Chương 26
26. Cocker Spaniel
Nhận được khoản Reward, Đồng Ngôn lập tức liên hệ với người dùng lạ xuất hiện trên trang cá nhân của mình rồi phát hiện đấy là một trong những vị tốt bụng đã động viên hắn sau sự cố "bạo lực mạng" vừa rồi.
Phần hồi âm của tài khoản chính thức đến muộn một bước. Sau khi nhờ admin giúp tắt chức năng này, biểu tượng đồng xu in hình Nữ hoàng biến mất khỏi giao diện, chỉ còn hai avatar song song trên trang cá nhân. Từ đầu chí cuối hắn chưa từng bấm vào kiểm tra bảng Reward, nên cũng không biết đó là con số thiên văn bậc nào.
A Letter có thể trích xuất thời gian hoạt động của người dùng trong giới hạn nhất định. Đồng Ngôn xem thử rồi, thời điểm theo dõi cũng chính là đêm nhắn tin riêng.
Hắn nhìn vào giao diện chat vỏn vẹn vài dòng, bao gồm cả tin mình vừa gửi.
No taboos: Xin chào, bạn cũng là người dùng beta phải không? Cảm ơn bạn đã thích tôi, nhưng tôi thực sự không cáng đáng nổi khoản Reward này. Hãy trả lời ngay khi nhận được tin nhắn. Tôi sẽ hoàn trả số tiền bạn đã bỏ ra.
Người lạ không trả lời.
Hắn bèn nhắn một tin cho Yên Hồi Nam: Hình như em gặp chuyện gì đó kỳ lạ rồi, chú à.
Và điều kỳ lạ hơn nữa là Yên Hồi Nam, người thường trả lời rất nhanh, cũng mất tích và im hơi lặng tiếng.
Một buổi tối quá nhiều điều kỳ lạ.
Nhưng oan cho Yên Hồi Nam quá. Anh không hề bỏ lơ hắn, mà đêm mưa đó, anh nhận được cú điện thoại của Hagen.
Hai tháng qua, Yên Hồi Nam đã từng bước trở thành một nhân vật nổi tiếng trên Phố Tài chính. Người Anh thích tiệc tùng, và anh cũng trở thành chủ đề nóng bỏng ở khắp các cuộc trà dư tửu hậu. Kể từ khi Tian bán dữ liệu nghiên cứu cho lão quý tộc Edward và thắng thầu, anh ẩn mình vào sâu rừng rậm như chú sư tử đã tạm thoả mãn cơn thèm ăn, thu hút bao con mắt hiếu kỳ của giới thượng lưu.
Nói đến kinh doanh là phải bàn về chiến thuật và đánh cuộc vào lòng người. Những kẻ muốn hợp tác háo hức theo dõi anh, để rồi khi cá nuốt mồi, sẽ luôn có những con khác thèm thuồng trồi lên mặt nước.
Hagen chính là con cá mà Yên Hồi Nam đang câu. Ở Phố Tài chính Anh, một nửa thuộc về tầng lớp quý tộc cũ do Edward đứng đầu; nửa còn lại thuộc về Hagen, tên phù thuỷ khởi nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Yên Hồi Nam từng lơ đãng nhắc về lịch sử phát triển của mình trong một buổi dạ tiệc và anh tin, Hagen sẽ quan tâm đến trải nghiệm của anh vì hai người có xuất phát điểm gần như giống nhau.
Nên rằng, khi Yên Hồi Nam đến dự cuộc hẹn theo lời mời của gã, đã không biết Văn Phong siêng năng đột xuất giúp Đồng Ngôn đóng kênh Reward và khoản tiền cuối cùng sẽ đi đâu về đâu.
Ngày nào cũng vậy, bộ không biết chán hả. Chang ra khỏi công ty của Hagen với chiếc cặp của sếp và thu hút kha khá sự chú ý. Bắt đầu từ tuần này là vậy đấy. Y quen rồi. Nguồn cơn của mọi chuyện e là phải kể đến sau khi từ Edinburgh trở về, cặp của ông sếp họ bỗng tòi ra thêm con thỏ nỉ.
Ai để ý đến ánh mắt của người khác thì cứ việc, tôi là không rồi nhé. Chang ngày ngày xách cặp từ Viện nghiên cứu đến Phố Tài chính, rồi từ Phố trở lại Viện, đã miễn nhiễm với những kiểu tò mò hỏi han này. Sếp còn dặn đi dặn lại phải giữ cẩn thận, phải giao đi giặt đúng hẹn. Một mặt dây chuyền nhỏ thó vô giá trị mà ngài ta còn trân trọng hơn bảo bối nữa (!).
Nhưng gì thì gì, đã là trợ lý riêng của Yên Hồi Nam, Chang hẳn không phải hạng xoàng. Dù sếp ăn nói lấp lửng nhưng y cũng đoán được bảo bối thực sự, vị ông giời con thực sự, nhất định là cái người đang ở Edinburgh.
Chang đặt con thỏ số hai lên sofa tiếp tân. Cô lễ tân Weiss chu đáo đưa cho y ly nước.
Weiss là người tình của Chang. Viện không cấm tình yêu công sở, Yên Hồi Nam cũng là một ông sếp rất bao dung trên mặt này nên nhân viên có ý thức và luôn làm tốt bổn phận trong giờ làm việc.
Weiss thắc mắc: "Nhà ngài Yên bộ có bạn nhỏ nào hả?"
Cả với Weiss, Chang cũng chưa từng thảo luận về quyền riêng tư của sếp. Nghĩ đến việc đã lắm lần nghe ngài Yên gọi "bạn nhỏ", y bèn gật đầu chiếu lệ.
Cô xoay màn hình iPad ra ngoài: "Mùi lần trước anh hỏi em có lẽ là Ocean's Breath, có nguồn gốc từ đại dương. Tinh dầu không dùng đèn đốt của hãng này nổi tiếng lắm."
Weiss am hiểu về mùi hương. Bộ quần áo bẩn mà Chang mang đi từ căn hộ ở Edinburgh có một mùi lạ nồng nặc, ngay cả trang phục của sếp khi công tác về cũng có mùi tương tự. Y đã nhờ Weiss tìm hiểu, khi bắt gặp Yên Hồi Nam có vẻ không bằng lòng với quần áo sau khi giặt xả.
Chang đã tinh tế đặt mua một vài lọ và giao chúng đến nhà sếp.
Đã hơn một tuần sau khi Yên Hồi Nam trở lại London.
Hagen quả là một tay khôn ngoan nhưng, thủ đoạn cài cắm của gã không đủ sức lay động Yên Hồi Nam. Gã rốt cục đã hiểu người đàn ông phương Đông này không thiếu tiền bạc, danh vọng và tài lộc; anh đến quốc gia họ chỉ vì một phần trong cơ đồ kinh doanh của mình. Và dẫu muốn trở thành quân cờ trong tay anh ở giai đoạn này hay trở thành đối tác lâu dài của anh ở giai đoạn sau, tuy quyền lựa chọn thuộc về bạn nhưng quyền kiểm soát trước sau luôn nằm ở Yên Hồi Nam.
Kết quả sau một tuần đàm phán là Viện và Hagen đi đến thống nhất hợp tác. Yên Hồi Nam sau cùng đã có thời gian quấy rầy vị hôn phu trẻ đang học đại học của mình.
Gần đây anh thường túc trực ở văn phòng Viện nghiên cứu, những lọ tinh dầu Chang đặt giao vẫn chất đầy ngoài huyền quan chưa dọn đi. Anh bèn mở hộp giấy bên ngoài ra, hương biển thoang thoảng lan toả rất quen thuộc. Lọ thuỷ tinh màu xanh cổ vịt, đúng là chiếc được Đồng Ngôn sử dụng rồi. Em ở bên đó, đã thay mới hay chưa?
Cuộc gọi phải mất vài giây mới có người trả lời. Đồng Ngôn đang nhâm nhi bánh việt quất, tiếng nhai nuốt qua đường truyền gợi cảm không tả nổi.
Yên Hồi Nam còn chưa nói gì đã nghe được tiếng rên ngoài sức tưởng tượng.
Mưa đập vào kính cửa. Hương biển xâm lấn từng ngõ ngách. Tiếng rên hết trầm lại bổng, càng lúc càng táo bạo. "Em đang làm gì vậy," anh khàn khàn hỏi.
Đồng Ngôn ăn nhẵn hộp bánh, tay đầy dầu. Hắn lại gần loa điện thoại và nói: "Em đang xem phim. Có chuyện gì vậy?" Đó chỉ là một phân đoạn cao trào của nam nữ chính. Đại khái họ quấn vào nhau như hai con rắn trên màn ảnh, làn da màu mật rịn mồ hôi đầy mời gọi. Cảnh quay rất nghệ thuật, tiền cảnh dần dần được làm mờ.
Đồng Ngôn liếm môi. Nhưng dưới sự khuếch đại của loa ngoài, nó đã khiến người nghe buộc phải có những suy tư khác.
Yên Hồi Nam quên bẵng mục đích ban đầu khi gọi điện. Cuộc gọi im lặng vài giây, Đồng Ngôn rốt cục lau tay cầm điện thoại lên. Hai nhân vật chính đang hôn nhau điên cuồng, đến mức như muốn đưa người ta vào tận cốt tuỷ. Nữ chính trở mình, và nam chính tiến vào sau cô trong những lời tán tỉnh bùi tai.
Yên Hồi Nam làm theo, giọng rất trầm: "Are you seducing me?"
Chú đây là cố ý. Tai hắn đỏ dần lên trông thấy.
Ỷ người ta không biết, hắn vờ như mình còn bình tĩnh lắm: "I am not trying to seduce you."
Yên Hồi Nam khẽ cười. Anh thôi trêu, quay lại chủ đề chính: "Anh có một kỳ nghỉ nho nhỏ. Em có muốn đến London chơi không?"
Shh, giọng chú đây là sao vậy hả. Hắn dời điện thoại ra xa một chút xem lịch trình, đoạn báo cáo với anh tử tế: "Ngày mai và mốt em có tiết. Cuối tuần thì rảnh."
Hương biển trong phòng Đồng Ngôn cuốn lấy anh. Yên Hồi Nam đột nhiên hỏi: "Lọ tinh dầu đêm đó đã đổ ra ngoài. Em thay mới chưa?"
A, chết rồi. Đồng Ngôn đánh mắt nhìn chiếc lọ màu xanh cổ vịt đã vơi tận đáy.
"Xem ra phải đến Edinburgh trước," anh nói. "Tiếp tế cho em một vài lọ."
Một ngày nắng đẹp.
Gió thổi rất mạnh vào sáng sớm, kèm theo mưa đá nhỏ khiến việc di chuyển trong thời tiết này khá khó khăn. Đi đến thang bộ, cậu hàng xóm ở tầng trên quấn kín bưng bằng chiếc khăn dày cộp đã múa tay múa chân ra hiệu cho hắn hôm nay trời lạnh điên, anh mau mau vào nhà lấy khăn choàng đi.
Chà, sắp vào tiết. Đồng Ngôn quành trở lại, giờ tìm trong tủ cũng phải mất khối giờ. Hắn bèn chộp bừa chiếc khăn kẻ sọc màu đỏ đô trên giá.
Đến trưa thì trời ảm đạm, gió ngừng thổi và có cơn mưa nhẹ trút xuống. Ngày kết thúc rất sớm vào đông. Các lớp học chỉ kéo dài muộn nhất đến hai giờ. Đồng Ngôn và Yên Hồi Nam đã có cuộc gọi ngắn vào giữa trưa, ở canteen, khi Hyman vừa chen vừa hỏi Tong ăn gì tôi lấy cho.
Yên Hồi Nam vừa lên máy bay đã nghe Đồng Ngôn dặn thời tiết rất xấu, chú đáp rồi về thẳng nhà nhé. Giống như những cặp yêu xa khác, tình nồng ý đậm.
Một cuộc gọi vỏn vẹn mười giây cùng với hai tiếng "về nhà" đã tiếp năng lượng cho Yên Hồi Nam chống chịu hai giờ máy bay xốc nảy. Anh cho Chang nghỉ phép hai ngày trước khi rời London, đây là chuyến đi chỉ có mình anh.
Đến phố Tây Nam thì trời đã tối. Yên Hồi Nam rẽ vào góc phố nhìn lên tầng ba. Ồ, đèn không sáng, bạn nhỏ vẫn chưa tan học ư?
Anh cầm ô đi vòng qua góc đường, thấy Đồng Ngôn ôm một chú chó lớn có bộ lông vàng nhạt trên bậc thềm chung cư. Tán ô nghiêng về bên cạnh, và hắn còn phủ chiếc khăn sọc đỏ lên thân nó. Họ rúc vào nhau sưởi ấm, trông buồn cười mà cũng đáng yêu thế nào.
Chậc, tóc em ướt hết rồi. Anh biết Đồng Ngôn không thích che ô.
Nghe được tiếng bước chân, hắn và con chó cùng ngẩng đầu lên. Yên Hồi Nam tin là một thoáng đó tim mình đã ngừng đập.
Anh sải bước tới thay Đồng Ngôn giữ ô.
Chú chó dựa sát vào hắn, miệng thở phì phì ra luồng khí trắng. Yên Hồi Nam hỏi: "Bạn nhỏ nhà ai đây?"
"Nó bị lạc. Em gặp nó ở Quảng trường Greyfriars, và nó đi theo em suốt chặng đường về." Mưa mùa đông lạnh buốt, giọng hắn khi nói chuyện vẫn còn run. Đồng Ngôn của hiện tại nhỏ bé, bất lực và đáng thương cực kỳ.
"Sao em không lên trước?" Anh hỏi.
Hắn vuốt ve đôi tai to của nó. "Em đang đợi người nhà nó, và chú nữa. Giữa trưa vội quá nên em quên mất chú không có thẻ ra vào căn hộ."
Em nói "người nhà" khiến tôi nghĩ đến một số trách nhiệm kèm theo. Yên Hồi Nam thấp giọng: "Quanh đi quẩn lại chỉ có anh đúng chức trách."
Đồng Ngôn không hiểu gì.
Trời đã tối hẳn, đèn đường dọc hai bên phố cũng đã sáng. "Mình lên nhà trước nhé? Bên ngoài lạnh quá, trông nó cũng có vẻ đói rồi," vén lọn tóc ướt trên trán Đồng Ngôn, anh dịu dàng bảo.
Hắn nắm tay anh mượn lực đứng dậy. Con chó kêu ẳng ẳng và kéo luôn khăn choàng trên vai hắn.
Đồng Ngôn thắt cái nơ bướm trước ngực nó. "Có vẻ nó rất thích cái này," hắn đẩy cửa kính ra. "Chú xem, bốn cái chân nó lạnh ngắt."
Hai cái tai cụp xuống, nó nghiêng nghiêng đầu.
Đồng Ngôn cũng nghiêng đầu nhìn nó. Một người một chó với biên độ nghiêng càng lúc càng lớn. Rồi như nhận được một ám hiệu kỳ bí, con chó đứng dậy chạy lon ton đến.
"Em và nó có duyên lắm," Yên Hồi Nam cười.
Con chó đi cạnh Đồng Ngôn. Nó chừng như đã tới tuổi trưởng thành, với bộ lông bóng mượt rất sáng. Hắn đưa tay xoa đầu nó, trông nó cũng rất thích được âu yếm.
"Là giống Cocker Spaniel à?" Anh hỏi. Văn Phong có đôi khi rất thích phổ cập những kiến thức này.
"Đúng, giống Inka. Em đã nhìn thấy rất nhiều ở Scotland. Nó là một chú chó bầu bạn tương đối phổ biến trong các gia đình người Anh," nó ngẩng đầu lên khi thấy Đồng Ngôn thôi vuốt ve.
Mắt hắn đang nói, rằng anh thích cưng lắm đấy.
"Nó trông na ná một con chó săn vàng," anh nhận xét.
Một nửa chiếc khăn choàng bị kéo lê dưới đất, Yên Hồi Nam bèn vén lên. Cocker Spaniel thường rất ngoan, ít khi tấn công người khác. Nó ngoảnh đầu nhìn anh một cách tò mò.
Yên Hồi Nam cũng đưa tay xoa đầu nó. Con chó thử ngửi túi giấy trong tay anh, mùi hương ở đấy giống hệt trên người Đồng Ngôn làm nó cảm thấy an toàn.
Cánh cửa mở ra, ngoài mùi biển còn có hương nước dùng thơm phức.
Đồng Ngôn lại vuốt đôi tai to của nó, nói với Yên Hồi Nam: "Nó thật may mắn, sáng nay trước khi ra ngoài em đã hầm canh."
Yên Hồi Nam nghĩ đến ly chocolate đen tượng trưng cho sự may mắn. "Ai đến đây thăm nhà đều sẽ gặp may. Vì đây là ngôi nhà may mắn của thỏ con mà."
Lời tác giả:
Góc nhìn của uncle Yan: Hai bạn nhỏ vừa tan học đang ngồi xếp lớp chờ người nhà đến đón.
Nhận được khoản Reward, Đồng Ngôn lập tức liên hệ với người dùng lạ xuất hiện trên trang cá nhân của mình rồi phát hiện đấy là một trong những vị tốt bụng đã động viên hắn sau sự cố "bạo lực mạng" vừa rồi.
Phần hồi âm của tài khoản chính thức đến muộn một bước. Sau khi nhờ admin giúp tắt chức năng này, biểu tượng đồng xu in hình Nữ hoàng biến mất khỏi giao diện, chỉ còn hai avatar song song trên trang cá nhân. Từ đầu chí cuối hắn chưa từng bấm vào kiểm tra bảng Reward, nên cũng không biết đó là con số thiên văn bậc nào.
A Letter có thể trích xuất thời gian hoạt động của người dùng trong giới hạn nhất định. Đồng Ngôn xem thử rồi, thời điểm theo dõi cũng chính là đêm nhắn tin riêng.
Hắn nhìn vào giao diện chat vỏn vẹn vài dòng, bao gồm cả tin mình vừa gửi.
No taboos: Xin chào, bạn cũng là người dùng beta phải không? Cảm ơn bạn đã thích tôi, nhưng tôi thực sự không cáng đáng nổi khoản Reward này. Hãy trả lời ngay khi nhận được tin nhắn. Tôi sẽ hoàn trả số tiền bạn đã bỏ ra.
Người lạ không trả lời.
Hắn bèn nhắn một tin cho Yên Hồi Nam: Hình như em gặp chuyện gì đó kỳ lạ rồi, chú à.
Và điều kỳ lạ hơn nữa là Yên Hồi Nam, người thường trả lời rất nhanh, cũng mất tích và im hơi lặng tiếng.
Một buổi tối quá nhiều điều kỳ lạ.
Nhưng oan cho Yên Hồi Nam quá. Anh không hề bỏ lơ hắn, mà đêm mưa đó, anh nhận được cú điện thoại của Hagen.
Hai tháng qua, Yên Hồi Nam đã từng bước trở thành một nhân vật nổi tiếng trên Phố Tài chính. Người Anh thích tiệc tùng, và anh cũng trở thành chủ đề nóng bỏng ở khắp các cuộc trà dư tửu hậu. Kể từ khi Tian bán dữ liệu nghiên cứu cho lão quý tộc Edward và thắng thầu, anh ẩn mình vào sâu rừng rậm như chú sư tử đã tạm thoả mãn cơn thèm ăn, thu hút bao con mắt hiếu kỳ của giới thượng lưu.
Nói đến kinh doanh là phải bàn về chiến thuật và đánh cuộc vào lòng người. Những kẻ muốn hợp tác háo hức theo dõi anh, để rồi khi cá nuốt mồi, sẽ luôn có những con khác thèm thuồng trồi lên mặt nước.
Hagen chính là con cá mà Yên Hồi Nam đang câu. Ở Phố Tài chính Anh, một nửa thuộc về tầng lớp quý tộc cũ do Edward đứng đầu; nửa còn lại thuộc về Hagen, tên phù thuỷ khởi nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Yên Hồi Nam từng lơ đãng nhắc về lịch sử phát triển của mình trong một buổi dạ tiệc và anh tin, Hagen sẽ quan tâm đến trải nghiệm của anh vì hai người có xuất phát điểm gần như giống nhau.
Nên rằng, khi Yên Hồi Nam đến dự cuộc hẹn theo lời mời của gã, đã không biết Văn Phong siêng năng đột xuất giúp Đồng Ngôn đóng kênh Reward và khoản tiền cuối cùng sẽ đi đâu về đâu.
Ngày nào cũng vậy, bộ không biết chán hả. Chang ra khỏi công ty của Hagen với chiếc cặp của sếp và thu hút kha khá sự chú ý. Bắt đầu từ tuần này là vậy đấy. Y quen rồi. Nguồn cơn của mọi chuyện e là phải kể đến sau khi từ Edinburgh trở về, cặp của ông sếp họ bỗng tòi ra thêm con thỏ nỉ.
Ai để ý đến ánh mắt của người khác thì cứ việc, tôi là không rồi nhé. Chang ngày ngày xách cặp từ Viện nghiên cứu đến Phố Tài chính, rồi từ Phố trở lại Viện, đã miễn nhiễm với những kiểu tò mò hỏi han này. Sếp còn dặn đi dặn lại phải giữ cẩn thận, phải giao đi giặt đúng hẹn. Một mặt dây chuyền nhỏ thó vô giá trị mà ngài ta còn trân trọng hơn bảo bối nữa (!).
Nhưng gì thì gì, đã là trợ lý riêng của Yên Hồi Nam, Chang hẳn không phải hạng xoàng. Dù sếp ăn nói lấp lửng nhưng y cũng đoán được bảo bối thực sự, vị ông giời con thực sự, nhất định là cái người đang ở Edinburgh.
Chang đặt con thỏ số hai lên sofa tiếp tân. Cô lễ tân Weiss chu đáo đưa cho y ly nước.
Weiss là người tình của Chang. Viện không cấm tình yêu công sở, Yên Hồi Nam cũng là một ông sếp rất bao dung trên mặt này nên nhân viên có ý thức và luôn làm tốt bổn phận trong giờ làm việc.
Weiss thắc mắc: "Nhà ngài Yên bộ có bạn nhỏ nào hả?"
Cả với Weiss, Chang cũng chưa từng thảo luận về quyền riêng tư của sếp. Nghĩ đến việc đã lắm lần nghe ngài Yên gọi "bạn nhỏ", y bèn gật đầu chiếu lệ.
Cô xoay màn hình iPad ra ngoài: "Mùi lần trước anh hỏi em có lẽ là Ocean's Breath, có nguồn gốc từ đại dương. Tinh dầu không dùng đèn đốt của hãng này nổi tiếng lắm."
Weiss am hiểu về mùi hương. Bộ quần áo bẩn mà Chang mang đi từ căn hộ ở Edinburgh có một mùi lạ nồng nặc, ngay cả trang phục của sếp khi công tác về cũng có mùi tương tự. Y đã nhờ Weiss tìm hiểu, khi bắt gặp Yên Hồi Nam có vẻ không bằng lòng với quần áo sau khi giặt xả.
Chang đã tinh tế đặt mua một vài lọ và giao chúng đến nhà sếp.
Đã hơn một tuần sau khi Yên Hồi Nam trở lại London.
Hagen quả là một tay khôn ngoan nhưng, thủ đoạn cài cắm của gã không đủ sức lay động Yên Hồi Nam. Gã rốt cục đã hiểu người đàn ông phương Đông này không thiếu tiền bạc, danh vọng và tài lộc; anh đến quốc gia họ chỉ vì một phần trong cơ đồ kinh doanh của mình. Và dẫu muốn trở thành quân cờ trong tay anh ở giai đoạn này hay trở thành đối tác lâu dài của anh ở giai đoạn sau, tuy quyền lựa chọn thuộc về bạn nhưng quyền kiểm soát trước sau luôn nằm ở Yên Hồi Nam.
Kết quả sau một tuần đàm phán là Viện và Hagen đi đến thống nhất hợp tác. Yên Hồi Nam sau cùng đã có thời gian quấy rầy vị hôn phu trẻ đang học đại học của mình.
Gần đây anh thường túc trực ở văn phòng Viện nghiên cứu, những lọ tinh dầu Chang đặt giao vẫn chất đầy ngoài huyền quan chưa dọn đi. Anh bèn mở hộp giấy bên ngoài ra, hương biển thoang thoảng lan toả rất quen thuộc. Lọ thuỷ tinh màu xanh cổ vịt, đúng là chiếc được Đồng Ngôn sử dụng rồi. Em ở bên đó, đã thay mới hay chưa?
Cuộc gọi phải mất vài giây mới có người trả lời. Đồng Ngôn đang nhâm nhi bánh việt quất, tiếng nhai nuốt qua đường truyền gợi cảm không tả nổi.
Yên Hồi Nam còn chưa nói gì đã nghe được tiếng rên ngoài sức tưởng tượng.
Mưa đập vào kính cửa. Hương biển xâm lấn từng ngõ ngách. Tiếng rên hết trầm lại bổng, càng lúc càng táo bạo. "Em đang làm gì vậy," anh khàn khàn hỏi.
Đồng Ngôn ăn nhẵn hộp bánh, tay đầy dầu. Hắn lại gần loa điện thoại và nói: "Em đang xem phim. Có chuyện gì vậy?" Đó chỉ là một phân đoạn cao trào của nam nữ chính. Đại khái họ quấn vào nhau như hai con rắn trên màn ảnh, làn da màu mật rịn mồ hôi đầy mời gọi. Cảnh quay rất nghệ thuật, tiền cảnh dần dần được làm mờ.
Đồng Ngôn liếm môi. Nhưng dưới sự khuếch đại của loa ngoài, nó đã khiến người nghe buộc phải có những suy tư khác.
Yên Hồi Nam quên bẵng mục đích ban đầu khi gọi điện. Cuộc gọi im lặng vài giây, Đồng Ngôn rốt cục lau tay cầm điện thoại lên. Hai nhân vật chính đang hôn nhau điên cuồng, đến mức như muốn đưa người ta vào tận cốt tuỷ. Nữ chính trở mình, và nam chính tiến vào sau cô trong những lời tán tỉnh bùi tai.
Yên Hồi Nam làm theo, giọng rất trầm: "Are you seducing me?"
Chú đây là cố ý. Tai hắn đỏ dần lên trông thấy.
Ỷ người ta không biết, hắn vờ như mình còn bình tĩnh lắm: "I am not trying to seduce you."
Yên Hồi Nam khẽ cười. Anh thôi trêu, quay lại chủ đề chính: "Anh có một kỳ nghỉ nho nhỏ. Em có muốn đến London chơi không?"
Shh, giọng chú đây là sao vậy hả. Hắn dời điện thoại ra xa một chút xem lịch trình, đoạn báo cáo với anh tử tế: "Ngày mai và mốt em có tiết. Cuối tuần thì rảnh."
Hương biển trong phòng Đồng Ngôn cuốn lấy anh. Yên Hồi Nam đột nhiên hỏi: "Lọ tinh dầu đêm đó đã đổ ra ngoài. Em thay mới chưa?"
A, chết rồi. Đồng Ngôn đánh mắt nhìn chiếc lọ màu xanh cổ vịt đã vơi tận đáy.
"Xem ra phải đến Edinburgh trước," anh nói. "Tiếp tế cho em một vài lọ."
Một ngày nắng đẹp.
Gió thổi rất mạnh vào sáng sớm, kèm theo mưa đá nhỏ khiến việc di chuyển trong thời tiết này khá khó khăn. Đi đến thang bộ, cậu hàng xóm ở tầng trên quấn kín bưng bằng chiếc khăn dày cộp đã múa tay múa chân ra hiệu cho hắn hôm nay trời lạnh điên, anh mau mau vào nhà lấy khăn choàng đi.
Chà, sắp vào tiết. Đồng Ngôn quành trở lại, giờ tìm trong tủ cũng phải mất khối giờ. Hắn bèn chộp bừa chiếc khăn kẻ sọc màu đỏ đô trên giá.
Đến trưa thì trời ảm đạm, gió ngừng thổi và có cơn mưa nhẹ trút xuống. Ngày kết thúc rất sớm vào đông. Các lớp học chỉ kéo dài muộn nhất đến hai giờ. Đồng Ngôn và Yên Hồi Nam đã có cuộc gọi ngắn vào giữa trưa, ở canteen, khi Hyman vừa chen vừa hỏi Tong ăn gì tôi lấy cho.
Yên Hồi Nam vừa lên máy bay đã nghe Đồng Ngôn dặn thời tiết rất xấu, chú đáp rồi về thẳng nhà nhé. Giống như những cặp yêu xa khác, tình nồng ý đậm.
Một cuộc gọi vỏn vẹn mười giây cùng với hai tiếng "về nhà" đã tiếp năng lượng cho Yên Hồi Nam chống chịu hai giờ máy bay xốc nảy. Anh cho Chang nghỉ phép hai ngày trước khi rời London, đây là chuyến đi chỉ có mình anh.
Đến phố Tây Nam thì trời đã tối. Yên Hồi Nam rẽ vào góc phố nhìn lên tầng ba. Ồ, đèn không sáng, bạn nhỏ vẫn chưa tan học ư?
Anh cầm ô đi vòng qua góc đường, thấy Đồng Ngôn ôm một chú chó lớn có bộ lông vàng nhạt trên bậc thềm chung cư. Tán ô nghiêng về bên cạnh, và hắn còn phủ chiếc khăn sọc đỏ lên thân nó. Họ rúc vào nhau sưởi ấm, trông buồn cười mà cũng đáng yêu thế nào.
Chậc, tóc em ướt hết rồi. Anh biết Đồng Ngôn không thích che ô.
Nghe được tiếng bước chân, hắn và con chó cùng ngẩng đầu lên. Yên Hồi Nam tin là một thoáng đó tim mình đã ngừng đập.
Anh sải bước tới thay Đồng Ngôn giữ ô.
Chú chó dựa sát vào hắn, miệng thở phì phì ra luồng khí trắng. Yên Hồi Nam hỏi: "Bạn nhỏ nhà ai đây?"
"Nó bị lạc. Em gặp nó ở Quảng trường Greyfriars, và nó đi theo em suốt chặng đường về." Mưa mùa đông lạnh buốt, giọng hắn khi nói chuyện vẫn còn run. Đồng Ngôn của hiện tại nhỏ bé, bất lực và đáng thương cực kỳ.
"Sao em không lên trước?" Anh hỏi.
Hắn vuốt ve đôi tai to của nó. "Em đang đợi người nhà nó, và chú nữa. Giữa trưa vội quá nên em quên mất chú không có thẻ ra vào căn hộ."
Em nói "người nhà" khiến tôi nghĩ đến một số trách nhiệm kèm theo. Yên Hồi Nam thấp giọng: "Quanh đi quẩn lại chỉ có anh đúng chức trách."
Đồng Ngôn không hiểu gì.
Trời đã tối hẳn, đèn đường dọc hai bên phố cũng đã sáng. "Mình lên nhà trước nhé? Bên ngoài lạnh quá, trông nó cũng có vẻ đói rồi," vén lọn tóc ướt trên trán Đồng Ngôn, anh dịu dàng bảo.
Hắn nắm tay anh mượn lực đứng dậy. Con chó kêu ẳng ẳng và kéo luôn khăn choàng trên vai hắn.
Đồng Ngôn thắt cái nơ bướm trước ngực nó. "Có vẻ nó rất thích cái này," hắn đẩy cửa kính ra. "Chú xem, bốn cái chân nó lạnh ngắt."
Hai cái tai cụp xuống, nó nghiêng nghiêng đầu.
Đồng Ngôn cũng nghiêng đầu nhìn nó. Một người một chó với biên độ nghiêng càng lúc càng lớn. Rồi như nhận được một ám hiệu kỳ bí, con chó đứng dậy chạy lon ton đến.
"Em và nó có duyên lắm," Yên Hồi Nam cười.
Con chó đi cạnh Đồng Ngôn. Nó chừng như đã tới tuổi trưởng thành, với bộ lông bóng mượt rất sáng. Hắn đưa tay xoa đầu nó, trông nó cũng rất thích được âu yếm.
"Là giống Cocker Spaniel à?" Anh hỏi. Văn Phong có đôi khi rất thích phổ cập những kiến thức này.
"Đúng, giống Inka. Em đã nhìn thấy rất nhiều ở Scotland. Nó là một chú chó bầu bạn tương đối phổ biến trong các gia đình người Anh," nó ngẩng đầu lên khi thấy Đồng Ngôn thôi vuốt ve.
Mắt hắn đang nói, rằng anh thích cưng lắm đấy.
"Nó trông na ná một con chó săn vàng," anh nhận xét.
Một nửa chiếc khăn choàng bị kéo lê dưới đất, Yên Hồi Nam bèn vén lên. Cocker Spaniel thường rất ngoan, ít khi tấn công người khác. Nó ngoảnh đầu nhìn anh một cách tò mò.
Yên Hồi Nam cũng đưa tay xoa đầu nó. Con chó thử ngửi túi giấy trong tay anh, mùi hương ở đấy giống hệt trên người Đồng Ngôn làm nó cảm thấy an toàn.
Cánh cửa mở ra, ngoài mùi biển còn có hương nước dùng thơm phức.
Đồng Ngôn lại vuốt đôi tai to của nó, nói với Yên Hồi Nam: "Nó thật may mắn, sáng nay trước khi ra ngoài em đã hầm canh."
Yên Hồi Nam nghĩ đến ly chocolate đen tượng trưng cho sự may mắn. "Ai đến đây thăm nhà đều sẽ gặp may. Vì đây là ngôi nhà may mắn của thỏ con mà."
Lời tác giả:
Góc nhìn của uncle Yan: Hai bạn nhỏ vừa tan học đang ngồi xếp lớp chờ người nhà đến đón.