Chương 32: “Người quá tốt sẽ không hôn em như thế”
Lúc mới đầu cô vẫn chưa quen với chuyện này.
Nhưng sau vài lần trải nghiệm thì cô đã quen, không còn quá để ý như lúc ban đầu nữa, dần dần xem nó như thói quen hàng ngày, cũng bắt đầu thích nghi với nó.
Người đàn ông giữ chặt lấy gáy cô, ngón tay như dùng hết sức lực.
Thẩm Di đắm chìm trong nụ hôn sâu dần, không muốn suy nghĩ gì nữa mà chỉ tập trung vào chuyện này. Cơ thể dần dần thả lỏng, sợi dây thừng vừa trói buộc trên người đã lặng lẽ biến mất từ lúc nào.
Cô ngửa đầu đón nhận anh, lưng cong ra phía sau giống như một con thiên nga trắng ngẩng cổ trong hồ. Chu Thuật Lẫm ngậm lấy môi cô, trằn trọc m út mát, một chút ẩm ướt dính vào trong đó càng khiến hai người trầm luân không lối thoát.
Qua một lúc lâu sau cô mới lùi ra khỏi người anh, nhẹ nhàng bám vào vai anh nghỉ ngơi một lát.
Chu Thuật Lẫm vỗ nhẹ lưng cô, hỏi: “Vừa rồi đang nghĩ gì vậy?”
Giọng nói của anh trầm thấp êm dịu, chỉ là một câu hỏi thăm đơn giản, Thẩm Di không bắt được một chút tức giận nào trong đó, cũng thoáng yên tâm.
“Đang nghĩ.” Ký ức của cô dường như bị kéo về rất xa, “Tôi quen anh ấy đã nhiều năm rồi…”
Quen nhau từ lúc nhỏ cho đến tận bây giờ vẫn giữ được mối quan hệ, điều này cũng không hề dễ dàng gì, cô chỉ là bất chợt cảm thấy có chút cảm khái.
Khóe môi Chu Thuật Lẫm khẽ nhếch lên, ý tứ không rõ.
Ngón tay thon dài của anh gõ nhẹ lên thắt lưng cô, khiến Thẩm Di cảm thấy hơi ngứa ngáy, không khỏi động đậy cơ thể. Cũng may là dường như anh đã nhận được tín hiệu thành công, dừng động tác của mình lại.
“Vừa rồi em nói chuyện gì với anh ta vậy?” Anh nhẹ nhàng nhắc đến như đang tán gẫu.
“Nói về anh.”
Chu Thuật Lẫm nhướng mày, không ngờ lại hờ hững ‘Hửm?” một tiếng.
“Tôi nói với anh ấy rằng anh không phải là người xấu.” Thẩm Di lược bỏ chút nội dung, chỉ trích ra trọng điểm, lại ngồi thẳng người dậy nhìn vào mắt anh, nhìn anh chằm chằm như muốn lấy được đáp án, nhẹ giọng hỏi: “Chu Thuật Lẫm, anh nói xem tôi nói có sai không?”
Rõ ràng vừa rồi ở trước mặt người khác cô còn bảo vệ anh như vậy, nhưng lúc này trong lòng dường như không còn chút tự tin nào, nôn nóng muốn xác nhận xem đáp án của mình có đúng hay không.
Cho dù người trả lời là chính anh, có nói dối hay không cũng chỉ một mình anh biết.
Chu Thuật Lẫm nhếch môi cười khẽ, tư thái vừa kiêu ngạo lại cao quý.
“Không quá xấu, nhưng cũng không quá tốt.” Đôi mắt của anh sâu đến mức dường như có thể hút người vào trong đó. Anh bắt lấy cằm Thẩm Di, hôn lên môi cô dưới ánh mắt trong veo có chút mơ màng của cô, cười khẽ nói tiếp: “Dù sao người quá tốt cũng sẽ không hôn em như vậy.”
Khóe mắt Thẩm Di khẽ run rẩy, lại bị anh kéo vào đầm lầy sâu không thấy đáy, hoàn toàn không cho cô thời gian hoàn hồn.
Nhịp tim như mất dần kiểm soát, nhân lúc cô đang thất thần, Chu Thuật Lẫm cạy mở răng môi cô ra, vói đầu lưỡi vào trong rồi mạnh mẽ xâm nhập.
Giữa lúc đê mê, Thẩm Di chợt nghe bên tai có một giọng nói dụ dỗ: “Quên anh ta đi, chỉ cần tôi thôi.”
——Giọng điệu giống như đang ra lệnh, mạnh mẽ ban hành và phải được thực thi.
Mũi chân Thẩm Di căng ra, có thể nghe rõ từng nhịp tim đập dữ dội của mình, nhưng lại giống như kẻ trộm sợ anh nghe thấy, mong nó nhanh chóng bình tĩnh lại.
Ánh sáng trong xe khá tối tăm, cảm giác dính nóng từ từ trỗi dậy.
Chu Thuật Lẫm không chỉ nói mà còn đích thân chứng minh cho cô thấy ‘hôn em như vậy’ nghĩa là gì.
Đúng như những gì anh vừa nói, còn mang theo chút lưu manh xấu xa.
Có thể là thật sự không chịu nổi nữa, trong cổ họng Thẩm Di vô thức phát ra tiếng nỉ non tinh tế. Trước mắt như bị một tầng sương mù ẩm ướt bao phủ, thỉnh thoảng mở mắt ra, tầm nhìn cũng trở nên mông lung như ảo ảnh.
Hôn một lúc lâu, cả người cô mềm nhũn dựa vào người anh để lấy sức, nhưng cũng bởi vì vậy mà sự mềm mại của cô dán sát vào cơ thể rắn chắc của anh, giống như sự tương phản khi làn váy bồng bềnh nằm trên chiếc quần âu thẳng tắp, sự ma sát càng kéo dài, bầu không khí nồng nàn êm dịu càng không thể tan biến.
Ánh mắt anh sâu dần, ngón tay đặt sau gáy cô càng tăng thêm lực.
Không biết là từ bao giờ, bàn tay anh men theo gấu áo len vào trong, đụng phải một trong những món đồ mà ngày hôm đó cô đã bỏ quên trong phòng tắm bị anh nhìn thấy. Chiếc khóa lặng lẽ được cởi ra, chút cảm giác mát mẻ trong lòng bàn tay khiến da thịt ấm áp khẽ run lên, nhưng sự quá đáng của anh cũng chỉ dừng lại ở bước này, như là vuốt v e một cách vô thức, càng chìm đắm càng say mê.
Thẩm Di đương nhiên có thể cảm nhận được, hai má ửng hồng, nắm chặt lấy chiếc áo sơ mi mềm mại của anh.
Sự mập mờ giữa bọn họ dường như đã hơi quá giới hạn. Giáo trình mà thầy Chu dùng để dạy cho cô hình như không có nội dung tối nay.
Trong bóng đêm mơ hồ, mọi chuyện diễn ra như một lẽ dĩ nhiên, dường như không chỉ do một bên chủ động.
Gò má Thẩm Di càng lúc càng nóng ran, tiếng thì thầm vô thức khiến cảm giác khô nóng của người đàn ông lại trỗi dậy. Anh trở người đặt cô lên ghế, cúi người sát lại gần.
Vốn dĩ cô đang ngồi trên người anh, nhưng không biết có phải những tác động ban đầu đã không còn đáp ứng được nhu cầu tương ứng hay không, hay là bị thứ gì đó cản trở.
“Chu… Chu Thuật Lẫm.”
Trong đôi mắt Thẩm Di là sự thuần khiết ngây thơ, có chút ngơ ngác, tựa như đang cần anh cho một cái tên.
Còn trong ánh mắt Chu Thuật Lẫm lại nhuộm đẫm d*c vọng, nhưng không để cô nhìn được rõ ràng, chỉ nói một câu: “Đã nói là thưởng mà.”
Ngón tay Thẩm Di lặng lẽ siết chặt. Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, nhưng cô cảm thấy hôm nay anh khá vui vẻ.
Đến lúc không thể chịu được nữa, Thẩm Di bỗng nghĩ, vì sao bọn họ vẫn chưa về đến nhà? Mặc dù biết khách sạn này cách Lộc Viên một đoạn khá xa, nhưng không nghĩ sẽ xa tới như vậy, tựa như đã đi rất lâu rất lâu rồi vẫn chưa dừng lại.
Cô đã mất hết sức lực, chỉ còn mấy đầu ngón tay là vẫn đang siết chặt lấy áo anh.
Sau khi trải qua cuộc tập kích đầy mạnh mẽ, cô mới nhận ra chênh lệch giữa hai bên lớn đến mức nào. Chỉ có thể nói rằng chẳng trách anh lại là ‘thầy giáo’, còn cô thì đắc ý cho rằng mình đã nắm bắt được chút gì đó, nhưng đến hiện tại mới phát hiện thứ mình học được chỉ là râu ria.
Thời gian chầm chậm trôi qua tựa như mỗi giây bị chia năm sẻ bảy, cũng may cuối cùng bọn họ đã về tới Lộc Viên.
Tài xế phía trước im lặng đến mức như không có cảm giác tồn tại, dù đã đến nơi nhưng vẫn không dám lên tiếng thông báo, vẫn là Thẩm Di tự mình phát hiện ra. Cô cắn môi, đẩy nhẹ Chu Thuật Lẫm: “Về đến nhà rồi.”
Cũng, cũng nên xuống xe đã chứ?
Chu Thuật Lẫm cầm lấy cổ tay cô, giọng khàn khàn nói: “Chờ chút nữa.”
Anh không để cho cô ngồi sang bên kia nghỉ ngơi mà lại bế cô ngồi lên người mình. Nhưng lần này không làm gì cả, chỉ im lặng nhắm mắt lại.
Chờ… chờ cái gì?
Hình như cũng không khó để biết.
Thẩm Di không biết nên đặt tầm mắt vào đâu. Cô vốn định ngồi qua bên cạnh, hoặc tốt nhất là dịch sát vào trong góc, nhưng không ngờ anh lại ngang ngược như vậy.
Phải đợi bao lâu…
Cô cũng không biết.
Nhưng chắc chắn là không thể vội vàng được.
Cô ngại ngùng nhìn anh, dứt khoát đưa tay ôm anh, tựa vào vai anh. Cô còn đang suy nghĩ nên an ủi anh thế nào, nhưng vì không có kinh nghiệm nên chỉ có thể tự mình tìm cách.
Chu Thuật Lẫm nhắm hai mắt lại, cố gắng ổn định hơi thở của mình. Trên mặt anh không có biểu cảm gì, vẫn lạnh nhạt thờ ơ như trước, nhưng chỉ có anh mới biết cụ thể mình đang khó khăn thế nào.
Cái lần anh trả nhẫn cưới của bọn họ lại cho cô, anh đã cố gắng kiềm chế bản thân và giữ đúng lễ nghĩa, nhưng anh có thực sự muốn cô cất kỹ nó không? Thật ra anh không hề muốn vậy.
Phần lớn anh vẫn ôm tâm lý ‘lấy tiền làm lùi’. Nhưng không ngờ anh vừa lùi nửa bước thì cô đã tiến thêm một bước.
Vừa rồi thấy cô trả lại chiếc nhẫn cho Chu Diệc Hành, anh không thể phủ nhận được rằng mình rất vui vẻ.
Cơ thể người đàn ông đột nhiên cứng đờ, đôi mắt khép hờ khẽ nhướng lên, sự tối tăm trong ánh mắt không sao hòa tan được.
Thẩm Di hơi nghiêng đầu, tiến sát tới phía sau tai anh. Cô như muốn an ủi anh, đôi môi cũng khẽ chạm vào nơi đó.
Tóc mai chạm thái dương, sự đụng chạm này quả thực khiến Chu Thuật Lẫm không sao thở được.
Bàn tay đặt trên eo cô bỗng siết chặt, nhưng lực tác động vào cơ thể cô không hề tăng lên, dù anh có khó nhịn đến đâu cũng không thể quấy rầy cô gái đang tập trung an ủi người khác được.
Chu Thuật Lẫm không làm gì cả, để mặc cô gái vươn xúc tu của mình ra thăm dò, làm ra những động tác an ủi anh.
Cũng không hề nhận ra mình đang đổ thêm dầu vào lửa, kéo dài tình trạng này đến vô tận.
Quả nhiên là một cô gái tốt bụng lại mềm lòng.
Động tác nhẹ nhàng, hô hấp cũng mềm mại.
Anh nhắm chặt hai mắt, hơi thở vừa mới ổn định giờ lại rối loạn đến bảy-tám phần.
Chỉ là, nếu cứ tiếp tục như vậy thì thật sự không thể xuống xe được nữa.
Tài xế rất có mắt nhìn, tuy xe dừng lại đã lâu, Thẩm Di cũng đang lo lắng để anh ta chờ lâu, nhưng đối phương đã rời đi tự lúc nào.
Rõ ràng là nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi đối mặt với sự thật, gò má của cô vẫn đỏ bừng.
Vừa rồi cũng giống như thế, toàn thân đều đỏ rực.
Xung quanh trống trải chỉ còn lại hai người họ.
Chu Thuật Lẫm cũng không tỏ ra ngạc nhiên gì mà chỉ đưa cô lên lầu.
Thẩm Di vô cùng yên tĩnh, anh cũng không định bắt con rùa này ló đầu ra ngoài. Nhìn thang máy dần dần đi lên, trong lòng anh âm thầm ‘soạn giáo án’.
Hình như nên triển khai ‘khóa học mới’ rồi nhỉ?
Sau khi về đến nhà, Thẩm Di nghiêm túc trở về chỗ của mình, không nói nhiều lời.
Thật sự là quá nóng, cô cảm thấy mình cần phải hạ nhiệt ngay lập tức.
Chu Thuật Lẫm thỉnh thoảng cũng liếc nhìn cô, khi tầm mắt chạm nhau, cô lập tức quay đi như phải bỏng.
Vốn dĩ trong đầu đang suy nghĩ rất nhiều chuyện, tâm trạng cũng không được tốt cho lắm, thế nhưng trải qua chuyện ban nãy xong, bị anh giơ tay lật qua một trang mới, những chuyện đó tựa như cũng đã trôi xa.
Lúc này đầu óc cô đã bị anh chiếm giữ, thậm chí trước khi đi ngủ cô vẫn đang ‘ôn lại’ bài học vừa học được.
–
Nhà họ Thẩm đến khuya vẫn còn ầm ĩ.
Thẩm Bách Văn không gọi Thẩm Hàm Cảnh, nhưng cô ta không thể không biết chuyện bố mẹ đang cãi nhau.
Cô ta không trở về phòng mà ngồi đợi trong phòng khách, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng cãi vã, cô ta cúi đầu xuống, đan chặt ngón tay, im lặng không nói gì.
Vừa rồi trên đường về cô ta đã biết sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Những người có mặt trong bữa tiệc hôm nay có ai mà không dấn thân vào giới kinh doanh đã nhiều năm? Hành động của cô ta trong mắt bọn họ chẳng khác nào những trò trẻ con, làm sao có thể không nhận ra được?
Chỉ là trong lòng tự có suy nghĩ riêng mà thôi.
Chu Diệc Hành biết điểm thì dừng, đương nhiên anh ta cũng đã có tính toán ‘điểm dừng’ từ trước, mở cửa chờ sẵn mọi người. Vừa rồi anh ta không tiếp tục truy cứu, chẳng qua là muốn giữ cho nhà họ Thẩm chút mặt mũi.
Dù sao cũng là chuyện nhà họ Thẩm, sau khi trở về bọn họ sẽ tự đóng cửa xử lý.
Tạm thời gác mấy chuyện khác sang một bên, Thẩm Bách Văn chỉ đang cãi vã với Phù Lam về những chuyện cô ta vừa làm.
Lúc ấy sắc mặt của ông đã rất khó coi, chỉ là ngại đang ở bên ngoài nên để lại cho vợ chút tôn trọng, tạm thời nhẫn nhịn, nhưng điều đó không có nghĩa là ông là một kẻ ngốc.
Phù Lam giống như bị bịt kín hai mắt, vẫn còn che chở cho Thẩm Hàm Cảnh. Thế nhưng những người ngồi ở đó nào có ai không nhìn ra chứ? Cái nhếch môi cuối cùng của Chu Diệc Hành rõ ràng mang đầy ý giễu cợt.
Nhưng đến lúc này, Phù Lam vẫn đang tranh cãi với ông: “Con bé có phải là con của ông không? Con nhà mình ra ngoài gặp phải tình huống như thế, có cha mẹ nào nhẫn tâm không đứng ra che chở? Cảnh tượng vừa rồi ông có thể nhắm mắt làm ngơ được sao? Tôi không bảo vệ nó thì ông bảo nó nên làm thế nào!”
Bà quay đầu đi không nhìn chồng nữa, tay run lên vì tức giận.
Thẩm Bách Văn đang định thốt ra câu trả lời thì lại bị đ è xuống, ông cố gắng nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không ngăn được lửa giận.
“Hai nhà đã có mối giao tình bao nhiêu năm nay, mấy đứa trẻ cũng lớn lên dưới sự chứng kiến của bọn họ, có gì phải ngại? Con bé chỉ là một đứa trẻ, ở trước mặt bao nhiêu người lớn thân thiết như thế dạy dỗ nó một tí thì đã làm sao? Thừa nhận mình làm sai trước mặt bọn họ cũng đâu có gì tệ hại?”
Làm sai thì phải nhận, bị vạch trần và dạy cho một bài học trước mặt nhà họ Chu đối với Thẩm Bách Văn không là gì cả. Huống hồ đây không chỉ là chuyện trong nhà mà Thẩm Hàm Cảnh còn nhúng tay vào việc nhà họ Chu, còn phải cầu xin người ta tha thứ đấy!
Biết Phù Lam nuông chiều con cái nên ngày thường ông rất khi can thiệp vào chuyện dạy con, không ngờ lại chiều hư đến mức này.
Cảm xúc quá phẫn nộ, trong lúc cãi vã, hốc mắt Phù Lam đỏ lên: “Ông nói nghe đơn giản nhỉ? Sức khỏe của Hàm Cảnh vốn đã không tốt, lần trước đi khám phát hiện tim cũng có vấn đề. Con bé còn là một đứa con gái dễ ngượng ngùng xấu hổ, sao ông lại hà khắc với con bé như vậy?!”
Thẩm Bách Văn tức giận, chợt nhận ra không thể nói chuyện lý lẽ với bà.
“Là tôi hà khắc sao? Bà nhìn xem con bé đã làm ra chuyện gì đi! Nó phá hỏng hôn sự của Thẩm Di đấy.”
Còn là chuyện lớn của hai gia đình.
Hai nhà Thẩm – Chu không phải là những gia đình bình thường, chuyện lớn như thế không biết phía sau sẽ liên lụy đến bao nhiêu người. Thế mà một mình cô ta lại làm loạn cục diện, hoàn toàn không biết đúng sai.
Thẩm Bách Văn cười lạnh. Hơn nữa, nói hơi phũ phàng một tí thì cô ta vốn dĩ không phải là con ruột của bọn họ!
Ông không nhiều lời với Phù Lam nữa, mở cửa phòng sách bước nhanh ra ngoài, cầm di động gửi tin nhắn cho Thẩm Di.
Nhưng sau vài lần trải nghiệm thì cô đã quen, không còn quá để ý như lúc ban đầu nữa, dần dần xem nó như thói quen hàng ngày, cũng bắt đầu thích nghi với nó.
Người đàn ông giữ chặt lấy gáy cô, ngón tay như dùng hết sức lực.
Thẩm Di đắm chìm trong nụ hôn sâu dần, không muốn suy nghĩ gì nữa mà chỉ tập trung vào chuyện này. Cơ thể dần dần thả lỏng, sợi dây thừng vừa trói buộc trên người đã lặng lẽ biến mất từ lúc nào.
Cô ngửa đầu đón nhận anh, lưng cong ra phía sau giống như một con thiên nga trắng ngẩng cổ trong hồ. Chu Thuật Lẫm ngậm lấy môi cô, trằn trọc m út mát, một chút ẩm ướt dính vào trong đó càng khiến hai người trầm luân không lối thoát.
Qua một lúc lâu sau cô mới lùi ra khỏi người anh, nhẹ nhàng bám vào vai anh nghỉ ngơi một lát.
Chu Thuật Lẫm vỗ nhẹ lưng cô, hỏi: “Vừa rồi đang nghĩ gì vậy?”
Giọng nói của anh trầm thấp êm dịu, chỉ là một câu hỏi thăm đơn giản, Thẩm Di không bắt được một chút tức giận nào trong đó, cũng thoáng yên tâm.
“Đang nghĩ.” Ký ức của cô dường như bị kéo về rất xa, “Tôi quen anh ấy đã nhiều năm rồi…”
Quen nhau từ lúc nhỏ cho đến tận bây giờ vẫn giữ được mối quan hệ, điều này cũng không hề dễ dàng gì, cô chỉ là bất chợt cảm thấy có chút cảm khái.
Khóe môi Chu Thuật Lẫm khẽ nhếch lên, ý tứ không rõ.
Ngón tay thon dài của anh gõ nhẹ lên thắt lưng cô, khiến Thẩm Di cảm thấy hơi ngứa ngáy, không khỏi động đậy cơ thể. Cũng may là dường như anh đã nhận được tín hiệu thành công, dừng động tác của mình lại.
“Vừa rồi em nói chuyện gì với anh ta vậy?” Anh nhẹ nhàng nhắc đến như đang tán gẫu.
“Nói về anh.”
Chu Thuật Lẫm nhướng mày, không ngờ lại hờ hững ‘Hửm?” một tiếng.
“Tôi nói với anh ấy rằng anh không phải là người xấu.” Thẩm Di lược bỏ chút nội dung, chỉ trích ra trọng điểm, lại ngồi thẳng người dậy nhìn vào mắt anh, nhìn anh chằm chằm như muốn lấy được đáp án, nhẹ giọng hỏi: “Chu Thuật Lẫm, anh nói xem tôi nói có sai không?”
Rõ ràng vừa rồi ở trước mặt người khác cô còn bảo vệ anh như vậy, nhưng lúc này trong lòng dường như không còn chút tự tin nào, nôn nóng muốn xác nhận xem đáp án của mình có đúng hay không.
Cho dù người trả lời là chính anh, có nói dối hay không cũng chỉ một mình anh biết.
Chu Thuật Lẫm nhếch môi cười khẽ, tư thái vừa kiêu ngạo lại cao quý.
“Không quá xấu, nhưng cũng không quá tốt.” Đôi mắt của anh sâu đến mức dường như có thể hút người vào trong đó. Anh bắt lấy cằm Thẩm Di, hôn lên môi cô dưới ánh mắt trong veo có chút mơ màng của cô, cười khẽ nói tiếp: “Dù sao người quá tốt cũng sẽ không hôn em như vậy.”
Khóe mắt Thẩm Di khẽ run rẩy, lại bị anh kéo vào đầm lầy sâu không thấy đáy, hoàn toàn không cho cô thời gian hoàn hồn.
Nhịp tim như mất dần kiểm soát, nhân lúc cô đang thất thần, Chu Thuật Lẫm cạy mở răng môi cô ra, vói đầu lưỡi vào trong rồi mạnh mẽ xâm nhập.
Giữa lúc đê mê, Thẩm Di chợt nghe bên tai có một giọng nói dụ dỗ: “Quên anh ta đi, chỉ cần tôi thôi.”
——Giọng điệu giống như đang ra lệnh, mạnh mẽ ban hành và phải được thực thi.
Mũi chân Thẩm Di căng ra, có thể nghe rõ từng nhịp tim đập dữ dội của mình, nhưng lại giống như kẻ trộm sợ anh nghe thấy, mong nó nhanh chóng bình tĩnh lại.
Ánh sáng trong xe khá tối tăm, cảm giác dính nóng từ từ trỗi dậy.
Chu Thuật Lẫm không chỉ nói mà còn đích thân chứng minh cho cô thấy ‘hôn em như vậy’ nghĩa là gì.
Đúng như những gì anh vừa nói, còn mang theo chút lưu manh xấu xa.
Có thể là thật sự không chịu nổi nữa, trong cổ họng Thẩm Di vô thức phát ra tiếng nỉ non tinh tế. Trước mắt như bị một tầng sương mù ẩm ướt bao phủ, thỉnh thoảng mở mắt ra, tầm nhìn cũng trở nên mông lung như ảo ảnh.
Hôn một lúc lâu, cả người cô mềm nhũn dựa vào người anh để lấy sức, nhưng cũng bởi vì vậy mà sự mềm mại của cô dán sát vào cơ thể rắn chắc của anh, giống như sự tương phản khi làn váy bồng bềnh nằm trên chiếc quần âu thẳng tắp, sự ma sát càng kéo dài, bầu không khí nồng nàn êm dịu càng không thể tan biến.
Ánh mắt anh sâu dần, ngón tay đặt sau gáy cô càng tăng thêm lực.
Không biết là từ bao giờ, bàn tay anh men theo gấu áo len vào trong, đụng phải một trong những món đồ mà ngày hôm đó cô đã bỏ quên trong phòng tắm bị anh nhìn thấy. Chiếc khóa lặng lẽ được cởi ra, chút cảm giác mát mẻ trong lòng bàn tay khiến da thịt ấm áp khẽ run lên, nhưng sự quá đáng của anh cũng chỉ dừng lại ở bước này, như là vuốt v e một cách vô thức, càng chìm đắm càng say mê.
Thẩm Di đương nhiên có thể cảm nhận được, hai má ửng hồng, nắm chặt lấy chiếc áo sơ mi mềm mại của anh.
Sự mập mờ giữa bọn họ dường như đã hơi quá giới hạn. Giáo trình mà thầy Chu dùng để dạy cho cô hình như không có nội dung tối nay.
Trong bóng đêm mơ hồ, mọi chuyện diễn ra như một lẽ dĩ nhiên, dường như không chỉ do một bên chủ động.
Gò má Thẩm Di càng lúc càng nóng ran, tiếng thì thầm vô thức khiến cảm giác khô nóng của người đàn ông lại trỗi dậy. Anh trở người đặt cô lên ghế, cúi người sát lại gần.
Vốn dĩ cô đang ngồi trên người anh, nhưng không biết có phải những tác động ban đầu đã không còn đáp ứng được nhu cầu tương ứng hay không, hay là bị thứ gì đó cản trở.
“Chu… Chu Thuật Lẫm.”
Trong đôi mắt Thẩm Di là sự thuần khiết ngây thơ, có chút ngơ ngác, tựa như đang cần anh cho một cái tên.
Còn trong ánh mắt Chu Thuật Lẫm lại nhuộm đẫm d*c vọng, nhưng không để cô nhìn được rõ ràng, chỉ nói một câu: “Đã nói là thưởng mà.”
Ngón tay Thẩm Di lặng lẽ siết chặt. Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, nhưng cô cảm thấy hôm nay anh khá vui vẻ.
Đến lúc không thể chịu được nữa, Thẩm Di bỗng nghĩ, vì sao bọn họ vẫn chưa về đến nhà? Mặc dù biết khách sạn này cách Lộc Viên một đoạn khá xa, nhưng không nghĩ sẽ xa tới như vậy, tựa như đã đi rất lâu rất lâu rồi vẫn chưa dừng lại.
Cô đã mất hết sức lực, chỉ còn mấy đầu ngón tay là vẫn đang siết chặt lấy áo anh.
Sau khi trải qua cuộc tập kích đầy mạnh mẽ, cô mới nhận ra chênh lệch giữa hai bên lớn đến mức nào. Chỉ có thể nói rằng chẳng trách anh lại là ‘thầy giáo’, còn cô thì đắc ý cho rằng mình đã nắm bắt được chút gì đó, nhưng đến hiện tại mới phát hiện thứ mình học được chỉ là râu ria.
Thời gian chầm chậm trôi qua tựa như mỗi giây bị chia năm sẻ bảy, cũng may cuối cùng bọn họ đã về tới Lộc Viên.
Tài xế phía trước im lặng đến mức như không có cảm giác tồn tại, dù đã đến nơi nhưng vẫn không dám lên tiếng thông báo, vẫn là Thẩm Di tự mình phát hiện ra. Cô cắn môi, đẩy nhẹ Chu Thuật Lẫm: “Về đến nhà rồi.”
Cũng, cũng nên xuống xe đã chứ?
Chu Thuật Lẫm cầm lấy cổ tay cô, giọng khàn khàn nói: “Chờ chút nữa.”
Anh không để cho cô ngồi sang bên kia nghỉ ngơi mà lại bế cô ngồi lên người mình. Nhưng lần này không làm gì cả, chỉ im lặng nhắm mắt lại.
Chờ… chờ cái gì?
Hình như cũng không khó để biết.
Thẩm Di không biết nên đặt tầm mắt vào đâu. Cô vốn định ngồi qua bên cạnh, hoặc tốt nhất là dịch sát vào trong góc, nhưng không ngờ anh lại ngang ngược như vậy.
Phải đợi bao lâu…
Cô cũng không biết.
Nhưng chắc chắn là không thể vội vàng được.
Cô ngại ngùng nhìn anh, dứt khoát đưa tay ôm anh, tựa vào vai anh. Cô còn đang suy nghĩ nên an ủi anh thế nào, nhưng vì không có kinh nghiệm nên chỉ có thể tự mình tìm cách.
Chu Thuật Lẫm nhắm hai mắt lại, cố gắng ổn định hơi thở của mình. Trên mặt anh không có biểu cảm gì, vẫn lạnh nhạt thờ ơ như trước, nhưng chỉ có anh mới biết cụ thể mình đang khó khăn thế nào.
Cái lần anh trả nhẫn cưới của bọn họ lại cho cô, anh đã cố gắng kiềm chế bản thân và giữ đúng lễ nghĩa, nhưng anh có thực sự muốn cô cất kỹ nó không? Thật ra anh không hề muốn vậy.
Phần lớn anh vẫn ôm tâm lý ‘lấy tiền làm lùi’. Nhưng không ngờ anh vừa lùi nửa bước thì cô đã tiến thêm một bước.
Vừa rồi thấy cô trả lại chiếc nhẫn cho Chu Diệc Hành, anh không thể phủ nhận được rằng mình rất vui vẻ.
Cơ thể người đàn ông đột nhiên cứng đờ, đôi mắt khép hờ khẽ nhướng lên, sự tối tăm trong ánh mắt không sao hòa tan được.
Thẩm Di hơi nghiêng đầu, tiến sát tới phía sau tai anh. Cô như muốn an ủi anh, đôi môi cũng khẽ chạm vào nơi đó.
Tóc mai chạm thái dương, sự đụng chạm này quả thực khiến Chu Thuật Lẫm không sao thở được.
Bàn tay đặt trên eo cô bỗng siết chặt, nhưng lực tác động vào cơ thể cô không hề tăng lên, dù anh có khó nhịn đến đâu cũng không thể quấy rầy cô gái đang tập trung an ủi người khác được.
Chu Thuật Lẫm không làm gì cả, để mặc cô gái vươn xúc tu của mình ra thăm dò, làm ra những động tác an ủi anh.
Cũng không hề nhận ra mình đang đổ thêm dầu vào lửa, kéo dài tình trạng này đến vô tận.
Quả nhiên là một cô gái tốt bụng lại mềm lòng.
Động tác nhẹ nhàng, hô hấp cũng mềm mại.
Anh nhắm chặt hai mắt, hơi thở vừa mới ổn định giờ lại rối loạn đến bảy-tám phần.
Chỉ là, nếu cứ tiếp tục như vậy thì thật sự không thể xuống xe được nữa.
Tài xế rất có mắt nhìn, tuy xe dừng lại đã lâu, Thẩm Di cũng đang lo lắng để anh ta chờ lâu, nhưng đối phương đã rời đi tự lúc nào.
Rõ ràng là nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi đối mặt với sự thật, gò má của cô vẫn đỏ bừng.
Vừa rồi cũng giống như thế, toàn thân đều đỏ rực.
Xung quanh trống trải chỉ còn lại hai người họ.
Chu Thuật Lẫm cũng không tỏ ra ngạc nhiên gì mà chỉ đưa cô lên lầu.
Thẩm Di vô cùng yên tĩnh, anh cũng không định bắt con rùa này ló đầu ra ngoài. Nhìn thang máy dần dần đi lên, trong lòng anh âm thầm ‘soạn giáo án’.
Hình như nên triển khai ‘khóa học mới’ rồi nhỉ?
Sau khi về đến nhà, Thẩm Di nghiêm túc trở về chỗ của mình, không nói nhiều lời.
Thật sự là quá nóng, cô cảm thấy mình cần phải hạ nhiệt ngay lập tức.
Chu Thuật Lẫm thỉnh thoảng cũng liếc nhìn cô, khi tầm mắt chạm nhau, cô lập tức quay đi như phải bỏng.
Vốn dĩ trong đầu đang suy nghĩ rất nhiều chuyện, tâm trạng cũng không được tốt cho lắm, thế nhưng trải qua chuyện ban nãy xong, bị anh giơ tay lật qua một trang mới, những chuyện đó tựa như cũng đã trôi xa.
Lúc này đầu óc cô đã bị anh chiếm giữ, thậm chí trước khi đi ngủ cô vẫn đang ‘ôn lại’ bài học vừa học được.
–
Nhà họ Thẩm đến khuya vẫn còn ầm ĩ.
Thẩm Bách Văn không gọi Thẩm Hàm Cảnh, nhưng cô ta không thể không biết chuyện bố mẹ đang cãi nhau.
Cô ta không trở về phòng mà ngồi đợi trong phòng khách, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng cãi vã, cô ta cúi đầu xuống, đan chặt ngón tay, im lặng không nói gì.
Vừa rồi trên đường về cô ta đã biết sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Những người có mặt trong bữa tiệc hôm nay có ai mà không dấn thân vào giới kinh doanh đã nhiều năm? Hành động của cô ta trong mắt bọn họ chẳng khác nào những trò trẻ con, làm sao có thể không nhận ra được?
Chỉ là trong lòng tự có suy nghĩ riêng mà thôi.
Chu Diệc Hành biết điểm thì dừng, đương nhiên anh ta cũng đã có tính toán ‘điểm dừng’ từ trước, mở cửa chờ sẵn mọi người. Vừa rồi anh ta không tiếp tục truy cứu, chẳng qua là muốn giữ cho nhà họ Thẩm chút mặt mũi.
Dù sao cũng là chuyện nhà họ Thẩm, sau khi trở về bọn họ sẽ tự đóng cửa xử lý.
Tạm thời gác mấy chuyện khác sang một bên, Thẩm Bách Văn chỉ đang cãi vã với Phù Lam về những chuyện cô ta vừa làm.
Lúc ấy sắc mặt của ông đã rất khó coi, chỉ là ngại đang ở bên ngoài nên để lại cho vợ chút tôn trọng, tạm thời nhẫn nhịn, nhưng điều đó không có nghĩa là ông là một kẻ ngốc.
Phù Lam giống như bị bịt kín hai mắt, vẫn còn che chở cho Thẩm Hàm Cảnh. Thế nhưng những người ngồi ở đó nào có ai không nhìn ra chứ? Cái nhếch môi cuối cùng của Chu Diệc Hành rõ ràng mang đầy ý giễu cợt.
Nhưng đến lúc này, Phù Lam vẫn đang tranh cãi với ông: “Con bé có phải là con của ông không? Con nhà mình ra ngoài gặp phải tình huống như thế, có cha mẹ nào nhẫn tâm không đứng ra che chở? Cảnh tượng vừa rồi ông có thể nhắm mắt làm ngơ được sao? Tôi không bảo vệ nó thì ông bảo nó nên làm thế nào!”
Bà quay đầu đi không nhìn chồng nữa, tay run lên vì tức giận.
Thẩm Bách Văn đang định thốt ra câu trả lời thì lại bị đ è xuống, ông cố gắng nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không ngăn được lửa giận.
“Hai nhà đã có mối giao tình bao nhiêu năm nay, mấy đứa trẻ cũng lớn lên dưới sự chứng kiến của bọn họ, có gì phải ngại? Con bé chỉ là một đứa trẻ, ở trước mặt bao nhiêu người lớn thân thiết như thế dạy dỗ nó một tí thì đã làm sao? Thừa nhận mình làm sai trước mặt bọn họ cũng đâu có gì tệ hại?”
Làm sai thì phải nhận, bị vạch trần và dạy cho một bài học trước mặt nhà họ Chu đối với Thẩm Bách Văn không là gì cả. Huống hồ đây không chỉ là chuyện trong nhà mà Thẩm Hàm Cảnh còn nhúng tay vào việc nhà họ Chu, còn phải cầu xin người ta tha thứ đấy!
Biết Phù Lam nuông chiều con cái nên ngày thường ông rất khi can thiệp vào chuyện dạy con, không ngờ lại chiều hư đến mức này.
Cảm xúc quá phẫn nộ, trong lúc cãi vã, hốc mắt Phù Lam đỏ lên: “Ông nói nghe đơn giản nhỉ? Sức khỏe của Hàm Cảnh vốn đã không tốt, lần trước đi khám phát hiện tim cũng có vấn đề. Con bé còn là một đứa con gái dễ ngượng ngùng xấu hổ, sao ông lại hà khắc với con bé như vậy?!”
Thẩm Bách Văn tức giận, chợt nhận ra không thể nói chuyện lý lẽ với bà.
“Là tôi hà khắc sao? Bà nhìn xem con bé đã làm ra chuyện gì đi! Nó phá hỏng hôn sự của Thẩm Di đấy.”
Còn là chuyện lớn của hai gia đình.
Hai nhà Thẩm – Chu không phải là những gia đình bình thường, chuyện lớn như thế không biết phía sau sẽ liên lụy đến bao nhiêu người. Thế mà một mình cô ta lại làm loạn cục diện, hoàn toàn không biết đúng sai.
Thẩm Bách Văn cười lạnh. Hơn nữa, nói hơi phũ phàng một tí thì cô ta vốn dĩ không phải là con ruột của bọn họ!
Ông không nhiều lời với Phù Lam nữa, mở cửa phòng sách bước nhanh ra ngoài, cầm di động gửi tin nhắn cho Thẩm Di.