Chương 75: Tuyên bố rầm rộ, khoe mẽ như chim công
Trước đó anh còn nói rằng không vội, cũng không hề lộ ra vẻ vội vàng, thế nhưng lại đến đoàn phim quang minh chính đại công khai mối quan hệ của hai người, hoàn toàn là dáng vẻ mặc cho công khai, sau đó là—— Đột nhiên xuất hiện trên Weibo, ngẫu nhiên xác nhận lời suy đoán của một cư dân mạng, trực tiếp ra mặt thừa nhận mình chính là nhân vật chính.
Điều này ngay cả Thẩm Di cũng không ngờ tới.
Cô cảm thấy mình đã hiểu rồi, người này rõ ràng là rất muốn công khai, chỉ là cố tình đè cái đuôi phía sau xuống, không để cái đuôi đó dựng lên vẫy lung tung thôi.
Thẩm Di kìm khóe miệng lại, không để cho khóe miệng mình cong lên quá nhiều.
Nhưng hình như cũng không nằm ngoài dự đoán, đáng lẽ cô phải nghĩ đến sớm hơn.
Giữa vô số bình luận tag tên, cuối cùng cô cũng tỉnh táo lại, chậm chạp chạy vào trung tâm cơn bão lớn.
Vì ở ẩn trong núi đã lâu nên tài khoản Weibo của cô cũng im ắng từ lâu. Lần này là bài Weibo mới đầu tiên cô đăng sau nhiều ngày.
Cô cân nhắc chỉnh sửa Weibo. Sau khi chỉnh sửa xong một bài, cô cau mày suy nghĩ, lại xóa từng dòng một. Lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng mới ra hình ra dáng.
Sau khi chỉnh sửa xong nội dung, cô lại chọn ảnh trong album.
Đầu tiên là lá thư từ phương xa. Hình thức của phong bì đơn giản và trơn bóng, chỉ có thể nhìn thấy mấy chữ: [Viết cho bà Chu]. Dù sao thì anh cũng không phải là người đưa bức thư tới mà cử người đi hàng ngàn dặm để đưa thư cho cô. Thứ đi kèm với bức thư là cây hoa dành dành không bao giờ tàn.
Dưới phong bì là vài tờ giấy viết đầy chữ, phần lớn nội dung đều bị che khuất, mỗi trang chỉ có thể nhìn thấy vài dòng chữ.
Ánh nắng nghiêng nghiêng rọi lên phong bì và giấy viết thư, lúc Thẩm Di chụp bức ảnh này, cô cảm thấy như có một làn sóng cảm xúc dịu dàng đang chảy trong lòng. Như thể nhìn thấy người yêu ở phương xa, cũng bị ảnh hưởng bởi nhịp điệu chậm rãi này.
Ảnh thứ hai là khi họ ở trên đỉnh núi, cô đưa tay về phía anh, hai người đan mười ngón tay vào nhau. Lúc đó vẫn chưa xuống núi, trong lòng cô hơi rung động, đột nhiên muốn chụp một bức ảnh như vậy.
Cô nghĩ, mối quan hệ này sẽ không thể cắt đứt được nữa, sau này cô sẽ còn ở bên anh Chu rất lâu rất lâu.
Trên ảnh cô còn thêm hai dòng chữ: [Thư đến trước một bước, anh Chu không đợi được nên sau đó cũng đích thân đến.]
Trong từng câu từng chữ đều mang theo sự trêu chọc, cũng có thể thấy được tình cảm của họ rất tốt.
Ảnh thứ ba là bông hoa hồng tuyết mà Chu Thuật Lẫm làm cho cô trên núi. Trên ảnh cô thêm chữ: [Anh Chu dạy tôi làm hoa hồng tuyết theo các bước: Bước một, tìm một cành cây; Bước hai, đưa cho anh Chu.]
Lúc làm xong cô ngồi xổm bên cạnh anh, giơ điện thoại chụp lại.
Thẩm Di không khỏi mỉm cười. Ngay cả khi đang chọn ảnh cô vẫn không nhịn được sự vui vẻ và phấn khích. Đó là một niềm vui không thể kiềm chế được.
Mặc dù đã trôi qua nhưng cảnh tượng lúc đó vẫn còn hiện rõ trước mắt.
Tình yêu trong tim từ từ nảy sinh và lan tỏa.
Hóa ra khi được sống lại khoảnh khắc được yêu, cô vẫn cảm thấy hạnh phúc như vậy.
Chọn xong ảnh, Thẩm Di nhấn đăng bài. Cùng lúc đó, Weibo của không ít người nhận được thông báo có tin mới.
@ Vân Chi Sơn V: [đã kết hôn =V=]
Ngắn gọn nhưng lại gây chấn động.
Một tin thông báo kết hôn, còn những lời khác đã được giấu hết vào trong ảnh.
Đăng Weibo xong, cô cất điện thoại rồi chạy đi ăn cơm.
Giống như khi còn nhỏ lén lút làm một chuyện gì đó rất ghê gớm, bề ngoài tuy bình tĩnh nhưng không kìm nén được sự vui mừng và phấn khích trong lòng.
Trên núi điều kiện có hạn, đồ ăn cũng tương đối đơn giản, cô nhớ dì Đồng và tay nghề của anh đã lâu, tối nay anh tự vào bếp làm rất nhiều món ăn ngon.
Vài món mặn, nhìn thôi đã thấy ngon rồi.
Còn về bài Weibo cô đăng, Chu Thuật Lẫm không cần phải nhận ra biểu cảm của cô không đúng mới mở ra xem mà là điện thoại đã nhận được thông báo.
Anh lấy điện thoại ra, rũ mắt nhìn, sau đó lại ngước lên nhìn cô một cái rồi mới nhấn vào thông báo để xem thông tin chi tiết về bài đăng trên Weibo.
Thẩm Di gắp một miếng thịt kho tàu, lén lút liếc nhìn anh.
Cô đã có tầm nhìn xa trông rộng, cài đặt chế độ không làm phiền cho tin nhắn trên Weibo, để tránh tình trạng bị bắn phá không ngừng sau khi đăng bài Weibo này.
Và thực tế đã chứng minh suy đoán của cô là đúng.
Bài Weibo vừa mới được đăng mà phần bình luận đã sôi nổi hơn hẳn so với mức độ bình thường của các bài Weibo trước đây của cô. Số lượng bình luận vẫn không ngừng tăng lên chóng mặt, vô số cư dân mạng nghe tin mà kéo đến, quy mô lớn đến mức không thể đong đếm được.
Nếu như bài Weibo trước đó của Chu Thuật Lẫm có độ hot vẫn nằm trong tầm kiểm soát bởi vì số người theo dõi anh không nhiều và số người phát hiện ra cũng không nhiều, thì độ hot của bài Weibo này đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Bây giờ Thẩm Di không cần mở điện thoại cũng biết trên đó náo nhiệt đến mức nào, vì vậy cô trực tiếp chọn cách không xem.
Nhưng những ngón tay thon dài của Chu Thuật Lẫm đang vuốt màn hình điện thoại, nhìn từng bức ảnh cô đăng, khóe môi không khỏi cong lên.
—— Anh đang xem.
Tin tức độc thân từ trước đến nay của Vân Chi Sơn đã bị phá vỡ, hôm nay cô đột nhiên đăng một thông báo đã kết hôn.
Thứ anh muốn, cô sẽ hiện thực.
Nồng nhiệt rực rỡ, không hề che giấu.
Thực ra lần trước anh không phải là không muốn.
Anh đã muốn từ lâu rồi.
Và giờ đây, nguyện vọng đã thành hiện thực.
Chỉ là cuối cùng cũng đã chờ được đến khoảnh khắc này.
Chu Thuật Lẫm bắt đầu xem phần bình luận.
Bài Weibo này vừa mới được đăng không lâu, sự chú ý của vô số người đều đổ dồn vào bức ảnh đầu tiên, hầu như không có ngoại lệ nào là không phóng to, chỉ ước gì có một đôi mắt như kính lúp để xem hết toàn bộ nội dung trên tờ giấy viết thư bị phong bì che mất. Chỉ có điều, đó đều là những nội dung riêng tư giữa họ, là những gì Thẩm Di cố tình che đi, không cho người khác thấy nhiều. Cho dù mọi người có cố gắng phóng to đến đâu thì cũng chỉ có thể nhìn thấy những dòng chữ bị lộ ra.
—— Nhưng như vậy cũng đủ rồi.
[“Em hãy tin vào tình yêu của anh. Hãy để câu nói này là lời cuối cùng của anh.” Ôi trời ơi chủ tịch Chu! Anh học chuyên ngành gì vậy! Sao anh nói chuyện hay như thế!]
[Tôi thực sự không thể ngờ rằng đây là bức thư tình của một người trong thời đại này viết ra, huống hồ còn là người thuộc tầng lớp này. Lãng mạn đến thế này, anh không sợ ngộp chết sao!!]
[Yo yo yo, cặp vợ chồng son này thiệt là ngọt ngào quá đi!!! Mấy cẩu độc thân sẽ bị tổn thương đó, anh có hiểu không? ]
[Rốt cuộc anh ấy yêu chị đến mức nào! Em như thấy được tình yêu vĩ đại xuyên thấu cả màn hình. Đọc kỹ từng chữ mà em không kìm được nước mắt.]
[Đăng toàn bộ bức thư ra cho bọn em xem đi chị ơi, chị gái duy nhất của em, em sẵn sàng trả hết tất cả các khoản đăng ký được không ạ? (Cắn khăn tay)]
[Chi Chi, nếu chị không rung động thì để em rung động cho! Em rung động!!]
Bức thư viết tay đó đã thu hút vô số ánh nhìn. Một hai dòng chữ lấp ló ở cuối trang giấy nhưng đủ thể hiện tình yêu sâu sắc của anh Chu, họ cũng may mắn được thấy một hai điều từ đó.
Còn bức ảnh thứ hai, cuối cùng họ cũng hiếm hoi được nhìn thấy “anh Chu” trong lời đồn. Cho dù chỉ là một bàn tay.
Phông nền là cảnh hoàng hôn mờ ảo, anh nắm chặt tay cô.
Không ai biết ngày hôm đó họ đã xảy ra chuyện gì, chỉ có hai người họ biết.
Cô dường như có rất nhiều thứ muốn có, cô cũng từng có được sự tự do và phương xa mà cô muốn. Nhưng sự khát khao mãnh liệt của cô đối với chúng cũng có thể là do tình yêu mà cô cảm nhận được quá ít ỏi. Sau khi gặp anh, cô không ngừng nảy sinh tình cảm với anh, như thể có một sợi dây diều đang kéo cô ở bên này. Khi đứng trước anh và những lựa chọn khác, cuối cùng cô đã chọn anh.
Bức ảnh thứ ba thì càng không cần phải nói.
[Câu nói này, dù chị có bê nguyên xi ra trước mặt chồng em thì anh ấy cũng phải học mất ba năm!]
[Có tiền thì thôi đi, đã vậy còn đẹp trai. Đẹp trai cao ráo thì cũng thôi đi, đã vậy EQ còn cao, còn biết dỗ dành người khác nữa!! Chi Chi mở lớp đào tạo đi, dạy bọn em cách tìm được người đàn ông như thế này!]
[Tôi gửi ảnh cho chồng tôi xem, chồng tôi bảo tôi nên soi gương lại???]
[Em đã học xong rồi, vậy còn đóa hoa hồng tuyết của em thì sao? Bước tiếp theo em nên làm gì, em hỏi chị đó?]
Càng về sau lượng người xem càng tăng, những bình luận bên dưới cũng càng trở nên sôi nổi.
[Ba tấm! Sao chỉ có ba tấm! Chị có biết người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thấy chỗ trống đó khó chịu đến mức nào không!]
[Đúng vậy! Ba tấm! Em không tin cuộc sống hàng ngày của hai người chỉ có ba tấm! Tại sao chỉ đăng ba tấm!! Đăng cho em 333 tấm, em xem mãi cũng không chán. Đây là sách giáo khoa của cô Vân mà! Em sẽ nghiên cứu kỹ từng bức hình, được không!!!]
[Vậy người này thực sự là tân chủ tịch của Chu thị sao?! Là Chu thị đó! Là Chu thị ở Bắc Thành! Người Bắc Thành như tôi có quyền lên tiếng! Người ở nơi khác không hiểu được giá trị của điều này đâu!!]
[Ôi trời, tôi không nằm mơ chứ, tôi thực sự có thể nhìn thấy cuộc sống thường ngày của chủ tịch Chu thị và vợ anh ấy sao?!]
[Tôi không thể quên được giọng nói ở cuối đoạn video đó! Chắc chắn là anh ấy! Anh Chu thật sự! Thật sự bá đạo!!]
[Bây giờ còn kịp ship không nhỉ? Hai người có thể kết hôn thêm một lần nữa không? Xin lỗi, tôi biết là hơi quá đáng, nhưng tôi vẫn không nhịn được.]
Ánh mắt của Chu Thuật Lẫm lướt qua từng bình luận. Trong mắt anh tràn ngập vẻ dịu dàng, không giống với vẻ lạnh lùng thường ngày.
Có lẽ là tất cả sự lạnh lùng trong cuộc đời anh đã bị mùa xuân làm tan chảy.
Nhìn đến bình luận cuối cùng, anh nghĩ, thực ra cũng chưa muộn. Nhấn vào màn hình, Chu Thuật Lẫm trả lời:
[Đám cưới đang được chuẩn bị, đến lúc đó hoan nghênh mọi người đến chứng kiến. Cảm ơn mọi người đã yêu mến cô ấy.]
Không có gì khác, anh cũng không quan tâm nhiều. Anh chỉ biết ơn tình cảm của họ dành cho cô mà thôi.
Mặc dù không thể mời từng người một, số lượng có hạn, nhưng có lẽ vẫn phải xin lỗi.
Anh cũng thấy có người nói ba bức ảnh quá ít, thậm chí không đủ để ghép thành bốn ô. Mắt hơi cụp xuống, Chu Thuật Lẫm đăng một bức ảnh lên khu bình luận, kèm theo dòng chữ: [Bức ảnh thứ tư.]
Bức ảnh đó là ảnh chụp từ phía sau khi cô cầm điện thoại chụp ảnh trên đỉnh núi. Ánh mắt cô hướng về phía trước, còn anh đứng sau cô, dõi theo cô.
Không biết từ lúc nào anh đã lặng lẽ chụp lại.
Cô đang chụp hoàng hôn, hoặc có lẽ là chụp trăng lên.
Còn anh thì chỉ đang chụp một mình cô.
Cô chính là phong cảnh duy nhất trong mắt anh.
Ngay khi bình luận này xuất hiện, một loạt các dấu chấm than và dấu hỏi chấm cũng xuất hiện bên dưới, lượt thích và bình luận cũng tăng lên nhanh chóng.
Chẳng mấy chốc đã được đẩy lên thành bình luận hot nhất, tạo nên sự tương phản hoàn hảo với ba bức ảnh trên Weibo của cô. Sau khi xem xong bài Weibo này, lướt vào khu bình luận, điều đầu tiên đập vào mắt chính là bình luận của anh.
Cảm giác thị giác đầu tiên thật sự rất ấn tượng.
Không ai ngờ rằng anh lại hành động như vậy.
Anh nhìn điện thoại quá lâu, Thẩm Di có chút nghi ngờ, không khỏi cũng lấy điện thoại ra xem.
Cô lướt nhìn một vòng, ánh mắt đột nhiên dừng lại. Sau đó lại vuốt lên xuống, bốn bức ảnh lặng lẽ hợp nhất thành một.
Đây dường như là một sự lãng mạn độc đáo.
Chu Thuật Lẫm vẫn đang trả lời trong khu bình luận.
Hôm nay anh có vẻ vui vẻ khác thường.
Trước đây anh tuyệt đối không nói nhiều như vậy.
Có bình luận cảm thán rằng tại sao anh lại biết nói chuyện như thế.
Anh trả lời rằng: [Cô ấy thích đọc sách, tôi ở chung với cô ấy nên cũng đọc được nhiều sách hơn. Lâu dần, có lẽ đã thấm nhuần.]
Thực ra khi người đó bình luận thì không nghĩ rằng sẽ được trả lời. Câu nói này vừa xuất hiện, họ lập tức chết máy ngay tại chỗ.
Tất cả mọi người: [?]
Bây giờ anh thích đút cơm chó trực tiếp thế sao? Không mở miệng thì cạy miệng ra đút cho ăn luôn à?
Mà khoan đã, ý anh là gì?! Diễu võ giương oai!
Có người tức giận đập bàn phím, tấn công: [Đó là vợ tôi!!]
Chu Thuật Lẫm không hề tức giận, rất bình tĩnh trả lời:
[Có phúc lắm mới cưới được bà Chu đấy.]
Đáp trả đơn giản nhưng vô cùng sâu cay.
Một đòn tấn công nhẹ nhàng nhưng lại có thể làm nổ tung đối phương.
Đối phương: […]
Dưới từng lời đáp trả kinh ngạc liên tiếp của anh, trong thời gian cực ngắn, toàn bộ chủ đề liên quan trên Weibo đã được đưa lên vị trí số một trên bảng xếp hạng tìm kiếm.
Có thể nói là một người rất thích phô trương, hoàn toàn không biết kiềm chế là gì.
Những người bạn của anh nhìn cảnh tượng này mà không khỏi kinh ngạc. Hôm nay họ thật may mắn khi được chứng kiến cảnh chim công khoe sắc.
Lục Khởi đọc xong, cố tình ngoi đầu lên nhắc nhở: [Người anh em, có người mạo danh anh trên Weibo kìa.]
Điều này ngay cả Thẩm Di cũng không ngờ tới.
Cô cảm thấy mình đã hiểu rồi, người này rõ ràng là rất muốn công khai, chỉ là cố tình đè cái đuôi phía sau xuống, không để cái đuôi đó dựng lên vẫy lung tung thôi.
Thẩm Di kìm khóe miệng lại, không để cho khóe miệng mình cong lên quá nhiều.
Nhưng hình như cũng không nằm ngoài dự đoán, đáng lẽ cô phải nghĩ đến sớm hơn.
Giữa vô số bình luận tag tên, cuối cùng cô cũng tỉnh táo lại, chậm chạp chạy vào trung tâm cơn bão lớn.
Vì ở ẩn trong núi đã lâu nên tài khoản Weibo của cô cũng im ắng từ lâu. Lần này là bài Weibo mới đầu tiên cô đăng sau nhiều ngày.
Cô cân nhắc chỉnh sửa Weibo. Sau khi chỉnh sửa xong một bài, cô cau mày suy nghĩ, lại xóa từng dòng một. Lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng mới ra hình ra dáng.
Sau khi chỉnh sửa xong nội dung, cô lại chọn ảnh trong album.
Đầu tiên là lá thư từ phương xa. Hình thức của phong bì đơn giản và trơn bóng, chỉ có thể nhìn thấy mấy chữ: [Viết cho bà Chu]. Dù sao thì anh cũng không phải là người đưa bức thư tới mà cử người đi hàng ngàn dặm để đưa thư cho cô. Thứ đi kèm với bức thư là cây hoa dành dành không bao giờ tàn.
Dưới phong bì là vài tờ giấy viết đầy chữ, phần lớn nội dung đều bị che khuất, mỗi trang chỉ có thể nhìn thấy vài dòng chữ.
Ánh nắng nghiêng nghiêng rọi lên phong bì và giấy viết thư, lúc Thẩm Di chụp bức ảnh này, cô cảm thấy như có một làn sóng cảm xúc dịu dàng đang chảy trong lòng. Như thể nhìn thấy người yêu ở phương xa, cũng bị ảnh hưởng bởi nhịp điệu chậm rãi này.
Ảnh thứ hai là khi họ ở trên đỉnh núi, cô đưa tay về phía anh, hai người đan mười ngón tay vào nhau. Lúc đó vẫn chưa xuống núi, trong lòng cô hơi rung động, đột nhiên muốn chụp một bức ảnh như vậy.
Cô nghĩ, mối quan hệ này sẽ không thể cắt đứt được nữa, sau này cô sẽ còn ở bên anh Chu rất lâu rất lâu.
Trên ảnh cô còn thêm hai dòng chữ: [Thư đến trước một bước, anh Chu không đợi được nên sau đó cũng đích thân đến.]
Trong từng câu từng chữ đều mang theo sự trêu chọc, cũng có thể thấy được tình cảm của họ rất tốt.
Ảnh thứ ba là bông hoa hồng tuyết mà Chu Thuật Lẫm làm cho cô trên núi. Trên ảnh cô thêm chữ: [Anh Chu dạy tôi làm hoa hồng tuyết theo các bước: Bước một, tìm một cành cây; Bước hai, đưa cho anh Chu.]
Lúc làm xong cô ngồi xổm bên cạnh anh, giơ điện thoại chụp lại.
Thẩm Di không khỏi mỉm cười. Ngay cả khi đang chọn ảnh cô vẫn không nhịn được sự vui vẻ và phấn khích. Đó là một niềm vui không thể kiềm chế được.
Mặc dù đã trôi qua nhưng cảnh tượng lúc đó vẫn còn hiện rõ trước mắt.
Tình yêu trong tim từ từ nảy sinh và lan tỏa.
Hóa ra khi được sống lại khoảnh khắc được yêu, cô vẫn cảm thấy hạnh phúc như vậy.
Chọn xong ảnh, Thẩm Di nhấn đăng bài. Cùng lúc đó, Weibo của không ít người nhận được thông báo có tin mới.
@ Vân Chi Sơn V: [đã kết hôn =V=]
Ngắn gọn nhưng lại gây chấn động.
Một tin thông báo kết hôn, còn những lời khác đã được giấu hết vào trong ảnh.
Đăng Weibo xong, cô cất điện thoại rồi chạy đi ăn cơm.
Giống như khi còn nhỏ lén lút làm một chuyện gì đó rất ghê gớm, bề ngoài tuy bình tĩnh nhưng không kìm nén được sự vui mừng và phấn khích trong lòng.
Trên núi điều kiện có hạn, đồ ăn cũng tương đối đơn giản, cô nhớ dì Đồng và tay nghề của anh đã lâu, tối nay anh tự vào bếp làm rất nhiều món ăn ngon.
Vài món mặn, nhìn thôi đã thấy ngon rồi.
Còn về bài Weibo cô đăng, Chu Thuật Lẫm không cần phải nhận ra biểu cảm của cô không đúng mới mở ra xem mà là điện thoại đã nhận được thông báo.
Anh lấy điện thoại ra, rũ mắt nhìn, sau đó lại ngước lên nhìn cô một cái rồi mới nhấn vào thông báo để xem thông tin chi tiết về bài đăng trên Weibo.
Thẩm Di gắp một miếng thịt kho tàu, lén lút liếc nhìn anh.
Cô đã có tầm nhìn xa trông rộng, cài đặt chế độ không làm phiền cho tin nhắn trên Weibo, để tránh tình trạng bị bắn phá không ngừng sau khi đăng bài Weibo này.
Và thực tế đã chứng minh suy đoán của cô là đúng.
Bài Weibo vừa mới được đăng mà phần bình luận đã sôi nổi hơn hẳn so với mức độ bình thường của các bài Weibo trước đây của cô. Số lượng bình luận vẫn không ngừng tăng lên chóng mặt, vô số cư dân mạng nghe tin mà kéo đến, quy mô lớn đến mức không thể đong đếm được.
Nếu như bài Weibo trước đó của Chu Thuật Lẫm có độ hot vẫn nằm trong tầm kiểm soát bởi vì số người theo dõi anh không nhiều và số người phát hiện ra cũng không nhiều, thì độ hot của bài Weibo này đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Bây giờ Thẩm Di không cần mở điện thoại cũng biết trên đó náo nhiệt đến mức nào, vì vậy cô trực tiếp chọn cách không xem.
Nhưng những ngón tay thon dài của Chu Thuật Lẫm đang vuốt màn hình điện thoại, nhìn từng bức ảnh cô đăng, khóe môi không khỏi cong lên.
—— Anh đang xem.
Tin tức độc thân từ trước đến nay của Vân Chi Sơn đã bị phá vỡ, hôm nay cô đột nhiên đăng một thông báo đã kết hôn.
Thứ anh muốn, cô sẽ hiện thực.
Nồng nhiệt rực rỡ, không hề che giấu.
Thực ra lần trước anh không phải là không muốn.
Anh đã muốn từ lâu rồi.
Và giờ đây, nguyện vọng đã thành hiện thực.
Chỉ là cuối cùng cũng đã chờ được đến khoảnh khắc này.
Chu Thuật Lẫm bắt đầu xem phần bình luận.
Bài Weibo này vừa mới được đăng không lâu, sự chú ý của vô số người đều đổ dồn vào bức ảnh đầu tiên, hầu như không có ngoại lệ nào là không phóng to, chỉ ước gì có một đôi mắt như kính lúp để xem hết toàn bộ nội dung trên tờ giấy viết thư bị phong bì che mất. Chỉ có điều, đó đều là những nội dung riêng tư giữa họ, là những gì Thẩm Di cố tình che đi, không cho người khác thấy nhiều. Cho dù mọi người có cố gắng phóng to đến đâu thì cũng chỉ có thể nhìn thấy những dòng chữ bị lộ ra.
—— Nhưng như vậy cũng đủ rồi.
[“Em hãy tin vào tình yêu của anh. Hãy để câu nói này là lời cuối cùng của anh.” Ôi trời ơi chủ tịch Chu! Anh học chuyên ngành gì vậy! Sao anh nói chuyện hay như thế!]
[Tôi thực sự không thể ngờ rằng đây là bức thư tình của một người trong thời đại này viết ra, huống hồ còn là người thuộc tầng lớp này. Lãng mạn đến thế này, anh không sợ ngộp chết sao!!]
[Yo yo yo, cặp vợ chồng son này thiệt là ngọt ngào quá đi!!! Mấy cẩu độc thân sẽ bị tổn thương đó, anh có hiểu không? ]
[Rốt cuộc anh ấy yêu chị đến mức nào! Em như thấy được tình yêu vĩ đại xuyên thấu cả màn hình. Đọc kỹ từng chữ mà em không kìm được nước mắt.]
[Đăng toàn bộ bức thư ra cho bọn em xem đi chị ơi, chị gái duy nhất của em, em sẵn sàng trả hết tất cả các khoản đăng ký được không ạ? (Cắn khăn tay)]
[Chi Chi, nếu chị không rung động thì để em rung động cho! Em rung động!!]
Bức thư viết tay đó đã thu hút vô số ánh nhìn. Một hai dòng chữ lấp ló ở cuối trang giấy nhưng đủ thể hiện tình yêu sâu sắc của anh Chu, họ cũng may mắn được thấy một hai điều từ đó.
Còn bức ảnh thứ hai, cuối cùng họ cũng hiếm hoi được nhìn thấy “anh Chu” trong lời đồn. Cho dù chỉ là một bàn tay.
Phông nền là cảnh hoàng hôn mờ ảo, anh nắm chặt tay cô.
Không ai biết ngày hôm đó họ đã xảy ra chuyện gì, chỉ có hai người họ biết.
Cô dường như có rất nhiều thứ muốn có, cô cũng từng có được sự tự do và phương xa mà cô muốn. Nhưng sự khát khao mãnh liệt của cô đối với chúng cũng có thể là do tình yêu mà cô cảm nhận được quá ít ỏi. Sau khi gặp anh, cô không ngừng nảy sinh tình cảm với anh, như thể có một sợi dây diều đang kéo cô ở bên này. Khi đứng trước anh và những lựa chọn khác, cuối cùng cô đã chọn anh.
Bức ảnh thứ ba thì càng không cần phải nói.
[Câu nói này, dù chị có bê nguyên xi ra trước mặt chồng em thì anh ấy cũng phải học mất ba năm!]
[Có tiền thì thôi đi, đã vậy còn đẹp trai. Đẹp trai cao ráo thì cũng thôi đi, đã vậy EQ còn cao, còn biết dỗ dành người khác nữa!! Chi Chi mở lớp đào tạo đi, dạy bọn em cách tìm được người đàn ông như thế này!]
[Tôi gửi ảnh cho chồng tôi xem, chồng tôi bảo tôi nên soi gương lại???]
[Em đã học xong rồi, vậy còn đóa hoa hồng tuyết của em thì sao? Bước tiếp theo em nên làm gì, em hỏi chị đó?]
Càng về sau lượng người xem càng tăng, những bình luận bên dưới cũng càng trở nên sôi nổi.
[Ba tấm! Sao chỉ có ba tấm! Chị có biết người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thấy chỗ trống đó khó chịu đến mức nào không!]
[Đúng vậy! Ba tấm! Em không tin cuộc sống hàng ngày của hai người chỉ có ba tấm! Tại sao chỉ đăng ba tấm!! Đăng cho em 333 tấm, em xem mãi cũng không chán. Đây là sách giáo khoa của cô Vân mà! Em sẽ nghiên cứu kỹ từng bức hình, được không!!!]
[Vậy người này thực sự là tân chủ tịch của Chu thị sao?! Là Chu thị đó! Là Chu thị ở Bắc Thành! Người Bắc Thành như tôi có quyền lên tiếng! Người ở nơi khác không hiểu được giá trị của điều này đâu!!]
[Ôi trời, tôi không nằm mơ chứ, tôi thực sự có thể nhìn thấy cuộc sống thường ngày của chủ tịch Chu thị và vợ anh ấy sao?!]
[Tôi không thể quên được giọng nói ở cuối đoạn video đó! Chắc chắn là anh ấy! Anh Chu thật sự! Thật sự bá đạo!!]
[Bây giờ còn kịp ship không nhỉ? Hai người có thể kết hôn thêm một lần nữa không? Xin lỗi, tôi biết là hơi quá đáng, nhưng tôi vẫn không nhịn được.]
Ánh mắt của Chu Thuật Lẫm lướt qua từng bình luận. Trong mắt anh tràn ngập vẻ dịu dàng, không giống với vẻ lạnh lùng thường ngày.
Có lẽ là tất cả sự lạnh lùng trong cuộc đời anh đã bị mùa xuân làm tan chảy.
Nhìn đến bình luận cuối cùng, anh nghĩ, thực ra cũng chưa muộn. Nhấn vào màn hình, Chu Thuật Lẫm trả lời:
[Đám cưới đang được chuẩn bị, đến lúc đó hoan nghênh mọi người đến chứng kiến. Cảm ơn mọi người đã yêu mến cô ấy.]
Không có gì khác, anh cũng không quan tâm nhiều. Anh chỉ biết ơn tình cảm của họ dành cho cô mà thôi.
Mặc dù không thể mời từng người một, số lượng có hạn, nhưng có lẽ vẫn phải xin lỗi.
Anh cũng thấy có người nói ba bức ảnh quá ít, thậm chí không đủ để ghép thành bốn ô. Mắt hơi cụp xuống, Chu Thuật Lẫm đăng một bức ảnh lên khu bình luận, kèm theo dòng chữ: [Bức ảnh thứ tư.]
Bức ảnh đó là ảnh chụp từ phía sau khi cô cầm điện thoại chụp ảnh trên đỉnh núi. Ánh mắt cô hướng về phía trước, còn anh đứng sau cô, dõi theo cô.
Không biết từ lúc nào anh đã lặng lẽ chụp lại.
Cô đang chụp hoàng hôn, hoặc có lẽ là chụp trăng lên.
Còn anh thì chỉ đang chụp một mình cô.
Cô chính là phong cảnh duy nhất trong mắt anh.
Ngay khi bình luận này xuất hiện, một loạt các dấu chấm than và dấu hỏi chấm cũng xuất hiện bên dưới, lượt thích và bình luận cũng tăng lên nhanh chóng.
Chẳng mấy chốc đã được đẩy lên thành bình luận hot nhất, tạo nên sự tương phản hoàn hảo với ba bức ảnh trên Weibo của cô. Sau khi xem xong bài Weibo này, lướt vào khu bình luận, điều đầu tiên đập vào mắt chính là bình luận của anh.
Cảm giác thị giác đầu tiên thật sự rất ấn tượng.
Không ai ngờ rằng anh lại hành động như vậy.
Anh nhìn điện thoại quá lâu, Thẩm Di có chút nghi ngờ, không khỏi cũng lấy điện thoại ra xem.
Cô lướt nhìn một vòng, ánh mắt đột nhiên dừng lại. Sau đó lại vuốt lên xuống, bốn bức ảnh lặng lẽ hợp nhất thành một.
Đây dường như là một sự lãng mạn độc đáo.
Chu Thuật Lẫm vẫn đang trả lời trong khu bình luận.
Hôm nay anh có vẻ vui vẻ khác thường.
Trước đây anh tuyệt đối không nói nhiều như vậy.
Có bình luận cảm thán rằng tại sao anh lại biết nói chuyện như thế.
Anh trả lời rằng: [Cô ấy thích đọc sách, tôi ở chung với cô ấy nên cũng đọc được nhiều sách hơn. Lâu dần, có lẽ đã thấm nhuần.]
Thực ra khi người đó bình luận thì không nghĩ rằng sẽ được trả lời. Câu nói này vừa xuất hiện, họ lập tức chết máy ngay tại chỗ.
Tất cả mọi người: [?]
Bây giờ anh thích đút cơm chó trực tiếp thế sao? Không mở miệng thì cạy miệng ra đút cho ăn luôn à?
Mà khoan đã, ý anh là gì?! Diễu võ giương oai!
Có người tức giận đập bàn phím, tấn công: [Đó là vợ tôi!!]
Chu Thuật Lẫm không hề tức giận, rất bình tĩnh trả lời:
[Có phúc lắm mới cưới được bà Chu đấy.]
Đáp trả đơn giản nhưng vô cùng sâu cay.
Một đòn tấn công nhẹ nhàng nhưng lại có thể làm nổ tung đối phương.
Đối phương: […]
Dưới từng lời đáp trả kinh ngạc liên tiếp của anh, trong thời gian cực ngắn, toàn bộ chủ đề liên quan trên Weibo đã được đưa lên vị trí số một trên bảng xếp hạng tìm kiếm.
Có thể nói là một người rất thích phô trương, hoàn toàn không biết kiềm chế là gì.
Những người bạn của anh nhìn cảnh tượng này mà không khỏi kinh ngạc. Hôm nay họ thật may mắn khi được chứng kiến cảnh chim công khoe sắc.
Lục Khởi đọc xong, cố tình ngoi đầu lên nhắc nhở: [Người anh em, có người mạo danh anh trên Weibo kìa.]