Chương : 14
“Em ngồi trên đất làm gì vậy?” Giọng nam nhân từ bên trên truyền xuống.
Kỳ Dịch bất ngờ, luống cuống tay chân giấu điện thoại đi.
Nam nhân đứng cạnh giường nhìn cậu, vươn một bàn tay kéo cậu lên trên giường: “Mặt đất lạnh lắm, nếu em thích tôi có thể kêu người trải một tấm thảm.”
Kỳ Dịch qua loa lắc đầu: “Không lạnh không lạnh.”
Điện thoại lại “tinh tinh” một tiếng, bạn xấu lại nhắn tin tới, màn hình sáng lên.
Ánh mắt nam nhân bị hấp dẫn, Kỳ Dịch trong nháy mắt xoay ngược điện thoại, sợ nam nhân nhìn thấy.
“Sao thế, có bí mật không muốn bị tôi biết được?” Nam nhân trêu chọc cười nói, làm bộ muốn đoạt lấy điện thoại.
Kỳ Dịch vèo một cái trốn ra phía sau, vùi mình vào trong chăn, đè lên trên điện thoại, chết cũng không buông tay.
Trên giường nổi lên một gò đất, tiểu Beta dẩu mông tránh bên trong, nam nhân bị chọc cười.
“Dù sao tôi cũng sẽ biết.” Hắn không tiếp tục truy đuổi, cách chăn sờ mông Kỳ Dịch, “Tôi còn có chút việc, trong chốc lát sẽ về, em nghỉ ngơi cho tốt.”
Tiếng bước chân dần dần rời đi.
Kỳ Dịch nâng tai lên nghe ngóng một hồi, xác định nam nhân đã rời đi mới dám lấy điện thoại ra, nhìn tin nhắn gửi tới.
Bạn xấu: Mày đến nhà tao trước đi, có gì nói sau.
Nhìn xong tin nhắn cậu hơi đảo tròng mắt.
Tuy rằng lưu tên là bạn xấu, nhưng người này kỳ thật là bạn tốt nhất của cậu, là một người đáng tin cậy, trước mắt có lẽ phải nhờ cậy nó, trốn tránh mấy ngày, để mọi chuyện lắng xuống.
Kỳ Dịch chậm rãi lò đầu ra từ trong chăn, cẩn thận giống như một con hamster chuẩn bị chuồn khỏi cái lồng.
Trong phòng an toàn, không người canh gác, Kỳ Dịch bò ra khỏi chăn, đến bên cửa sổ.
Kỳ Dịch bất ngờ, luống cuống tay chân giấu điện thoại đi.
Nam nhân đứng cạnh giường nhìn cậu, vươn một bàn tay kéo cậu lên trên giường: “Mặt đất lạnh lắm, nếu em thích tôi có thể kêu người trải một tấm thảm.”
Kỳ Dịch qua loa lắc đầu: “Không lạnh không lạnh.”
Điện thoại lại “tinh tinh” một tiếng, bạn xấu lại nhắn tin tới, màn hình sáng lên.
Ánh mắt nam nhân bị hấp dẫn, Kỳ Dịch trong nháy mắt xoay ngược điện thoại, sợ nam nhân nhìn thấy.
“Sao thế, có bí mật không muốn bị tôi biết được?” Nam nhân trêu chọc cười nói, làm bộ muốn đoạt lấy điện thoại.
Kỳ Dịch vèo một cái trốn ra phía sau, vùi mình vào trong chăn, đè lên trên điện thoại, chết cũng không buông tay.
Trên giường nổi lên một gò đất, tiểu Beta dẩu mông tránh bên trong, nam nhân bị chọc cười.
“Dù sao tôi cũng sẽ biết.” Hắn không tiếp tục truy đuổi, cách chăn sờ mông Kỳ Dịch, “Tôi còn có chút việc, trong chốc lát sẽ về, em nghỉ ngơi cho tốt.”
Tiếng bước chân dần dần rời đi.
Kỳ Dịch nâng tai lên nghe ngóng một hồi, xác định nam nhân đã rời đi mới dám lấy điện thoại ra, nhìn tin nhắn gửi tới.
Bạn xấu: Mày đến nhà tao trước đi, có gì nói sau.
Nhìn xong tin nhắn cậu hơi đảo tròng mắt.
Tuy rằng lưu tên là bạn xấu, nhưng người này kỳ thật là bạn tốt nhất của cậu, là một người đáng tin cậy, trước mắt có lẽ phải nhờ cậy nó, trốn tránh mấy ngày, để mọi chuyện lắng xuống.
Kỳ Dịch chậm rãi lò đầu ra từ trong chăn, cẩn thận giống như một con hamster chuẩn bị chuồn khỏi cái lồng.
Trong phòng an toàn, không người canh gác, Kỳ Dịch bò ra khỏi chăn, đến bên cửa sổ.