Chương 26: Xấu hổ mở chân ra, bị nữ bắt đóng vai giống trong thoại bản (H)
Trong Ngọc Can viện.
Ánh nến chập chờn, diễm sắc hừng hực.
Một tay Giang Lâm Vụ đặt trên bụng, cơ thể tùy ý bị che bởi một tấm lụa đỏ, hai chân thon dài trắng nõn ngồi dựa lên trên ghế, dưới tấm lụa đỏ mơ hồ có thể nhìn thấy thân thể mềm mại uyển chuyển trắng nõn.
Bạch Ngọc vẫn mặc một thân trắng trà, vạt áo trên người sạch sẽ, gọn gàng và nghiêm mật, bởi vì Giang Lâm Vụ rất thích xiêm y màu trắng trà của hắn. Lúc này đang đứng nghiêm túc bên cạnh Giang Lâm Vụ. Thật giống như trở về Giang Lâm Vụ và Bạch Ngọc trước kia, chỉ là hiện tại Bạch Ngọc không còn sợ hãi không thể đến gần nàng.
Trang phục của Giang Lâm Vụ xinh đẹp, trên môi thoa son môi màu đỏ, môi đỏ yêu diễm, làm cho khuôn mặt yêu mị của nàng càng quyến rũ.
Giang Lâm Vụ đóng vai sư phụ hung thần ác sát, kéo tiểu đồ đệ Bạch Ngọc qua, đẩy lên trên ghế ngã ngồi xuống, chống tay lên tay vịn ép Bạch Ngọc xuống dưới thân. Môi đỏ của nàng khẽ mở: “Sư phụ trúng thôi tình dược, chỉ cần thuốc giải là ngươi. Sư phụ vẫn luôn khổ sở dạy bảo ngươi tu luyện, bây giờ tu vi của ngươi đã thành, cũng nên là lúc báo đáp sư phụ.” Nói xong thì gỡ bỏ vạt áo ngăn ngắn của hắn, làn da như ngọc nháy mắt lộ ra.
Bạch Ngọc còn rất phối hợp nhấc tay kéo vạt áo che đi da thịt lộ ra ngoài, biểu hiện kinh ngạc: “Tiên Tôn, chúng ta như vậy là vi phạm luân thường đạo lý!” Nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào hai khỏa tròn trịa dưới lớp lụa hồng kia, hầu kết lăn lăn.
Tay Giang Lâm Vụ đẩy cằm Bạch Ngọc lên, kéo tầm mắt của hắn ra khỏi bộ ngực của mình, ngón tay ngọc hướng về phía môi mỏng ướt át của hắn, ngón tay cái không ngừng ma sát: “Từ trước tới nay, bản tôn tiêu sái bừa bãi, chưa bao giờ quan tâm thế nào là luân thường đạo lý, bây giờ chính là muốn bắt ngươi để làm giải dược.”
Nói xong, tay nhỏ non mềm thăm dò vào trong vạt áo của Bạch Ngọc, không ngừng vuốt ve da thịt trắng mềm của hắn, đầu ngón tay phủ quanh đầu quả anh dào không ngừng vân vê.
Động tác trên tay Giang Lâm Vụ không ngừng, cũng không quên “thân phận” của mình lúc này, giọng nói uyển chuyển mang theo trêu đùa: “Đúng là một tiểu lang quân nhẵn nhụi, sư phụ lại không biết ngươi hấp dẫn như vậy.” Nói ngả ngớn xong: “Chụt” một cái hôn lên trên mặt Bạch Ngọc, ở trên má để lại dấu ấn màu đỏ hồng.
Hơi thở Bạch Ngọc lập tức hỗn loạn gấp gáp lên, côn th*t dưới tiết khố dựng đứng lên, ngoài miệng vẫn phải phối hợp diễn kịch: “Tiên Tôn không được! Người làm như vậy thực sự uổng cho người thầy!”
Khuôn mặt thiếu niên tuấn mỹ của Bạch Ngọc mềm mại, vì động tình mà làn da trở nên trắng hồng, có vẻ mê người mà đáng yêu, ngược lại thật sự có năm phần dáng vẻ của tiểu đồ đệ mềm yếu bị bắt nạt.
Giang Lâm Vụ lập tức tham gia và vở kịch. Lúc này Giang Lâm Vụ chính là Lâm Vụ Tiên Tôn bễ nghễ với người đời tu vi Hoa thần kỳ, còn Bạch Ngọc chính là tiểu đồ đệ không có sức chống cự.
Giang Lâm Vụ mở vạt áo màu trắng trà của Bạch Ngọc ra, lấy hai chân Bạch Ngọc tách ra gác lên hai bên tay vịn. Giang Lâm Vụ kéo tiết khố của hắn xuống một cái, côn th*t thô to dựng thẳng, theo động tác mở hai chân mà phun ra dịch trong suốt.
Giang Lâm Vụ vuốt ve mấy lần mệnh căn đã trướng lớn tiết ra dâm dịch: “Ngoài miệng nói không muốn nhưng không phải côn th*t này đã cứng lên thật sao rồi sao, a! Đúng là một nam nhân dâm đãng.”
Bản thân Bạch Ngọc là một nam tử đột nhiên bị tách ra hai chân đã cảm thấy xấu hổ rồi, nghe thấy Giang Lâm Vụ không biết học được ở đâu mấy lời nói nhục nhã này, lại cảm thấy rất kích thích.
Giang Lâm Vụ hạ thấp thân thể Bạch Ngọc xuống, đứng lên hai bên ghế tựa, ngồi xổm xuống côn th*t ở giữa hai chân Bạch Ngọc mở ra, đưa đẩy trước sau, làm cho mệnh căn cứng rắn cọ xát vào hoa huy*t ẩm ướt của mình.
côn th*t vững chắc cứng rắn cọ xát vào hoa huy*t, từng cơn khoái cảm truyền ra, mật dịch dần thấm ra, ướt cả tiểu huyệt và côn th*t.
Giang Lâm Vụ khịt mũi cười nói: “Sau đêm nay, ngươi chính là người của ta.” Nói xong hạ eo ngồi hẳn xuống.
Tiểu huyệt ướt át chậm rãi nuốt lấy côn th*t, đầu cột đi vào sượt qua từng tầng thịt trong tiểu huyệt, nóng nóng lại ẩm ướt, bao bọc lấy Bạch Ngọc làm khuây khỏa đến mức nhăn trán lại.
Bạch Ngọc thực sự quá lớn, mỗi lần ra vào đều có thể làm cho Giang Lâm Vụ đẩy lên cảm giác trướng tê, lần này tư thế lại càng sâu, Giang Lâm Vụ chỉ có thể cắn môi đỏ chậm rãi ngồi xuống.
Giang Lâm Vụ nhìn mi tâm Bạch Ngọc nhíu chặt, lập tức đọc lời kịch, nàng lạnh lùng: “Đau không? Đau cũng phải nhịn cho ta.”
Bạch Ngọc: Tiên Tôn đúng là đã học ở đâu mấy nội dung lung tung trong thoại bản.
Bạch Ngọc bất đắc dĩ nén cười, nhưng không biết ai là người đau, có điều dáng vẻ diễn kịch của Tiên Tôn đáng yêu như vậy hắn cũng đồng ý nhịn xuống kích động muốn vươn mình làm chủ, tiếp tục diễn với nàng.
Lần này Giang Lâm Vụ chăm sóc Bạch Ngọc, ngồi xuống một cái đã vào đến sâu nhất, tiểu huyệt nuốt sâu côn th*t của Bạch Ngọc một cái. Giang Lâm Vụ bắt đầu chầm chậm đong đưa eo nhỏ, tiểu huyệt căng mịn ve vuốt mệnh căn.
Bạch Ngọc tựa ở trên ghế, hai chân hắn banh ra, lướt qua khoảng trống giữa hai chân. Chỉ thấy vòng eo của Giang Lâm Vụ đong đưa, tiểu huyệt mũm mĩm chủ động nuốt lấy côn th*t của mình, bên trong ướt át ngậm hắn thật chặt, dưới ánh nến chỗ hai người kết hợp lại lấp lánh ánh nước.
Giang Lâm Vụ ở trên, nhẹ nhàng vặn vẹo, khống chế tư thế động tác, điều chỉnh nơi mẫn cảm của mình chủ động cọ sát vào côn th*t của Bạch Ngọc. Khuôn mặt nàng xinh đẹp, tóc đen mềm mại bung xõa buông xuống, vì chủ động làm Bạch Ngọc nên lúc này có chút lạnh lẽo mang tính chất công kích.
Môi đỏ vì thoải mái mà tràn ra tiếng rên mị hoặc ừ a a, eo thon mềm mại chẳng khác nào cành liễu đong đưa đón gió, đường cong duyên dáng vặn vẹo, tiểu huyệt múp míp câu hồn nuốt lấy côn th*t. Bạch Ngọc làm cho nàng không còn suy nghĩ được gì, si ngốc gọi nàng: “Tiên Tôn...”
Giang Lâm Vụ cúi người hôn môi mỏng của hắn, vô cùng hưởng thụ ân ái triền miên với Bạch Ngọc, cùng người mình yêu mây mưa.
Giang Lâm Vụ buông môi Bạch Ngọc ra, lại đóng vai sư phụ hung thần ác sát, nắm lấy gò má của Bạch Ngọc, mạnh mẽ nói: “Tư vị của tiểu đồ đệ thật tốt, thật chặt... Không, thật lớn.”
Bạch Ngọc mở rộng hai chân cứng ngắc, để mặc động tác trúc trắc của Giang Lâm Vụ chủ động mang đến từng cơn khoái cảm mãnh liệt. Ánh mắt hắn mê li, khóe mắt hiền hòa có chút đỏ sẫm.
Giang Lâm Vụ nhìn dáng vẻ của Bạch Ngọc, hạ mông bắt đầu động tác lên xuống càng kịch liệt hơn, miệng huyệt căng chặt nhanh chóng nuốt ăn côn th*t cứng rắn, hoa huy*t mạnh mẽ mà làm mệnh căn, làm đến mức nước văng tung tóe.
Trong nháy mắt, Bạch Ngọc căng chặt cả người, hai tay bám chặt lấy tay vịn, ngẩng cổ lên thở hồng hộc. Giang Lâm Vụ khống chế tần suất động tác, phát hiện côn th*t trong cơ thể càng lúc càng căng lên. Nàng dựng eo mông lên nuốt vào càng sâu, đến khi Bạch Ngọc thoải mái đến mức run cả người lên thì lại xoay người di chuyển trái phải. Tường thịt bên trong nghiền ép lấy mệnh căn, côn th*t đụng tới từng nơi mẫn cảm trong tường thịt. Cơn khoái cảm chảy qua hai người mịn như lụa nhưng cũng tàn nhẫn như điện xẹt qua hai người.
Bạch Ngọc không biết Giang Lâm Vụ học được công phu cọ xát người này từ đâu, hắn sung sướng thở dốc, kéo căng phần eo của mình để cho nàng đong đưa.
Giang Lâm Vụ sung sướng làm cho ánh mắt tan rã, trong bụng co giật, cũng cảm giác côn th*t trong cơ thể mình càng lúc càng lớn hơn, biết Bạch Ngọc cũng sắp muốn bắn, động tác của nàng càng lúc càng nhanh.
Theo động tác vài lần thâm nhập của Giang Lâm Vụ, hai người rên lên một tiếng, một lượng lớn dịch trắng lẫn với mật dịch phun tung tóe ra, hai người đều ngửa đầu thở dốc cùng đạt tới cao trào.
Cơ thể Giang Lâm Vụ run rẩy, vẫn còn dư âm sau cao trào, đôi mắt vẫn còn thất thần. Nàng nhìn Bạch Ngọc mở lớn hai chân thon dài, vạt áo ngổn ngàng, đôi mắt vẫn đang mê ly thở hổn hển: “Tiểu đồ đệ không tệ. Sư phụ rất hài lòng.” Nàng cúi người hôn gặm môi mỏng của Bạch Ngọc, thỏa thích trằn trọc cọ xát, bắt nạt Bạch Ngọc.
Hai người vẫn còn dư âm sau cao trào, nhắm mắt hưởng thụ. Giang Lâm Vụ cảm giác côn th*t trong cơ thể sau khi bắn ra một lượng lớn dịch trắng thì vẫn còn cứng rắn. Còn ánh mắt của Bạch Ngọc sáng quắc, hiển nhiên là vẫn còn muốn. Giang Lâm Vũ có lẽ vẫn còn phần diễn, cũng hiểu được tình ý chưa hết.
Nàng lắc mông chuyển động, cọ xát mệnh căn trong cơ thể, ra vẻ hung tợn: “Tiểu đồ đệ di chuyển đi, nếu không sư phụ sẽ mang chuyện ngươi bị hủy đi trong sạch thông báo ra ngoài, làm cho ngươi không có mặt mũi gặp người khác.”
Bạch Ngọc: Rốt cuộc Tiên Tôn đã đọc chuyện xưa trong thoại bản nào.
Hai tay Giang Lâm Vụ ôm lấy cổ Bạch Ngọc, hôn lên môi mỏng ướt át của hắn. Hầu kết Bạch Ngọc khẽ lăn, nâng mông nhỏ của nàng lên, đặt hai chân đang mở ra của nàng, mượn lực thẳng lưng, sau đó đâm về phía trên.
côn th*t ra vào đảo quanh huyệt sâu, chỉ còn lại nang túi ở bên ngoài phát ra tiếng nước nhóp nhép, nơi vừa rồi hai người kết hợp sau cao trào bị nện đến khô kiệt, mật dịch bắn ra tung tóe.
Giang Lâm Vụ bị đâm phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều, thân thể thoải mái, nàng cũng đặt bàn chân xuống mượn lực, đón lấy động tác của Bạch Ngọc đang hướng lên, trầm eo xuống.
Động tác của hai người kết hợp với nhau vào tới cực sâu, ma sát đến vừa nhanh vừa thoải mái. Hai người đều phát ra tiếng rên thỏa mãn.
Tiểu huyệt nhỏ hẹp bao quanh dục căn, eo nhỏ không ngừng đung đưa làm cho côn th*t cọ tới chỗ tường thịt mẫn cảm ướt át. Mà Bạch Ngọc hướng côn th*t lên trên, tầng tầng trượt qua những nơi mẫn cảm nhất, làm cho tầng thịt mềm mại siết chặt quấn quýt lấy mệnh căn.
Hai người ôm chặt nhau, môi lưỡi giao thoa, động tác dưới thân không dừng, cùng nhau trải qua tiêu dao cực lạc...
Giang Lâm Vụ hoàn toàn thỏa mãn, ngồi giữa hai chân Bạch Ngọc, cơ thể giật giật, tiểu huyệt dâm mỹ kia không ngừng chảy ra dịch trắng của Bạch Ngọc còn sót lại, theo mông chảy lên trên đùi Bạch Ngọc.
Bạch Ngọc vươn mình đặt Giang Lâm Vụ lên trên ghế, chức tiếp chen vào huyệt sâu bị làm đến mềm nhũn, sau đó thẳng eo đâm vào.
“Ừ ha…! Không phải đang diễn tiểu đồ đệ sao. Chàng... ưm... sao lại... chủ động rồi?”
Bạch Ngọc vùi đầu làm việc, thở hổn hển: “Nếu là sư phụ trong sách cũng giống như Tiên Tôn, chỉ sợ tiểu đồ đệ kia sớm đã bị câu hồn cam nguyện làm giải dược, sẽ cùng với sư phụ ân ái dây dưa, sinh tử khó rời.”
"A a... ưm...! Bạch Ngọc! Ta yêu chàng...”
Bạch Ngọc cầm chân Giang Lâm Vụ khóa lên bờ vai của mình, đâm sâu làm cho Giang Lâm Vụ kêu rên thành tiếng ừ a a.
Ánh nến chập chờn, diễm sắc hừng hực.
Một tay Giang Lâm Vụ đặt trên bụng, cơ thể tùy ý bị che bởi một tấm lụa đỏ, hai chân thon dài trắng nõn ngồi dựa lên trên ghế, dưới tấm lụa đỏ mơ hồ có thể nhìn thấy thân thể mềm mại uyển chuyển trắng nõn.
Bạch Ngọc vẫn mặc một thân trắng trà, vạt áo trên người sạch sẽ, gọn gàng và nghiêm mật, bởi vì Giang Lâm Vụ rất thích xiêm y màu trắng trà của hắn. Lúc này đang đứng nghiêm túc bên cạnh Giang Lâm Vụ. Thật giống như trở về Giang Lâm Vụ và Bạch Ngọc trước kia, chỉ là hiện tại Bạch Ngọc không còn sợ hãi không thể đến gần nàng.
Trang phục của Giang Lâm Vụ xinh đẹp, trên môi thoa son môi màu đỏ, môi đỏ yêu diễm, làm cho khuôn mặt yêu mị của nàng càng quyến rũ.
Giang Lâm Vụ đóng vai sư phụ hung thần ác sát, kéo tiểu đồ đệ Bạch Ngọc qua, đẩy lên trên ghế ngã ngồi xuống, chống tay lên tay vịn ép Bạch Ngọc xuống dưới thân. Môi đỏ của nàng khẽ mở: “Sư phụ trúng thôi tình dược, chỉ cần thuốc giải là ngươi. Sư phụ vẫn luôn khổ sở dạy bảo ngươi tu luyện, bây giờ tu vi của ngươi đã thành, cũng nên là lúc báo đáp sư phụ.” Nói xong thì gỡ bỏ vạt áo ngăn ngắn của hắn, làn da như ngọc nháy mắt lộ ra.
Bạch Ngọc còn rất phối hợp nhấc tay kéo vạt áo che đi da thịt lộ ra ngoài, biểu hiện kinh ngạc: “Tiên Tôn, chúng ta như vậy là vi phạm luân thường đạo lý!” Nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào hai khỏa tròn trịa dưới lớp lụa hồng kia, hầu kết lăn lăn.
Tay Giang Lâm Vụ đẩy cằm Bạch Ngọc lên, kéo tầm mắt của hắn ra khỏi bộ ngực của mình, ngón tay ngọc hướng về phía môi mỏng ướt át của hắn, ngón tay cái không ngừng ma sát: “Từ trước tới nay, bản tôn tiêu sái bừa bãi, chưa bao giờ quan tâm thế nào là luân thường đạo lý, bây giờ chính là muốn bắt ngươi để làm giải dược.”
Nói xong, tay nhỏ non mềm thăm dò vào trong vạt áo của Bạch Ngọc, không ngừng vuốt ve da thịt trắng mềm của hắn, đầu ngón tay phủ quanh đầu quả anh dào không ngừng vân vê.
Động tác trên tay Giang Lâm Vụ không ngừng, cũng không quên “thân phận” của mình lúc này, giọng nói uyển chuyển mang theo trêu đùa: “Đúng là một tiểu lang quân nhẵn nhụi, sư phụ lại không biết ngươi hấp dẫn như vậy.” Nói ngả ngớn xong: “Chụt” một cái hôn lên trên mặt Bạch Ngọc, ở trên má để lại dấu ấn màu đỏ hồng.
Hơi thở Bạch Ngọc lập tức hỗn loạn gấp gáp lên, côn th*t dưới tiết khố dựng đứng lên, ngoài miệng vẫn phải phối hợp diễn kịch: “Tiên Tôn không được! Người làm như vậy thực sự uổng cho người thầy!”
Khuôn mặt thiếu niên tuấn mỹ của Bạch Ngọc mềm mại, vì động tình mà làn da trở nên trắng hồng, có vẻ mê người mà đáng yêu, ngược lại thật sự có năm phần dáng vẻ của tiểu đồ đệ mềm yếu bị bắt nạt.
Giang Lâm Vụ lập tức tham gia và vở kịch. Lúc này Giang Lâm Vụ chính là Lâm Vụ Tiên Tôn bễ nghễ với người đời tu vi Hoa thần kỳ, còn Bạch Ngọc chính là tiểu đồ đệ không có sức chống cự.
Giang Lâm Vụ mở vạt áo màu trắng trà của Bạch Ngọc ra, lấy hai chân Bạch Ngọc tách ra gác lên hai bên tay vịn. Giang Lâm Vụ kéo tiết khố của hắn xuống một cái, côn th*t thô to dựng thẳng, theo động tác mở hai chân mà phun ra dịch trong suốt.
Giang Lâm Vụ vuốt ve mấy lần mệnh căn đã trướng lớn tiết ra dâm dịch: “Ngoài miệng nói không muốn nhưng không phải côn th*t này đã cứng lên thật sao rồi sao, a! Đúng là một nam nhân dâm đãng.”
Bản thân Bạch Ngọc là một nam tử đột nhiên bị tách ra hai chân đã cảm thấy xấu hổ rồi, nghe thấy Giang Lâm Vụ không biết học được ở đâu mấy lời nói nhục nhã này, lại cảm thấy rất kích thích.
Giang Lâm Vụ hạ thấp thân thể Bạch Ngọc xuống, đứng lên hai bên ghế tựa, ngồi xổm xuống côn th*t ở giữa hai chân Bạch Ngọc mở ra, đưa đẩy trước sau, làm cho mệnh căn cứng rắn cọ xát vào hoa huy*t ẩm ướt của mình.
côn th*t vững chắc cứng rắn cọ xát vào hoa huy*t, từng cơn khoái cảm truyền ra, mật dịch dần thấm ra, ướt cả tiểu huyệt và côn th*t.
Giang Lâm Vụ khịt mũi cười nói: “Sau đêm nay, ngươi chính là người của ta.” Nói xong hạ eo ngồi hẳn xuống.
Tiểu huyệt ướt át chậm rãi nuốt lấy côn th*t, đầu cột đi vào sượt qua từng tầng thịt trong tiểu huyệt, nóng nóng lại ẩm ướt, bao bọc lấy Bạch Ngọc làm khuây khỏa đến mức nhăn trán lại.
Bạch Ngọc thực sự quá lớn, mỗi lần ra vào đều có thể làm cho Giang Lâm Vụ đẩy lên cảm giác trướng tê, lần này tư thế lại càng sâu, Giang Lâm Vụ chỉ có thể cắn môi đỏ chậm rãi ngồi xuống.
Giang Lâm Vụ nhìn mi tâm Bạch Ngọc nhíu chặt, lập tức đọc lời kịch, nàng lạnh lùng: “Đau không? Đau cũng phải nhịn cho ta.”
Bạch Ngọc: Tiên Tôn đúng là đã học ở đâu mấy nội dung lung tung trong thoại bản.
Bạch Ngọc bất đắc dĩ nén cười, nhưng không biết ai là người đau, có điều dáng vẻ diễn kịch của Tiên Tôn đáng yêu như vậy hắn cũng đồng ý nhịn xuống kích động muốn vươn mình làm chủ, tiếp tục diễn với nàng.
Lần này Giang Lâm Vụ chăm sóc Bạch Ngọc, ngồi xuống một cái đã vào đến sâu nhất, tiểu huyệt nuốt sâu côn th*t của Bạch Ngọc một cái. Giang Lâm Vụ bắt đầu chầm chậm đong đưa eo nhỏ, tiểu huyệt căng mịn ve vuốt mệnh căn.
Bạch Ngọc tựa ở trên ghế, hai chân hắn banh ra, lướt qua khoảng trống giữa hai chân. Chỉ thấy vòng eo của Giang Lâm Vụ đong đưa, tiểu huyệt mũm mĩm chủ động nuốt lấy côn th*t của mình, bên trong ướt át ngậm hắn thật chặt, dưới ánh nến chỗ hai người kết hợp lại lấp lánh ánh nước.
Giang Lâm Vụ ở trên, nhẹ nhàng vặn vẹo, khống chế tư thế động tác, điều chỉnh nơi mẫn cảm của mình chủ động cọ sát vào côn th*t của Bạch Ngọc. Khuôn mặt nàng xinh đẹp, tóc đen mềm mại bung xõa buông xuống, vì chủ động làm Bạch Ngọc nên lúc này có chút lạnh lẽo mang tính chất công kích.
Môi đỏ vì thoải mái mà tràn ra tiếng rên mị hoặc ừ a a, eo thon mềm mại chẳng khác nào cành liễu đong đưa đón gió, đường cong duyên dáng vặn vẹo, tiểu huyệt múp míp câu hồn nuốt lấy côn th*t. Bạch Ngọc làm cho nàng không còn suy nghĩ được gì, si ngốc gọi nàng: “Tiên Tôn...”
Giang Lâm Vụ cúi người hôn môi mỏng của hắn, vô cùng hưởng thụ ân ái triền miên với Bạch Ngọc, cùng người mình yêu mây mưa.
Giang Lâm Vụ buông môi Bạch Ngọc ra, lại đóng vai sư phụ hung thần ác sát, nắm lấy gò má của Bạch Ngọc, mạnh mẽ nói: “Tư vị của tiểu đồ đệ thật tốt, thật chặt... Không, thật lớn.”
Bạch Ngọc mở rộng hai chân cứng ngắc, để mặc động tác trúc trắc của Giang Lâm Vụ chủ động mang đến từng cơn khoái cảm mãnh liệt. Ánh mắt hắn mê li, khóe mắt hiền hòa có chút đỏ sẫm.
Giang Lâm Vụ nhìn dáng vẻ của Bạch Ngọc, hạ mông bắt đầu động tác lên xuống càng kịch liệt hơn, miệng huyệt căng chặt nhanh chóng nuốt ăn côn th*t cứng rắn, hoa huy*t mạnh mẽ mà làm mệnh căn, làm đến mức nước văng tung tóe.
Trong nháy mắt, Bạch Ngọc căng chặt cả người, hai tay bám chặt lấy tay vịn, ngẩng cổ lên thở hồng hộc. Giang Lâm Vụ khống chế tần suất động tác, phát hiện côn th*t trong cơ thể càng lúc càng căng lên. Nàng dựng eo mông lên nuốt vào càng sâu, đến khi Bạch Ngọc thoải mái đến mức run cả người lên thì lại xoay người di chuyển trái phải. Tường thịt bên trong nghiền ép lấy mệnh căn, côn th*t đụng tới từng nơi mẫn cảm trong tường thịt. Cơn khoái cảm chảy qua hai người mịn như lụa nhưng cũng tàn nhẫn như điện xẹt qua hai người.
Bạch Ngọc không biết Giang Lâm Vụ học được công phu cọ xát người này từ đâu, hắn sung sướng thở dốc, kéo căng phần eo của mình để cho nàng đong đưa.
Giang Lâm Vụ sung sướng làm cho ánh mắt tan rã, trong bụng co giật, cũng cảm giác côn th*t trong cơ thể mình càng lúc càng lớn hơn, biết Bạch Ngọc cũng sắp muốn bắn, động tác của nàng càng lúc càng nhanh.
Theo động tác vài lần thâm nhập của Giang Lâm Vụ, hai người rên lên một tiếng, một lượng lớn dịch trắng lẫn với mật dịch phun tung tóe ra, hai người đều ngửa đầu thở dốc cùng đạt tới cao trào.
Cơ thể Giang Lâm Vụ run rẩy, vẫn còn dư âm sau cao trào, đôi mắt vẫn còn thất thần. Nàng nhìn Bạch Ngọc mở lớn hai chân thon dài, vạt áo ngổn ngàng, đôi mắt vẫn đang mê ly thở hổn hển: “Tiểu đồ đệ không tệ. Sư phụ rất hài lòng.” Nàng cúi người hôn gặm môi mỏng của Bạch Ngọc, thỏa thích trằn trọc cọ xát, bắt nạt Bạch Ngọc.
Hai người vẫn còn dư âm sau cao trào, nhắm mắt hưởng thụ. Giang Lâm Vụ cảm giác côn th*t trong cơ thể sau khi bắn ra một lượng lớn dịch trắng thì vẫn còn cứng rắn. Còn ánh mắt của Bạch Ngọc sáng quắc, hiển nhiên là vẫn còn muốn. Giang Lâm Vũ có lẽ vẫn còn phần diễn, cũng hiểu được tình ý chưa hết.
Nàng lắc mông chuyển động, cọ xát mệnh căn trong cơ thể, ra vẻ hung tợn: “Tiểu đồ đệ di chuyển đi, nếu không sư phụ sẽ mang chuyện ngươi bị hủy đi trong sạch thông báo ra ngoài, làm cho ngươi không có mặt mũi gặp người khác.”
Bạch Ngọc: Rốt cuộc Tiên Tôn đã đọc chuyện xưa trong thoại bản nào.
Hai tay Giang Lâm Vụ ôm lấy cổ Bạch Ngọc, hôn lên môi mỏng ướt át của hắn. Hầu kết Bạch Ngọc khẽ lăn, nâng mông nhỏ của nàng lên, đặt hai chân đang mở ra của nàng, mượn lực thẳng lưng, sau đó đâm về phía trên.
côn th*t ra vào đảo quanh huyệt sâu, chỉ còn lại nang túi ở bên ngoài phát ra tiếng nước nhóp nhép, nơi vừa rồi hai người kết hợp sau cao trào bị nện đến khô kiệt, mật dịch bắn ra tung tóe.
Giang Lâm Vụ bị đâm phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều, thân thể thoải mái, nàng cũng đặt bàn chân xuống mượn lực, đón lấy động tác của Bạch Ngọc đang hướng lên, trầm eo xuống.
Động tác của hai người kết hợp với nhau vào tới cực sâu, ma sát đến vừa nhanh vừa thoải mái. Hai người đều phát ra tiếng rên thỏa mãn.
Tiểu huyệt nhỏ hẹp bao quanh dục căn, eo nhỏ không ngừng đung đưa làm cho côn th*t cọ tới chỗ tường thịt mẫn cảm ướt át. Mà Bạch Ngọc hướng côn th*t lên trên, tầng tầng trượt qua những nơi mẫn cảm nhất, làm cho tầng thịt mềm mại siết chặt quấn quýt lấy mệnh căn.
Hai người ôm chặt nhau, môi lưỡi giao thoa, động tác dưới thân không dừng, cùng nhau trải qua tiêu dao cực lạc...
Giang Lâm Vụ hoàn toàn thỏa mãn, ngồi giữa hai chân Bạch Ngọc, cơ thể giật giật, tiểu huyệt dâm mỹ kia không ngừng chảy ra dịch trắng của Bạch Ngọc còn sót lại, theo mông chảy lên trên đùi Bạch Ngọc.
Bạch Ngọc vươn mình đặt Giang Lâm Vụ lên trên ghế, chức tiếp chen vào huyệt sâu bị làm đến mềm nhũn, sau đó thẳng eo đâm vào.
“Ừ ha…! Không phải đang diễn tiểu đồ đệ sao. Chàng... ưm... sao lại... chủ động rồi?”
Bạch Ngọc vùi đầu làm việc, thở hổn hển: “Nếu là sư phụ trong sách cũng giống như Tiên Tôn, chỉ sợ tiểu đồ đệ kia sớm đã bị câu hồn cam nguyện làm giải dược, sẽ cùng với sư phụ ân ái dây dưa, sinh tử khó rời.”
"A a... ưm...! Bạch Ngọc! Ta yêu chàng...”
Bạch Ngọc cầm chân Giang Lâm Vụ khóa lên bờ vai của mình, đâm sâu làm cho Giang Lâm Vụ kêu rên thành tiếng ừ a a.