Chương 65
Thật, chẳng lẽ cô lại lừa con" Kỷ Du Thanh cười nói, sau đó cầm cốc nước lên uống một ngụm nước, coi như bữa trưa kết thúc.
Đường Nghiên trong lòng vui mừng, ít nhất nàng cũng có cái gì đó khiến cô Kỷ thích.
Cứ như vậy trong nháy mắt, Đường Nghiên nhìn cô Kỷ, không khỏi nghĩ tới những lời Thẩm Du Âm nói ở trường tối hôm đó hai người thật ra là chị em, thật là ngoài ý muốn, không thể tin được.
"Sao vậy, trên mặt cô có dính gì à?" Kỷ Du Thanh dùng khăn ăn lau khóe miệng.
Đường Nghiên phục hồi tinh thần, lắc đầu, ngốc nghếch cười với cô mà không nói một lời.
"Tiểu tử ngốc, cô đi thanh toán, chờ cô ở đây" Kỷ Du Thanh đẩy ghế đứng dậy, xách túi đi về phía quầy lễ tân.
Đường Nghiên nhanh chóng uống chút nước, dùng khăn giấy lau miệng, lấy điện thoại di động ra nhìn xem bộ dáng của mình, xác định không có chuyện gì thì cất đi rồi lặng lẽ ngồi trên ghế chờ cô Kỷ quay lại.
Nàng vốn tưởng rằng sau bữa trưa sẽ ở lại đây, nào biết cô Kỷ phải quay trở lại thành phố, nàng hỏi cô thì cô nói buổi chiều còn có kế hoạch khác.
"Kế hoạch gì vậy ạ?" Đường Nghiên vừa đi vừa tò mò hỏi.
"Thước Nhã mời chúng ta qua ăn tối, chúng ta mua chút đồ qua nhé."
"Được ạ."
Khi đi mua sắm trong trung tâm thương mại, Đường Nghiên giống như cái hộ hoa sứ giả, giúp cô Kỷ xách đồ, còn thời khắc chú ý đến chân của cô sợ cô bị vấp ngã.
Lần này, cô mua vài cuốn sách tranh cho bạn nhỏ Đậu Đậu.
Đây là lần thứ hai Đường Nghiên đến nhà dì Trương Mễ Nhã, lần đầu tiên là vào buổi tối nên nàng không để ý lắm đến cảnh sắc trên đường, sau khi đi vào khu biệt thự, dọc theo hai bên hồ cây liễu cổ thụ chỉ còn cành màu nâu, mặt hồ lấp lánh, còn có người đẩy xe nôi đi dạo xung quanh.
Kỷ Du Thanh quen lối tìm được vị trí nhà Trương Mễ Nhã giữa vô số biệt thự, đỗ xe trước cửa nhà cô, bấm còi tượng trưng hai lần.
Quả nhiên, một lúc sau, có người từ biệt thự đi ra, chính là Trương Mễ Nhã quấn tóc, cô từ bên trong mở cửa.
Đường Nghiên xuống xe trước, đi vòng ra cốp xe lấy quà mà cô Kỷ mua, Trương Mễ Nhã đi tới chào đón, lải nhải hai người đến là tốt rồi còn mua đồ vật này nọ làm gì.
Kỷ Du Thanh cười trêu ghẹo: "Cái này là của Đậu Đậu, cậu không có quyền can thiệp."
Trương Mễ Nhã cầm cuốn sách ảnh nói: "Vậy mình sẽ thay mặt Đậu Đậu cảm ơn dì Kỷ, cảm ơn dì Kỷ." Cô chắp tay lễ nghĩa.
Đường Nghiên đang đứng đó đột nhiên sững sờ, thân thể hỗn loạn trong gió, nàng cảm thấy mình bằng tuổi Đậu Đậu, hơn một tuổi.... Thực sự có một khoảng cách rất lớn.
"Chân của cậu thế nào rồi?" Trương Mễ Nhã vừa dẫn hai người vào trong vừa hỏi Kỷ Du Thanh
"Đi bộ không thành vấn đề, lái xe cũng không có vấn đề gì."
"Vậy thì tốt, về sau cậu phải nghỉ ngơi thật tốt, cơ bắp xương cốt tổn thương không nên coi thường, sau này có thể sẽ có vấn đề."
Sau khi vào trong biệt thự, trước mắt là một phòng khách rất rộng rãi, nội thất trang trí rất nghệ thuật, xa hoa không hề quê mùa chút nào, Kỷ Du Thanh để túi xuống, thuận miệng hỏi: " Đậu Đậu đâu rồi".
"Đang ở trên lầu với bố, để mình dẫn hai người lên, tối nay sẽ ăn BBQ nhé."
Đường Nghiên đang suy nghĩ về nghĩa của từ này, có phải là ở bên ngoài đốt lửa không?
Đi cầu thang xoắn ốc lên tầng hai, phòng khách trên tầng hai đã biến thành khu vui chơi cho trẻ em, Đậu Đậu đang ở trong, ngồi chơi một mình có vẻ rất vui.
Lúc này có thể ngửi thấy mùi thịt nướng, tiến lên phía trước có thể thấy một người đang đứng ở ban công nướng thịt.
Ban công cũng rất phong cách, trồng đầy cây xanh không có chỗ nào trống, hơn nữa còn rất rộng.
Có rất nhiều nguyên liệu nướng trên bàn đặt ngoài ban công, bao gồm thịt và rau.
"Mọi người mau tới đây, ngồi xuống." Chồng của Trương Mễ Nhã nhiệt tình tiếp đãi.
Trương Mễ Nhã cũng kéo họ ngồi xuống, "tối nay chồng mình chịu trách nhiệm nướng đồ cho chúng ta."
Kỷ Du Thanh cười, trêu ghẹo nói:"Như vậy đối với anh ấy không phải là không công bằng sao?"
"Đó không phải là việc của một người chồng sao~" Trương Mễ Nhã làm nũng nói.
Trương Mễ Nhã lấy ra vài lon bia từ chiếc thùng rồi đặt chúng lên bàn, cô định tối nay bắt Kỷ Du Thanh uống cùng mình nhưng lời đến bên miệng thì nghĩ ra cô Kỷ phải lái xe nên ánh mắt nhìn sang Đường Nghiên, " Đường Nghiên, có biết uống bia không".
Đường Yên lập tức nhìn cô Kỷ, như đang xin chỉ thị của cô.
Trương Mễ Nhã cười xấu xa " không lẽ việc này con cũng phải để cô Kỷ đồng ý sao"
Kỷ Du Thanh nghe xong không hiểu sao sống lưng cứng đờ, muốn vội vàng tránh việc này, "việc này không phải mình có thể quyết định, vẫn phải xem bản thân Nghiên Nghiên."
Trương Mễ Nhã đã thành công thực hiện được mục đích của mình, đặt hai lon bia trước mặt Đường Nghiên phân trần: "Tối nay con phải cùng ta uống, yên tâm, bia thôi không say được đâu".
Được rồi, Đường Nghiên suýt chút nữa đã tin.
...
Trong lúc trò chuyện, chồng của dì Trương đã nướng xong một đĩa đồ ăn mang đến, lịch sự nói: " Xin mời các quí cô chậm rãi hưởng dụng, tôi sẽ đi nướng thêm những đồ khác." Nói xong nho nhã lễ độ quay lại chỗ nướng thịt,
"Đường Nghiên, con mau ăn đi, ở chỗ dì Trương không cần ngại." Trương Mễ Nhã cầm một đống xiên nướng đưa cho nàng, Đường Nghiên.
Kỷ Du Thanh mở một lon đồ uống có ga, Trương Mễ Nhã ăn đồ nướng uống bia, bắt đầu nói chuyện phiếm.
"Nhưng có một chuyện mình vẫn không thể nghĩ ra, tại sao cậu lại tha cho tên tiểu tử kia tống hắn vào tù không phải tốt hơn sao?", nói xong dừng một chút sau đó nhìn về phía Đường Nghiên: " Con không để ý chứ".
Đường Nghiên lắc đầu không nói gì: "Con và anh ta không còn liên quan gì nữa."
Kỷ Du Thanh buông soda trong tay xuống, mím môi nói: "Cậu thật sự muốn biết sao?"
Trương Mễ Nhã nhìn cô với vẻ tò mò háo hức gật đầu.
"Mình sẽ không nói cho cậu biết" Kỷ Du Thanh tà ác cười.
Đường Nghiên ngồi một bên cười khúc khích, thì ra cô Kỷ cũng có mặt tinh nghịch như vậy.
"Ôi nói cho mình nghe đi mà, cậu có biết con người mihf có lòng hiếu kì rất mạnh không, hôm nay cậu mà không nói cho mình thì đêm nay mình sẽ không ngủ được mất." Trương Mễ Nhã giọng điệu tỏ vẻ làm nũng.
"Vậy đêm nay chắc cậu phải thức suốt đêm rồi" Kỷ Du Thanh cười kiên quyết bảo vệ điểm mấu chốt của mình, chính là không nói gì.
Trương Mễ Nhã thấy không được bèn quay đầu nhìn Đường Nghiên cầu cứu, "được rồi, Đường Nghiên, nói cho dì biết đi."
Đường Nghiên lén nhìn Kỷ Du Thanh, dùng giọng điệu rất nghiêm túc nói với cô: "Thật xin lỗi, dì Trương, cô Kỷ không cho nói nên con không thể nói được."
"Thật nhàm chán, mấy người cứ giữ bí mật với tôi đi!" Trương Mễ Nhã giận dữ ngồi xuống cầm một lon bia lên, "Đường Nghiên, uống với dì, coi như là trường phạt."
Đường Nghiên giống như một cái máy vô cảm, uống cạn ly rượu một cách máy móc với Trương Mễ Nhã. Nhưng việc vừa uống rượu vừa ăn đồ nướng ngoài trời thực sự là một trải nghiệm thú vị.
Nói đến mới nhớ tại sao cô Kỷ lại giữ bí mật chuyện chuyển hộ khẩu? Đường Nghiên không hiểu lắm.
Chồng của Trương Mễ Nhã lần lượt nướng rất nhiều đồ ăn mang lên bàn cả bàn đầy ắp không còn chỗ trống, Kỷ Du Thanh thấy vậy bảo anh ngồi xuống cùng ăn với mọi người.
"Chị Kỷ đã nói vậy rồi, anh dừng lại ngồi xuống ăn đi." Trương Mễ Nhã hô to.
"Chị Kỷ, mình mới không phải chị Kỷ." Kỷ Du Thanh cúi đầu cười bất lực.
Trương Mễ Nhã đếm đếm đầu ngón tay: "Cậu lớn hơn mình một tháng, đương nhiên phải gọi một tiếng chị rồi."
"Tuổi chỉ là con số thôi."
"Hừ!" Trương Mễ Nhã hỏi Đường Nghiên: "So với cô Kỷ của con thì ai trẻ trung xinh đẹp hơn?"
Đây chắc chắn là một chủ đề nhạy cảm, nhưng Đường Nghiên đã có câu trả lời trong đầu, nàng im lặng liếc nhìn cô Kỷ rồi nói: "Con cảm thấy cô Kỷ có điểm hơn... nhưng mà."
"Dừng, dừng, dừng!" Trương Mễ Nhãnhanh chóng ngắt lời nàng, có chút tự nhục nên tìm kiếm sự an ủi từ chồng mình " chồng, anh nói xem".
Chồng của Trương Mễ Nhã có khát vọng sống sót mãnh liệt không chút do dự trả lời: "Tất nhiên là vợ của anh rồi."
Trương Mễ Nhã giống như một đứa trẻ, vẻ mặt thỏa mãn: "Được rồi, hòa một một!"
Kỷ Du Thanh cúi đầu cười bất đắc dĩ.
Hai giờ sau, tiệc nướng sắp kết thúc, Trương Mễ Nhã uống đến đỏ bừng mặt, vừa hét lên mình không say, vừa kéo Đường Nghiên đi uống cùng mình.
Kỷ Du Thanh nhịn không được liền ngăn cản cô: "Nghiên Nghiên không thể uống được nữa."
"Lão Kỷ, cậu không thể như vậy, cậu phải học cách buông bỏ, không được khống chế con bé trong mọi chuyện! Tương lai Đường Nghiên bước vào xã hội, con bé tất nhiên sẽ phải uống rượu, nếu không lúc đó sẽ bị người ta hạ gục!" Trương thước nhã mồm miệng nói không rõ.
Chồng cô đến giải vây lấy đi chai rượu trước mặt cô: "Em yêu, hôm nay em uống hơi nhiều, Đậu Đậu ngửi thấy mùi rượu trên người em con sẽ không theo em nữa."
"@#¥%&%#@@¥%..." không biết cô lại nói gì nữa, sau đó, cô được chồng đỡ về phòng, bữa tiệc tối nay vội vàng kết thúc như vậy.
"Xin lỗi vì không tiếp đón chu toàn, Thước Nhã là vậy, quá mức thành thật."
"Không sao" Kỷ Du Thanh lắc đầu, "Anh mau đi chăm sóc cô ấy đi không cần tiễn tôi đâu."
Một bên đỡ Đường Nghiên ra xe, cô gái nhỏ say đến mức loạng choạng ôm cánh tay Kỷ Du Thanh, trên mặt nở nụ cười ngốc nghếch: "Cô Kỷ là người trẻ nhất xinh đẹp nhất."
"Đúng, đúng là cô." Kỷ Du Thanh phụ họa nói.
"Cô Ji là người trẻ nhất xinh đẹp nhất..."
Kỷ Du Thanh vội vàng đưa nàng lên xe rồi đóng cửa lại.
Đường Nghiên trong lòng vui mừng, ít nhất nàng cũng có cái gì đó khiến cô Kỷ thích.
Cứ như vậy trong nháy mắt, Đường Nghiên nhìn cô Kỷ, không khỏi nghĩ tới những lời Thẩm Du Âm nói ở trường tối hôm đó hai người thật ra là chị em, thật là ngoài ý muốn, không thể tin được.
"Sao vậy, trên mặt cô có dính gì à?" Kỷ Du Thanh dùng khăn ăn lau khóe miệng.
Đường Nghiên phục hồi tinh thần, lắc đầu, ngốc nghếch cười với cô mà không nói một lời.
"Tiểu tử ngốc, cô đi thanh toán, chờ cô ở đây" Kỷ Du Thanh đẩy ghế đứng dậy, xách túi đi về phía quầy lễ tân.
Đường Nghiên nhanh chóng uống chút nước, dùng khăn giấy lau miệng, lấy điện thoại di động ra nhìn xem bộ dáng của mình, xác định không có chuyện gì thì cất đi rồi lặng lẽ ngồi trên ghế chờ cô Kỷ quay lại.
Nàng vốn tưởng rằng sau bữa trưa sẽ ở lại đây, nào biết cô Kỷ phải quay trở lại thành phố, nàng hỏi cô thì cô nói buổi chiều còn có kế hoạch khác.
"Kế hoạch gì vậy ạ?" Đường Nghiên vừa đi vừa tò mò hỏi.
"Thước Nhã mời chúng ta qua ăn tối, chúng ta mua chút đồ qua nhé."
"Được ạ."
Khi đi mua sắm trong trung tâm thương mại, Đường Nghiên giống như cái hộ hoa sứ giả, giúp cô Kỷ xách đồ, còn thời khắc chú ý đến chân của cô sợ cô bị vấp ngã.
Lần này, cô mua vài cuốn sách tranh cho bạn nhỏ Đậu Đậu.
Đây là lần thứ hai Đường Nghiên đến nhà dì Trương Mễ Nhã, lần đầu tiên là vào buổi tối nên nàng không để ý lắm đến cảnh sắc trên đường, sau khi đi vào khu biệt thự, dọc theo hai bên hồ cây liễu cổ thụ chỉ còn cành màu nâu, mặt hồ lấp lánh, còn có người đẩy xe nôi đi dạo xung quanh.
Kỷ Du Thanh quen lối tìm được vị trí nhà Trương Mễ Nhã giữa vô số biệt thự, đỗ xe trước cửa nhà cô, bấm còi tượng trưng hai lần.
Quả nhiên, một lúc sau, có người từ biệt thự đi ra, chính là Trương Mễ Nhã quấn tóc, cô từ bên trong mở cửa.
Đường Nghiên xuống xe trước, đi vòng ra cốp xe lấy quà mà cô Kỷ mua, Trương Mễ Nhã đi tới chào đón, lải nhải hai người đến là tốt rồi còn mua đồ vật này nọ làm gì.
Kỷ Du Thanh cười trêu ghẹo: "Cái này là của Đậu Đậu, cậu không có quyền can thiệp."
Trương Mễ Nhã cầm cuốn sách ảnh nói: "Vậy mình sẽ thay mặt Đậu Đậu cảm ơn dì Kỷ, cảm ơn dì Kỷ." Cô chắp tay lễ nghĩa.
Đường Nghiên đang đứng đó đột nhiên sững sờ, thân thể hỗn loạn trong gió, nàng cảm thấy mình bằng tuổi Đậu Đậu, hơn một tuổi.... Thực sự có một khoảng cách rất lớn.
"Chân của cậu thế nào rồi?" Trương Mễ Nhã vừa dẫn hai người vào trong vừa hỏi Kỷ Du Thanh
"Đi bộ không thành vấn đề, lái xe cũng không có vấn đề gì."
"Vậy thì tốt, về sau cậu phải nghỉ ngơi thật tốt, cơ bắp xương cốt tổn thương không nên coi thường, sau này có thể sẽ có vấn đề."
Sau khi vào trong biệt thự, trước mắt là một phòng khách rất rộng rãi, nội thất trang trí rất nghệ thuật, xa hoa không hề quê mùa chút nào, Kỷ Du Thanh để túi xuống, thuận miệng hỏi: " Đậu Đậu đâu rồi".
"Đang ở trên lầu với bố, để mình dẫn hai người lên, tối nay sẽ ăn BBQ nhé."
Đường Nghiên đang suy nghĩ về nghĩa của từ này, có phải là ở bên ngoài đốt lửa không?
Đi cầu thang xoắn ốc lên tầng hai, phòng khách trên tầng hai đã biến thành khu vui chơi cho trẻ em, Đậu Đậu đang ở trong, ngồi chơi một mình có vẻ rất vui.
Lúc này có thể ngửi thấy mùi thịt nướng, tiến lên phía trước có thể thấy một người đang đứng ở ban công nướng thịt.
Ban công cũng rất phong cách, trồng đầy cây xanh không có chỗ nào trống, hơn nữa còn rất rộng.
Có rất nhiều nguyên liệu nướng trên bàn đặt ngoài ban công, bao gồm thịt và rau.
"Mọi người mau tới đây, ngồi xuống." Chồng của Trương Mễ Nhã nhiệt tình tiếp đãi.
Trương Mễ Nhã cũng kéo họ ngồi xuống, "tối nay chồng mình chịu trách nhiệm nướng đồ cho chúng ta."
Kỷ Du Thanh cười, trêu ghẹo nói:"Như vậy đối với anh ấy không phải là không công bằng sao?"
"Đó không phải là việc của một người chồng sao~" Trương Mễ Nhã làm nũng nói.
Trương Mễ Nhã lấy ra vài lon bia từ chiếc thùng rồi đặt chúng lên bàn, cô định tối nay bắt Kỷ Du Thanh uống cùng mình nhưng lời đến bên miệng thì nghĩ ra cô Kỷ phải lái xe nên ánh mắt nhìn sang Đường Nghiên, " Đường Nghiên, có biết uống bia không".
Đường Yên lập tức nhìn cô Kỷ, như đang xin chỉ thị của cô.
Trương Mễ Nhã cười xấu xa " không lẽ việc này con cũng phải để cô Kỷ đồng ý sao"
Kỷ Du Thanh nghe xong không hiểu sao sống lưng cứng đờ, muốn vội vàng tránh việc này, "việc này không phải mình có thể quyết định, vẫn phải xem bản thân Nghiên Nghiên."
Trương Mễ Nhã đã thành công thực hiện được mục đích của mình, đặt hai lon bia trước mặt Đường Nghiên phân trần: "Tối nay con phải cùng ta uống, yên tâm, bia thôi không say được đâu".
Được rồi, Đường Nghiên suýt chút nữa đã tin.
...
Trong lúc trò chuyện, chồng của dì Trương đã nướng xong một đĩa đồ ăn mang đến, lịch sự nói: " Xin mời các quí cô chậm rãi hưởng dụng, tôi sẽ đi nướng thêm những đồ khác." Nói xong nho nhã lễ độ quay lại chỗ nướng thịt,
"Đường Nghiên, con mau ăn đi, ở chỗ dì Trương không cần ngại." Trương Mễ Nhã cầm một đống xiên nướng đưa cho nàng, Đường Nghiên.
Kỷ Du Thanh mở một lon đồ uống có ga, Trương Mễ Nhã ăn đồ nướng uống bia, bắt đầu nói chuyện phiếm.
"Nhưng có một chuyện mình vẫn không thể nghĩ ra, tại sao cậu lại tha cho tên tiểu tử kia tống hắn vào tù không phải tốt hơn sao?", nói xong dừng một chút sau đó nhìn về phía Đường Nghiên: " Con không để ý chứ".
Đường Nghiên lắc đầu không nói gì: "Con và anh ta không còn liên quan gì nữa."
Kỷ Du Thanh buông soda trong tay xuống, mím môi nói: "Cậu thật sự muốn biết sao?"
Trương Mễ Nhã nhìn cô với vẻ tò mò háo hức gật đầu.
"Mình sẽ không nói cho cậu biết" Kỷ Du Thanh tà ác cười.
Đường Nghiên ngồi một bên cười khúc khích, thì ra cô Kỷ cũng có mặt tinh nghịch như vậy.
"Ôi nói cho mình nghe đi mà, cậu có biết con người mihf có lòng hiếu kì rất mạnh không, hôm nay cậu mà không nói cho mình thì đêm nay mình sẽ không ngủ được mất." Trương Mễ Nhã giọng điệu tỏ vẻ làm nũng.
"Vậy đêm nay chắc cậu phải thức suốt đêm rồi" Kỷ Du Thanh cười kiên quyết bảo vệ điểm mấu chốt của mình, chính là không nói gì.
Trương Mễ Nhã thấy không được bèn quay đầu nhìn Đường Nghiên cầu cứu, "được rồi, Đường Nghiên, nói cho dì biết đi."
Đường Nghiên lén nhìn Kỷ Du Thanh, dùng giọng điệu rất nghiêm túc nói với cô: "Thật xin lỗi, dì Trương, cô Kỷ không cho nói nên con không thể nói được."
"Thật nhàm chán, mấy người cứ giữ bí mật với tôi đi!" Trương Mễ Nhã giận dữ ngồi xuống cầm một lon bia lên, "Đường Nghiên, uống với dì, coi như là trường phạt."
Đường Nghiên giống như một cái máy vô cảm, uống cạn ly rượu một cách máy móc với Trương Mễ Nhã. Nhưng việc vừa uống rượu vừa ăn đồ nướng ngoài trời thực sự là một trải nghiệm thú vị.
Nói đến mới nhớ tại sao cô Kỷ lại giữ bí mật chuyện chuyển hộ khẩu? Đường Nghiên không hiểu lắm.
Chồng của Trương Mễ Nhã lần lượt nướng rất nhiều đồ ăn mang lên bàn cả bàn đầy ắp không còn chỗ trống, Kỷ Du Thanh thấy vậy bảo anh ngồi xuống cùng ăn với mọi người.
"Chị Kỷ đã nói vậy rồi, anh dừng lại ngồi xuống ăn đi." Trương Mễ Nhã hô to.
"Chị Kỷ, mình mới không phải chị Kỷ." Kỷ Du Thanh cúi đầu cười bất lực.
Trương Mễ Nhã đếm đếm đầu ngón tay: "Cậu lớn hơn mình một tháng, đương nhiên phải gọi một tiếng chị rồi."
"Tuổi chỉ là con số thôi."
"Hừ!" Trương Mễ Nhã hỏi Đường Nghiên: "So với cô Kỷ của con thì ai trẻ trung xinh đẹp hơn?"
Đây chắc chắn là một chủ đề nhạy cảm, nhưng Đường Nghiên đã có câu trả lời trong đầu, nàng im lặng liếc nhìn cô Kỷ rồi nói: "Con cảm thấy cô Kỷ có điểm hơn... nhưng mà."
"Dừng, dừng, dừng!" Trương Mễ Nhãnhanh chóng ngắt lời nàng, có chút tự nhục nên tìm kiếm sự an ủi từ chồng mình " chồng, anh nói xem".
Chồng của Trương Mễ Nhã có khát vọng sống sót mãnh liệt không chút do dự trả lời: "Tất nhiên là vợ của anh rồi."
Trương Mễ Nhã giống như một đứa trẻ, vẻ mặt thỏa mãn: "Được rồi, hòa một một!"
Kỷ Du Thanh cúi đầu cười bất đắc dĩ.
Hai giờ sau, tiệc nướng sắp kết thúc, Trương Mễ Nhã uống đến đỏ bừng mặt, vừa hét lên mình không say, vừa kéo Đường Nghiên đi uống cùng mình.
Kỷ Du Thanh nhịn không được liền ngăn cản cô: "Nghiên Nghiên không thể uống được nữa."
"Lão Kỷ, cậu không thể như vậy, cậu phải học cách buông bỏ, không được khống chế con bé trong mọi chuyện! Tương lai Đường Nghiên bước vào xã hội, con bé tất nhiên sẽ phải uống rượu, nếu không lúc đó sẽ bị người ta hạ gục!" Trương thước nhã mồm miệng nói không rõ.
Chồng cô đến giải vây lấy đi chai rượu trước mặt cô: "Em yêu, hôm nay em uống hơi nhiều, Đậu Đậu ngửi thấy mùi rượu trên người em con sẽ không theo em nữa."
"@#¥%&%#@@¥%..." không biết cô lại nói gì nữa, sau đó, cô được chồng đỡ về phòng, bữa tiệc tối nay vội vàng kết thúc như vậy.
"Xin lỗi vì không tiếp đón chu toàn, Thước Nhã là vậy, quá mức thành thật."
"Không sao" Kỷ Du Thanh lắc đầu, "Anh mau đi chăm sóc cô ấy đi không cần tiễn tôi đâu."
Một bên đỡ Đường Nghiên ra xe, cô gái nhỏ say đến mức loạng choạng ôm cánh tay Kỷ Du Thanh, trên mặt nở nụ cười ngốc nghếch: "Cô Kỷ là người trẻ nhất xinh đẹp nhất."
"Đúng, đúng là cô." Kỷ Du Thanh phụ họa nói.
"Cô Ji là người trẻ nhất xinh đẹp nhất..."
Kỷ Du Thanh vội vàng đưa nàng lên xe rồi đóng cửa lại.