Chương 44: Chương 44
Cá BasaHạ Tiểu Hi bị Từ Phi Vũ hành hạ tới thop thóp, cuối cùng hắn mới rời khỏi người cô, chưa thoả mãn li3m li3m môi. "Đừng có...." Cô thở hổn hển, mặt lại bị dội một cú đánh không chút khoan nhượng nào! "Agh!!!" Một cái răng trắng nõn cùng máu tươi bị Hạ Tiểu Hi phun thẳng vào mặt Từ Phi Vũ, cô tức giận tới muốn nổ tung! Từ Phi Vũ lại như không biết, dùng ngón tay sờ một ít máu tươi cho vào miệng, thoả mãn chẹp miệng một tiếng. Ông trời ơi... Hạ Tiểu Hi quả thực cảm giác như muốn rít lên! Làm cách nào để tên điên này tha thứ cho con!!? "Được rồi, thả cô ấy ra được rồi!" Một giọng nói phiêu hốt vang lên, cùng tiếng rơi bịch một tiếng đầy nặng nề của Từ Phi Vũ.Hắn bị một lực lớn đá bay ra khỏi người cô. Hạ Tiểu Hi được một người bế lên rời đi. Cô th ở dốc ngửi hương bạc hà thoang thoảng trên người hắn.Lại thoải mái tới mức gục vào ngực hắn mà ngủ quên mất, hoàn toàn quên mất phòng bị thế nào. Khi Hạ Tiểu Hi tỉnh dậy, cô đang nằm trên một chiếc giường nhỏ, bên ngoài truyền ra tiếng gì đó loáng thoáng. "Ầm! Ầm! Ầm!" Mặc dù cơ thể đau nhức cùng đầu óc đau như búa bổ, khoé miệng cũng rách nát.Hạ Tiểu Hi vẫn quyết định đi tìm hiểu một chút. Men theo hành lang tiến đến một căn phòng rộng lớn. Trước mắt cô là một cảnh quần ma loạn vũ, hai nam nhân cơ thể rắn chắc như quái vật lao tới nhau cắn xé vật lộn như không muốn sống, ánh mắt đỏ ngầu. Một người là Từ Phi Vũ, quân trang đã rách nát gần hết phần thân trên, chỉ còn vài mảnh vai bay loạn trên vai. Những vết thương trên người bọn họ đều nhanh chóng lành lại như chưa từng xuất hiện, vô cùng quỷ dị! Sắc mặt Hạ Tiểu Hi biến sắc. Là...!thực nghiệm nhân! Hoá ra là như vậy! Thế nhưng thật sự cô rất bất ngờ, ai mà ngờ được người đứng đầu nhà tù Thiên Võng này lại là một thực nghiệm nhân cơ chứ? Thực nhiệm nhân là tên gọi chung của những người tham gia thí nghiệm dự án đột biến gen nhân tạo của Hạ Tiểu Hi, với mục đích sửa lại cấu trúc gen của con người, mang lại sự khoẻ mạnh trước mọi tật bệnh cùng tố chất thiên thể siêu việt loài người hiện tại! Thí nghiệm đạt được mục đích này, thậm chí còn vượt trội hơn hẳn.Chỉ tiếc lad tất cả các thực nghiệm nhân sau đó đều xảy ra sự suy sụp tâm lý mà không tìm ra nguyên do, có xu hướng phát cuồng công kích tất cả mọi người xung quanh, sau đó tự hại bản thân. Không ngờ được bên trong nhà tù này lại ẩn chứa 2 thực nghiệm nhân còn sống sót hiếm hoi! Một lúc sau Từ Phi Vũ như nỏ mạnh hết đà ngã xuống, nam nhân bí ẩn kia cũng ngã xuống theo. Hạ Tiểu Hi nhíu mày mím mím môi, cuối cùng vẫn đi tới nhặt xác bọn họ đem về phòng ngủ. Chuyện thực nhiệm nhân vẫn còn là một cái gai trong lòng cô. Hạ Tiểu Hi luôn luôn cao ngạo cho rằng tất cả các phát minh máy móc của mình đều 100% thành công, ai ngờ được cuối cùng lại vấp ngã ở đây, hận tới nghiến răng nghiến lợi. Lấy ra một tờ giấy, Hạ Tiểu Hi bắt đầu phân tích, cơn đau buốt ê ẩm trong miệng khiến cô vô cùng bực bội, liếc nhìn Từ Phi Vũ bầm dập bên cạnh, vung lên một đấm khiến cho hàm hắn méo xệch sang một bên mới thoả mãn quay đi. Từ Phi Vũ: Tâm lú thường ngày không có gì đặc biệt. Gặp máu là sẽ bị kích động, tràn đầy tính công kích. Hành động giống dã thú, không có lý trí điều khiển. Chỉ khi mất khống chế mới giống như thực nghiệm nhân, khi vẫn còn lí trí thì giống người bình thường. Nam nhân bí ẩn: Phỏng đoán tương tự Từ Phi Vũ. Hạ Tiểu Hi xoa cằm.Có lẽ hai người này là hai thí nghiệm thành công nhất rồi, tuy rằng không phải hoàn hảo. Thế nhưng cô chắc chắn rằng bây giờ bọn họ đã có thể chất vượt xa nhân loại! "Tôi..." Nam nhân bí ẩn dường như đã tỉnh lại, ánh mắt rối rắm nhìn về phía Hạ Tiểu Hi. "Cô đã mang tôi cùng hắn tới nơi này sao? Cảm ơn." Hắn lễ phép gật đầu. Cô cũng xua tay nói không có gì, sau đó xoay ghế lại, một bộ điều tra thông tin nhìn hắn. "Anh có thể cho tôi biết, rốt cuộc chuyện này là sao hay không?" Hạ Tiểu Hi chống cằm hỏi. Nam nhân kia có chút chán chường nhìn Từ Phi Vũ nằm bên cạnh, sau đó hạ giọng kể. "Tôi là An Mộc, một quân nhân, là bạn của tên này.Hẳn là cô là Hạ Tiểu Hi - người đã phát minh ra dự án thực nghiệm nhân đúng không?" An Mộc nhìn cô, nhưng ánh mắt không hề mang theo trách cứ cùng thù hận."Từ Phi Vũ là bị gia tộc dùng cha mẹ ép buộc tham gia.Còn tôi..." Ánh mắt hắn loé lên tia sáng thù hận. "Là bị kẻ thù hãm hại cả gia tộc, sau đó ném vào đó dưới danh nghĩa của bọn họ!" Hạ Tiểu Hi im lặng ngồi nghe. "Sau thí nghiệm đó thì hầu hết tất cả thực nghiệm nhân đều phát điên trừ bỏ hai chúng tôi, nhân lúc hỗn loạn mất kiểm soát, tôi cùng Từ Phi Vũ chạy trốn." Nói đoạn An Mộc nhìn Từ Phi Vũ."Hắn là trở về sau đó tàn sát gần hết gia tộc, sau đó lên làm gia chủ Từ gia.Thế nhưng sau đó di chứng cũng xuất hiện, mỗi khi nhìn thấy máu hắn sẽ phát bệnh, cho dù không thấy máu, đôi khi vào ban đêm hắn cũng sẽ bị cơn giận dữ muốn giết người nuốt chửng!" Ta nhẹ nhàng ghi lại những lời của An Mộc lên giấy. An Mộc hắn cũng giống như Từ Phi Vũ nhưng không nặng bằng, nếu cố gắng hắn vẫn có thể khống chế được bản thân không làm hại tới người vô tội. "Vậy cuối cùng tại sao hắn cùng anh lại ở nơi này?" Cô chỉ chỉ cái tên mặt như đầu heo bên kia. "Nhà tù Thiên Võng là do Từ Phi Vũ sáng lập, mục đích vốn dĩ là kiềm chế cơn điên khi phát bệnh.Sau một phút ngẫu nhiên cùng lúc phát bệnh, tôi cũng cậu ta nhận ra là sau khi phát bệnh nếu như thoả sức đánh nhau một phen thì sẽ dễ lấy lại lý trí." An Mộc là một người thành thật, khai hết thảy một cách không hề giấu diếm. "Sau đó thì hồ sơ X đầu tiên được lập ra, Từ Phi Vũ tự đem bản thân liệt vào mức độ nguy hiểm X -1, cũng ra lệnh với tất cả nhân viên trong nhà tù nếu như cậu ta thực sự đánh mất bản thân, sẽ ngay lập tức diệt rụng cậu ta." An Mộc cũng chỉ vào bản thân."Tôi là X -2, thế nhưng ở cùng một chỗ với cậu ta để dễ dàng kiểm soát khi cậu ta lên cơn." Hạ Tiểu Hi im lặng, không biết bản thân phải nói gì với người này. Thú thực khi thực nghiệm nhân thất bại, cảm xúc lúc đó của "Hạ Tiểu Hi" hoàn toàn chỉ có thất vọng với năng lực của bản thân, máu lạnh hoàn toàn không quan tâm tới hậu quả để lại với những thực nghiệm thể thất bại. Đến bây giờ nghĩ lại, mặc dù khi đó không phải cô, nhưng quả thật Hạ Tiểu Hi thoát không được trách nhiệm. Chỉ tiếc tri thức thì cô không thiếu, thế nhưng lại không được phép động chạm tới bất kì dụng cụ thí nghiệm nào nữa. Chính phủ đã yêu cầu nhà tù Thiên Võng thực hiện lệnh cấm tuyệt đối không cho cô tiếp xúc với dụng cụ thí nghiệm dù chỉ là một cái vi mạch điện tử! "Xin lỗi." Hạ Tiểu Hi chỉ có thể tiếc nuối mà nói một câu như vậy. An Mộc không nói gì, chỉ lắc đầu. Thực ra hắn không phải là nhẹ hơn Từ Phi Vũ, hắn khi phát bệnh lại khác biệt hơn, hắn không muốn giết người, An Mộc khi phát bệnh sẽ muốn tự sát. Lần đầu tiên phát bệnh sự tuyệt vọng đã nhấn chìm hắn, may mắn lúc đó Từ Phi Vũ ở bên cạnh nổi điên, cả hai lao vào đánh nhau cho tới khi ngất xỉu. Một lúc sau Từ Phi Vũ tỉnh lại, sau đó hắn giật mình tìm kiếm xung quanh, nhìn thấy cô mặt mũi bầm dập, vết máu khô cặn trên mặt thì cứng ngắc. "Xin lỗi..." Hắn thì thầm. Hạ Tiểu Hi khẽ hừ một tiếng. Thực ra thì sau khi bị Từ Phi Vũ đập cho choáng váng cô cũng đã có chút tỉnh táo lại, khống chế được cảm xúc tiêu cực của mình. Từ miệng Phàm Ân Hạ Tiểu Hi đã biết cảm xúc của cô sẽ luôn trong trạng thái bất ổn, không nên để cảm xúc quá khích, sẽ dễ chi phối bản thân thành một con rối. Chỉ là không biết làm cách nào để có thể luôn giữ cho bản thân tỉnh táo đây... Sau khi đến căn phòng được Từ Phi Vũ và An Mộc phân cho, Hạ Tiểu Hi nhìn chiếc giường sạch sẽ, cảm xúc trong đầu lại bắt đầu phập phồng táo bạo. Không được ngủ... Nhất định không được ngủ! Cô lùi lại vào góc phòng, dùng hai tay tự cấu véo bản thân. Không được...!đã tự dặn bản thân không được phép để bị mất khống chế rồi cơ mà... "Ha ha...!ha...!không...!ha ha...!không được...!cười..." Khuôn mặt cô trở nên vặn vẹo méo mó, hai tay nhịn không được giựt kéo chân tóc. "Ha ha...!đừng cười...!ha ha ha...!không..." Màn đêm áp sát, sự khủng hoảng trong lòng Hạ Tiểu Hi càng lên cao, căn phòng tối đen như muốn nuốt chửng cô. Cứ thế này mình sẽ hỏng mất... Ha ha... Ha ha... Ánh mắt của Hạ Tiểu Hi dần thất thần, những tưởng sẽ lại bị cảm xúc điều khiển, đèn trong phòng lại đột ngột sáng lên, Phàm Ân tay cầm hòm thuốc xông tới nắm lấy tay Hạ Tiểu Hi, một bên dùng ngón tay tách mở đồng tử của cô. Nghe tiếng cười khàn đặc từ trong cổ họng của Hạ Tiểu Hi mà mồ hôi lạnh chảy trên trán hắn. May mắn...!hắn tới kịp! Suýt chút nữa hắn đã đánh mất cô gái này rồi! Phàm Ân rút ra từ trong túi áo hai chiếc thẻ gỗ. "Cách!" Một tiếng. "Hạ Tiểu Hi." Hắn lên tiếng gọi, cô vẫn ngẩn ngơ cười. Lúc này Từ Phi Vũ cùng An Mộc cũng tới, nhìn Hạ Tiểu Hi điên điên dại dại thì giật mình thảng thốt. Bọn họ chỉ vừa mới rời khỏi cô 5 phút mà thôi! Phàm Ân cắn răng, lại dùng thẻ gỗ gõ liên tục 3 tiếng. "Cách Canh Cách!" "Hạ Tiểu Hi..." Hắn cố gắng dùng giọng thật nhẹ thật nhẹ. Lần này thì cô đã có một chút phản ứng, miệng đã ngừng cười, sau đó khẽ "Ừ?" Một tiếng thật nhẹ. Phàm Ân thở phào một hơi, sau đó lại nhẹ nhàng hết mực thì thầm. "Cô mệt mỏi..." Hạ Tiểu Hi vẫn thản nhiên khẽ "Ừ." "Hãy ngủ thật say đi, Hạ Tiểu Hi!" Ba giây sau, Hạ Tiểu Hi đã an ổn nhắm mắt lại dưới ánh mắt nhẹ nhõm của Phàm Ân.