Chương : 59
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- Hương quản gia!
Vừa bước xuống phòng khách thì Lâm Phi Sương đã gọi. Một người phụ nữ trong bộ vest bước ra từ nhà bếp. Đến trước mặt bà, bà ấy cúi đầu kính cẩn.
- Phu nhân gọi tôi!
- Thức ăn đã chuẩn bị cả chưa? Thiếu gia cũng sắp về rồi đấy.
- Đã xong hết cả rồi, chỉ chờ thiếu gia về thì phu nhân và cậu có thể dùng bữa.
- Uhm!
Lâm Phi Sương gật đầu rồi đi đến bộ sofa ngồi xuống. Lấy remote mở tivi và xem tin tức, không lâu sau thì người hầu cũng mang cốc nước cam đặt lên bàn và lui vào trong. Đang tận hưởng không gian thư giãn đầy yên tĩnh sau những chuỗi ngày mệt mỏi vừa qua thì bỗng có vài tiếng động khiến bà khẽ nhíu mày.
- Bên đó không cần thiết đâu, mang đem cất hết đi. Còn chậu hoa bên kia nữa, mang ra sau nhà nốt.
Vừa nghe giọng nói thì đã biết là ai. Thở hắt một cái, Lâm Phi Sương đứng dậy đi ra cửa. Phong thái và dáng vẻ đều toát lên sự lịch thiệp, nhã nhặn của một quý bà thực thụ.
- Trời ơi, sao đặt ở đó. Mang qua bên này đi!
Trương Dĩnh chỉ tay vào góc trái của bậc thang để vào bên trong nhà. Còn vài ngày nữa là lễ cưới đến nơi nên cần phải sắp xếp lại sao cho hợp lý. Không những từng vật dụng mà còn cả trật tự trong ngôi nhà này nữa. Là Thiếu phu nhân Hạo Gia thì sao có thể lơ là mọi thứ.
- Đúng rồi! Ở đó! Cái này...
- Chuyện gì mà ồn ào vậy?
Vừa nghe giọng của Lâm Phi Sương thì Trương Dĩnh chợt nín bặt. Quay người nhìn ra sau thì cô thấy bà đang đứng ở cửa với sắc mặt khó chịu. Trạng thái càng thể hiện rõ hơn khi ánh mắt nhìn xung quanh và thấy mọi thứ đã bị dịch chuyển không như ban đầu. Đôi mày chau vào nhau, dù rất tức giận nhưng từ khi còn bé Lâm Phi Sương đã được dạy cách ứng xử thế nào cho tinh tế kèm với bản thân không phải là người nóng tính nên chỉ nhẹ nhàng cất lời.
- Tất cả mang lại vị trí ban đầu cho tôi. Còn con thì vào đây, bác cần nói chuyện một lúc.
Lâm Phi Sương vào trong trước, Trương Dĩnh cắn môi dưới đầy ấm ức nhưng rồi cũng vào theo. Vừa vào phòng khách thì cô đã thấy bà ấy nhàn nhã hớp một ngụm nước cam. Vừa ý ngồi xuống thì câu nói từ bà khiến cô sửng người.
- Đứng lên!
Đứng dậy trước bà, cô khép nép sang một bên. Chất giọng có vẻ ngây ngô, không hiểu ý nhưng trong lòng đã phần nào ấm ức.
- Bác có chuyện gì nói với con ạ?
- Con đang làm gì ở trước nhà vậy?- Đặt cốc cam xuống bàn, bà nhã nhặn hỏi.
- Con chỉ đang quán xuyến nhà cửa thôi.- Cô mỉm cười.- Vài ngày nữa con và Lê Đan đã là vợ chồng rồi mà.
- Vài ngày nữa là chuyện của vài ngày nữa. Con là phận phụ nữ, chẳng những bình thường mà còn là tiểu thư vọng tộc. Con nghĩ sao khi ngày nào con cũng lui tới nhà của hôn phu? Bác không cấm nhưng trừ khi đi ngủ thì hầu hết thời gian con đều ở đây. Con không có việc gì làm sao? Người ngoài nhìn vào thì thế nào?
- Bác, con vốn dĩ sẽ là con dâu Hạo Gia. Việc con làm bây giờ cũng là vì Hạo Gia. Lê Đan bên ngoài lo công việc thì đương nhiên con cũng phải phụ giúp anh ấy sắp xếp trật tự của gia đình.
- Trật tự ngôi nhà này xưa nay thế nào dù có con hay không cũng vẫn như thế. Thay vì lao tâm khổ trí vậy thì con có hoàn thành tốt vị trí của mình không? Con đã học cách làm thiếu phu nhân của Hạo Gia chưa? Từ cách đi, dáng đứng và cả lời ăn tiếng nói. Hạo Gia là một trong những gia tộc lâu đời. Không những Lê Đan được chú ý mà kể cả con cũng vậy. Nếu như vẫn chưa thông thạo thì hôm nay bác dạy con.- Nhướng một bên mày, Lâm Phi Sương đi ra phía sau cô ấy ngắm nhìn cơ thể chuẩn xác từng số đo từ trên xuống dưới.
- Con sẽ nghe bác chỉ dạy.- Đột nhiên lạnh sống lưng, Trương Dĩnh khẽ run người một cái.
- Tốt!- Bà mỉm môi rồi dõng dạc nói.- Quản gia Hương! Mang cho tôi ba quyển sách loại năm trăm trang.
Trương Dĩnh nhíu mày, không thể hiểu được ý đồ mà Lâm Phi Sương muốn. Bà ấy đang làm khó cô sao? Rõ ràng Anh Ngọc vẫn bình thường mà đến cô phải học với hỏi. Đúng là đáng ghét thật mà!
Hương quản gia mang ba quyển sách dày cộm đặt lên bàn, bà ấy cúi đầu kính cẩn.
- Sách của phu nhân đã có.
- Được rồi! Lui đi.
- Vâng!
Lâm Phi Sương cầm lấy một quyển sách lên và xem xét. Tấm lưng mảnh mai quay lại phía cô, chất giọng nhỏ nhẹ cũng êm đềm vang lên.
- Là một người phụ nữ ít nhiều gì cũng phải biết nấu ăn. Tuy rằng có người hầu kẻ hạ nhưng đôi lúc cũng phải tự tay mình nấu nướng để tạo một bầu không khí khác lạ. Và đã là người Hạo Gia thì phải biết lễ độ, đi đứng phải nhẹ nhàng, ăn nói từ tốn.
Lấy ba quyển sách giữ thăng bằng ở đỉnh đầu, hai tay nhẹ đặt lên nhau trước bụng, Lâm Phi Sương uyển chuyển bước từng bước đầy kiêu sa. Vốn dĩ Anh Ngọc cũng sẽ học như thế này nhưng do mang thai nên không tiện chỉ bảo. Nói bà khó dễ là không đúng. Thiếu phu nhân Hạo Gia không những là cái danh phận mà đôi khi còn phải cùng Lê Đan dự những buổi tiệc thượng lưu. Có lẽ Trương Dĩnh cũng biết rõ điều này. Ban đầu là tiểu thư là khác còn khi về làm dâu thì lại là một chuyện khác.
- Ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh. Lúc nào cũng phải tưởng tượng mình là một cô hoa hậu danh giá. Tuyệt đối không được cúi đầu, vương miện ắt hẳn sẽ rơi.
Ba quyển sách an phận nằm yên trên đầu của Lâm Phi Sương khiến Trương Dĩnh không khỏi khâm phục. Trước giờ cô chỉ được dạy giữ một quyển trên đỉnh đầu và chỉ là loại mỏng, những nghi thức cũng đã được học qua nhưng nào lại khó khăn như lời bà nói chứ.
Không chần chờ lấy cả ba quyển đặt lên đỉnh đầu Trương Dĩnh. Khá bất ngờ trước hành động của bà nên cô vô tình làm chúng lung lay suýt rơi xuống đất.
- Thẳng lưng!
Chất giọng trở nên đang thép khiến Trương Dĩnh sững sờ. Cô không ngờ Lâm Phi Sương lại còn có bộ mặt nghiêm khắc đến như vậy.
- Đi!
*Bộp, bộp, bộp*
Vừa mới chuyển động cơ thể thì cả ba quyển luân phiên nhau rơi xuống đất. Lùi người lại, thấy sắc mặt của Lâm Phi Sương không được vui vẻ thì cô vội vàng cúi xuống nhặt chúng lên. Cuộc đời Trương Dĩnh rơi tiền còn chả thèm mảy may đến vậy mà bây giờ lại cuống cuồng nhặt những quyển sách chết tiệt này chỉ vì ánh mắt sắc bén của bà ta.
- Từ nhỏ con đã được học những thứ này kia mà. Trương Dĩnh! Không lẽ vừa đi du học một thời gian mà con đã quên hết hay sao?
Ngồi trên chiếc sofa, Lâm Phi Sương lộng lẫy như một bà hoàng. Tuy không khoác lên người những bộ váy đắt tiền nhưng thần thái của bà vẫn toát lên một cách quý phái. Ánh mắt nhìn chăm chăm vào Trương Dĩnh, từng câu chữ tuy nhẹ nhàng nhưng cứ như là rít qua tai cô vậy.
- Với một tiểu thư của Trương Thị như con, bác sẽ không bao giờ chấp nhận sai sót này. Làm lại!
Người hầu đi đến lấy ba quyển sách đặt ngay ngắn trên đầu của Trương Dĩnh. Tuy rằng không thể chịu đựng được nhưng suy nghĩ lại vì đại cuộc sau này, vì Lê Đan nên cô cố gắng kềm nén lại ấm ức của bản thân. Sau này bước vào Hạo Gia rồi thì đừng hòng ai lên mặt dạy bảo. Vài ngày thôi, chỉ vài ngày nữa mà thôi.
- Làm lại!
Chuyện đâu cũng vào đấy. Dù cho Trương Dĩnh có cố gắng ra sao thì chồng sách vẫn không thể yên được. Cứ nhấc chân chưa bước thì nó đã ngã mất rồi. Thời gian cứ trôi qua và trôi qua. Trương Dĩnh đã thử biết bao nhiêu lần thì khá khẩm nhất vẫn chỉ được hai bước. Lâm Phi Sương trông vậy lại nhàn nhã vô cùng. Hết dùng xong nước cam thì tiếp tục rót trà và xem báo.
Đến khi những tiếng lộp bộp càng lúc càng nhiều hơn thì bà gấp tờ báo lại rồi đặt lên bàn. Đứng dậy nhìn Trương Dĩnh, chỉ nói vài lời rồi vô tình bước đi.
- Khi nào có thể đi một cách thoải mái nhất thì hãy đến đây tìm bác. Hoàn thành xong cách đi đứng thì lại đến nấu ăn.
Trương Dĩnh cắn môi dưới, quả là không phục. Tại sao đối với Hoàng Anh Ngọc bà lại mềm mỏng nhưng với cô lại khắt khe như vậy cớ chứ?
- Bác! Tại sao bác cứ làm khó con vậy? Anh Ngọc ngày trước không khi nào phải thực hiện những quy tắc rườm rà như thế này.
Nghe Trương Dĩnh nói thì Lâm Phi Sương liền dừng bước. Đang quay lưng về phía cô thì bà xoay người, mặt đối mặt. Đôi môi cũng mỉm cười đầy khó hiểu.
- Đơn giản vì Anh Ngọc là con dâu của Hạo Gia.
Câu trả lời từ bà càng khiến Trương Dĩnh thêm tức giận. Rõ ràng là bà thiên vị. Trong mắt Lâm Phi Sương lúc nào cũng Anh Ngọc, Anh Ngọc và Anh Ngọc. Cô ta có gì hơn cô? Hoàng Anh Ngọc không có tiền. Xuất thân chỉ thuộc hạng bần hàn của xã hội. Cô ta cũng không hiểu lễ nghi. Cô ta cũng chưa từng biết làm một người thượng lưu thì sẽ ra làm sao. Và cô ta chưa bao giờ thôi sống giả tạo. Miệng nói buông tay nhưng lúc nào cũng cố xuất hiện trước mắt Lê Đan. Như vậy là con dâu Hạo Gia ư?
Ánh mắt không hề chứa một tia nào gọi là sợ sệt hay nhịn nhục. Lâm Phi Sương liếc mắt, chất giọng cũng trở nên cứng nhắc.
- Đã là người của Hạo Gia, không những cử chỉ phải đẹp mà còn phải biết kính trọng người lớn tuổi bất kể là ai đi chăng nữa. Nếu còn tái phạm thì chắc chắn bác sẽ càng khắc khe hơn.
...
Anh Ngọc xuống xe đi vào bên trong shop hoa. Giang Vũ Hiên này cũng thật là... Tối qua một hai nhất quyết đưa cô đi làm cho bằng được dù cô luôn miệng từ chối nhưng rồi tới sáng lại không nói không rằng mà biến mất tăm. Mai mốt tốt nhất tự mình lo cho mình, chờ với đợi thế này lại thêm phiền hà người khác. Chắc anh cũng có việc gấp nên mới không đến được, ấy vậy cũng không gọi cho cô một cuộc. Hôm nay đi làm trễ không biết Dăng Lãng đã bày hàng ra hết chưa?
Mở cửa đi vào trong, không gian vắng lặng như tờ. Thằng nhóc này không biết làm gì mà hôm nay lại treo nhiều băng vải lớn khắp nơi như thế? Có lẽ Dăng Lãng đã đi đâu đó rồi, thôi thì cô tiếp tục công việc cắm hoa vậy. Chiều hôm qua lại vừa nhận thêm một đơn hàng ngon nghẻ, đúng là không sai khi bảo Dăng Lãng thuê nơi đây. Vừa thoáng đãng lại vừa dễ dàng để khách hàng chú ý.
*Bụp, bụp*
- Happy birthday Anh Ngọc!!!
Anh Ngọc đang cắm hoa thì đột nhiên có pháo hoa nổ đùng đoàn. Giật mình hoảng hốt, cô quay người ra sau thì thấy Lam Trạch, Tiểu Khuê, Dăng Lãng và cả Giang Vũ Hiên nữa. Trên tay Tiểu Khuê là một chiếc bánh kem hình trái tim vừa phải. Thấy mọi người có mặt cùng ăn mừng sinh nhật thứ 24 khiến Anh Ngọc không khỏi xúc động và vui mừng. Ít ra cô còn cảm nhận được mình vẫn còn quan trọng với rất nhiều người. Tuy rằng rất xúc động nhưng không khỏi khiến cô buồn cười. Bánh kem trái tim là yêu thương thì cũng phải đi kèm với tạo hình những bông hoa hồng tượng trưng cho tình yêu phải không? Ấy vậy mà vẫn là hoa đấy nhưng lại là loại hoa hướng dương mà cô thích. Ấy vậy mà với Anh Ngọc lại thấy đẹp vô cùng. Đẹp từ chiếc bánh và đẹp từ tình người.
- Cảm ơn mọi người rất nhiều.
- Hôm nay chúng ta cùng xả láng chứ nhỉ?
Dăng lãng cùng Lam Trạch hào hứng chạy xung quanh gỡ những băng vải đầy màu sắc. Bên trong đó là bong bóng và rất nhiều dây ruy băng được trang trí rất đẹp. Không khí cũng rất vui vẻ, ấm áp.
- Mọi người cất công trang trí thế này, lại còn bắn pháo nữa. Thật là em cũng không biết phải cảm ơn thế nào cho hết.
- Không sao! Cứ thoải mái đi, mình và Dăng Lãng sẽ dọn tàn cuộc.- Tiểu Khuê hào hứng cười tươi.
- Mỗi năm một lần thì phải cho đáng chứ.- Lam Trạch đưa hộp quà cho cô và nháy mắt.
- Em cảm ơn anh!
Anh Ngọc mỉm cười đứng dậy nhận lấy quà và bánh kem từ Tiểu Khuê, mỗi người đều có một món quà cho cô nhưng đặt biệt lại là của Vũ Hiên. Chiếc hộp của anh nhỏ gọn, mang một màu đỏ khiến người khác phải chú ý.
- Quà của ba người bọn anh không gấp gáp đâu, quà của ai kia quan trọng hơn nhiều.- Lam Trạch nói bâng quơ, ánh mắt khẽ liếc nhìn Vũ Hiên một cái.
Giang Vũ Hiên bước đến đối diện với Anh Ngọc. Ánh mắt nhìn cô chứa đầy những tia dịu dàng. Cũng vẫn là nụ cười tưới đến tít cả mắt, Vũ Hiên chìa chiếc hộp ra phía trước rồi mở ra. Anh Ngọc mím môi, giật bắn người khi thấy được món quà từ anh. Không những nó làm cô ngạc nhiên mà còn khiến cho ba người còn lại há hốc mồm. Đến người tầm cỡ như Lam Trạch mà còn không kềm được cảm xúc thì huống chi hai người còn lại.
Bên trong chiếc hộp là một sợi dây chuyền kim cương được lấy cảm hứng mặt trời. Cứ như là một bông hoa luôn vươn mình đón nắng sớm vậy. Anh Ngọc chính là bông hoa đẹp nhất, luôn bất khuất và kiên cường dẫu có gặp khó khăn.
- Tặng em! Người phụ nữ đối với anh là tuyệt vời nhất.
Ba người kia không hẹn mà thay nhau rùng mình. Tiểu Khuê vốn dĩ rất thích lãng mạn, Lam Trạch cũng nhiều lần thổ lộ nhưng sao hôm nay cô lại không chịu được với mật ngọt như thế này. Thấy họ nhìn mình cười cười, thêm cả lời nói của Vũ Hiên nên cả gương mặt của Anh Ngọc lập tức đỏ như gấc. Lùi lại vài bước, cô ấp úng.
- Vũ Hiên...cái này...
- Quà sinh nhật mà em còn không muốn nhận sao?- Ánh mắt của anh nhanh chóng thay đổi, tức khắc liền chùng xuống.
- Không phải!- Cô xua tay.- Nhưng nó vốn dĩ quá lớn đối với em. Không cần quà cũng được, anh đến đây là em vui rồi. Em biết giá trị của nó không hề nhỏ.
- Nó thế nào không quan trọng, việc quan trọng nó chính là của em rồi.
Lấy sợi dây chuyền đầy cẩn trọng, Giang Vũ Hiên cầm nó bằng cả hai tay.
- Anh sẽ đeo cho em.
Anh Ngọc lưỡng lự, không biết phải làm thế nào. Nhận nó thì không được mà không muốn nhận cũng không xong. Cô phải nên làm gì đây? Thật sự Vũ Hiên làm cô cảm thấy rất khó xử.
- Quà sinh nhật mà, em nhận đi.- Lam Trạch thấy cô có vẻ nghĩ ngợi nên đã lên tiếng nhắc nhở.
Nhìn xung quanh thấy ai cũng gật đầu ủng hộ, Anh Ngọc ái ngại nhìn Vũ Hiên rồi gật nhẹ đầu. Sợi dây chuyền kiêu sa được đeo vào cổ của cô, từng viên kim cương đều không ngừng lấp lánh. Ở cự li gần, anh chăm chú ngắm nhìn nét đẹp mộc mạc ấy. Cô không xinh đẹp xuất sắc như những người phụ nữ anh từng gặp nhưng lại là người khiến con tim của anh u mê đến lạ kỳ.
- Tôi đến giao hoa ạ! Cho hỏi ai là Hoàng Anh Ngọc?
Nghe tiếng của người shipper, tất cả mọi người đều nhìn ra phía cửa thì thấy một người con trai ôm một bó hoa to. Ai nấy đều lấy làm khó hiểu, đây là shop hoa mà lại có người giao hoa đến sao?
- Là tôi!
Anh Ngọc đặt bánh kem và quà lên bàn rồi đi đến trước anh ta.
- Một người giấu tên đã tặng cho cô một đoá hướng dương. Có cả lời nhắn bên trong.
- Cảm ơn anh nhiều lắm.
- Không có gì, chào cô.
Anh Ngọc nhận bó hoa trong sự nghi hoặc của mọi người. Đặc biệt là Giang Vũ Hiên, có lẽ anh đã biết được gì đó.
Ôm chặt bó hoa trong lòng, chợt tim của cô đau nhói khó tả. Một cảm giác quen thuộc ập đến khiến cảm xúc càng dâng lên. Chẳng hiểu sao Anh Ngọc lại nhớ đến người đó, cũng rất mong rằng đây là của anh ấy gửi tặng. Mở tấm thiệp xinh xắn ra, bên trong là nét chữ đều đều thẳng tắp và đầy quen thuộc.
"Chúc em hạnh phúc và thành công hơn ở tuổi 24. Yêu em!"
- Hương quản gia!
Vừa bước xuống phòng khách thì Lâm Phi Sương đã gọi. Một người phụ nữ trong bộ vest bước ra từ nhà bếp. Đến trước mặt bà, bà ấy cúi đầu kính cẩn.
- Phu nhân gọi tôi!
- Thức ăn đã chuẩn bị cả chưa? Thiếu gia cũng sắp về rồi đấy.
- Đã xong hết cả rồi, chỉ chờ thiếu gia về thì phu nhân và cậu có thể dùng bữa.
- Uhm!
Lâm Phi Sương gật đầu rồi đi đến bộ sofa ngồi xuống. Lấy remote mở tivi và xem tin tức, không lâu sau thì người hầu cũng mang cốc nước cam đặt lên bàn và lui vào trong. Đang tận hưởng không gian thư giãn đầy yên tĩnh sau những chuỗi ngày mệt mỏi vừa qua thì bỗng có vài tiếng động khiến bà khẽ nhíu mày.
- Bên đó không cần thiết đâu, mang đem cất hết đi. Còn chậu hoa bên kia nữa, mang ra sau nhà nốt.
Vừa nghe giọng nói thì đã biết là ai. Thở hắt một cái, Lâm Phi Sương đứng dậy đi ra cửa. Phong thái và dáng vẻ đều toát lên sự lịch thiệp, nhã nhặn của một quý bà thực thụ.
- Trời ơi, sao đặt ở đó. Mang qua bên này đi!
Trương Dĩnh chỉ tay vào góc trái của bậc thang để vào bên trong nhà. Còn vài ngày nữa là lễ cưới đến nơi nên cần phải sắp xếp lại sao cho hợp lý. Không những từng vật dụng mà còn cả trật tự trong ngôi nhà này nữa. Là Thiếu phu nhân Hạo Gia thì sao có thể lơ là mọi thứ.
- Đúng rồi! Ở đó! Cái này...
- Chuyện gì mà ồn ào vậy?
Vừa nghe giọng của Lâm Phi Sương thì Trương Dĩnh chợt nín bặt. Quay người nhìn ra sau thì cô thấy bà đang đứng ở cửa với sắc mặt khó chịu. Trạng thái càng thể hiện rõ hơn khi ánh mắt nhìn xung quanh và thấy mọi thứ đã bị dịch chuyển không như ban đầu. Đôi mày chau vào nhau, dù rất tức giận nhưng từ khi còn bé Lâm Phi Sương đã được dạy cách ứng xử thế nào cho tinh tế kèm với bản thân không phải là người nóng tính nên chỉ nhẹ nhàng cất lời.
- Tất cả mang lại vị trí ban đầu cho tôi. Còn con thì vào đây, bác cần nói chuyện một lúc.
Lâm Phi Sương vào trong trước, Trương Dĩnh cắn môi dưới đầy ấm ức nhưng rồi cũng vào theo. Vừa vào phòng khách thì cô đã thấy bà ấy nhàn nhã hớp một ngụm nước cam. Vừa ý ngồi xuống thì câu nói từ bà khiến cô sửng người.
- Đứng lên!
Đứng dậy trước bà, cô khép nép sang một bên. Chất giọng có vẻ ngây ngô, không hiểu ý nhưng trong lòng đã phần nào ấm ức.
- Bác có chuyện gì nói với con ạ?
- Con đang làm gì ở trước nhà vậy?- Đặt cốc cam xuống bàn, bà nhã nhặn hỏi.
- Con chỉ đang quán xuyến nhà cửa thôi.- Cô mỉm cười.- Vài ngày nữa con và Lê Đan đã là vợ chồng rồi mà.
- Vài ngày nữa là chuyện của vài ngày nữa. Con là phận phụ nữ, chẳng những bình thường mà còn là tiểu thư vọng tộc. Con nghĩ sao khi ngày nào con cũng lui tới nhà của hôn phu? Bác không cấm nhưng trừ khi đi ngủ thì hầu hết thời gian con đều ở đây. Con không có việc gì làm sao? Người ngoài nhìn vào thì thế nào?
- Bác, con vốn dĩ sẽ là con dâu Hạo Gia. Việc con làm bây giờ cũng là vì Hạo Gia. Lê Đan bên ngoài lo công việc thì đương nhiên con cũng phải phụ giúp anh ấy sắp xếp trật tự của gia đình.
- Trật tự ngôi nhà này xưa nay thế nào dù có con hay không cũng vẫn như thế. Thay vì lao tâm khổ trí vậy thì con có hoàn thành tốt vị trí của mình không? Con đã học cách làm thiếu phu nhân của Hạo Gia chưa? Từ cách đi, dáng đứng và cả lời ăn tiếng nói. Hạo Gia là một trong những gia tộc lâu đời. Không những Lê Đan được chú ý mà kể cả con cũng vậy. Nếu như vẫn chưa thông thạo thì hôm nay bác dạy con.- Nhướng một bên mày, Lâm Phi Sương đi ra phía sau cô ấy ngắm nhìn cơ thể chuẩn xác từng số đo từ trên xuống dưới.
- Con sẽ nghe bác chỉ dạy.- Đột nhiên lạnh sống lưng, Trương Dĩnh khẽ run người một cái.
- Tốt!- Bà mỉm môi rồi dõng dạc nói.- Quản gia Hương! Mang cho tôi ba quyển sách loại năm trăm trang.
Trương Dĩnh nhíu mày, không thể hiểu được ý đồ mà Lâm Phi Sương muốn. Bà ấy đang làm khó cô sao? Rõ ràng Anh Ngọc vẫn bình thường mà đến cô phải học với hỏi. Đúng là đáng ghét thật mà!
Hương quản gia mang ba quyển sách dày cộm đặt lên bàn, bà ấy cúi đầu kính cẩn.
- Sách của phu nhân đã có.
- Được rồi! Lui đi.
- Vâng!
Lâm Phi Sương cầm lấy một quyển sách lên và xem xét. Tấm lưng mảnh mai quay lại phía cô, chất giọng nhỏ nhẹ cũng êm đềm vang lên.
- Là một người phụ nữ ít nhiều gì cũng phải biết nấu ăn. Tuy rằng có người hầu kẻ hạ nhưng đôi lúc cũng phải tự tay mình nấu nướng để tạo một bầu không khí khác lạ. Và đã là người Hạo Gia thì phải biết lễ độ, đi đứng phải nhẹ nhàng, ăn nói từ tốn.
Lấy ba quyển sách giữ thăng bằng ở đỉnh đầu, hai tay nhẹ đặt lên nhau trước bụng, Lâm Phi Sương uyển chuyển bước từng bước đầy kiêu sa. Vốn dĩ Anh Ngọc cũng sẽ học như thế này nhưng do mang thai nên không tiện chỉ bảo. Nói bà khó dễ là không đúng. Thiếu phu nhân Hạo Gia không những là cái danh phận mà đôi khi còn phải cùng Lê Đan dự những buổi tiệc thượng lưu. Có lẽ Trương Dĩnh cũng biết rõ điều này. Ban đầu là tiểu thư là khác còn khi về làm dâu thì lại là một chuyện khác.
- Ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh. Lúc nào cũng phải tưởng tượng mình là một cô hoa hậu danh giá. Tuyệt đối không được cúi đầu, vương miện ắt hẳn sẽ rơi.
Ba quyển sách an phận nằm yên trên đầu của Lâm Phi Sương khiến Trương Dĩnh không khỏi khâm phục. Trước giờ cô chỉ được dạy giữ một quyển trên đỉnh đầu và chỉ là loại mỏng, những nghi thức cũng đã được học qua nhưng nào lại khó khăn như lời bà nói chứ.
Không chần chờ lấy cả ba quyển đặt lên đỉnh đầu Trương Dĩnh. Khá bất ngờ trước hành động của bà nên cô vô tình làm chúng lung lay suýt rơi xuống đất.
- Thẳng lưng!
Chất giọng trở nên đang thép khiến Trương Dĩnh sững sờ. Cô không ngờ Lâm Phi Sương lại còn có bộ mặt nghiêm khắc đến như vậy.
- Đi!
*Bộp, bộp, bộp*
Vừa mới chuyển động cơ thể thì cả ba quyển luân phiên nhau rơi xuống đất. Lùi người lại, thấy sắc mặt của Lâm Phi Sương không được vui vẻ thì cô vội vàng cúi xuống nhặt chúng lên. Cuộc đời Trương Dĩnh rơi tiền còn chả thèm mảy may đến vậy mà bây giờ lại cuống cuồng nhặt những quyển sách chết tiệt này chỉ vì ánh mắt sắc bén của bà ta.
- Từ nhỏ con đã được học những thứ này kia mà. Trương Dĩnh! Không lẽ vừa đi du học một thời gian mà con đã quên hết hay sao?
Ngồi trên chiếc sofa, Lâm Phi Sương lộng lẫy như một bà hoàng. Tuy không khoác lên người những bộ váy đắt tiền nhưng thần thái của bà vẫn toát lên một cách quý phái. Ánh mắt nhìn chăm chăm vào Trương Dĩnh, từng câu chữ tuy nhẹ nhàng nhưng cứ như là rít qua tai cô vậy.
- Với một tiểu thư của Trương Thị như con, bác sẽ không bao giờ chấp nhận sai sót này. Làm lại!
Người hầu đi đến lấy ba quyển sách đặt ngay ngắn trên đầu của Trương Dĩnh. Tuy rằng không thể chịu đựng được nhưng suy nghĩ lại vì đại cuộc sau này, vì Lê Đan nên cô cố gắng kềm nén lại ấm ức của bản thân. Sau này bước vào Hạo Gia rồi thì đừng hòng ai lên mặt dạy bảo. Vài ngày thôi, chỉ vài ngày nữa mà thôi.
- Làm lại!
Chuyện đâu cũng vào đấy. Dù cho Trương Dĩnh có cố gắng ra sao thì chồng sách vẫn không thể yên được. Cứ nhấc chân chưa bước thì nó đã ngã mất rồi. Thời gian cứ trôi qua và trôi qua. Trương Dĩnh đã thử biết bao nhiêu lần thì khá khẩm nhất vẫn chỉ được hai bước. Lâm Phi Sương trông vậy lại nhàn nhã vô cùng. Hết dùng xong nước cam thì tiếp tục rót trà và xem báo.
Đến khi những tiếng lộp bộp càng lúc càng nhiều hơn thì bà gấp tờ báo lại rồi đặt lên bàn. Đứng dậy nhìn Trương Dĩnh, chỉ nói vài lời rồi vô tình bước đi.
- Khi nào có thể đi một cách thoải mái nhất thì hãy đến đây tìm bác. Hoàn thành xong cách đi đứng thì lại đến nấu ăn.
Trương Dĩnh cắn môi dưới, quả là không phục. Tại sao đối với Hoàng Anh Ngọc bà lại mềm mỏng nhưng với cô lại khắt khe như vậy cớ chứ?
- Bác! Tại sao bác cứ làm khó con vậy? Anh Ngọc ngày trước không khi nào phải thực hiện những quy tắc rườm rà như thế này.
Nghe Trương Dĩnh nói thì Lâm Phi Sương liền dừng bước. Đang quay lưng về phía cô thì bà xoay người, mặt đối mặt. Đôi môi cũng mỉm cười đầy khó hiểu.
- Đơn giản vì Anh Ngọc là con dâu của Hạo Gia.
Câu trả lời từ bà càng khiến Trương Dĩnh thêm tức giận. Rõ ràng là bà thiên vị. Trong mắt Lâm Phi Sương lúc nào cũng Anh Ngọc, Anh Ngọc và Anh Ngọc. Cô ta có gì hơn cô? Hoàng Anh Ngọc không có tiền. Xuất thân chỉ thuộc hạng bần hàn của xã hội. Cô ta cũng không hiểu lễ nghi. Cô ta cũng chưa từng biết làm một người thượng lưu thì sẽ ra làm sao. Và cô ta chưa bao giờ thôi sống giả tạo. Miệng nói buông tay nhưng lúc nào cũng cố xuất hiện trước mắt Lê Đan. Như vậy là con dâu Hạo Gia ư?
Ánh mắt không hề chứa một tia nào gọi là sợ sệt hay nhịn nhục. Lâm Phi Sương liếc mắt, chất giọng cũng trở nên cứng nhắc.
- Đã là người của Hạo Gia, không những cử chỉ phải đẹp mà còn phải biết kính trọng người lớn tuổi bất kể là ai đi chăng nữa. Nếu còn tái phạm thì chắc chắn bác sẽ càng khắc khe hơn.
...
Anh Ngọc xuống xe đi vào bên trong shop hoa. Giang Vũ Hiên này cũng thật là... Tối qua một hai nhất quyết đưa cô đi làm cho bằng được dù cô luôn miệng từ chối nhưng rồi tới sáng lại không nói không rằng mà biến mất tăm. Mai mốt tốt nhất tự mình lo cho mình, chờ với đợi thế này lại thêm phiền hà người khác. Chắc anh cũng có việc gấp nên mới không đến được, ấy vậy cũng không gọi cho cô một cuộc. Hôm nay đi làm trễ không biết Dăng Lãng đã bày hàng ra hết chưa?
Mở cửa đi vào trong, không gian vắng lặng như tờ. Thằng nhóc này không biết làm gì mà hôm nay lại treo nhiều băng vải lớn khắp nơi như thế? Có lẽ Dăng Lãng đã đi đâu đó rồi, thôi thì cô tiếp tục công việc cắm hoa vậy. Chiều hôm qua lại vừa nhận thêm một đơn hàng ngon nghẻ, đúng là không sai khi bảo Dăng Lãng thuê nơi đây. Vừa thoáng đãng lại vừa dễ dàng để khách hàng chú ý.
*Bụp, bụp*
- Happy birthday Anh Ngọc!!!
Anh Ngọc đang cắm hoa thì đột nhiên có pháo hoa nổ đùng đoàn. Giật mình hoảng hốt, cô quay người ra sau thì thấy Lam Trạch, Tiểu Khuê, Dăng Lãng và cả Giang Vũ Hiên nữa. Trên tay Tiểu Khuê là một chiếc bánh kem hình trái tim vừa phải. Thấy mọi người có mặt cùng ăn mừng sinh nhật thứ 24 khiến Anh Ngọc không khỏi xúc động và vui mừng. Ít ra cô còn cảm nhận được mình vẫn còn quan trọng với rất nhiều người. Tuy rằng rất xúc động nhưng không khỏi khiến cô buồn cười. Bánh kem trái tim là yêu thương thì cũng phải đi kèm với tạo hình những bông hoa hồng tượng trưng cho tình yêu phải không? Ấy vậy mà vẫn là hoa đấy nhưng lại là loại hoa hướng dương mà cô thích. Ấy vậy mà với Anh Ngọc lại thấy đẹp vô cùng. Đẹp từ chiếc bánh và đẹp từ tình người.
- Cảm ơn mọi người rất nhiều.
- Hôm nay chúng ta cùng xả láng chứ nhỉ?
Dăng lãng cùng Lam Trạch hào hứng chạy xung quanh gỡ những băng vải đầy màu sắc. Bên trong đó là bong bóng và rất nhiều dây ruy băng được trang trí rất đẹp. Không khí cũng rất vui vẻ, ấm áp.
- Mọi người cất công trang trí thế này, lại còn bắn pháo nữa. Thật là em cũng không biết phải cảm ơn thế nào cho hết.
- Không sao! Cứ thoải mái đi, mình và Dăng Lãng sẽ dọn tàn cuộc.- Tiểu Khuê hào hứng cười tươi.
- Mỗi năm một lần thì phải cho đáng chứ.- Lam Trạch đưa hộp quà cho cô và nháy mắt.
- Em cảm ơn anh!
Anh Ngọc mỉm cười đứng dậy nhận lấy quà và bánh kem từ Tiểu Khuê, mỗi người đều có một món quà cho cô nhưng đặt biệt lại là của Vũ Hiên. Chiếc hộp của anh nhỏ gọn, mang một màu đỏ khiến người khác phải chú ý.
- Quà của ba người bọn anh không gấp gáp đâu, quà của ai kia quan trọng hơn nhiều.- Lam Trạch nói bâng quơ, ánh mắt khẽ liếc nhìn Vũ Hiên một cái.
Giang Vũ Hiên bước đến đối diện với Anh Ngọc. Ánh mắt nhìn cô chứa đầy những tia dịu dàng. Cũng vẫn là nụ cười tưới đến tít cả mắt, Vũ Hiên chìa chiếc hộp ra phía trước rồi mở ra. Anh Ngọc mím môi, giật bắn người khi thấy được món quà từ anh. Không những nó làm cô ngạc nhiên mà còn khiến cho ba người còn lại há hốc mồm. Đến người tầm cỡ như Lam Trạch mà còn không kềm được cảm xúc thì huống chi hai người còn lại.
Bên trong chiếc hộp là một sợi dây chuyền kim cương được lấy cảm hứng mặt trời. Cứ như là một bông hoa luôn vươn mình đón nắng sớm vậy. Anh Ngọc chính là bông hoa đẹp nhất, luôn bất khuất và kiên cường dẫu có gặp khó khăn.
- Tặng em! Người phụ nữ đối với anh là tuyệt vời nhất.
Ba người kia không hẹn mà thay nhau rùng mình. Tiểu Khuê vốn dĩ rất thích lãng mạn, Lam Trạch cũng nhiều lần thổ lộ nhưng sao hôm nay cô lại không chịu được với mật ngọt như thế này. Thấy họ nhìn mình cười cười, thêm cả lời nói của Vũ Hiên nên cả gương mặt của Anh Ngọc lập tức đỏ như gấc. Lùi lại vài bước, cô ấp úng.
- Vũ Hiên...cái này...
- Quà sinh nhật mà em còn không muốn nhận sao?- Ánh mắt của anh nhanh chóng thay đổi, tức khắc liền chùng xuống.
- Không phải!- Cô xua tay.- Nhưng nó vốn dĩ quá lớn đối với em. Không cần quà cũng được, anh đến đây là em vui rồi. Em biết giá trị của nó không hề nhỏ.
- Nó thế nào không quan trọng, việc quan trọng nó chính là của em rồi.
Lấy sợi dây chuyền đầy cẩn trọng, Giang Vũ Hiên cầm nó bằng cả hai tay.
- Anh sẽ đeo cho em.
Anh Ngọc lưỡng lự, không biết phải làm thế nào. Nhận nó thì không được mà không muốn nhận cũng không xong. Cô phải nên làm gì đây? Thật sự Vũ Hiên làm cô cảm thấy rất khó xử.
- Quà sinh nhật mà, em nhận đi.- Lam Trạch thấy cô có vẻ nghĩ ngợi nên đã lên tiếng nhắc nhở.
Nhìn xung quanh thấy ai cũng gật đầu ủng hộ, Anh Ngọc ái ngại nhìn Vũ Hiên rồi gật nhẹ đầu. Sợi dây chuyền kiêu sa được đeo vào cổ của cô, từng viên kim cương đều không ngừng lấp lánh. Ở cự li gần, anh chăm chú ngắm nhìn nét đẹp mộc mạc ấy. Cô không xinh đẹp xuất sắc như những người phụ nữ anh từng gặp nhưng lại là người khiến con tim của anh u mê đến lạ kỳ.
- Tôi đến giao hoa ạ! Cho hỏi ai là Hoàng Anh Ngọc?
Nghe tiếng của người shipper, tất cả mọi người đều nhìn ra phía cửa thì thấy một người con trai ôm một bó hoa to. Ai nấy đều lấy làm khó hiểu, đây là shop hoa mà lại có người giao hoa đến sao?
- Là tôi!
Anh Ngọc đặt bánh kem và quà lên bàn rồi đi đến trước anh ta.
- Một người giấu tên đã tặng cho cô một đoá hướng dương. Có cả lời nhắn bên trong.
- Cảm ơn anh nhiều lắm.
- Không có gì, chào cô.
Anh Ngọc nhận bó hoa trong sự nghi hoặc của mọi người. Đặc biệt là Giang Vũ Hiên, có lẽ anh đã biết được gì đó.
Ôm chặt bó hoa trong lòng, chợt tim của cô đau nhói khó tả. Một cảm giác quen thuộc ập đến khiến cảm xúc càng dâng lên. Chẳng hiểu sao Anh Ngọc lại nhớ đến người đó, cũng rất mong rằng đây là của anh ấy gửi tặng. Mở tấm thiệp xinh xắn ra, bên trong là nét chữ đều đều thẳng tắp và đầy quen thuộc.
"Chúc em hạnh phúc và thành công hơn ở tuổi 24. Yêu em!"