Chương 73
Bội Văn sững sờ tại chỗ, Kỷ Du Thanh như có thể dự đoán được trong lòng cô nghĩ gì, chuyện này sao phải giấu Đường Nghiên.
Kỷ Du Thanh quay trở lại văn phòng, vừa mở cửa bước vào đã thấy mọi người tụm vào nói nhỏ, cô đi qua coi như không có gì đơn giản tiến vào phòng làm việc của mình thu dọn bàn làm việc để khi quay lại không có bám bụi.
(Cốc cốc cốc)
Kỷ Du Thanh nghe tiếng ngẩng đầu thấy bội văn, khẽ nói: " Vào đi".
Bội Văn quay lại liếc nhìn mọi người với ánh mắt tò mò, cuối cùng đóng cửa lại.
"Chị, đây là mẫu đơn đình chỉ mà em vừa đến phòng nhân sự xin, bị trừ năm phần trăm tiền lương năm nay, bọn họ làm vậy thật quá đáng mà."
Kỷ Du Thanh đưa tay nhận lấy, không thèm nhìn, nhét vào một đống văn kiện, bình tĩnh nói: " Một chút tiền thôi mà."
Bội Văn còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng lại bị câu nói này làm nghẹn lại, số tiền này có thể không nhiều đối với Kỷ Du Thanh, nhưng đối với một người lương tháng ít ỏi như cô thì khác nào đi làm không công mấy tháng, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy không vui.
Ngay lúc Bội Văn đang vô cùng chán nản, Kỷ Du Thanh đã thu dọn đồ đạc gọn gàng, quay người lại mỉm cười với cô, giọng điệu thoải mái đến không tưởng: "Coi như một kỳ nghỉ dài ngày đi cũng lâu rồi chị chưa có nghỉ" nói xong thì vươn vai một cách lười biếng.
Bội Văn nhếch môi, cười khổ, nhưng cô thực sự không thể cười được.
"Chị, chị... thực sự nghĩ vậy sao? em sợ lần này chị bị đình chỉ là do Lý văn Bình. Ông chủ vẫn luôn coi trọng chị chuyện này dù nghiêm trọng đến đâu cũng không phải là đình chỉ, em lo lắng..."
"Em lo lắng cái gì?" Kỷ Du Thanh khoanh tay cười hỏi: "Sợ vị trí của chị sẽ bị thay thế?"
Bội Văn có vẻ xấu hổ im lặng gật đầu.
"Đừng lo lắng" Kỷ Du Thanh vỗ vỗ vai cô, nụ cười tự tin, giọng nói kiên định: "Tiểu Lý hấp tấp không làm được việc lớn, không cần phải lo lắng cô ta."
"Vậy thì tốt... em hy vọng như vậy." Bội Văn thấp giọng lẩm bẩm, dừng lại, vội vàng hỏi: "Vậy chị đi bây giờ sao, nếu không em mời chị đi ăn trưa rồi em đưa chị về."
"Ăn cơm cũng được, nhưng không cần đưa chị về, buổi chiều em còn phải làm việc, bị đình chỉ là chị chứ không phải em, chị không ở công ty em phải giúp chị bảo vệ tốt mặt trận." Kỷ Du Thanh nói
"Chị yên tâm, ở công ty có động thái gì em sẽ báo cho chị."
Hai người chọn nhà hàng Ý lầu hai tòa nhà công ty ăn trưa, ngồi vào bàn Bội Văn nhanh chóng xem menu gọi món mà Kỷ Du Thanh thích sau đó đưa lại menu cho phục vụ.
"Không ngờ em vẫn còn nhớ"Kỷ Du Thanh cười vui vẻ nhìn cô.
"Chẳng lẽ trợ lí không nên nhớ kĩ những điều cơ bản này của sếp sao?" Bội Văn cười tươi đến mức khó có thể nhìn thấy con ngươi trong mắt cô ấy.
"Cũng phải nói, em theo chị lâu như vậy, có bao giờ nghĩ đến làm ở một vị trí khác không?" Kỷ Du Thanh tùy ý hỏi.
Bội Văn hoảng sợ trong chốc lát, "Chị ơi, em chưa bao giờ nghĩ đến việc soán ngôi hay gì cả, em không có dã tâm gì cả, em chỉ tiếp tục làm việc và học tập dưới sự chỉ đạo của chị là tốt rồi."
"Chị ở ngành này đã lâu, kiếm tiền không bao giờ là đủ, em là một cô gái thông minh, nếu cos một ngày như vậy chị tin em sẽ đảm đương được."
Bội Văn cảm thấy có chút xấu hổ: "Những vấn đề này em cũng chưa từng nghĩ đến, những việc đấy cách em quá xa vời."
"Khoảng cách cũng không xa lắm, chị đã được thăng chức giám đốc ở độ tuổi của em cũng tích lũy được một chút mối quan hệ, nếu như lúc đó chị phải đi thì chị sẽ chuyển cho em."
"Chị... cảm ơn chị... chị thật tốt với em, em cũng không biết phải làm sao nữa..."
Kỷ Du Thanh đánh gãy lời nàng"em đối với chị cũng không tệ, là hỗ trợ nhau, em tốt với chị chi đều thấy được, mấy năm nay em đi theo chị đã giúp đỡ chị không ít."
"Chị à, đừng nói như vậy, quá xa lạ, em làm việc này là tự nguyện, có thể đi theo giúp đỡ chị đó là vinh hạnh của em."
"Được rồi được rồi, chủ đề này nếu tiếp tục e rằng sẽ thành tranh chấp làm ăn, chúng ta ăn thôi." Kỷ Du Thanh thúc giục.
Bội Văn cầm nĩa lên cắn một miếng mì thật lớn, đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng nuốt xuống hỏi: "Chị, trong thời gian này chị có dự định gì?"
"Dự định?" Kỷ Du Thanh nhíu mày cười, xoay chiếc thìa trong tay, nụ cười ôn nhu như nước, "là không có kế hoạch, chị sẽ ngủ cho đến khi tự nhiên tỉnh dậy, cuộc sống nhàn nhã."
"Cái đó... khá tốt." Bội Văn mỉm cười.
Ban đầu là Bội Văn mời cơm cuối cùng vẫn là Kỷ Du Thanh trước một bước thanh toán, Bội Văn không biết làm sao oán giận than thở: " sao chị không cho em một cơ hội".
"Chị là sếp của em, còn không biết tiền lương của em sao, đồ ăn ở đây đắt như vậy, sao chị có thể để em chịu được". Một bữa ăn mất vài nghìn tệ đối với Kỷ Du Thanh như hạt cát trong sa mạc, nhưng đối với Bội Văn mà nói là đã mất nửa tháng tiền lương rồi.
"Được rồi, chị về trước, công việc có gì có thể gọi cho chị". Nói xong cô xách túi hướng Bội Văn vẫy tay tạm biệt.
Bội Văn đứng đó, nhìn cô đi thang máy xuống tầng một, nhìn bóng lưng cô từ xa, không kìm được sự ái mộ không ngừng tuôn trào trong lòng. Cô ấy luôn như vậy, không bao giờ để cấp dưới thanh toán hóa đơn, luôn chủ động lo liệu mọi việc và quan tâm đến người khác. Thật khó để không yêu quý một người dịu dàng, ân cần như vậy.
Đáng tiếc... đời này cô không có cơ hội, cô biết chị Kỷ có đối tốt với cô đến đâu cũng là ở góc độ cấp dưới, em gái chứ không phải người yêu.
Cô thực sự rất hâm mộ Đường Nghiên, nhưng Đường Nghiên cũng là đứa nhỏ không tồi, nàng và chị Du Thanh thật sự rất phù hợp. Mỗi lần nghĩ đến điều này, trái tim trống rỗng và lạc lõng của cô sẽ cảm thấy nhẹ nhõm dễ chịu hơn một chút.
Mãi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Kỷ Du Thanh nữa Bội Văn mới miễn cưỡng dời ánh mắt đi, quay người đi về hướng công ty.
Sau khi lên xe, Kỷ Du Thanh thắt dây an toàn, nhả phanh tay, cài số cho xe rồi đạp ga phóng đi.
Chưa tới hai mươi phút đã về đến nhà, đỗ xe, nhập mật khẩu, vào cửa, đóng cửa lại, động tác liền mạch, xỏ dép vào chân, đi ngang qua quầy nước, rót cho mình một ly nước, vừa uống vừa đi vào phòng ngủ.
Đặt cốc nước rỗng lên bàn cạnh giường ngủ bức tới bên cửa sổ bên ngoài thuần một màu trắng, vài chum tuyết trên cành cây chưa tan hết.
Giang rộng hai tay, ngón tay thon dài trắng nõn xương cốt sắc nhọn, giây tiếp theo, cô nhanh chóng kéo rèm hai bên, ánh sáng trong phòng lập tức mờ đi. Cởi chiếc áo khoắc nặng thuận tay vắt lên giá treo, cởi bỏ khan lụa, nâng tay tháo dây buộc trên tóc, để những lọn tóc dài mợt mà buông xuống phía sau.
Kỷ Du Thanh xoay người ngồi ở mép giường, cởi dép, vén chăn lên nằm xuống, lúc này, cô gạt bỏ mọi suy nghĩ, tất cả những phiền não, cùng với những âm thanh bên ngoài, chậm rãi thả lỏng đi dần vào giấc ngủ.
Mọi thứ đều im lặng, chỉ có tiếng tích tắc của kim đồng hồ di chuyển.
Đã lâu rồi cô chưa có được giấc ngủ thoải mái như vậy.
Khi Kỷ Du Thanh tỉnh lại, trong phòng tối đen, không nhìn thấy ngón tay, cô cố gắng đứng dậy, duỗi người rồi bật đèn trên bàn cạnh giường ngủ, kim đồng hồ đã điểm bảy giờ.
Cô khó có thể tin rằng mình đã ngủ lâu như vậy mà không có mộng mị, sau khi ngồi ở mép giường thư giãn một lúc, Kỷ Du Thanh đi dép vào đứng dậy cầm cốc nước đi ra ngoài, uống liên tục một ngụm lớn, nhìn căn phòng trống trải và im lặng, cô chợt nhớ đến hơi ấm của Đường Nghiên khi ở nhà.
Cuối cùng, Kỷ Du Thanh theo thói quen bật chiếc máy phát nhạc kiểu cũ trong phòng khách lên, tiếng nhạc du dương vang lên, khiến cô cảm thấy bớt cô đơn hơn.
Khi không có việc gì làm, cô dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài, cô ném tất cả chăn mền và ga trải giường vào máy giặt. đem ngôi nhà thu dọn sạch sẽ không một hạt bụi. Cô thấy thời gian chưa bao giờ là đủ, có lẽ trước đây cô kiếm tiền luôn vội vã chưa bao giờ để thồi gian trôi chậm.
Kỷ Du Thanh quay trở lại văn phòng, vừa mở cửa bước vào đã thấy mọi người tụm vào nói nhỏ, cô đi qua coi như không có gì đơn giản tiến vào phòng làm việc của mình thu dọn bàn làm việc để khi quay lại không có bám bụi.
(Cốc cốc cốc)
Kỷ Du Thanh nghe tiếng ngẩng đầu thấy bội văn, khẽ nói: " Vào đi".
Bội Văn quay lại liếc nhìn mọi người với ánh mắt tò mò, cuối cùng đóng cửa lại.
"Chị, đây là mẫu đơn đình chỉ mà em vừa đến phòng nhân sự xin, bị trừ năm phần trăm tiền lương năm nay, bọn họ làm vậy thật quá đáng mà."
Kỷ Du Thanh đưa tay nhận lấy, không thèm nhìn, nhét vào một đống văn kiện, bình tĩnh nói: " Một chút tiền thôi mà."
Bội Văn còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng lại bị câu nói này làm nghẹn lại, số tiền này có thể không nhiều đối với Kỷ Du Thanh, nhưng đối với một người lương tháng ít ỏi như cô thì khác nào đi làm không công mấy tháng, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy không vui.
Ngay lúc Bội Văn đang vô cùng chán nản, Kỷ Du Thanh đã thu dọn đồ đạc gọn gàng, quay người lại mỉm cười với cô, giọng điệu thoải mái đến không tưởng: "Coi như một kỳ nghỉ dài ngày đi cũng lâu rồi chị chưa có nghỉ" nói xong thì vươn vai một cách lười biếng.
Bội Văn nhếch môi, cười khổ, nhưng cô thực sự không thể cười được.
"Chị, chị... thực sự nghĩ vậy sao? em sợ lần này chị bị đình chỉ là do Lý văn Bình. Ông chủ vẫn luôn coi trọng chị chuyện này dù nghiêm trọng đến đâu cũng không phải là đình chỉ, em lo lắng..."
"Em lo lắng cái gì?" Kỷ Du Thanh khoanh tay cười hỏi: "Sợ vị trí của chị sẽ bị thay thế?"
Bội Văn có vẻ xấu hổ im lặng gật đầu.
"Đừng lo lắng" Kỷ Du Thanh vỗ vỗ vai cô, nụ cười tự tin, giọng nói kiên định: "Tiểu Lý hấp tấp không làm được việc lớn, không cần phải lo lắng cô ta."
"Vậy thì tốt... em hy vọng như vậy." Bội Văn thấp giọng lẩm bẩm, dừng lại, vội vàng hỏi: "Vậy chị đi bây giờ sao, nếu không em mời chị đi ăn trưa rồi em đưa chị về."
"Ăn cơm cũng được, nhưng không cần đưa chị về, buổi chiều em còn phải làm việc, bị đình chỉ là chị chứ không phải em, chị không ở công ty em phải giúp chị bảo vệ tốt mặt trận." Kỷ Du Thanh nói
"Chị yên tâm, ở công ty có động thái gì em sẽ báo cho chị."
Hai người chọn nhà hàng Ý lầu hai tòa nhà công ty ăn trưa, ngồi vào bàn Bội Văn nhanh chóng xem menu gọi món mà Kỷ Du Thanh thích sau đó đưa lại menu cho phục vụ.
"Không ngờ em vẫn còn nhớ"Kỷ Du Thanh cười vui vẻ nhìn cô.
"Chẳng lẽ trợ lí không nên nhớ kĩ những điều cơ bản này của sếp sao?" Bội Văn cười tươi đến mức khó có thể nhìn thấy con ngươi trong mắt cô ấy.
"Cũng phải nói, em theo chị lâu như vậy, có bao giờ nghĩ đến làm ở một vị trí khác không?" Kỷ Du Thanh tùy ý hỏi.
Bội Văn hoảng sợ trong chốc lát, "Chị ơi, em chưa bao giờ nghĩ đến việc soán ngôi hay gì cả, em không có dã tâm gì cả, em chỉ tiếp tục làm việc và học tập dưới sự chỉ đạo của chị là tốt rồi."
"Chị ở ngành này đã lâu, kiếm tiền không bao giờ là đủ, em là một cô gái thông minh, nếu cos một ngày như vậy chị tin em sẽ đảm đương được."
Bội Văn cảm thấy có chút xấu hổ: "Những vấn đề này em cũng chưa từng nghĩ đến, những việc đấy cách em quá xa vời."
"Khoảng cách cũng không xa lắm, chị đã được thăng chức giám đốc ở độ tuổi của em cũng tích lũy được một chút mối quan hệ, nếu như lúc đó chị phải đi thì chị sẽ chuyển cho em."
"Chị... cảm ơn chị... chị thật tốt với em, em cũng không biết phải làm sao nữa..."
Kỷ Du Thanh đánh gãy lời nàng"em đối với chị cũng không tệ, là hỗ trợ nhau, em tốt với chị chi đều thấy được, mấy năm nay em đi theo chị đã giúp đỡ chị không ít."
"Chị à, đừng nói như vậy, quá xa lạ, em làm việc này là tự nguyện, có thể đi theo giúp đỡ chị đó là vinh hạnh của em."
"Được rồi được rồi, chủ đề này nếu tiếp tục e rằng sẽ thành tranh chấp làm ăn, chúng ta ăn thôi." Kỷ Du Thanh thúc giục.
Bội Văn cầm nĩa lên cắn một miếng mì thật lớn, đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng nuốt xuống hỏi: "Chị, trong thời gian này chị có dự định gì?"
"Dự định?" Kỷ Du Thanh nhíu mày cười, xoay chiếc thìa trong tay, nụ cười ôn nhu như nước, "là không có kế hoạch, chị sẽ ngủ cho đến khi tự nhiên tỉnh dậy, cuộc sống nhàn nhã."
"Cái đó... khá tốt." Bội Văn mỉm cười.
Ban đầu là Bội Văn mời cơm cuối cùng vẫn là Kỷ Du Thanh trước một bước thanh toán, Bội Văn không biết làm sao oán giận than thở: " sao chị không cho em một cơ hội".
"Chị là sếp của em, còn không biết tiền lương của em sao, đồ ăn ở đây đắt như vậy, sao chị có thể để em chịu được". Một bữa ăn mất vài nghìn tệ đối với Kỷ Du Thanh như hạt cát trong sa mạc, nhưng đối với Bội Văn mà nói là đã mất nửa tháng tiền lương rồi.
"Được rồi, chị về trước, công việc có gì có thể gọi cho chị". Nói xong cô xách túi hướng Bội Văn vẫy tay tạm biệt.
Bội Văn đứng đó, nhìn cô đi thang máy xuống tầng một, nhìn bóng lưng cô từ xa, không kìm được sự ái mộ không ngừng tuôn trào trong lòng. Cô ấy luôn như vậy, không bao giờ để cấp dưới thanh toán hóa đơn, luôn chủ động lo liệu mọi việc và quan tâm đến người khác. Thật khó để không yêu quý một người dịu dàng, ân cần như vậy.
Đáng tiếc... đời này cô không có cơ hội, cô biết chị Kỷ có đối tốt với cô đến đâu cũng là ở góc độ cấp dưới, em gái chứ không phải người yêu.
Cô thực sự rất hâm mộ Đường Nghiên, nhưng Đường Nghiên cũng là đứa nhỏ không tồi, nàng và chị Du Thanh thật sự rất phù hợp. Mỗi lần nghĩ đến điều này, trái tim trống rỗng và lạc lõng của cô sẽ cảm thấy nhẹ nhõm dễ chịu hơn một chút.
Mãi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Kỷ Du Thanh nữa Bội Văn mới miễn cưỡng dời ánh mắt đi, quay người đi về hướng công ty.
Sau khi lên xe, Kỷ Du Thanh thắt dây an toàn, nhả phanh tay, cài số cho xe rồi đạp ga phóng đi.
Chưa tới hai mươi phút đã về đến nhà, đỗ xe, nhập mật khẩu, vào cửa, đóng cửa lại, động tác liền mạch, xỏ dép vào chân, đi ngang qua quầy nước, rót cho mình một ly nước, vừa uống vừa đi vào phòng ngủ.
Đặt cốc nước rỗng lên bàn cạnh giường ngủ bức tới bên cửa sổ bên ngoài thuần một màu trắng, vài chum tuyết trên cành cây chưa tan hết.
Giang rộng hai tay, ngón tay thon dài trắng nõn xương cốt sắc nhọn, giây tiếp theo, cô nhanh chóng kéo rèm hai bên, ánh sáng trong phòng lập tức mờ đi. Cởi chiếc áo khoắc nặng thuận tay vắt lên giá treo, cởi bỏ khan lụa, nâng tay tháo dây buộc trên tóc, để những lọn tóc dài mợt mà buông xuống phía sau.
Kỷ Du Thanh xoay người ngồi ở mép giường, cởi dép, vén chăn lên nằm xuống, lúc này, cô gạt bỏ mọi suy nghĩ, tất cả những phiền não, cùng với những âm thanh bên ngoài, chậm rãi thả lỏng đi dần vào giấc ngủ.
Mọi thứ đều im lặng, chỉ có tiếng tích tắc của kim đồng hồ di chuyển.
Đã lâu rồi cô chưa có được giấc ngủ thoải mái như vậy.
Khi Kỷ Du Thanh tỉnh lại, trong phòng tối đen, không nhìn thấy ngón tay, cô cố gắng đứng dậy, duỗi người rồi bật đèn trên bàn cạnh giường ngủ, kim đồng hồ đã điểm bảy giờ.
Cô khó có thể tin rằng mình đã ngủ lâu như vậy mà không có mộng mị, sau khi ngồi ở mép giường thư giãn một lúc, Kỷ Du Thanh đi dép vào đứng dậy cầm cốc nước đi ra ngoài, uống liên tục một ngụm lớn, nhìn căn phòng trống trải và im lặng, cô chợt nhớ đến hơi ấm của Đường Nghiên khi ở nhà.
Cuối cùng, Kỷ Du Thanh theo thói quen bật chiếc máy phát nhạc kiểu cũ trong phòng khách lên, tiếng nhạc du dương vang lên, khiến cô cảm thấy bớt cô đơn hơn.
Khi không có việc gì làm, cô dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài, cô ném tất cả chăn mền và ga trải giường vào máy giặt. đem ngôi nhà thu dọn sạch sẽ không một hạt bụi. Cô thấy thời gian chưa bao giờ là đủ, có lẽ trước đây cô kiếm tiền luôn vội vã chưa bao giờ để thồi gian trôi chậm.