Chương 26
Edit + Beta: ALice.
Thời gian trôi đi.
Đảo mắt, cách thời gian báo danh đại học chỉ còn lại có không đến hai tuần.
Luôn đứng đầu toàn trường trong các kỳ thi, thì thành tích thi đại học của Cung Trầm đương nhiên cũng ưu tú khiến người ngưỡng mộ, không khỏi vì điều này mà ngước nhìn.
Cũng đương nhiên đại học mà Cung Trầm sắp học, cũng là đại học danh giá tốt nhất trên đời.
Cung Trầm muốn học đại học ở nước ngoài, một học chính là bốn năm.
Cho nên, cách thời gian Cung Trầm đi đại học báo danh rõ ràng còn hai tuần nữa, nhưng mẹ Cung cũng đã sốt ruột hoảng loạn sai người hầu bắt đầu sắp xếp hành lý cho Cung Trầm.
Mẹ Cung lòng nóng như lửa đốt, chỉ còn hai tuần nữa thì Cung Trầm khai giảng rồi, nhưng gần đây hắn lại hoàn toàn không ở trường học.
Mà là ở nơi khác.
Trong khoảng thời gian này, Cung Trầm trong lòng nôn nóng, tần suất uống thuốc cũng càng thêm thường xuyên.
Trước đây hắn vẫn luôn nói bóng nói gió, bất động thanh sắc dò hỏi có điện thoại lạ gọi đến hay không.
Mà theo thời gian trôi đi, ngày khai giảng đại học gần đến, sự nhẫn nại của Cung Trầm cũng dần dần cạn kiệt. Từ nói bóng nói gió ban đầu cũng theo đó mà biến thành trắng ra và lộ liễu.
Hiện tại Cung Trầm đã hoàn toàn không thèm che giấu, phàm là chỉ cần có rảnh, hắn liền sẽ liên tục hỏi quản gia, Bồ Dao Tri có gọi điện thoại cho hắn hay không.
Nhưng Bồ Dao Tri vẫn chưa từng gọi tới.
Thật giống như đã hoàn toàn quên mất việc gọi điện thoại, cũng sớm vứt cái gọi là bồi thường ra sau đầu.
Một tuần sau.
Ban đêm.
Cung Trầm lại mơ thấy Beta cấp thấp nào đó.
Trong mơ, hắn và Bồ Dao Tri cùng về tới cao nhất. Bồ Dao Tri vẫn là bạn ngồi cùng bàn với hắn, lúc này vẫn còn chưa xảy ra vụ việc kia.
Kết thúc kỳ thi tháng xong, bài thi được phát ra.
Bồ Dao Tri ngồi ở chỗ của mình, vẻ mặt buồn khổ nhìn bài thi trên mặt bàn.
Beta nhìn đề sai trên bài thi, thở ra một cái thật dài, vẻ mặt chua xót mà tủi thân.
"Ôi...... Sai thật nhiều đề, học tập thật sự khó quá đi."
Trong mơ, Cung Trầm ngồi ở bên cạnh Beta, nghe Beta nói thế xong, thì hắn liền cười nhạo một tiếng, duỗi tay lấy bài thi của Beta qua, nhìn một lượt từ trên xuống dưới.
Một đề cũng không đúng.
Cung Trầm chậc một tiếng, không chút lưu tình nào mà trào phúng: "Một đề cũng không đúng, thật ngu xuẩn."
Cung Trầm vừa dứt lời, chỉ thấy Bồ Dao Tri nghiêng mặt qua, không chút do dự mà nhìn về phía hắn.
Tiếp theo, lộ ra một nụ cười nhạt bình tĩnh trầm lặng.
Beta nói: "Ừ, bạn học Cung Trầm nói rất đúng."
Ánh mắt Beta bình tĩnh, tựa như nước lặng không hề gợn sóng.
Thâm thúy, u ám, đen nhánh đến không có ánh sáng.
Vẻ mặt của Cung Trầm cứng lại.
Hắn lại lần nữa chợt bừng tỉnh.
Cung Trầm đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, hắn nhìn chăm chú vào quang cảnh phòng ngủ quen thuộc trước mắt. Lúc này, hắn mới ý thức được, vừa rồi tất cả bất quá đều là hắn nằm mơ mà thôi.
Nhưng cảnh trong mơ thật sự quá mức chân thật.
Chân thật đến mức khiến hắn thậm chí cho rằng kia chính là hiện thực.
Cung Trầm duỗi tay đè đè giữa mày phát trướng, duỗi tay sờ soạng vài cái trên chiếc tủ cạnh giường, rất nhanh liền tìm được Mesnorline hắn đặt trên tủ đầu giường trước khi ngủ.
Hắn mở nắp hộp thuốc, ngẩng cổ nuốt hai viên.
Nuốt xuống viên thuốc màu trắng chua xót xong, theo dược tính dần dần bắt đầu phát huy hiệu lực, thì tâm trạng phiền loạn của Cung Trầm vừa rồi kia cũng bắt đầu được giảm bớt.
Xem ra, nếu chuyện này không có được một cách giải quyết hoàn mỹ như hắn muốn, như vậy ở trong lòng hắn trước sau luôn là một khúc mắc, không cách nào tiêu tan được.
Tóm lại.
Nếu buổi tối muốn ngủ được an ổn, là việc không có khả năng.
Cung Trầm mệt mỏi nhắm mắt lại, nghĩ thầm:
Thôi, hắn nhận thua.
Người nào đó thắng.
Xem như là hắn cho không đi cũng được.
Không hề rối rắm việc đã quyết định, nghĩ thông suốt xong thì 9 giờ sáng cùng ngày, Cung Trầm nghĩ giờ này Bồ Dao Tri hẳn là đã tỉnh ngủ rồi, vì thế lập tức liền gọi điện thoại qua cho mẹ Bồ.
Sau cuộc gọi lần trước, mẹ Bồ đã nhớ rõ ràng số điện thoại Cung Trầm. Lần này Cung Trầm gọi tới lần nữa, mẹ Bồ đột nhiên không kịp chuẩn bị, vội vàng hoảng loạn mà bắt máy.
"Cung thiếu gia......?"
"Ừm, là tôi."
"Ngài gọi đến là......?"
"Tôi tìm Bồ Dao Tri."
"À, vâng! Là như vậy sao!"
Mẹ Bồ bừng tỉnh đại ngộ, vừa cầm di động đi về phía cửa phòng ngủ của Bồ Dao Tri, trong lòng vừa không khỏi buồn bực nghĩ, không phải Dao Tri đã nói sau này Cung thiếu gia hẳn là sẽ không gọi điện tới đây nữa sao?
Nhưng mà.
Cung gia Cung thiếu gia tìm Dao Tri rốt cuộc là có chuyện gì chứ?
Hiểu lầm không phải đã được hóa giải rồi sao?
Trong lòng mẹ Bồ không hiểu ra sao, cô đứng ở trước cửa phòng của Bồ Dao Tri, duỗi tay gõ gõ cửa phòng, sau đó thật cẩn thận mà gọi: "Dao Tri, con dậy chưa vậy? Bạn học Cung Trầm gọi điện cho con, hình như là có việc tìm con đấy."
Nửa phút sau, cửa phòng bị mở ra.
Bồ Dao Tri đứng ở cửa phòng, giương mắt nhìn về phía mẹ Bồ.
Nhìn thấy con trai mình, mẹ Bồ không chút nghĩ ngợi mà lập tức đưa điện thoại trong tay qua.
Nhưng không ngờ.
Bồ Dao Tri từ chối.
"Không cần đâu mẹ, mẹ nói lại với hắn. Lời cần nói, lần trước con đã nói xong rồi." Bồ Dao Tri nhàn nhạt nói, "Con cũng không còn gì khác để nói nữa."
Nghe tiếng, mẹ Bồ theo bản năng nói: "Nhưng nếu ——"
Mẹ Bồ vừa nói ra, liền bị Bồ Dao Tri cắt ngang.
"Nếu vẫn là vì việc lần trước, vậy mẹ nói với hắn, đáp án của con như cũ không đổi."
"Còn nếu là vì chuyện khác nữa...... Vậy phiền hắn, mời hắn đi tìm người khác đi."
Mẹ Bồ ngẩn ngơ không nói nên lời.
Một lát sau, mẹ Bồ hoàn hồn.
Cô cầm lấy di động, thanh âm muốn nói lại thôi: "Cung thiếu gia, Dao Tri thằng bé......"
Trong điện thoại, giọng nói của Cung Trầm lạnh nhạt.
"Tôi nghe thấy rồi, đa tạ."
Điện thoại cắt đứt.
Sau khi cúp điện thoại xong, Cung Trầm không chút do dự lập tức cầm lấy hộp thuốc trước mặt, đột nhiên đổ mấy viên vào trong miệng.
Thuốc viên chua xót tan ra ở trong miệng, cảm nhận được cổ cay đắng dày đặc sặc người kia, khóe miệng Cung Trầm nhẹ cong, lộ ra một nụ cười lạnh khắc chế đến gần như vặn vẹo.
Được.
Vậy như cậu mong muốn.
*
Bảy ngày sau, Cung Trầm khai giảng, đến trường báo danh trước.
Cung Trầm là một Alpha đỉnh cấp dung mạo xuất chúng, mặc dù tới nước ngoài rồi thì cũng vẫn được chú ý như cũ.
Cung Trầm đến trường báo danh không quá nửa ngày, thì Omega thậm chí cả Alpha đến xin phương thức liên hệ đã thành từng đám từng đám.
Nhưng đều bị Cung Trầm quyết đoán cự tuyệt một cách vô tình.
Cung Trầm không có tâm tư yêu đương.
Hắn không có hứng thú với Omega, cũng không có hứng thú với Alpha, lại càng không có hứng thú với Beta.
......
Bên kia.
Bồ Dao Tri cũng khai giảng.
So sánh với trường học to lớn xa hoa đỉnh cấp của Cung Trầm, thì trường học mà Bồ Dao Tri báo danh, quả thực là nghèo kiết hủ lậu.
Nhưng mà cũng bình thường.
Lấy thành tích của cậu, thi trường học mà cậu có khả năng vào, trên cơ bản cũng chỉ có mấy trường học hạng ba này mà thôi.
Sau khi Bồ Dao Tri đến trường báo danh xong, liền xách theo hành lý của mình đi đến ký túc xá.
Sau khi đến ký túc xá xong, liền thấy quang cảnh trong ký túc xá cũng nghèo nàn đến đáng thương.
Rêu xanh mọc đầy trong góc tường, trên ván giường còn rải rác vài ba xác con gián, dưới ván giường, là vớ thúi của người ở trước để lại.
Bồ Dao Tri xách theo rương hành lý, mặt không cảm xúc mà đi vào phòng ngủ.
Cậu cũng không phải là người đến đầu tiên.
Còn có hai bạn cùng phòng ngủ đến trước một bước so với cậu nữa.
Một trong hai người nhìn thấy bạn cùng phòng mới tới rồi, vội vàng buông giẻ lau trong tay, vô cùng nhiệt tình nói với Bồ Dao Tri: "Xin chào, tôi tên Lý Dụ, chúng ta vậy mà cùng chung một phòng ngủ, vậy sau này chúng ta chính là bạn bè ——"
Bồ Dao Tri lạnh nhạt cắt ngang lời đối phương.
Cậu cũng không liếc mắt nhìn hai bạn cùng phòng một cái, thanh âm vô cùng lạnh nhạt mà xa cách nói: "Xin lỗi, tôi không cần bạn bè."
Thanh âm của đối phương cứng lại.
Tác giả có lời muốn nói: Cốt truyện giai đoạn học sinh kết thúc, bắt đầu tiến vào cốt truyện chính.
Thời gian trôi đi.
Đảo mắt, cách thời gian báo danh đại học chỉ còn lại có không đến hai tuần.
Luôn đứng đầu toàn trường trong các kỳ thi, thì thành tích thi đại học của Cung Trầm đương nhiên cũng ưu tú khiến người ngưỡng mộ, không khỏi vì điều này mà ngước nhìn.
Cũng đương nhiên đại học mà Cung Trầm sắp học, cũng là đại học danh giá tốt nhất trên đời.
Cung Trầm muốn học đại học ở nước ngoài, một học chính là bốn năm.
Cho nên, cách thời gian Cung Trầm đi đại học báo danh rõ ràng còn hai tuần nữa, nhưng mẹ Cung cũng đã sốt ruột hoảng loạn sai người hầu bắt đầu sắp xếp hành lý cho Cung Trầm.
Mẹ Cung lòng nóng như lửa đốt, chỉ còn hai tuần nữa thì Cung Trầm khai giảng rồi, nhưng gần đây hắn lại hoàn toàn không ở trường học.
Mà là ở nơi khác.
Trong khoảng thời gian này, Cung Trầm trong lòng nôn nóng, tần suất uống thuốc cũng càng thêm thường xuyên.
Trước đây hắn vẫn luôn nói bóng nói gió, bất động thanh sắc dò hỏi có điện thoại lạ gọi đến hay không.
Mà theo thời gian trôi đi, ngày khai giảng đại học gần đến, sự nhẫn nại của Cung Trầm cũng dần dần cạn kiệt. Từ nói bóng nói gió ban đầu cũng theo đó mà biến thành trắng ra và lộ liễu.
Hiện tại Cung Trầm đã hoàn toàn không thèm che giấu, phàm là chỉ cần có rảnh, hắn liền sẽ liên tục hỏi quản gia, Bồ Dao Tri có gọi điện thoại cho hắn hay không.
Nhưng Bồ Dao Tri vẫn chưa từng gọi tới.
Thật giống như đã hoàn toàn quên mất việc gọi điện thoại, cũng sớm vứt cái gọi là bồi thường ra sau đầu.
Một tuần sau.
Ban đêm.
Cung Trầm lại mơ thấy Beta cấp thấp nào đó.
Trong mơ, hắn và Bồ Dao Tri cùng về tới cao nhất. Bồ Dao Tri vẫn là bạn ngồi cùng bàn với hắn, lúc này vẫn còn chưa xảy ra vụ việc kia.
Kết thúc kỳ thi tháng xong, bài thi được phát ra.
Bồ Dao Tri ngồi ở chỗ của mình, vẻ mặt buồn khổ nhìn bài thi trên mặt bàn.
Beta nhìn đề sai trên bài thi, thở ra một cái thật dài, vẻ mặt chua xót mà tủi thân.
"Ôi...... Sai thật nhiều đề, học tập thật sự khó quá đi."
Trong mơ, Cung Trầm ngồi ở bên cạnh Beta, nghe Beta nói thế xong, thì hắn liền cười nhạo một tiếng, duỗi tay lấy bài thi của Beta qua, nhìn một lượt từ trên xuống dưới.
Một đề cũng không đúng.
Cung Trầm chậc một tiếng, không chút lưu tình nào mà trào phúng: "Một đề cũng không đúng, thật ngu xuẩn."
Cung Trầm vừa dứt lời, chỉ thấy Bồ Dao Tri nghiêng mặt qua, không chút do dự mà nhìn về phía hắn.
Tiếp theo, lộ ra một nụ cười nhạt bình tĩnh trầm lặng.
Beta nói: "Ừ, bạn học Cung Trầm nói rất đúng."
Ánh mắt Beta bình tĩnh, tựa như nước lặng không hề gợn sóng.
Thâm thúy, u ám, đen nhánh đến không có ánh sáng.
Vẻ mặt của Cung Trầm cứng lại.
Hắn lại lần nữa chợt bừng tỉnh.
Cung Trầm đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, hắn nhìn chăm chú vào quang cảnh phòng ngủ quen thuộc trước mắt. Lúc này, hắn mới ý thức được, vừa rồi tất cả bất quá đều là hắn nằm mơ mà thôi.
Nhưng cảnh trong mơ thật sự quá mức chân thật.
Chân thật đến mức khiến hắn thậm chí cho rằng kia chính là hiện thực.
Cung Trầm duỗi tay đè đè giữa mày phát trướng, duỗi tay sờ soạng vài cái trên chiếc tủ cạnh giường, rất nhanh liền tìm được Mesnorline hắn đặt trên tủ đầu giường trước khi ngủ.
Hắn mở nắp hộp thuốc, ngẩng cổ nuốt hai viên.
Nuốt xuống viên thuốc màu trắng chua xót xong, theo dược tính dần dần bắt đầu phát huy hiệu lực, thì tâm trạng phiền loạn của Cung Trầm vừa rồi kia cũng bắt đầu được giảm bớt.
Xem ra, nếu chuyện này không có được một cách giải quyết hoàn mỹ như hắn muốn, như vậy ở trong lòng hắn trước sau luôn là một khúc mắc, không cách nào tiêu tan được.
Tóm lại.
Nếu buổi tối muốn ngủ được an ổn, là việc không có khả năng.
Cung Trầm mệt mỏi nhắm mắt lại, nghĩ thầm:
Thôi, hắn nhận thua.
Người nào đó thắng.
Xem như là hắn cho không đi cũng được.
Không hề rối rắm việc đã quyết định, nghĩ thông suốt xong thì 9 giờ sáng cùng ngày, Cung Trầm nghĩ giờ này Bồ Dao Tri hẳn là đã tỉnh ngủ rồi, vì thế lập tức liền gọi điện thoại qua cho mẹ Bồ.
Sau cuộc gọi lần trước, mẹ Bồ đã nhớ rõ ràng số điện thoại Cung Trầm. Lần này Cung Trầm gọi tới lần nữa, mẹ Bồ đột nhiên không kịp chuẩn bị, vội vàng hoảng loạn mà bắt máy.
"Cung thiếu gia......?"
"Ừm, là tôi."
"Ngài gọi đến là......?"
"Tôi tìm Bồ Dao Tri."
"À, vâng! Là như vậy sao!"
Mẹ Bồ bừng tỉnh đại ngộ, vừa cầm di động đi về phía cửa phòng ngủ của Bồ Dao Tri, trong lòng vừa không khỏi buồn bực nghĩ, không phải Dao Tri đã nói sau này Cung thiếu gia hẳn là sẽ không gọi điện tới đây nữa sao?
Nhưng mà.
Cung gia Cung thiếu gia tìm Dao Tri rốt cuộc là có chuyện gì chứ?
Hiểu lầm không phải đã được hóa giải rồi sao?
Trong lòng mẹ Bồ không hiểu ra sao, cô đứng ở trước cửa phòng của Bồ Dao Tri, duỗi tay gõ gõ cửa phòng, sau đó thật cẩn thận mà gọi: "Dao Tri, con dậy chưa vậy? Bạn học Cung Trầm gọi điện cho con, hình như là có việc tìm con đấy."
Nửa phút sau, cửa phòng bị mở ra.
Bồ Dao Tri đứng ở cửa phòng, giương mắt nhìn về phía mẹ Bồ.
Nhìn thấy con trai mình, mẹ Bồ không chút nghĩ ngợi mà lập tức đưa điện thoại trong tay qua.
Nhưng không ngờ.
Bồ Dao Tri từ chối.
"Không cần đâu mẹ, mẹ nói lại với hắn. Lời cần nói, lần trước con đã nói xong rồi." Bồ Dao Tri nhàn nhạt nói, "Con cũng không còn gì khác để nói nữa."
Nghe tiếng, mẹ Bồ theo bản năng nói: "Nhưng nếu ——"
Mẹ Bồ vừa nói ra, liền bị Bồ Dao Tri cắt ngang.
"Nếu vẫn là vì việc lần trước, vậy mẹ nói với hắn, đáp án của con như cũ không đổi."
"Còn nếu là vì chuyện khác nữa...... Vậy phiền hắn, mời hắn đi tìm người khác đi."
Mẹ Bồ ngẩn ngơ không nói nên lời.
Một lát sau, mẹ Bồ hoàn hồn.
Cô cầm lấy di động, thanh âm muốn nói lại thôi: "Cung thiếu gia, Dao Tri thằng bé......"
Trong điện thoại, giọng nói của Cung Trầm lạnh nhạt.
"Tôi nghe thấy rồi, đa tạ."
Điện thoại cắt đứt.
Sau khi cúp điện thoại xong, Cung Trầm không chút do dự lập tức cầm lấy hộp thuốc trước mặt, đột nhiên đổ mấy viên vào trong miệng.
Thuốc viên chua xót tan ra ở trong miệng, cảm nhận được cổ cay đắng dày đặc sặc người kia, khóe miệng Cung Trầm nhẹ cong, lộ ra một nụ cười lạnh khắc chế đến gần như vặn vẹo.
Được.
Vậy như cậu mong muốn.
*
Bảy ngày sau, Cung Trầm khai giảng, đến trường báo danh trước.
Cung Trầm là một Alpha đỉnh cấp dung mạo xuất chúng, mặc dù tới nước ngoài rồi thì cũng vẫn được chú ý như cũ.
Cung Trầm đến trường báo danh không quá nửa ngày, thì Omega thậm chí cả Alpha đến xin phương thức liên hệ đã thành từng đám từng đám.
Nhưng đều bị Cung Trầm quyết đoán cự tuyệt một cách vô tình.
Cung Trầm không có tâm tư yêu đương.
Hắn không có hứng thú với Omega, cũng không có hứng thú với Alpha, lại càng không có hứng thú với Beta.
......
Bên kia.
Bồ Dao Tri cũng khai giảng.
So sánh với trường học to lớn xa hoa đỉnh cấp của Cung Trầm, thì trường học mà Bồ Dao Tri báo danh, quả thực là nghèo kiết hủ lậu.
Nhưng mà cũng bình thường.
Lấy thành tích của cậu, thi trường học mà cậu có khả năng vào, trên cơ bản cũng chỉ có mấy trường học hạng ba này mà thôi.
Sau khi Bồ Dao Tri đến trường báo danh xong, liền xách theo hành lý của mình đi đến ký túc xá.
Sau khi đến ký túc xá xong, liền thấy quang cảnh trong ký túc xá cũng nghèo nàn đến đáng thương.
Rêu xanh mọc đầy trong góc tường, trên ván giường còn rải rác vài ba xác con gián, dưới ván giường, là vớ thúi của người ở trước để lại.
Bồ Dao Tri xách theo rương hành lý, mặt không cảm xúc mà đi vào phòng ngủ.
Cậu cũng không phải là người đến đầu tiên.
Còn có hai bạn cùng phòng ngủ đến trước một bước so với cậu nữa.
Một trong hai người nhìn thấy bạn cùng phòng mới tới rồi, vội vàng buông giẻ lau trong tay, vô cùng nhiệt tình nói với Bồ Dao Tri: "Xin chào, tôi tên Lý Dụ, chúng ta vậy mà cùng chung một phòng ngủ, vậy sau này chúng ta chính là bạn bè ——"
Bồ Dao Tri lạnh nhạt cắt ngang lời đối phương.
Cậu cũng không liếc mắt nhìn hai bạn cùng phòng một cái, thanh âm vô cùng lạnh nhạt mà xa cách nói: "Xin lỗi, tôi không cần bạn bè."
Thanh âm của đối phương cứng lại.
Tác giả có lời muốn nói: Cốt truyện giai đoạn học sinh kết thúc, bắt đầu tiến vào cốt truyện chính.