Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Bỉ Ngạn Lâm Uyên

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Bỉ Ngạn Lâm Uyên
  3. Chương : 39

Chương : 39

Thì ra, Vân Phá Nguyệt bề ngoài ôn thuận nhu hòa, nội tâm lại cực kỳ quật cường, nhận định chuyện gì đến chết cũng không quay đầu lại. Nàng bất mãn phụ thân tự ý tác chủ thay nàng hứa hôn, cuối cùng lại hạ xuân dược Lâm Chi Diêu, hai người hồ đồ trở thành phu thê thật, rồi lại bị Chi Chu bắt gặp tại chỗ. Vân Phá Nguyệt xấu hổ và giận dữ chạy trốn, Lâm Chi Diêu không hiểu ra sao lại bị Lâm Chi Chu vung một bạc tai. Y từ trước đến nay luôn luôn rõ ràng, chưa làm tinh tường là chuyện gì xảy ra đã mất đồng thân, lại bị huynh trưởng luôn luôn kính yêu oan uổng, giận dữ cùng Lâm Chi Chu bắt đầu động thủ.Lâm Chi Diêu dược lực chưa hết, Lâm Chi Chu vốn đối đệ đệ tồn tại hai lòng, cù cưa dây dưa giữa lúc nửa từ nửa ưng, hai người thật sự lên giường với nhau!

Sau này hai người vốn không muốn nhắc lại, nhưng Lâm Chi Chu ngày thứ hai luyện công thì xuất hiện sự cố, Lâm Thiên Tuyệt bắt mạch y một phen, chỉ biết y bị nam nhân làm, lập tức đại nộ, hắn từ trước đến nay đem trưởng tử có triển vọng bồi dưỡng thành người thừa kế, hiện tại xảy ra chuyện như vậy, đừng nói võ công, ngay cả tính mạng cũng không chắc giữ được! Lúc này hạ lệnh tra ra là ai làm, Lâm Chi Chu có tâm bao che, Lâm Chi Diêu lại không biết tình thế nghiêm trọng, tự mình đứng ra, Lâm Thiên Tuyệt tức giận đến một chưởng đánh vào ngực y, gần như muốn mất cái mạng nhỏ của y, Lâm Chi Chu ôm chân phụ thân quỳ trên mặt đất khổ sở cầu xin y mới không đánh ra chưởng thứ hai, đêm đó Trầm phi thừa dịp trời tối đem Lâm Chi Diêu thả ra. Phá Nguyệt châu thai ám kết*, tự biết gây ra đại họa, chạy trốn đến Linh Sơn nương nhờ tỷ tỷ nàng Vân Lộng Ảnh.

* Vụn trộm mà mang thai

Những lời này Lâm Thiên Tuyệt tự miệng mình nói ra, những điều có thể tin đương nhiên phải giảm bớt đi, nhưng Thiển Uyên tin tưởng hơn phân nửa là thật, thân thế của mình đúng là như vậy, không khỏi thổn thức. Chuyện Lâm Chi Chu cùng Lâm Chi Diêu, sợ rằng cũng chỉ có đương sự mới có thể nói rõ ràng, tâm tư của Lâm Chi Chu đối Diêu hắn đúng là biết, nhưng Lâm Thiên Tuyệt thiên vị trưởng tử, đương nhiên chịu thiệt thòi chính là Diêu.

Lâm Thiên Tuyệt thở dài nói: “Võ công Lâm gia ta âm nhu đến cực điểm, cũng có một loại cổ quái, nói vậy ngươi cũng đoán được, luyện nội công Lâm gia cùng nam nhân giao hợp không thể nằm dưới, nếu không tinh khí nghịch hành, nhanh thì một ngày, lâu thì một năm, nhất định sẽ tẩu hỏa nhập ma, tính mạng khó giữ được. Năm đó Chi Chu tình huống nguy kịch, ta cứu được tính mạng y, đáng tiếc y vẫn mất hết võ công, thiếu niên tóc bạc. Ta tức giận đem y trục xuất gia môn đoạn tuyệt quan hệ, sau đó biến thành giam lỏng tại Linh Sơn, lại phái người truy bắt Chi Diêu. Ta khi đó mặc dù đang trong cơn giận, nhưng chỉ đối hạ nhân nói đem y bắt về, vẫn chưa hạ lệnh giết y, không ngờ Diêu đem truy binh toàn bộ giết hết, còn thề không bao giờ quay về Nam Cương nữa, haiz!”

Thiển Uyên gật gật đầu, đây đúng là tác phong của Diêu, không để cho người khác có cơ hội, không cho bản thân mình đường lui, luôn luôn như vậy đoạn tuyệt, kỳ thật y chính là kiêu ngạo lại nhạy cảm, không biết thế nào là buông xuống.

“Lần này Chi Diêu đột nhiên mang theo thương thế một mình trở về, ta đại khái đã đoán ra. Y tất biết mệnh mình không còn bao lâu nữa, bởi vậy thà rằng y phụ ngươi, để cho ngươi hận y, cũng không muốn ngươi vì y thương tâm. Ta tuy rằng giận chuyện y làm năm đó, nhưng hiện tại tuổi tác dần cao, dưới gối lại nhiều năm không thân thích không con cái, sớm tha thứ y, y có thể trở về, ta đã thật cao hứng, lập tức quyết định trị thương cho y, cũng không dự đoán được y sau khi thương thế lành lặn liền đề xuất muốn đi ám sát Bắc Lương Vương, chuyện sau đó ngươi đều biết.”

Thiển Uyên cẩn thận quan sát biểu tình của Lâm Thiên Tuyệt, cảm thấy y không giống như đang nói dối, rồi lại mơ hồ cảm thấy có chỗ không đúng.

“Chiếu theo ngươi nói, Diêu lần này bỏ đi, cùng ngươi không quan hệ?”

“Chi Diêu tính tình luôn luôn ác liệt, ngoài miệng không nói, nhưng ám sát thất thủ lại bị lăng nhục, với tâm tính của y tất nhiên chịu không nổi, sau khi tỉnh lại y liền bỏ đi, ta sợ y nghĩ không thoáng, phái người âm thầm đi theo y, nhưng chỉ một ngày liền mất dấu, hiện tại tăm tích của y ta thật sự không biết. Thiển Uyên, ta không tất yếu phải đi lừa ngươi!”

Thiển Uyên không đáp, hỏi ngược lại: “Vân Phá Nguyệt kia lại là chết như thế nào?”

Lâm Thiên Tuyệt nghe xong, lộ vẻ xúc động nói: “Sau khi Chi Diêu ly khai Nam Cương một mình hành tẩu giang hồ, y tùy hứng ngang ngạnh hành sự gàn dở, bất tri bất giác đắc tội rất nhiều nhân sĩ giang hồ, bị người đuổi giết, trọng thương, khi đó Phá Nguyệt tại Hậu Tuyết Cốc đợi sinh, nghe được tin tức liền trốn đi ra ngoài, mang theo Chi Diêu bị thương một đường lẩn tránh quay về Nam Cương, trên đường sinh hạ một hài tử, nhưng không thể không vứt bỏ tại nơi hoang dã, hài tử đó chính là ngươi. Lúc Lộng Ảnh cùng Trâu Liễm Cốt tại chân núi Chung Nam đuổi kịp bọn họ, Chi Diêu đã hôn mê bất tỉnh, Phá Nguyệt vì cứu Chi Diêu cũng trọng thương khó trị, lúc hấp hối lại đem Diêu phó thác cho Trâu Liễm Cốt . . . . . . . Kiên cường trọng tình đến nước này, Thiển Uyên, mẫu thân ngươi mặc dù có sai, nhưng ta vẫn cảm kích nàng!”

Thiển Uyên cũng thập phần chấn động, khó trách Lâm Chi Diêu nhắc đến Vân Phá Nguyệt thần sắc luôn luôn quái dị. Này một phen yêu hận dây dưa, tình hà dĩ kham*?

* Có hai nghĩa: 1 – Tình yêu sao chịu nổi đã kích như thế này, 2 – Tình yêu như vậy làm sao gánh nổi

Lâm Thiên Tuyệt thấy Thiển Uyên thần sắc dịu xuống, vội vàng rèn sắt khi còn nóng: “Thiển Uyên, ngươi có thể không nhận ta, nhưng ngươi thủy chung là tử tôn của Lâm gia ta, chuyện ngươi cùng Chi Diêu, haiz, mấy năm nay ta cũng đã thấy đến vô vị, các ngươi muốn như thế nào thì như thế đó đi, nhưng mà, Lâm gia ta không thể vô hậu!”

Thiển Uyên nhíu mày: “Vương gia có ý gì?”

Lâm Thiên Tuyệt khẩn thiết nói: “Ta không cầu ngươi thừa nhận tổ tông, nhưng thỉnh ngươi chí ít vì Lâm gia lưu lại huyết mạch, ngươi cũng không nhẫn tâm biến Chi Diêu thành người bất trung bất hiếu chứ? Ta không cần ngươi thú thê, nhưng hãy nạp một người thiếp! Lâm Thiên Tuyệt ta cả đời này chưa từng cầu ai, duy việc này,” Nói xong liền làm như muốn quỳ xuống, “Thiển Uyên, xem như ta cầu ngươi!”

Thiển Uyên mặc y quỳ xuống, Kỉ Minh lại nhanh tay lẹ mắt một tay chặn ngang nâng Lâm Thiên Tuyệt dậy. Thiển Uyên cười lạnh, nhìn Kỉ Minh nói: “Một khi đã như vậy, thế thì Kỉ đô úy đi!”

Hai người có mặt đều chấn động: “Thiển Uyên, ngươi nói gì?”

Thiển Uyên lại lạnh lùng nói: “Khó được Vương gia thích Kỉ đô úy, sớm đem bí mật cay đắng của gia tộc nói cho y biết, nếu không phải sớm xem y như người trong nhà sao lại như thế? Hơn nữa ta thấy Kỉ đô úy phong lưu sẵn có, lại vốn quan tâm đến nam nhân, vị trí thị thiếp này, không y thì còn ai nữa! Vương gia, nếu không còn chuyện gì khác nữa, thuộc hạ xin cáo từ.” Nói xong xoay người đi. (Uyên ca, ta hận, ta hận, ta hận ngươi, sao ngươi đối xử với Minh ca như vậy, nói lời tổn thương người như vậy a . . .)

Thì ra vừa nãy hắn cùng Lâm Thiên Tuyệt nói chuyện, cũng không kêu Kỉ Minh tránh đi, hơn nữa nhìn phản ứng của Kỉ Minh tựa hồ đã sớm biết hết thảy những chuyện này, Thiển Uyên trong lòng phẫn hận y giấu diếm, mới nói như vậy, mà lúc hắn ở bên ngoài đi dạo một vòng quay về phòng ngủ, thấy một thân hồng y, Kỉ Minh khoác khăn lụa lẳng lặng ngồi ở trên giường của hắn, mới biết Lâm Thiên Tuyệt thật sự đem Kỉ Minh gả cho hắn làm thiếp!

Đây thật đúng là, trò cười của thiên hạ!

Thiển Uyên tựa vào bức hoành đối Kỉ Minh nói: “Được rồi, không cần ra vẻ, kéo khăn lụa xuống đi!”

Kỉ Minh không lên tiếng, lại sờ bên giường cầm lấy hỉ xứng đưa cho Thiển Uyên, Thiển Uyên nhìn không thấy biểu tình của y, tay cầm hỉ xứng của y lại hơi hơi run rẩy, nhất thời phiền lòng, tiếp nhận hỉ xứng tùy tiện vén lên khăn lụa của y. Kỉ Minh khép chặt hai mắt, mím môi, hai má đỏ ửng, Thiển Uyên đau đầu vô cùng, tông cửa xông ra.

“Đứng lại!” Kỉ Minh gọi Thiển Uyên lại, đứng lên hướng hắn đi đến.

“Viễn đệ, đệ cũng biết Trấn Kiếm sơn trang lịch đại trang chủ đều là gia thần của Nam Lăng Vương. Vương gia muốn ta làm gì thì ta làm cái đó, không được cãi lệnh, đây là quy củ tổ tiên Kỉ gia lập ra. Đệ nói với Vương gia muốn ta, ta nhất định phải để cho đệ thị thẩm, nếu không chính là đối Vương gia bất trung đối tổ tông bất hiếu!”

Thiển Uyên đại chấn, không ngờ chính mình một câu nói lúc tức giận lại đem Kỉ Minh đẩy vào hoàn cảnh như vậy. Kỉ Minh thở dài, ôn thuận nói:

“Phu quân, sắc trời không còn sớm, thiếp thân hầu hạ người thay y phục.”

“Không, không cần!”

Kỉ Minh đi thẳng đến bên giường, nâng mắt nhìn hắn không nói, bình tĩnh mà thản nhiên. Giờ khắc này Thiển Uyên cảm thấy Kỉ đại ca trước kia đã trở lại, nhưng động tác ngay sau đó của Kỉ Minh lại khiến hắn bị dọa phát run.

Kỉ Minh bắt đầu tháo dây thắt lưng, sau đó cởi đai lưng xuống, giá y màu đỏ rớt xuống, tựa như lạc anh rơi xuống mặt đất, sau đó là nội y màu trắng, tiết khố, sau đó toàn bộ cởi sạch, lại nâng tay rút trầm cài tóc ra, tóc đen buông xuống. Dáng người Kỉ Minh rất được, là sự kết hợp hoàn mỹ giữa khỏe khoắn và xinh đẹp khiến người cùng giới cũng phải ghen tị, nước da màu mật ong căn bóng đến săn chắc, ngày dưới ngọn đèn phiếm xuất sáng bóng tinh mịn. Y lẳng lặng liếc mắt nhìn Thiển Uyên một cái, xoay người lên giường, kéo chăn hồng ra, trên giường là một mảnh lụa trắng đến chói mắt đập vào trong mắt Thiển Uyên, đây là dùng lạc hoa* sao?! Kỉ Minh nằm thẳng trên bạch lăng, nhẹ nhàng nắm mắt lại, thanh âm rốt cục có chút run rẩy:

“Thỉnh phu quân yêu thương!”

Thiển Uyên đứng tại chỗ, cảm tưởng không biết nên làm gì.

* Nguyên văn: lạc hồng?!, theo mình ý muốn nói là cách dùng để xác định xem Uyên ca và Minh ca có ân ái hay không *ngại a*

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5996 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5444 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5160 View
4
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
4

Chí tôn đặc công

2566 chương
4785 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Đại Boss Khó Hầu Hạ
5

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4764 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4703 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter