát màn hình, hào hứng thảo luận về dữ liệu, vừa thấy tin nhắn đã “tắt tiếng” ngay. Bầu không khí chìm vào im lặng.
Tùy Ngưỡng nhìn thỏ con hai giây, hỏi: “Ăn nhân sâm người ta tặng chưa kìa? Tạ Mân”.
“Có cần tôi trả lời giúp cậu không?”.
Trông thỏ con có vẻ cứng ngắc, hắn nói: “Tôi đang hôn mê mà, trả lời cái gì”.
“Có vẻ là một cô gái nhỉ,” Tùy Ngưỡng không kìm nén được, hỏi Tạ Mân: “Cô ấy quan tâm cậu thế này, là một trong những đối tượng xem mắt của cậu à?”.
“Lượn,” Tạ Mân khẽ mắng anh: “Đối tác của công ty thôi. Mấy hôm trước có gặp nhau làm việc, cậu đừng nói bừa”.
“Vậy à?” Tạ Mân hỏi hắn: “Cô ấy có đẹp không?”.
Tạ Mân im lặng một chốc, không trả lời câu hỏi của Tùy Ngưỡng mà lạnh lùng nói: “Hỏi nhiều vậy là cậu muốn theo đuổi à?”.
“Đương nhiên là không,” Tùy Ngưỡng nhìn Tạ Mân, cảm giác hắn có hơi giấu đầu hở đuôi. Tùy Ngưỡng càng không kiểm soát được, cười bảo: “Chỉ hỏi thôi, tôi còn tưởng cậu tính hẹn hò cơ”.
“À, thế à?” Thỏ con quay đầu về phía anh, chắc là đang nhìn anh.
“Cậu có người để tìm hiểu cũng bình thường, dù sao cũng không nhỏ nữa,” Tùy Ngưỡng nói: “Không cần xấu hổ”.
“Đương nhiên là bình thường,” Tạ Mân cười, nói: “Nhưng hình như chuyện này không liên quan đến cậu nhỉ?”.
Rõ ràng Tạ Mân thấy anh phiền rồi, Tùy Ngưỡng cũng biết mình hỏi nhiều sai nhiều, anh thấy Tạ Mân đá vào nút tắt màn hình, khóa điện thoại: “Mai trả điện thoại của tôi cho cấp dưới giúp tôi được không?”.
Tùy Ngưỡng nói “Được”, Tạ Mân bèn nhảy ra xa, như thể muốn nhảy lên điều khiển mở ti vi. Tùy Ngưỡng biết mình không nên chọc giận Tạ Mân nữa, bèn thò tay ra túm đuôi Tạ Mân.
Mấy bộ đồ anh mới đặt đều có phần đuôi, giờ muốn nắm đuôi Tạ Mân dễ lắm. Tạ Mân lảo đảo vì bị anh kéo đuôi, nhưng hắn vẫn im lặng muốn nhảy về phía trước, Tùy Ngưỡng nắm lấy hắn, xin lỗi.
“Tôi hỏi nhiều quá,” Tùy Ngưỡng nghe thấy mình nói: “Cậu đừng tức giận”.
Thỏ con giả chết trong tay anh, không thèm cử động.
Tùy Ngưỡng nhớ hồi trước có một lần, Tạ Mân học môn tiếng Tây Ban Nha xong ra khỏi lớp cùng Trang Lạc Ưu, bắt gặp Tùy Ngưỡng. Hai người đang thảo luận về bài tập, đứng rất sát nhau, Tạ Mân vừa ngẩng đầu thấy Tùy Ngưỡng bèn im bặt.
Trên đường từ thư viện về khu Bảo Tây, Tùy Ngưỡng trêu chọc Tạ Mân. Lúc đó Tạ Mân vội vàng không cho Tùy Ngưỡng nói nữa, bảo anh còn nói mấy chuyện này thì hắn sẽ về nhà, sau đó lại lén lút kéo tay Tùy Ngưỡng ở chỗ vắng người.
Tay hắn vừa mềm vừa lạnh, nói: “Tùy Ngưỡng, cậu ghen đúng không?”. Tùy Ngưỡng không thừa nhận, hắn lại nhất quyết đánh trả, bảo Tùy Ngưỡng hẹp hòi, nên vừa về đến nhà Tùy Ngưỡng đã chặn môi Tạ Mân.
Lúc đó Tùy Ngưỡng đùa, Tạ Mân còn vụng về dỗ anh, bây giờ Tùy Ngưỡng để bụng thật rồi lại chỉ có thể xin lỗi. Vì anh lại phá hỏng bầu không khí thoải mái một lần nữa.
Cuối cùng Tạ Mân vẫn phải cưỡng ép đổi chủ đề, cho Tùy Ngưỡng đường xuống: “Sau này đừng mặc cho tôi loại quần áo này nữa được không?”
Bé thỏ LEGO ngẩng đầu, yêu cầu với giọng điệu ra lệnh.
“Màu hồng không đáng yêu à?” Tùy Ngưỡng khẽ hỏi, tiện tay sờ móng vuốt được bọc trong quần áo của hắn.
“Nữ tính chết đi được.” Tạ Mân mắng.
“Tôi không mang quần áo của cậu đến Dư Hải thật,” Tùy Ngưỡng giải thích: “Chắc phải mấy hôm nữa”.
“Thôi được rồi.” Tạ Mân miễn cưỡng nói.
Tùy Ngưỡng đặt tay trước mặt Tạ Mân, Tạ Mân nhìn một lát, nhảy lên tay anh, nói: “Mai tôi muốn ngủ nướng”, Tùy Ngưỡng nói “Được”. Dù rất muốn nhưng anh không biết làm sao để ôm một chú thỏ nhỏ như vậy, chỉ có thể nắm tay lại.
Tạ Mân không chống cự, hắn nằm yên trong tay anh một lát, bỗng nói: “Tôi chưa ăn chỗ nhân sâm đó, tôi không ăn mấy món này mà để không cũng phí, nếu cậu lấy thì tôi tặng cậu”.
“Tôi cũng không ăn.” Tùy Ngưỡng nói.
“Tạ Mân,” Tùy Ngưỡng cảm thấy mình thế này xấu xa lắm, nhưng anh vẫn hỏi câu này vào lúc quan hệ của hai người mới dịu đi đôi chút: “Nếu tôi và cô Thang cùng tặng nhân sâm, cậu sẽ ăn của ai trước?”.
Tạ Mân tức đến bật cười: “Cậu bị hâm à?”.
“Không ăn của ai hết”.
Tùy Ngưỡng thấy hắn không tức giận, bèn hỏi tiếp: “Nếu phải chọn thì sao?”.
“Cậu đi chữa não đi,” bé thỏ LEGO đánh vào tay Tùy Ngưỡng, không biết vì sao, có lẽ vì không địch lại sự kiên trì của Tùy Ngưỡng, một lát sau hắn mới trả lời đại: “Chắc là ăn nhân sâm của cô ấy trước”.
Sau đó hắn có vẻ nóng nảy hơn nhiều, cảnh cáo Tùy Ngưỡng: “Được rồi, sau này không được nói mấy chủ đề thiểu năng đấy nữa”.
Lần này Tùy Ngưỡng không hỏi thêm nữa, anh xoa lưng thỏ con, mở điện thoại của Tạ Mân ra tiếp tục xem báo cáo cùng hắn.
Nghe Tạ Mân nói vậy, ngoài sự lo lắng và tư lự khi Tạ Mân ngất xỉu, Tùy Ngưỡng còn có một cảm giác chột dạ không rõ ràng.
Bởi anh nghi ngờ có lẽ chuyện này là do một thời gian trước anh lại mua “sản phẩm mê tín” của đại sư Dịch.
Chuyện này phải kể từ hôm sinh nhật anh gặp Tạ Mân.
Hôm ấy Tạ Mân rất yếu, đứng lên thôi cũng hao sức, hơi nhúc nhích một chút đều như rất đau đớn, thậm chí phải tiêm thuốc an thần mới ngủ được. Sau khi rời khỏi bệnh viện, Tùy Ngưỡng liên lạc với đại sư, hỏi ông tại sao Tạ Mân chưa khỏe hẳn mà đã rời khỏi con thỏ rồi.
Câu trả lời của đại sư là: “Nếu cậu ấy đã về lại cơ thể thì chứng tỏ sự đau đớn đã nằm trong phạm vi cậu ấy có thể chịu đựng rồi”.
“Anh Tùy,” đại sư nhìn anh, khuyên: “Bệnh nhân nằm trên giường lâu vậy mà vừa về đã khỏe mạnh, không có việc gì cũng không thực tế mà. Nhưng cậu ấy đã về được rồi, chắc chắn vết thương cũng hồi phục kha khá, anh không cần lo quá”.
Sau đó đại sư lại chuyển chủ đề: “Anh Tùy này, một lá bùa tráo hồn chỉ dùng được một lần thôi, anh muốn đặt làm lá nữa không?”.
Ông ta giới thiệu: “Lẽ ra bần tăng không vẽ bùa này nữa, nhưng chuyện làm phép dạo này giao hết cho đệ tử làm rồi, bần tăng hơi rảnh, anh còn là khách quen nữa”.
“Nếu anh cần, lần này tôi sẽ làm bùa tinh vi hơn chút, ví dụ như có thể giải quyết những vấn đề ham ngủ, thời gian chuyển đổi cơ thể quá dài. Không phải bần tăng tự làm tự khen chứ, cả giới này anh không tìm được ai khác làm được bùa tráo hồn hoàn hảo như vậy đâu”.
Ông ta đã nói đến vậy rồi, đương nhiên Tùy Ngưỡng phải mua.
Chẳng qua một lời nói dối luôn kéo theo nhiều lời nói dối khác, lần trước Tùy Ngưỡng nhờ đại sư che giấu nguyên nhân Tạ Mân tráo hồn sau tai nạn giúp anh rồi, lần này lại càng khó mở miệng.
Tối nay Tạ Mân đang ăn cơm bỗng ngất xỉu, Tùy Ngưỡng vội vàng gọi cấp cứu đưa hắn đến bệnh viện, chẩn đoán ban đầu của bác sĩ là thức ăn phản ứng với thuốc gây sốc, rửa ruột cho hắn xong thì cầm đồ ăn đi xét nghiệm.
Tùy Ngưỡng ngồi đợi trên hành lang, lúc đó anh gần như hoang mang, không thể suy nghĩ chuyện gì, bỗng cảm thấy món đồ chơi nho nhỏ trong túi áo mình cử động.
Tùy Ngưỡng lấy nó ra, tứ chi được chiếc áo bó màu hồng ôm chặt nhúc nhích vụng về, ôm ngón tay Tùy Ngưỡng. Nó ôm rất chặt, như sợ mình rơi xuống, Tùy Ngưỡng rất quen với độ mạnh này, là của Tạ Mân.
“Tùy Ngưỡng,” Tạ Mân hỏi anh: “Vừa rồi tôi bị sao thế?”.
Hành lang bệnh viện không phải nơi thích hợp để nói chuyện, Tùy Ngưỡng chưa kịp trả lời thì Trì Nguyên và Đàm Tư Thần đã vội vàng chạy vào từ sảnh thang máy. Tùy Ngưỡng nhét thỏ con vào túi áo, Trì Nguyên đến chỗ anh, hỏi: “Anh Tùy, giám đốc Tạ làm sao thế?”.
Tùy Ngưỡng tóm gọn lại chẩn đoán của bác sĩ cho họ, Trì Nguyên nhíu mày suy nghĩ: “Sao bệnh viện lại mắc sai lầm cơ bản này được…” Tùy Ngưỡng cũng thấy khó hiểu nhìn Trì Nguyên.
Đúng lúc này, bác sĩ ra ngoài. Bác sĩ nói Tạ Mân không còn nguy hiểm, nhưng phải quan sát thêm một thời gian. Vì lần trước Tạ Mân bị tai nạn vẫn chưa hồi phục hẳn, vốn đã yếu ớt lại thêm chuyện ngoài ý muốn này, giờ hắn hãy còn hôn mê, chưa tỉnh.
Tùy Ngưỡng vào trong cùng cấp dưới của Tạ Mân, nhìn Tạ Mân bên kia vách kính. Mặt Tạ Mân trắng bệch, hắn nhắm chặt mắt, mím môi, trông cực kỳ tủi thân.
Dù bây giờ Tạ Mân thật đang ở trong túi áo Tùy Ngưỡng, thậm chí còn có thể nhảy nhót tưng bừng, nhưng nhớ lại lúc Tạ Mân ngất xỉu, Tùy Ngưỡng vẫn chưa hết lo lắng. Trước đây anh chỉ biết Tạ Mân bận rộn công việc, không ngờ hắn còn gặp nguy hiểm khác nữa.
Có Trì Nguyên và Đàm Tư Thần ở bệnh viện, Tùy Ngưỡng không ở lại lâu, dẫn Tạ Mân về chỗ ở của mình.
May sao lần này đến Dư Hải, anh ở trong một căn aparthotel gần nhà Tạ Mân chứ không phải ở căn hộ khác cùng khu nhà với hắn, nếu không Tạ Mân mà hỏi anh sợ mình không giải thích được.
Vào phòng, Tùy Ngưỡng lấy Tạ Mân ra.
Thỏ con đứng trên tay anh, hắn không vội quan tâm tình hình của mình hay thảo luận nguyên nhân bị sốc mà tra hỏi Tùy Ngưỡng: “Sao cậu lại mang đồ chơi theo thế?”.
“Giờ nó là vật may mắn của tôi,” Tùy Ngưỡng cười với hắn: “Không được à?”.
“Cấm cậu thay quần áo cho tôi nữa,” Tạ Mân nghiêm túc tuyên bố: “Thay lại bộ đen giúp tôi”.
“Tôi không mang theo, làm sao giờ? Cậu chịu khó mấy hôm được không?” Tùy Ngưỡng gảy tay hắn, Tạ Mân lắc đầu đẩy ngón tay Tùy Ngưỡng ra. Tùy Ngưỡng bỗng hỏi hắn: “Cậu thấy ổn chứ, Tạ Mân?”.
“Tôi chẳng biết nữa,” Tạ Mân bảo: “Hồi nãy tự nhiên ngất xỉu, tôi chỉ nhớ thịt gà siêu đắng thôi”.
“Gần đây cậu có gặp chuyện gì bất thường trong công việc không?” Tùy Ngưỡng vẫn còn lo nghĩ, bèn thảo luận với hắn.
“Ngày nào cũng mệt gần chết có phải bất thường?” Tạ Mân ậm ờ kêu ca, hắn nhảy khỏi tay Tùy Ngưỡng rồi đáp xuống sô pha, nhưng vì đứng không vững nên lại ngã ngay xuống.
Thỏ con nhanh nhẹn trở mình ngồi dậy, linh hoạt đến nỗi Tùy Ngưỡng cảm giác Tạ Mân không lo cho sự an nguy của cơ thể mình chút nào, lại còn hơi hào hứng.
Tùy Ngưỡng gọi tên hắn, hắn mới chịu bình tĩnh lại, suy nghĩ rồi nói: “Hình như là không”.
“À đúng rồi, hôm nay lúc họp tôi phát hiện một dự án hình như hơi có vấn đề…” Tạ Mân chần chừ nói: “Cậu có cầm điện thoại của tôi không?”.
Tùy Ngưỡng sửng sốt, chợt nhận ra lúc này mình lo lắng quá, quên chưa đưa điện thoại của Tạ Mân cho cấp dưới của hắn.
Anh vừa “Ừ” một cái Tạ Mân đã như tóm được đuôi anh, đắc chí nói: “Giỏi lắm Tùy Ngưỡng, lén cầm điện thoại của tôi”.
Sau đó không đợi Tùy Ngưỡng trả lời, hắn đã nói tiếp: “Cậu mở điện thoại của tôi ra, tôi cho cậu xem dự án đó”.
Tùy Ngưỡng mở tệp dự án mà Tạ Mân nói ra theo hướng dẫn của hắn.
Quả thật có đôi chút khác thường khi nhìn vào tiến độ dự án trước khi Tạ Mân bị tai nạn và tình hình thu chi hiện tại, Tùy Ngưỡng vừa định hỏi kỹ hơn thì một tin nhắn mới nhảy ra, hiển thị ở mục thông báo phía trên.
Người nhắn tin tên là Thang Tòng Lộ, hỏi Tạ Mân đã khỏe hơn chưa, đã ăn nhân sâm người ta tặng chưa. Hôm trước thấy hắn gầy như vậy đã đau lòng lắm.
Bé thỏ LEGO đang ngồi sát màn hình, hào hứng thảo luận về dữ liệu, vừa thấy tin nhắn đã “tắt tiếng” ngay. Bầu không khí chìm vào im lặng.
Tùy Ngưỡng nhìn thỏ con hai giây, hỏi: “Ăn nhân sâm người ta tặng chưa kìa? Tạ Mân”.
“Có cần tôi trả lời giúp cậu không?”.
Trông thỏ con có vẻ cứng ngắc, hắn nói: “Tôi đang hôn mê mà, trả lời cái gì”.
“Có vẻ là một cô gái nhỉ,” Tùy Ngưỡng không kìm nén được, hỏi Tạ Mân: “Cô ấy quan tâm cậu thế này, là một trong những đối tượng xem mắt của cậu à?”.
“Lượn,” Tạ Mân khẽ mắng anh: “Đối tác của công ty thôi. Mấy hôm trước có gặp nhau làm việc, cậu đừng nói bừa”.
“Vậy à?” Tạ Mân hỏi hắn: “Cô ấy có đẹp không?”.
Tạ Mân im lặng một chốc, không trả lời câu hỏi của Tùy Ngưỡng mà lạnh lùng nói: “Hỏi nhiều vậy là cậu muốn theo đuổi à?”.
“Đương nhiên là không,” Tùy Ngưỡng nhìn Tạ Mân, cảm giác hắn có hơi giấu đầu hở đuôi. Tùy Ngưỡng càng không kiểm soát được, cười bảo: “Chỉ hỏi thôi, tôi còn tưởng cậu tính hẹn hò cơ”.
“À, thế à?” Thỏ con quay đầu về phía anh, chắc là đang nhìn anh.
“Cậu có người để tìm hiểu cũng bình thường, dù sao cũng không nhỏ nữa,” Tùy Ngưỡng nói: “Không cần xấu hổ”.
“Đương nhiên là bình thường,” Tạ Mân cười, nói: “Nhưng hình như chuyện này không liên quan đến cậu nhỉ?”.
Rõ ràng Tạ Mân thấy anh phiền rồi, Tùy Ngưỡng cũng biết mình hỏi nhiều sai nhiều, anh thấy Tạ Mân đá vào nút tắt màn hình, khóa điện thoại: “Mai trả điện thoại của tôi cho cấp dưới giúp tôi được không?”.
Tùy Ngưỡng nói “Được”, Tạ Mân bèn nhảy ra xa, như thể muốn nhảy lên điều khiển mở ti vi. Tùy Ngưỡng biết mình không nên chọc giận Tạ Mân nữa, bèn thò tay ra túm đuôi Tạ Mân.
Mấy bộ đồ anh mới đặt đều có phần đuôi, giờ muốn nắm đuôi Tạ Mân dễ lắm. Tạ Mân lảo đảo vì bị anh kéo đuôi, nhưng hắn vẫn im lặng muốn nhảy về phía trước, Tùy Ngưỡng nắm lấy hắn, xin lỗi.
“Tôi hỏi nhiều quá,” Tùy Ngưỡng nghe thấy mình nói: “Cậu đừng tức giận”.
Thỏ con giả chết trong tay anh, không thèm cử động.
Tùy Ngưỡng nhớ hồi trước có một lần, Tạ Mân học môn tiếng Tây Ban Nha xong ra khỏi lớp cùng Trang Lạc Ưu, bắt gặp Tùy Ngưỡng. Hai người đang thảo luận về bài tập, đứng rất sát nhau, Tạ Mân vừa ngẩng đầu thấy Tùy Ngưỡng bèn im bặt.
Trên đường từ thư viện về khu Bảo Tây, Tùy Ngưỡng trêu chọc Tạ Mân. Lúc đó Tạ Mân vội vàng không cho Tùy Ngưỡng nói nữa, bảo anh còn nói mấy chuyện này thì hắn sẽ về nhà, sau đó lại lén lút kéo tay Tùy Ngưỡng ở chỗ vắng người.
Tay hắn vừa mềm vừa lạnh, nói: “Tùy Ngưỡng, cậu ghen đúng không?”. Tùy Ngưỡng không thừa nhận, hắn lại nhất quyết đánh trả, bảo Tùy Ngưỡng hẹp hòi, nên vừa về đến nhà Tùy Ngưỡng đã chặn môi Tạ Mân.
Lúc đó Tùy Ngưỡng đùa, Tạ Mân còn vụng về dỗ anh, bây giờ Tùy Ngưỡng để bụng thật rồi lại chỉ có thể xin lỗi. Vì anh lại phá hỏng bầu không khí thoải mái một lần nữa.
Cuối cùng Tạ Mân vẫn phải cưỡng ép đổi chủ đề, cho Tùy Ngưỡng đường xuống: “Sau này đừng mặc cho tôi loại quần áo này nữa được không?”
Bé thỏ LEGO ngẩng đầu, yêu cầu với giọng điệu ra lệnh.
“Màu hồng không đáng yêu à?” Tùy Ngưỡng khẽ hỏi, tiện tay sờ móng vuốt được bọc trong quần áo của hắn.
“Nữ tính chết đi được.” Tạ Mân mắng.
“Tôi không mang quần áo của cậu đến Dư Hải thật,” Tùy Ngưỡng giải thích: “Chắc phải mấy hôm nữa”.
“Thôi được rồi.” Tạ Mân miễn cưỡng nói.
Tùy Ngưỡng đặt tay trước mặt Tạ Mân, Tạ Mân nhìn một lát, nhảy lên tay anh, nói: “Mai tôi muốn ngủ nướng”, Tùy Ngưỡng nói “Được”. Dù rất muốn nhưng anh không biết làm sao để ôm một chú thỏ nhỏ như vậy, chỉ có thể nắm tay lại.
Tạ Mân không chống cự, hắn nằm yên trong tay anh một lát, bỗng nói: “Tôi chưa ăn chỗ nhân sâm đó, tôi không ăn mấy món này mà để không cũng phí, nếu cậu lấy thì tôi tặng cậu”.
“Tôi cũng không ăn.” Tùy Ngưỡng nói.
“Tạ Mân,” Tùy Ngưỡng cảm thấy mình thế này xấu xa lắm, nhưng anh vẫn hỏi câu này vào lúc quan hệ của hai người mới dịu đi đôi chút: “Nếu tôi và cô Thang cùng tặng nhân sâm, cậu sẽ ăn của ai trước?”.
Tạ Mân tức đến bật cười: “Cậu bị hâm à?”.
“Không ăn của ai hết”.
Tùy Ngưỡng thấy hắn không tức giận, bèn hỏi tiếp: “Nếu phải chọn thì sao?”.
“Cậu đi chữa não đi,” bé thỏ LEGO đánh vào tay Tùy Ngưỡng, không biết vì sao, có lẽ vì không địch lại sự kiên trì của Tùy Ngưỡng, một lát sau hắn mới trả lời đại: “Chắc là ăn nhân sâm của cô ấy trước”.
Sau đó hắn có vẻ nóng nảy hơn nhiều, cảnh cáo Tùy Ngưỡng: “Được rồi, sau này không được nói mấy chủ đề thiểu năng đấy nữa”.
Lần này Tùy Ngưỡng không hỏi thêm nữa, anh xoa lưng thỏ con, mở điện thoại của Tạ Mân ra tiếp tục xem báo cáo cùng hắn.