Chương 35
Đêm đó là đêm ngon giấc nhất nàng từng có
Một trận gió nhẹ mang theo hơi lạnh, đống tuyết trên đất còn chưa tan hết.
Kể từ đêm đó, Vân Thư Trần từ chối ngủ chung cùng Khanh Chu Tuyết, cho dù tuyết có mù mịt như lông ngỗng rơi đầy trời thì cũng nhất quyết đuổi đồ đệ ra ngoài, bắt nàng ngoan ngoãn mà ngủ ở phòng của nàng.
Cô nương kia cảm thấy rất khó hiểu, một tay ôm chăn đệm trắng tinh, tay còn lại gõ cánh cửa đang đóng kín, "Sư tôn, không phải ngủ cùng ta rất ấm, người sẽ ngủ ngon hơn sao?"
"Khanh nhi tuổi cũng không còn nhỏ, ngủ chung với ta như vậy thì không hợp đạo lý lắm." Vân Thư Trần nhàn nhạt nói.
Khanh Chu Tuyết muốn nói lại thôi, gõ cửa thêm vài lần, bên trong vẫn im ắng. Nhận thấy Vân Thư Trần thật sự là không muốn để nàng đi vào, đành phải quay gót trở về phòng.
Vân Thư Trần hạ rèm châu xuống, thổi tắt ngọn đèn. Nàng chui vào trong chăn, vẫn là không đủ ấm ấp, lạnh đến mức không chịu nổi. Tâm trí quanh đi quẩn lại, cuối cùng rơi vào trên người của Khanh Chu Tuyết.
Lý trí là một chuyện, nhưng trong lòng thật sự rất mê luyến thân người ấm áp kia.
Đêm đó...
Đúng là đêm nàng ngủ ngon giấc nhất.
Tuy vậy, Vân Thư Trần quả thật là đã đánh giá thấp sự cố chấp của đồ nhi mình ở một số chuyện.
Khanh Chu Tuyết không yên lòng sư tôn mình ngủ một mình như vậy, nhất là lúc nàng xoay người đi, nghe thấy tiếng ho bị đè lại trong cuống họng của sư tôn, ẩn nhẫn đến làm đau lòng người.
Không quá mấy ngày, Vân Thư Trần lại thấy một bóng hình quen thuộc nằm trên giường của mình, không biết đã lén lút chui vào từ lúc nào.
Còn chưa kịp đợi nàng đuổi, đồ nhi sắc mặt như thường bò dậy, nhẹ giọng nói, "Ta ủ ấm ở chỗ này, sư tôn có thể ngủ rồi."
Bạch y cô nương kia ăn mặc chỉnh tề xoay người xuống giường, ngoái lại liếc nhìn nàng một cái. Sau đó kéo chặt lại y phục, biến mất ở khung cửa khép lại trong ánh hoàng hôn vương đầy gió tuyết.
Vân Thư Trần lẳng lặng nhìn nàng đóng cửa, đi xa dần. Ánh mắt chăm chú nhìn cánh cửa, lại thở dài.
Nàng cởi áo khoác ngoài ra, chui vào trong chỗ ấm áp thân thuộc kia. Khi nàng khép chăn lại, mùi hương của cô nương kia giống như mây mềm mịn, bao bọc nhấn chìm nàng vào trong đó.
Mùi hương thanh đạm thường được sử dụng ở Hạc Y Phong, rất tốt để tĩnh tâm.
Nhưng trên người nàng luôn có thêm một tầng hương lạnh lẽo khác, có lẽ là của sương sớm cùng cây cỏ nhiễm vào lúc nàng luyện kiếm.
Trong hương thơm quen thuộc có thêm một tia khác lạ, cũng giống như trời đêm giá rét có thêm một tia ấm áp.
Hiệu quả cũng không phải quá tốt, nhưng có còn hơn không.
Tiệc vui thì hay chóng tàn.
Sự ấm áp trong chăn chẳng được bao lâu, chỉ đủ để nàng hít sâu một hơi.
Nửa đêm khí lạnh xâm nhập, Vân Thư Trần dù sao cũng không ngủ được, nàng dùng chút linh lực vận công để chống lạnh.
Như mò kim đáy biển, không tìm ra nổi một tia ấm ấp.
Dù sao đây cũng không phải là lạnh lẽo thông thường, mà là hàn độc nằm sâu trong xương cốt của nàng, chỉ cần nhiệt độ hơi thấp một chút cũng sẽ bị tái phát lan tràn.
Có nhiều sự việc khó khăn trên đời này không phải do trải qua toàn bộ trong bóng tối, mà là vừa chợt thoáng thấy ánh sáng thì lại rơi vào trong tăm tối tuyệt vọng.
Nàng lại ho khù khụ vài tiếng, chống tay ngồi dậy. Dùng pháp thuật đốt lại lò sưởi, miễn cưỡng dễ chịu một chút. Nhưng thứ này cũng không thể đốt lâu được, nếu không sẽ làm đau cổ họng, lúc đó lại sẽ có thêm một phen khó chịu khác nữa. Mặt khác là hàn độc vừa bị khơi dậy, cái lạnh này là từ trong xương tủy phát ra, những nguồn nhiệt độ cao bình thường chỉ có tác dụng làm ấm da thịt bên ngoài.
Nàng đứng dậy đi rót chén trà, cổ tay lạnh cứng run rẩy, thoáng không cẩn thận làm đổ trà.
Rơi xuống đầy sàn nhà.
"Sư tôn?"
Có lẽ là tiếng động hơi lớn, không lâu sau ngoài cửa vọng vào một giọng nói quan tâm quen thuộc.
Vân Thư Trần nghe bên ngoài tiếng gió tuyết gào thét thê lương, không thể đứng quá lâu được. Rất nhanh đã cho phép, "Ngươi vào đi."
Khanh Chu Tuyết đẩy cửa bước vào, nhìn thấy mảnh sứ vỡ đầy đất, nàng không nói gì, nhìn về phía Vân Thư Trần cau mày, "... Lạnh lắm sao? Ta ban nãy nghe thấy sư tôn ho rất kịch liệt."
Cửa phòng hé mở ra, mặc dù Khanh Chu Tuyết đã rất nhanh đóng lại nhưng vẫn tránh được chút gió tràn vào.
Nàng chịu không nổi sự lạnh lẽo này, thân thể hơi run rẩy, Khanh Chu Tuyết vội vàng tiến lên phía trước, dìu nàng trở lại giường.
Vân Thư Trần lặng lẽ đưa mắt nhìn, một sợi tóc đen của đồ nhi rơi trên mu bàn tay của nàng, ánh mắt khẽ nhấp nháy, nhìn theo sợi tóc kia lên gương mặt của nàng.
Quá lạnh.
Đầu khớp xương đau đớn như đóng băng lại.
Nàng bỗng nhiên mệt mỏi cực kỳ, thật sự không muốn một mình gắng gượng nữa. Mặc dù quá khứ có thể gánh vác được, nhưng bây giờ lại có lựa chọn khác... Có thể không cần phải thống khổ như vậy nữa.
Cả nửa đêm bị tra tấn, nàng đã lặng lẽ thỏa hiệp ở trong lòng, hơi nghiêng người ôm chặt lấy tay của đồ nhi. Khanh Chu Tuyết cúi người xuống, khẽ ve vuốt giữa hai đầu mày của nàng.
"Trời lạnh như vậy, đồ nhi có thể ở lại không?"
Âm thanh của nàng nhỏ nhẹ, cẩn thận từng li từng tí. Có lẽ do mấy ngày nay bị đuổi nhiều quá nên lòng không dám chắc.
Vân Thư Trần nương theo tay của nàng mà nằm lại xuống giường, nghe thấy câu hỏi liền nhẹ thở ra, "Ừm."
Nàng cởi y phục, chui vào trong chăn, động tác liền lạc trôi chảy. Vân Thư Trần cùng nàng dính sát vào nhau, hàn ý ở trong kinh mạch đang chạy loạn đột nhiên toàn bộ biến mất, giống như bầu trời trong trẻo sau một ngày tuyết rơi.
Nàng hôm nay vẫn chưa xối qua nước nóng, nhưng chỉ cần nàng vừa kề vào thì những tia lạnh lẽo đột nhiên tan biến hết, bao nhiêu cái lò sưởi đốt lên cũng không sánh bằng.
Khi Vân Thư Trần thắc mắc hỏi, Khanh Chu Tuyết thành thật trả lời, "Ta đã suy nghĩ rất nhiều năm, thiết nghĩ bản thân là Băng linh căn có khả năng ngưng tụ hàn khí, vậy thì nhất định cũng sẽ có cách loại trừ hàn khí."
Nàng trở mình, đối mặt với Vân Thư Trần, "Chỉ cần đảo ngược quy trình vận công, hấp thụ toàn bộ hàn khí trên ngươi của sư tôn chảy qua đan điền nuôi dưỡng linh căn, phần còn sót lại sẽ không lạnh nữa, lại từ từ chảy ngược về."
"Như vậy sư tôn sẽ ngủ được rất ngon, ta cũng thuận lợi tu luyện được cả đêm." Nàng nói một cách chắc chắn, "Đôi bên đều có lợi."
Vân Thư Trần nhắm mắt lại nghe, không khỏi giương khóe môi lên, "Này là làm đại rồi ra được cái cách hoang dại như vậy sao?"
"Không phải."
Ngữ điệu của đồ nhi không khỏi kiêu ngạo, "Đây là phiên bản thứ mười một. Tổng cộng chia làm hai loại vào mùa đông và mùa hè. Việc hạ nhiệt độ vào mùa hè đã thành thạo rồi."
"... Nhưng làm ấm lên tác dụng vẫn còn chưa quá tốt, cần phải nghiên cứu cải tiến thêm." Khanh Chu Tuyết tựa cằm vào vai của nàng, "Sư tôn, nếu vẫn còn chưa đủ ấm, ta đi tắm thêm nước nóng được không?"
Nàng kề đến quá gần.
Đến mức có thể cảm nhận được nhịp tim của nàng, cũng như đường cong mềm mại của nữ tử đè lên. Vân Thư Trần đẩy nàng ra, hạ giọng nói, "Không cần, không được lộn xộn, cũng không cho đụng vào ta."
Sư tôn phán ra một tràng ba không, thế nhưng Khanh Chu Tuyết có điểm làm không được – không đụng vào nàng không có cách để vận công. Nàng vừa định chỉ ra điểm này lại bị đẩy vào bả vai trở mình ra, Vân Thư Trần ôm nàng từ phía sau, giữ lấy hai cánh tay nàng tựa như đôi cánh khép lại.
"Chỉ có thể để ta ôm ngươi. Biết chưa?"
Như này tốt đẹp hơn nhiều, thân thể ấm áp, cũng sẽ không bị đụng chạm lung tung mà khơi lên tình độc.
Đẹp cả đôi đường.
Đồ nhi trước nay đều ngoan ngoãn, nghe như vậy liền gật đầu an phận làm gối ôm. Vân Thư Trần cuối cùng có thể có được một giấc ngủ không lạnh không khó chịu, nàng đang lơ mơ chuẩn bị chìm vào giấc mộng, bỗng nghe thấy một âm thanh, nhỏ như tiếng tuyết rơi xuống một vùng tĩnh mịch.
"Đêm nay có được hôn..."
Trên lưng bỗng nhiên bị nhéo một cái, Khanh Chu Tuyết khẽ ưm lên, những câu tiếp theo liền im bặt.
...
Đầu xuân, khóa nội môn đệ tử đợt này cũng đồng thời nhập học. Bởi vì nội môn đệ tử tổng cộng cũng không nhiều người, nên là đều tụ tập trên chủ phong để tham gia các khóa học.
Khanh Chu Tuyết hỏi về các khóa học năm nay; năm thứ nhất truyền thụ đạo kinh, trận pháp, đan được, kiếm đạo. Bởi vì nàng đã là kiếm tu nên không cần theo khóa kiếm đạo, vậy là chỉ còn lại ba môn.
Trong đó có môn trận pháp được dạy bởi Vân Thư Trần.
Lớp học đầu tiên gặp được Liễu sư thúc. Liễu Tầm Cần một thân y phục màu xanh đứng chắp tay, có lẽ do sợ ảnh hưởng không tốt đối với các đệ tử, nàng rốt cuộc bỏ xuống cái tẩu thuốc không bao giờ rời tay kia.
Nhìn chằm chằm đám đệ tử đang chế tạo đan dược phía dưới, thần sắc của nàng lạnh lùng như nhìn một đám phế vật.
Đám tiểu phế vật kia bị Liễu sư thúc nhìn đến hoảng sợ trong lòng. Bọn hắn vốn không phải y tu, đa số mọi người chỉ đến đây với tâm lý đục nước béo cò nghe giảng bài, coi như là hun đúc thêm tính tình.
Khanh Chu Tuyết tương đối bình tĩnh, nàng lật qua mấy quyển đan thư, phát huy tương đối ổn định. Ngay lúc nàng đang tập trung tinh thần bả vai đột nhiên bị chọc một cái, Nguyễn Minh Châu nhỏ giọng hỏi, "... Cỏ Thiên Dương bỏ mấy gam vào?"
Nàng không có chút nào hứng thú với luyện đan, loại việc này quá tinh tế lại còn không thú vị, buồn tẻ. Tới khi nàng vì bỏ sai liều lượng mà làm nổ liên tiếp ba cái lò thuốc, Nguyễn Minh Châu cảm giác Liễu Tầm Cần nhìn mình đã không còn là ánh mắt nhìn phế vật nữa – mà là nhìn người chết.
Mồ hôi lạnh của nàng túa ra.
Khanh Chu Tuyết nói, "Năm gam."
Nguyễn Minh Châu cảm động chiết ra một nửa ném vào, kết quả ánh lửa vừa sáng lên liền "Ba" một tiếng, lò thuốc lại nổ tung bốc lên khói đen mù mịt.
Nàng trợn mắt nhìn Liễu Tầm Cần, chột dạ cười nói, "Liễu sư thúc, ta chắc là không thể làm được."
"Ngươi hoàn toàn sẽ không thể." Liễu trưởng lão đảo mắt về, nhận xét không chút lưu tình.
"..."
Nguyễn Minh Châu ho khan một tiếng, rụt tay về mở sách ra bắt đầu tìm tòi tiếp.
Đợi cho đám tiểu phế vật lúng ta lúng túng luyện ra được một hạt đan dược mượt mà tròn trịa, có người hỏi Liễu trưởng lão phải chăng có thể nộp lên rồi.
Liễu Tầm Cần gật đầu, "Có thể."
"Hãy ăn đồ của các ngươi luyện ra đi."
Nhất thời cả đám sửng sốt, quay qua nhìn nhau rồi cả phòng trở nên im lìm.
Bọn họ là lần đầu tiên biết đến luyện đan, có nhiều chi tiết chỉ là qua quýt làm đại cho xong.
Ban đầu tưởng là chỉ cần luyện ra được viên đan dược để trưởng lão nhìn và nhận xét, ai dè đâu luyện ra rồi còn cần phải ăn vào nữa
Cơm có thể ăn đại, lời nói có thể nói bậy.
Duy nhất chỉ có đan dược là không được.
Nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì chết ngay tại chỗ, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, sai một bước là có thể bị hủy đi nền tảng tu đạo
Liễu Tầm Cần nhìn quanh một vòng thấy không ai nhúc nhích, nhếch miệng trào phúng, "Đan dược do các ngươi luyện ra mà còn không dám tự mình ăn, vậy thì người khác sao dám ăn!"
"Như vậy thì luyện để làm gì?"
Nàng chậm rãi bước giữa hàng đệ tử đang đứng nghiêm, có mấy người hơi chột dạ mà cúi đầu.
"Bản tọa từ năm mười ba tuổi đã bắt đầu tu tập y đạo, cho tới bây giờ đã hơn năm trăm năm. Đan dược ta chế tạo ra khi đưa người uống vào chưa từng bao giờ xảy ra vấn đề gì."
Thanh âm của nàng bình thản, nhưng vọng vào tai mỗi người đều khiến họ tim đập chân run, "Bây giờ nghĩ lại, cũng không phải thiên tư cao bao nhiêu. Vấn đề ở chỗ mỗi một phần đan dược ta luyện ra, tính luôn cả độc dược, ta đều tự mình ăn vào. Khi độc dược phát tác kịch liệt đau đớn ta sẽ từ đó mà nghiên cứu ra thuốc giải, chuyện đó xảy ra hầu như là thường ngày."
"Các ngươi về sau dù không không theo y đạo, nhưng những pháp môn tu hành cũng đều sẽ chung quy là như thế. Các ngươi phải hiểu được mình đang tu tập cái gì, chứ không phải là chỉ học được lông lá bên ngoài cho sư trưởng của mình nhìn."
Liễu Tầm Cần dáng người gầy gò mảnh mai, đứng giữa đám đệ tử có vẻ hơi thấp hơn.
Nhưng bọn hắn không ai mà không thán phục, nổi lên lòng tôn kính – cô gái trước mặt hoàn toàn xứng với danh xưng Y Tiên số một Cửu Châu.
Cao cao tại thượng không thể với tới.
Khanh Chu Tuyết cụp mắt đưa tay vuốt ve đan lô, nhớ lại quy trình đun lửa, phân chia liều lượng, trình tự bỏ vào. So sánh từng cái một thấy không có gì quá sai biệt, ngửa đầu nuốt viên đan dược của mình vào.
Nàng đợi một nén hương xong cũng không phát hiện thấy dị thường, ngoại trừ vận khí cảm giác suôn sẻ hơn một chút, còn lại cũng không thấy phản ứng khác.
Liễu Tầm Cần nhìn nàng gật đầu, "Được rồi."
Nàng xoay người lại, nhíu mày hỏi, "Còn ai nữa không?"
Có Khanh Chu Tuyết dẫn đầu, một vài người sắc mặt trắng bệch nhắm mắt nuốt thuốc xuống. Chờ chết khoảng một nén hương, sau khi phát hiện ra bản thân không có vấn đề gì liền hết sức phấn khởi mà tông cửa xông ra.
Còn lại vài người thì không chắc chắn lắm, lại giở sách ra luyện thêm một lần nữa. Cũng chỉ có vài trường hợp xảy ra vấn đề, nhưng tối đa là chỉ bị đau bụng một trận. Cứ như vậy từng người một nuốt vào rồi được thả đi, cuối cùng lớp học gian nan khổ sở này kết thúc.
Nguyễn Minh Châu đi sau lưng Khanh Chu Tuyết, sợ hãi mà tặc lưỡi thán phục, "Liễu Tầm Cần yêu cầu sao mà khắc nghiệt như vậy, Bạch Tô sư tỷ nhất định là mỗi ngày đều trôi qua rất gian nan, thật là khổ cho nàng. Đúng rồi, sư tỷ học luyện đan khi nào vậy?"
Khanh Chu Tuyết ôn lại bài học hôm nay ghi nhớ ở trong lòng, lập tức trả lời, "Ta có chút hứng thú với dược lý."
Nàng muốn biết nhiều thêm nữa, để sau này nếu sư tôn có chỗ nào trong người không khỏe, nàng dù không thể trị liệu nhưng ít ra cũng có thể đại khái phán đoán được. Cho nên đặc biệt coi trọng môn học này.
Nguyễn Minh Châu bật cười, "Thôi thôi thôi, ta thật sự bái phục ngươi. Nói tới tu hành học tập, ngươi có bộ môn nào mà không hứng thú chứ."
Một trận gió nhẹ mang theo hơi lạnh, đống tuyết trên đất còn chưa tan hết.
Kể từ đêm đó, Vân Thư Trần từ chối ngủ chung cùng Khanh Chu Tuyết, cho dù tuyết có mù mịt như lông ngỗng rơi đầy trời thì cũng nhất quyết đuổi đồ đệ ra ngoài, bắt nàng ngoan ngoãn mà ngủ ở phòng của nàng.
Cô nương kia cảm thấy rất khó hiểu, một tay ôm chăn đệm trắng tinh, tay còn lại gõ cánh cửa đang đóng kín, "Sư tôn, không phải ngủ cùng ta rất ấm, người sẽ ngủ ngon hơn sao?"
"Khanh nhi tuổi cũng không còn nhỏ, ngủ chung với ta như vậy thì không hợp đạo lý lắm." Vân Thư Trần nhàn nhạt nói.
Khanh Chu Tuyết muốn nói lại thôi, gõ cửa thêm vài lần, bên trong vẫn im ắng. Nhận thấy Vân Thư Trần thật sự là không muốn để nàng đi vào, đành phải quay gót trở về phòng.
Vân Thư Trần hạ rèm châu xuống, thổi tắt ngọn đèn. Nàng chui vào trong chăn, vẫn là không đủ ấm ấp, lạnh đến mức không chịu nổi. Tâm trí quanh đi quẩn lại, cuối cùng rơi vào trên người của Khanh Chu Tuyết.
Lý trí là một chuyện, nhưng trong lòng thật sự rất mê luyến thân người ấm áp kia.
Đêm đó...
Đúng là đêm nàng ngủ ngon giấc nhất.
Tuy vậy, Vân Thư Trần quả thật là đã đánh giá thấp sự cố chấp của đồ nhi mình ở một số chuyện.
Khanh Chu Tuyết không yên lòng sư tôn mình ngủ một mình như vậy, nhất là lúc nàng xoay người đi, nghe thấy tiếng ho bị đè lại trong cuống họng của sư tôn, ẩn nhẫn đến làm đau lòng người.
Không quá mấy ngày, Vân Thư Trần lại thấy một bóng hình quen thuộc nằm trên giường của mình, không biết đã lén lút chui vào từ lúc nào.
Còn chưa kịp đợi nàng đuổi, đồ nhi sắc mặt như thường bò dậy, nhẹ giọng nói, "Ta ủ ấm ở chỗ này, sư tôn có thể ngủ rồi."
Bạch y cô nương kia ăn mặc chỉnh tề xoay người xuống giường, ngoái lại liếc nhìn nàng một cái. Sau đó kéo chặt lại y phục, biến mất ở khung cửa khép lại trong ánh hoàng hôn vương đầy gió tuyết.
Vân Thư Trần lẳng lặng nhìn nàng đóng cửa, đi xa dần. Ánh mắt chăm chú nhìn cánh cửa, lại thở dài.
Nàng cởi áo khoác ngoài ra, chui vào trong chỗ ấm áp thân thuộc kia. Khi nàng khép chăn lại, mùi hương của cô nương kia giống như mây mềm mịn, bao bọc nhấn chìm nàng vào trong đó.
Mùi hương thanh đạm thường được sử dụng ở Hạc Y Phong, rất tốt để tĩnh tâm.
Nhưng trên người nàng luôn có thêm một tầng hương lạnh lẽo khác, có lẽ là của sương sớm cùng cây cỏ nhiễm vào lúc nàng luyện kiếm.
Trong hương thơm quen thuộc có thêm một tia khác lạ, cũng giống như trời đêm giá rét có thêm một tia ấm áp.
Hiệu quả cũng không phải quá tốt, nhưng có còn hơn không.
Tiệc vui thì hay chóng tàn.
Sự ấm áp trong chăn chẳng được bao lâu, chỉ đủ để nàng hít sâu một hơi.
Nửa đêm khí lạnh xâm nhập, Vân Thư Trần dù sao cũng không ngủ được, nàng dùng chút linh lực vận công để chống lạnh.
Như mò kim đáy biển, không tìm ra nổi một tia ấm ấp.
Dù sao đây cũng không phải là lạnh lẽo thông thường, mà là hàn độc nằm sâu trong xương cốt của nàng, chỉ cần nhiệt độ hơi thấp một chút cũng sẽ bị tái phát lan tràn.
Có nhiều sự việc khó khăn trên đời này không phải do trải qua toàn bộ trong bóng tối, mà là vừa chợt thoáng thấy ánh sáng thì lại rơi vào trong tăm tối tuyệt vọng.
Nàng lại ho khù khụ vài tiếng, chống tay ngồi dậy. Dùng pháp thuật đốt lại lò sưởi, miễn cưỡng dễ chịu một chút. Nhưng thứ này cũng không thể đốt lâu được, nếu không sẽ làm đau cổ họng, lúc đó lại sẽ có thêm một phen khó chịu khác nữa. Mặt khác là hàn độc vừa bị khơi dậy, cái lạnh này là từ trong xương tủy phát ra, những nguồn nhiệt độ cao bình thường chỉ có tác dụng làm ấm da thịt bên ngoài.
Nàng đứng dậy đi rót chén trà, cổ tay lạnh cứng run rẩy, thoáng không cẩn thận làm đổ trà.
Rơi xuống đầy sàn nhà.
"Sư tôn?"
Có lẽ là tiếng động hơi lớn, không lâu sau ngoài cửa vọng vào một giọng nói quan tâm quen thuộc.
Vân Thư Trần nghe bên ngoài tiếng gió tuyết gào thét thê lương, không thể đứng quá lâu được. Rất nhanh đã cho phép, "Ngươi vào đi."
Khanh Chu Tuyết đẩy cửa bước vào, nhìn thấy mảnh sứ vỡ đầy đất, nàng không nói gì, nhìn về phía Vân Thư Trần cau mày, "... Lạnh lắm sao? Ta ban nãy nghe thấy sư tôn ho rất kịch liệt."
Cửa phòng hé mở ra, mặc dù Khanh Chu Tuyết đã rất nhanh đóng lại nhưng vẫn tránh được chút gió tràn vào.
Nàng chịu không nổi sự lạnh lẽo này, thân thể hơi run rẩy, Khanh Chu Tuyết vội vàng tiến lên phía trước, dìu nàng trở lại giường.
Vân Thư Trần lặng lẽ đưa mắt nhìn, một sợi tóc đen của đồ nhi rơi trên mu bàn tay của nàng, ánh mắt khẽ nhấp nháy, nhìn theo sợi tóc kia lên gương mặt của nàng.
Quá lạnh.
Đầu khớp xương đau đớn như đóng băng lại.
Nàng bỗng nhiên mệt mỏi cực kỳ, thật sự không muốn một mình gắng gượng nữa. Mặc dù quá khứ có thể gánh vác được, nhưng bây giờ lại có lựa chọn khác... Có thể không cần phải thống khổ như vậy nữa.
Cả nửa đêm bị tra tấn, nàng đã lặng lẽ thỏa hiệp ở trong lòng, hơi nghiêng người ôm chặt lấy tay của đồ nhi. Khanh Chu Tuyết cúi người xuống, khẽ ve vuốt giữa hai đầu mày của nàng.
"Trời lạnh như vậy, đồ nhi có thể ở lại không?"
Âm thanh của nàng nhỏ nhẹ, cẩn thận từng li từng tí. Có lẽ do mấy ngày nay bị đuổi nhiều quá nên lòng không dám chắc.
Vân Thư Trần nương theo tay của nàng mà nằm lại xuống giường, nghe thấy câu hỏi liền nhẹ thở ra, "Ừm."
Nàng cởi y phục, chui vào trong chăn, động tác liền lạc trôi chảy. Vân Thư Trần cùng nàng dính sát vào nhau, hàn ý ở trong kinh mạch đang chạy loạn đột nhiên toàn bộ biến mất, giống như bầu trời trong trẻo sau một ngày tuyết rơi.
Nàng hôm nay vẫn chưa xối qua nước nóng, nhưng chỉ cần nàng vừa kề vào thì những tia lạnh lẽo đột nhiên tan biến hết, bao nhiêu cái lò sưởi đốt lên cũng không sánh bằng.
Khi Vân Thư Trần thắc mắc hỏi, Khanh Chu Tuyết thành thật trả lời, "Ta đã suy nghĩ rất nhiều năm, thiết nghĩ bản thân là Băng linh căn có khả năng ngưng tụ hàn khí, vậy thì nhất định cũng sẽ có cách loại trừ hàn khí."
Nàng trở mình, đối mặt với Vân Thư Trần, "Chỉ cần đảo ngược quy trình vận công, hấp thụ toàn bộ hàn khí trên ngươi của sư tôn chảy qua đan điền nuôi dưỡng linh căn, phần còn sót lại sẽ không lạnh nữa, lại từ từ chảy ngược về."
"Như vậy sư tôn sẽ ngủ được rất ngon, ta cũng thuận lợi tu luyện được cả đêm." Nàng nói một cách chắc chắn, "Đôi bên đều có lợi."
Vân Thư Trần nhắm mắt lại nghe, không khỏi giương khóe môi lên, "Này là làm đại rồi ra được cái cách hoang dại như vậy sao?"
"Không phải."
Ngữ điệu của đồ nhi không khỏi kiêu ngạo, "Đây là phiên bản thứ mười một. Tổng cộng chia làm hai loại vào mùa đông và mùa hè. Việc hạ nhiệt độ vào mùa hè đã thành thạo rồi."
"... Nhưng làm ấm lên tác dụng vẫn còn chưa quá tốt, cần phải nghiên cứu cải tiến thêm." Khanh Chu Tuyết tựa cằm vào vai của nàng, "Sư tôn, nếu vẫn còn chưa đủ ấm, ta đi tắm thêm nước nóng được không?"
Nàng kề đến quá gần.
Đến mức có thể cảm nhận được nhịp tim của nàng, cũng như đường cong mềm mại của nữ tử đè lên. Vân Thư Trần đẩy nàng ra, hạ giọng nói, "Không cần, không được lộn xộn, cũng không cho đụng vào ta."
Sư tôn phán ra một tràng ba không, thế nhưng Khanh Chu Tuyết có điểm làm không được – không đụng vào nàng không có cách để vận công. Nàng vừa định chỉ ra điểm này lại bị đẩy vào bả vai trở mình ra, Vân Thư Trần ôm nàng từ phía sau, giữ lấy hai cánh tay nàng tựa như đôi cánh khép lại.
"Chỉ có thể để ta ôm ngươi. Biết chưa?"
Như này tốt đẹp hơn nhiều, thân thể ấm áp, cũng sẽ không bị đụng chạm lung tung mà khơi lên tình độc.
Đẹp cả đôi đường.
Đồ nhi trước nay đều ngoan ngoãn, nghe như vậy liền gật đầu an phận làm gối ôm. Vân Thư Trần cuối cùng có thể có được một giấc ngủ không lạnh không khó chịu, nàng đang lơ mơ chuẩn bị chìm vào giấc mộng, bỗng nghe thấy một âm thanh, nhỏ như tiếng tuyết rơi xuống một vùng tĩnh mịch.
"Đêm nay có được hôn..."
Trên lưng bỗng nhiên bị nhéo một cái, Khanh Chu Tuyết khẽ ưm lên, những câu tiếp theo liền im bặt.
...
Đầu xuân, khóa nội môn đệ tử đợt này cũng đồng thời nhập học. Bởi vì nội môn đệ tử tổng cộng cũng không nhiều người, nên là đều tụ tập trên chủ phong để tham gia các khóa học.
Khanh Chu Tuyết hỏi về các khóa học năm nay; năm thứ nhất truyền thụ đạo kinh, trận pháp, đan được, kiếm đạo. Bởi vì nàng đã là kiếm tu nên không cần theo khóa kiếm đạo, vậy là chỉ còn lại ba môn.
Trong đó có môn trận pháp được dạy bởi Vân Thư Trần.
Lớp học đầu tiên gặp được Liễu sư thúc. Liễu Tầm Cần một thân y phục màu xanh đứng chắp tay, có lẽ do sợ ảnh hưởng không tốt đối với các đệ tử, nàng rốt cuộc bỏ xuống cái tẩu thuốc không bao giờ rời tay kia.
Nhìn chằm chằm đám đệ tử đang chế tạo đan dược phía dưới, thần sắc của nàng lạnh lùng như nhìn một đám phế vật.
Đám tiểu phế vật kia bị Liễu sư thúc nhìn đến hoảng sợ trong lòng. Bọn hắn vốn không phải y tu, đa số mọi người chỉ đến đây với tâm lý đục nước béo cò nghe giảng bài, coi như là hun đúc thêm tính tình.
Khanh Chu Tuyết tương đối bình tĩnh, nàng lật qua mấy quyển đan thư, phát huy tương đối ổn định. Ngay lúc nàng đang tập trung tinh thần bả vai đột nhiên bị chọc một cái, Nguyễn Minh Châu nhỏ giọng hỏi, "... Cỏ Thiên Dương bỏ mấy gam vào?"
Nàng không có chút nào hứng thú với luyện đan, loại việc này quá tinh tế lại còn không thú vị, buồn tẻ. Tới khi nàng vì bỏ sai liều lượng mà làm nổ liên tiếp ba cái lò thuốc, Nguyễn Minh Châu cảm giác Liễu Tầm Cần nhìn mình đã không còn là ánh mắt nhìn phế vật nữa – mà là nhìn người chết.
Mồ hôi lạnh của nàng túa ra.
Khanh Chu Tuyết nói, "Năm gam."
Nguyễn Minh Châu cảm động chiết ra một nửa ném vào, kết quả ánh lửa vừa sáng lên liền "Ba" một tiếng, lò thuốc lại nổ tung bốc lên khói đen mù mịt.
Nàng trợn mắt nhìn Liễu Tầm Cần, chột dạ cười nói, "Liễu sư thúc, ta chắc là không thể làm được."
"Ngươi hoàn toàn sẽ không thể." Liễu trưởng lão đảo mắt về, nhận xét không chút lưu tình.
"..."
Nguyễn Minh Châu ho khan một tiếng, rụt tay về mở sách ra bắt đầu tìm tòi tiếp.
Đợi cho đám tiểu phế vật lúng ta lúng túng luyện ra được một hạt đan dược mượt mà tròn trịa, có người hỏi Liễu trưởng lão phải chăng có thể nộp lên rồi.
Liễu Tầm Cần gật đầu, "Có thể."
"Hãy ăn đồ của các ngươi luyện ra đi."
Nhất thời cả đám sửng sốt, quay qua nhìn nhau rồi cả phòng trở nên im lìm.
Bọn họ là lần đầu tiên biết đến luyện đan, có nhiều chi tiết chỉ là qua quýt làm đại cho xong.
Ban đầu tưởng là chỉ cần luyện ra được viên đan dược để trưởng lão nhìn và nhận xét, ai dè đâu luyện ra rồi còn cần phải ăn vào nữa
Cơm có thể ăn đại, lời nói có thể nói bậy.
Duy nhất chỉ có đan dược là không được.
Nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì chết ngay tại chỗ, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, sai một bước là có thể bị hủy đi nền tảng tu đạo
Liễu Tầm Cần nhìn quanh một vòng thấy không ai nhúc nhích, nhếch miệng trào phúng, "Đan dược do các ngươi luyện ra mà còn không dám tự mình ăn, vậy thì người khác sao dám ăn!"
"Như vậy thì luyện để làm gì?"
Nàng chậm rãi bước giữa hàng đệ tử đang đứng nghiêm, có mấy người hơi chột dạ mà cúi đầu.
"Bản tọa từ năm mười ba tuổi đã bắt đầu tu tập y đạo, cho tới bây giờ đã hơn năm trăm năm. Đan dược ta chế tạo ra khi đưa người uống vào chưa từng bao giờ xảy ra vấn đề gì."
Thanh âm của nàng bình thản, nhưng vọng vào tai mỗi người đều khiến họ tim đập chân run, "Bây giờ nghĩ lại, cũng không phải thiên tư cao bao nhiêu. Vấn đề ở chỗ mỗi một phần đan dược ta luyện ra, tính luôn cả độc dược, ta đều tự mình ăn vào. Khi độc dược phát tác kịch liệt đau đớn ta sẽ từ đó mà nghiên cứu ra thuốc giải, chuyện đó xảy ra hầu như là thường ngày."
"Các ngươi về sau dù không không theo y đạo, nhưng những pháp môn tu hành cũng đều sẽ chung quy là như thế. Các ngươi phải hiểu được mình đang tu tập cái gì, chứ không phải là chỉ học được lông lá bên ngoài cho sư trưởng của mình nhìn."
Liễu Tầm Cần dáng người gầy gò mảnh mai, đứng giữa đám đệ tử có vẻ hơi thấp hơn.
Nhưng bọn hắn không ai mà không thán phục, nổi lên lòng tôn kính – cô gái trước mặt hoàn toàn xứng với danh xưng Y Tiên số một Cửu Châu.
Cao cao tại thượng không thể với tới.
Khanh Chu Tuyết cụp mắt đưa tay vuốt ve đan lô, nhớ lại quy trình đun lửa, phân chia liều lượng, trình tự bỏ vào. So sánh từng cái một thấy không có gì quá sai biệt, ngửa đầu nuốt viên đan dược của mình vào.
Nàng đợi một nén hương xong cũng không phát hiện thấy dị thường, ngoại trừ vận khí cảm giác suôn sẻ hơn một chút, còn lại cũng không thấy phản ứng khác.
Liễu Tầm Cần nhìn nàng gật đầu, "Được rồi."
Nàng xoay người lại, nhíu mày hỏi, "Còn ai nữa không?"
Có Khanh Chu Tuyết dẫn đầu, một vài người sắc mặt trắng bệch nhắm mắt nuốt thuốc xuống. Chờ chết khoảng một nén hương, sau khi phát hiện ra bản thân không có vấn đề gì liền hết sức phấn khởi mà tông cửa xông ra.
Còn lại vài người thì không chắc chắn lắm, lại giở sách ra luyện thêm một lần nữa. Cũng chỉ có vài trường hợp xảy ra vấn đề, nhưng tối đa là chỉ bị đau bụng một trận. Cứ như vậy từng người một nuốt vào rồi được thả đi, cuối cùng lớp học gian nan khổ sở này kết thúc.
Nguyễn Minh Châu đi sau lưng Khanh Chu Tuyết, sợ hãi mà tặc lưỡi thán phục, "Liễu Tầm Cần yêu cầu sao mà khắc nghiệt như vậy, Bạch Tô sư tỷ nhất định là mỗi ngày đều trôi qua rất gian nan, thật là khổ cho nàng. Đúng rồi, sư tỷ học luyện đan khi nào vậy?"
Khanh Chu Tuyết ôn lại bài học hôm nay ghi nhớ ở trong lòng, lập tức trả lời, "Ta có chút hứng thú với dược lý."
Nàng muốn biết nhiều thêm nữa, để sau này nếu sư tôn có chỗ nào trong người không khỏe, nàng dù không thể trị liệu nhưng ít ra cũng có thể đại khái phán đoán được. Cho nên đặc biệt coi trọng môn học này.
Nguyễn Minh Châu bật cười, "Thôi thôi thôi, ta thật sự bái phục ngươi. Nói tới tu hành học tập, ngươi có bộ môn nào mà không hứng thú chứ."