Chương 44: Buông lỏng sự kiếm chế, rút dần vẻ câu nệ
Vừa rồi khi đang chờ Thẩm Di xuất hiện thêm lần nữa, Thẩm Hàm Cảnh đã đoán qua biết bao nhiêu thân phận, kết quả lại rơi vào một thân phận mà cô ta chưa bao giờ nghĩ đến.
Sao có thể chứ?
Đối phương vẫn đang nói: [Mấy biên kịch khác có thể không có quyền lên tiếng, đặc biệt là còn đang ở địa bàn của đạo diễn Hứa, nhưng cô ấy thì khác.]
Thẩm Hàm Cảnh nhìn tin nhắn này, rõ ràng biết không thể gặp may nhưng vẫn cố gắng xác nhận với đối phương: [Cô ấy chính là Vân Chi Sơn?]
Lúc đánh ra ba chữ này, cô ta vẫn chưa thể nào liên hệ Vân Chi Sơn với Thẩm Di.
Kể từ khi một số tác phẩm của vị này trở nên nổi tiếng, địa vị và danh tiếng trong ngành cũng tăng vọt, chỉ mất vài năm đã từ một tác giả ít tên tuổi trở thành một nhà biên kịch lớn có tiếng nói nhất định, tốc độ leo thang đáng kinh ngạc, thời vận và vận mệnh đều không thể thiếu.
Theo giá trị cải biên càng ngày càng cao, địa vị ở trong giới cũng dần được khẳng định.
Nhưng “vị đó” sao có thể là Thẩm Di?
Thẩm Hàm Cảnh còn đang bàng hoàng, tin nhắn của đối phương lại xuất hiện.
[Đúng vậy, cô không biết sao?]
[Phong cách viết trong cuốn sách mới của cô ấy đã thay đổi rất nhiều, cũng có nhiều tuyến tình cảm hơn, bây giờ có mấy tiểu hoa* đã ngửi được mùi nên đang tranh giành, chẳng qua là cô ấy vẫn chưa công bố bản quyền thôi.]
(*Tiểu hoa là danh xưng dành cho những nữ diễn viên có tác phẩm, có người hâm mộ, danh tiếng… ổn định và chất lượng trong giới giải trí Hoa ngữ.)
Không biết có bao nhiêu thế lực đang âm thầm ra tay sau lưng, chỉ là đang chờ xem ai sẽ đi trước một bước, chẳng qua là bề ngoài sóng êm gió lặng thế thôi.
Việc này không có liên quan gì nhiều đến đối phương, nhưng đối phương không biết Thẩm Hàm Cảnh có đi hay không, dù sao chống lưng của cô ta cũng khá mạnh, cho nên chỉ thuận miệng nhắc đến thôi.
Quả nhiên…
Thẩm Hàm Cảnh cắn cắn môi.
Hóa ra Thẩm Di thật sự chính là Vân Chi Sơn.
Đâu chỉ có một mình cô ta không biết, có lẽ mọi người xung quanh cũng không một ai hay biết.
Thẩm Di che giấu rất giỏi.
Thẩm Hàm Cảnh nhắm mắt lại, cô ta vẫn luôn cho rằng từ nhỏ đến lớn Thẩm Di đều bình thường đến tầm thường, không có sở trường gì đặc biệt, cũng không có khả năng gì nổi bật. Ngoại trừ khuôn mặt ưa nhìn đó ra thì mọi thứ đều nhờ vào đầu thai đúng nhà. Nếu Thẩm Di không có huyết thống của nhà họ Thẩm, nói không chừng còn không thể so bì được với cô ta.
Cô ta liều mạng leo cao, càng ưu tú trong mắt mẹ thì sẽ càng đối lập với Thẩm Di.
Mà sự thật cũng như cô ta mong muốn, ít nhất là từ nhỏ đến lớn Thẩm Di chưa từng sánh được với hào quang của cô tạo ra. Trước đây khi cô ta học múa đã như thế, sau này cô ta vì muốn bước lên sân khấu lớn hơn nên đã tiến thân vào giới giải trí, thế là Thẩm Di càng không có cửa sánh được với cô ta.
Gần như là nghiền áp tuyệt đối, ấn Thẩm Di xuống đất rồi đạp mạnh.
Mặc dù cô ta chưa từng nói ra, nhưng đương nhiên cô ta rất đắc ý vui vẻ. Ở trước mặt Thẩm Di, cô ta luôn có cảm giác bản thân rất ưu việt.
Là con gái ruột do bố mẹ sinh ra thì sao? Không phải cũng không bằng cô ta đấy ư?
Thậm chí, cô ta còn hy vọng bố mẹ cũng có thể nhận ra được điều này, rồi từ đó càng yêu thương cô ta thêm nữa.
Nhưng không ngờ rằng Thẩm Di vẫn luôn sống an phận lại âm thầm làm ra chuyện lớn như thế.
Vân Chi Sơn…
Chỉ mới đọc qua một lần, sắc mặt cô ta đã không được tốt.
Vai diễn mà bản thân đã dùng trăm phương ngàn kế để giành được, thậm chí còn không phải nữ chính mà đã phải vắt hết óc ra như thế, rồi cuối cùng thì sao? Rõ ràng chuyện đã chắc như đinh đóng cột nhưng vẫn có thể xảy ra sự cố —— rốt cuộc cô ta chỉ là một nhân vật dưới quyền của cô?
Thẩm Hàm Cảnh nhớ trước đây cô ta đã từng nhắc đến việc tranh giành vai diễn này ở trước mặt Thẩm Di. Khi đó tuy cô ta tỏ ra khiêm tốn nhưng cũng không thiếu phần khoe khoang, mặc kệ có lấy được vai diễn này không thì cô ta vẫn hơn Thẩm Di rất nhiều lần.
Nhưng bây giờ thì sao?
Xem người khác như con hề rất nhiều năm, giờ mới phát hiện bản thân mới là con hề?
Những lời khen ngợi của người bạn kia vẫn còn ở ngay trước mắt, thế nhưng cô ta chỉ cảm thấy chói mắt vô cùng.
Không quen nhìn thấy Thẩm Di được săn đón như vậy, không thể chịu đựng được việc bọn họ tranh giành cô như thế.
Dựa vào cái gì, làm sao có thể?
Thẩm Di như phát hiện ra tầm mắt như thiêu như đốt, bèn nhìn sang bên đây. Thế nhưng động tác của Thẩm Hàm Cảnh càng nhanh hơn, theo phản xạ trốn sang một bên.
Trợ lý khó hiểu đi theo, hỏi cô ta: “Chị, cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta đến chỗ đạo diễn Hứa thử xem?”
Thẩm Hàm Cảnh cắn răng. Thử cái gì nữa? Chẳng lẽ cô ta còn đi xin vai diễn để rồi bị Thẩm Di bắt gặp? Hay là sau khi cô ta xin vai diễn thành công, bị Thẩm Di dùng ánh mắt xem thường quan sát cô ta quay phim?
Hơi thở như nóng thêm vài phần, cô ta xoay người đi ra ngoài.
Vân Chi Sơn, Vân Chi Sơn, tại sao Thẩm Di có thể là Vân Chi Sơn!
Thậm chí lúc trước cô ta còn nghĩ rằng, nếu thật sự không thể qua được cửa ải của đạo diễn Hứa thì cô ta sẽ thử đi tìm Vân Chi Sơn. Tuy rằng vị này hiếm khi lộ diện trước mặt công chúng, nhưng nếu có lòng thì chắc sẽ liên lạc được.
Ai có mà ngờ đến được? Đâu cần phải vắt óc nghĩ xem nên liên hệ thế nào, người ta rõ ràng ở ngay bên cạnh mình, thậm chí chỉ cần giơ tay về phía trước là có thể với tới!
___
Thẩm Di cứ có cảm giác có người đang nhìn mình, nhưng sau khi cẩn thận kiểm tra thì không phát hiện ra được gì.
Cô cũng không quan tâm đ ến nữa, tiếp tục sửa đổi tác phẩm trong tay.
Hôm nay trước khi đến đây cô không quên hỏi trợ lý chuyện đổi vai diễn lần trước, khi biết ứng cử viên ban đầu đã được giữ lại, không đổi thành Thẩm Hàm Cảnh thì cô mới gật đầu.
Nửa đêm hôm qua Chu Thuật Lẫm nhận được một cuộc gọi, hình như là có chuyện gấp nên sáng nay đã bay sang New York.
Đồng hồ báo thức của anh mới vang lên hai tiếng là cô đã mơ mơ màng màng mở mắt ra, chợt thấy anh đang đứng quay lưng mặc áo sơ mi, cơ lưng rắn chắc mạnh mẽ. Lúc tỉnh dậy lần nữa thì anh đã không còn ở bên cạnh, chỉ có một tin nhắn trong điện thoại: [Tôi đã lên máy bay rồi.]
Rất đứng đắn, cũng rất nghiêm túc.
Giống như đang báo tin cho vợ mình vậy, đi ra ngoài nên muốn gửi tin nhắn báo bình an.
Nhưng mà tối hôm qua cô mới nhìn thấy dáng vẻ hoàn toàn tương phản của anh.
Anh không ở nhà, cô ở bên này cũng phải bận rộn đến mấy ngày liền.
Bận việc ở đoàn làm phim xong, sau khi về nhà cô còn viết chương mới, còn nhân lúc anh không có ở nhà mà thoải mái thiết kế chiếc cà vạt muốn tặng anh.
Dì Đồng ngày mai mới hết ngày nghỉ phép, đến đây quét dọn vệ sinh, cho nên trong nhà còn rất nhiều thứ nằm nguyên ở vị trí tối hôm qua.
Không biết vì sao, khi ánh mắt cô rơi vào tấm chăn trên sô pha và quyển sách trên bàn kia, trong lòng lại dâng lên một cảm giác khác thường.
Cứ cảm thấy mọi việc diễn ra nhanh hơn dự kiến quá nhiều.
Trong đầu bất giác hiện lên vẻ mặt nghi ngờ của Chung Du, cùng với câu nói “anh ta khá bất thường” của cô ấy.
Lúc đó cô còn thề son sắt rằng anh sẽ không có vấn đề gì, bây giờ lại bắt đầu dao động.
Không phải cô không cảm thấy có gì khác thường, chỉ là lúc ấy tự nghĩ không có kết quả, cho nên cũng không suy nghĩ đến nữa.
Bây giờ cũng vậy.
Nếu mà có vấn đề, vậy thì đó là vấn đề gì?
Nghĩ mãi không ra đáp án, cô cười khẽ, tiếp tục vẽ bản thiết kế.
Các ngôi sao là nguồn cảm hứng cũng như chủ đề thiết kế của cô lần này. Có lẽ vì biết phong cách thường ngày của anh nên cô cũng không thiết cầu kỳ hay lòe loẹt quá, chỉ theo phong cách đơn giản.
Mãi đến tối, Chu Thuật Lẫm ở bên kia mới gửi tin nhắn đến. Một câu nói theo kiểu tán gẫu thường ngày: [Em đang làm gì đó?]
Thẩm Di vừa mới hoàn thành bản thảo, đương nhiên không thể trả lời sự thật, chỉ thuận miệng trả lời một câu khác.
Chu Thuật Lẫm đi đến bên cửa sổ sát đất, chụp một bức ảnh gửi cho cô.
Thẩm Di cảm thấy có chút quen mắt, nhìn kỹ một hồi mới nhớ ra lần trước anh chụp cảnh đêm gửi cho cô, bây giờ anh lại chụp cảnh ban ngày của cùng một địa điểm.
Ban đêm có đặc sắc của ban đêm, ban ngày có tươi đẹp của ban ngày.
Khi đó cô có hơi lúng túng vì mới biết anh là chủ nhân của chiếc Cullinan, còn anh thì trong lòng đã tỏ nhưng không hề chọc thủng, chỉ chủ động phá vỡ cục diện.
[New York.]
[Ngủ ngon.]
Dịu dàng ấm áp khiến cho người ta dễ chịu vô cùng.
Thẩm Di cảm thấy mối quan hệ của họ trở nên thân thiết cũng không phải không có nguyên do.
Nhưng nếu so sánh với hiện tại thì quả thật đã thay đổi. Bọn họ đã buông lỏng sự kiếm chế, rút dần vẻ câu nệ.
Cô phồng má.
Có lẽ bây giờ anh đang ở công ty bên kia.
Cô tò mò hỏi thăm vài câu, anh nói: [Lần sau sẽ dẫn em qua đây ngắm thử.]
Thẩm Di nhanh chóng đồng ý. Nhớ ra trước đây anh từng sống ở New York, cô hỏi anh: [Trước đây anh từng sống ở bên đó một thời gian rất dài đúng không?]
Chu Thuật Lẫm: [Ừ. Tôi được đưa sang bên đây từ lúc còn bé.]
Con trai và vợ của Chu Phục Nhiên đều sống ở Bắc Thành, đương nhiên không thể nào để một quả bom hẹn giờ là anh bên cạnh được. Lúc chưa thể đâm thủng cửa sổ giấy này, sự tồn tại của anh chỉ có thể là một bí mật.
Câu nói này khó tránh khỏi liên quan đến chuyện trong nhà anh.
Anh chủ động đưa ra một cây giống nhỏ, Thẩm Di do dự không biết có nên vun trồng không.
Cô không hiểu nhiều, nhưng vẫn muốn biết một số chuyện.
Chần chừ vài giây, cô hỏi anh: [Chỉ có một mình anh thôi sao?]
Chu Thuật Lẫm: [Ừ.]
Chu Thuật Lẫm: [Mẹ tôi mất sớm.]
Thẩm Di ngẩn ngơ, trái tim đột nhiên nhói lên, nhất thời không biết nói gì nữa.
Lúc ấy thật sự chỉ có một mình anh ở bên đó.
Dường như cô có thể nhìn thấy được nỗi cô đơn của cậu thiếu niên năm đó qua dòng chữ này.
Anh mất mẹ khi còn nhỏ, rồi bị đưa ra nước ngoài sống một mình.
Cô vô thức co đầu ngón tay lại, rũ mắt xuống, nhìn thấy một bông tuyết nhỏ được vẽ trên ngón tay cái của mình.
[Chu Thuật Lẫm] Cô gọi anh, [Khi nào anh về?]
[Phải mấy ngày nữa.]
Bên anh đã đến giờ họp nên không trò chuyện được nhiều.
Thẩm Di nhìn tin nhắn trên màn hình, chợt nhận ra tin nhắn vừa rồi của cô hình như có ý nghĩa khác.
Không phải là cô nhớ anh, bọn họ vừa mới tách ra nên không đến mức nhớ nhung gì. Chỉ là trong khoảnh khắc đó, cô chợt cảm thấy không nỡ để anh một mình ở New York, giống như cô đã từng gặp cậu thiếu niên năm đó và rất muốn bảo cậu ấy về nước.
Không biết có phải biết Chu Thuật Lẫm đi công tác hay không mà Thẩm Hồi đã nhắn tin cho cô, hỏi cô có muốn về nhà ở mấy ngày không.
Từ cái hôm rời khỏi nhà họ Thẩm, cô không về đó nữa, cũng không có ý định quay về đó.
Phù Lam đứng bên cạnh Thẩm Hồi, nhìn tin nhắn chờ cô trả lời. Bà thấy cô sống một mình ở bên đó cũng buồn, chi bằng về nhà họ Thẩm, bên đây có nhiều người hơn.
Thẩm Hồi còn nói thêm là Thẩm Hàm Cảnh đã dọn ra ngoài rồi, sau này sẽ không về nhà họ Thẩm nữa, cô có về cũng sẽ không gặp cô ta.
Thẩm Di có chút kinh ngạc. Cô không ngờ bọn họ sẽ nỡ để cho Thẩm Hàm Cảnh dọn ra ngoài, bây giờ đang vào đông rồi, không biết Thẩm Hàm Cảnh đã khỏi mấy căn bệnh lúc trước chưa, làm sao Phù Lam có thể đồng ý được?
Nhưng mà cô cũng không hỏi nhiều, chỉ từ chối. Sống một mình cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì, không đến mức phải chạy qua chạy lại.
Có thể mấy cô thiếu nữ khác sẽ nhớ nhà, nhưng cô thì dường như không hề nhớ. Cho dù có kêu cô thu dọn hành lý đến sống ở một nơi xa thì cô cũng có thể làm được.
Thậm chí điều mà cô hằng mong mỏi cũng chưa bao giờ nằm dưới chân cô.
Phù Lam vẫn đang giục Thẩm Hồi gửi tin nhắn, nhưng Thẩm Hồi cảm thấy bà quá gấp, nếu cứ gửi như thế chắc chắn sẽ bị nhìn ra ai là người muốn gửi tin nhắn.
Ý kiến xảy ra xung đột, Phù Lam không nhịn được cãi nhau với cậu vài câu.
Bà có chút sốt ruột nói: “Con bé vốn đã không tha thiết với gia đình mình, nếu không thúc giục con bé, nó sẽ càng không muốn về nhà.”
Nhận ra mình hơi kích động, Phù Lam quay mặt đi, che đi khóe mắt đỏ hoe.
Thẩm Hồi im lặng.
Thẩm Di giống như một con diều vậy, lúc trước sợi dây còn ở trong tay bọn họ, nhưng bây giờ sợi dây đó đã bị đứt từng đoạn một.
——
Thẩm Di dùng cả một ngày để hoàn thiện bản phác thảo, bận đến tận khuya cuối cùng mới hài lòng với bản thảo đã hoàn chỉnh.
Sau khi gửi cho người ta thực hiện, cô đi lấy chai rượu lần trước mang từ khách sạn về ra uống.
Anh không có ở nhà nên cô cũng thoải mái không còn bó tay bó chân nữa.
Có điều cô cũng không có uống trộm, trước khi khui rượu ra còn chụp một bức ảnh gửi cho anh, kèm theo dòng chữ: [Tôi muốn chọn một bài hát để nghe, anh có đề cử bài nào không?]
Ỷ vào việc anh đang ở nơi xa, cô không kiêng nể gì nữa. Cô cũng không thật sự cần anh đề cử gì, anh còn chưa hồi âm lại, cô đã tự bật một bài nhạc nhẹ để nghe.
Chu Thuật Lẫm trong lúc họp không bao giờ nhìn điện thoại, cấp dưới cũng đã quen với điều này.
Bọn họ vẫn đang tiến hành một đợt báo cáo mới.
Dù trước đó đã chuẩn bị đầy đủ nhưng đến phút chót vẫn bị trả về, ai cũng không ngờ được. Nếu không có cách nào thu hồi thì mọi chi phí trước đó sẽ đổ sông đổ bể, con số hàng trăm triệu có ý nghĩa gì, tất cả nhân viên đang ngồi ở đây đều hiểu rõ. Bây giờ cái họ cần chính là thời gian.
Cuộc họp kéo dài đến hơn nửa ngày cuối cùng cũng gần kết thúc.
Không ngờ hôm nay lại có một tin nhắn gửi thành công đến điện thoại của sếp Chu.
Có người không nhịn được được ngẩng đầu nhìn, nhưng lại nhanh chóng dời mắt đi.
Vẻ mặt Chu Thuật Lẫm vẫn bình tĩnh như thường, anh tiếp tục nghe báo cáo xong rồi mới tuyên bố tan họp.
Người cuối cùng rời khỏi phòng họp vô tình bắt gặp nụ cười trên môi sếp Chu, anh đang cúi đầu nhìn điện thoại trong tay.
Áp lực dồn dập suốt mấy tiếng đồng hình như đã tan biến trong khoảnh khắc đó.
Cửa phòng họp đóng lại.
Anh gửi voice chat cho cô: “Thư giản quá nhỉ?”
Anh không ở nhà, cô thoải mái uống rượu thế sao?
Nghe thấy giọng nói đầy ẩn ý của anh, tâm trạng Thẩm Di càng tốt hơn. Cô bật một bộ phim điện ảnh, vươn tay lấy một tấm chăn mỏng qua —— chính là tấm chăn kia của anh.
Hai ly rượu đã trôi tuột xuống bụng nên mặt cô cũng bắt đầu nóng lên, lại có một tin nhắn đến.
Thẩm Di tưởng vẫn là Chu Thuật Lẫm, không chút nghi ngờ mở điện thoại ra xem.
Không ngờ vừa thấy tin nhắn trong điện thoại, nụ cười bên khóe môi cô thoáng cứng đờ.
Không phải anh, mà là tin nhắn của một số lạ.
Không có tên, cũng không cần tên.
[Thẩm Di, cô cho rằng tất cả những chuyện đó chỉ có một mình tôi làm ư? Tôi và Lạc Sa làm sao có bản lĩnh lớn đến thế được? Nếu chỉ dựa vào hai người bọn tôi, cô nghĩ liệu chúng tôi có làm gì được cậu chủ Chu không?]
[Sau cái ngày hai người các cô đi thử đồ cưới, Chu Diệc Hành quả thực rất muốn giải quyết những chuyện đó, để tránh ảnh hưởng đến lễ đính hôn của hai người. Anh ta cử rất nhiều người theo dõi Lạc Sa, cái hôm hai người đính hôn, sở dĩ cô ta có thể xuất hiện ở đó là bởi vì có người giúp đỡ cô ta trốn ra ngoài. Còn về việc ngày đó cô ta có thể đi vào khách sạn, cũng là nhờ có người dọn đường giúp cho. Tôi cũng định giúp nhưng không có bản lĩnh lớn như vậy.]
Thẩm Di không biết Thẩm Hàm Cảnh muốn nói gì.
Bản thân cô ta đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Thẩm, còn muốn kéo ai xuống nước nữa?
Vừa định không thèm quan tâm thì tin nhắn khác lại nhảy ra.
[Người có bản lĩnh đối phó với cậu chủ Chu hẳn cũng không đơn giản. Cô nói xem, nếu người kia là Chu Thuật Lẫm thì sao?]
Thẩm Hàm Cảnh hỏi với giọng điệu xem kịch vui, còn dào dạt vẻ đắc ý.
Cô ta không giận cũng không gấp, quyền chủ động hiếm khi rơi vào tay cô ta.
Cuộc sống của Thẩm Di quá thuận buồn xuôi gió, được ông trời ban tặng tất cả sự yêu thương và nuông chiều, hôn nhân thuận lợi, vợ chồng hòa hợp. Hơn nữa cô còn là Vân Chi Sơn, những bộ phim truyền hình hay sách mới gì đó cũng đang lên như diều gặp gió, chờ đợi để thêm vào thành công trong cuộc sống của cô. Mọi thứ cô đang theo đuổi được trải đường bằng phẳng, không hề có chút gập ghềnh khó khăn nào!
Thẩm Di nhíu mày, đại não dừng lại mấy giây, độ nóng trên mặt cũng giảm xuống, thay vào đó sự lạnh lẽo.
Đương nhiên cô sẽ không khờ khạo cho rằng đây chỉ là một giả thuyết.
Thẩm Hàm Cảnh gần như vui sướng tiếp tục nói: [Người chồng có mối quan hệ tốt với cô, người nằm bên gối cô hằng đêm đó, cô có biết anh ta đã làm những chuyện thế này không?]
Sao có thể chứ?
Đối phương vẫn đang nói: [Mấy biên kịch khác có thể không có quyền lên tiếng, đặc biệt là còn đang ở địa bàn của đạo diễn Hứa, nhưng cô ấy thì khác.]
Thẩm Hàm Cảnh nhìn tin nhắn này, rõ ràng biết không thể gặp may nhưng vẫn cố gắng xác nhận với đối phương: [Cô ấy chính là Vân Chi Sơn?]
Lúc đánh ra ba chữ này, cô ta vẫn chưa thể nào liên hệ Vân Chi Sơn với Thẩm Di.
Kể từ khi một số tác phẩm của vị này trở nên nổi tiếng, địa vị và danh tiếng trong ngành cũng tăng vọt, chỉ mất vài năm đã từ một tác giả ít tên tuổi trở thành một nhà biên kịch lớn có tiếng nói nhất định, tốc độ leo thang đáng kinh ngạc, thời vận và vận mệnh đều không thể thiếu.
Theo giá trị cải biên càng ngày càng cao, địa vị ở trong giới cũng dần được khẳng định.
Nhưng “vị đó” sao có thể là Thẩm Di?
Thẩm Hàm Cảnh còn đang bàng hoàng, tin nhắn của đối phương lại xuất hiện.
[Đúng vậy, cô không biết sao?]
[Phong cách viết trong cuốn sách mới của cô ấy đã thay đổi rất nhiều, cũng có nhiều tuyến tình cảm hơn, bây giờ có mấy tiểu hoa* đã ngửi được mùi nên đang tranh giành, chẳng qua là cô ấy vẫn chưa công bố bản quyền thôi.]
(*Tiểu hoa là danh xưng dành cho những nữ diễn viên có tác phẩm, có người hâm mộ, danh tiếng… ổn định và chất lượng trong giới giải trí Hoa ngữ.)
Không biết có bao nhiêu thế lực đang âm thầm ra tay sau lưng, chỉ là đang chờ xem ai sẽ đi trước một bước, chẳng qua là bề ngoài sóng êm gió lặng thế thôi.
Việc này không có liên quan gì nhiều đến đối phương, nhưng đối phương không biết Thẩm Hàm Cảnh có đi hay không, dù sao chống lưng của cô ta cũng khá mạnh, cho nên chỉ thuận miệng nhắc đến thôi.
Quả nhiên…
Thẩm Hàm Cảnh cắn cắn môi.
Hóa ra Thẩm Di thật sự chính là Vân Chi Sơn.
Đâu chỉ có một mình cô ta không biết, có lẽ mọi người xung quanh cũng không một ai hay biết.
Thẩm Di che giấu rất giỏi.
Thẩm Hàm Cảnh nhắm mắt lại, cô ta vẫn luôn cho rằng từ nhỏ đến lớn Thẩm Di đều bình thường đến tầm thường, không có sở trường gì đặc biệt, cũng không có khả năng gì nổi bật. Ngoại trừ khuôn mặt ưa nhìn đó ra thì mọi thứ đều nhờ vào đầu thai đúng nhà. Nếu Thẩm Di không có huyết thống của nhà họ Thẩm, nói không chừng còn không thể so bì được với cô ta.
Cô ta liều mạng leo cao, càng ưu tú trong mắt mẹ thì sẽ càng đối lập với Thẩm Di.
Mà sự thật cũng như cô ta mong muốn, ít nhất là từ nhỏ đến lớn Thẩm Di chưa từng sánh được với hào quang của cô tạo ra. Trước đây khi cô ta học múa đã như thế, sau này cô ta vì muốn bước lên sân khấu lớn hơn nên đã tiến thân vào giới giải trí, thế là Thẩm Di càng không có cửa sánh được với cô ta.
Gần như là nghiền áp tuyệt đối, ấn Thẩm Di xuống đất rồi đạp mạnh.
Mặc dù cô ta chưa từng nói ra, nhưng đương nhiên cô ta rất đắc ý vui vẻ. Ở trước mặt Thẩm Di, cô ta luôn có cảm giác bản thân rất ưu việt.
Là con gái ruột do bố mẹ sinh ra thì sao? Không phải cũng không bằng cô ta đấy ư?
Thậm chí, cô ta còn hy vọng bố mẹ cũng có thể nhận ra được điều này, rồi từ đó càng yêu thương cô ta thêm nữa.
Nhưng không ngờ rằng Thẩm Di vẫn luôn sống an phận lại âm thầm làm ra chuyện lớn như thế.
Vân Chi Sơn…
Chỉ mới đọc qua một lần, sắc mặt cô ta đã không được tốt.
Vai diễn mà bản thân đã dùng trăm phương ngàn kế để giành được, thậm chí còn không phải nữ chính mà đã phải vắt hết óc ra như thế, rồi cuối cùng thì sao? Rõ ràng chuyện đã chắc như đinh đóng cột nhưng vẫn có thể xảy ra sự cố —— rốt cuộc cô ta chỉ là một nhân vật dưới quyền của cô?
Thẩm Hàm Cảnh nhớ trước đây cô ta đã từng nhắc đến việc tranh giành vai diễn này ở trước mặt Thẩm Di. Khi đó tuy cô ta tỏ ra khiêm tốn nhưng cũng không thiếu phần khoe khoang, mặc kệ có lấy được vai diễn này không thì cô ta vẫn hơn Thẩm Di rất nhiều lần.
Nhưng bây giờ thì sao?
Xem người khác như con hề rất nhiều năm, giờ mới phát hiện bản thân mới là con hề?
Những lời khen ngợi của người bạn kia vẫn còn ở ngay trước mắt, thế nhưng cô ta chỉ cảm thấy chói mắt vô cùng.
Không quen nhìn thấy Thẩm Di được săn đón như vậy, không thể chịu đựng được việc bọn họ tranh giành cô như thế.
Dựa vào cái gì, làm sao có thể?
Thẩm Di như phát hiện ra tầm mắt như thiêu như đốt, bèn nhìn sang bên đây. Thế nhưng động tác của Thẩm Hàm Cảnh càng nhanh hơn, theo phản xạ trốn sang một bên.
Trợ lý khó hiểu đi theo, hỏi cô ta: “Chị, cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta đến chỗ đạo diễn Hứa thử xem?”
Thẩm Hàm Cảnh cắn răng. Thử cái gì nữa? Chẳng lẽ cô ta còn đi xin vai diễn để rồi bị Thẩm Di bắt gặp? Hay là sau khi cô ta xin vai diễn thành công, bị Thẩm Di dùng ánh mắt xem thường quan sát cô ta quay phim?
Hơi thở như nóng thêm vài phần, cô ta xoay người đi ra ngoài.
Vân Chi Sơn, Vân Chi Sơn, tại sao Thẩm Di có thể là Vân Chi Sơn!
Thậm chí lúc trước cô ta còn nghĩ rằng, nếu thật sự không thể qua được cửa ải của đạo diễn Hứa thì cô ta sẽ thử đi tìm Vân Chi Sơn. Tuy rằng vị này hiếm khi lộ diện trước mặt công chúng, nhưng nếu có lòng thì chắc sẽ liên lạc được.
Ai có mà ngờ đến được? Đâu cần phải vắt óc nghĩ xem nên liên hệ thế nào, người ta rõ ràng ở ngay bên cạnh mình, thậm chí chỉ cần giơ tay về phía trước là có thể với tới!
___
Thẩm Di cứ có cảm giác có người đang nhìn mình, nhưng sau khi cẩn thận kiểm tra thì không phát hiện ra được gì.
Cô cũng không quan tâm đ ến nữa, tiếp tục sửa đổi tác phẩm trong tay.
Hôm nay trước khi đến đây cô không quên hỏi trợ lý chuyện đổi vai diễn lần trước, khi biết ứng cử viên ban đầu đã được giữ lại, không đổi thành Thẩm Hàm Cảnh thì cô mới gật đầu.
Nửa đêm hôm qua Chu Thuật Lẫm nhận được một cuộc gọi, hình như là có chuyện gấp nên sáng nay đã bay sang New York.
Đồng hồ báo thức của anh mới vang lên hai tiếng là cô đã mơ mơ màng màng mở mắt ra, chợt thấy anh đang đứng quay lưng mặc áo sơ mi, cơ lưng rắn chắc mạnh mẽ. Lúc tỉnh dậy lần nữa thì anh đã không còn ở bên cạnh, chỉ có một tin nhắn trong điện thoại: [Tôi đã lên máy bay rồi.]
Rất đứng đắn, cũng rất nghiêm túc.
Giống như đang báo tin cho vợ mình vậy, đi ra ngoài nên muốn gửi tin nhắn báo bình an.
Nhưng mà tối hôm qua cô mới nhìn thấy dáng vẻ hoàn toàn tương phản của anh.
Anh không ở nhà, cô ở bên này cũng phải bận rộn đến mấy ngày liền.
Bận việc ở đoàn làm phim xong, sau khi về nhà cô còn viết chương mới, còn nhân lúc anh không có ở nhà mà thoải mái thiết kế chiếc cà vạt muốn tặng anh.
Dì Đồng ngày mai mới hết ngày nghỉ phép, đến đây quét dọn vệ sinh, cho nên trong nhà còn rất nhiều thứ nằm nguyên ở vị trí tối hôm qua.
Không biết vì sao, khi ánh mắt cô rơi vào tấm chăn trên sô pha và quyển sách trên bàn kia, trong lòng lại dâng lên một cảm giác khác thường.
Cứ cảm thấy mọi việc diễn ra nhanh hơn dự kiến quá nhiều.
Trong đầu bất giác hiện lên vẻ mặt nghi ngờ của Chung Du, cùng với câu nói “anh ta khá bất thường” của cô ấy.
Lúc đó cô còn thề son sắt rằng anh sẽ không có vấn đề gì, bây giờ lại bắt đầu dao động.
Không phải cô không cảm thấy có gì khác thường, chỉ là lúc ấy tự nghĩ không có kết quả, cho nên cũng không suy nghĩ đến nữa.
Bây giờ cũng vậy.
Nếu mà có vấn đề, vậy thì đó là vấn đề gì?
Nghĩ mãi không ra đáp án, cô cười khẽ, tiếp tục vẽ bản thiết kế.
Các ngôi sao là nguồn cảm hứng cũng như chủ đề thiết kế của cô lần này. Có lẽ vì biết phong cách thường ngày của anh nên cô cũng không thiết cầu kỳ hay lòe loẹt quá, chỉ theo phong cách đơn giản.
Mãi đến tối, Chu Thuật Lẫm ở bên kia mới gửi tin nhắn đến. Một câu nói theo kiểu tán gẫu thường ngày: [Em đang làm gì đó?]
Thẩm Di vừa mới hoàn thành bản thảo, đương nhiên không thể trả lời sự thật, chỉ thuận miệng trả lời một câu khác.
Chu Thuật Lẫm đi đến bên cửa sổ sát đất, chụp một bức ảnh gửi cho cô.
Thẩm Di cảm thấy có chút quen mắt, nhìn kỹ một hồi mới nhớ ra lần trước anh chụp cảnh đêm gửi cho cô, bây giờ anh lại chụp cảnh ban ngày của cùng một địa điểm.
Ban đêm có đặc sắc của ban đêm, ban ngày có tươi đẹp của ban ngày.
Khi đó cô có hơi lúng túng vì mới biết anh là chủ nhân của chiếc Cullinan, còn anh thì trong lòng đã tỏ nhưng không hề chọc thủng, chỉ chủ động phá vỡ cục diện.
[New York.]
[Ngủ ngon.]
Dịu dàng ấm áp khiến cho người ta dễ chịu vô cùng.
Thẩm Di cảm thấy mối quan hệ của họ trở nên thân thiết cũng không phải không có nguyên do.
Nhưng nếu so sánh với hiện tại thì quả thật đã thay đổi. Bọn họ đã buông lỏng sự kiếm chế, rút dần vẻ câu nệ.
Cô phồng má.
Có lẽ bây giờ anh đang ở công ty bên kia.
Cô tò mò hỏi thăm vài câu, anh nói: [Lần sau sẽ dẫn em qua đây ngắm thử.]
Thẩm Di nhanh chóng đồng ý. Nhớ ra trước đây anh từng sống ở New York, cô hỏi anh: [Trước đây anh từng sống ở bên đó một thời gian rất dài đúng không?]
Chu Thuật Lẫm: [Ừ. Tôi được đưa sang bên đây từ lúc còn bé.]
Con trai và vợ của Chu Phục Nhiên đều sống ở Bắc Thành, đương nhiên không thể nào để một quả bom hẹn giờ là anh bên cạnh được. Lúc chưa thể đâm thủng cửa sổ giấy này, sự tồn tại của anh chỉ có thể là một bí mật.
Câu nói này khó tránh khỏi liên quan đến chuyện trong nhà anh.
Anh chủ động đưa ra một cây giống nhỏ, Thẩm Di do dự không biết có nên vun trồng không.
Cô không hiểu nhiều, nhưng vẫn muốn biết một số chuyện.
Chần chừ vài giây, cô hỏi anh: [Chỉ có một mình anh thôi sao?]
Chu Thuật Lẫm: [Ừ.]
Chu Thuật Lẫm: [Mẹ tôi mất sớm.]
Thẩm Di ngẩn ngơ, trái tim đột nhiên nhói lên, nhất thời không biết nói gì nữa.
Lúc ấy thật sự chỉ có một mình anh ở bên đó.
Dường như cô có thể nhìn thấy được nỗi cô đơn của cậu thiếu niên năm đó qua dòng chữ này.
Anh mất mẹ khi còn nhỏ, rồi bị đưa ra nước ngoài sống một mình.
Cô vô thức co đầu ngón tay lại, rũ mắt xuống, nhìn thấy một bông tuyết nhỏ được vẽ trên ngón tay cái của mình.
[Chu Thuật Lẫm] Cô gọi anh, [Khi nào anh về?]
[Phải mấy ngày nữa.]
Bên anh đã đến giờ họp nên không trò chuyện được nhiều.
Thẩm Di nhìn tin nhắn trên màn hình, chợt nhận ra tin nhắn vừa rồi của cô hình như có ý nghĩa khác.
Không phải là cô nhớ anh, bọn họ vừa mới tách ra nên không đến mức nhớ nhung gì. Chỉ là trong khoảnh khắc đó, cô chợt cảm thấy không nỡ để anh một mình ở New York, giống như cô đã từng gặp cậu thiếu niên năm đó và rất muốn bảo cậu ấy về nước.
Không biết có phải biết Chu Thuật Lẫm đi công tác hay không mà Thẩm Hồi đã nhắn tin cho cô, hỏi cô có muốn về nhà ở mấy ngày không.
Từ cái hôm rời khỏi nhà họ Thẩm, cô không về đó nữa, cũng không có ý định quay về đó.
Phù Lam đứng bên cạnh Thẩm Hồi, nhìn tin nhắn chờ cô trả lời. Bà thấy cô sống một mình ở bên đó cũng buồn, chi bằng về nhà họ Thẩm, bên đây có nhiều người hơn.
Thẩm Hồi còn nói thêm là Thẩm Hàm Cảnh đã dọn ra ngoài rồi, sau này sẽ không về nhà họ Thẩm nữa, cô có về cũng sẽ không gặp cô ta.
Thẩm Di có chút kinh ngạc. Cô không ngờ bọn họ sẽ nỡ để cho Thẩm Hàm Cảnh dọn ra ngoài, bây giờ đang vào đông rồi, không biết Thẩm Hàm Cảnh đã khỏi mấy căn bệnh lúc trước chưa, làm sao Phù Lam có thể đồng ý được?
Nhưng mà cô cũng không hỏi nhiều, chỉ từ chối. Sống một mình cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì, không đến mức phải chạy qua chạy lại.
Có thể mấy cô thiếu nữ khác sẽ nhớ nhà, nhưng cô thì dường như không hề nhớ. Cho dù có kêu cô thu dọn hành lý đến sống ở một nơi xa thì cô cũng có thể làm được.
Thậm chí điều mà cô hằng mong mỏi cũng chưa bao giờ nằm dưới chân cô.
Phù Lam vẫn đang giục Thẩm Hồi gửi tin nhắn, nhưng Thẩm Hồi cảm thấy bà quá gấp, nếu cứ gửi như thế chắc chắn sẽ bị nhìn ra ai là người muốn gửi tin nhắn.
Ý kiến xảy ra xung đột, Phù Lam không nhịn được cãi nhau với cậu vài câu.
Bà có chút sốt ruột nói: “Con bé vốn đã không tha thiết với gia đình mình, nếu không thúc giục con bé, nó sẽ càng không muốn về nhà.”
Nhận ra mình hơi kích động, Phù Lam quay mặt đi, che đi khóe mắt đỏ hoe.
Thẩm Hồi im lặng.
Thẩm Di giống như một con diều vậy, lúc trước sợi dây còn ở trong tay bọn họ, nhưng bây giờ sợi dây đó đã bị đứt từng đoạn một.
——
Thẩm Di dùng cả một ngày để hoàn thiện bản phác thảo, bận đến tận khuya cuối cùng mới hài lòng với bản thảo đã hoàn chỉnh.
Sau khi gửi cho người ta thực hiện, cô đi lấy chai rượu lần trước mang từ khách sạn về ra uống.
Anh không có ở nhà nên cô cũng thoải mái không còn bó tay bó chân nữa.
Có điều cô cũng không có uống trộm, trước khi khui rượu ra còn chụp một bức ảnh gửi cho anh, kèm theo dòng chữ: [Tôi muốn chọn một bài hát để nghe, anh có đề cử bài nào không?]
Ỷ vào việc anh đang ở nơi xa, cô không kiêng nể gì nữa. Cô cũng không thật sự cần anh đề cử gì, anh còn chưa hồi âm lại, cô đã tự bật một bài nhạc nhẹ để nghe.
Chu Thuật Lẫm trong lúc họp không bao giờ nhìn điện thoại, cấp dưới cũng đã quen với điều này.
Bọn họ vẫn đang tiến hành một đợt báo cáo mới.
Dù trước đó đã chuẩn bị đầy đủ nhưng đến phút chót vẫn bị trả về, ai cũng không ngờ được. Nếu không có cách nào thu hồi thì mọi chi phí trước đó sẽ đổ sông đổ bể, con số hàng trăm triệu có ý nghĩa gì, tất cả nhân viên đang ngồi ở đây đều hiểu rõ. Bây giờ cái họ cần chính là thời gian.
Cuộc họp kéo dài đến hơn nửa ngày cuối cùng cũng gần kết thúc.
Không ngờ hôm nay lại có một tin nhắn gửi thành công đến điện thoại của sếp Chu.
Có người không nhịn được được ngẩng đầu nhìn, nhưng lại nhanh chóng dời mắt đi.
Vẻ mặt Chu Thuật Lẫm vẫn bình tĩnh như thường, anh tiếp tục nghe báo cáo xong rồi mới tuyên bố tan họp.
Người cuối cùng rời khỏi phòng họp vô tình bắt gặp nụ cười trên môi sếp Chu, anh đang cúi đầu nhìn điện thoại trong tay.
Áp lực dồn dập suốt mấy tiếng đồng hình như đã tan biến trong khoảnh khắc đó.
Cửa phòng họp đóng lại.
Anh gửi voice chat cho cô: “Thư giản quá nhỉ?”
Anh không ở nhà, cô thoải mái uống rượu thế sao?
Nghe thấy giọng nói đầy ẩn ý của anh, tâm trạng Thẩm Di càng tốt hơn. Cô bật một bộ phim điện ảnh, vươn tay lấy một tấm chăn mỏng qua —— chính là tấm chăn kia của anh.
Hai ly rượu đã trôi tuột xuống bụng nên mặt cô cũng bắt đầu nóng lên, lại có một tin nhắn đến.
Thẩm Di tưởng vẫn là Chu Thuật Lẫm, không chút nghi ngờ mở điện thoại ra xem.
Không ngờ vừa thấy tin nhắn trong điện thoại, nụ cười bên khóe môi cô thoáng cứng đờ.
Không phải anh, mà là tin nhắn của một số lạ.
Không có tên, cũng không cần tên.
[Thẩm Di, cô cho rằng tất cả những chuyện đó chỉ có một mình tôi làm ư? Tôi và Lạc Sa làm sao có bản lĩnh lớn đến thế được? Nếu chỉ dựa vào hai người bọn tôi, cô nghĩ liệu chúng tôi có làm gì được cậu chủ Chu không?]
[Sau cái ngày hai người các cô đi thử đồ cưới, Chu Diệc Hành quả thực rất muốn giải quyết những chuyện đó, để tránh ảnh hưởng đến lễ đính hôn của hai người. Anh ta cử rất nhiều người theo dõi Lạc Sa, cái hôm hai người đính hôn, sở dĩ cô ta có thể xuất hiện ở đó là bởi vì có người giúp đỡ cô ta trốn ra ngoài. Còn về việc ngày đó cô ta có thể đi vào khách sạn, cũng là nhờ có người dọn đường giúp cho. Tôi cũng định giúp nhưng không có bản lĩnh lớn như vậy.]
Thẩm Di không biết Thẩm Hàm Cảnh muốn nói gì.
Bản thân cô ta đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Thẩm, còn muốn kéo ai xuống nước nữa?
Vừa định không thèm quan tâm thì tin nhắn khác lại nhảy ra.
[Người có bản lĩnh đối phó với cậu chủ Chu hẳn cũng không đơn giản. Cô nói xem, nếu người kia là Chu Thuật Lẫm thì sao?]
Thẩm Hàm Cảnh hỏi với giọng điệu xem kịch vui, còn dào dạt vẻ đắc ý.
Cô ta không giận cũng không gấp, quyền chủ động hiếm khi rơi vào tay cô ta.
Cuộc sống của Thẩm Di quá thuận buồn xuôi gió, được ông trời ban tặng tất cả sự yêu thương và nuông chiều, hôn nhân thuận lợi, vợ chồng hòa hợp. Hơn nữa cô còn là Vân Chi Sơn, những bộ phim truyền hình hay sách mới gì đó cũng đang lên như diều gặp gió, chờ đợi để thêm vào thành công trong cuộc sống của cô. Mọi thứ cô đang theo đuổi được trải đường bằng phẳng, không hề có chút gập ghềnh khó khăn nào!
Thẩm Di nhíu mày, đại não dừng lại mấy giây, độ nóng trên mặt cũng giảm xuống, thay vào đó sự lạnh lẽo.
Đương nhiên cô sẽ không khờ khạo cho rằng đây chỉ là một giả thuyết.
Thẩm Hàm Cảnh gần như vui sướng tiếp tục nói: [Người chồng có mối quan hệ tốt với cô, người nằm bên gối cô hằng đêm đó, cô có biết anh ta đã làm những chuyện thế này không?]