Chương 8: Vô cùng ôn nhu
"Vì sao cô lại nhớ rõ những câu thoại trong tác phẩm của tôi đến thế? Là đọc trích đoạn kinh điển của Queenie trên Baidu sao?" Tần Dĩ Châm quay sang hỏi.
"Không cần thiết lắm. Chỉ bởi vì tôi cảm thấy nó khá hay nên đã ghi lại vào sổ." Ngạn Bắc Kỳ mỉm cười.
"Cô thích tác phẩm của tôi vậy cơ à? Hơi khó tin đấy." Tần Dĩ Châm hướng đũa vào đĩa salad.
"Đến cả việc chúng ta từng vô tình chạm mặt hai lần trước lần gặp chính thức này đều xảy ra rồi, cô còn chuyện gì khó tin hơn nữa chứ?"
Thật ra, lần gặp thứ hai không hẳn là vô tình. Dù sao trước khi đi triển lãm, cô đã biết Queenie ở đó rồi, chỉ có điều không ngờ tới Queenie chính là người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa tồi tệ trước mặt này thôi.
"Cô biết cách nói chuyện thật đấy. Cái miệng này của cô có vẻ đã từng lừa không biết bao nhiêu người rồi nhỉ?" Ý Tần Dĩ Châm là những cô bé bị cô lừa tới tay.
Ngạn Bắc Kỳ nghe xong, cúi xuống cười một tiếng, rồi lại lắc đầu.
"Cô đã từng nói về ưu điểm trong tác phẩm của tôi rồi. Vậy còn khuyết điểm thì sao?" Quả nhiên Tần Dĩ Châm rất hứng thú với chuyện này, nếu không nàng cũng không tiếp tục ngồi đây.
"Cô quá tập trung vào xây dựng cốt truyện mà quên mất tuyến tình cảm vẫn còn rời rạc, điều này dễ mang đến cho người đọc cảm giác đột ngột. Có thể đối với cô, những thứ này chỉ là chuyện nhỏ nhặt. Dù lạm dụng quá nhiều hình ảnh miêu tả sẽ làm mờ nhạt điều cô muốn truyền tải, nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi đơn điệu." Thoát ra khỏi vai trò là một độc giả yêu thích truyện, Ngạn Bắc Kỳ nói với tư cách một biên tập viên.
Đối với việc này, Tần Dĩ Châm không thể nào phản bác.
Mặc dù độc giả đều đang vỗ tay khen tình tiết do nàng xây dựng, bảo tác phẩm như thế này là rất hoàn hảo rồi, hơn nữa còn nói rằng Queenie không phải không biết viết về tình cảm, chỉ là không đi quá sâu thôi, nhưng nàng biết, nàng thật sự không biết viết.
"Ừm, còn gì nữa?"
"Tôi rất ít khi để ý tuyến tình cảm trong sách hoặc trong phim, thậm chí có lúc còn trực tiếp bỏ qua, nhưng khách quan mà nói, tôi cho rằng nếu tuyến tình cảm và cốt truyện có thể hòa quyện vào nhau, hình tượng của các nhân vật sẽ càng thêm hoàn hảo, đồng nghĩa với việc sẽ có thêm một góc độ để đánh giá nhân vật. Thật ra trong mỗi tác phẩm của cô đều vạch ra một con đường như thế này cho các nhân vật, chỉ tiếc là cách xử lý quá qua loa. Tôi tin rằng nếu mặt tình cảm được xử lý tốt, câu chuyện sẽ còn hấp dẫn hơn nữa." Ngạn Bắc Kỳ mỉm cười nhìn Tần Dĩ Châm.
Dùng thìa khuấy bát canh, Tần Dĩ Châm nghe xong cụp mắt suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đây đúng là điểm yếu của tôi."
"Vậy kinh nghiệm yêu đương của cô Queenie thì sao? Không có ích gì à? Ngạn Bắc Kỳ hỏi.
"Tôi làm gì có kinh nghiệm yêu đương." Tần Dĩ Châm vẫy tay, "Với cả, không cần gọi tôi là cô Queenie đâu. Gọi Queenie thôi được rồi."
Đây đã là lần thứ hai Tần Dĩ Châm nhấn mạnh rồi. Cái gì mà cô với chả thầy chứ, nàng không cảm thấy bản thân lợi hại đến mức có thể được người khác gọi bằng danh xưng này. Dù sao cũng chỉ mới xuất bản vài quyển sách hợp khẩu vị mọi người nên mới được ủng hộ thôi.
"Được." Ngạn Bắc Kỳ gật đầu.
Nhưng mà, không có kinh nghiệm yêu đương? Ngạn Bắc Kỳ vô cùng nghi ngờ câu nói này.
"Đương nhiên là kinh nghiệm không phong phú bằng cô rồi. Hiếm lắm tôi mới yêu đương được một lần, kết quả lại bị người ta cắm sừng. Cô nói tôi có thể có kinh nghiệm gì đây?" Tần Dĩ Châm nhìn Ngạn Bắc Kỳ, "Những kẻ tồi tệ đều rất đáng ghét nhỉ?"
Ngạn Bắc Kỳ nghe được, cúi đầu mỉm cười.
Người có nhiều kinh nghiệm yêu đương nên là bản thân Queenie mới đúng. Cái gì mà bị người ta cắm sừng chứ... Rõ ràng là cô ấy tệ bạc với người khác mà?
"Kẻ cặn bã quả thực rất đáng ghét. Có điều, không giấu gì cô, tôi không hứng thú với chuyện yêu đương. Có lẽ vì tôi là một người cuồng công việc, vậy nên đến tận bây giờ vẫn chưa một mảnh tình vắt vai." Đúng thế, bao gồm cả hiện tại, Ngạn Bắc Kỳ cô ngồi tại đây là bởi vì hợp tác với Queenie cũng là một phần công việc của cô.
Chưa một mảnh tình vắt vai?
Người này nói dối như Cuội, mặt còn không thèm đổi sắc. Thật sự không chột dạ tí nào sao? Lương tâm của cô đâu? Có lẽ là bị Husky gặm rồi cũng nên.
"Suy cho cùng tôi không viết được. Tình yêu tình báo gì đó tôi không thể tưởng tượng ra nổi." Thật ra, vấn đề quan trọng nhất là nàng không tưởng tượng được cảm giác giữa nam nữ.
Mỗi lần viết đến cảnh tình cảm, nàng đều muốn nhét thêm một người phụ nữ vào cho nữ chính. Nếu thế viết chắn chắn sẽ thuận tay hơn nhiều, dù sao thì nàng vẫn rất mong đợi vào tình yêu giữa hai cô gái.
Nhưng nàng không thể làm như vậy được. Bởi vì nếu làm như thế, thậm chí có khả năng sách của nàng còn không được xuất bản.
"Cứ từ từ thôi, cũng không phải vấn đề to tát gì?" Ngạn Bắc Kỳ nói xong, điện thoại rung lên một tiếng.
Cầm điền thoại lên nhìn, thấy người gọi tới là Bạch Thư Nhã.
Thế là sau khi nhìn thấy, Ngạn Bắc Kỳ quả quyết cúp điện thoại rồi đặt về chỗ cũ.
"Tôi đi rửa tay." Tần Dĩ Châm liếc điện thoại của cô một cái, sau đó đứng dậy, đeo túi lên đi về phía nhà vệ sinh.
Sau khi Tần Dĩ Châm rời đi, Bạch Thư Nhã lại gọi thêm một cuộc nữa.
Ngạn Bắc Kỳ lạnh lùng nhìn điện thoại nửa phút mới tiếp: "Tôi nói rồi, không có việc gì thì đừng gọi điện cho tôi."
"Bắc Kỳ, đừng có lạnh nhạt với người ta mà!" Bạch Thư Nhã nũng nịu ở đầu bên kia điện thoại.
"Tôi là người theo chủ nghĩa độc thân. Vì muốn tốt cho em, tôi đề nghị em đừng lãng phí thêm thời gian trên người tôi nữa." Ngạn Bắc Kỳ nhàn nhạt trả lời.
"Bắc Kỳ, thích chị là chuyện của em, chị có thể không đáp lại, nhưng chị cũng không thể khiến em không thích chị nữa chứ, đúng không?" Bạch Thư Nhã nói tiếp.
"Tôi bận, tạm biệt." Ngạn Bắc Kỳ nói xong, lập tức cúp điện thoại.
Bạch Thư Nhã là bạn của em họ Ngạn Bắc Kỳ. Từ giữa năn nay, Bạch Thư Nhã đã bắt đầu nhiệt tình theo đuổi Ngạn Bắc Kỳ.
Dù Ngạn Bắc Kỳ đã từ chối không dưới ba lần nhưng Bạch Thư Nhã vẫn không hề nản chí.
Vốn dĩ quan hệ của hai người cũng tính là hòa hợp, nhưng từ lúc Ngạn Bắc Kỳ cảm nhận được Bạch Thư Nhã là người không đụng phải tường nam không quay đầu, cô dứt khoát chọn cách lạnh nhạt với nàng.
Sau khi Tần Dĩ Châm vào nhà vệ sinh, Kiền Tử gọi điện tới.
Tần Dĩ Châm tiếp điện thoại, vừa cười vừa nói: "Trùng hợp ghê, mình còn đang định gửi tin nhắn cho cậu, cậu đã gọi điện đến rồi. Cậu có biết mình đang ăn cơm với ai không? Chính là kẻ cặn bã chúng ta đã gặp hôm trước đó, cậu còn nhớ không?"
"Đờ mờ! Không phải chứ! Dĩ Châm này, cậu đừng để bị người ta lừa đấy!" Kiền Tử nghe xong, cảm xúc bỗng chốc chạm đỉnh.
"Không đâu. Vấp ngã một lần giờ khôn lên nhiều rồi." Tần Dĩ Châm giơ tay chỉnh lại tóc, thuận tiện hỏi, "Thế cái video hot Weibo kia giờ sao rồi?"
"Cái đó à... Mình hóng được đến ngày thứ hai thì thấy có người nói kẻ cặn bã này là một phú nhị đại. Kết quả vừa vào lại Weibo đã phát hiện bài đăng ấy biến đi đâu mất rồi. Sau đó cũng không còn sau đó nữa."
"Được thôi. Đúng rồi, cậu tìm mình có chuyện gì thế?" Tần Dĩ Châm hít một hơi thật sâu rồi hỏi.
"Mình muốn nói với cậu, Trình Chanh dạo gần đây đang điên cuồng tìm cậu rồi."
"Cậu ta không phải bị điên chứ?!" Tần Dĩ Châm nhíu chặt mày.
"Bạn của mình làm chung công ty với cậu ta, biết được cậu ta có kết giao với cậu nên vẫn luôn quan sát cậu ta. Bạn mình còn bảo dạo gần đây cậu ta toàn đăng bài liên quan đến cậu, trông như kiểu cậu ta tội nghiệp lắm."
Nghe xong, Tần Dĩ Châm chỉ cảm thấy cạn lời. May mà ngoài đời trừ Kiền Tử ra không ai biết đến bút danh của nàng, nàng cũng không cho ai ngoài Kiền Tử vào phòng làm việc của mình. Nếu để Trình Chanh biết nàng là Queenie, không biết giờ này trên mạng đã có những thứ linh tinh gì rồi.
"Dù sao thì cậu cũng đừng quan tâm cậu ta nhé. Hình như dạo gần đây bạn gái phú nhị đại kia đã cậu ta rồi nên cậu ta mới quay lại tìm cậu." Kiền Tử dặn dò thêm lần nữa.
"Mình biết mà." Tâm trạng của Tần Dĩ Châm hiện giờ đang rất tệ.
Sau khi cúp điện thoại, Tần Dĩ Châm trực tiếp xách túi lên đi ra khỏi nhà vệ sinh, đến cả son môi cũng lười tô.
Dù sao sau này cũng không bao giờ gặp lại kẻ cặn bã Bắc Hàng này nữa, cần gì phải nói chuyện dè dặt như thế?
Bởi cuộc gọi của Kiền Tử mà bây giờ nàng cảm thấy Bắc Hàng cũng thật ghê tởm, không muốn ở đây thêm một giây nào nữa.
"Ngại quá, tôi đang có chút viêc, có lẽ phải về trước rồi." Tần Dĩ Châm về lại bàn ăn, gọi phục vụ tới chuẩn bị tính tiền.
"Được. Nhưng mà bữa này để tôi mời đi." Ngạn Bắc Kỳ nói xong, vẫy tay với nhân viên, ý nói đi về phía mình.
Tần Dĩ Châm nhìn cô thanh toán xong xuôi, cũng không nói gì thêm.
Sau đó, Tần Dĩ Châm đi về phía cửa.
Lúc đi tới cửa, Tần Dĩ Châm chuẩn bị đưa tay ra đẩy cửa thì một cánh tay ở bên cạnh đã nhanh hơn một bước, mở cửa giúp nàng.
"Cẩn thận, chú ý bậc thang." Ngạn Bắc Kỳ đẩy cửa ra, nhẹ nhàng nói.
Tần Dĩ Châm cúi đầu nhìn bậc thang, rồi lại quay sang nhìn nụ cười ấm áp trên khuôn mặt của Bắc Hàng.
Đôi mắt xinh đẹp kia dường như chứa đựng cả bầu trời đầy sao.
Dù tâm trạng đang chạm đáy nhưng trước mặt người như thế này, Tần Dĩ Châm muốn tỏ ra khó chịu với cô cũng không được.
Thậm chí so với Ngạn Bắc Kỳ, nàng cảm thấy bản thân càng giống một cô gái giả tạo bên ngoài tinh tế bên trong thô lỗ hơn.
Ví dụ như khi tay bị thương, nếu không phải là vết thương rất to, nàng sẽ trực tiếp làm ngơ. Nàng hoàn toàn không sử dụng đến những thứ như băng cá nhân.
Nàng sống hơn hai mươi năm trên đời nhưng chưa từng làm những việc như luôn mang theo băng cá nhân bên mình.
Lại ví dụ như lúc cắt thịt có hơi khó chịu nhưng đối với nàng cũng không phải chuyện to tát gì, tay chưa sung chưa đứt là được, chỉ là cắt hơi chậm tí thôi mà.
Thế nhưng Bắc Hàng lại chú ý đến những chuyện mà nàng cho là nhỏ nhặt, hơn nữa còn lịch sự giúp nàng xử lý. Cho dù nàng giả vờ, cũng phải giả vờ bản thân không hề chán ghét người kia.
Người tốt như vậy, học cái gì không học lại đi học lừa tình người khác.
"Cô Queenie không cần đặt xe nữa đâu. Để tôi đưa cô về nhé." Thấy nàng mở ứng dụng đặt xe, Ngạn Bắc Kỳ nhẹ nhàng nói.
"Không sao, cũng gần mà. Như vậy làm phiền cô lắm..."
"Gần thì đặt xe làm gì nữa. Tôi tiễn cô." Ngạn Bắc Kỳ nói xong, đi đến bên xe của mình.
Tình huống như thế này còn có cách nào khác nữa đây. Nếu bây giờ mà vẫn cố chấp đặt xe, bản thân sẽ trông thật giống một tên ngốc.
"Cô Queenie, mời." Ngạn Bắc Kỳ mở cửa ghế phụ, nhìn về phía nàng.
Tần Dĩ Châm cũng lười sửa lại xưng hô.
Nhìn người kia, Tần Dĩ Châm cúi người ngồi vào trong.
Trong suốt cả quá trình, nàng nhận ra tay của đối phương vẫn luôn đặt phía trên đầu nàng, đề phòng nàng không cẩn thận đụng phải thành xe.
Chẳng trách lại có nhiều cô gái bị lừa bởi cái người lưu manh giả danh tri thức này như vậy.
Tần Dĩ Châm cảm thấy kẻ cặn bã bây giờ đều tu thành chính quả hết rồi.
"Không cần thiết lắm. Chỉ bởi vì tôi cảm thấy nó khá hay nên đã ghi lại vào sổ." Ngạn Bắc Kỳ mỉm cười.
"Cô thích tác phẩm của tôi vậy cơ à? Hơi khó tin đấy." Tần Dĩ Châm hướng đũa vào đĩa salad.
"Đến cả việc chúng ta từng vô tình chạm mặt hai lần trước lần gặp chính thức này đều xảy ra rồi, cô còn chuyện gì khó tin hơn nữa chứ?"
Thật ra, lần gặp thứ hai không hẳn là vô tình. Dù sao trước khi đi triển lãm, cô đã biết Queenie ở đó rồi, chỉ có điều không ngờ tới Queenie chính là người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa tồi tệ trước mặt này thôi.
"Cô biết cách nói chuyện thật đấy. Cái miệng này của cô có vẻ đã từng lừa không biết bao nhiêu người rồi nhỉ?" Ý Tần Dĩ Châm là những cô bé bị cô lừa tới tay.
Ngạn Bắc Kỳ nghe xong, cúi xuống cười một tiếng, rồi lại lắc đầu.
"Cô đã từng nói về ưu điểm trong tác phẩm của tôi rồi. Vậy còn khuyết điểm thì sao?" Quả nhiên Tần Dĩ Châm rất hứng thú với chuyện này, nếu không nàng cũng không tiếp tục ngồi đây.
"Cô quá tập trung vào xây dựng cốt truyện mà quên mất tuyến tình cảm vẫn còn rời rạc, điều này dễ mang đến cho người đọc cảm giác đột ngột. Có thể đối với cô, những thứ này chỉ là chuyện nhỏ nhặt. Dù lạm dụng quá nhiều hình ảnh miêu tả sẽ làm mờ nhạt điều cô muốn truyền tải, nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi đơn điệu." Thoát ra khỏi vai trò là một độc giả yêu thích truyện, Ngạn Bắc Kỳ nói với tư cách một biên tập viên.
Đối với việc này, Tần Dĩ Châm không thể nào phản bác.
Mặc dù độc giả đều đang vỗ tay khen tình tiết do nàng xây dựng, bảo tác phẩm như thế này là rất hoàn hảo rồi, hơn nữa còn nói rằng Queenie không phải không biết viết về tình cảm, chỉ là không đi quá sâu thôi, nhưng nàng biết, nàng thật sự không biết viết.
"Ừm, còn gì nữa?"
"Tôi rất ít khi để ý tuyến tình cảm trong sách hoặc trong phim, thậm chí có lúc còn trực tiếp bỏ qua, nhưng khách quan mà nói, tôi cho rằng nếu tuyến tình cảm và cốt truyện có thể hòa quyện vào nhau, hình tượng của các nhân vật sẽ càng thêm hoàn hảo, đồng nghĩa với việc sẽ có thêm một góc độ để đánh giá nhân vật. Thật ra trong mỗi tác phẩm của cô đều vạch ra một con đường như thế này cho các nhân vật, chỉ tiếc là cách xử lý quá qua loa. Tôi tin rằng nếu mặt tình cảm được xử lý tốt, câu chuyện sẽ còn hấp dẫn hơn nữa." Ngạn Bắc Kỳ mỉm cười nhìn Tần Dĩ Châm.
Dùng thìa khuấy bát canh, Tần Dĩ Châm nghe xong cụp mắt suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đây đúng là điểm yếu của tôi."
"Vậy kinh nghiệm yêu đương của cô Queenie thì sao? Không có ích gì à? Ngạn Bắc Kỳ hỏi.
"Tôi làm gì có kinh nghiệm yêu đương." Tần Dĩ Châm vẫy tay, "Với cả, không cần gọi tôi là cô Queenie đâu. Gọi Queenie thôi được rồi."
Đây đã là lần thứ hai Tần Dĩ Châm nhấn mạnh rồi. Cái gì mà cô với chả thầy chứ, nàng không cảm thấy bản thân lợi hại đến mức có thể được người khác gọi bằng danh xưng này. Dù sao cũng chỉ mới xuất bản vài quyển sách hợp khẩu vị mọi người nên mới được ủng hộ thôi.
"Được." Ngạn Bắc Kỳ gật đầu.
Nhưng mà, không có kinh nghiệm yêu đương? Ngạn Bắc Kỳ vô cùng nghi ngờ câu nói này.
"Đương nhiên là kinh nghiệm không phong phú bằng cô rồi. Hiếm lắm tôi mới yêu đương được một lần, kết quả lại bị người ta cắm sừng. Cô nói tôi có thể có kinh nghiệm gì đây?" Tần Dĩ Châm nhìn Ngạn Bắc Kỳ, "Những kẻ tồi tệ đều rất đáng ghét nhỉ?"
Ngạn Bắc Kỳ nghe được, cúi đầu mỉm cười.
Người có nhiều kinh nghiệm yêu đương nên là bản thân Queenie mới đúng. Cái gì mà bị người ta cắm sừng chứ... Rõ ràng là cô ấy tệ bạc với người khác mà?
"Kẻ cặn bã quả thực rất đáng ghét. Có điều, không giấu gì cô, tôi không hứng thú với chuyện yêu đương. Có lẽ vì tôi là một người cuồng công việc, vậy nên đến tận bây giờ vẫn chưa một mảnh tình vắt vai." Đúng thế, bao gồm cả hiện tại, Ngạn Bắc Kỳ cô ngồi tại đây là bởi vì hợp tác với Queenie cũng là một phần công việc của cô.
Chưa một mảnh tình vắt vai?
Người này nói dối như Cuội, mặt còn không thèm đổi sắc. Thật sự không chột dạ tí nào sao? Lương tâm của cô đâu? Có lẽ là bị Husky gặm rồi cũng nên.
"Suy cho cùng tôi không viết được. Tình yêu tình báo gì đó tôi không thể tưởng tượng ra nổi." Thật ra, vấn đề quan trọng nhất là nàng không tưởng tượng được cảm giác giữa nam nữ.
Mỗi lần viết đến cảnh tình cảm, nàng đều muốn nhét thêm một người phụ nữ vào cho nữ chính. Nếu thế viết chắn chắn sẽ thuận tay hơn nhiều, dù sao thì nàng vẫn rất mong đợi vào tình yêu giữa hai cô gái.
Nhưng nàng không thể làm như vậy được. Bởi vì nếu làm như thế, thậm chí có khả năng sách của nàng còn không được xuất bản.
"Cứ từ từ thôi, cũng không phải vấn đề to tát gì?" Ngạn Bắc Kỳ nói xong, điện thoại rung lên một tiếng.
Cầm điền thoại lên nhìn, thấy người gọi tới là Bạch Thư Nhã.
Thế là sau khi nhìn thấy, Ngạn Bắc Kỳ quả quyết cúp điện thoại rồi đặt về chỗ cũ.
"Tôi đi rửa tay." Tần Dĩ Châm liếc điện thoại của cô một cái, sau đó đứng dậy, đeo túi lên đi về phía nhà vệ sinh.
Sau khi Tần Dĩ Châm rời đi, Bạch Thư Nhã lại gọi thêm một cuộc nữa.
Ngạn Bắc Kỳ lạnh lùng nhìn điện thoại nửa phút mới tiếp: "Tôi nói rồi, không có việc gì thì đừng gọi điện cho tôi."
"Bắc Kỳ, đừng có lạnh nhạt với người ta mà!" Bạch Thư Nhã nũng nịu ở đầu bên kia điện thoại.
"Tôi là người theo chủ nghĩa độc thân. Vì muốn tốt cho em, tôi đề nghị em đừng lãng phí thêm thời gian trên người tôi nữa." Ngạn Bắc Kỳ nhàn nhạt trả lời.
"Bắc Kỳ, thích chị là chuyện của em, chị có thể không đáp lại, nhưng chị cũng không thể khiến em không thích chị nữa chứ, đúng không?" Bạch Thư Nhã nói tiếp.
"Tôi bận, tạm biệt." Ngạn Bắc Kỳ nói xong, lập tức cúp điện thoại.
Bạch Thư Nhã là bạn của em họ Ngạn Bắc Kỳ. Từ giữa năn nay, Bạch Thư Nhã đã bắt đầu nhiệt tình theo đuổi Ngạn Bắc Kỳ.
Dù Ngạn Bắc Kỳ đã từ chối không dưới ba lần nhưng Bạch Thư Nhã vẫn không hề nản chí.
Vốn dĩ quan hệ của hai người cũng tính là hòa hợp, nhưng từ lúc Ngạn Bắc Kỳ cảm nhận được Bạch Thư Nhã là người không đụng phải tường nam không quay đầu, cô dứt khoát chọn cách lạnh nhạt với nàng.
Sau khi Tần Dĩ Châm vào nhà vệ sinh, Kiền Tử gọi điện tới.
Tần Dĩ Châm tiếp điện thoại, vừa cười vừa nói: "Trùng hợp ghê, mình còn đang định gửi tin nhắn cho cậu, cậu đã gọi điện đến rồi. Cậu có biết mình đang ăn cơm với ai không? Chính là kẻ cặn bã chúng ta đã gặp hôm trước đó, cậu còn nhớ không?"
"Đờ mờ! Không phải chứ! Dĩ Châm này, cậu đừng để bị người ta lừa đấy!" Kiền Tử nghe xong, cảm xúc bỗng chốc chạm đỉnh.
"Không đâu. Vấp ngã một lần giờ khôn lên nhiều rồi." Tần Dĩ Châm giơ tay chỉnh lại tóc, thuận tiện hỏi, "Thế cái video hot Weibo kia giờ sao rồi?"
"Cái đó à... Mình hóng được đến ngày thứ hai thì thấy có người nói kẻ cặn bã này là một phú nhị đại. Kết quả vừa vào lại Weibo đã phát hiện bài đăng ấy biến đi đâu mất rồi. Sau đó cũng không còn sau đó nữa."
"Được thôi. Đúng rồi, cậu tìm mình có chuyện gì thế?" Tần Dĩ Châm hít một hơi thật sâu rồi hỏi.
"Mình muốn nói với cậu, Trình Chanh dạo gần đây đang điên cuồng tìm cậu rồi."
"Cậu ta không phải bị điên chứ?!" Tần Dĩ Châm nhíu chặt mày.
"Bạn của mình làm chung công ty với cậu ta, biết được cậu ta có kết giao với cậu nên vẫn luôn quan sát cậu ta. Bạn mình còn bảo dạo gần đây cậu ta toàn đăng bài liên quan đến cậu, trông như kiểu cậu ta tội nghiệp lắm."
Nghe xong, Tần Dĩ Châm chỉ cảm thấy cạn lời. May mà ngoài đời trừ Kiền Tử ra không ai biết đến bút danh của nàng, nàng cũng không cho ai ngoài Kiền Tử vào phòng làm việc của mình. Nếu để Trình Chanh biết nàng là Queenie, không biết giờ này trên mạng đã có những thứ linh tinh gì rồi.
"Dù sao thì cậu cũng đừng quan tâm cậu ta nhé. Hình như dạo gần đây bạn gái phú nhị đại kia đã cậu ta rồi nên cậu ta mới quay lại tìm cậu." Kiền Tử dặn dò thêm lần nữa.
"Mình biết mà." Tâm trạng của Tần Dĩ Châm hiện giờ đang rất tệ.
Sau khi cúp điện thoại, Tần Dĩ Châm trực tiếp xách túi lên đi ra khỏi nhà vệ sinh, đến cả son môi cũng lười tô.
Dù sao sau này cũng không bao giờ gặp lại kẻ cặn bã Bắc Hàng này nữa, cần gì phải nói chuyện dè dặt như thế?
Bởi cuộc gọi của Kiền Tử mà bây giờ nàng cảm thấy Bắc Hàng cũng thật ghê tởm, không muốn ở đây thêm một giây nào nữa.
"Ngại quá, tôi đang có chút viêc, có lẽ phải về trước rồi." Tần Dĩ Châm về lại bàn ăn, gọi phục vụ tới chuẩn bị tính tiền.
"Được. Nhưng mà bữa này để tôi mời đi." Ngạn Bắc Kỳ nói xong, vẫy tay với nhân viên, ý nói đi về phía mình.
Tần Dĩ Châm nhìn cô thanh toán xong xuôi, cũng không nói gì thêm.
Sau đó, Tần Dĩ Châm đi về phía cửa.
Lúc đi tới cửa, Tần Dĩ Châm chuẩn bị đưa tay ra đẩy cửa thì một cánh tay ở bên cạnh đã nhanh hơn một bước, mở cửa giúp nàng.
"Cẩn thận, chú ý bậc thang." Ngạn Bắc Kỳ đẩy cửa ra, nhẹ nhàng nói.
Tần Dĩ Châm cúi đầu nhìn bậc thang, rồi lại quay sang nhìn nụ cười ấm áp trên khuôn mặt của Bắc Hàng.
Đôi mắt xinh đẹp kia dường như chứa đựng cả bầu trời đầy sao.
Dù tâm trạng đang chạm đáy nhưng trước mặt người như thế này, Tần Dĩ Châm muốn tỏ ra khó chịu với cô cũng không được.
Thậm chí so với Ngạn Bắc Kỳ, nàng cảm thấy bản thân càng giống một cô gái giả tạo bên ngoài tinh tế bên trong thô lỗ hơn.
Ví dụ như khi tay bị thương, nếu không phải là vết thương rất to, nàng sẽ trực tiếp làm ngơ. Nàng hoàn toàn không sử dụng đến những thứ như băng cá nhân.
Nàng sống hơn hai mươi năm trên đời nhưng chưa từng làm những việc như luôn mang theo băng cá nhân bên mình.
Lại ví dụ như lúc cắt thịt có hơi khó chịu nhưng đối với nàng cũng không phải chuyện to tát gì, tay chưa sung chưa đứt là được, chỉ là cắt hơi chậm tí thôi mà.
Thế nhưng Bắc Hàng lại chú ý đến những chuyện mà nàng cho là nhỏ nhặt, hơn nữa còn lịch sự giúp nàng xử lý. Cho dù nàng giả vờ, cũng phải giả vờ bản thân không hề chán ghét người kia.
Người tốt như vậy, học cái gì không học lại đi học lừa tình người khác.
"Cô Queenie không cần đặt xe nữa đâu. Để tôi đưa cô về nhé." Thấy nàng mở ứng dụng đặt xe, Ngạn Bắc Kỳ nhẹ nhàng nói.
"Không sao, cũng gần mà. Như vậy làm phiền cô lắm..."
"Gần thì đặt xe làm gì nữa. Tôi tiễn cô." Ngạn Bắc Kỳ nói xong, đi đến bên xe của mình.
Tình huống như thế này còn có cách nào khác nữa đây. Nếu bây giờ mà vẫn cố chấp đặt xe, bản thân sẽ trông thật giống một tên ngốc.
"Cô Queenie, mời." Ngạn Bắc Kỳ mở cửa ghế phụ, nhìn về phía nàng.
Tần Dĩ Châm cũng lười sửa lại xưng hô.
Nhìn người kia, Tần Dĩ Châm cúi người ngồi vào trong.
Trong suốt cả quá trình, nàng nhận ra tay của đối phương vẫn luôn đặt phía trên đầu nàng, đề phòng nàng không cẩn thận đụng phải thành xe.
Chẳng trách lại có nhiều cô gái bị lừa bởi cái người lưu manh giả danh tri thức này như vậy.
Tần Dĩ Châm cảm thấy kẻ cặn bã bây giờ đều tu thành chính quả hết rồi.