Chương 7
Xin chào mọi người, xin lỗi mọi người mình đã để mọi người đợi quá lâu, tình hình là sau một tháng đình công và thêm một tháng đi học quân sự T.T ( cực lắm cơ), thêm bên phía wordpress mình chưa tìm cách đăng chương lên T.T nên chưa đăng truyện lên đó được. Truyện đã được ngâm giấm hơn hai tháng rồi. Để tạ lỗi, mình tạm thời đăng chương mới lên đây, hi vọng mọi người tiếp tục ủng hộ mình, đây chính là động lực để mình edit tiếp. Yêu mọi người nhiều.
***************************************************************************************
Âm thanh dễ nghe như thế.
Là Tần Trạm.
Cố Tân Di nắn nắn sợi dây xích màu bạc của túi xách, hồi nãy cô còn vụng trộm chụp ảnh trong điện thoại di động.
Đụng phải chính chủ....vẫn còn sống...
Xấu hổ nói không nên lời 囧nhưng vẫn là chờ mong, Cố Tân Di quy củ xoay người, phát hiện cánh cửa đối diện đã mở ra——.
Tiếng mở cửa đến từ phía này.
Nghĩ đến chính mình vừa rồi còn xô cửa lặp đi lặp lại bị người nhìn thấy, cô càng cảm thấy không có ý tứ, cúi đầu nhìn mũi chân, chậm chạp nửa ngày cũng không nói ra lời.
Tóc của cô đen bóng cực kỳ, bộ dáng ngoan ngoãn khéo léo làm Tần Trạm có phần ý động, đè nén tâm tình, anh chậm rãi mở miệng: "Lục giáo sư không có ở đây."
"A?" Hai Mập hưng phấn như vậy là có chuyện gì xảy ra?
"Là tôi gọi em lên đây." Tần Trạm trả lời, anh nói rất hợp tình hợp lý.
Cố Tân Di tỏ vẻ mình đã bị kinh hãi, đôi mắt phượng tròn trịa trừng lên, nốt ruồi son đuôi lông mày nhảy dựng lên.
Tình huống gì đây?
Cố nhìn bốn phía xung quanh, ngón tay vòng ra sau lưng quấn quanh mái tóc dài vòng tới vòng lui.
Tần Trạm chỉ sợ thiên hạ không loạn, nói thêm một câu: "Nơi này chỉ có hai chúng ta" Giống như đang nói một sự việc không quá quan trọng.
Anh chậm rãi đến gần cô, cánh tay rũ xuống đồng thời giơ lên một cách tự nhiên ——
Cố Tân Di theo bản năng lui về phía sau, dán sát vào vách tường
Cái tư thế này.....
Là muốn tới....vách tường phía sau?
Trong lúc cô đang miên man suy nghĩ, Tần Trạm nâng tay lên tới gần sườn mặt day day huyệt thái dương, hỏi: "Tôi đẹp không?"
Cố Tân Di: "..." Excuse me, lại là cái vấn đề này?
Chẳng lẽ bởi vì nhà vật lý học Pauli là một đại thúc mặt tròn, bị hói đầu, cho nên Tần Trạm anh đặc biệt để giá trị nhan sắc chính mình? Cố Tân Di không khỏi suy đoán ác ý.
Nhưng cô vẫn là ngẩng đầu nhìn anh một cái, thành khẩn nói: "Ừm, đẹp."
Anh đang đứng trước người cô, bởi vì thân cao hình thành một bóng ma toàn bộ bao trùm cô, anh mặc áo blouse trắng, áo thun cổ chữ v màu xám nhạt, quần đen dài, túi trước ngực gài một chiếc bút bi, một đôi mày rậm, con ngươi đen như mực, trong suốt như nước.
Không có ánh sáng phản chiếu mang đến hư ảo, anh vẫn rõ ràng cùng chữ đẹp xác thực rất xứng đôi.
Tần Trạm tựa hồ rất thích chiêu này, sau khi được khen, ngay cả tốc độ nói chuyện cũng nhanh hơn: "Trả lại cho em." Anh mở bàn tay ra, một chiếc khuyên tai hình hoa đã hằn dấu lên tay của anh.
Đó là chiếc khuyên cô làm mất.
Sau khi cô đi tham quan trường học liền không thấy khuyên tai, cô đoán là do mình bị ngã nên đã làm rơi, thật không nghĩ đến là ở trong tay anh.
Nhưng mà, quá trình trả lại này, vì sao lại quỷ dị như vậy?
Chờ một chút, đây không phải——"Ngươi hôn ta một cái, ta liền nói cho ngươi biết." Có chút giống nhau hay sao?
Cố Tân Di lặng lẽ nhìn thoáng qua Tần giáo sư, thật sự là cảm thấy "Ngươi khen ta một chút ta liền trả lại cho ngươi" chuyện như vậy cùng khí chất của anh không khớp nhau.
Nhất định là cô suy nghĩ nhiều quá rồi.
Giúp người làm niềm vui mới chính xác là phương thức của Tần giáo sư.
"Cám ơn Tần giáo sư, cám ơn ngài." Cố Tân Di liên tục gật đầu nói lời cám ơn.
Tần Trạm "Ừ" một tiếng, nói không cần cám ơn.
Người này thật tốt.
Cố Tân Di vui vẻ, cười tủm tỉm mở tay ra, chuẩn bị lấy lại khuyên tai.
Mà lúc này, Tần Trạm lại thu tay trở về, lắc đầu nói: "Em lạc đường, tôi lái xe đưa em về, chạy một chặng đường dài 3200 mét, em làm rơi khuyên tai, tôi tìm cơ hội trả lại, hao tốn thời gian hai ngày chờ đợi. Dựa theo nguyên tắc, em phải cảm ơn tôi thật tốt, chứ không phải bằng lời nói."
Cố Tân Di: "..."
Cô rút lại suy nghĩ ban nãy của mình, giáo sư tuyệt đối không giúp người làm niềm vui QAQ.
Nghĩ đến hào quang dày đặc trên người vị giáo sư này, Cố Tân Di cũng chỉ có thể điên cuồng gật đầu, nói: " Dạ dạ, thầy nói rất đúng, em đây nên..." Như thế nào cảm tạ thầy?
Cô còn chưa nói xong, liền bị âm thanh mát lạnh đánh gãy.
Tần Trạm khoanh tay, giọng điệu bình thản: "Giúp tôi sửa sang văn phòng làm việc một chút đi."
Anh lùi một bước, xoay người trong chớp mắt đi vào bên trong.
Cố Tân Di nhìn cửa lớn còn chưa treo biển, nhắm mắt từng bước theo sát đi vào.
Căn phòng này rộng rãi sáng sủa, bên trong trang trí chủ đạo màu đen và trắng, rèm cửa che nắng được kéo ra, trên bệ cửa sổ bày trí nhiều cây mọng nước hình dáng khác nhau, màu sắc tươi tắn, trông rất đẹp mắt, đứng ở một bên cửa sổ, liền có thể quan sát hồ sen nhỏ nở rộ gần đó, xa xa còn có thể trông thấy rừng cây ngọc lan xanh biếc.
Quốc Quang còn cho anh phòng nghỉ, mỗi một chỗ, một nơi đều được quét dọn sạch sẽ, đồ dùng trưng bày cũng rất có phong cách.
Ngoại trừ——
Sách cùng tài liệu rơi lả tả trên mặt đất.
Cố Tân Di thuận theo tờ giấy màu trắng nhìn lên, bảng treo trên tường màu trắng đã được viết lít nha lít nhít đầy số lượng cùng ký hiệu, cô nhìn một hồi đã cảm thấy chóng mặt, liếc mắt liền thấy Tần Trạm đang vững vàng nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lóe lên gai nhọn.
Cố Tân Di sững sờ, ồ một tiếng phản ứng lại, giơ tay lên nói: "Thầy, em xin thề, tuyệt đối sẽ không tiết lộ số liệu nghiên cứu của thầy."
Tần Trạm không trả lời, nhìn về phía cô đang giơ tay lên.
Cố Tân Di nhìn sườn mặt anh, cười xấu hổ đem bốn ngón tay đứng thẳng bẻ thành ba ngón, phát âm chuẩn xác: "Em xin thề, xin thề."
" Không cần." Tần Trạm tiện tay đem tài liệu ôm lấy, "Không có nghiêm trọng như thế."
Ánh mắt Cố Tân Di híp lại thành trăng lưỡi liềm, lại trang trọng nói: "Cảm tạ tổ chức, cấp trên đối với em một cách tin tưởng, em nhất định sửa sang thật tốt, không phụ sự phó thác."
Tần Trạm dừng bên người cô trầm mặc, ánh mắt vẫn luôn nhìn gương mặt cô, một lúc lâu, lại đi ngang qua cô đến giá sách phía trước, đưa lưng về phía cô, bình tĩnh nói: "Dù sao em cũng xem không hiểu."
Nụ cười của Cố Tân Di lập tức cứng lại ở trên mặt: "..."
" A ha ha." Cô cũng không cười được, sờ sờ cái mũi, lúng túng nói: "Thì ra là vậy."
Tần Trạm gật đầu: "Ừ, chính là như vậy."
Cố Tân Di: "..." còn có thể nói chuyện với nhau được nữa hay không.
Kéo cánh cửa tủ sách ra, đem tài liệu bỏ vào, Tần Trạm lại day day huyệt thái dương của chính mình, trầm ngâm nói: "Bất quá xem hiểu thì cũng không sao."
Cố Tân Di sửng sốt một hồi, ngơ ngác khoát tay: "Không không không, nếu như xem liền hiểu, lão Cố liền phải hoài nghi em có phải là hạt giống do chính ông ấy trồng hay không."
"..." Tần Trạm lại rơi vào trầm mặc, anh quan sát cô từ trên xuống dưới, nghiêm túc nói: "Về sau tôi sẽ không hoài nghi."
Cố Tân Di cảm thấy cô hình như từ đầu đến cuối theo không kịp tiết tấu vị giáo sư mới về nước này, tư duy hẳn là không cùng một tần số, đầu óc đều đã bị thắt nút, cô hơi có chút ngạc nhiên hỏi: "Thầy biết...Lão Cố là ai sao?"
Tần Trạm dường như bị nghẹn một chút, trong lúc xoay người sang nơi khác, Cố Tân Di cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ quét qua, chỉ nghe được anh lầm bầm nói: "Chẳng lẽ lại còn là nhà lão Vương bên cạnh?"
Cố Tân Di: "..."
Cố Tân Di tự cảm thấy câu chuyện nên kết thúc, không có tìm thêm đề tài nói nữa. Cô mặc váy caro dài đên gối, chỉ có thể quỳ một chân trên đất, đem tờ giấy nhặt lên: "Thầy, sao nơi này lại bừa bãi như vậy?"
"Ừm." Tần Trạm kéo cửa tủ sách ra, bên trong trống rỗng, "Cuối tháng bảy tôi trở về nước, căn phòng làm việc này hôm kia mới sửa sang xong. Những tài liệu này..." Anh dừng lại một chút, " Tôi không có thói quen cho người lạ đụng vào đồ của mình."
Ngón tay Cố Tân Di vừa mới tiếp xúc tờ giấy một lần.
"Em không giống." Anh ôm một chồng sách từ dưới đất lên, phân loại bỏ vào trong tủ.
Âm thanh lành lạnh cùng tiếng va chạm của sách hòa vào nhau, cô trái tim cô như bị kéo lên.
"Em ngồi qua xe của tôi."
Cố Tân Di: "..." Phương thức tư duy của giáo sư quả nhiên đẳng cấp trên người thường.
Cố Tân Di trong lòng lặng lẽ giơ ngón giữa, mẹ nó cái lý do gì vậy!!! Được rồi, ai kêu cô được người ta cho đi xe về, lại nhặt được khuyên tai, sau đó cúi đầu xuống, nghiêm túc sắp xếp lại giấy tờ.
Cô nhìn thoáng qua đồng hood treo tường, đột nhiên nhớ tới Hai Mập vẫn còn ở dưới lầu chờ cô: "Thầy, Hai, không đúng, hướng dẫn viên anh ấy còn đang chờ em, em có thể xuống trước nói anh ấy một tiếng?"
Tần Trạm nhàn nhạt lườm cô một cái, ung dung nói: "Mười phút trước lão Lục đã gọi cậu ấy đi rồi."
Mười phút trước, đó không phải là cô vừa mới đi lên sao?
Đã nói ở dưới chờ cô đâu rồi?
Tự mình đa tình một phen, Cố Tân Di cam chịu số phận đem những tài liệu vụn vặt sắp xếp theo chữ cái thật tốt.
Trên tờ giấy phần lớn đều được in bằng tiếng Anh, cho dù có chút ít tiếng Trung ——
Cô cũng xem không hiểu.
Tuy nhiên, các ký hiệu tiếng Anh lẻ tẻ được viết bằng bút màu đen ở phía trên lại là mười phần phóng khoáng cùng đẹp mắt, phát thảo không chút dông dài, lúc sắp xếp lại << Đơn cơ bản toàn bộ trạng thái cố định trung gian của pin năng lượng mặt trời>>, cô nhìn thấy chữ ký của Tần Trạm.
Kiểu chữ thư pháp ngay ngắn, khung mượt mà, đầu ngòi bút lông biến chuyển chỗ ngoặt chỗ lại mười phần rõ ràng, phẩm vị tinh tế, có một cỗ kiệu ngạo phả vào mặt người xem.
Chữ giống như người.
Cô đã nhìn thấy nhiều kiểu chữ đẹp, nhưng giống như anh có khí phách riêng mình thì lại không nhiều, đáng khen là, anh lại còn rất trẻ.
Những tài liệu vừa nặng vừa dày xếp chồng lên nhau, Cố Tân Di dường như đã chạm đến hào quang bên ngoài của Tần Trạm, nhìn con người anh qua nét chữ, anh nhiệt tình, lại rất thận trọng lời nói khi làm việc.
Cố Tân Di dùng ngón tay trỏ luyện tập viết hai chữ này bằng bút lông, không để ý, liền bị lõm vào.
Lúc ngẩng đầu lên, chủ nhân của hai chữ đó đang cầm điện thoại hướng về phía cô, bắt gặp cô ngẩng đầu lên, liền không lo lắng đem di động thu trở về.
Vẻ mặt ngu ngơ của Cố Tân Di khi nghe được anh giải thích: "Em xem tài liệu cơ mật của tôi, tôi muốn chụp lại để làm bằng chứng."
"Thầy không phải đã nói em xem không hiểu sao?" Cô chỉ chỉ ngón tay.
"Xem không hiểu không có nghĩa là không biết chữ. Em có thể học thuộc."
"Trong thời gian ngắn như vậy? Một người làm sao có thể học thuộc nhanh như vậy?" Cố Tân Di mở to hai nhìn.
Tần Tạm liếc cô: "Tôi có thể."
Trong nháy mắt Cố Tân Di đã hiểu được hàm ý bên trong——mẹ nó thiểu năng trí tuệ.
Bỗng, anh chỉ chỉ phía sau cô: "Còn không mau sắp xếp cho xong."
"Em đã ——" Cô xoay người, lời nói đột nhiên dừng lại.
Một đống giấy trắng lộn xộn, lần thứ hai lại được bày khắp sàn nhà trống không cô vừa mới dọn.
Vào lúc này cô có cảm giác chính mình bị thiểu năng trí tuệ, chẳng lẽ cô thật sự nhớ lầm rồi hả?
Đầu cô làm việc đại sự rất thuận lợi, việc nhỏ thì mơ hồ, cũng không suy nghĩ ra được cái gì, Cố Tân Di lại một nữa cam chịu số phận sắp xếp lại.
Cũng may vị giáo sư này khá tốt, còn đưa khăn giấy ướt cho cô.
Đem một chồng tài liệu cuối cùng xếp vào giá sách, Cố Tân Di thở một hơi thật dài.
Cô hồi phục tinh thần, chào Tần Trạm một cái: "Báo cáo thầy, đã sắp xếp xong, xin chỉ thị kế tiếp."
"Ừm" Anh nhìn giá sách, giống như vừa lòng, gật đầu: "Không tồi."
Anh lấy tờ giấy và bút ra, đem đến trước mặt cô, những ngón tay thon dài gõ lên bàn, suy tư nói: "Đem số điện thoại viết vào đây."
Cố Tân Di vừa được tán dương một phen, đang vui mừng, bỗng dưng nghe được câu này, vội vàng đem tay lui về phía sau, đầu rụt lại, khẩn trương: "Thầy, em thực sự không thuộc, thầy phải tin em."
Anh bỏ tay vào túi quần, mím môi giải thích: "Là em sắp xếp lại tài liệu, thời điểm tôi cần, em phải đến tìm giúp tôi."
Cố Tân Di cảm thấy thật sự có chuyện như vậy, nhìn Tần Trạm một cách cẩn thận, ánh mắt anh đen bóng, không giống nói dối, liền cầm bút lên, ngoan ngoãn viết số điện thoại, lại viết thêm tên của mình vào.
Tần Trạm ung dung cầm lên, day day huyệt Thái Dương, đem tờ giấy gấp kỹ bỏ vào túi quần, đem khuyên tai đưa tới.
"Trả lại em."
Cố Tân Di cẩn thận từng li từng tí nhận lại, đầu ngón tay chạm đến lòng bàn tay của anh.
Nóng bỏng đến khó tin.
Tần Trạm theo phản xạ, chụp lấy mu bàn tay của cô.
Tay của anh rất lớn, thoáng chốc liền bao bọc tay bàn tay cô lại.
Cố Tân Di cảm giác dường như được thứ gì rất tinh tế vuốt nhẹ lên mu bàn tay, nhưng một khắc sau, tay liền trống không.
Tần Trạm đã chuyển đến ngồi ghế dựa, lưng ghế dựa hướng về phía cô, không nhìn thấy được biểu cảm của anh, cô chỉ nhìn thấy mỗi mái tóc đen nhánh: "Ra ngoài cửa rẽ phải, đi thang máy, đừng lạc đường."
Cố Tân Di nói tiếng cám ơn, ra cửa rời đi.
Văn phòng khôi phục vẻ yên lặng, thật lâu sau, Tần Trạm xoay người lại, lấy tờ giấy từ trong túi ra, đặt trên mắt của mình, lại đem lòng bàn tay đặt lên môi.
Khẽ mỉm cười.
- -----------------------------
【 Nhật ký tỏ tình 】:
Thế giới hai người chúng tôi, trôi qua rất tốt đẹp.
Nhưng mà tài liệu lại quá ít.
Bộ dáng lúc cô ấy giúp tôi sắp xếp thật đẹp, như một cô vợ nhỏ.
Tôi vỗ tay xuống mặt bàn làm việc.
Lúc chạm phải tay cô ấy, dường như cô ấy thẹn thùng.
Tôi cũng thẹn thùng.
***************************************************************************************
Âm thanh dễ nghe như thế.
Là Tần Trạm.
Cố Tân Di nắn nắn sợi dây xích màu bạc của túi xách, hồi nãy cô còn vụng trộm chụp ảnh trong điện thoại di động.
Đụng phải chính chủ....vẫn còn sống...
Xấu hổ nói không nên lời 囧nhưng vẫn là chờ mong, Cố Tân Di quy củ xoay người, phát hiện cánh cửa đối diện đã mở ra——.
Tiếng mở cửa đến từ phía này.
Nghĩ đến chính mình vừa rồi còn xô cửa lặp đi lặp lại bị người nhìn thấy, cô càng cảm thấy không có ý tứ, cúi đầu nhìn mũi chân, chậm chạp nửa ngày cũng không nói ra lời.
Tóc của cô đen bóng cực kỳ, bộ dáng ngoan ngoãn khéo léo làm Tần Trạm có phần ý động, đè nén tâm tình, anh chậm rãi mở miệng: "Lục giáo sư không có ở đây."
"A?" Hai Mập hưng phấn như vậy là có chuyện gì xảy ra?
"Là tôi gọi em lên đây." Tần Trạm trả lời, anh nói rất hợp tình hợp lý.
Cố Tân Di tỏ vẻ mình đã bị kinh hãi, đôi mắt phượng tròn trịa trừng lên, nốt ruồi son đuôi lông mày nhảy dựng lên.
Tình huống gì đây?
Cố nhìn bốn phía xung quanh, ngón tay vòng ra sau lưng quấn quanh mái tóc dài vòng tới vòng lui.
Tần Trạm chỉ sợ thiên hạ không loạn, nói thêm một câu: "Nơi này chỉ có hai chúng ta" Giống như đang nói một sự việc không quá quan trọng.
Anh chậm rãi đến gần cô, cánh tay rũ xuống đồng thời giơ lên một cách tự nhiên ——
Cố Tân Di theo bản năng lui về phía sau, dán sát vào vách tường
Cái tư thế này.....
Là muốn tới....vách tường phía sau?
Trong lúc cô đang miên man suy nghĩ, Tần Trạm nâng tay lên tới gần sườn mặt day day huyệt thái dương, hỏi: "Tôi đẹp không?"
Cố Tân Di: "..." Excuse me, lại là cái vấn đề này?
Chẳng lẽ bởi vì nhà vật lý học Pauli là một đại thúc mặt tròn, bị hói đầu, cho nên Tần Trạm anh đặc biệt để giá trị nhan sắc chính mình? Cố Tân Di không khỏi suy đoán ác ý.
Nhưng cô vẫn là ngẩng đầu nhìn anh một cái, thành khẩn nói: "Ừm, đẹp."
Anh đang đứng trước người cô, bởi vì thân cao hình thành một bóng ma toàn bộ bao trùm cô, anh mặc áo blouse trắng, áo thun cổ chữ v màu xám nhạt, quần đen dài, túi trước ngực gài một chiếc bút bi, một đôi mày rậm, con ngươi đen như mực, trong suốt như nước.
Không có ánh sáng phản chiếu mang đến hư ảo, anh vẫn rõ ràng cùng chữ đẹp xác thực rất xứng đôi.
Tần Trạm tựa hồ rất thích chiêu này, sau khi được khen, ngay cả tốc độ nói chuyện cũng nhanh hơn: "Trả lại cho em." Anh mở bàn tay ra, một chiếc khuyên tai hình hoa đã hằn dấu lên tay của anh.
Đó là chiếc khuyên cô làm mất.
Sau khi cô đi tham quan trường học liền không thấy khuyên tai, cô đoán là do mình bị ngã nên đã làm rơi, thật không nghĩ đến là ở trong tay anh.
Nhưng mà, quá trình trả lại này, vì sao lại quỷ dị như vậy?
Chờ một chút, đây không phải——"Ngươi hôn ta một cái, ta liền nói cho ngươi biết." Có chút giống nhau hay sao?
Cố Tân Di lặng lẽ nhìn thoáng qua Tần giáo sư, thật sự là cảm thấy "Ngươi khen ta một chút ta liền trả lại cho ngươi" chuyện như vậy cùng khí chất của anh không khớp nhau.
Nhất định là cô suy nghĩ nhiều quá rồi.
Giúp người làm niềm vui mới chính xác là phương thức của Tần giáo sư.
"Cám ơn Tần giáo sư, cám ơn ngài." Cố Tân Di liên tục gật đầu nói lời cám ơn.
Tần Trạm "Ừ" một tiếng, nói không cần cám ơn.
Người này thật tốt.
Cố Tân Di vui vẻ, cười tủm tỉm mở tay ra, chuẩn bị lấy lại khuyên tai.
Mà lúc này, Tần Trạm lại thu tay trở về, lắc đầu nói: "Em lạc đường, tôi lái xe đưa em về, chạy một chặng đường dài 3200 mét, em làm rơi khuyên tai, tôi tìm cơ hội trả lại, hao tốn thời gian hai ngày chờ đợi. Dựa theo nguyên tắc, em phải cảm ơn tôi thật tốt, chứ không phải bằng lời nói."
Cố Tân Di: "..."
Cô rút lại suy nghĩ ban nãy của mình, giáo sư tuyệt đối không giúp người làm niềm vui QAQ.
Nghĩ đến hào quang dày đặc trên người vị giáo sư này, Cố Tân Di cũng chỉ có thể điên cuồng gật đầu, nói: " Dạ dạ, thầy nói rất đúng, em đây nên..." Như thế nào cảm tạ thầy?
Cô còn chưa nói xong, liền bị âm thanh mát lạnh đánh gãy.
Tần Trạm khoanh tay, giọng điệu bình thản: "Giúp tôi sửa sang văn phòng làm việc một chút đi."
Anh lùi một bước, xoay người trong chớp mắt đi vào bên trong.
Cố Tân Di nhìn cửa lớn còn chưa treo biển, nhắm mắt từng bước theo sát đi vào.
Căn phòng này rộng rãi sáng sủa, bên trong trang trí chủ đạo màu đen và trắng, rèm cửa che nắng được kéo ra, trên bệ cửa sổ bày trí nhiều cây mọng nước hình dáng khác nhau, màu sắc tươi tắn, trông rất đẹp mắt, đứng ở một bên cửa sổ, liền có thể quan sát hồ sen nhỏ nở rộ gần đó, xa xa còn có thể trông thấy rừng cây ngọc lan xanh biếc.
Quốc Quang còn cho anh phòng nghỉ, mỗi một chỗ, một nơi đều được quét dọn sạch sẽ, đồ dùng trưng bày cũng rất có phong cách.
Ngoại trừ——
Sách cùng tài liệu rơi lả tả trên mặt đất.
Cố Tân Di thuận theo tờ giấy màu trắng nhìn lên, bảng treo trên tường màu trắng đã được viết lít nha lít nhít đầy số lượng cùng ký hiệu, cô nhìn một hồi đã cảm thấy chóng mặt, liếc mắt liền thấy Tần Trạm đang vững vàng nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lóe lên gai nhọn.
Cố Tân Di sững sờ, ồ một tiếng phản ứng lại, giơ tay lên nói: "Thầy, em xin thề, tuyệt đối sẽ không tiết lộ số liệu nghiên cứu của thầy."
Tần Trạm không trả lời, nhìn về phía cô đang giơ tay lên.
Cố Tân Di nhìn sườn mặt anh, cười xấu hổ đem bốn ngón tay đứng thẳng bẻ thành ba ngón, phát âm chuẩn xác: "Em xin thề, xin thề."
" Không cần." Tần Trạm tiện tay đem tài liệu ôm lấy, "Không có nghiêm trọng như thế."
Ánh mắt Cố Tân Di híp lại thành trăng lưỡi liềm, lại trang trọng nói: "Cảm tạ tổ chức, cấp trên đối với em một cách tin tưởng, em nhất định sửa sang thật tốt, không phụ sự phó thác."
Tần Trạm dừng bên người cô trầm mặc, ánh mắt vẫn luôn nhìn gương mặt cô, một lúc lâu, lại đi ngang qua cô đến giá sách phía trước, đưa lưng về phía cô, bình tĩnh nói: "Dù sao em cũng xem không hiểu."
Nụ cười của Cố Tân Di lập tức cứng lại ở trên mặt: "..."
" A ha ha." Cô cũng không cười được, sờ sờ cái mũi, lúng túng nói: "Thì ra là vậy."
Tần Trạm gật đầu: "Ừ, chính là như vậy."
Cố Tân Di: "..." còn có thể nói chuyện với nhau được nữa hay không.
Kéo cánh cửa tủ sách ra, đem tài liệu bỏ vào, Tần Trạm lại day day huyệt thái dương của chính mình, trầm ngâm nói: "Bất quá xem hiểu thì cũng không sao."
Cố Tân Di sửng sốt một hồi, ngơ ngác khoát tay: "Không không không, nếu như xem liền hiểu, lão Cố liền phải hoài nghi em có phải là hạt giống do chính ông ấy trồng hay không."
"..." Tần Trạm lại rơi vào trầm mặc, anh quan sát cô từ trên xuống dưới, nghiêm túc nói: "Về sau tôi sẽ không hoài nghi."
Cố Tân Di cảm thấy cô hình như từ đầu đến cuối theo không kịp tiết tấu vị giáo sư mới về nước này, tư duy hẳn là không cùng một tần số, đầu óc đều đã bị thắt nút, cô hơi có chút ngạc nhiên hỏi: "Thầy biết...Lão Cố là ai sao?"
Tần Trạm dường như bị nghẹn một chút, trong lúc xoay người sang nơi khác, Cố Tân Di cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ quét qua, chỉ nghe được anh lầm bầm nói: "Chẳng lẽ lại còn là nhà lão Vương bên cạnh?"
Cố Tân Di: "..."
Cố Tân Di tự cảm thấy câu chuyện nên kết thúc, không có tìm thêm đề tài nói nữa. Cô mặc váy caro dài đên gối, chỉ có thể quỳ một chân trên đất, đem tờ giấy nhặt lên: "Thầy, sao nơi này lại bừa bãi như vậy?"
"Ừm." Tần Trạm kéo cửa tủ sách ra, bên trong trống rỗng, "Cuối tháng bảy tôi trở về nước, căn phòng làm việc này hôm kia mới sửa sang xong. Những tài liệu này..." Anh dừng lại một chút, " Tôi không có thói quen cho người lạ đụng vào đồ của mình."
Ngón tay Cố Tân Di vừa mới tiếp xúc tờ giấy một lần.
"Em không giống." Anh ôm một chồng sách từ dưới đất lên, phân loại bỏ vào trong tủ.
Âm thanh lành lạnh cùng tiếng va chạm của sách hòa vào nhau, cô trái tim cô như bị kéo lên.
"Em ngồi qua xe của tôi."
Cố Tân Di: "..." Phương thức tư duy của giáo sư quả nhiên đẳng cấp trên người thường.
Cố Tân Di trong lòng lặng lẽ giơ ngón giữa, mẹ nó cái lý do gì vậy!!! Được rồi, ai kêu cô được người ta cho đi xe về, lại nhặt được khuyên tai, sau đó cúi đầu xuống, nghiêm túc sắp xếp lại giấy tờ.
Cô nhìn thoáng qua đồng hood treo tường, đột nhiên nhớ tới Hai Mập vẫn còn ở dưới lầu chờ cô: "Thầy, Hai, không đúng, hướng dẫn viên anh ấy còn đang chờ em, em có thể xuống trước nói anh ấy một tiếng?"
Tần Trạm nhàn nhạt lườm cô một cái, ung dung nói: "Mười phút trước lão Lục đã gọi cậu ấy đi rồi."
Mười phút trước, đó không phải là cô vừa mới đi lên sao?
Đã nói ở dưới chờ cô đâu rồi?
Tự mình đa tình một phen, Cố Tân Di cam chịu số phận đem những tài liệu vụn vặt sắp xếp theo chữ cái thật tốt.
Trên tờ giấy phần lớn đều được in bằng tiếng Anh, cho dù có chút ít tiếng Trung ——
Cô cũng xem không hiểu.
Tuy nhiên, các ký hiệu tiếng Anh lẻ tẻ được viết bằng bút màu đen ở phía trên lại là mười phần phóng khoáng cùng đẹp mắt, phát thảo không chút dông dài, lúc sắp xếp lại << Đơn cơ bản toàn bộ trạng thái cố định trung gian của pin năng lượng mặt trời>>, cô nhìn thấy chữ ký của Tần Trạm.
Kiểu chữ thư pháp ngay ngắn, khung mượt mà, đầu ngòi bút lông biến chuyển chỗ ngoặt chỗ lại mười phần rõ ràng, phẩm vị tinh tế, có một cỗ kiệu ngạo phả vào mặt người xem.
Chữ giống như người.
Cô đã nhìn thấy nhiều kiểu chữ đẹp, nhưng giống như anh có khí phách riêng mình thì lại không nhiều, đáng khen là, anh lại còn rất trẻ.
Những tài liệu vừa nặng vừa dày xếp chồng lên nhau, Cố Tân Di dường như đã chạm đến hào quang bên ngoài của Tần Trạm, nhìn con người anh qua nét chữ, anh nhiệt tình, lại rất thận trọng lời nói khi làm việc.
Cố Tân Di dùng ngón tay trỏ luyện tập viết hai chữ này bằng bút lông, không để ý, liền bị lõm vào.
Lúc ngẩng đầu lên, chủ nhân của hai chữ đó đang cầm điện thoại hướng về phía cô, bắt gặp cô ngẩng đầu lên, liền không lo lắng đem di động thu trở về.
Vẻ mặt ngu ngơ của Cố Tân Di khi nghe được anh giải thích: "Em xem tài liệu cơ mật của tôi, tôi muốn chụp lại để làm bằng chứng."
"Thầy không phải đã nói em xem không hiểu sao?" Cô chỉ chỉ ngón tay.
"Xem không hiểu không có nghĩa là không biết chữ. Em có thể học thuộc."
"Trong thời gian ngắn như vậy? Một người làm sao có thể học thuộc nhanh như vậy?" Cố Tân Di mở to hai nhìn.
Tần Tạm liếc cô: "Tôi có thể."
Trong nháy mắt Cố Tân Di đã hiểu được hàm ý bên trong——mẹ nó thiểu năng trí tuệ.
Bỗng, anh chỉ chỉ phía sau cô: "Còn không mau sắp xếp cho xong."
"Em đã ——" Cô xoay người, lời nói đột nhiên dừng lại.
Một đống giấy trắng lộn xộn, lần thứ hai lại được bày khắp sàn nhà trống không cô vừa mới dọn.
Vào lúc này cô có cảm giác chính mình bị thiểu năng trí tuệ, chẳng lẽ cô thật sự nhớ lầm rồi hả?
Đầu cô làm việc đại sự rất thuận lợi, việc nhỏ thì mơ hồ, cũng không suy nghĩ ra được cái gì, Cố Tân Di lại một nữa cam chịu số phận sắp xếp lại.
Cũng may vị giáo sư này khá tốt, còn đưa khăn giấy ướt cho cô.
Đem một chồng tài liệu cuối cùng xếp vào giá sách, Cố Tân Di thở một hơi thật dài.
Cô hồi phục tinh thần, chào Tần Trạm một cái: "Báo cáo thầy, đã sắp xếp xong, xin chỉ thị kế tiếp."
"Ừm" Anh nhìn giá sách, giống như vừa lòng, gật đầu: "Không tồi."
Anh lấy tờ giấy và bút ra, đem đến trước mặt cô, những ngón tay thon dài gõ lên bàn, suy tư nói: "Đem số điện thoại viết vào đây."
Cố Tân Di vừa được tán dương một phen, đang vui mừng, bỗng dưng nghe được câu này, vội vàng đem tay lui về phía sau, đầu rụt lại, khẩn trương: "Thầy, em thực sự không thuộc, thầy phải tin em."
Anh bỏ tay vào túi quần, mím môi giải thích: "Là em sắp xếp lại tài liệu, thời điểm tôi cần, em phải đến tìm giúp tôi."
Cố Tân Di cảm thấy thật sự có chuyện như vậy, nhìn Tần Trạm một cách cẩn thận, ánh mắt anh đen bóng, không giống nói dối, liền cầm bút lên, ngoan ngoãn viết số điện thoại, lại viết thêm tên của mình vào.
Tần Trạm ung dung cầm lên, day day huyệt Thái Dương, đem tờ giấy gấp kỹ bỏ vào túi quần, đem khuyên tai đưa tới.
"Trả lại em."
Cố Tân Di cẩn thận từng li từng tí nhận lại, đầu ngón tay chạm đến lòng bàn tay của anh.
Nóng bỏng đến khó tin.
Tần Trạm theo phản xạ, chụp lấy mu bàn tay của cô.
Tay của anh rất lớn, thoáng chốc liền bao bọc tay bàn tay cô lại.
Cố Tân Di cảm giác dường như được thứ gì rất tinh tế vuốt nhẹ lên mu bàn tay, nhưng một khắc sau, tay liền trống không.
Tần Trạm đã chuyển đến ngồi ghế dựa, lưng ghế dựa hướng về phía cô, không nhìn thấy được biểu cảm của anh, cô chỉ nhìn thấy mỗi mái tóc đen nhánh: "Ra ngoài cửa rẽ phải, đi thang máy, đừng lạc đường."
Cố Tân Di nói tiếng cám ơn, ra cửa rời đi.
Văn phòng khôi phục vẻ yên lặng, thật lâu sau, Tần Trạm xoay người lại, lấy tờ giấy từ trong túi ra, đặt trên mắt của mình, lại đem lòng bàn tay đặt lên môi.
Khẽ mỉm cười.
- -----------------------------
【 Nhật ký tỏ tình 】:
Thế giới hai người chúng tôi, trôi qua rất tốt đẹp.
Nhưng mà tài liệu lại quá ít.
Bộ dáng lúc cô ấy giúp tôi sắp xếp thật đẹp, như một cô vợ nhỏ.
Tôi vỗ tay xuống mặt bàn làm việc.
Lúc chạm phải tay cô ấy, dường như cô ấy thẹn thùng.
Tôi cũng thẹn thùng.