Chương 14: Phiên ngoại 1: NVCN C
01.
Tôi học đại học chuyên ngành bác sĩ thú y, sau khi tốt nghiệp liền vào vườn thú Bình Hải thực tập.
Con người tôi tương đối chất phác, xưa nay không nghĩ có thể ở vườn thú làm ra đại sự gì. Tôi chỉ muốn làm tốt công việc của mình, mỗi ngày vượt qua an ổn.
Mà sự thực chứng minh, người tính không bằng trời tính.
Ngày ấy tôi đang đến vườn khu kiểm tra sức khỏe động vật, đột nhiên có người vọt tới lôi tôi đi, nói nhanh nhanh đi cứu người!
Tôi bị vừa lôi vừa kéo dúi dụi chạy đến hiện trường.
Nơi đó bị một vòng người đứng vây quanh, thấy tôi cầm hòm thuốc liền vội vàng dạt sang hai bên.
Tôi đi vào bên trong, nhìn thấy cái người cần cứu kia.
Anh ta ngồi dựa vào tường, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng, hai mắt nhắm nghiền nhịn đau, lồng ngực vẫn chập trùng theo quy luật như đang cố gắng giữ hô hấp của mình ổn định. Mà từ thắt lưng anh ta trở xuống đã hoàn toàn đỏ ngầu, nửa cái ống quần cũng bị máu nhuộm ướt.
Quần của anh ướt dính vào người, không bị rách nên không nhìn được nơi nào bị thương.
“Bị cắn chỗ nào?” Tôi một bên mở hòm thuốc ra, một bên hỏi. Tôi chỉ là bác sĩ thú y, không chữa được cho người nên nhiều nhất chỉ có thể giúp anh ta xử lý một chút vết thương.
“Chân.” Anh trả lời, thanh âm ấm ách.
Phí lời, tôi đương nhiên biết là chân o_Õ Thấy anh ta hai mắt nhắm nghiền như không muốn phản ứng thêm, tôi cũng lười hỏi lại.
“Nơi này?” Tôi đặt tay lên bắp chân người nọ.
“Phía trên.’
Thử mò lên phía trên.
“Nơi này?” Đã qua đầu gối.
“Phía trên.” Mơ hồ không được kiên nhẫn cho lắm.
Không phải tôi mới nên thiếu kiên nhẫn à? Người bình thường ai nói “phía trên, phía trên”, phải nói rõ luôn vết thương ở đâu chứ!
Người đau là anh ta, tôi cũng không gấp.
Lại chậm rãi thăm dò lên trên.
…
“Nơi này?” Tay của tôi đã dừng trên bắp đùi rồi đấy.
“Phía trên…” Hô hấp người nọ có chút dồn dập khó nhịn.
Không phải chứ, giữa ban ngày ban mặt, tôi chỉ xem vết thương cho anh, anh thở gấp làm cái gì?
Ở trên nữa thì sẽ là…
Thôi được rồi, chân thứ ba thì cũng là chân. (quỳ =)))
Chẳng trách anh ta lại ấp a ấp úng, nhăn nhăn nhó nhó.
Tay tôi khẽ run, làm nghề y nửa năm, giờ mới gặp cửa ải khó như vậy.
Tôi một bên đọc thầm trong lòng “Thầy thuốc chi đức, đối xử bình đẳng”, một bên run rẩy đặt lên bộ vị khó nói kia.
Thân thể dưới tay rùng mình, những người phía sau hít vào một ngụm khí lạnh.
Quả nhiên thương tổn không nhẹ.
Chưa đợi tôi lấy kéo cắt vải ra để xử lý vết thương, cổ tay đã bị bàn tay khác chặt chẽ nắm lấy.
“Cậu muốn làm gì?” Đỉnh đầu truyền đến tiếng nghiến răng nghiến lợi.
Tôi ngẩng đầu lên, người nọ rốt cục cũng mở mắt, nặng nề nhìn tôi chòng chọc.
“Tôi muốn xử lý vết thương cho anh, tôi là bác sĩ, không có ý xấu gì khác.” Tôi vờ trấn định, cứng rắn khuyên nhủ.
Thần sắc anh ta trở nên quái dị, cuối cùng khẽ thở dài, nắm cổ tay tôi chậm rãi di chuyển sang phía bên trái, dừng lại nơi gần thắt lưng, gằn từng chữ, “Vết thương ở chỗ này. Chỗ kia của tôi. Rất. Tốt.” =)))
Hả?
Đây có phải chân đâu? Là khố (háng, hông) mà ba!
…
Cuộc đời thực tập sinh bình thản của tôi, từ đây liền không còn yên ổn.
…
Về sau, vấn đề là chân hay khố, anh ta đã giải thích như thế này.
“Với tôi mọi phần từ eo trở xuống đều là chân.” Giải thích xong còn không quên hỏi ngược lại, “Sao, chân tôi có dài hay không?” (ừm ý là chân nào =)))
Tôi: “…”
Đáng lẽ việc này tôi không nên hỏi.
02.
Sau ngày hôm đó, người nọ cứ hở ra là lại chạy đến phòng làm việc của tôi, lấy mỹ danh: Đổi thuốc, xem vết thương.
Xin anh mở to hai mắt ra mà nhìn được không, đây là phòng bác sĩ thú y mà!
Tôi ôn hòa nhã nhặn giới thiệu cho anh ta phòng y tế.
Anh ta trả lời, “Tôi không thích bị người lạ chạm vào người.”
Excuse me?
Chúng ta có quen sao?
Anh tựa hồ nhìn thấu độc thoại nội tâm của tui, đặc biệt giải thích thêm, “Cậu có kinh nghiệm, tôi yên tâm hơn một chút.”
Hả? Tôi thì lấy đâu ra kinh nghiệm, anh yên tâm cái quái gì?
Tôi chưa kịp đuổi người anh ta đã giành trước một bước, nằm luôn lên giường bệnh.
Đó là giường để chữa bệnh và chăm sóc cho động vật cỡ lớn, người nọ nằm trên đó là thích hợp, không có nửa điểm bất hợp lý.
Hết cách rồi, cũng chỉ là thay thuốc mà thôi, hơn nữa cũng đều là đàn ông cả, còn đuổi nữa lại thành tư tưởng của tôi không thuần khiết.
Sự thực chứng minh, tâm lý vừa mới được kiến thiết không lâu lắm của tôi cũng rào rào sụp đổ.
Anh ta: “Tôi tự c.ởi quần, hay là cậu cởi giúp?”
Tôi: “…” Hả? Bác sĩ cũng phải phục vụ chu đáo thế sao?
Anh ta: “Tôi có phải cởi cả qu.ần lót hay không, vết thương ở bên trọng.”
Tôi: “Không cần, hơi đẩy ra là nhìn thấy rồi.” Huynh đệ của anh quá ưu tú, đau ở khố tự dưng anh muốn cởi qu.ần lót làm gì???
Anh ta: “Vậy cũng được”
Tôi: “…” Anh nuối tiếc cái gì đấy?
Anh ta: “Không thoát cũng tốt, tôi sợ làm cậu sợ.” (=))) thôiiii)
Tôi: “…” @__@
…
Tôi không nói một lời nào đổi thuốc cho người nọ, chỉ hi vọng có thể nhanh nhanh tỗng tiễn kẻ không mời mà đến này.
Lúc đổi thuốc anh ta nhịn đau không rên một tiếng, rốt cuộc cũng để tôi yên tĩnh được một lát.
Tôi không có nhiều kinh nghiệm đổi thuốc cho người khác, lúc dán miếng băng keo cuối cùng xong mới thở phào nhẹ nhõm.
Còn chưa thả lỏng hết anh ta đã lại lên tiếng.
“Ngày hôm nay hình như cậu hơi căng thẳng.”
Căng thẳng?
Là ý tứ gì?
Tôi thay thuốc thôi mà, làm sao lại căng thẳng?
Đột nhiên hồi tưởng lại tình cảnh lúc chúng tôi gặp nhau.
A a a! Trời xanh ơi, bỏ qua cho tôi đi, thật vất vả tôi mới quên đi lúng túng sao lại còn làm tôi nhớ lại làm gì nữa…
03.
Sau khi thương thế của người nọ tốt hơn, có đến nửa tháng anh ta không còn tới phòng bác sĩ thú y nữa.
Quá tốt rồi, cuộc sống của tôi lại trở về quỹ đạo bình thường.
Tôi hoàn thành kì thực tập, trở thành nhân viên chính thức của vườn thú Bình Hải.
Đúng vào lúc tôi chuẩn bị hưởng thụ khoảng thời gian bình ổn mỗi ngày, cuộc đời tôi nghênh đón lần đầu tiên chuyển việc, hoặc có thể nói là tăng chức, vì tự nhiên được tăng lương.
Tôi bị điều đến tiểu tổ đặc biệt Lang Vương, vườn thú có một hạng mục làm việc ở vùng hoang dã. Tôi gặp đồng nghiệp AB, rồi tới tổ trưởng D.
Thánh thần thiên địa ơi??!
Người hơn nửa tháng không gặp đi tới bắt tay với tôi, tủm tỉm cười nói: “Cậu có thể gọi tôi là tổ trưởng.”
Tôi mặt ngoài trấn định, nội tâm khóc chít chít.
Chuyện đã đến nước này rồi, tôi hối hận thì có kịp không?
Cho hỏi chi phí bồi thường hợp đồng là bao nhiêu thế? ToT
Tôi học đại học chuyên ngành bác sĩ thú y, sau khi tốt nghiệp liền vào vườn thú Bình Hải thực tập.
Con người tôi tương đối chất phác, xưa nay không nghĩ có thể ở vườn thú làm ra đại sự gì. Tôi chỉ muốn làm tốt công việc của mình, mỗi ngày vượt qua an ổn.
Mà sự thực chứng minh, người tính không bằng trời tính.
Ngày ấy tôi đang đến vườn khu kiểm tra sức khỏe động vật, đột nhiên có người vọt tới lôi tôi đi, nói nhanh nhanh đi cứu người!
Tôi bị vừa lôi vừa kéo dúi dụi chạy đến hiện trường.
Nơi đó bị một vòng người đứng vây quanh, thấy tôi cầm hòm thuốc liền vội vàng dạt sang hai bên.
Tôi đi vào bên trong, nhìn thấy cái người cần cứu kia.
Anh ta ngồi dựa vào tường, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng, hai mắt nhắm nghiền nhịn đau, lồng ngực vẫn chập trùng theo quy luật như đang cố gắng giữ hô hấp của mình ổn định. Mà từ thắt lưng anh ta trở xuống đã hoàn toàn đỏ ngầu, nửa cái ống quần cũng bị máu nhuộm ướt.
Quần của anh ướt dính vào người, không bị rách nên không nhìn được nơi nào bị thương.
“Bị cắn chỗ nào?” Tôi một bên mở hòm thuốc ra, một bên hỏi. Tôi chỉ là bác sĩ thú y, không chữa được cho người nên nhiều nhất chỉ có thể giúp anh ta xử lý một chút vết thương.
“Chân.” Anh trả lời, thanh âm ấm ách.
Phí lời, tôi đương nhiên biết là chân o_Õ Thấy anh ta hai mắt nhắm nghiền như không muốn phản ứng thêm, tôi cũng lười hỏi lại.
“Nơi này?” Tôi đặt tay lên bắp chân người nọ.
“Phía trên.’
Thử mò lên phía trên.
“Nơi này?” Đã qua đầu gối.
“Phía trên.” Mơ hồ không được kiên nhẫn cho lắm.
Không phải tôi mới nên thiếu kiên nhẫn à? Người bình thường ai nói “phía trên, phía trên”, phải nói rõ luôn vết thương ở đâu chứ!
Người đau là anh ta, tôi cũng không gấp.
Lại chậm rãi thăm dò lên trên.
…
“Nơi này?” Tay của tôi đã dừng trên bắp đùi rồi đấy.
“Phía trên…” Hô hấp người nọ có chút dồn dập khó nhịn.
Không phải chứ, giữa ban ngày ban mặt, tôi chỉ xem vết thương cho anh, anh thở gấp làm cái gì?
Ở trên nữa thì sẽ là…
Thôi được rồi, chân thứ ba thì cũng là chân. (quỳ =)))
Chẳng trách anh ta lại ấp a ấp úng, nhăn nhăn nhó nhó.
Tay tôi khẽ run, làm nghề y nửa năm, giờ mới gặp cửa ải khó như vậy.
Tôi một bên đọc thầm trong lòng “Thầy thuốc chi đức, đối xử bình đẳng”, một bên run rẩy đặt lên bộ vị khó nói kia.
Thân thể dưới tay rùng mình, những người phía sau hít vào một ngụm khí lạnh.
Quả nhiên thương tổn không nhẹ.
Chưa đợi tôi lấy kéo cắt vải ra để xử lý vết thương, cổ tay đã bị bàn tay khác chặt chẽ nắm lấy.
“Cậu muốn làm gì?” Đỉnh đầu truyền đến tiếng nghiến răng nghiến lợi.
Tôi ngẩng đầu lên, người nọ rốt cục cũng mở mắt, nặng nề nhìn tôi chòng chọc.
“Tôi muốn xử lý vết thương cho anh, tôi là bác sĩ, không có ý xấu gì khác.” Tôi vờ trấn định, cứng rắn khuyên nhủ.
Thần sắc anh ta trở nên quái dị, cuối cùng khẽ thở dài, nắm cổ tay tôi chậm rãi di chuyển sang phía bên trái, dừng lại nơi gần thắt lưng, gằn từng chữ, “Vết thương ở chỗ này. Chỗ kia của tôi. Rất. Tốt.” =)))
Hả?
Đây có phải chân đâu? Là khố (háng, hông) mà ba!
…
Cuộc đời thực tập sinh bình thản của tôi, từ đây liền không còn yên ổn.
…
Về sau, vấn đề là chân hay khố, anh ta đã giải thích như thế này.
“Với tôi mọi phần từ eo trở xuống đều là chân.” Giải thích xong còn không quên hỏi ngược lại, “Sao, chân tôi có dài hay không?” (ừm ý là chân nào =)))
Tôi: “…”
Đáng lẽ việc này tôi không nên hỏi.
02.
Sau ngày hôm đó, người nọ cứ hở ra là lại chạy đến phòng làm việc của tôi, lấy mỹ danh: Đổi thuốc, xem vết thương.
Xin anh mở to hai mắt ra mà nhìn được không, đây là phòng bác sĩ thú y mà!
Tôi ôn hòa nhã nhặn giới thiệu cho anh ta phòng y tế.
Anh ta trả lời, “Tôi không thích bị người lạ chạm vào người.”
Excuse me?
Chúng ta có quen sao?
Anh tựa hồ nhìn thấu độc thoại nội tâm của tui, đặc biệt giải thích thêm, “Cậu có kinh nghiệm, tôi yên tâm hơn một chút.”
Hả? Tôi thì lấy đâu ra kinh nghiệm, anh yên tâm cái quái gì?
Tôi chưa kịp đuổi người anh ta đã giành trước một bước, nằm luôn lên giường bệnh.
Đó là giường để chữa bệnh và chăm sóc cho động vật cỡ lớn, người nọ nằm trên đó là thích hợp, không có nửa điểm bất hợp lý.
Hết cách rồi, cũng chỉ là thay thuốc mà thôi, hơn nữa cũng đều là đàn ông cả, còn đuổi nữa lại thành tư tưởng của tôi không thuần khiết.
Sự thực chứng minh, tâm lý vừa mới được kiến thiết không lâu lắm của tôi cũng rào rào sụp đổ.
Anh ta: “Tôi tự c.ởi quần, hay là cậu cởi giúp?”
Tôi: “…” Hả? Bác sĩ cũng phải phục vụ chu đáo thế sao?
Anh ta: “Tôi có phải cởi cả qu.ần lót hay không, vết thương ở bên trọng.”
Tôi: “Không cần, hơi đẩy ra là nhìn thấy rồi.” Huynh đệ của anh quá ưu tú, đau ở khố tự dưng anh muốn cởi qu.ần lót làm gì???
Anh ta: “Vậy cũng được”
Tôi: “…” Anh nuối tiếc cái gì đấy?
Anh ta: “Không thoát cũng tốt, tôi sợ làm cậu sợ.” (=))) thôiiii)
Tôi: “…” @__@
…
Tôi không nói một lời nào đổi thuốc cho người nọ, chỉ hi vọng có thể nhanh nhanh tỗng tiễn kẻ không mời mà đến này.
Lúc đổi thuốc anh ta nhịn đau không rên một tiếng, rốt cuộc cũng để tôi yên tĩnh được một lát.
Tôi không có nhiều kinh nghiệm đổi thuốc cho người khác, lúc dán miếng băng keo cuối cùng xong mới thở phào nhẹ nhõm.
Còn chưa thả lỏng hết anh ta đã lại lên tiếng.
“Ngày hôm nay hình như cậu hơi căng thẳng.”
Căng thẳng?
Là ý tứ gì?
Tôi thay thuốc thôi mà, làm sao lại căng thẳng?
Đột nhiên hồi tưởng lại tình cảnh lúc chúng tôi gặp nhau.
A a a! Trời xanh ơi, bỏ qua cho tôi đi, thật vất vả tôi mới quên đi lúng túng sao lại còn làm tôi nhớ lại làm gì nữa…
03.
Sau khi thương thế của người nọ tốt hơn, có đến nửa tháng anh ta không còn tới phòng bác sĩ thú y nữa.
Quá tốt rồi, cuộc sống của tôi lại trở về quỹ đạo bình thường.
Tôi hoàn thành kì thực tập, trở thành nhân viên chính thức của vườn thú Bình Hải.
Đúng vào lúc tôi chuẩn bị hưởng thụ khoảng thời gian bình ổn mỗi ngày, cuộc đời tôi nghênh đón lần đầu tiên chuyển việc, hoặc có thể nói là tăng chức, vì tự nhiên được tăng lương.
Tôi bị điều đến tiểu tổ đặc biệt Lang Vương, vườn thú có một hạng mục làm việc ở vùng hoang dã. Tôi gặp đồng nghiệp AB, rồi tới tổ trưởng D.
Thánh thần thiên địa ơi??!
Người hơn nửa tháng không gặp đi tới bắt tay với tôi, tủm tỉm cười nói: “Cậu có thể gọi tôi là tổ trưởng.”
Tôi mặt ngoài trấn định, nội tâm khóc chít chít.
Chuyện đã đến nước này rồi, tôi hối hận thì có kịp không?
Cho hỏi chi phí bồi thường hợp đồng là bao nhiêu thế? ToT