Chương 23
Bỗng chốc Viên Cảng gió lớn thét gào, mưa dông đan xen, giống như ngày tận thế.
Cơn mưa tầm tã thấm ướt cả thành phố, bầu trời ngoài cửa sổ mịt mù, mây đen che kín.
Tùy Ngưỡng phải hủy toàn bộ lịch trình đã sắp sẵn, ngồi trước cửa sổ sát đất với chú thỏ đồ chơi, bốn mắt nhìn nhau.
“Thành phố này không phù hợp để sống,” Tạ Mân chưa từng thấy Viên Cảng trở trời bao giờ, hắn dõng dạc bình luận: “Không khí Dư Hải không bằng Viên Cảng, nhưng thời tiết cũng không cực đoan thế này”.
Tùy Ngưỡng gật đầu đáp “Phải”, thỏ con mặc đồ đen lại nhảy lên mấy bước, gần như dán người vào cửa sổ, nói: “Nhưng trông cũng hoành tráng đấy, giống phim thảm họa.” Sau đó hắn quay lại, bỗng nói với Tùy Ngưỡng: “Tôi muốn xem phim thảm họa”.
Tùy Ngưỡng mở ti vi, chọn giúp hắn bộ phim hắn muốn xem, sau đó cũng ngồi xuống sô pha. Thỏ con dịch chân trên tay Tùy Ngưỡng, quay lại hỏi: “Cậu không làm việc à?”.
Tùy Ngưỡng “ừ” một tiếng, Tạ Mân bèn im lặng, hai người cùng ngồi xem.
Xem một lát, nhân vật chính trong phim đón sinh nhật, thắp nến.
Quà sinh nhật chất đầy trên bàn, người nhà ngồi xung quanh, nhân vật chính bắt đầu bóc từng món quà.
Xem tới đây, Tùy Ngưỡng không khỏi liên tưởng.
Có lẽ vì thời tiết âm u quá, mà Tạ Mân vẫn giữ im lặng, năng lực kiềm chế của Tùy Ngưỡng cũng kém đi, anh gượng gạo nói chuyện với Tạ Mân: “Tạ Mân, mọi khi cậu hay đón sinh nhật thế nào?”.
“Không thế nào hết,” Tạ Mân như đang đắm chìm trong nội dung phim, mấy giây sau mới trả lời: “Không có việc thì đi ăn cơm uống rượu với bạn, có việc thì làm việc”.
“Sao lại hỏi câu này?” Tạ Mân hỏi anh: “Còn lâu mới đến sinh nhật tôi, còn cậu thì sắp rồi đấy nhỉ?”.
“À, đúng rồi, đợi tôi về rồi khỏe lại,” Tạ Mân đạp chân sau lên tay Tùy Ngưỡng, “Tôi tặng quà sinh nhật cho cậu nhé, cảm ơn cậu thu nhận tôi khoảng thời gian này”.
“Tặng gì đây nhỉ?” Hắn tự biên tự diễn, tự bắt đầu suy nghĩ.
Lưng thỏ con được quần áo ôm trọn, bóng lưng đen sì, không thấy màu hồng, bộ dáng suy nghĩ quà tặng cũng cool ngầu.
Tùy Ngưỡng nghĩ trên đời này không có con thỏ LEGO nào đáng yêu hơn Tạ Mân, vừa hiếm hoi vừa không nỡ mất. Bởi Tùy Ngưỡng thật sự không còn nhiều thời gian có hắn, đợi đến lần tới Viên Cảng đổ mưa to, có lẽ Tùy Ngưỡng chỉ còn một mình.
“Cậu thích gì?” Chắc là thỏ con không nghĩ được, bèn hỏi Tùy Ngưỡng.
Tùy Ngưỡng nhẹ nhàng chạm vào tai hắn, nói: “Không cần tặng tôi”.
“Vẫn phải tặng chứ.” Tạ Mân rộng rãi, nói.
Tùy Ngưỡng không muốn hắn phải xoắn xuýt chuyện này, bèn kéo câu chuyện theo hướng mình muốn nói: “Cậu thích nhận quà gì? Thích cà rốt không?”.
“Cút,” quả nhiên Tạ Mân giơ chân đá anh: “Tôi không biết”.
“Sao lại không biết?” Tùy Ngưỡng cười, hỏi tiếp: “Bạn bè tặng gì thì cậu sẽ thấy vui?”.
“Không có gì thích lắm hết, hầu hết toàn là đối tác tặng quà sinh nhật cho tôi, không có gì hay cả,” Tạ Mân nói: “Chỉ có quà của đám Giang Tứ là tôi tự bóc thôi, còn lại toàn là trợ lý xử lý giúp, bóc xong họ sẽ tổng hợp thành danh sách cho tôi xem”.
“…” Tùy Ngưỡng không nhịn được, nói: “Lười vậy”.
“Sao hả, mấy cái này toàn là doanh nghiệp tặng nhau thôi mà, chẳng lẽ cậu tự ngồi bóc hết?” Thỏ con đồ chơi bỗng quay đầu lại, nhìn Tùy Ngưỡng, mặt thỏ hồng vừa nhỏ vừa tròn trông rất hoạt hình, giọng nói còn có vẻ khó hiểu: “Không phải chứ sếp Tùy?”.
Câu hỏi của Tạ Mân làm Tùy Ngưỡng đứng hình, bởi Tùy Ngưỡng không bao giờ nhận quà sinh nhật người khác tặng.
Mấy giây sau, Tùy Ngưỡng nghĩ Tạ Mân thiếu tinh tế như vậy, có thể hắn không nhận ra đâu, bèn không che giấu nữa, hỏi hắn: “Vậy cậu làm gì với đống quà đó?”.
Đoạn cao trào nhỏ đầu tiên của bộ phim bắt đầu, Tạ Mân xem thêm một lúc mới trả lời Tùy Ngưỡng: “Mấy món có hạn sử dụng thì bảo đám Tiểu Trì tự chia nhau, còn mấy thứ cậu ta thấy giá trị thì hình như là cất vào chỗ để đồ trong phòng nghỉ của tôi thì phải”.
“Cậu quan tâm chuyện này làm gì?” Tạ Mân hỏi ngược lại: “Ám chỉ tôi là cậu nhiều quá lắm xử lý không hết, coi thường quà của tôi hả?”.
“Đừng vu oan cho tôi.” Tùy Ngưỡng lập tức thanh minh.
Tạ Mân khẽ “hừ” một tiếng.
Tùy Ngưỡng bỗng thấy bóng lưng thỏ con mặc đồ đen trở nên tuyệt tình, cực kỳ ngầu.
Tùy Ngưỡng nhìn hắn một lát, tự biết yêu cầu của mình không hợp lý chút nào, nhưng vẫn nói: “Không cần tặng thật mà. Nếu nhất quyết muốn tặng, thì nếu đến lúc đó cậu vẫn ở trong thỏ con, cậu đón sinh nhật năm nay với tôi đi”.
“Hả?” Tạ Mân sửng sốt.
Tùy Ngưỡng cảm giác hình như Tạ Mân muốn nói gì đó, kiểu như hỏi anh “có ý gì?”.
Nhưng không đợi hắn hỏi, Tùy Ngưỡng đã hỏi tiếp: “Được không?”.
Sự lúng túng như có như không tràn lan trong không khí, Tùy Ngưỡng bèn chữa cháy: “Tôi chưa đón sinh nhật với động vật nhỏ bao giờ”.
Tạ Mân mắng anh một câu, cuối cùng không hỏi nữa, chỉ khẽ nói: “Tùy cậu”.
Có lẽ vì muốn xoa dịu bầu không khí, khi diễn viên chính bắt đầu nội dung tình cảm dài lê thê của họ, Tạ Mân nói chuyện với Tùy Ngưỡng: “Cậu biết không, hồi tôi học năm hai, Tạ Trình đã tặng tôi món quà sinh nhật duy nhất trong đời”.
Tạ Mân bỗng cười, nói: “Hắn ta bị lừa tiền, muốn mượn tiền tôi nên tặng tôi một đôi giày, xấu muốn khùng luôn”.
Tùy Ngưỡng cũng bật cười, hỏi hắn: “Vậy à? Sao hắn ta lại bị lừa?”.
“Vẫn trò lừa đầu tư lợi nhuận cao đó, có người tự xưng là hoàng tử Ả Rập Xê-út rủ hắn ta đầu tư dầu mỏ, chỉ cần có tí não kiểu gì cũng không mắc lừa,” Tạ Mân nhớ lại chuyện cũ, bất đắc dĩ nói: “Hắn ta bị lừa sạch tiền tiêu vặt, còn nợ rất nhiều, không trả nổi tiền thuê nhà. Bố bọn tôi vốn căng khoản sinh hoạt phí cho chúng tôi mà, hắn ta đâu dám nói, biết tôi làm ăn với bạn kiếm được chút tiền, đành phải vay tôi”.
“Cậu cho vay không?” Tùy Ngưỡng hỏi.
“Ừ, biết sao được nữa, dù gì cũng là người một nhià,” Tạ Mân nói một con số: “Trả tôi hơn ba năm, còn trả mỗi một nửa rồi không trả nữa, đòi thì giả chết, đúng là vô dụng, lúc đó cậu mới bao lâu…”.
Hắn bỗng im lặng.
Tùy Ngưỡng biết hắn muốn nói gì, tim anh bỗng đập nhanh hơn. Anh không muốn Tạ Mân im lặng mãi, bèn đổi chủ đề giúp hắn: “Bố cậu vẫn nghiêm khắc với cậu thế à?”.
“Đúng vậy, yêu cầu cao thế đó,” giọng Tạ Mân bình tĩnh, hắn cười khẩy: “Chả chia cho tôi bao nhiêu cổ phần, đề phòng như đề phòng cướp vậy”.
“Đậu má, tôi không muốn làm công cho ổng nữa.” Hắn chán ngán than phiền.
Tùy Ngưỡng nghĩ đến rất nhiều cách trả lời, nhưng cái nào cũng giống như lời hứa hẹn, quá mờ ám, sẽ phá hỏng mối quan hệ khó khăn lắm mới giữ được bình thường này, phá hoại bầu không khí, mà Tạ Mân cũng sẽ không chấp nhận.
Nhưng chuyện về Tạ Mân hồi đại học mà hắn vừa nói, lại là những chuyện Tùy Ngưỡng muốn biết nhất.
Quay ngược thời gian về khi Tạ Mân học năm hai, thật ra lúc đó cuộc sống của Tùy Ngưỡng không ổn chút nào. Mỗi đêm mệt mỏi đến kiệt sức, anh đều suy nghĩ Tạ Mân đang làm gì.
Lúc này được nghe Tạ Mân nói, anh mới cảm thấy như mình trộm được quá khứ của Tạ Mân… Nếu họ chưa chia tay, có lẽ lúc đó Tạ Mân sẽ gọi điện cho anh, phàn nàn với anh những chuyện ấy.
Đương nhiên, thật ra Tùy Ngưỡng cũng biết rõ, giả tưởng chỉ là anh tự dằn vặt mình.
Thời khắc mọi chuyện bẻ lái đến nhanh quá, anh cũng không thể xoay chuyển.
Lần đầu tiên cũng là lần duy nhất Tùy Ngưỡng đến nhà Tạ Mân, anh đã có buổi tối có thể coi là vui vẻ cuối cùng trong đời mình.
Sáng hôm sau, lúc anh ngủ dậy, Tạ Mân đã không còn ở trong phòng rồi.
Trước giờ Tạ Mân chẳng bao giờ dậy sớm, hôm nay lại dậy sớm đến mức Tùy Ngưỡng phải ngạc nhiên. Tùy Ngưỡng ra khỏi phòng, thấy cửa thư phòng khép hờ, Tạ Mân đang gọi điện bên trong.
Tùy Ngưỡng không muốn làm phiền Tạ Mân, định về phòng, không ngờ anh bỗng nghe Tạ Mân nói: “Không phải hôm qua tôi đã đưa ông một trăm nghìn rồi à?”.
“Tôi nghe ông bảo một trăm nghìn cơ mà, sao lại thêm một trăm năm mươi nghìn nữa, ông đừng có lừa tôi.” Tạ Mân hạ giọng rất thấp: “Sao cái này cũng tính được, ông có biên lai không? Gửi đây cho tôi xem”.
“Ông gửi cho tôi là được, đừng đến tìm cậu ấy”.
“…Tôi chưa có nhiều tiền như vậy ngay được, tôi sẽ gom đủ trả ông sớm, ông mà đến chỗ cậu ấy nữa tôi báo cảnh sát đấy”.
Giọng Tạ Mân vừa nhỏ vừa sốt ruột, xen lẫn vẻ bất lực mà Tùy Ngưỡng chưa từng được nghe, cùng với sự nhún nhường Tùy Ngưỡng không biết hắn cũng có.
Đầu Tùy Ngưỡng bỗng dưng trống rỗng, anh nhận ra hình như mình đã làm một việc mình không nên làm.
Anh ảo tưởng rằng mình đã tách biệt được tình cảm và hiện thực, đặt chúng ở hai vũ trụ riêng biệt, nhưng anh không thể.
Tùy Ngưỡng không còn là cậu ấm được mọi người ngưỡng mộ nữa, anh có bình tĩnh thế nào cũng chỉ rất yếu ớt trước hiện thực.
Không phải cứ mặc kệ nỗi khổ là có thể xóa bỏ khó khăn, vô dụng là vô dụng, dường như anh chẳng thể có năng lực để Tạ Mân không phải chịu khổ cùng mình.
“Vậy ông gửi cho tôi luôn đi, giờ tôi xem luôn,” Tạ Mân nói với người bên kia điện thoại: “Nhanh lên”.
Tùy Ngưỡng về phòng Tạ Mân, buông thõng tay đứng chờ cạnh giường. Một lát sau, Tạ Mân về phòng, nói: “Cậu dậy rồi à? Chúng ta ra ngoài ăn sáng nhé?”.
Khi Tạ Mân nhìn Tùy Ngưỡng, hắn cười tít mắt, mắt sáng long lanh, như thể hắn vừa mới xuống tầng uống nước thôi vậy.
Tùy Ngưỡng cũng nghiêm túc nhìn Tạ Mân, nhớ lại và đoán hôm qua Tạ Mân đã trả tiền thay anh lúc nào, sao có thể thể hiện tự nhiên, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra rồi dẫn anh về nhà như vậy. Anh phát hiện, Tạ Mân cũng rất có khiếu lừa gạt.
“Cậu muốn ăn gì?” Tạ Mân thấy anh không nói gì, bèn đẩy tay anh, hỏi: “Tùy Ngưỡng?”.
Họ ra ngoài ăn sáng, sau đó Tùy Ngưỡng tìm cớ tách ra khỏi Tạ Mân.
Nếu là Tùy Ngưỡng của hiện tại, anh sẽ có rất nhiều tài vật và phương pháp để giải quyết chuyện này.
Nhưng Tùy Ngưỡng mười chín tuổi thì không có. Anh thừa nhận, cũng chỉ có thể chấp nhận.
Khi bố mới qua đời, mẹ đã dẫn anh đến thăm hỏi rất nhiều bạn bè cũ, phần đông đều đóng cửa không tiếp họ, ai vay được đều đã vay cả rồi, nhưng vẫn không thấm vào đâu. Đến tận hôm nay, mỗi lần nhớ lại tình cảnh khi ấy, anh đều bị cảm giác bất lực và lo lắng như dời non lấp biển giày vò. Bác sĩ Trác khuyên anh đừng nghĩ đến nó nữa, nhưng không phải lúc nào anh cũng làm được.
Cuối cùng, Tùy Ngưỡng đi tìm luật sư phụ trách vụ án của nhà họ.
Luật sư rất bận rộn, nhưng cũng rất tốt. Sau khi Tùy Ngưỡng thuật lại tình hình cho anh ta, anh ta nổi trận lôi đình, gọi điện cho chủ thầu, sau đó dẫn Tùy Ngưỡng đến tận công trường người kia đang ở để đối chất. Đối phương rất chột dạ, giả vờ kiểm tra lại rồi nói mình nhầm, tổng cộng chỉ có một trăm nghìn, không có khoản khác, hứa sẽ không tìm Tạ Mân nữa.
Sau đó Tùy Ngưỡng về văn phòng cùng luật sư, thảo luận kế hoạch tiếp theo.
Tùy Ngưỡng gần như không xem điện thoại, cũng không liên lạc với Tạ Mân, hơn tám giờ tối anh về đến nhà thì Tạ Mân gọi tới.
Hắn hỏi Tùy Ngưỡng đang ở đâu, tại sao cả ngày hôm nay không tìm mình, cũng không đến thư viện. Ban đầu Tùy Ngưỡng không nói gì, Tạ Mân hơi tức giận, hỏi liên tục mấy lần thì Tùy Ngưỡng mới phản ứng lại, nói mình đang ở nhà.
Từ khi Tạ Mân gõ cửa nhà anh, tất cả những chuyện sau đó đều là cơn ác mộng đáng sợ nhất với Tùy Ngưỡng.
Cơn mưa tầm tã thấm ướt cả thành phố, bầu trời ngoài cửa sổ mịt mù, mây đen che kín.
Tùy Ngưỡng phải hủy toàn bộ lịch trình đã sắp sẵn, ngồi trước cửa sổ sát đất với chú thỏ đồ chơi, bốn mắt nhìn nhau.
“Thành phố này không phù hợp để sống,” Tạ Mân chưa từng thấy Viên Cảng trở trời bao giờ, hắn dõng dạc bình luận: “Không khí Dư Hải không bằng Viên Cảng, nhưng thời tiết cũng không cực đoan thế này”.
Tùy Ngưỡng gật đầu đáp “Phải”, thỏ con mặc đồ đen lại nhảy lên mấy bước, gần như dán người vào cửa sổ, nói: “Nhưng trông cũng hoành tráng đấy, giống phim thảm họa.” Sau đó hắn quay lại, bỗng nói với Tùy Ngưỡng: “Tôi muốn xem phim thảm họa”.
Tùy Ngưỡng mở ti vi, chọn giúp hắn bộ phim hắn muốn xem, sau đó cũng ngồi xuống sô pha. Thỏ con dịch chân trên tay Tùy Ngưỡng, quay lại hỏi: “Cậu không làm việc à?”.
Tùy Ngưỡng “ừ” một tiếng, Tạ Mân bèn im lặng, hai người cùng ngồi xem.
Xem một lát, nhân vật chính trong phim đón sinh nhật, thắp nến.
Quà sinh nhật chất đầy trên bàn, người nhà ngồi xung quanh, nhân vật chính bắt đầu bóc từng món quà.
Xem tới đây, Tùy Ngưỡng không khỏi liên tưởng.
Có lẽ vì thời tiết âm u quá, mà Tạ Mân vẫn giữ im lặng, năng lực kiềm chế của Tùy Ngưỡng cũng kém đi, anh gượng gạo nói chuyện với Tạ Mân: “Tạ Mân, mọi khi cậu hay đón sinh nhật thế nào?”.
“Không thế nào hết,” Tạ Mân như đang đắm chìm trong nội dung phim, mấy giây sau mới trả lời: “Không có việc thì đi ăn cơm uống rượu với bạn, có việc thì làm việc”.
“Sao lại hỏi câu này?” Tạ Mân hỏi anh: “Còn lâu mới đến sinh nhật tôi, còn cậu thì sắp rồi đấy nhỉ?”.
“À, đúng rồi, đợi tôi về rồi khỏe lại,” Tạ Mân đạp chân sau lên tay Tùy Ngưỡng, “Tôi tặng quà sinh nhật cho cậu nhé, cảm ơn cậu thu nhận tôi khoảng thời gian này”.
“Tặng gì đây nhỉ?” Hắn tự biên tự diễn, tự bắt đầu suy nghĩ.
Lưng thỏ con được quần áo ôm trọn, bóng lưng đen sì, không thấy màu hồng, bộ dáng suy nghĩ quà tặng cũng cool ngầu.
Tùy Ngưỡng nghĩ trên đời này không có con thỏ LEGO nào đáng yêu hơn Tạ Mân, vừa hiếm hoi vừa không nỡ mất. Bởi Tùy Ngưỡng thật sự không còn nhiều thời gian có hắn, đợi đến lần tới Viên Cảng đổ mưa to, có lẽ Tùy Ngưỡng chỉ còn một mình.
“Cậu thích gì?” Chắc là thỏ con không nghĩ được, bèn hỏi Tùy Ngưỡng.
Tùy Ngưỡng nhẹ nhàng chạm vào tai hắn, nói: “Không cần tặng tôi”.
“Vẫn phải tặng chứ.” Tạ Mân rộng rãi, nói.
Tùy Ngưỡng không muốn hắn phải xoắn xuýt chuyện này, bèn kéo câu chuyện theo hướng mình muốn nói: “Cậu thích nhận quà gì? Thích cà rốt không?”.
“Cút,” quả nhiên Tạ Mân giơ chân đá anh: “Tôi không biết”.
“Sao lại không biết?” Tùy Ngưỡng cười, hỏi tiếp: “Bạn bè tặng gì thì cậu sẽ thấy vui?”.
“Không có gì thích lắm hết, hầu hết toàn là đối tác tặng quà sinh nhật cho tôi, không có gì hay cả,” Tạ Mân nói: “Chỉ có quà của đám Giang Tứ là tôi tự bóc thôi, còn lại toàn là trợ lý xử lý giúp, bóc xong họ sẽ tổng hợp thành danh sách cho tôi xem”.
“…” Tùy Ngưỡng không nhịn được, nói: “Lười vậy”.
“Sao hả, mấy cái này toàn là doanh nghiệp tặng nhau thôi mà, chẳng lẽ cậu tự ngồi bóc hết?” Thỏ con đồ chơi bỗng quay đầu lại, nhìn Tùy Ngưỡng, mặt thỏ hồng vừa nhỏ vừa tròn trông rất hoạt hình, giọng nói còn có vẻ khó hiểu: “Không phải chứ sếp Tùy?”.
Câu hỏi của Tạ Mân làm Tùy Ngưỡng đứng hình, bởi Tùy Ngưỡng không bao giờ nhận quà sinh nhật người khác tặng.
Mấy giây sau, Tùy Ngưỡng nghĩ Tạ Mân thiếu tinh tế như vậy, có thể hắn không nhận ra đâu, bèn không che giấu nữa, hỏi hắn: “Vậy cậu làm gì với đống quà đó?”.
Đoạn cao trào nhỏ đầu tiên của bộ phim bắt đầu, Tạ Mân xem thêm một lúc mới trả lời Tùy Ngưỡng: “Mấy món có hạn sử dụng thì bảo đám Tiểu Trì tự chia nhau, còn mấy thứ cậu ta thấy giá trị thì hình như là cất vào chỗ để đồ trong phòng nghỉ của tôi thì phải”.
“Cậu quan tâm chuyện này làm gì?” Tạ Mân hỏi ngược lại: “Ám chỉ tôi là cậu nhiều quá lắm xử lý không hết, coi thường quà của tôi hả?”.
“Đừng vu oan cho tôi.” Tùy Ngưỡng lập tức thanh minh.
Tạ Mân khẽ “hừ” một tiếng.
Tùy Ngưỡng bỗng thấy bóng lưng thỏ con mặc đồ đen trở nên tuyệt tình, cực kỳ ngầu.
Tùy Ngưỡng nhìn hắn một lát, tự biết yêu cầu của mình không hợp lý chút nào, nhưng vẫn nói: “Không cần tặng thật mà. Nếu nhất quyết muốn tặng, thì nếu đến lúc đó cậu vẫn ở trong thỏ con, cậu đón sinh nhật năm nay với tôi đi”.
“Hả?” Tạ Mân sửng sốt.
Tùy Ngưỡng cảm giác hình như Tạ Mân muốn nói gì đó, kiểu như hỏi anh “có ý gì?”.
Nhưng không đợi hắn hỏi, Tùy Ngưỡng đã hỏi tiếp: “Được không?”.
Sự lúng túng như có như không tràn lan trong không khí, Tùy Ngưỡng bèn chữa cháy: “Tôi chưa đón sinh nhật với động vật nhỏ bao giờ”.
Tạ Mân mắng anh một câu, cuối cùng không hỏi nữa, chỉ khẽ nói: “Tùy cậu”.
Có lẽ vì muốn xoa dịu bầu không khí, khi diễn viên chính bắt đầu nội dung tình cảm dài lê thê của họ, Tạ Mân nói chuyện với Tùy Ngưỡng: “Cậu biết không, hồi tôi học năm hai, Tạ Trình đã tặng tôi món quà sinh nhật duy nhất trong đời”.
Tạ Mân bỗng cười, nói: “Hắn ta bị lừa tiền, muốn mượn tiền tôi nên tặng tôi một đôi giày, xấu muốn khùng luôn”.
Tùy Ngưỡng cũng bật cười, hỏi hắn: “Vậy à? Sao hắn ta lại bị lừa?”.
“Vẫn trò lừa đầu tư lợi nhuận cao đó, có người tự xưng là hoàng tử Ả Rập Xê-út rủ hắn ta đầu tư dầu mỏ, chỉ cần có tí não kiểu gì cũng không mắc lừa,” Tạ Mân nhớ lại chuyện cũ, bất đắc dĩ nói: “Hắn ta bị lừa sạch tiền tiêu vặt, còn nợ rất nhiều, không trả nổi tiền thuê nhà. Bố bọn tôi vốn căng khoản sinh hoạt phí cho chúng tôi mà, hắn ta đâu dám nói, biết tôi làm ăn với bạn kiếm được chút tiền, đành phải vay tôi”.
“Cậu cho vay không?” Tùy Ngưỡng hỏi.
“Ừ, biết sao được nữa, dù gì cũng là người một nhià,” Tạ Mân nói một con số: “Trả tôi hơn ba năm, còn trả mỗi một nửa rồi không trả nữa, đòi thì giả chết, đúng là vô dụng, lúc đó cậu mới bao lâu…”.
Hắn bỗng im lặng.
Tùy Ngưỡng biết hắn muốn nói gì, tim anh bỗng đập nhanh hơn. Anh không muốn Tạ Mân im lặng mãi, bèn đổi chủ đề giúp hắn: “Bố cậu vẫn nghiêm khắc với cậu thế à?”.
“Đúng vậy, yêu cầu cao thế đó,” giọng Tạ Mân bình tĩnh, hắn cười khẩy: “Chả chia cho tôi bao nhiêu cổ phần, đề phòng như đề phòng cướp vậy”.
“Đậu má, tôi không muốn làm công cho ổng nữa.” Hắn chán ngán than phiền.
Tùy Ngưỡng nghĩ đến rất nhiều cách trả lời, nhưng cái nào cũng giống như lời hứa hẹn, quá mờ ám, sẽ phá hỏng mối quan hệ khó khăn lắm mới giữ được bình thường này, phá hoại bầu không khí, mà Tạ Mân cũng sẽ không chấp nhận.
Nhưng chuyện về Tạ Mân hồi đại học mà hắn vừa nói, lại là những chuyện Tùy Ngưỡng muốn biết nhất.
Quay ngược thời gian về khi Tạ Mân học năm hai, thật ra lúc đó cuộc sống của Tùy Ngưỡng không ổn chút nào. Mỗi đêm mệt mỏi đến kiệt sức, anh đều suy nghĩ Tạ Mân đang làm gì.
Lúc này được nghe Tạ Mân nói, anh mới cảm thấy như mình trộm được quá khứ của Tạ Mân… Nếu họ chưa chia tay, có lẽ lúc đó Tạ Mân sẽ gọi điện cho anh, phàn nàn với anh những chuyện ấy.
Đương nhiên, thật ra Tùy Ngưỡng cũng biết rõ, giả tưởng chỉ là anh tự dằn vặt mình.
Thời khắc mọi chuyện bẻ lái đến nhanh quá, anh cũng không thể xoay chuyển.
Lần đầu tiên cũng là lần duy nhất Tùy Ngưỡng đến nhà Tạ Mân, anh đã có buổi tối có thể coi là vui vẻ cuối cùng trong đời mình.
Sáng hôm sau, lúc anh ngủ dậy, Tạ Mân đã không còn ở trong phòng rồi.
Trước giờ Tạ Mân chẳng bao giờ dậy sớm, hôm nay lại dậy sớm đến mức Tùy Ngưỡng phải ngạc nhiên. Tùy Ngưỡng ra khỏi phòng, thấy cửa thư phòng khép hờ, Tạ Mân đang gọi điện bên trong.
Tùy Ngưỡng không muốn làm phiền Tạ Mân, định về phòng, không ngờ anh bỗng nghe Tạ Mân nói: “Không phải hôm qua tôi đã đưa ông một trăm nghìn rồi à?”.
“Tôi nghe ông bảo một trăm nghìn cơ mà, sao lại thêm một trăm năm mươi nghìn nữa, ông đừng có lừa tôi.” Tạ Mân hạ giọng rất thấp: “Sao cái này cũng tính được, ông có biên lai không? Gửi đây cho tôi xem”.
“Ông gửi cho tôi là được, đừng đến tìm cậu ấy”.
“…Tôi chưa có nhiều tiền như vậy ngay được, tôi sẽ gom đủ trả ông sớm, ông mà đến chỗ cậu ấy nữa tôi báo cảnh sát đấy”.
Giọng Tạ Mân vừa nhỏ vừa sốt ruột, xen lẫn vẻ bất lực mà Tùy Ngưỡng chưa từng được nghe, cùng với sự nhún nhường Tùy Ngưỡng không biết hắn cũng có.
Đầu Tùy Ngưỡng bỗng dưng trống rỗng, anh nhận ra hình như mình đã làm một việc mình không nên làm.
Anh ảo tưởng rằng mình đã tách biệt được tình cảm và hiện thực, đặt chúng ở hai vũ trụ riêng biệt, nhưng anh không thể.
Tùy Ngưỡng không còn là cậu ấm được mọi người ngưỡng mộ nữa, anh có bình tĩnh thế nào cũng chỉ rất yếu ớt trước hiện thực.
Không phải cứ mặc kệ nỗi khổ là có thể xóa bỏ khó khăn, vô dụng là vô dụng, dường như anh chẳng thể có năng lực để Tạ Mân không phải chịu khổ cùng mình.
“Vậy ông gửi cho tôi luôn đi, giờ tôi xem luôn,” Tạ Mân nói với người bên kia điện thoại: “Nhanh lên”.
Tùy Ngưỡng về phòng Tạ Mân, buông thõng tay đứng chờ cạnh giường. Một lát sau, Tạ Mân về phòng, nói: “Cậu dậy rồi à? Chúng ta ra ngoài ăn sáng nhé?”.
Khi Tạ Mân nhìn Tùy Ngưỡng, hắn cười tít mắt, mắt sáng long lanh, như thể hắn vừa mới xuống tầng uống nước thôi vậy.
Tùy Ngưỡng cũng nghiêm túc nhìn Tạ Mân, nhớ lại và đoán hôm qua Tạ Mân đã trả tiền thay anh lúc nào, sao có thể thể hiện tự nhiên, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra rồi dẫn anh về nhà như vậy. Anh phát hiện, Tạ Mân cũng rất có khiếu lừa gạt.
“Cậu muốn ăn gì?” Tạ Mân thấy anh không nói gì, bèn đẩy tay anh, hỏi: “Tùy Ngưỡng?”.
Họ ra ngoài ăn sáng, sau đó Tùy Ngưỡng tìm cớ tách ra khỏi Tạ Mân.
Nếu là Tùy Ngưỡng của hiện tại, anh sẽ có rất nhiều tài vật và phương pháp để giải quyết chuyện này.
Nhưng Tùy Ngưỡng mười chín tuổi thì không có. Anh thừa nhận, cũng chỉ có thể chấp nhận.
Khi bố mới qua đời, mẹ đã dẫn anh đến thăm hỏi rất nhiều bạn bè cũ, phần đông đều đóng cửa không tiếp họ, ai vay được đều đã vay cả rồi, nhưng vẫn không thấm vào đâu. Đến tận hôm nay, mỗi lần nhớ lại tình cảnh khi ấy, anh đều bị cảm giác bất lực và lo lắng như dời non lấp biển giày vò. Bác sĩ Trác khuyên anh đừng nghĩ đến nó nữa, nhưng không phải lúc nào anh cũng làm được.
Cuối cùng, Tùy Ngưỡng đi tìm luật sư phụ trách vụ án của nhà họ.
Luật sư rất bận rộn, nhưng cũng rất tốt. Sau khi Tùy Ngưỡng thuật lại tình hình cho anh ta, anh ta nổi trận lôi đình, gọi điện cho chủ thầu, sau đó dẫn Tùy Ngưỡng đến tận công trường người kia đang ở để đối chất. Đối phương rất chột dạ, giả vờ kiểm tra lại rồi nói mình nhầm, tổng cộng chỉ có một trăm nghìn, không có khoản khác, hứa sẽ không tìm Tạ Mân nữa.
Sau đó Tùy Ngưỡng về văn phòng cùng luật sư, thảo luận kế hoạch tiếp theo.
Tùy Ngưỡng gần như không xem điện thoại, cũng không liên lạc với Tạ Mân, hơn tám giờ tối anh về đến nhà thì Tạ Mân gọi tới.
Hắn hỏi Tùy Ngưỡng đang ở đâu, tại sao cả ngày hôm nay không tìm mình, cũng không đến thư viện. Ban đầu Tùy Ngưỡng không nói gì, Tạ Mân hơi tức giận, hỏi liên tục mấy lần thì Tùy Ngưỡng mới phản ứng lại, nói mình đang ở nhà.
Từ khi Tạ Mân gõ cửa nhà anh, tất cả những chuyện sau đó đều là cơn ác mộng đáng sợ nhất với Tùy Ngưỡng.