Chương : 7
"Tỉ tỉ, người tỉnh rồi." - Hoa Nguyệt mỉm cười híp mắt với nàng. Nụ cười chưa bao giờ đẹp đến thế. Hàn Ảnh nhìn hắn, có chút ngây người.
"Thật giống..." - đôi mắt nàng như lửng lơ nhìn Hoa Nguyệt đầy ôn nhu.
"Giống ai cơ?" - Hoa Nguyệt có chút chạnh lòng xuống, cuối cùng cũng không phải là mộng cảnh. Hẳn là tỉ tỉ thâm tình với nam nhân kia lắm. Nếu không, đáy mắt cũng sẽ không biểu lộ sự ôn nhu đó.
Hàn Ảnh chỉ nhẹ cười, nàng chỉ mặc nội sam, Hoa Nguyệt cũng vậy, liền búng tay một cái, y phục trên người liền thay đổi. Một thân nàng và hắn đều là tố y, đơn giản nhưng lại tôn lên khí chất cao nhã ( thanh cao tao nhã) của cả hai người.
"A, nơi này là đâu vậy?" - Hoa Nguyệt cố gắng che giấu cảm xúc của hắn, lãng sang chuyện khác.
"Lăng Âm Am, của Thượng Sơn." - Hàn Ảnh chỉ lãnh đạm đáp, nàng đã thu lại nụ cười lúc nãy.
...
Ảnh Nữ đã đảo lòng vòng trước kết giới của Thượng Sơn. Nàng do dự chẳng biết có nên vào hay không. Thực sự, nàng có thể phá kết giới, ẩn thân đi vào mà chẳng ai biết, nhưng lại mâu thuẫn có nên vào hay không. Nàng chỉ hứng thú với nam tử Hoa Nguyệt đó, nhưng không muốn thực hiện nhiệm vụ của Linh Nữ. Cuối cùng, nàng quyết định liều mình xuyên người qua kết giới mà không bảo hộ, để kết giới làm nàng bị thương. Lấy cớ mà hoãn việc.
...
"Thỉnh cô cô, đồ tử đến đem thức ăn cho sư huynh."
Hồ Cơ ra lệnh cho một tiểu đệ tử đến Lăng Âm Am, đem thức ăn cho Hoa Nguyệt. Hàn Ảnh nhìn hắn mỉm cười như có như không. Tiểu tử Hồ Cơ lá gan ngày càng lớn. Dám đá xéo nàng. Hắn thừa biết nàng không ăn cơm nhưng vẫn cố tình dặn đệ tử nhắc đến hai tiếng "sư huynh" để ám chỉ cơm này không phải cho nàng.
"Người huynh đệ, ngươi lui được rồi. Đa tạ!" - Hoa Nguyệt nhanh nhảu nhận lấy thức ăn.
"Tỉ tỉ, ăn thôi."
Hoa Nguyệt làm ra bộ dạng như con nít nhìn nàng. Mở nắp ra, thấy nào là đùi gà, bánh bao, đồ xào, toàn những món hắn nhớ. Hắn lấy một cái đùi cho nàng, bản thân cũng ăn đến ngấu nghiến.
Nàng chỉ nhẹ cười, con ngươi đen trong trẻo trở nên phát sáng đẹp đẽ, nhận lấy đùi gà.
...
Thiên Cơ thừa biết Linh Nữ chính là tên đầu xỏ đằng sau những vụ ám sát này. Nhưng hắn lại không muốn truy cứu nàng. Năm ấy cũng là hắn góp tay, gián tiếp khiến nàng ta lâm vào con đường ma đạo. Đến cả giờ đây, các hào kiệt đều đã an toàn, hắn cũng không muốn đuổi cùng giết tận nàng.
Ánh mắt hắn xa xăm. Cuối cùng thì cũng đã bốn vạn năm, Uy Diệp, hảo hài tử, khi nào, con quay về?
Thiên Hậu đặt tay lên vai hắn. Người biết hắn nghĩ gì, biết rất rõ. Chỉ nhẹ nhàng, giọng nói như làn thu thủy mát mẻ:
" Linh Nữ, nó đã không thể quay lại, còn Uy Diệp, uy nghi, mà hiếu thảo, mạnh mẽ, nó rồi sẽ sớm quay lại thôi."
Ánh mắt người sâu sắc, mang một nỗi niềm thương cảm, nhìn sâu vào đáy lòng của Thiên Cơ. Chỉ thấy hắn duỗi mi mắt, thở dài.
...
Hàn Ảnh đi đến bên cầm tranh, cây đàn nàng nâng niu, để lại đây, để Hồ Cơ bảo quản nó giúp nàng, cũng để khi nàng đến đây, lại có thể gảy khúc nhạc Hàn Sương Ngọc, khúc nhạc mà cố nhân của bốn vạn năm trước từng thảo nàng nghe.
Nàng đặt những ngón tay mảnh khảnh, nhẹ nhàng lả lướt trên từng dây đàn. Khúc nhạc dịu dàng, mà bi thương, êm ả mà chất chứa tâm tình, buồn nhưng lại đầy thâm tình, không dội, không vang, chỉ như dòng suối trong, ôn nhu, dịu dàng chảy.
" Hoa đào cách đây vạn dặm
Tiểu hồ ly nhỏ nhỏ trắng trắng
Có chăng, vô tình mà hữu ý
Chờ nàng, nhung nhớ nàng,
Lại chỉ như tình trôi theo làn thu thủy..."
Hoa Nguyệt chẳng hiểu vì sao hắn lại vô thức hòa theo tiếng đàn, khiến Hàn Ảnh thẩn người. Một đoạn dây đàn bị đứt khiến nàng giật mình, quay lại nhìn hắn.
"Sao ngươi lại biết khúc nhạc này?" - nàng cố gắng ẩn nhẫn, tỏ ra bình tĩnh nhìn hắn.
"Con không biết, chỉ là trong đầu hiện lên như vậy." - Hoa Nguyệt thật thà, hắn nhận ra, mình đã vô tình khiến tỉ tỉ nhớ về vị cố nam tử kia.
Hàn Ảnh cúi mặt, che đi thần thái đang chìm vào ngẩn ngơ của nàng, dùng phép hàn lại dây đàn đứt. Vết thương trên tay cũng tự dưng biến mất.
Bất chợt nàng đứng dậy, nắm tay Hoa Nguyệt rời khỏi am ra ngoài. Cánh đồng hoa hiện trước mặt hắn, Hàn Ảnh buông tay hắn, chạy đến giữa đồng. Nàng quay lại nhìn Hoa Nguyệt, nở nụ cười tươi rói, khiến trong một phút, trái tim hắn như lỡ nhịp.
"Lâu rồi ngươi không được thoải mái, đến đây cùng ta."
Ánh mắt nàng rực sáng còn hơn cả sao đêm. Cánh nhỏ nhỏ, đôi bàn tay trắng muốt vẫy vẫy hắn. Hoa Nguyệt chạy đến, Hàn Ảnh liền dùng khinh công nhẹ nhàng bay lên, phía dưới lập tức xuất hiện hàng trăm con đom đóm nhỏ, thắp sáng lên giữa trời. Một thân nàng tố y, thuần khiết, bao quanh bởi những con đom đóm nhỏ, ánh sáng mập mờ càng khiến nàng trông đẹp hơn. Đến tận phút này, tin đồn nàng là ác nữ, đều bị đập tan.
Hàn Ảnh, tinh khiết như đóa sen trắng, nàng bất chợt bung lụa, xoay vài vòng, chẳng biết những cái chuông nhỏ từ bao giờ đã nằm trên cây, gió lùa tạo tiếng đinh đinh đang đang, hòa hợp với điệu múa của nàng, trông rất hoàn hảo a!
Nàng từ từ đáp xuống, búi tóc bị gió làm cho bung ra, xõa xuống một dòng suối đen nhánh. Nàng thu hồi dải lụa trắng, nắm tay Hoa Nguyệt, cùng hắn hòa làm một với tiếng chuông.
Trong mắt hắn chỉ có nàng, trong mắt nàng cũng chỉ chứa dáng hình hắn. Nàng dùng pháp, điểm cho tố y trên người nàng thêm những đóa bỉ ngạn rực rỡ. Cùng Hoa Nguyệt nhảy múa.
Nàng cười rất tươi, rất đẹp. Nàng khiến Hoa Nguyệt chìm đắm vào niềm vui nơi đáy mắt nàng. Hoa Nguyệt chẳng tài nào biết, mình lạc vào đó từ lúc nào.
Đột nhiên, Hàn Ảnh kéo hắn cùng bay lên, cả hai cùng xoay vài vòng trên không. Nàng vốn dĩ tự dưng muốn nhảy múa, không chỉ đơn thuần vì Tiểu Hoa Hoa, mà còn vì năm đó, có một nam tử vì muốn làm nàng vui đã nhảy múa cho nàng xem.
Nàng quên bẵng đi, tiểu tử trước mặt chỉ mới là thiếu niên. Một đỏ một trắng, như rực rỡ lại như ôn hòa, cứ như vậy khiến khung cảnh trở nên đẹp đẽ hơn.
Chỉ là, Hồ Cơ từ đằng xa, ánh mắt lóe lên một chút bi ai.
"Hàn Ảnh, nàng quên ta rồi..."
Hắn nhìn nàng cùng tiểu tử trước mặt. Dáng dấp có chín phần giống với kẻ kia nhưng lại thiếu đi một phần khí phách của hắn. Nhìn thế nào cũng chỉ như người giống người.
...
Hoa Nguyệt tỉnh dậy, những hồi ức đêm qua, còn đọng lại trong hắn rất kỹ càng, như in sâu vào tim hắn. Hắn nhớ rất rõ hình dáng, nét mặt của nàng.
Chưa bao giờ, hắn nhìn thấy một Ảnh Ảnh tỉ xinh đẹp, kiều diễm trở nên vui tươi đến như thế. Nàng, trong mắt hắn, như vị thần nơi phương nào đó, đẹp đẽ mà tinh khiết vô cùng cực. Có chăng hắn đã động tâm với nàng?
Hoa Nguyệt liên tục lắc mạnh đầu, đây là điều không thể càng không nên xuất hiện trong tư tưởng của hắn. Hoa Nguyệt phong bế tâm trí, không để những ý niệm đen tối đó, xâm nhập vào tâm tư.
Nàng một thân nữ tử, cao cao tại thượng. Lại còn là Thần Nữ tam giới. Hắn chẳng qua chỉ là may mắn được nàng cứu, làm sao có thể mộng tưởng sâu sắc được đến như vậy. Hoa Nguyệt suy suy nghĩ nghĩ, rồi lại rầu rĩ, ảo não.
...
Hàn Ảnh, đứng giữa đồng bồ công anh. Đêm qua nàng như thiếu nữ, vui vẻ đùa nghịch, nhảy múa, sáng nay lại trở nên điềm tĩnh, lãnh đạm.
Nàng suy nghĩ cái gì đó, rất trầm ngâm. Bỗng chốc cả người liền bị thứ gì đó ập tới.
"Cẩu tử, Hồ Cơ buông ta ra." - Nàng nhăn mặt khó chịu, mắng Hồ Cơ là chó.
"Năm ta thăng Thượng Thần, ngươi vẫn chưa đến một trăm tuổi đâu tên tiểu tử này." - Nàng lại vô tâm mắng hắn.
"Haha, ngươi làm gì nổi giận với ta như vậy chứ. Ảnh Ảnh, người là cô cô của ta cũng được, là Thần nữ hay gì gì cũng được, nhưng ta với nàng bây giờ là cùng bậc cấp Thượng Thần, không nên cáu gắt như thế chứ."
Hồ Cơ làm vẻ uất ức. Làm Hàn Ảnh dở khóc dở cười, há nào lại có kiểu chưởng môn một phái như hắn chứ! Hàn Ảnh xem xét tên tiểu tử này, cứ thế chắc còn dây dưa với nàng đến mai mới buông. Liền niệm chú biến mất. Để lại Hồ Cơ, đáy mắt chạy qua một tia hụt hẫng, cứ thế duy trì đứng yên tại chỗ.
....
Phong Phong đã chăm ra chương rồi sao vẫn không ai comment hết vậy:'<
"Thật giống..." - đôi mắt nàng như lửng lơ nhìn Hoa Nguyệt đầy ôn nhu.
"Giống ai cơ?" - Hoa Nguyệt có chút chạnh lòng xuống, cuối cùng cũng không phải là mộng cảnh. Hẳn là tỉ tỉ thâm tình với nam nhân kia lắm. Nếu không, đáy mắt cũng sẽ không biểu lộ sự ôn nhu đó.
Hàn Ảnh chỉ nhẹ cười, nàng chỉ mặc nội sam, Hoa Nguyệt cũng vậy, liền búng tay một cái, y phục trên người liền thay đổi. Một thân nàng và hắn đều là tố y, đơn giản nhưng lại tôn lên khí chất cao nhã ( thanh cao tao nhã) của cả hai người.
"A, nơi này là đâu vậy?" - Hoa Nguyệt cố gắng che giấu cảm xúc của hắn, lãng sang chuyện khác.
"Lăng Âm Am, của Thượng Sơn." - Hàn Ảnh chỉ lãnh đạm đáp, nàng đã thu lại nụ cười lúc nãy.
...
Ảnh Nữ đã đảo lòng vòng trước kết giới của Thượng Sơn. Nàng do dự chẳng biết có nên vào hay không. Thực sự, nàng có thể phá kết giới, ẩn thân đi vào mà chẳng ai biết, nhưng lại mâu thuẫn có nên vào hay không. Nàng chỉ hứng thú với nam tử Hoa Nguyệt đó, nhưng không muốn thực hiện nhiệm vụ của Linh Nữ. Cuối cùng, nàng quyết định liều mình xuyên người qua kết giới mà không bảo hộ, để kết giới làm nàng bị thương. Lấy cớ mà hoãn việc.
...
"Thỉnh cô cô, đồ tử đến đem thức ăn cho sư huynh."
Hồ Cơ ra lệnh cho một tiểu đệ tử đến Lăng Âm Am, đem thức ăn cho Hoa Nguyệt. Hàn Ảnh nhìn hắn mỉm cười như có như không. Tiểu tử Hồ Cơ lá gan ngày càng lớn. Dám đá xéo nàng. Hắn thừa biết nàng không ăn cơm nhưng vẫn cố tình dặn đệ tử nhắc đến hai tiếng "sư huynh" để ám chỉ cơm này không phải cho nàng.
"Người huynh đệ, ngươi lui được rồi. Đa tạ!" - Hoa Nguyệt nhanh nhảu nhận lấy thức ăn.
"Tỉ tỉ, ăn thôi."
Hoa Nguyệt làm ra bộ dạng như con nít nhìn nàng. Mở nắp ra, thấy nào là đùi gà, bánh bao, đồ xào, toàn những món hắn nhớ. Hắn lấy một cái đùi cho nàng, bản thân cũng ăn đến ngấu nghiến.
Nàng chỉ nhẹ cười, con ngươi đen trong trẻo trở nên phát sáng đẹp đẽ, nhận lấy đùi gà.
...
Thiên Cơ thừa biết Linh Nữ chính là tên đầu xỏ đằng sau những vụ ám sát này. Nhưng hắn lại không muốn truy cứu nàng. Năm ấy cũng là hắn góp tay, gián tiếp khiến nàng ta lâm vào con đường ma đạo. Đến cả giờ đây, các hào kiệt đều đã an toàn, hắn cũng không muốn đuổi cùng giết tận nàng.
Ánh mắt hắn xa xăm. Cuối cùng thì cũng đã bốn vạn năm, Uy Diệp, hảo hài tử, khi nào, con quay về?
Thiên Hậu đặt tay lên vai hắn. Người biết hắn nghĩ gì, biết rất rõ. Chỉ nhẹ nhàng, giọng nói như làn thu thủy mát mẻ:
" Linh Nữ, nó đã không thể quay lại, còn Uy Diệp, uy nghi, mà hiếu thảo, mạnh mẽ, nó rồi sẽ sớm quay lại thôi."
Ánh mắt người sâu sắc, mang một nỗi niềm thương cảm, nhìn sâu vào đáy lòng của Thiên Cơ. Chỉ thấy hắn duỗi mi mắt, thở dài.
...
Hàn Ảnh đi đến bên cầm tranh, cây đàn nàng nâng niu, để lại đây, để Hồ Cơ bảo quản nó giúp nàng, cũng để khi nàng đến đây, lại có thể gảy khúc nhạc Hàn Sương Ngọc, khúc nhạc mà cố nhân của bốn vạn năm trước từng thảo nàng nghe.
Nàng đặt những ngón tay mảnh khảnh, nhẹ nhàng lả lướt trên từng dây đàn. Khúc nhạc dịu dàng, mà bi thương, êm ả mà chất chứa tâm tình, buồn nhưng lại đầy thâm tình, không dội, không vang, chỉ như dòng suối trong, ôn nhu, dịu dàng chảy.
" Hoa đào cách đây vạn dặm
Tiểu hồ ly nhỏ nhỏ trắng trắng
Có chăng, vô tình mà hữu ý
Chờ nàng, nhung nhớ nàng,
Lại chỉ như tình trôi theo làn thu thủy..."
Hoa Nguyệt chẳng hiểu vì sao hắn lại vô thức hòa theo tiếng đàn, khiến Hàn Ảnh thẩn người. Một đoạn dây đàn bị đứt khiến nàng giật mình, quay lại nhìn hắn.
"Sao ngươi lại biết khúc nhạc này?" - nàng cố gắng ẩn nhẫn, tỏ ra bình tĩnh nhìn hắn.
"Con không biết, chỉ là trong đầu hiện lên như vậy." - Hoa Nguyệt thật thà, hắn nhận ra, mình đã vô tình khiến tỉ tỉ nhớ về vị cố nam tử kia.
Hàn Ảnh cúi mặt, che đi thần thái đang chìm vào ngẩn ngơ của nàng, dùng phép hàn lại dây đàn đứt. Vết thương trên tay cũng tự dưng biến mất.
Bất chợt nàng đứng dậy, nắm tay Hoa Nguyệt rời khỏi am ra ngoài. Cánh đồng hoa hiện trước mặt hắn, Hàn Ảnh buông tay hắn, chạy đến giữa đồng. Nàng quay lại nhìn Hoa Nguyệt, nở nụ cười tươi rói, khiến trong một phút, trái tim hắn như lỡ nhịp.
"Lâu rồi ngươi không được thoải mái, đến đây cùng ta."
Ánh mắt nàng rực sáng còn hơn cả sao đêm. Cánh nhỏ nhỏ, đôi bàn tay trắng muốt vẫy vẫy hắn. Hoa Nguyệt chạy đến, Hàn Ảnh liền dùng khinh công nhẹ nhàng bay lên, phía dưới lập tức xuất hiện hàng trăm con đom đóm nhỏ, thắp sáng lên giữa trời. Một thân nàng tố y, thuần khiết, bao quanh bởi những con đom đóm nhỏ, ánh sáng mập mờ càng khiến nàng trông đẹp hơn. Đến tận phút này, tin đồn nàng là ác nữ, đều bị đập tan.
Hàn Ảnh, tinh khiết như đóa sen trắng, nàng bất chợt bung lụa, xoay vài vòng, chẳng biết những cái chuông nhỏ từ bao giờ đã nằm trên cây, gió lùa tạo tiếng đinh đinh đang đang, hòa hợp với điệu múa của nàng, trông rất hoàn hảo a!
Nàng từ từ đáp xuống, búi tóc bị gió làm cho bung ra, xõa xuống một dòng suối đen nhánh. Nàng thu hồi dải lụa trắng, nắm tay Hoa Nguyệt, cùng hắn hòa làm một với tiếng chuông.
Trong mắt hắn chỉ có nàng, trong mắt nàng cũng chỉ chứa dáng hình hắn. Nàng dùng pháp, điểm cho tố y trên người nàng thêm những đóa bỉ ngạn rực rỡ. Cùng Hoa Nguyệt nhảy múa.
Nàng cười rất tươi, rất đẹp. Nàng khiến Hoa Nguyệt chìm đắm vào niềm vui nơi đáy mắt nàng. Hoa Nguyệt chẳng tài nào biết, mình lạc vào đó từ lúc nào.
Đột nhiên, Hàn Ảnh kéo hắn cùng bay lên, cả hai cùng xoay vài vòng trên không. Nàng vốn dĩ tự dưng muốn nhảy múa, không chỉ đơn thuần vì Tiểu Hoa Hoa, mà còn vì năm đó, có một nam tử vì muốn làm nàng vui đã nhảy múa cho nàng xem.
Nàng quên bẵng đi, tiểu tử trước mặt chỉ mới là thiếu niên. Một đỏ một trắng, như rực rỡ lại như ôn hòa, cứ như vậy khiến khung cảnh trở nên đẹp đẽ hơn.
Chỉ là, Hồ Cơ từ đằng xa, ánh mắt lóe lên một chút bi ai.
"Hàn Ảnh, nàng quên ta rồi..."
Hắn nhìn nàng cùng tiểu tử trước mặt. Dáng dấp có chín phần giống với kẻ kia nhưng lại thiếu đi một phần khí phách của hắn. Nhìn thế nào cũng chỉ như người giống người.
...
Hoa Nguyệt tỉnh dậy, những hồi ức đêm qua, còn đọng lại trong hắn rất kỹ càng, như in sâu vào tim hắn. Hắn nhớ rất rõ hình dáng, nét mặt của nàng.
Chưa bao giờ, hắn nhìn thấy một Ảnh Ảnh tỉ xinh đẹp, kiều diễm trở nên vui tươi đến như thế. Nàng, trong mắt hắn, như vị thần nơi phương nào đó, đẹp đẽ mà tinh khiết vô cùng cực. Có chăng hắn đã động tâm với nàng?
Hoa Nguyệt liên tục lắc mạnh đầu, đây là điều không thể càng không nên xuất hiện trong tư tưởng của hắn. Hoa Nguyệt phong bế tâm trí, không để những ý niệm đen tối đó, xâm nhập vào tâm tư.
Nàng một thân nữ tử, cao cao tại thượng. Lại còn là Thần Nữ tam giới. Hắn chẳng qua chỉ là may mắn được nàng cứu, làm sao có thể mộng tưởng sâu sắc được đến như vậy. Hoa Nguyệt suy suy nghĩ nghĩ, rồi lại rầu rĩ, ảo não.
...
Hàn Ảnh, đứng giữa đồng bồ công anh. Đêm qua nàng như thiếu nữ, vui vẻ đùa nghịch, nhảy múa, sáng nay lại trở nên điềm tĩnh, lãnh đạm.
Nàng suy nghĩ cái gì đó, rất trầm ngâm. Bỗng chốc cả người liền bị thứ gì đó ập tới.
"Cẩu tử, Hồ Cơ buông ta ra." - Nàng nhăn mặt khó chịu, mắng Hồ Cơ là chó.
"Năm ta thăng Thượng Thần, ngươi vẫn chưa đến một trăm tuổi đâu tên tiểu tử này." - Nàng lại vô tâm mắng hắn.
"Haha, ngươi làm gì nổi giận với ta như vậy chứ. Ảnh Ảnh, người là cô cô của ta cũng được, là Thần nữ hay gì gì cũng được, nhưng ta với nàng bây giờ là cùng bậc cấp Thượng Thần, không nên cáu gắt như thế chứ."
Hồ Cơ làm vẻ uất ức. Làm Hàn Ảnh dở khóc dở cười, há nào lại có kiểu chưởng môn một phái như hắn chứ! Hàn Ảnh xem xét tên tiểu tử này, cứ thế chắc còn dây dưa với nàng đến mai mới buông. Liền niệm chú biến mất. Để lại Hồ Cơ, đáy mắt chạy qua một tia hụt hẫng, cứ thế duy trì đứng yên tại chỗ.
....
Phong Phong đã chăm ra chương rồi sao vẫn không ai comment hết vậy:'<