Chương 3
Hiện tại là cuối tháng tám, thời tiết vẫn còn nóng nực.
Tôi ngồi trên ghế da, nóng đến mồ hôi ứa ra. Không biết có phải Lục Tử An ngồi đối diện cố ý làm khó tôi không mà không bật điều hòa.
Thật hung ác, không bật điều hoà, không phải anh ta cũng nóng sao?
Nói thật, tôi nằm mơ cũng không nghĩ tới sáng nay anh ta lại chủ động gọi điện thoại mời tôi đến phỏng vấn. Đến bây giờ, tôi vẫn còn choáng váng bởi chuyện ngoài ý muốn mà không có niềm vui này, sức lực mất hết.
"Con người của tôi, từ nhỏ đã không sợ nóng." Anh ta nhíu mày nhìn tôi, "Hoàng tiểu thư, cô có nóng không?"
Tôi gật đầu lại lắc đầu: "Không nóng, không nóng." Tôi chỉ muốn nhanh chóng phỏng vấn xong, sau đó rời khỏi chỗ thị phi này.
Tôi hỏi vấn đề thứ nhất: "Lục tổng, xin hỏi vì sao anh lại quyết định lập nghiệp?"
"Bởi vì bạn gái trước của tôi là người hám giàu."
Tôi biết ngay mà!
Mẹ nó, tôi nhịn!
"Theo lời đồn, anh đã đầu tư một sở nghiên cứu, xin hỏi đây là sự thật sao?"
"Ừm, sở nghiên cứu sinh vật biển của thành phố Dao, đầu tư hơn một tỷ, không nhớ rõ nữa."
Tôi và anh ta một hỏi một trả lời, cuối cùng hoàn thành công việc, tôi đang muốn rời đi, Lục Tử An lại nói muốn mời tôi ăn lẩu.
Tôi đang định cự tuyệt, anh ta lại đến bên tai tôi nói: "Nhiều người như vậy, cho tôi chút mặt mũi đi."
Tôi không thể làm gì khác ngoài đồng ý.
Trên đường đi ăn lẩu, Trang Đàm gửi Wechat đến, hỏi tôi làm sao còn chưa về nhà.
Giọng điệu của Lục Tử An không vui nói: "Niềm vui mới của cô? Là tiểu bạch kiểm kia?"
Tôi không chút suy nghĩ liền ừ một tiếng, nói: “Xin lỗi Lục tổng, tôi cảm thấy tôi nên về nhà thôi."
Không phải tôi thật sự muốn về nhà, chỉ là không muốn ở cùng Lục Tử An, đừng hiểu lầm, tôi đã không còn chút tình cảm nào đối với anh ta, chẳng qua là cảm thấy rất khó chịu.
"Tiểu bạch kiểm kia có gì tốt?" Anh ta bỗng nhiên nói.
Tôi nhất thời giật mình.
"Hoàng Bội Bội, không phải em thích tiền sao? Hiện tại tôi đã có tiền dùng không hết." Anh ta đột nhiên tới gần tôi, "Trở về bên cạnh tôi, cho dù em vì tiền mà ở bên cạnh tôi cũng không sao."
Tôi cảm thấy Lục Tử An rất kỳ quái, rõ ràng đã từng hận không thể để tôi nhanh chết đi, hiện tại lại muốn hợp lại.
Nhưng tôi và anh ta đã không cần thiết ở bên nhau nữa, thế là tôi cự tuyệt.
Tôi ngồi tàu điện ngầm về nhà, buồn bực nghịch điện thoại, lướt đến một tin tức khiến tôi hiếu kỳ: 【Phát hiện ghi chép quý giá của nhà khoa học: Có một loại người cá, nước mắt sẽ không hóa thành trân châu, nhưng lúc bi thương cực hạn, lại chảy ra trần châu đen tuyền có giá trị liên thành.】
Tôi ấn mở khu bình luận, nhìn thấy bình luận của dân mạng, suýt chút nữa cười ngất trên tàu điện ngầm.
Tôi là bạc chính cống: Trân châu đen? Tôi có thể vớt một muôi trong cốc trà sữa!
Độc thân đã lâu: Người cá đã có, vậy Siêu Nhân Điện Quang còn xa sao [doge]
Mộng tưởng là ăn: Loại cá này, hương vị thế nào? [ thèm ]
Download app lừa gạt chưa: Đúng là người mù kéo loạn, người cá? Sao anh không nói mình là người cá luôn đi! Bịa chuyện như vậy thì tìm nhà máy đi làm đi, đừng viết tin tức giả nữa!
....
Tốc độ của tàu điện ngầm rất nhanh, một lát sau đã dừng lại.
Tôi theo dòng người vừa đi ra tàu điện ngầm, đã nhìn thấy bóng dáng gầy gò rắn rỏi của Trang Đàm.
Hắn liếc mắt đã nhìn thấy tôi, vẫy tay với tôi, cười còn ấm áp hơn ánh nắng.
Khóe miệng tôi không khỏi cong lên, bước nhanh qua: "Sao cậu lại tới đây?"
"Tới đón chị."
"Chỗ này cách nhà bao xa chứ, không cần đón."
"Tôi muốn nhìn thấy chị sớm một chút."
Đi ngang qua một quán chiên Tứ Xuyên, cơn thèm ăn của tôi dâng lên, thế là gọi chút đồ ăn mà tôi thích, Trang Đàm muốn hai chuỗi cá mực.
Bỗng nhiên một cái xe màu đen sáng loáng lao vụt đến, dừng bên cạnh chúng tôi, cửa xe bên ghế lái hạ xuống: "Đây không phải Hoàng đại mỹ nữ à?"
Tôi quay đầu nhìn người tới, trong lòng không nhịn được hơi hồi hộp.
Người này là Lưu Khải, bạn thân của Lục Tử An, hai người rất thân thiết.
Lúc tôi vừa chia tay với Lục Tử An, ngày nào anh ta cũng gọi điện thoại đến mắng tôi.
Tôi không chịu được kéo anh ta vào danh sách đen, anh ta lại ngồi xổm trước cửa phòng tôi thuê, thấy tôi tan tầm trở về, cho tôi một cái tát đến mức tai tôi ong lên.
Năm năm trôi qua, tôi nhìn thấy Lưu Khải vẫn có chút sợ hãi, trốn ra sau lưng Trang Đàm.
Lưu Khải châm chọc nói: "Nha, tôi còn tưởng Hoàng đại mỹ nữ chỉ thích ăn trong phòng ăn cao cấp, không ngờ còn tự hạ thấp địa vị đến quán ven đường này."
Trang Đàm nhận ra tôi bất an, cầm tay tôi thật chặt, bảo vệ tôi ở sau lưng: "Nói những lời này với con gái, anh mẹ nó không biết lễ phép sao?"
Lưu Khải không để ý tới Trang Đàm, tiếp tục trào phúng tôi: "Tôi còn tưởng Hoàng tiểu thư chỉ thích kẻ có tiền, không ngờ lại ở bên cạnh thằng nhóc nghèo như thế. Có phải bây giờ cô vô cùng hối hận đã đá Tử An không?"
Trang Đàm tức hổn hển, hung ác đạp xe anh ta một cước: "Đồ chó hoang, anh có bệnh à!"
Lưu Khải kéo cửa sổ xe lên, giẫm mạnh chân ga nghênh ngang rời đi.
Sau đó que chiên Tứ Xuyên được rồi, lúc ông chủ đưa cho tôi, cho dù đã cực lực che giấu, tôi vẫn cảm thấy được ánh mắt quái dị của ông chủ nhìn tôi.
Tôi giả bộ điềm nhiên như không có chuyện gì, tiếp nhận que chiên Tứ Xuyên, vừa đi vừa ăn, lại nhạt như nước ốc.
Trang Đàm bỗng nhiên giữ chặt tay tôi: "Bội Bội, chị đừng để ý lời anh ta nói, miệng chó không thể khạc ra ngà voi!"
"Tôi không sao, Trang Đàm."
Hắn còn muốn nói cái gì, nhưng tôi đã bước nhanh, đi thẳng về phía trước, bỏ lại hắn ở phía sau.
Tôi cảm thấy rất ảo não, vì sao trước mặt Trang Đàm, tôi luôn không chịu nổi như thế...
Trong đêm, tôi trằn trọc, đến hừng đông mới ngủ.
Tôi vẫn còn buồn ngủ đi vào toilet, phát hiện cửa phòng tắm mở rộng, trong bồn tắm không có bóng dáng của Trang Đàm.
Tôi vội vàng gọi điện thoại cho hắn, không ai tiếp.
Tôi có chút chán nản, có phải hẳn đã trở về biển rộng rồi không?
Tôi rửa mặt xong, ngay cả bữa sáng cũng không ăn, liền mở máy tính chuẩn bị làm việc.
Hôm nay phải giao bản thảo phỏng vấn Lục Tử An.
Bỗng nhiên điện thoại vang lên tiếng thông báo tin nhắn, tôi ấn mở xem, phát hiện trong tài khoản của có thêm năm ngàn vạn!
Tròng mắt tôi sắp rơi xuống, phản ứng đầu tiên không phải vui vẻ mà là kinh hãi.
Hiện tại có đủ âm mưu, căn cứ theo các phương pháp kiểm tra lừa gạt tôi học được trên mạng, tôi vội vàng gọi điện thoại cho ngân hàng xác nhận.
Ngân hàng nói với tôi, tôi đúng là có nhận được năm ngàn vạn, người chuyển khoản là người của sở nghiên cứu sinh vật biển tại thành phố Dao.
Là Lục Tử An sao?
Đang êm đẹp, anh ta gửi tiền cho tôi làm gì?
Tôi gọi điện thoại cho Lục Tử An, mấy giây sau anh ta đã nhận, câu nói đầu tiên là: "Sao, hồi tâm chuyển ý rồi?"
"Sao anh lại chuyển tiền cho tôi?"
"Tiền gì?"
Tôi giật mình, chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ không phải anh ta chuyển tiền cho tôi?
"A, không có gì, tôi gọi nhầm."
Tôi nói xong liền cúp điện thoại.
Một lát sau, điện thoại của tôi lại vang lên, là Trang Đàm! Không phải hắn đã trở về biển cả!
Tôi vừa kết nối, hắn đã vui vẻ nói: "Bội Bội, chúng ta đến viện hải dương đi!"
Tôi kìm nén kích động, trái tim thình thịch nhảy lên: "Cậu ở đâu vậy?"
"Tại cửa viện hải dương chờ chị."
Chương 6
Tôi đội ánh mắt trời chói chang đi đến viện hải dương, nhìn thấy ở ngoài cửa viện, Trang Đàm đang dạy trẻ con cách dùng lưới giấy vớt cá vàng.
Tôi hơi buồn cười, không khỏi nhớ đến lần đầu tiên Trang Đàm đến nhà tôi, còn ăn cá cảnh của tôi.
"Vé vào viện hải dương rất đắt, hơn hai trăm một vé đó!" Tôi nói, "Còn không bằng đi ngắm biển, còn có lời hơn."
"Không sao, bây giờ chúng ta có tiền." Hắn lơ đãng nói, "Tôi muốn đi xem cá mập bị giam trong bể nước ở đây có ghê tởm như ở bên ngoài không."
Tôi dừng bước, sững sờ nói: "Làm sao cậu biết có tiền? Là cậu gửi tiền?"
Hắn ấp úng nửa ngày, muốn bỏ qua chủ đề này, tôi lại không buông tha, liên tục ép hỏi.
Cuối cùng hắn mới nói thật: "Tôi hi vọng chị có thể sống tốt một chút."
"Tiền từ đâu mà có?"
"Tôi đã bán một viên trân châu đen mà cụ tôi cho tôi."
Trân châu đen...
Tôi đột nhiên nhớ tới tin tức kia, lúc người cá bi thương cực hạn chảy nước mắt, sẽ có giá trị liên thành.
Tôi vội vàng truy vấn: "Bán cho ai?"
"Một cửa hàng châu báu."
"Tôi không muốn số tiền này, bây giờ chúng ta đi chuộc nó về!" Tôi lôi kéo Trang Đàm muốn đi.
Hắn lại cầm tay tôi, vẻ mặt rất nghiêm túc: "Bội Bội, chị rất hiền lành, không chỉ cứu tôi lúc ở sa mạc, còn nguyện ý dẫn tôi về nhà. Tôi biết chị không phải cô gái hám giàu. Nhưng tôi không muốn chỉ vì tiền mà chị bị tổn thương, bị người ta coi thường."
Tôi rơi nước mắt, lại không nói mình cảm động, mà mắng hắn ngốc: "Trong tin tức nói nó có giá trị liên thành, sao cậu chỉ bán được năm ngàn vạn thôi?"
Trang Đàm: "..."
Tôi hỏi hắn tại sao lại muốn đến viện hải dương, hắn nói hắn muốn gặp đồng loại một lần.
Tôi rất kinh ngạc, hỏi hắn: "Trong viện hải dương cũng có người cá?"
"Không, tôi đến nhìn các loài cá khác."
"Chợ bán thức ăn nhiều cá như vậy, cậu còn chưa nhìn đủ à?"
"Đó đều là cá con, nhìn thấy tôi sẽ sợ hãi trốn tránh, đừng nói đến nói chuyện phiếm giải buồn."
Hắn dừng trước một bể nước, nhìn cá lớn không biết tên bên trong không chớp mắt.
Tôi hỏi mới biết được, thì ra Trang Đàm đang nói chuyện với cá lớn.
Tôi hỏi hắn nói gì.
Hắn nói, hắn hỏi cá lớn cảm nhận khi sống trong bể thủy tinh, cá lớn trả lời là tạm được, mặc dù không được tự do, nhưng có thể no bụng, còn không cần lo lắng cá mập.
Cuối cùng hắn còn bổ sung: "Nhưng nói như vậy chỉ có một con cá tuổi già thôi, những con khác đều khóc lóc kể lể với tôi, muốn về biển cả."
Câu nói này giống như cái kim hung ác đâm vào trái tim tôi.
Tôi do dự giây lát, hỏi hắn: "Cậu muốn trở về biển cả không? Tôi nói là, về biển của cậu."
Thật lâu sau, hắn cũng không trả lời vấn đề này. Thế là chúng tôi tự nhiên bỏ qua chuyện này.
Chúng tôi rời viện hải dương, trên đường về nhà, đi ngang qua quảng trường lộ thiên, nhìn thấy trong một bể nước lớn, có một cô gái tóc dài như tảo đen, đeo đuôi cá giả đang biểu diễn mỹ nhân ngư.
Trong lòng tôi hơi hồi hộp, tưởng tượng nếu có một ngày, Trang Đàm vô ý bị người ta phát hiện thân phận người cá, bị ép biểu diễn như vậy, không biết hắn sẽ sợ hãi và tuyệt vọng cỡ nào.
Tôi quyết định, cho dù có không nỡ thế nào, lần sau nghỉ ngơi, tôi nhất định phải dẫn hắn về nhà.
Tôi và Trang Đàm lại trôi qua một đoạn thời gian yên tĩnh.
Bỗng nhiên có một ngày, chuông cửa yên lặng rất lâu của nhà tôi vang lên.
Tôi mở cửa, người tới là Lục Tử An.
"Sao anh lại tới đây?" Nói thật, tôi không hề hoan nghênh anh ta.
Anh ta đứng trước cửa, phối hợp cởi giày: "Tới gặp em."
"Lục Tử An, tôi nghĩ tôi đã nói rõ ràng rồi, tôi không muốn có bất cứ liên quan nào đến anh. Tục ngữ nói ngựa tốt không ăn lại cỏ..."
"Tôi cũng không phải ngựa tốt gì." Anh ta ngắt lời tôi, chỉ vào bể cá, "Sao trong bể cá lại không có cá?"
"Mấy ngày trước bị tôi nuôi chết rồi."
Anh ta không hỏi nữa, trực tiếp ngồi lên ghế sa lon, bắt đầu đánh giá xung quanh.
Tôi có chút lúng túng, bởi vì Trang Đàm đang trong trạng thái thân người đuôi cá ngâm trong bồn tắm.
"Xin lỗi, tôi không muốn gặp anh, anh đi đi." Giọng nói của tôi cứng rắn hơn.
"Em đang giận Lưu Khải ngày đó sao?" Anh ta nói, "Bội Bội, tôi thay cậu ta xin lỗi em."
"Không có, tôi không muốn..."
"Đừng nói nữa, tôi không muốn cãi nhau với em." Anh ta đứng dậy, "Tôi vào toilet một chút."
Tôi bị dọa đến mức tim vọt lên cổ họng, ngăn cản anh ta: "Đừng đi, tôi vừa đau bụng, thối muốn mạng!"
"Tôi không chê." Anh ta quyết tâm muốn đi.
Tôi không ngăn cản kịp, mắt thấy anh ta chuẩn bị mở cửa phòng, bỗng nhiên Trang Đàm từ bên trong xoáy mở nắm cửa đi ra.
Sắc mặt thiếu niên tái nhợt, tóc vẫn chảy nước, chỉ quấn một cái khăn tắm, giống như vừa tắm rửa xong.
Lục Tử An thấy thế, hai tay nắm chặt, cánh tay nổi lên gân xanh, nhưng anh ta tận lực giữ giọng nói mình bình tĩnh, muốn giữ chút thể diện cho mình: "Hai người ở chung?"
Tôi nhìn thấy Trang Đàm lộ ra hai chân của con người, thở dài một hơi.
Lục Tử An nghiến răng nghiến lợi: "Hoàng Bội Bội, con mẹ nó chứ, ở bên nhau ròng rã bốn năm, ông đây muốn ở chung, em sống chết không đồng ý! Bây giờ em và tên tiểu bạch kiểm này mới quen biết mấy ngày?"
Lục Tử An đóng sập cửa rời đi.
Trang Đàm suy yếu cười với tôi, sau đó ngất xỉu.
Trang Đàm từng nói, cưỡng ép chuyển đổi chân người và đuôi cá là chuyện rất hao tổn tinh lực.
Tôi ngồi trên ghế da, nóng đến mồ hôi ứa ra. Không biết có phải Lục Tử An ngồi đối diện cố ý làm khó tôi không mà không bật điều hòa.
Thật hung ác, không bật điều hoà, không phải anh ta cũng nóng sao?
Nói thật, tôi nằm mơ cũng không nghĩ tới sáng nay anh ta lại chủ động gọi điện thoại mời tôi đến phỏng vấn. Đến bây giờ, tôi vẫn còn choáng váng bởi chuyện ngoài ý muốn mà không có niềm vui này, sức lực mất hết.
"Con người của tôi, từ nhỏ đã không sợ nóng." Anh ta nhíu mày nhìn tôi, "Hoàng tiểu thư, cô có nóng không?"
Tôi gật đầu lại lắc đầu: "Không nóng, không nóng." Tôi chỉ muốn nhanh chóng phỏng vấn xong, sau đó rời khỏi chỗ thị phi này.
Tôi hỏi vấn đề thứ nhất: "Lục tổng, xin hỏi vì sao anh lại quyết định lập nghiệp?"
"Bởi vì bạn gái trước của tôi là người hám giàu."
Tôi biết ngay mà!
Mẹ nó, tôi nhịn!
"Theo lời đồn, anh đã đầu tư một sở nghiên cứu, xin hỏi đây là sự thật sao?"
"Ừm, sở nghiên cứu sinh vật biển của thành phố Dao, đầu tư hơn một tỷ, không nhớ rõ nữa."
Tôi và anh ta một hỏi một trả lời, cuối cùng hoàn thành công việc, tôi đang muốn rời đi, Lục Tử An lại nói muốn mời tôi ăn lẩu.
Tôi đang định cự tuyệt, anh ta lại đến bên tai tôi nói: "Nhiều người như vậy, cho tôi chút mặt mũi đi."
Tôi không thể làm gì khác ngoài đồng ý.
Trên đường đi ăn lẩu, Trang Đàm gửi Wechat đến, hỏi tôi làm sao còn chưa về nhà.
Giọng điệu của Lục Tử An không vui nói: "Niềm vui mới của cô? Là tiểu bạch kiểm kia?"
Tôi không chút suy nghĩ liền ừ một tiếng, nói: “Xin lỗi Lục tổng, tôi cảm thấy tôi nên về nhà thôi."
Không phải tôi thật sự muốn về nhà, chỉ là không muốn ở cùng Lục Tử An, đừng hiểu lầm, tôi đã không còn chút tình cảm nào đối với anh ta, chẳng qua là cảm thấy rất khó chịu.
"Tiểu bạch kiểm kia có gì tốt?" Anh ta bỗng nhiên nói.
Tôi nhất thời giật mình.
"Hoàng Bội Bội, không phải em thích tiền sao? Hiện tại tôi đã có tiền dùng không hết." Anh ta đột nhiên tới gần tôi, "Trở về bên cạnh tôi, cho dù em vì tiền mà ở bên cạnh tôi cũng không sao."
Tôi cảm thấy Lục Tử An rất kỳ quái, rõ ràng đã từng hận không thể để tôi nhanh chết đi, hiện tại lại muốn hợp lại.
Nhưng tôi và anh ta đã không cần thiết ở bên nhau nữa, thế là tôi cự tuyệt.
Tôi ngồi tàu điện ngầm về nhà, buồn bực nghịch điện thoại, lướt đến một tin tức khiến tôi hiếu kỳ: 【Phát hiện ghi chép quý giá của nhà khoa học: Có một loại người cá, nước mắt sẽ không hóa thành trân châu, nhưng lúc bi thương cực hạn, lại chảy ra trần châu đen tuyền có giá trị liên thành.】
Tôi ấn mở khu bình luận, nhìn thấy bình luận của dân mạng, suýt chút nữa cười ngất trên tàu điện ngầm.
Tôi là bạc chính cống: Trân châu đen? Tôi có thể vớt một muôi trong cốc trà sữa!
Độc thân đã lâu: Người cá đã có, vậy Siêu Nhân Điện Quang còn xa sao [doge]
Mộng tưởng là ăn: Loại cá này, hương vị thế nào? [ thèm ]
Download app lừa gạt chưa: Đúng là người mù kéo loạn, người cá? Sao anh không nói mình là người cá luôn đi! Bịa chuyện như vậy thì tìm nhà máy đi làm đi, đừng viết tin tức giả nữa!
....
Tốc độ của tàu điện ngầm rất nhanh, một lát sau đã dừng lại.
Tôi theo dòng người vừa đi ra tàu điện ngầm, đã nhìn thấy bóng dáng gầy gò rắn rỏi của Trang Đàm.
Hắn liếc mắt đã nhìn thấy tôi, vẫy tay với tôi, cười còn ấm áp hơn ánh nắng.
Khóe miệng tôi không khỏi cong lên, bước nhanh qua: "Sao cậu lại tới đây?"
"Tới đón chị."
"Chỗ này cách nhà bao xa chứ, không cần đón."
"Tôi muốn nhìn thấy chị sớm một chút."
Đi ngang qua một quán chiên Tứ Xuyên, cơn thèm ăn của tôi dâng lên, thế là gọi chút đồ ăn mà tôi thích, Trang Đàm muốn hai chuỗi cá mực.
Bỗng nhiên một cái xe màu đen sáng loáng lao vụt đến, dừng bên cạnh chúng tôi, cửa xe bên ghế lái hạ xuống: "Đây không phải Hoàng đại mỹ nữ à?"
Tôi quay đầu nhìn người tới, trong lòng không nhịn được hơi hồi hộp.
Người này là Lưu Khải, bạn thân của Lục Tử An, hai người rất thân thiết.
Lúc tôi vừa chia tay với Lục Tử An, ngày nào anh ta cũng gọi điện thoại đến mắng tôi.
Tôi không chịu được kéo anh ta vào danh sách đen, anh ta lại ngồi xổm trước cửa phòng tôi thuê, thấy tôi tan tầm trở về, cho tôi một cái tát đến mức tai tôi ong lên.
Năm năm trôi qua, tôi nhìn thấy Lưu Khải vẫn có chút sợ hãi, trốn ra sau lưng Trang Đàm.
Lưu Khải châm chọc nói: "Nha, tôi còn tưởng Hoàng đại mỹ nữ chỉ thích ăn trong phòng ăn cao cấp, không ngờ còn tự hạ thấp địa vị đến quán ven đường này."
Trang Đàm nhận ra tôi bất an, cầm tay tôi thật chặt, bảo vệ tôi ở sau lưng: "Nói những lời này với con gái, anh mẹ nó không biết lễ phép sao?"
Lưu Khải không để ý tới Trang Đàm, tiếp tục trào phúng tôi: "Tôi còn tưởng Hoàng tiểu thư chỉ thích kẻ có tiền, không ngờ lại ở bên cạnh thằng nhóc nghèo như thế. Có phải bây giờ cô vô cùng hối hận đã đá Tử An không?"
Trang Đàm tức hổn hển, hung ác đạp xe anh ta một cước: "Đồ chó hoang, anh có bệnh à!"
Lưu Khải kéo cửa sổ xe lên, giẫm mạnh chân ga nghênh ngang rời đi.
Sau đó que chiên Tứ Xuyên được rồi, lúc ông chủ đưa cho tôi, cho dù đã cực lực che giấu, tôi vẫn cảm thấy được ánh mắt quái dị của ông chủ nhìn tôi.
Tôi giả bộ điềm nhiên như không có chuyện gì, tiếp nhận que chiên Tứ Xuyên, vừa đi vừa ăn, lại nhạt như nước ốc.
Trang Đàm bỗng nhiên giữ chặt tay tôi: "Bội Bội, chị đừng để ý lời anh ta nói, miệng chó không thể khạc ra ngà voi!"
"Tôi không sao, Trang Đàm."
Hắn còn muốn nói cái gì, nhưng tôi đã bước nhanh, đi thẳng về phía trước, bỏ lại hắn ở phía sau.
Tôi cảm thấy rất ảo não, vì sao trước mặt Trang Đàm, tôi luôn không chịu nổi như thế...
Trong đêm, tôi trằn trọc, đến hừng đông mới ngủ.
Tôi vẫn còn buồn ngủ đi vào toilet, phát hiện cửa phòng tắm mở rộng, trong bồn tắm không có bóng dáng của Trang Đàm.
Tôi vội vàng gọi điện thoại cho hắn, không ai tiếp.
Tôi có chút chán nản, có phải hẳn đã trở về biển rộng rồi không?
Tôi rửa mặt xong, ngay cả bữa sáng cũng không ăn, liền mở máy tính chuẩn bị làm việc.
Hôm nay phải giao bản thảo phỏng vấn Lục Tử An.
Bỗng nhiên điện thoại vang lên tiếng thông báo tin nhắn, tôi ấn mở xem, phát hiện trong tài khoản của có thêm năm ngàn vạn!
Tròng mắt tôi sắp rơi xuống, phản ứng đầu tiên không phải vui vẻ mà là kinh hãi.
Hiện tại có đủ âm mưu, căn cứ theo các phương pháp kiểm tra lừa gạt tôi học được trên mạng, tôi vội vàng gọi điện thoại cho ngân hàng xác nhận.
Ngân hàng nói với tôi, tôi đúng là có nhận được năm ngàn vạn, người chuyển khoản là người của sở nghiên cứu sinh vật biển tại thành phố Dao.
Là Lục Tử An sao?
Đang êm đẹp, anh ta gửi tiền cho tôi làm gì?
Tôi gọi điện thoại cho Lục Tử An, mấy giây sau anh ta đã nhận, câu nói đầu tiên là: "Sao, hồi tâm chuyển ý rồi?"
"Sao anh lại chuyển tiền cho tôi?"
"Tiền gì?"
Tôi giật mình, chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ không phải anh ta chuyển tiền cho tôi?
"A, không có gì, tôi gọi nhầm."
Tôi nói xong liền cúp điện thoại.
Một lát sau, điện thoại của tôi lại vang lên, là Trang Đàm! Không phải hắn đã trở về biển cả!
Tôi vừa kết nối, hắn đã vui vẻ nói: "Bội Bội, chúng ta đến viện hải dương đi!"
Tôi kìm nén kích động, trái tim thình thịch nhảy lên: "Cậu ở đâu vậy?"
"Tại cửa viện hải dương chờ chị."
Chương 6
Tôi đội ánh mắt trời chói chang đi đến viện hải dương, nhìn thấy ở ngoài cửa viện, Trang Đàm đang dạy trẻ con cách dùng lưới giấy vớt cá vàng.
Tôi hơi buồn cười, không khỏi nhớ đến lần đầu tiên Trang Đàm đến nhà tôi, còn ăn cá cảnh của tôi.
"Vé vào viện hải dương rất đắt, hơn hai trăm một vé đó!" Tôi nói, "Còn không bằng đi ngắm biển, còn có lời hơn."
"Không sao, bây giờ chúng ta có tiền." Hắn lơ đãng nói, "Tôi muốn đi xem cá mập bị giam trong bể nước ở đây có ghê tởm như ở bên ngoài không."
Tôi dừng bước, sững sờ nói: "Làm sao cậu biết có tiền? Là cậu gửi tiền?"
Hắn ấp úng nửa ngày, muốn bỏ qua chủ đề này, tôi lại không buông tha, liên tục ép hỏi.
Cuối cùng hắn mới nói thật: "Tôi hi vọng chị có thể sống tốt một chút."
"Tiền từ đâu mà có?"
"Tôi đã bán một viên trân châu đen mà cụ tôi cho tôi."
Trân châu đen...
Tôi đột nhiên nhớ tới tin tức kia, lúc người cá bi thương cực hạn chảy nước mắt, sẽ có giá trị liên thành.
Tôi vội vàng truy vấn: "Bán cho ai?"
"Một cửa hàng châu báu."
"Tôi không muốn số tiền này, bây giờ chúng ta đi chuộc nó về!" Tôi lôi kéo Trang Đàm muốn đi.
Hắn lại cầm tay tôi, vẻ mặt rất nghiêm túc: "Bội Bội, chị rất hiền lành, không chỉ cứu tôi lúc ở sa mạc, còn nguyện ý dẫn tôi về nhà. Tôi biết chị không phải cô gái hám giàu. Nhưng tôi không muốn chỉ vì tiền mà chị bị tổn thương, bị người ta coi thường."
Tôi rơi nước mắt, lại không nói mình cảm động, mà mắng hắn ngốc: "Trong tin tức nói nó có giá trị liên thành, sao cậu chỉ bán được năm ngàn vạn thôi?"
Trang Đàm: "..."
Tôi hỏi hắn tại sao lại muốn đến viện hải dương, hắn nói hắn muốn gặp đồng loại một lần.
Tôi rất kinh ngạc, hỏi hắn: "Trong viện hải dương cũng có người cá?"
"Không, tôi đến nhìn các loài cá khác."
"Chợ bán thức ăn nhiều cá như vậy, cậu còn chưa nhìn đủ à?"
"Đó đều là cá con, nhìn thấy tôi sẽ sợ hãi trốn tránh, đừng nói đến nói chuyện phiếm giải buồn."
Hắn dừng trước một bể nước, nhìn cá lớn không biết tên bên trong không chớp mắt.
Tôi hỏi mới biết được, thì ra Trang Đàm đang nói chuyện với cá lớn.
Tôi hỏi hắn nói gì.
Hắn nói, hắn hỏi cá lớn cảm nhận khi sống trong bể thủy tinh, cá lớn trả lời là tạm được, mặc dù không được tự do, nhưng có thể no bụng, còn không cần lo lắng cá mập.
Cuối cùng hắn còn bổ sung: "Nhưng nói như vậy chỉ có một con cá tuổi già thôi, những con khác đều khóc lóc kể lể với tôi, muốn về biển cả."
Câu nói này giống như cái kim hung ác đâm vào trái tim tôi.
Tôi do dự giây lát, hỏi hắn: "Cậu muốn trở về biển cả không? Tôi nói là, về biển của cậu."
Thật lâu sau, hắn cũng không trả lời vấn đề này. Thế là chúng tôi tự nhiên bỏ qua chuyện này.
Chúng tôi rời viện hải dương, trên đường về nhà, đi ngang qua quảng trường lộ thiên, nhìn thấy trong một bể nước lớn, có một cô gái tóc dài như tảo đen, đeo đuôi cá giả đang biểu diễn mỹ nhân ngư.
Trong lòng tôi hơi hồi hộp, tưởng tượng nếu có một ngày, Trang Đàm vô ý bị người ta phát hiện thân phận người cá, bị ép biểu diễn như vậy, không biết hắn sẽ sợ hãi và tuyệt vọng cỡ nào.
Tôi quyết định, cho dù có không nỡ thế nào, lần sau nghỉ ngơi, tôi nhất định phải dẫn hắn về nhà.
Tôi và Trang Đàm lại trôi qua một đoạn thời gian yên tĩnh.
Bỗng nhiên có một ngày, chuông cửa yên lặng rất lâu của nhà tôi vang lên.
Tôi mở cửa, người tới là Lục Tử An.
"Sao anh lại tới đây?" Nói thật, tôi không hề hoan nghênh anh ta.
Anh ta đứng trước cửa, phối hợp cởi giày: "Tới gặp em."
"Lục Tử An, tôi nghĩ tôi đã nói rõ ràng rồi, tôi không muốn có bất cứ liên quan nào đến anh. Tục ngữ nói ngựa tốt không ăn lại cỏ..."
"Tôi cũng không phải ngựa tốt gì." Anh ta ngắt lời tôi, chỉ vào bể cá, "Sao trong bể cá lại không có cá?"
"Mấy ngày trước bị tôi nuôi chết rồi."
Anh ta không hỏi nữa, trực tiếp ngồi lên ghế sa lon, bắt đầu đánh giá xung quanh.
Tôi có chút lúng túng, bởi vì Trang Đàm đang trong trạng thái thân người đuôi cá ngâm trong bồn tắm.
"Xin lỗi, tôi không muốn gặp anh, anh đi đi." Giọng nói của tôi cứng rắn hơn.
"Em đang giận Lưu Khải ngày đó sao?" Anh ta nói, "Bội Bội, tôi thay cậu ta xin lỗi em."
"Không có, tôi không muốn..."
"Đừng nói nữa, tôi không muốn cãi nhau với em." Anh ta đứng dậy, "Tôi vào toilet một chút."
Tôi bị dọa đến mức tim vọt lên cổ họng, ngăn cản anh ta: "Đừng đi, tôi vừa đau bụng, thối muốn mạng!"
"Tôi không chê." Anh ta quyết tâm muốn đi.
Tôi không ngăn cản kịp, mắt thấy anh ta chuẩn bị mở cửa phòng, bỗng nhiên Trang Đàm từ bên trong xoáy mở nắm cửa đi ra.
Sắc mặt thiếu niên tái nhợt, tóc vẫn chảy nước, chỉ quấn một cái khăn tắm, giống như vừa tắm rửa xong.
Lục Tử An thấy thế, hai tay nắm chặt, cánh tay nổi lên gân xanh, nhưng anh ta tận lực giữ giọng nói mình bình tĩnh, muốn giữ chút thể diện cho mình: "Hai người ở chung?"
Tôi nhìn thấy Trang Đàm lộ ra hai chân của con người, thở dài một hơi.
Lục Tử An nghiến răng nghiến lợi: "Hoàng Bội Bội, con mẹ nó chứ, ở bên nhau ròng rã bốn năm, ông đây muốn ở chung, em sống chết không đồng ý! Bây giờ em và tên tiểu bạch kiểm này mới quen biết mấy ngày?"
Lục Tử An đóng sập cửa rời đi.
Trang Đàm suy yếu cười với tôi, sau đó ngất xỉu.
Trang Đàm từng nói, cưỡng ép chuyển đổi chân người và đuôi cá là chuyện rất hao tổn tinh lực.