Chương 21
Edit + Beta: ALice.
Ngày hôm sau Bồ Dao Tri thức dậy, sau khi thay quần áo rửa mặt xong, liền đeo cặp sách ra khỏi phòng.
Sau khi ra khỏi phòng, vừa ngẩng đầu, liền thấy mẹ Bồ cũng đã thức dậy từ sớm, đang ngồi ở trên sô pha trong phòng khách chờ cậu.
Bồ Dao Tri đeo cặp sách, vẻ mặt trầm mặc mà đi về phía sô pha.
Mi mắt cậu buông xuống, vẻ mặt trầm tĩnh.
"Mẹ."
Mẹ Bồ lẳng lặng mà ngồi bất động ở trên sô pha, lạnh lùng nói: "Về sau ở trong trường, không được lui tới với bất cứ Alpha, hay Omega nào, cũng không cần kết bạn. Có nghe thấy hay không?"
"Vâng."
Mẹ Bồ sợ cậu lần thứ hai bằng mặt không bằng lòng với cô, vì thế lên tiếng nói: "Không được, con phải thề trước mặt mẹ, nếu con còn dám ——"
Mẹ Bồ còn chưa nói dứt lời, bị Bồ Dao Tri nhàn nhạt cắt ngang.
"Mẹ, mẹ đừng lo lắng."
"Sao mẹ có thể không ——"
"Trong trường học hẳn là, đã không còn ai muốn làm bạn với con nữa."
Giọng Bồ Dao Tri nhẹ nhàng bâng quơ, trên mặt cũng không chút để ý nào.
Giọng mẹ Bồ đột nhiên im bặt.
Cô không cách nào phản bác.
Mà cùng lúc, cô như phát hiện ra gì đó.
Cô bình tĩnh nhìn khuôn mặt vô cùng bình tĩnh không có chút tươi cười nào kia của Bồ Dao Tri, trong lúc nhất thời liền ngẩn ngơ thất ngữ.
Cô cảm giác được......
Tính cách của con trai cô, tựa hồ trong vô hình đã xảy ra một ít chuyển biến.
Bồ Dao Tri mây bay gió nhẹ nói xong, chợt lại nhàn nhạt ra tiếng dò hỏi lần nữa: "Mẹ, còn có chuyện gì muốn dặn dò sao? Nếu không có, vậy con đến trường học trước."
Mẹ Bồ nhìn vẻ mặt Bồ Dao Tri, ngơ ngẩn mà đáp lời: "...... Hết rồi."
Bồ Dao Tri rũ mắt, lễ phép lại cung kính trả lời: "Vậy con đến trường đây, mẹ."
Nói xong, cậu xoay người đi về phía huyền quan, sau khi yên lặng thay giày, liền đẩy cửa rời đi.
Trong toàn bộ quá trình, khóe miệng của Bồ Dao Tri bình tĩnh, ánh mắt u ám, trên mặt không có bất cứ tươi cười nào.
Tươi cười ngây thơ hồn nhiên trước kia, đã không còn sót lại chút gì nữa.
Bồ Dao Tri ngồi xe tới trường học, quả nhiên, cậu vừa xuống xe, liền nhận được ánh mắt ghét bỏ của một đám phụ huynh và học sinh ở cửa trường.
Cổng trường, một đám gia trưởng và học sinh đang nghị luận sôi nổi.
"Sao nó lại tới trường rồi, không phải nói nó đã bị trường đuổi học rồi à?"
"Vậy mà nó còn có mặt mũi tới trường, thật ghê tởm!"
"An An con có nghe thấy không, con phải cách nó xa một chút!"
"Lúc trước tôi luôn nghe nói loại Beta cấp thấp này vì có thể leo lên hào môn mà không từ thủ đoạn, không nghĩ tới vậy mà là thật sự...... Chậc chậc, còn may con trai tôi là một Omega."
"Nghe nói nói nó quỳ ở cổng bệnh viện ba ngày, cho nên mới có thể về trường đi học?"
"Không biết kế tiếp nó lại sẽ theo dõi Alpha nào nữa đây."
"Alpha phải cách nó xa một chút đấy!"
Dưới ánh mắt khinh thường và chán ghét, sắc mặt Bồ Dao Tri ung dung bình tĩnh đi vào trường học.
Cậu đeo cặp sách, đi tới phòng Giáo vụ.
Đi vào văn phòng của chủ nhiệm giáo vụ, cậu đứng ở trước bàn làm việc của chủ nhiệm giáo vụ, lễ phép thấp giọng hỏi: "Chào chủ nhiệm, xin hỏi về sau em sẽ đi học ở lớp nào?"
Nghe được câu hỏi của cậu, chủ nhiệm giáo dục nhướng mày nhìn cậu một cái, hơi có chút kinh ngạc nói: "Cậu cũng còn biết sau này cậu cũng không thể học ở lớp cũ nữa à."
Cậu đương nhiên biết, bởi vì đã từng có vết xe đổ.
Chủ nhiệm giáo dục nói cho hết lời, tiếp theo trầm giọng: "Cậu chuyển tới lớp 7, về sau học ở lớp này đi. Sách giáo khoa và bàn học đều đã dọn qua đó cho cậu rồi. Nhớ kỹ bài học lần này, về sau thành thật một chút cho tôi."
Bồ Dao Tri thấp thấp giọng nói vâng.
Sau khi lễ phép khom lưng nói lời cảm ơn với chủ nhiệm giáo dục xong, cậu đeo cặp sách, xoay người rời khỏi văn phòng của chủ nhiệm giáo dục, đi tới lớp 7 năm nhất.
Vào lớp 7, cậu liền thấy được cái bàn của cậu.
Bàn học của cậu bị ngã ở hàng sau cùng của lớp, sách giáo khoa trong ngăn kéo và vở ghi chép rơi rụng đầy đất.
Mà trên trang sách giáo khoa, tràn đầy dấu chân bị người dẫm qua.
Vẻ mặt cậu bình tĩnh đi đến chỗ bàn học của mình, cúi người nâng bàn học dậy, sau đó lại chậm rì rì mà nhặt sách giáo khoa và vở viết đang rơi rụng lên.
Một đám học sinh trong lớp đang nhìn về phía cậu, vẻ mặt bất mãn, nghị luận sôi nổi.
"Sao lại tới lớp chúng ta chứ?"
"Thật chán ghét......"
"Ghê tởm! Đen đủi!"
"Sao không chuyển tới lớp khác đi trời?"
"Lớp chúng ta cũng quá xui xẻo rồi đấy!"
Bồ Dao Tri ngoảnh mặt làm ngơ.
Cậu bình tĩnh tự nhiên lau sạch dấu chân trên mặt bàn và ghế, sau khi buông cặp sách xuống, liền ngồi vào chỗ của mình.
Nhìn bộ dáng trấn định thản nhiên như thế của cậu, bọn học sinh xung quanh kia tức khắc càng thêm bất mãn.
"Làm ra việc không biết xấu hổ như vậy, mà còn có thể đúng lý hợp tình ngồi ở trong lớp chúng ta, thật là ghê tởm quá đi!"
"Beta cấp thấp, không biết xấu hổ không phải rất bình thường sao?"
"Đúng vậy, nếu cậu ta cần mặt mũi, thì sao có thể làm ra việc bỏ thuốc Cung Trầm được chứ?"
......
Một đám học sinh trong lớp học nhìn Bồ Dao Tri, cực kì bất mãn, hận không thể đá cậu ra khỏi lớp học.
Đúng như lời nói trước khi ra cửa đi học của Bồ Dao Tri.
Kết bạn sao?
Từ lúc chuyện này qua đi, căn bản là không có khả năng sẽ lại có người nguyện ý kết bạn với cậu nữa. Nhưng mà hiện tại Bồ Dao Tri cũng đã không còn cần bạn bè nữa.
Bạn bè với cậu mà nói cũng không có bất cứ tác dụng gì.
Mà Beta cấp thấp, cũng không xứng để kết bạn.
Vài phút sau, tiếng chuông đi học vang lên, chủ nhiệm lớp 7 mang theo giáo án đi vào phòng học.
Chủ nhiệm lớp 7 đứng trên bục giảng, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt vô cùng khinh miệt mà nhìn về phía Bồ Dao Tri đang ngồi một mình ở hàng sau cùng.
Hắn gõ gõ mặt bục giảng, ý có điều ám chỉ: "Tôi nhắc nhở học sinh nào đó trong lớp một chút. Nếu đã đến lớp của tôi rồi, thì phải thành thật an phận cho tôi, đừng làm bại hoại không khí lớp học của tôi!"
Chủ nhiệm lớp đứng ở trên bục giảng vừa dứt lời, thì mọi người trong lớp cơ hồ là theo bản năng cùng nhau quay đầu, vui sướng khi người gặp họa mà nhìn về phía Bồ Dao Tri.
Người sau vẻ mặt bình tĩnh, phảng phất vào tai này ra tai kia.
Không nghĩ tới không thể nhìn ra được thẹn thùng và hổ thẹn trên mặt Bồ Dao Tri, mọi người trong lớp không khỏi lục tục hứng thú rã rời quay đầu lại.
Cũng giống như vậy.
Chủ nhiệm lớp trên bục giảng đại khái cũng không đoán được vẻ măt của Bồ Dao Tri lại ung dung bình tĩnh như thế. Thật giống như không hề cảm thấy thẹn một chút nào, trong lòng nhất thời không khỏi càng thêm chán ghét.
Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu, rồi lại thu hồi tầm mắt.
"Bắt đầu học!"
*
Sau khi Bồ Dao Tri chuyển tới lớp 7, thì mọi người trong lớp, liền không hẹn mà cùng có chung một kẻ địch.
Bọn họ cùng nhau bắt nạt cậu, cùng nhau kết phường bạo lực cậu.
Làm dơ quần áo, xé hư vở bài tập, vẽ bậy ở trên sách giáo khoa, xé nát toàn bộ vở ghi chép của cậu.
Lúc cậu đi WC, nhân lúc này liền khóa cậu ở trong phòng WC riêng, sau đó, lại lấy nước bẩn trong WC dội lên trên đầu cậu.
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad phuthuytuyet07 và Wordpress ALice's House.
Lại hoặc là.
Lúc cậu xuống cầu thang, trộm đá sau lưng cậu, khiến cậu bị ngã từ trên cầu thang xuống.
Mỗi ngày bọn họ đều rất vui vẻ mà bắt nạt cậu, thậm chí còn đem hành vi này trở thành một hồi cuồng hoan của toàn bộ lớp 7 bọn họ.
Không quá nửa tháng ngắn ngủi, trên người cậu tràn đầy vết bầm tím tím xanh xanh, mà quần áo trên người, càng chưa từng sạch sẽ bao giờ.
Mà bởi vì những người trong lớp luôn thường xối nước bẩn lên người cậu, cho nên trên người cậu, cũng thường xuyên có mùi hôi khiến người khác buồn nôn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Mỗi ngày cậu vừa dơ vừa thúi, cả người giống như một đống rác rưởi vậy.
Đương nhiên.
Đối với những hành vi bạo lực khinh nhục này, thì chủ nhiệp lớp 7 không có khả năng không nhìn thấy.
Nhưng hắn làm như không thấy.
Bởi vì hắn cho rằng, đây là do Bồ Dao Tri gieo gió gặt bão.
Cũng giống như vậy.
Bồ Dao Tri cũng tự cho là như vậy.
Tất cả những thứ này, đều là do cậu gieo gió gặt bão, xứng đáng.
Đối với tao ngộ hiện tại của Bồ Dao Tri, Hoài Thi chỉ cảm thấy cực kỳ hả giận lại thuận mắt.
Vì thế nửa tháng sau ngày nọ, cậu ta đột nhiên tới tìm cậu.
Hoài Thi gọi cậu đến một góc không người, che miệng, vẻ miệng giật mình, ánh mắt 'thương hại' nói: "Ôi trời, cậu nhìn bộ dáng hiện tại của cậu xem, đáng thương biết bao nhiêu."
Bồ Dao Tri vẻ mặt lãnh đạm.
"Có việc thì nói."
Hoài Thi cười tủm tỉm nói với cậu: "Thấy cậu đáng thương như vậy, tôi đơn giản trực tiếp mà nói chân tướng cho cậu vậy, Cung Trầm uống phải thuốc cấm NV-1, thật ra là tôi cho cậu ——"
Hoài Thi nói đến một nửa, liền bị Bồ Dao Tri mặt không cảm xúc mà cắt ngang.
Ánh mắt cậu lạnh nhạt, vẻ mặt bình tĩnh.
"Tôi biết."
Hoài Thi đột nhiên im bặt.
Cậu ta kinh ngạc nhìn về phía Bồ Dao Tri.
"...... Cậu biết à?" Cậu ta khó có thể tin, vẻ mặt không tin, "Khi nào thì biết?"
"Trưa hôm đó."
Giọng nói Hoài Thi cứng lại.
Qua hồi lâu, cậu ta mới tìm về giọng nói của mình.
Hoài Thi nhịn không được hỏi: "Vậy cậu nói cho Cung Trầm rồi à?"
Nói xong.
Hoài Thi đột nhiên như là bừng tỉnh đại ngộ, vỗ tay.
Hoài Thi đắc ý nói: "Ồ, tôi biết rồi, chắc chắn là cậu đã nói với Cung Trầm, sau đó hắn không tin ——"
Không ngờ, chỉ nghe Bồ Dao Tri lạnh lạnh nói: "Không có."
Không...... Không có?
Vậy mà không có sao?
Hoài Thi không khỏi kinh ngạc lần nữa.
Sau đó.
Cậu ta nhịn không được lại lần nữa lên tiếng truy vấn: "Vì sao?"
Bồ Dao Tri chỉ có bốn chữ.
"Vì không cần thiết."
Nói cho hết lời, chỉ thấy cậu nhíu nhíu mày.
Mặt cậu không cảm xúc nói: "Cậu tìm tôi lại đây, chỉ là vì muốn nói những điều này?"
Nói những thứ vô nghĩa này sao?
Hoài Thi ngẩn ngơ thất ngữ.
Cậu ta ngơ ngẩn nhìn Bồ Dao Tri, chỉ cảm thấy người trước mắt này, không biết từ bao giờ, đã trở nên xa lạ vô cùng, khiến cậu ta hoàn toàn nhận không ra nữa.
Beta trên mặt chỉ có không kiên nhẫn và tràn đầy ý xa cách trước mắt này, khiến người khó có thể tưởng tượng được, lại là kẻ ngốc vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ muốn kết bạn với cậu ta trước đây.
Hoài Thi thất ngữ một lúc lâu sau, Bồ Dao Tri đợi vài giây cũng không còn kiên nhẫn nữa, chợt quay đầu rời đi.
Ngày hôm sau Bồ Dao Tri thức dậy, sau khi thay quần áo rửa mặt xong, liền đeo cặp sách ra khỏi phòng.
Sau khi ra khỏi phòng, vừa ngẩng đầu, liền thấy mẹ Bồ cũng đã thức dậy từ sớm, đang ngồi ở trên sô pha trong phòng khách chờ cậu.
Bồ Dao Tri đeo cặp sách, vẻ mặt trầm mặc mà đi về phía sô pha.
Mi mắt cậu buông xuống, vẻ mặt trầm tĩnh.
"Mẹ."
Mẹ Bồ lẳng lặng mà ngồi bất động ở trên sô pha, lạnh lùng nói: "Về sau ở trong trường, không được lui tới với bất cứ Alpha, hay Omega nào, cũng không cần kết bạn. Có nghe thấy hay không?"
"Vâng."
Mẹ Bồ sợ cậu lần thứ hai bằng mặt không bằng lòng với cô, vì thế lên tiếng nói: "Không được, con phải thề trước mặt mẹ, nếu con còn dám ——"
Mẹ Bồ còn chưa nói dứt lời, bị Bồ Dao Tri nhàn nhạt cắt ngang.
"Mẹ, mẹ đừng lo lắng."
"Sao mẹ có thể không ——"
"Trong trường học hẳn là, đã không còn ai muốn làm bạn với con nữa."
Giọng Bồ Dao Tri nhẹ nhàng bâng quơ, trên mặt cũng không chút để ý nào.
Giọng mẹ Bồ đột nhiên im bặt.
Cô không cách nào phản bác.
Mà cùng lúc, cô như phát hiện ra gì đó.
Cô bình tĩnh nhìn khuôn mặt vô cùng bình tĩnh không có chút tươi cười nào kia của Bồ Dao Tri, trong lúc nhất thời liền ngẩn ngơ thất ngữ.
Cô cảm giác được......
Tính cách của con trai cô, tựa hồ trong vô hình đã xảy ra một ít chuyển biến.
Bồ Dao Tri mây bay gió nhẹ nói xong, chợt lại nhàn nhạt ra tiếng dò hỏi lần nữa: "Mẹ, còn có chuyện gì muốn dặn dò sao? Nếu không có, vậy con đến trường học trước."
Mẹ Bồ nhìn vẻ mặt Bồ Dao Tri, ngơ ngẩn mà đáp lời: "...... Hết rồi."
Bồ Dao Tri rũ mắt, lễ phép lại cung kính trả lời: "Vậy con đến trường đây, mẹ."
Nói xong, cậu xoay người đi về phía huyền quan, sau khi yên lặng thay giày, liền đẩy cửa rời đi.
Trong toàn bộ quá trình, khóe miệng của Bồ Dao Tri bình tĩnh, ánh mắt u ám, trên mặt không có bất cứ tươi cười nào.
Tươi cười ngây thơ hồn nhiên trước kia, đã không còn sót lại chút gì nữa.
Bồ Dao Tri ngồi xe tới trường học, quả nhiên, cậu vừa xuống xe, liền nhận được ánh mắt ghét bỏ của một đám phụ huynh và học sinh ở cửa trường.
Cổng trường, một đám gia trưởng và học sinh đang nghị luận sôi nổi.
"Sao nó lại tới trường rồi, không phải nói nó đã bị trường đuổi học rồi à?"
"Vậy mà nó còn có mặt mũi tới trường, thật ghê tởm!"
"An An con có nghe thấy không, con phải cách nó xa một chút!"
"Lúc trước tôi luôn nghe nói loại Beta cấp thấp này vì có thể leo lên hào môn mà không từ thủ đoạn, không nghĩ tới vậy mà là thật sự...... Chậc chậc, còn may con trai tôi là một Omega."
"Nghe nói nói nó quỳ ở cổng bệnh viện ba ngày, cho nên mới có thể về trường đi học?"
"Không biết kế tiếp nó lại sẽ theo dõi Alpha nào nữa đây."
"Alpha phải cách nó xa một chút đấy!"
Dưới ánh mắt khinh thường và chán ghét, sắc mặt Bồ Dao Tri ung dung bình tĩnh đi vào trường học.
Cậu đeo cặp sách, đi tới phòng Giáo vụ.
Đi vào văn phòng của chủ nhiệm giáo vụ, cậu đứng ở trước bàn làm việc của chủ nhiệm giáo vụ, lễ phép thấp giọng hỏi: "Chào chủ nhiệm, xin hỏi về sau em sẽ đi học ở lớp nào?"
Nghe được câu hỏi của cậu, chủ nhiệm giáo dục nhướng mày nhìn cậu một cái, hơi có chút kinh ngạc nói: "Cậu cũng còn biết sau này cậu cũng không thể học ở lớp cũ nữa à."
Cậu đương nhiên biết, bởi vì đã từng có vết xe đổ.
Chủ nhiệm giáo dục nói cho hết lời, tiếp theo trầm giọng: "Cậu chuyển tới lớp 7, về sau học ở lớp này đi. Sách giáo khoa và bàn học đều đã dọn qua đó cho cậu rồi. Nhớ kỹ bài học lần này, về sau thành thật một chút cho tôi."
Bồ Dao Tri thấp thấp giọng nói vâng.
Sau khi lễ phép khom lưng nói lời cảm ơn với chủ nhiệm giáo dục xong, cậu đeo cặp sách, xoay người rời khỏi văn phòng của chủ nhiệm giáo dục, đi tới lớp 7 năm nhất.
Vào lớp 7, cậu liền thấy được cái bàn của cậu.
Bàn học của cậu bị ngã ở hàng sau cùng của lớp, sách giáo khoa trong ngăn kéo và vở ghi chép rơi rụng đầy đất.
Mà trên trang sách giáo khoa, tràn đầy dấu chân bị người dẫm qua.
Vẻ mặt cậu bình tĩnh đi đến chỗ bàn học của mình, cúi người nâng bàn học dậy, sau đó lại chậm rì rì mà nhặt sách giáo khoa và vở viết đang rơi rụng lên.
Một đám học sinh trong lớp đang nhìn về phía cậu, vẻ mặt bất mãn, nghị luận sôi nổi.
"Sao lại tới lớp chúng ta chứ?"
"Thật chán ghét......"
"Ghê tởm! Đen đủi!"
"Sao không chuyển tới lớp khác đi trời?"
"Lớp chúng ta cũng quá xui xẻo rồi đấy!"
Bồ Dao Tri ngoảnh mặt làm ngơ.
Cậu bình tĩnh tự nhiên lau sạch dấu chân trên mặt bàn và ghế, sau khi buông cặp sách xuống, liền ngồi vào chỗ của mình.
Nhìn bộ dáng trấn định thản nhiên như thế của cậu, bọn học sinh xung quanh kia tức khắc càng thêm bất mãn.
"Làm ra việc không biết xấu hổ như vậy, mà còn có thể đúng lý hợp tình ngồi ở trong lớp chúng ta, thật là ghê tởm quá đi!"
"Beta cấp thấp, không biết xấu hổ không phải rất bình thường sao?"
"Đúng vậy, nếu cậu ta cần mặt mũi, thì sao có thể làm ra việc bỏ thuốc Cung Trầm được chứ?"
......
Một đám học sinh trong lớp học nhìn Bồ Dao Tri, cực kì bất mãn, hận không thể đá cậu ra khỏi lớp học.
Đúng như lời nói trước khi ra cửa đi học của Bồ Dao Tri.
Kết bạn sao?
Từ lúc chuyện này qua đi, căn bản là không có khả năng sẽ lại có người nguyện ý kết bạn với cậu nữa. Nhưng mà hiện tại Bồ Dao Tri cũng đã không còn cần bạn bè nữa.
Bạn bè với cậu mà nói cũng không có bất cứ tác dụng gì.
Mà Beta cấp thấp, cũng không xứng để kết bạn.
Vài phút sau, tiếng chuông đi học vang lên, chủ nhiệm lớp 7 mang theo giáo án đi vào phòng học.
Chủ nhiệm lớp 7 đứng trên bục giảng, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt vô cùng khinh miệt mà nhìn về phía Bồ Dao Tri đang ngồi một mình ở hàng sau cùng.
Hắn gõ gõ mặt bục giảng, ý có điều ám chỉ: "Tôi nhắc nhở học sinh nào đó trong lớp một chút. Nếu đã đến lớp của tôi rồi, thì phải thành thật an phận cho tôi, đừng làm bại hoại không khí lớp học của tôi!"
Chủ nhiệm lớp đứng ở trên bục giảng vừa dứt lời, thì mọi người trong lớp cơ hồ là theo bản năng cùng nhau quay đầu, vui sướng khi người gặp họa mà nhìn về phía Bồ Dao Tri.
Người sau vẻ mặt bình tĩnh, phảng phất vào tai này ra tai kia.
Không nghĩ tới không thể nhìn ra được thẹn thùng và hổ thẹn trên mặt Bồ Dao Tri, mọi người trong lớp không khỏi lục tục hứng thú rã rời quay đầu lại.
Cũng giống như vậy.
Chủ nhiệm lớp trên bục giảng đại khái cũng không đoán được vẻ măt của Bồ Dao Tri lại ung dung bình tĩnh như thế. Thật giống như không hề cảm thấy thẹn một chút nào, trong lòng nhất thời không khỏi càng thêm chán ghét.
Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu, rồi lại thu hồi tầm mắt.
"Bắt đầu học!"
*
Sau khi Bồ Dao Tri chuyển tới lớp 7, thì mọi người trong lớp, liền không hẹn mà cùng có chung một kẻ địch.
Bọn họ cùng nhau bắt nạt cậu, cùng nhau kết phường bạo lực cậu.
Làm dơ quần áo, xé hư vở bài tập, vẽ bậy ở trên sách giáo khoa, xé nát toàn bộ vở ghi chép của cậu.
Lúc cậu đi WC, nhân lúc này liền khóa cậu ở trong phòng WC riêng, sau đó, lại lấy nước bẩn trong WC dội lên trên đầu cậu.
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad phuthuytuyet07 và Wordpress ALice's House.
Lại hoặc là.
Lúc cậu xuống cầu thang, trộm đá sau lưng cậu, khiến cậu bị ngã từ trên cầu thang xuống.
Mỗi ngày bọn họ đều rất vui vẻ mà bắt nạt cậu, thậm chí còn đem hành vi này trở thành một hồi cuồng hoan của toàn bộ lớp 7 bọn họ.
Không quá nửa tháng ngắn ngủi, trên người cậu tràn đầy vết bầm tím tím xanh xanh, mà quần áo trên người, càng chưa từng sạch sẽ bao giờ.
Mà bởi vì những người trong lớp luôn thường xối nước bẩn lên người cậu, cho nên trên người cậu, cũng thường xuyên có mùi hôi khiến người khác buồn nôn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Mỗi ngày cậu vừa dơ vừa thúi, cả người giống như một đống rác rưởi vậy.
Đương nhiên.
Đối với những hành vi bạo lực khinh nhục này, thì chủ nhiệp lớp 7 không có khả năng không nhìn thấy.
Nhưng hắn làm như không thấy.
Bởi vì hắn cho rằng, đây là do Bồ Dao Tri gieo gió gặt bão.
Cũng giống như vậy.
Bồ Dao Tri cũng tự cho là như vậy.
Tất cả những thứ này, đều là do cậu gieo gió gặt bão, xứng đáng.
Đối với tao ngộ hiện tại của Bồ Dao Tri, Hoài Thi chỉ cảm thấy cực kỳ hả giận lại thuận mắt.
Vì thế nửa tháng sau ngày nọ, cậu ta đột nhiên tới tìm cậu.
Hoài Thi gọi cậu đến một góc không người, che miệng, vẻ miệng giật mình, ánh mắt 'thương hại' nói: "Ôi trời, cậu nhìn bộ dáng hiện tại của cậu xem, đáng thương biết bao nhiêu."
Bồ Dao Tri vẻ mặt lãnh đạm.
"Có việc thì nói."
Hoài Thi cười tủm tỉm nói với cậu: "Thấy cậu đáng thương như vậy, tôi đơn giản trực tiếp mà nói chân tướng cho cậu vậy, Cung Trầm uống phải thuốc cấm NV-1, thật ra là tôi cho cậu ——"
Hoài Thi nói đến một nửa, liền bị Bồ Dao Tri mặt không cảm xúc mà cắt ngang.
Ánh mắt cậu lạnh nhạt, vẻ mặt bình tĩnh.
"Tôi biết."
Hoài Thi đột nhiên im bặt.
Cậu ta kinh ngạc nhìn về phía Bồ Dao Tri.
"...... Cậu biết à?" Cậu ta khó có thể tin, vẻ mặt không tin, "Khi nào thì biết?"
"Trưa hôm đó."
Giọng nói Hoài Thi cứng lại.
Qua hồi lâu, cậu ta mới tìm về giọng nói của mình.
Hoài Thi nhịn không được hỏi: "Vậy cậu nói cho Cung Trầm rồi à?"
Nói xong.
Hoài Thi đột nhiên như là bừng tỉnh đại ngộ, vỗ tay.
Hoài Thi đắc ý nói: "Ồ, tôi biết rồi, chắc chắn là cậu đã nói với Cung Trầm, sau đó hắn không tin ——"
Không ngờ, chỉ nghe Bồ Dao Tri lạnh lạnh nói: "Không có."
Không...... Không có?
Vậy mà không có sao?
Hoài Thi không khỏi kinh ngạc lần nữa.
Sau đó.
Cậu ta nhịn không được lại lần nữa lên tiếng truy vấn: "Vì sao?"
Bồ Dao Tri chỉ có bốn chữ.
"Vì không cần thiết."
Nói cho hết lời, chỉ thấy cậu nhíu nhíu mày.
Mặt cậu không cảm xúc nói: "Cậu tìm tôi lại đây, chỉ là vì muốn nói những điều này?"
Nói những thứ vô nghĩa này sao?
Hoài Thi ngẩn ngơ thất ngữ.
Cậu ta ngơ ngẩn nhìn Bồ Dao Tri, chỉ cảm thấy người trước mắt này, không biết từ bao giờ, đã trở nên xa lạ vô cùng, khiến cậu ta hoàn toàn nhận không ra nữa.
Beta trên mặt chỉ có không kiên nhẫn và tràn đầy ý xa cách trước mắt này, khiến người khó có thể tưởng tượng được, lại là kẻ ngốc vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ muốn kết bạn với cậu ta trước đây.
Hoài Thi thất ngữ một lúc lâu sau, Bồ Dao Tri đợi vài giây cũng không còn kiên nhẫn nữa, chợt quay đầu rời đi.