Chương 70
Chiếc đèn bàn chiếu sáng cuốn sách bài tập hình chữ nhật, Đường Nghiên cầm cây bút trong tay, không chịu di chuyển, sau khi suy nghĩ hồi lâu, nàng mới đập mạnh xuống bàn, ôm trán khó chịu.
Hạ Tử Hàm lấy quần áo đã giặt khô từ bên ngoài về, đi ngang qua Đường Nghiên thấy bộ dáng nàng như vậy cô không khỏi hỏi: "Đường Nghiên, tối nay cậu đã xảy ra chuyện gì vậy? từ lúc cậu về đã thấy không đúng rồi là gặp chuyện gì sao?
Đường Nghiên lắc đầu, đứng dậy khỏi ghế mỉm cười với cô: "Mình không sao, có lẽ ngủ không đủ".
Bây giờ nàng có gặp phải chuyện gì hay sắp phải đối mặt với chuyện gì, thì cũng chỉ có một mình chịu đựng nuốt nó vào trong.
Bởi vì có thể đối với hầu hết những người khác, đây thực sự là việc có thể làm được chỉ cần một cái nhấc tay, nhưng đối với Đường Nghiên, đó là điểm mấu chốt không thể vượt qua là thứ mà nàng muốn cắt chặt không buông.
"Kỳ thi cuối kỳ sắp đến rồi, gần đây mọi người đều chịu rất nhiều áp lực, cho nên chúng ta vẫn cần chú ý nghỉ ngơi." Hạ Tử Hàm nói.
Một người bạn cùng phòng khác tiếp lời: " Mình theo đạo phật, chỉ cần qua môn, đạt tiêu chuẩn là mình thỏa mãn rồi.
"Mình cũng vậy, mình cũng vậy!" một người bạn cùng phòng khác nói.
Hạ Tử Hàm cười nói: "Mấy người thật không cầu tiến, mục tiêu của mình cũng không cao, bài chuyên ngành có thể đạt 80% là được", cô dừng một chút lại hỏi " Đường Nghiên cậu thì sao?"
Đường Nghiên mím môi, qua loa nói, " càng cao càng tốt, kỳ này mình muốn lấy học bổng."
"Chà, điều này cảm giác rất khó, đặc biệt là trong chuyên ngành của bọn mình, nơi mà nam giới chiếm ưu thế như vậy." Hạ Tử Hàm tràn đầy ngưỡng mộ.
"Ai, ai muốn lấy học bổng?" Hàn Sảng thò đầu ra khỏi giường.
"Đường Nghiên" Hạ Tử Hàm lớn tiếng trả lời.
Lục Uyển nhàn nhạt nói: "Đạt được học bổng không dễ dàng như vậy, toàn khối chỉ có mấy suất."
Đường Nghiên lúng túng nhếch khóe miệng, cười nói: "Dù khó hay không cũng phải thử một lần."
Trước khi vào đại học, ước mơ của Đường Nghiên về trường đại học của nàng là đạt được học bổng bằng chính nỗ lực của mình. Đây có lẽ là cách tốt nhất để nàng chứng tỏ năng lực của mình trước khi bước vào xã hội, đồng thời nó cũng có thể giảm bớt gánh nặng tài chính cho cuộc sống học tập của nàng rất nhiều.
Mặc dù buổi tối nàng rất kích động vì bị giảng viên gọi đến văn phòng, nhưng việc học tập không thể bỏ qua, nên ở phòng kí túc Đường Nghiên thường là người duy nhất ngồi học cho đến khi đèn tắt.
Trận tuyết đầu mùa đông ở Hoa Đô cứ thế lặng lẽ đến.
Một tuần trước kỳ thi cuối kỳ, trường cho nghỉ học để ôn tập, tối nay phòng của các nàng hẹn nhau ra quán thịt nướng để thả lỏng một chút, bình thường dựa theo tính cách của Đường Nghiên nàng nhất định sẽ từ chối để ở lại kí túc xá học bài, nhưng hôm nay không biết ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại đồng ý đi.
Hôm nay Hạ tử Hàm mời rất hào phóng, mỗi loại đều gọi đến mười xiên, chỉ chốc lát mà trên bàn đã đầy đồ ăn, Lò sười trong quán bật hơi cao nên Đường Nghiên đã cởi áo khoác để lên chân. Họ cũng gọi bia nhưng Đường Nghiên không uống.
Hạ Tử Hàm, Hàn Sảng cùng Lục uyển các nàng đang bàn luận về đồ trang điểm và túi sách v.v. Đường Nghiên không có hứng thú hay hiểu biết nên không thể tham gia vào cuộc trò chuyện, nàng chỉ có thể ngồi đóim lặng ăn, thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài cửa kính, nàng sẽ thấy những người đi bộ co ro kéo chặt áo đi qua. Nàng cũng tự nghĩ tại sao mình lại ra ngoài nhỉ.
"Này, Đường Nghiên, chúng ta ăn xong thì đi phố đi bộ mua sắm nhé."
Đường Nghiên đang ngẩn người không nghe thấy có người gọi mình.
Hạ Tử Hàm hơi say mặt đỏ bừng đi tới cười vô cùng thân thiết ôm lấy cánh tay rồi đựa đầu vào vai nàng nói: "Đường Nghiên, mình đang nói chuyện với cậu."
Đường Nghiên hồi thần lại lập tức đẩy Hạ Tử Hàm đang dựa vào mình ra: "Không... xin lỗi."
"Đường Nghiên, cậu làm cái gì vậy, đau mình rồi" Hạ Tử Hàm dẩu miệng xoa xoa cánh tay mình.
"Thật xin lỗi, mình không cố ý..." Đường Nghiên thực áy náy.
"Mình mới vừa ôm cánh tay của cậu có cần phải phản ứng mạnh như vậy không, con gái gần gũi như vậy không phải là bình thường sao?"
Đương nhiên là nó không bình thường.
Đường Nghiên muốn trả lời nhưng nàng lại kìm lại.
Lúc này, Hàn Sảng cười nói: "Cậu ấy hỏi lát nữa cậu cố muốn đi mua sắm với tụi mình không, dù sao ngày mai cũng không phải đến lớp."
Trong lúc hoảng hốt, Đường Nghiên không biết mình đang nghĩ gì, nhưng nàng mơ hồ đồng ý lời mời của bọn họ.
Một đám người từ trong quán thịt nướng nóng nực đi ra, bên ngoài có gió lạnh, mấy cô gái rúc vào nhau ôm nhau giữ ấm. Đường Nghiên thực bất đắc dĩđút hai tay vào túi, đều đã lạnh như thế còn muốn ra ngoài, không phải về phòng tốt hơn sao.
"Này, tuần trước mình đi ngang qua một cửa hàng, có mấy cái khăn rất đẹp, mình muốn mua chúng."
"Đó là cửa hàng mới mở phải không?"
"Những thứ ở đó bán đều khá nữ tính."
"..."
Đường Nghiên vẫn không hiểu được một lời nào về chủ đề mà họ đang nói đến, tất cả những gì nàng có thể nghĩ đến lúc này là học, thi, học, thi.
Nhìn xung quanh, nàng vô tình thoáng thấy một người đàn ông bụng phệ đang quấy rầy một người phụ nữ trước cửa một KTV lớn, người phụ nữ Đường Nghiên nhìn rất quen.
Khi nàng đến gần hơn, Đường Nghiên nhìn rõ đó là cô Kỷ.
Vừa lúc bọn họ chuẩn bị băng qua đường, Đường Nghiên tách khỏi bọn họ: "Các cậu đi trước đi, mình đột nhiên có việc cần giải quyết một chút."
"Này, Đường Nghiên, cậu sao vậy, có chuyện gì à?" Hạ Tử Hàm quay người lại hét lên. Lúc này, Đường Nghiên đã chạy về một hướng khác.
Hàn Sảng vỗ vỗ bả vai cô nói: "Quên đi, để cậu ấy đi chúng ta nhanh tới đó thôi."
"Kỷ tổng, sao cô về sớm thế? Chúng ta vào uống chút rượu đi." Người đàn ông một bên cười, một bên muốn lợi dụng cô, Kỷ Du Thanh vì giữ mặt muic cho ông ta chỉ có thể lịch sự từ chối đối phó anh ta.
"Vương tổng, hẹn ngày khác nhé, ở nhà tôi thật sự có việc gấp."
"Việc gấp hay không không quan trọng, công ty của cô không phải luôn muốn hợp tác với tôi sao? Đây có phải là thái độ của cô đối với khách hàng lớn không?" đối phương nghiễm nhiên thể hiện không vui.
"Vương tổng, tôi thực sự không có ý đó." Kỷ Du Thanh vừa nói vừa cố gắng tránh né đôi tay của người đàn ông, người đàn ông không những vẫn lôi kéo cô thậm chí còn trực tiếp ôm lấy bả vai cô có ý quấy rối.
Đúng lúc này, không biết Đường Nghiên từ đâu lao tới, đấm người đàn ông túi bụi sau đó dùng quyền đá người đàn ông một cái, chính Kỷ Du Thanh cũng không kịp hiểu chuyện gì diễn ra.
Kỷ Du Thanh sợ xảy ra chuyện lớn vội chạy lại ngăn cản nàng.
"Nghiên Nghiên, đừng đánh nữa, nếu lại đánh nữa, sẽ xảy ra chuyện."
Đường Nghiên tức giận đến ngực kịch liệt phập phồng: "Cô Kỷ, cô để con đánh hắn một trận, chút giận cho cô."
Người bị đánh ngã trên mặt đất loạng choạng đứng dậy, chỉ vào Kỷ Du Thanh và Đường Nghiên, nói: " Gỏi lắm, chờ đấy cho tao".
Nhìn thấy hắn chạy không quay đầu lại, Kỷ Du Thanh xoay người hỏi Đường Nghiên: "Sao con lại tới đây?"
Đường Nghiên dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô Kỷ, "bởi vì con phải bảo vệ cô."
Hạ Tử Hàm lấy quần áo đã giặt khô từ bên ngoài về, đi ngang qua Đường Nghiên thấy bộ dáng nàng như vậy cô không khỏi hỏi: "Đường Nghiên, tối nay cậu đã xảy ra chuyện gì vậy? từ lúc cậu về đã thấy không đúng rồi là gặp chuyện gì sao?
Đường Nghiên lắc đầu, đứng dậy khỏi ghế mỉm cười với cô: "Mình không sao, có lẽ ngủ không đủ".
Bây giờ nàng có gặp phải chuyện gì hay sắp phải đối mặt với chuyện gì, thì cũng chỉ có một mình chịu đựng nuốt nó vào trong.
Bởi vì có thể đối với hầu hết những người khác, đây thực sự là việc có thể làm được chỉ cần một cái nhấc tay, nhưng đối với Đường Nghiên, đó là điểm mấu chốt không thể vượt qua là thứ mà nàng muốn cắt chặt không buông.
"Kỳ thi cuối kỳ sắp đến rồi, gần đây mọi người đều chịu rất nhiều áp lực, cho nên chúng ta vẫn cần chú ý nghỉ ngơi." Hạ Tử Hàm nói.
Một người bạn cùng phòng khác tiếp lời: " Mình theo đạo phật, chỉ cần qua môn, đạt tiêu chuẩn là mình thỏa mãn rồi.
"Mình cũng vậy, mình cũng vậy!" một người bạn cùng phòng khác nói.
Hạ Tử Hàm cười nói: "Mấy người thật không cầu tiến, mục tiêu của mình cũng không cao, bài chuyên ngành có thể đạt 80% là được", cô dừng một chút lại hỏi " Đường Nghiên cậu thì sao?"
Đường Nghiên mím môi, qua loa nói, " càng cao càng tốt, kỳ này mình muốn lấy học bổng."
"Chà, điều này cảm giác rất khó, đặc biệt là trong chuyên ngành của bọn mình, nơi mà nam giới chiếm ưu thế như vậy." Hạ Tử Hàm tràn đầy ngưỡng mộ.
"Ai, ai muốn lấy học bổng?" Hàn Sảng thò đầu ra khỏi giường.
"Đường Nghiên" Hạ Tử Hàm lớn tiếng trả lời.
Lục Uyển nhàn nhạt nói: "Đạt được học bổng không dễ dàng như vậy, toàn khối chỉ có mấy suất."
Đường Nghiên lúng túng nhếch khóe miệng, cười nói: "Dù khó hay không cũng phải thử một lần."
Trước khi vào đại học, ước mơ của Đường Nghiên về trường đại học của nàng là đạt được học bổng bằng chính nỗ lực của mình. Đây có lẽ là cách tốt nhất để nàng chứng tỏ năng lực của mình trước khi bước vào xã hội, đồng thời nó cũng có thể giảm bớt gánh nặng tài chính cho cuộc sống học tập của nàng rất nhiều.
Mặc dù buổi tối nàng rất kích động vì bị giảng viên gọi đến văn phòng, nhưng việc học tập không thể bỏ qua, nên ở phòng kí túc Đường Nghiên thường là người duy nhất ngồi học cho đến khi đèn tắt.
Trận tuyết đầu mùa đông ở Hoa Đô cứ thế lặng lẽ đến.
Một tuần trước kỳ thi cuối kỳ, trường cho nghỉ học để ôn tập, tối nay phòng của các nàng hẹn nhau ra quán thịt nướng để thả lỏng một chút, bình thường dựa theo tính cách của Đường Nghiên nàng nhất định sẽ từ chối để ở lại kí túc xá học bài, nhưng hôm nay không biết ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại đồng ý đi.
Hôm nay Hạ tử Hàm mời rất hào phóng, mỗi loại đều gọi đến mười xiên, chỉ chốc lát mà trên bàn đã đầy đồ ăn, Lò sười trong quán bật hơi cao nên Đường Nghiên đã cởi áo khoác để lên chân. Họ cũng gọi bia nhưng Đường Nghiên không uống.
Hạ Tử Hàm, Hàn Sảng cùng Lục uyển các nàng đang bàn luận về đồ trang điểm và túi sách v.v. Đường Nghiên không có hứng thú hay hiểu biết nên không thể tham gia vào cuộc trò chuyện, nàng chỉ có thể ngồi đóim lặng ăn, thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài cửa kính, nàng sẽ thấy những người đi bộ co ro kéo chặt áo đi qua. Nàng cũng tự nghĩ tại sao mình lại ra ngoài nhỉ.
"Này, Đường Nghiên, chúng ta ăn xong thì đi phố đi bộ mua sắm nhé."
Đường Nghiên đang ngẩn người không nghe thấy có người gọi mình.
Hạ Tử Hàm hơi say mặt đỏ bừng đi tới cười vô cùng thân thiết ôm lấy cánh tay rồi đựa đầu vào vai nàng nói: "Đường Nghiên, mình đang nói chuyện với cậu."
Đường Nghiên hồi thần lại lập tức đẩy Hạ Tử Hàm đang dựa vào mình ra: "Không... xin lỗi."
"Đường Nghiên, cậu làm cái gì vậy, đau mình rồi" Hạ Tử Hàm dẩu miệng xoa xoa cánh tay mình.
"Thật xin lỗi, mình không cố ý..." Đường Nghiên thực áy náy.
"Mình mới vừa ôm cánh tay của cậu có cần phải phản ứng mạnh như vậy không, con gái gần gũi như vậy không phải là bình thường sao?"
Đương nhiên là nó không bình thường.
Đường Nghiên muốn trả lời nhưng nàng lại kìm lại.
Lúc này, Hàn Sảng cười nói: "Cậu ấy hỏi lát nữa cậu cố muốn đi mua sắm với tụi mình không, dù sao ngày mai cũng không phải đến lớp."
Trong lúc hoảng hốt, Đường Nghiên không biết mình đang nghĩ gì, nhưng nàng mơ hồ đồng ý lời mời của bọn họ.
Một đám người từ trong quán thịt nướng nóng nực đi ra, bên ngoài có gió lạnh, mấy cô gái rúc vào nhau ôm nhau giữ ấm. Đường Nghiên thực bất đắc dĩđút hai tay vào túi, đều đã lạnh như thế còn muốn ra ngoài, không phải về phòng tốt hơn sao.
"Này, tuần trước mình đi ngang qua một cửa hàng, có mấy cái khăn rất đẹp, mình muốn mua chúng."
"Đó là cửa hàng mới mở phải không?"
"Những thứ ở đó bán đều khá nữ tính."
"..."
Đường Nghiên vẫn không hiểu được một lời nào về chủ đề mà họ đang nói đến, tất cả những gì nàng có thể nghĩ đến lúc này là học, thi, học, thi.
Nhìn xung quanh, nàng vô tình thoáng thấy một người đàn ông bụng phệ đang quấy rầy một người phụ nữ trước cửa một KTV lớn, người phụ nữ Đường Nghiên nhìn rất quen.
Khi nàng đến gần hơn, Đường Nghiên nhìn rõ đó là cô Kỷ.
Vừa lúc bọn họ chuẩn bị băng qua đường, Đường Nghiên tách khỏi bọn họ: "Các cậu đi trước đi, mình đột nhiên có việc cần giải quyết một chút."
"Này, Đường Nghiên, cậu sao vậy, có chuyện gì à?" Hạ Tử Hàm quay người lại hét lên. Lúc này, Đường Nghiên đã chạy về một hướng khác.
Hàn Sảng vỗ vỗ bả vai cô nói: "Quên đi, để cậu ấy đi chúng ta nhanh tới đó thôi."
"Kỷ tổng, sao cô về sớm thế? Chúng ta vào uống chút rượu đi." Người đàn ông một bên cười, một bên muốn lợi dụng cô, Kỷ Du Thanh vì giữ mặt muic cho ông ta chỉ có thể lịch sự từ chối đối phó anh ta.
"Vương tổng, hẹn ngày khác nhé, ở nhà tôi thật sự có việc gấp."
"Việc gấp hay không không quan trọng, công ty của cô không phải luôn muốn hợp tác với tôi sao? Đây có phải là thái độ của cô đối với khách hàng lớn không?" đối phương nghiễm nhiên thể hiện không vui.
"Vương tổng, tôi thực sự không có ý đó." Kỷ Du Thanh vừa nói vừa cố gắng tránh né đôi tay của người đàn ông, người đàn ông không những vẫn lôi kéo cô thậm chí còn trực tiếp ôm lấy bả vai cô có ý quấy rối.
Đúng lúc này, không biết Đường Nghiên từ đâu lao tới, đấm người đàn ông túi bụi sau đó dùng quyền đá người đàn ông một cái, chính Kỷ Du Thanh cũng không kịp hiểu chuyện gì diễn ra.
Kỷ Du Thanh sợ xảy ra chuyện lớn vội chạy lại ngăn cản nàng.
"Nghiên Nghiên, đừng đánh nữa, nếu lại đánh nữa, sẽ xảy ra chuyện."
Đường Nghiên tức giận đến ngực kịch liệt phập phồng: "Cô Kỷ, cô để con đánh hắn một trận, chút giận cho cô."
Người bị đánh ngã trên mặt đất loạng choạng đứng dậy, chỉ vào Kỷ Du Thanh và Đường Nghiên, nói: " Gỏi lắm, chờ đấy cho tao".
Nhìn thấy hắn chạy không quay đầu lại, Kỷ Du Thanh xoay người hỏi Đường Nghiên: "Sao con lại tới đây?"
Đường Nghiên dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô Kỷ, "bởi vì con phải bảo vệ cô."