Chương 11: Xong chuyện ngại ngùng xấu hổ
Lông mi của Giang Lâm Vụ run rẩy, từ từ mở đôi mắt ra.
Nàng cảm thấy xúc cảm ấm áp mà mềm mại ôm lấy mình. Một cánh tay rắn chắc mạnh mẽ ôm chặt lấy eo của nàng.
Nàng động ngón tay, phát hiện tay của mình và tay của Bạch Ngọc lắm lấy nhau. Ngón tay thon dài như ngọc nắm chặt lấy ngón tay mềm mại, hai người mười ngón tay đan vào nhau.
Giang Lâm Vụ chớp chớp mắt nhìn chằm chằm Bạch Ngọc.
Ánh sáng ban mai lấp lánh mà tĩnh lặng, ánh sáng ấm áp xuyên qua cửa gỗ chui vào trong phòng, dịu dàng chiếu lên những sợi lông tơ trên gò má của Bạch Ngọc, hàng mi dày che đi mặt trời ấm áp trong chốc lát tạo thành hai bóng cọ nhỏ.
Đôi môi bởi vì tối qua dâm đãng cọ xát quá mức mà đỏ hơn bình thường. Chiếc áo màu trắng trà khoác trên người lỏng lẻo, lộ ra làn da trắng nõn nà như ngọc.
Hắn thật sự rất đẹp, giống như ngọc bích chất liệu dịu dàng thanh nhã, giống như gió xuân thổi vào trong tiết trời nóng bức.
Phát hiện Giang Lâm Vụ cuối cùng cũng tỉnh, Bạch Ngọc mở mắt. Đôi mắt hoa đào dịu dàng tỏa sáng rực rỡ, hắn mỉm cười thân mật cọ vào Giang Lâm Vụ thấp giọng nói: “Tiên Tôn tỉnh rồi? Đói bụng không, ta đã nấu cháo xong rồi, đang hâm nóng trên bếp nhỏ. Lúc nào cũng có thể ăn.”
Tâm trí mơ hồ của Giang Lâm Vụ nháy mắt đã tỉnh táo lại, trong đầu hiện lên đủ mọi chuyện tối qua. Toàn thân nàng đau nhức tê dại, giữa hai chân còn cảm giác có dị vật trướng đầy, cái cảm giác cọ xát bị đâm đó dường như vẫn lưu lại ở bên trong.
Nàng mở to hai mắt, khuôn mặt đỏ ửng. Bạch Ngọc biết là nàng đang nhớ đến chuyện tối qua, đôi mắt tươi cười của hắn nhìn thẳng vào đôi mặt xinh đẹp của nàng.
Trong phút chốc bầu không khí có chút quyến luyến kiều diễm. Giang Lâm Vụ đột nhiên cảm thấy xấu hổ, vì để thoát khỏi bầu không khí này, nàng cố gắng vùng vẫy muốn đứng dậy.
Giang Lâm Vụ chịu đựng sự đau xót, vừa mới đứng dậy, không ngờ rằng cảm giác yếu ớt sau chuyện kịch liệt tối qua khiến cho hai chân mềm nhũn. Nàng “A” một tiếng ngã ngược trở lại, Bạch Ngọc luôn chú ý đến động tác của Giang Lâm Vụ, nhanh tay nhanh mắt ôm lấy Giang Lâm Vụ.
Trời đất xoay chuyển, cả người Giang Lâm Vụ trực tiếp ngã lên người Bạch Ngọc.
Áo choàng của Bạch Ngọc vốn dĩ đã lỏng lẻo bởi vì động tác quá lớn mà nhanh chóng tuột ra, lộ ra cơ ngực rắn chắc và làn da trơn nhẵn như ngọc.
Mà Giang Lâm Vụ đang tựa vào lồng ngực của Bạch Ngọc đè hắn dưới thân, nữ trên nam dưới, trên người của hai người thoang thoảng mùi hương của thanh trúc quyện lẫn với hương hoa lê ngọt ngào, càng khiến cho bầu không khí trở lên ái muội hơn.
Tiếng tim đập mãnh liệt đã không thể phân biệt là của ai…
Bạch Ngọc là người phá vỡ cục diện bế tắc này trước, cánh tay dài của hắn ôm lấy eo của Giang Lâm Vụ dịu dàng hỏi: “Tiên Tôn ngã có sao không? Đêm đầu tiên sau khi nữ tử bị phá thân sẽ không được thoải mái, Tiên Tôn chậm một chút. Ta đã bôi thuốc cho Tiên Tôn, nhưng Tiên Tôn không giống với những người khác, cần mất chút thời gian mới có thể hồi phục được.
Giang Lâm Vụ cứ như vậy úp sấp lên người của Bạch Ngọc, nhìn thấy hắn cứ như vậy ôm mình nói chuyện tối qua, mặt nhỏ đỏ rực lên.
Sao bình thường Bạch Ngọc dịu dàng văn nhã, lại có thể bình tĩnh, mặt không đỏ tim không đập nhanh nói mấy cái chuyện giường chiếu đêm đầu tiên phá thân gì đó như này được?
Nàng đỏ mặt chống người muốn chạy trốn, Bạch Ngọc thế nhưng lại không có ý định buông lỏng tay. Ngón tay thon dài vẫn luôn giữ lấy eo của nàng, hai người dán chặt vào nhau. Đôi mắt ấm áp lại sâu thẳm nhìn chằm chằm vào nàng không chớp mắt.
Giang Lâm Vụ từ trong con người ấm áp đó của hắn hình như nhìn thấy một chút hơi thở nguy hiểm cuồn cuộn.
Đang định cẩn thận nhìn kỹ, Bạch Ngọc nhướng mày nhếch khóe miệng buông lỏng tay, còn săn sóc thuận thế đỡ nàng dậy.
Giang Lâm Vụ ngồi ở bên cạnh giường gỗ thở ra một hơi, ánh mắt lảng tránh không dám nhìn Bạch Ngọc.
Đột nhiên nàng phát hiện ra một điều quan trọng, xoay người hỏi hắn: “Ngươi nói ngươi bôi thuốc cho ta? Bôi thuốc gì? Bôi chỗ nào?”
Bạch Ngọc ngồi thẳng dậy, chỉnh sửa lại vạt áo đang bị hở. Đôi mắt hoa đào lấp lánh nghiêng đầu ngây thơ thành thật đáp: “Tối qua Tiên Tôn chảy máu, nói chung là rách nghiêm trọng một chút, cần phải bôi thuốc. Lúc đó Tiên Tôn đã ngủ mê man, ta đã vạch ra xem cẩn thận rồi, sưng đỏ nghiêm trọng, thế là đã bôi thuốc lên chỗ riêng tư của Tiên Tôn.”
Trong nháy mắt Giang Lâm Vụ máu xông lên não, nàng không nên hỏi!
Một người có thể mặt không đỏ tim không đập nhanh nói với chuyện giường chiếu có thể nói được lời uyển chuyển như vậy sao, chẳng phải là câu trả lời khiến nàng xấu hổ sao? Nàng ấp úng, mãi không nghẹn được ra câu nào.
Hắn thì ngược lại dáng vẻ ngây thơ nói ra, tối qua ai là người hung hăng thô lỗ khiến nàng bị thương. Quên đi, quên đi, suy cho cùng trúng độc tình, hắn cũng không khống chế được. Còn biết bôi thuốc đã là một đứa trẻ ngoan rồi.
Khuôn mặt của Giang Lâm Vụ cũng thả lỏng một chút, hít một hơi.
Giang Lâm Vụ đích thực cảm nhận được ngoại trừ cảm giác nóng rát sau khi bị cọ xát thì còn có cảm giác mát lạnh.
Nàng cố gắng cọ hai chân vào nhau để thăm dò, phát hiện đích thực bên trong có bôi thuốc dính dính.
Con người Giang Lâm Vụ đích thực có hơi tùy tiện, chuyện vặn vẹo cặp mông đào và xoa hai chân như vậy, làm vậy cũng không cố kỵ Bạch Ngọc ở bên cạnh. Động tác vặn vẹo cặp mông đào và xoa đôi chân dài trắng nõn tràn đầy sắc tình như vậy, luôn khiến người ta liên tưởng không thôi.
Bạch Ngọc nhìn chằm chằm cặp mông đầy đặn đang vặn vẹo đó, yết hầu khô ngứa.
Nhớ đến lúc trước trong Thuỷ Kính giám sát nhìn thấy, trăng dưới hồ nước gợn sóng lăn tăn, mỹ nhân nghịch hoa, Tiên Tôn cũng xoa đùi ngây ngô tự thủ dâm.
Trong một lúc ánh mắt đột nhiên tối sầm, thiếu niên tuổi trẻ mạnh mẽ không chịu nổi sự cám dỗ. Nhất là đối với Bạch Ngọc dục cầu bất mãn còn chưa được ăn no.
Bây giờ Bạch Ngọc chỉ muốn ấn Giang Lâm Vụ quay trở lại giường gỗ mạnh tay ép khô nàng một lượt, làm cho đến khi nàng biết được hậu quả của việc không kiêng kị gì khi ở trước mặt nam tử.
Chẳng lẽ Tiên Tôn vẫn chưa coi hắn là một nam tử? Bạch Ngọc đột nhiên bị nghẹn.
“Bạch Ngọc, độc tình của ngươi như thế nào rồi? Để ta xem xem.”
Giang Lâm Vụ đột nhiên hỏi đến chuyện độc tình của Bạch Ngọc, vươn tay muốn kiểm tra một lượt.
Bạch Ngọc đột nhiên tỉnh táo, lùi sau một bước tránh tay Giang Lâm Vụ kiểm tra.
“Cảm tạ Tiên Tôn, vẫn còn chút độc, sau khi điều chuyển linh lực mấy lần, chắc là có thể tiêu trừ rồi.”
Giang Lâm Vụ nghe thấy hắn nói như vậy cũng yên tâm gật đầu.
Giang Lâm Vụ cúi đầu nhìn bộ đồ thêu hoa thanh liên trên người, rõ ràng là đã được thay.
“Ngày hôm qua là ngươi giúp ta thu dọn?”
Bạch Ngọc trước giờ làm việc luôn ổn thỏa, thu xếp cho cô sạch sẽ thoải mái. Chuyện thân mật đó hai người cũng đã làm với nhau rồi, cũng không cần thiết phải tính toán mấy chuyện này.
Sau khi Giang Lâm Vụ nghĩ thông, cũng không tiếp tục xấu hổ như thế nữa.
“Đúng vậy. Bạch Ngọc ôm Tiên Tôn đến suối nước nóng ở phía đông nam của nhà gỗ tắm rửa thân thể, sau đó thay y phục.”
“Sao người biết có suối nước nóng ở đó?” Giang Lâm Vụ ngước mắt nghi ngờ nhìn hắn.
Bạch Ngọc đột nhiên nhanh miệng, nói hớ rồi.
Hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, híp mắt cười: “Là lúc đó Tiên Tôn trong lúc mơ hồ nói với ta. Tiên Tôn còn nhớ không?”
Giang Lâm Vụ nghe vậy cẩn thận nghĩ lại, có khả năng là như vậy. Tối qua nàng thần trí mơ hồ, chắc thực sự là quên rồi?
Bạch Ngọc thấy nàng tin tưởng thì càng yên tâm hơn, tiếp tục mang theo ý cười.
Sau khi Bạch Ngọc vào cung Vụ Ẩn thì vẫn luôn ở bên cạnh Giang Lâm Vụ, rất hiếm khi rời khỏi kết giới của cung Vụ Ẩn.
Chỉ có sau khi hắn tiến vào Trúc cơ kỳ theo như quy định của Huyền Kiếm tông: Đệ tử đã hoàn thành năm năm học tập và bước vào Trúc cơ kỳ thì được xuống núi luyện tập. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ đi ngao du nửa năm thì có thể quay về.
Sau khi xuống núi rèn luyện, hắn xa Tiên Tôn đã nhớ nhung thành bệnh, cào xé tim gan, người buồn bực không vui.
Tiên Tôn lúc đó cách hắn quá xa. Thờ ơ và xa lánh, thường hay phạt hắn, còn luôn muốn đuổi hắn đi. Hắn quá lo lắng chuyện được mất, sợ hắn rời khỏi cung Vụ Ẩn Tiên Tôn sẽ nhân cơ hội thu dọn hành lý của hắn đuổi hắn ra khỏi cung Vụ Ẩn.
Thậm chí còn lo lắng, hắn không ở đây nữa, sư tôn không tìm được người phạt quỳ thì phải làm sao? Tìm người khác thì phải làm sao? Vừa nghĩ để lúc phạt quỳ dáng người thấp thoáng của Tiên Tôn sau bức mành bị người khác nhìn thấy, hắn càng đứng ngồi không yên.
Lúc ở bên ngoài rèn luyện, thường xuyên kiểm tra Thuỷ Kính giám sát xem Tiên Tôn, phát hiện Tiên Tôn vẫn luôn ở trong “tầm ngắm” của hắn, chưa từng đi ra ngoài và cũng không qua lại với người khác thì hắn mới dần dần yên tâm.
Sau đó hắn hoàn thành xuất sắc các nhiệm vụ sớm hơn thời gian quy định, nhưng thời hạn nửa năm rèn luyện vẫn chưa hết. Hắn cũng không muốn ép bản thân đi khắp nơi, thế nên đã đến linh sơn nơi Tiên Tôn từng ở lúc còn nhỏ.
Trốn tránh được yêu ma ở núi Bồng Ấm nhờ vào trí thông minh hơn người cùng kiến thức uyên bác đã phá giải được trận pháp đi vào căn nhà gỗ nhỏ.
Hắn đi dạo khắp nơi Tiên Tôn từng sinh sống lúc nhỏ, tưởng tượng bóng dáng của nàng. Chỗ này có dấu vết của Tiên Tôn, hắn dựa vào những dấu vết còn sót lại này, ở tại chỗ này chống chọi qua thời gian rèn luyện.
Tại chốn cũ hắn tìm thấy được những kiến thức dược lý mà Tạ Tư để lại. Hắn là một người thông minh, nhờ vào lặp đi lặp lại các thí nghiệm thất bại lại thử lại, hắn đã điều chế ra một loại mê dược ảo giác có thể làm cho Tiên Tôn hôn mê.
Cũng là lần đi sau khi đi ngao du quay về; hắn lòng như lửa đốt, đau khổ nghẹn ngào cay đắng ở trong lòng, dằn vặt thôi thúc hắn lần đầu tiên hạ thuốc.
Nước sữa hòa quyện, đụng chạm da thịt kề cận vô cùng thân mật, không chút kẽ hở đã từng là chấp niệm không thể nào đụng tới và vô cùng xa xôi của hắn.
…
Sau khi hai người vệ sinh xong, ngồi xuống nghiêm chỉnh ăn cháo trên bàn.
“Tiên Tôn, bao giờ chúng ta chọn ngày thành thân?” Bạch Ngọc nhìn Giang Lâm Vụ đột nhiên hỏi.
Giang Lâm Vụ sặc một miếng, Bạch Ngọc vội vàng để bát đũa xuống vươn tay vỗ vỗ lưng của nàng.
Giang Lâm Vụ ho đến đến nhíu mày xua tay: “Ngươi đang nói cái gì thế?!”
“Thành thân.” Bạch Ngọc nhấn mạnh đáp lại lần nữa.
“Ta biết Bạch Ngọc như vậy là trèo cao với Tiên Tôn, Bạch Ngọc nhất định sẽ gia tăng tu luyện để có thể đạt được tu vi ngang ngửa Tiên Tôn.” Con ngươi Bạch Ngọc lóe lên hy vọng: “Chúng ta đã quan hệ xác thịt rồi, nên phải thành thân.”
Mặc dù người tu đạo tuy rằng không quá để ý nhiều đến mấy lễ nghi rườm rà như là trần thế. Nhưng thành thân vẫn vô cùng coi trọng, nếu không cũng sẽ không xuất hiện nhóm gia tộc tu đạo có thế lực.
Giang Lâm Vụ nhất thời không nói lên lời, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn nhã đó của thiếu niên. Lúc đó nàng cứu người chỉ nghĩ là cứu người thôi, làm gì còn biết đến phải thành thân?
Đứa trẻ Bạch Ngọc vô cùng thành thật. Nhưng cũng đúng, hắn là người có tính cách dịu dàng tốt bụng, không thể làm làm ra chuyện cướp đi trong sạch của người ta lại không cho người ta danh phận được.
Tuy rằng đoạn thời gian này quan hệ của hai người cũng dần dần hòa hoãn, nhưng nàng cũng không có quên, lúc trước nàng đối xử với Bạch Ngọc như thế nào.
Nàng dùng thân mình để cứu Bạch Ngọc không phải vì hổ thẹn, nàng Giang Lâm Vụ không phải kiểu người cao thượng vì cứu người mà có thể làm đến bước như này. Đồng ý dùng cách này để cứu chỉ vì người đó là Bạch Ngọc mà thôi.
Nàng phân biệt rõ chuyện cứu người và áy náy rất rõ ràng.
Nàng đã rời xa trần thế quá lâu không hiểu rõ mấy chuyện đó của thế tục, không muốn Bạch Ngọc bởi vì chuyện trong sạch như này mà phải phụ trách gì đó có trách nhiệm thành thân với nàng.
“Bạch Ngọc, ta với ngươi lúc đó là trong trường hợp khẩn cấp. Chỉ là một phương pháp chữa trị, là trị bệnh, vì sao phải để ý đến những người khác, quan tâm những người khác. Chúng ta chỉ nên nhìn về phía trước.” Giang Lâm Vụ nói ra những lời này, trong lòng dâng lên cảm giác khó hiểu, giọng nói có chút đè nén.
Ý tứ chính là để hắn quên đi toàn bộ, coi như không có gì xảy ra? Hắn cứ như vậy để cho nàng không thích không nhận hắn như thế?
Ngón tay của Bạch Ngọc siết chặt chiếc thìa, đốt ngón tay trắng bệch, hắn làm ra dáng vẻ ngoan ngoãn: “Nhưng tối qua Tiên Tôn từng nói, sẽ kiếm cô nương cho ta, bảo ta về sau không được phụ người ta. Là tiên tôn giải độc cho Bạch Ngọc, bản thân Bạch Ngọc sẽ không phụ Tiên Tôn.”
Giang Lâm Vụ… Đúng thật là tự lấy đá đập vào chân mình. Bạch Ngọc đứa trẻ này thật là cung kính lễ độ, chỉ nhận những đạo lý chết. Lúc trước bị phạt những áp bức như thế cũng quên hết rồi à? Vì sao muốn chịu hết trách nhiệm nên thành thân, giao bản thân ra?
Giang Lâm Vụ không muốn Bạch Ngọc là bởi vì chịu trách nhiệm mà thành thân với nàng, hắn không cảm thấy uất ức nhưng bản thân nàng cảm thấy uất ức.
“Bạch Ngọc, ngươi vẫn còn quá trẻ. Có trách nhiệm là phẩm đức tốt, nhưng ta không muốn ngươi vì chịu trách nhiệm mà trói buộc bản thân ngươi. Ngươi có thiên tư thông minh, tương lai nhất định là vô hạn, ngươi sẽ gặp gỡ hàng ngàn sự tài hoa phong nhã và gặp vô số người ở nhân gian. Chỉ đến khi đó ngươi mới có thể biết được suy nghĩ trong trái tim ngươi. Tiên Tôn cứu ngươi chỉ là cứu ngươi. Không muốn chuyện cứu này trở thành một kiểu trách nhiệm. Sau này chuyện này coi như không có gì.
Một phen nói lời từ tận đáy lòng rất chân thành, nhưng đúng lúc lại giẫm đúng chỗ đau của Bạch Ngọc. Bạch Ngọc hiểu được cách nghĩ của Tiên Tôn, hắn biết không thể gấp gáp, lấy tính cách của Tiên Tôn, phải chậm rãi từ từ hiểu ra.
Hắn hơi cúi đầu ra vẻ tủi thân, không nói tiếp nữa. Hàng mi cong cụp xuống, lông mi dài run rẩy. Run rẩy khiến cho trái tim trong lồng ngực của Giang Lâm Vụ đập loạn. Giang Lâm Vụ vội che ngực điên cuồng ăn cháo, mình đói đến trái tim phát hoảng à?
Sau đó Bạch Ngọc đúng thật không tiếp tục nhắc đến chuyện thành thân nữa, cũng không nhắc đến chuyện tối hôm đó của hai người. Hắn chuyển đến phòng ngủ khác, ban ngày đi xem mấy người bị trận phù vây đó, buổi tối thì tắt đèn ngủ sớm.
Giang Lâm Vụ bị hao tổn chút linh lực, ngày ngày nhập định tu luyện. Nhưng nàng vẫn phát hiện ra Bach Ngọc có gì đó khác thường. Buổi tối, cách mấy bức tường, Giang Lâm Vụ vẫn nghe thấy tiếng hít thở đau khổ và khó chịu của hắn…
Nàng cảm thấy xúc cảm ấm áp mà mềm mại ôm lấy mình. Một cánh tay rắn chắc mạnh mẽ ôm chặt lấy eo của nàng.
Nàng động ngón tay, phát hiện tay của mình và tay của Bạch Ngọc lắm lấy nhau. Ngón tay thon dài như ngọc nắm chặt lấy ngón tay mềm mại, hai người mười ngón tay đan vào nhau.
Giang Lâm Vụ chớp chớp mắt nhìn chằm chằm Bạch Ngọc.
Ánh sáng ban mai lấp lánh mà tĩnh lặng, ánh sáng ấm áp xuyên qua cửa gỗ chui vào trong phòng, dịu dàng chiếu lên những sợi lông tơ trên gò má của Bạch Ngọc, hàng mi dày che đi mặt trời ấm áp trong chốc lát tạo thành hai bóng cọ nhỏ.
Đôi môi bởi vì tối qua dâm đãng cọ xát quá mức mà đỏ hơn bình thường. Chiếc áo màu trắng trà khoác trên người lỏng lẻo, lộ ra làn da trắng nõn nà như ngọc.
Hắn thật sự rất đẹp, giống như ngọc bích chất liệu dịu dàng thanh nhã, giống như gió xuân thổi vào trong tiết trời nóng bức.
Phát hiện Giang Lâm Vụ cuối cùng cũng tỉnh, Bạch Ngọc mở mắt. Đôi mắt hoa đào dịu dàng tỏa sáng rực rỡ, hắn mỉm cười thân mật cọ vào Giang Lâm Vụ thấp giọng nói: “Tiên Tôn tỉnh rồi? Đói bụng không, ta đã nấu cháo xong rồi, đang hâm nóng trên bếp nhỏ. Lúc nào cũng có thể ăn.”
Tâm trí mơ hồ của Giang Lâm Vụ nháy mắt đã tỉnh táo lại, trong đầu hiện lên đủ mọi chuyện tối qua. Toàn thân nàng đau nhức tê dại, giữa hai chân còn cảm giác có dị vật trướng đầy, cái cảm giác cọ xát bị đâm đó dường như vẫn lưu lại ở bên trong.
Nàng mở to hai mắt, khuôn mặt đỏ ửng. Bạch Ngọc biết là nàng đang nhớ đến chuyện tối qua, đôi mắt tươi cười của hắn nhìn thẳng vào đôi mặt xinh đẹp của nàng.
Trong phút chốc bầu không khí có chút quyến luyến kiều diễm. Giang Lâm Vụ đột nhiên cảm thấy xấu hổ, vì để thoát khỏi bầu không khí này, nàng cố gắng vùng vẫy muốn đứng dậy.
Giang Lâm Vụ chịu đựng sự đau xót, vừa mới đứng dậy, không ngờ rằng cảm giác yếu ớt sau chuyện kịch liệt tối qua khiến cho hai chân mềm nhũn. Nàng “A” một tiếng ngã ngược trở lại, Bạch Ngọc luôn chú ý đến động tác của Giang Lâm Vụ, nhanh tay nhanh mắt ôm lấy Giang Lâm Vụ.
Trời đất xoay chuyển, cả người Giang Lâm Vụ trực tiếp ngã lên người Bạch Ngọc.
Áo choàng của Bạch Ngọc vốn dĩ đã lỏng lẻo bởi vì động tác quá lớn mà nhanh chóng tuột ra, lộ ra cơ ngực rắn chắc và làn da trơn nhẵn như ngọc.
Mà Giang Lâm Vụ đang tựa vào lồng ngực của Bạch Ngọc đè hắn dưới thân, nữ trên nam dưới, trên người của hai người thoang thoảng mùi hương của thanh trúc quyện lẫn với hương hoa lê ngọt ngào, càng khiến cho bầu không khí trở lên ái muội hơn.
Tiếng tim đập mãnh liệt đã không thể phân biệt là của ai…
Bạch Ngọc là người phá vỡ cục diện bế tắc này trước, cánh tay dài của hắn ôm lấy eo của Giang Lâm Vụ dịu dàng hỏi: “Tiên Tôn ngã có sao không? Đêm đầu tiên sau khi nữ tử bị phá thân sẽ không được thoải mái, Tiên Tôn chậm một chút. Ta đã bôi thuốc cho Tiên Tôn, nhưng Tiên Tôn không giống với những người khác, cần mất chút thời gian mới có thể hồi phục được.
Giang Lâm Vụ cứ như vậy úp sấp lên người của Bạch Ngọc, nhìn thấy hắn cứ như vậy ôm mình nói chuyện tối qua, mặt nhỏ đỏ rực lên.
Sao bình thường Bạch Ngọc dịu dàng văn nhã, lại có thể bình tĩnh, mặt không đỏ tim không đập nhanh nói mấy cái chuyện giường chiếu đêm đầu tiên phá thân gì đó như này được?
Nàng đỏ mặt chống người muốn chạy trốn, Bạch Ngọc thế nhưng lại không có ý định buông lỏng tay. Ngón tay thon dài vẫn luôn giữ lấy eo của nàng, hai người dán chặt vào nhau. Đôi mắt ấm áp lại sâu thẳm nhìn chằm chằm vào nàng không chớp mắt.
Giang Lâm Vụ từ trong con người ấm áp đó của hắn hình như nhìn thấy một chút hơi thở nguy hiểm cuồn cuộn.
Đang định cẩn thận nhìn kỹ, Bạch Ngọc nhướng mày nhếch khóe miệng buông lỏng tay, còn săn sóc thuận thế đỡ nàng dậy.
Giang Lâm Vụ ngồi ở bên cạnh giường gỗ thở ra một hơi, ánh mắt lảng tránh không dám nhìn Bạch Ngọc.
Đột nhiên nàng phát hiện ra một điều quan trọng, xoay người hỏi hắn: “Ngươi nói ngươi bôi thuốc cho ta? Bôi thuốc gì? Bôi chỗ nào?”
Bạch Ngọc ngồi thẳng dậy, chỉnh sửa lại vạt áo đang bị hở. Đôi mắt hoa đào lấp lánh nghiêng đầu ngây thơ thành thật đáp: “Tối qua Tiên Tôn chảy máu, nói chung là rách nghiêm trọng một chút, cần phải bôi thuốc. Lúc đó Tiên Tôn đã ngủ mê man, ta đã vạch ra xem cẩn thận rồi, sưng đỏ nghiêm trọng, thế là đã bôi thuốc lên chỗ riêng tư của Tiên Tôn.”
Trong nháy mắt Giang Lâm Vụ máu xông lên não, nàng không nên hỏi!
Một người có thể mặt không đỏ tim không đập nhanh nói với chuyện giường chiếu có thể nói được lời uyển chuyển như vậy sao, chẳng phải là câu trả lời khiến nàng xấu hổ sao? Nàng ấp úng, mãi không nghẹn được ra câu nào.
Hắn thì ngược lại dáng vẻ ngây thơ nói ra, tối qua ai là người hung hăng thô lỗ khiến nàng bị thương. Quên đi, quên đi, suy cho cùng trúng độc tình, hắn cũng không khống chế được. Còn biết bôi thuốc đã là một đứa trẻ ngoan rồi.
Khuôn mặt của Giang Lâm Vụ cũng thả lỏng một chút, hít một hơi.
Giang Lâm Vụ đích thực cảm nhận được ngoại trừ cảm giác nóng rát sau khi bị cọ xát thì còn có cảm giác mát lạnh.
Nàng cố gắng cọ hai chân vào nhau để thăm dò, phát hiện đích thực bên trong có bôi thuốc dính dính.
Con người Giang Lâm Vụ đích thực có hơi tùy tiện, chuyện vặn vẹo cặp mông đào và xoa hai chân như vậy, làm vậy cũng không cố kỵ Bạch Ngọc ở bên cạnh. Động tác vặn vẹo cặp mông đào và xoa đôi chân dài trắng nõn tràn đầy sắc tình như vậy, luôn khiến người ta liên tưởng không thôi.
Bạch Ngọc nhìn chằm chằm cặp mông đầy đặn đang vặn vẹo đó, yết hầu khô ngứa.
Nhớ đến lúc trước trong Thuỷ Kính giám sát nhìn thấy, trăng dưới hồ nước gợn sóng lăn tăn, mỹ nhân nghịch hoa, Tiên Tôn cũng xoa đùi ngây ngô tự thủ dâm.
Trong một lúc ánh mắt đột nhiên tối sầm, thiếu niên tuổi trẻ mạnh mẽ không chịu nổi sự cám dỗ. Nhất là đối với Bạch Ngọc dục cầu bất mãn còn chưa được ăn no.
Bây giờ Bạch Ngọc chỉ muốn ấn Giang Lâm Vụ quay trở lại giường gỗ mạnh tay ép khô nàng một lượt, làm cho đến khi nàng biết được hậu quả của việc không kiêng kị gì khi ở trước mặt nam tử.
Chẳng lẽ Tiên Tôn vẫn chưa coi hắn là một nam tử? Bạch Ngọc đột nhiên bị nghẹn.
“Bạch Ngọc, độc tình của ngươi như thế nào rồi? Để ta xem xem.”
Giang Lâm Vụ đột nhiên hỏi đến chuyện độc tình của Bạch Ngọc, vươn tay muốn kiểm tra một lượt.
Bạch Ngọc đột nhiên tỉnh táo, lùi sau một bước tránh tay Giang Lâm Vụ kiểm tra.
“Cảm tạ Tiên Tôn, vẫn còn chút độc, sau khi điều chuyển linh lực mấy lần, chắc là có thể tiêu trừ rồi.”
Giang Lâm Vụ nghe thấy hắn nói như vậy cũng yên tâm gật đầu.
Giang Lâm Vụ cúi đầu nhìn bộ đồ thêu hoa thanh liên trên người, rõ ràng là đã được thay.
“Ngày hôm qua là ngươi giúp ta thu dọn?”
Bạch Ngọc trước giờ làm việc luôn ổn thỏa, thu xếp cho cô sạch sẽ thoải mái. Chuyện thân mật đó hai người cũng đã làm với nhau rồi, cũng không cần thiết phải tính toán mấy chuyện này.
Sau khi Giang Lâm Vụ nghĩ thông, cũng không tiếp tục xấu hổ như thế nữa.
“Đúng vậy. Bạch Ngọc ôm Tiên Tôn đến suối nước nóng ở phía đông nam của nhà gỗ tắm rửa thân thể, sau đó thay y phục.”
“Sao người biết có suối nước nóng ở đó?” Giang Lâm Vụ ngước mắt nghi ngờ nhìn hắn.
Bạch Ngọc đột nhiên nhanh miệng, nói hớ rồi.
Hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, híp mắt cười: “Là lúc đó Tiên Tôn trong lúc mơ hồ nói với ta. Tiên Tôn còn nhớ không?”
Giang Lâm Vụ nghe vậy cẩn thận nghĩ lại, có khả năng là như vậy. Tối qua nàng thần trí mơ hồ, chắc thực sự là quên rồi?
Bạch Ngọc thấy nàng tin tưởng thì càng yên tâm hơn, tiếp tục mang theo ý cười.
Sau khi Bạch Ngọc vào cung Vụ Ẩn thì vẫn luôn ở bên cạnh Giang Lâm Vụ, rất hiếm khi rời khỏi kết giới của cung Vụ Ẩn.
Chỉ có sau khi hắn tiến vào Trúc cơ kỳ theo như quy định của Huyền Kiếm tông: Đệ tử đã hoàn thành năm năm học tập và bước vào Trúc cơ kỳ thì được xuống núi luyện tập. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ đi ngao du nửa năm thì có thể quay về.
Sau khi xuống núi rèn luyện, hắn xa Tiên Tôn đã nhớ nhung thành bệnh, cào xé tim gan, người buồn bực không vui.
Tiên Tôn lúc đó cách hắn quá xa. Thờ ơ và xa lánh, thường hay phạt hắn, còn luôn muốn đuổi hắn đi. Hắn quá lo lắng chuyện được mất, sợ hắn rời khỏi cung Vụ Ẩn Tiên Tôn sẽ nhân cơ hội thu dọn hành lý của hắn đuổi hắn ra khỏi cung Vụ Ẩn.
Thậm chí còn lo lắng, hắn không ở đây nữa, sư tôn không tìm được người phạt quỳ thì phải làm sao? Tìm người khác thì phải làm sao? Vừa nghĩ để lúc phạt quỳ dáng người thấp thoáng của Tiên Tôn sau bức mành bị người khác nhìn thấy, hắn càng đứng ngồi không yên.
Lúc ở bên ngoài rèn luyện, thường xuyên kiểm tra Thuỷ Kính giám sát xem Tiên Tôn, phát hiện Tiên Tôn vẫn luôn ở trong “tầm ngắm” của hắn, chưa từng đi ra ngoài và cũng không qua lại với người khác thì hắn mới dần dần yên tâm.
Sau đó hắn hoàn thành xuất sắc các nhiệm vụ sớm hơn thời gian quy định, nhưng thời hạn nửa năm rèn luyện vẫn chưa hết. Hắn cũng không muốn ép bản thân đi khắp nơi, thế nên đã đến linh sơn nơi Tiên Tôn từng ở lúc còn nhỏ.
Trốn tránh được yêu ma ở núi Bồng Ấm nhờ vào trí thông minh hơn người cùng kiến thức uyên bác đã phá giải được trận pháp đi vào căn nhà gỗ nhỏ.
Hắn đi dạo khắp nơi Tiên Tôn từng sinh sống lúc nhỏ, tưởng tượng bóng dáng của nàng. Chỗ này có dấu vết của Tiên Tôn, hắn dựa vào những dấu vết còn sót lại này, ở tại chỗ này chống chọi qua thời gian rèn luyện.
Tại chốn cũ hắn tìm thấy được những kiến thức dược lý mà Tạ Tư để lại. Hắn là một người thông minh, nhờ vào lặp đi lặp lại các thí nghiệm thất bại lại thử lại, hắn đã điều chế ra một loại mê dược ảo giác có thể làm cho Tiên Tôn hôn mê.
Cũng là lần đi sau khi đi ngao du quay về; hắn lòng như lửa đốt, đau khổ nghẹn ngào cay đắng ở trong lòng, dằn vặt thôi thúc hắn lần đầu tiên hạ thuốc.
Nước sữa hòa quyện, đụng chạm da thịt kề cận vô cùng thân mật, không chút kẽ hở đã từng là chấp niệm không thể nào đụng tới và vô cùng xa xôi của hắn.
…
Sau khi hai người vệ sinh xong, ngồi xuống nghiêm chỉnh ăn cháo trên bàn.
“Tiên Tôn, bao giờ chúng ta chọn ngày thành thân?” Bạch Ngọc nhìn Giang Lâm Vụ đột nhiên hỏi.
Giang Lâm Vụ sặc một miếng, Bạch Ngọc vội vàng để bát đũa xuống vươn tay vỗ vỗ lưng của nàng.
Giang Lâm Vụ ho đến đến nhíu mày xua tay: “Ngươi đang nói cái gì thế?!”
“Thành thân.” Bạch Ngọc nhấn mạnh đáp lại lần nữa.
“Ta biết Bạch Ngọc như vậy là trèo cao với Tiên Tôn, Bạch Ngọc nhất định sẽ gia tăng tu luyện để có thể đạt được tu vi ngang ngửa Tiên Tôn.” Con ngươi Bạch Ngọc lóe lên hy vọng: “Chúng ta đã quan hệ xác thịt rồi, nên phải thành thân.”
Mặc dù người tu đạo tuy rằng không quá để ý nhiều đến mấy lễ nghi rườm rà như là trần thế. Nhưng thành thân vẫn vô cùng coi trọng, nếu không cũng sẽ không xuất hiện nhóm gia tộc tu đạo có thế lực.
Giang Lâm Vụ nhất thời không nói lên lời, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn nhã đó của thiếu niên. Lúc đó nàng cứu người chỉ nghĩ là cứu người thôi, làm gì còn biết đến phải thành thân?
Đứa trẻ Bạch Ngọc vô cùng thành thật. Nhưng cũng đúng, hắn là người có tính cách dịu dàng tốt bụng, không thể làm làm ra chuyện cướp đi trong sạch của người ta lại không cho người ta danh phận được.
Tuy rằng đoạn thời gian này quan hệ của hai người cũng dần dần hòa hoãn, nhưng nàng cũng không có quên, lúc trước nàng đối xử với Bạch Ngọc như thế nào.
Nàng dùng thân mình để cứu Bạch Ngọc không phải vì hổ thẹn, nàng Giang Lâm Vụ không phải kiểu người cao thượng vì cứu người mà có thể làm đến bước như này. Đồng ý dùng cách này để cứu chỉ vì người đó là Bạch Ngọc mà thôi.
Nàng phân biệt rõ chuyện cứu người và áy náy rất rõ ràng.
Nàng đã rời xa trần thế quá lâu không hiểu rõ mấy chuyện đó của thế tục, không muốn Bạch Ngọc bởi vì chuyện trong sạch như này mà phải phụ trách gì đó có trách nhiệm thành thân với nàng.
“Bạch Ngọc, ta với ngươi lúc đó là trong trường hợp khẩn cấp. Chỉ là một phương pháp chữa trị, là trị bệnh, vì sao phải để ý đến những người khác, quan tâm những người khác. Chúng ta chỉ nên nhìn về phía trước.” Giang Lâm Vụ nói ra những lời này, trong lòng dâng lên cảm giác khó hiểu, giọng nói có chút đè nén.
Ý tứ chính là để hắn quên đi toàn bộ, coi như không có gì xảy ra? Hắn cứ như vậy để cho nàng không thích không nhận hắn như thế?
Ngón tay của Bạch Ngọc siết chặt chiếc thìa, đốt ngón tay trắng bệch, hắn làm ra dáng vẻ ngoan ngoãn: “Nhưng tối qua Tiên Tôn từng nói, sẽ kiếm cô nương cho ta, bảo ta về sau không được phụ người ta. Là tiên tôn giải độc cho Bạch Ngọc, bản thân Bạch Ngọc sẽ không phụ Tiên Tôn.”
Giang Lâm Vụ… Đúng thật là tự lấy đá đập vào chân mình. Bạch Ngọc đứa trẻ này thật là cung kính lễ độ, chỉ nhận những đạo lý chết. Lúc trước bị phạt những áp bức như thế cũng quên hết rồi à? Vì sao muốn chịu hết trách nhiệm nên thành thân, giao bản thân ra?
Giang Lâm Vụ không muốn Bạch Ngọc là bởi vì chịu trách nhiệm mà thành thân với nàng, hắn không cảm thấy uất ức nhưng bản thân nàng cảm thấy uất ức.
“Bạch Ngọc, ngươi vẫn còn quá trẻ. Có trách nhiệm là phẩm đức tốt, nhưng ta không muốn ngươi vì chịu trách nhiệm mà trói buộc bản thân ngươi. Ngươi có thiên tư thông minh, tương lai nhất định là vô hạn, ngươi sẽ gặp gỡ hàng ngàn sự tài hoa phong nhã và gặp vô số người ở nhân gian. Chỉ đến khi đó ngươi mới có thể biết được suy nghĩ trong trái tim ngươi. Tiên Tôn cứu ngươi chỉ là cứu ngươi. Không muốn chuyện cứu này trở thành một kiểu trách nhiệm. Sau này chuyện này coi như không có gì.
Một phen nói lời từ tận đáy lòng rất chân thành, nhưng đúng lúc lại giẫm đúng chỗ đau của Bạch Ngọc. Bạch Ngọc hiểu được cách nghĩ của Tiên Tôn, hắn biết không thể gấp gáp, lấy tính cách của Tiên Tôn, phải chậm rãi từ từ hiểu ra.
Hắn hơi cúi đầu ra vẻ tủi thân, không nói tiếp nữa. Hàng mi cong cụp xuống, lông mi dài run rẩy. Run rẩy khiến cho trái tim trong lồng ngực của Giang Lâm Vụ đập loạn. Giang Lâm Vụ vội che ngực điên cuồng ăn cháo, mình đói đến trái tim phát hoảng à?
Sau đó Bạch Ngọc đúng thật không tiếp tục nhắc đến chuyện thành thân nữa, cũng không nhắc đến chuyện tối hôm đó của hai người. Hắn chuyển đến phòng ngủ khác, ban ngày đi xem mấy người bị trận phù vây đó, buổi tối thì tắt đèn ngủ sớm.
Giang Lâm Vụ bị hao tổn chút linh lực, ngày ngày nhập định tu luyện. Nhưng nàng vẫn phát hiện ra Bach Ngọc có gì đó khác thường. Buổi tối, cách mấy bức tường, Giang Lâm Vụ vẫn nghe thấy tiếng hít thở đau khổ và khó chịu của hắn…