Chương 32
Sư tôn sẽ đánh ngươi
Tay bóp bóp vào vai nàng vài cái, thấy nàng không có vẻ gì là sẽ lên tiếng, Vân Thư Trần bỏ tay ra.
Trần phu nhân nghe nói nhi tử bị đánh tới trầy da tróc thịt thì khẩn cấp lao đến. Vừa tới liền đụng phải đống bùi nhùi đang được mấy vị đệ tử khiêng ra.
Trần phu nhân nhìn sau lưng nhi tử đầy máu, từng mảng tím bầm xanh xanh đỏ đỏ thì suýt chút nữa ngất đi. Sau đó nàng ôm nhi tử khóc hồi lầu, đôi mắt đỏ bừng đột nhiên nhìn vào người Khanh Chu Tuyết, chạy tới vài bước giơ tay muốn giáng cho nàng một cái bạt tai.
Vân Thư Trần gấp cái quạt trong tay lại, khẽ dùng lực chuẩn xác mà chặn lại tay của người kia, "Sự tình còn chưa có điều tra xong, phu nhân sao lại nóng nảy như vậy?"
"Điều tra?" Trần phu nhân tức giận, "Nhi tử của ta bị nàng ra tay tàn độc như này, các ngươi còn muốn điều tra cái gì? Chỉ là một tiểu nha đầu ở trong nội môn mà thôi, dựa vào cái gì mà dám công khai đánh người? Các ngươi là cho rằng Trần gia ta không có người nên ức hiếp sao?"
Chưởng môn giữ chặt nàng trấn an vài câu, nữ nhân kia hơi hòa hoãn lại, trào phúng mà nhìn Vân Thư Trần, "Thái Sơ Cảnh bất quá cũng chỉ như thế, đều là ỷ thế ức hiếp người khác."
Lời này ảnh hưởng tới sư tôn của nàng, Khanh Chu Tuyết ngước mắt nhìn lên mặt nữ nhân kia, lạnh lùng nói, "Kẻ này là một người vô giáo dục, nên đánh."
Trần phu nhân vất vả lắm mới hạ hỏa được một ít, ngay lập tức bị lời nói của Khanh Chu Tuyết thổi lên lại. Uất hận không thể không hướng về phía kia mà tung một chưởng – nàng cũng xuất thân từ tu tiên danh môn, dù không thể so sánh với Vân Thư Trần hay chưởng môn nhưng vẫn lợi hại hơn Khanh Chu Tuyết nhiều. Nếu như chân chính mà đấu một trận, thì nhất định là sẽ cho tên kia ăn đau khổ.
Vân Thư Trần lại một lần nữa cản lại, lúc này tuy bên môi nàng vẫn hoàn toàn như cũ treo lên ý cười khéo léo, nhưng đã không chạm tới đáy mắt, ra chiều cảnh cáo.
"Bản tọa chứng kiến đứa nhỏ này lớn lên, nàng nhất định không phải là một người làm việc theo cảm tính, ỷ mạnh hiếp yếu." Chưởng môn trầm giọng lên tiếng, ý tứ che chở rất rõ ràng, "Có lẽ là có chút nội tình. Tuy nói đánh người là không đúng, nhưng cũng phải điều tra rõ ràng rồi mới xử phạt. Mời người đợi thêm một nén hương."
Khanh Chu Tuyết nhắm mắt im lặng, nửa điểm cũng không muốn để Vân Thư Trần biết tên kia mơ ước nàng như nào, lại muốn nàng cùng với chưởng môn làm những điều khác ra sao. Nói ra không được gì mà chỉ tăng thêm sự ghê tởm.
Nàng không muốn sự tôn bị vấy bẩn, nếu nói ra những lời kia sẽ tổn hại đến danh dự của người. Bởi vậy nàng không có tường thuật lại, muốn phạt cứ phạt.
"Chưởng môn."
Một giọng nói trong trẻo của nữ vang lên từ cửa, Lâm Tầm Chân cúi người thi lễ.
Chưởng môn gật đầu ý để Lâm Tầm Chân tiến vào. Phía sau nàng có mấy tiểu đệ tử dáng vẻ khẩn trương, vài người là mới từ trong lớp học ra, cũng có vài người lạ mặt.
Lâm Tầm Chân nghiêm trang nói, "Sự tình ngọn nguồn đã điều tra rõ ràng. Trần gia trưởng tử ngôn từ lỗ mãng, ở lớp học vui cười mắng chửi, liên quan đến việc sỉ nhục phỉ báng người khác. Sau đó Khanh Chu Tuyết đi vào, đã cảnh cáo một lần, muốn để hắn đi tới Huấn Giới Đường lãnh phạt."
Chưởng môn gật đầu, sự việc tới đoạn này, mọi việc Khanh Chu Tuyết làm đều là quyền lực của chấp pháp đệ tử nên có, không thể chỉ trích.
"Sau đó hắn tiếp tục ăn nói lỗ mãng, Khanh sư muội có lẽ... có lẽ là bắt đầu sử dụng tư hình với hắn từ lúc này." Lâm Tầm Chân tránh ra mấy bước, "Chỉ một mình ta nói sẽ không đáng tin, ở nơi này còn có mấy vị đệ tử lúc đó có mặt."
Bọn hắn khúm núm nói vài câu, tâm tư của Khanh Chu Tuyết mới nhẹ buông lỏng.
Nàng biết Lâm Tầm Chân làm việc giọt nước không lọt, tâm tư khôn khéo. Chắc nàng cũng biết những kia mà nói ra khác nào ném đi mặt mũi của trưởng lão, nên đã dặn dò qua mấy tiểu đệ tử tới làm chứng – bọn hắn đều đem những lời không nên nói nuốt vào, chỉ hàm hồ nói một chút rồi thôi.
"Trừ việc này ra," Lâm Tầm Chân gật gật đầu, "Mấy tháng trước ở ngoại môn có xảy ra một sự việc, ảnh hưởng có phần không tốt. Việc này có liên quan tới một vị sư muội không tiện lộ mặt, vì này là tỷ tỷ của nàng ta."
Cô nương lạ mặt kia hướng các vị trưởng bối thong dong thi lễ, nháy mắt một cái là lệ đã lưng tròng, "Muội muội của ta từ nhỏ đã có tư chất tu đạo, vậy là cả nhà đưa nàng đi ngoại môn tu tập, đợi mấy năm liền có thể bắt đầu khảo thí."
"Không nghĩ tới vào buổi tối ngày Tết Nguyên Tiêu ấy, tên hỗn đản này lấy danh nghĩa muốn thỉnh giáo ép buộc nàng đi. Sau đó lại to gan mà làm ra những chuyện phi lễ, rồi lại lấy tính mạng người nhà của nàng ra uy hiếp." Nói tới đây, nàng đã khóc không thành tiếng, "Đáng thương muội muội của ta nghĩ quẩn, đã đòi tự vận mấy lần nhưng được ta ngăn lại. Thế mà cản lại cũng có tác dụng gì đâu – nàng bây giờ cả ngày đều ngơ ngác, ngay cả cửa cũng không muốn bước ra."
"Còn có việc này sao?" Sắc mặt chưởng môn khó coi, "Trần phu nhân, việc này nếu như là thật, chỉ sợ phải mời người ở lại thêm đôi ngày."
"Nói tóm lại là ở đây ai nhiều người hơn thì là người có lý, các ngươi sẽ tin vào lời nói một chiều của tiểu nha đầu này sao?" Mắt thấy nữ nhân kia lại muốn náo động lên, nàng tức giận, con ngươi đảo vòng nói, "Mặc kệ thế nào, vận dụng tư hình, đánh người trước là không đúng. Không phạt có phải là bất hợp lý không?"
"Sau cùng thì phá hư quy củ như vậy, đương nhiên là phải phạt."
Vân Thư Trần cười một tiếng, "Tuy nhiên Thái Sơ Cảnh có quy định, thân truyền đệ tử phạm sai lầm đều phải do sư tôn đích thân trừng trị, người khác không được đụng vào."
Chưởng môn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, Thái Sơ Cảnh từ khi nào có quy định này? Tuy vậy hắn cũng không có lên tiếng – Khanh Chu Tuyết cũng coi như vừa là sư điệt vừa là nửa đồ đệ của hắn.
Huấn Giới Đường đệ tử mang thước lên, Trần phu nhân bất mãn nói, "Ít nhất cũng phải là trượng hình."
Vân Thư Trần họ nhẹ một tiếng, thỏ thẻ nói, "Đúng là như vậy. Thế nhưng thân thể bản tọa không tốt lắm, trượng côn thì lai quá nặng. Tay ta yếu đuối không nhấc lên nổi, ta chỉ có thể dùng cách này thôi."
Nàng lựa lấy một cây thước không dày không mỏng cầm trong tay. Khanh Chu Tuyết quay đầu nhìn sang, nhưng cằm bị cây thước gỗ đẩy, quay đầu trở lại.
Cây thước giương lên.
Khanh Chu Tuyết nhắm mắt lại, vô thức mà gồng lưng.
Ngoài ý liệu, một âm thanh vút lên trong không khí, sức lực này không khác gì cành liễu vuốt nhẹ qua hồ nước xuân.
Không nhanh không chậm, mơn trớn giống như đang tán tỉnh.
Trần phu nhân thấy vậy trở nên tức giận muốn kháng nghị. Nữ nhân kia hơi nhíu mày, nắm chặt cái khăn như bất cứ lúc nào cũng có thể ho ra máu, phảng phất như đánh đồ đệ có mấy cái mà muốn mệt chết người. Mấy đệ tử của Huấn Giới Đường nhìn cảnh này như bị dọa tới kinh hồn táng đảm, nhao nhao khuyên nhủ: "Vân trưởng lão, xin hãy kiềm chế."
Sau khi thước cuối cùng đánh xong, nàng nói: "Đứng lên đi, Khanh nhi."
Khanh Chu Tuyết dưới sự bao che trắng trợn như vậy, thân thể không chút tổn hại mà đi ra khỏi Huấn Giới Đường. Để lại Trần phu nhân đang tức giận vô cùng cho chưởng môn giải quyết.
"Không cần lo lắng. Trần gia đệ tử được nuông chiều thành thói, cũng không phải lần đầu náo động ra những chuyện dơ bẩn như này ở tu tiên giới. Nếu còn chừa cho bọn họ nhiều mặt mũi hơn, không khéo là sẽ coi trời bằng vung mất."
Trên đường về Hạc Y Phong, Vân Thư Trần nhéo cổ tay của nàng, "Ngược lại là hiếm khi nào thấy ngươi tức giận như vậy? Việc này là liên quan đến ngươi, hay là có liên hệ đến ta?"
Khanh Chu Tuyết rũ mắt, "Người kia bất kính với trưởng bối, xin sư tôn chớ bận lòng nhiều."
Thấy nàng từ đầu đến cuối đều không muốn kể tường tận, Vân Thư Trần hơi suy nghĩ một chút, ước chường có thể đoán ra là chuyện gì. Ở ngoại môn vàng thau lẫn lộn, một vài người trong đó rất ngang ngược bá đạo, uống vào một hai chén rượu thì chuyện gì cũng có thể dám lén lút làm ra. Ngẫu nhiên gặp phải hỗn trướng là điều không thể tránh khỏi.
"Nếu như là không phải liên quan trực tiếp tới ta," Vân Thư Trần nghiêng đầu nhìn nàng, thở nhẹ một tiếng, "Ngươi có làm vậy không?"
Nàng quả thực rất ngạc nhiên. Ngày thường dù người khác nói đồ nhi của nàng xấu cũng được, tốt cũng được, cô nương kia vĩnh viễn là một bộ dáng lãnh đạm như vậy.
"Có thể sẽ không, trói lại mang tới Huấn Giới Đường là được." Khanh Chu Tuyết ngẫm nghĩ lại, cũng thấy mình có chút xúc động, còn làm phiền Vân Thư Trần đi một chuyến xa tới.
Nàng khẽ nói, "Sư tôn, làm phiền người rồi."
Vân Thư Trần nhìn về phía sườn mặt trong trẻo tinh tế lạnh lùng của nàng, bên dưới lông mi là một hồ nước như tuyết tan ra, long lanh lấp lánh khiến người yêu thích.
Lần đầu tiên nàng cảm thấy được chỗ tốt của việc nuôi dưỡng đồ đệ, dù cũng thỉnh thoảng sẽ gây phiền phức hoặc là tổn hại tài chính; nhưng tình cảm của cô nương kia dưới vẻ ngoài lạnh lùng đó đủ để khiến ngươi rung động không thôi.
"Lại khách khí cái gì!" Vân Thư Trần cong môi lên, dịu dàng nói, "Lần sau còn khách khí nữa, ta sẽ đánh ngươi."
Thế nhưng là sư tôn đánh không hề đau.
Khanh Chu Tuyết nghĩ như vậy, bỗng phát hiện tay mình bị kéo lấy. Lòng bàn tay mềm mại ma sát với lòng bàn tay của nàng, cảm giác ngưa ngứa.
Tại sao lại cầm tay nàng?
Nàng chậm lại phía sau một bước và nhìn gió đêm ve vuốt mái tóc của sư tôn. Vân Thư Trần nắm chặt tay của nàng giống như là một cử chỉ vô tình, nhẹ bước về phía trước.
Sự tích của Khanh Chu Tuyết nổi tiếng ở cả ngoại môn và nội môn, đám người đó chú ý cũng không phải là cái gì "Đệ tử chấp pháp vận dụng tư hình", mà là thích thuyết pháp "Khanh sư tỷ dùng hết sức mình trừng phạt dâm tặc."
Bởi vì nàng trời sinh xinh đẹp như tiên tử xuất trần, nam đệ tử ở ngoại môn ngưỡng mộ nàng không hề ít. Từ sau khi việc này trở nên nổi tiếng, sư đệ ái mộ dần dần ít đi, nhưng sư muội lại dần dần nhiều hơn.
Cuối cùng nàng cũng hoàn thành xong nhiệm vụ của tông môn, không cần phải đi giám thị ngoại môn nữa – nàng cũng đã nhận được rất nhiều thư tình được ngâm trong nước mắt của các sư muội.
Nàng cầm không được ném cũng không xong, chỉ có thể siết chặt trong tay. Lúc sắp bước ra khỏi cổng của ngoại môn, nàng nhìn thấy một đám người đông đúc nhốn nháo. Phảng phất như chỉ mình nàng lẻ loi đối đầu với thiên quân vạn mã.
Khanh Chu Tuyết không tự chủ được lui về sau một bước, dự cảm thấy điều không ổn.
Vị sư muội cầm đầu nhác thấy bóng nàng liền la lên, "Đồ đệ của Vân trưởng lão ở đây! Nhìn thấy chưa, mau vây nàng lại."
Mặt đất ầm ầm rung chuyển, Khanh Chu Tuyết suýt chút nữa rút kiếm phòng thân nhưng vẫn bị vây chặt như nêm.
Một vị sư muội nắm lấy tay của nàng, rưng rưng nước mắt, "Khanh sư tỷ, ta gọi là Mộ Lý. Ta ngưỡng mộ..."
Khanh Chu Tuyết gật gật đầu, "Ta xin tâm lĩnh." Mục đích muốn nhanh kết thúc tràng diện này.
Không nghĩ tới sư muội kia trừng mắt, "Ta là ngưỡng mộ Vân trưởng lão đã rất lâu rồi."
"..."
Khanh Chu Tuyết sững sờ, cừng đờ mà gật đầu, "Ta thay sư tôn tâm lĩnh."
"Làm phiền ngươi," nàng nghẹn ngào nói, "Đem những vật này giao cho nàng, ta viết một chút lời trong lòng ở nơi này, hi vọng nàng có thể nhớ tên của ta."
"Sư tỷ," một nam để tử chui vào, nhét cho nàng một túi khoai lang, "Đây là khoai lang của quê ta, rất to và ngọt, không biết Vân trưởng lão có thích không? Ngươi giúp ta mang tới cho nàng, Ta gọi là Trương Lập Lâm! Ngươi nhớ nói cho nàng nghe."
"Biến đi tên kia." Hắn rất nhanh bị nhấn chìm bởi biển người, lại có người đưa tay tới, Khanh Chu Tuyết nhìn một đám toàn đầu người, lạnh lùng nói, "Yên lặng!"
Toàn trường an tĩnh một lát.
Khanh Chu Tuyết nói tiếp, "Lấy nơi này làm chuẩn, bắt đầu xếp hàng."
Nàng dứt khoát kéo một cái ghế rồi ngồi xuống, lấy ra một tờ giấy, chau mày chấp bút bắt đầu đăng ký danh sách.
Vân trưởng lão địa vị cao quý, tính cách cũng hiền hòa dịu dàng, mà quan trọng nhất là nàng xinh đẹp xuất trần, một bộ dáng thanh tao động lòng người.
Sự yêu thích của vãn bối đa phần thì đều nông cạn như vậy.
Hạc Y Phong trước đây không thu nhận đồ đệ, nên muốn nhờ người mang đồ hộ là không thực tế; mà Vân Thư Trần sẽ không đặt chân tới ngoại môn, vậy là càng không có khả năng tặng trực tiếp. Một đám thiếu niên thiếu nữ chỉ còn biết ở những điển lễ* quan trọng ngóng nhìn nàng ngồi ở trên từ phía xa, sau đó đành mang trái tim tan vỡ tương tư về nhà gặm nhấm.
(Điển lễ: Nghi thức lễ nghi trang trọng.)
Bây giờ có Khanh Chu Tuyết là độc đinh một dòng, vậy là hoàn toàn có thể kết nối được. Những trưởng lão khác không phải là không có người ái mộ, nhưng bên phía Khanh Chu Tuyết lại chỉ một mình nàng gánh lấy áp lực to lớn này.
Khanh Chu Tuyết chứa đồ đầy hai cái nạp giới, bóng mặt trời từ đỉnh đầu dời nghiêng sang một bên thì đợt tai bay vạ gió này mới tạm kết thúc.
Những sư đệ sự muội kia ngàn vạn cảm tạ lục tục rời đi.
Khanh Chu Tuyết khẽ thở phào một hơi, thắng lợi trở về.
Có rất nhiều người thích nàng, chung quy cũng là chuyện tốt.
Nhưng mà không hiểu tại sao, khi Khanh Chu Tuyết cầm những lá thứ kia lại lâm vào một tâm trạng phức tạp.
Tay bóp bóp vào vai nàng vài cái, thấy nàng không có vẻ gì là sẽ lên tiếng, Vân Thư Trần bỏ tay ra.
Trần phu nhân nghe nói nhi tử bị đánh tới trầy da tróc thịt thì khẩn cấp lao đến. Vừa tới liền đụng phải đống bùi nhùi đang được mấy vị đệ tử khiêng ra.
Trần phu nhân nhìn sau lưng nhi tử đầy máu, từng mảng tím bầm xanh xanh đỏ đỏ thì suýt chút nữa ngất đi. Sau đó nàng ôm nhi tử khóc hồi lầu, đôi mắt đỏ bừng đột nhiên nhìn vào người Khanh Chu Tuyết, chạy tới vài bước giơ tay muốn giáng cho nàng một cái bạt tai.
Vân Thư Trần gấp cái quạt trong tay lại, khẽ dùng lực chuẩn xác mà chặn lại tay của người kia, "Sự tình còn chưa có điều tra xong, phu nhân sao lại nóng nảy như vậy?"
"Điều tra?" Trần phu nhân tức giận, "Nhi tử của ta bị nàng ra tay tàn độc như này, các ngươi còn muốn điều tra cái gì? Chỉ là một tiểu nha đầu ở trong nội môn mà thôi, dựa vào cái gì mà dám công khai đánh người? Các ngươi là cho rằng Trần gia ta không có người nên ức hiếp sao?"
Chưởng môn giữ chặt nàng trấn an vài câu, nữ nhân kia hơi hòa hoãn lại, trào phúng mà nhìn Vân Thư Trần, "Thái Sơ Cảnh bất quá cũng chỉ như thế, đều là ỷ thế ức hiếp người khác."
Lời này ảnh hưởng tới sư tôn của nàng, Khanh Chu Tuyết ngước mắt nhìn lên mặt nữ nhân kia, lạnh lùng nói, "Kẻ này là một người vô giáo dục, nên đánh."
Trần phu nhân vất vả lắm mới hạ hỏa được một ít, ngay lập tức bị lời nói của Khanh Chu Tuyết thổi lên lại. Uất hận không thể không hướng về phía kia mà tung một chưởng – nàng cũng xuất thân từ tu tiên danh môn, dù không thể so sánh với Vân Thư Trần hay chưởng môn nhưng vẫn lợi hại hơn Khanh Chu Tuyết nhiều. Nếu như chân chính mà đấu một trận, thì nhất định là sẽ cho tên kia ăn đau khổ.
Vân Thư Trần lại một lần nữa cản lại, lúc này tuy bên môi nàng vẫn hoàn toàn như cũ treo lên ý cười khéo léo, nhưng đã không chạm tới đáy mắt, ra chiều cảnh cáo.
"Bản tọa chứng kiến đứa nhỏ này lớn lên, nàng nhất định không phải là một người làm việc theo cảm tính, ỷ mạnh hiếp yếu." Chưởng môn trầm giọng lên tiếng, ý tứ che chở rất rõ ràng, "Có lẽ là có chút nội tình. Tuy nói đánh người là không đúng, nhưng cũng phải điều tra rõ ràng rồi mới xử phạt. Mời người đợi thêm một nén hương."
Khanh Chu Tuyết nhắm mắt im lặng, nửa điểm cũng không muốn để Vân Thư Trần biết tên kia mơ ước nàng như nào, lại muốn nàng cùng với chưởng môn làm những điều khác ra sao. Nói ra không được gì mà chỉ tăng thêm sự ghê tởm.
Nàng không muốn sự tôn bị vấy bẩn, nếu nói ra những lời kia sẽ tổn hại đến danh dự của người. Bởi vậy nàng không có tường thuật lại, muốn phạt cứ phạt.
"Chưởng môn."
Một giọng nói trong trẻo của nữ vang lên từ cửa, Lâm Tầm Chân cúi người thi lễ.
Chưởng môn gật đầu ý để Lâm Tầm Chân tiến vào. Phía sau nàng có mấy tiểu đệ tử dáng vẻ khẩn trương, vài người là mới từ trong lớp học ra, cũng có vài người lạ mặt.
Lâm Tầm Chân nghiêm trang nói, "Sự tình ngọn nguồn đã điều tra rõ ràng. Trần gia trưởng tử ngôn từ lỗ mãng, ở lớp học vui cười mắng chửi, liên quan đến việc sỉ nhục phỉ báng người khác. Sau đó Khanh Chu Tuyết đi vào, đã cảnh cáo một lần, muốn để hắn đi tới Huấn Giới Đường lãnh phạt."
Chưởng môn gật đầu, sự việc tới đoạn này, mọi việc Khanh Chu Tuyết làm đều là quyền lực của chấp pháp đệ tử nên có, không thể chỉ trích.
"Sau đó hắn tiếp tục ăn nói lỗ mãng, Khanh sư muội có lẽ... có lẽ là bắt đầu sử dụng tư hình với hắn từ lúc này." Lâm Tầm Chân tránh ra mấy bước, "Chỉ một mình ta nói sẽ không đáng tin, ở nơi này còn có mấy vị đệ tử lúc đó có mặt."
Bọn hắn khúm núm nói vài câu, tâm tư của Khanh Chu Tuyết mới nhẹ buông lỏng.
Nàng biết Lâm Tầm Chân làm việc giọt nước không lọt, tâm tư khôn khéo. Chắc nàng cũng biết những kia mà nói ra khác nào ném đi mặt mũi của trưởng lão, nên đã dặn dò qua mấy tiểu đệ tử tới làm chứng – bọn hắn đều đem những lời không nên nói nuốt vào, chỉ hàm hồ nói một chút rồi thôi.
"Trừ việc này ra," Lâm Tầm Chân gật gật đầu, "Mấy tháng trước ở ngoại môn có xảy ra một sự việc, ảnh hưởng có phần không tốt. Việc này có liên quan tới một vị sư muội không tiện lộ mặt, vì này là tỷ tỷ của nàng ta."
Cô nương lạ mặt kia hướng các vị trưởng bối thong dong thi lễ, nháy mắt một cái là lệ đã lưng tròng, "Muội muội của ta từ nhỏ đã có tư chất tu đạo, vậy là cả nhà đưa nàng đi ngoại môn tu tập, đợi mấy năm liền có thể bắt đầu khảo thí."
"Không nghĩ tới vào buổi tối ngày Tết Nguyên Tiêu ấy, tên hỗn đản này lấy danh nghĩa muốn thỉnh giáo ép buộc nàng đi. Sau đó lại to gan mà làm ra những chuyện phi lễ, rồi lại lấy tính mạng người nhà của nàng ra uy hiếp." Nói tới đây, nàng đã khóc không thành tiếng, "Đáng thương muội muội của ta nghĩ quẩn, đã đòi tự vận mấy lần nhưng được ta ngăn lại. Thế mà cản lại cũng có tác dụng gì đâu – nàng bây giờ cả ngày đều ngơ ngác, ngay cả cửa cũng không muốn bước ra."
"Còn có việc này sao?" Sắc mặt chưởng môn khó coi, "Trần phu nhân, việc này nếu như là thật, chỉ sợ phải mời người ở lại thêm đôi ngày."
"Nói tóm lại là ở đây ai nhiều người hơn thì là người có lý, các ngươi sẽ tin vào lời nói một chiều của tiểu nha đầu này sao?" Mắt thấy nữ nhân kia lại muốn náo động lên, nàng tức giận, con ngươi đảo vòng nói, "Mặc kệ thế nào, vận dụng tư hình, đánh người trước là không đúng. Không phạt có phải là bất hợp lý không?"
"Sau cùng thì phá hư quy củ như vậy, đương nhiên là phải phạt."
Vân Thư Trần cười một tiếng, "Tuy nhiên Thái Sơ Cảnh có quy định, thân truyền đệ tử phạm sai lầm đều phải do sư tôn đích thân trừng trị, người khác không được đụng vào."
Chưởng môn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, Thái Sơ Cảnh từ khi nào có quy định này? Tuy vậy hắn cũng không có lên tiếng – Khanh Chu Tuyết cũng coi như vừa là sư điệt vừa là nửa đồ đệ của hắn.
Huấn Giới Đường đệ tử mang thước lên, Trần phu nhân bất mãn nói, "Ít nhất cũng phải là trượng hình."
Vân Thư Trần họ nhẹ một tiếng, thỏ thẻ nói, "Đúng là như vậy. Thế nhưng thân thể bản tọa không tốt lắm, trượng côn thì lai quá nặng. Tay ta yếu đuối không nhấc lên nổi, ta chỉ có thể dùng cách này thôi."
Nàng lựa lấy một cây thước không dày không mỏng cầm trong tay. Khanh Chu Tuyết quay đầu nhìn sang, nhưng cằm bị cây thước gỗ đẩy, quay đầu trở lại.
Cây thước giương lên.
Khanh Chu Tuyết nhắm mắt lại, vô thức mà gồng lưng.
Ngoài ý liệu, một âm thanh vút lên trong không khí, sức lực này không khác gì cành liễu vuốt nhẹ qua hồ nước xuân.
Không nhanh không chậm, mơn trớn giống như đang tán tỉnh.
Trần phu nhân thấy vậy trở nên tức giận muốn kháng nghị. Nữ nhân kia hơi nhíu mày, nắm chặt cái khăn như bất cứ lúc nào cũng có thể ho ra máu, phảng phất như đánh đồ đệ có mấy cái mà muốn mệt chết người. Mấy đệ tử của Huấn Giới Đường nhìn cảnh này như bị dọa tới kinh hồn táng đảm, nhao nhao khuyên nhủ: "Vân trưởng lão, xin hãy kiềm chế."
Sau khi thước cuối cùng đánh xong, nàng nói: "Đứng lên đi, Khanh nhi."
Khanh Chu Tuyết dưới sự bao che trắng trợn như vậy, thân thể không chút tổn hại mà đi ra khỏi Huấn Giới Đường. Để lại Trần phu nhân đang tức giận vô cùng cho chưởng môn giải quyết.
"Không cần lo lắng. Trần gia đệ tử được nuông chiều thành thói, cũng không phải lần đầu náo động ra những chuyện dơ bẩn như này ở tu tiên giới. Nếu còn chừa cho bọn họ nhiều mặt mũi hơn, không khéo là sẽ coi trời bằng vung mất."
Trên đường về Hạc Y Phong, Vân Thư Trần nhéo cổ tay của nàng, "Ngược lại là hiếm khi nào thấy ngươi tức giận như vậy? Việc này là liên quan đến ngươi, hay là có liên hệ đến ta?"
Khanh Chu Tuyết rũ mắt, "Người kia bất kính với trưởng bối, xin sư tôn chớ bận lòng nhiều."
Thấy nàng từ đầu đến cuối đều không muốn kể tường tận, Vân Thư Trần hơi suy nghĩ một chút, ước chường có thể đoán ra là chuyện gì. Ở ngoại môn vàng thau lẫn lộn, một vài người trong đó rất ngang ngược bá đạo, uống vào một hai chén rượu thì chuyện gì cũng có thể dám lén lút làm ra. Ngẫu nhiên gặp phải hỗn trướng là điều không thể tránh khỏi.
"Nếu như là không phải liên quan trực tiếp tới ta," Vân Thư Trần nghiêng đầu nhìn nàng, thở nhẹ một tiếng, "Ngươi có làm vậy không?"
Nàng quả thực rất ngạc nhiên. Ngày thường dù người khác nói đồ nhi của nàng xấu cũng được, tốt cũng được, cô nương kia vĩnh viễn là một bộ dáng lãnh đạm như vậy.
"Có thể sẽ không, trói lại mang tới Huấn Giới Đường là được." Khanh Chu Tuyết ngẫm nghĩ lại, cũng thấy mình có chút xúc động, còn làm phiền Vân Thư Trần đi một chuyến xa tới.
Nàng khẽ nói, "Sư tôn, làm phiền người rồi."
Vân Thư Trần nhìn về phía sườn mặt trong trẻo tinh tế lạnh lùng của nàng, bên dưới lông mi là một hồ nước như tuyết tan ra, long lanh lấp lánh khiến người yêu thích.
Lần đầu tiên nàng cảm thấy được chỗ tốt của việc nuôi dưỡng đồ đệ, dù cũng thỉnh thoảng sẽ gây phiền phức hoặc là tổn hại tài chính; nhưng tình cảm của cô nương kia dưới vẻ ngoài lạnh lùng đó đủ để khiến ngươi rung động không thôi.
"Lại khách khí cái gì!" Vân Thư Trần cong môi lên, dịu dàng nói, "Lần sau còn khách khí nữa, ta sẽ đánh ngươi."
Thế nhưng là sư tôn đánh không hề đau.
Khanh Chu Tuyết nghĩ như vậy, bỗng phát hiện tay mình bị kéo lấy. Lòng bàn tay mềm mại ma sát với lòng bàn tay của nàng, cảm giác ngưa ngứa.
Tại sao lại cầm tay nàng?
Nàng chậm lại phía sau một bước và nhìn gió đêm ve vuốt mái tóc của sư tôn. Vân Thư Trần nắm chặt tay của nàng giống như là một cử chỉ vô tình, nhẹ bước về phía trước.
Sự tích của Khanh Chu Tuyết nổi tiếng ở cả ngoại môn và nội môn, đám người đó chú ý cũng không phải là cái gì "Đệ tử chấp pháp vận dụng tư hình", mà là thích thuyết pháp "Khanh sư tỷ dùng hết sức mình trừng phạt dâm tặc."
Bởi vì nàng trời sinh xinh đẹp như tiên tử xuất trần, nam đệ tử ở ngoại môn ngưỡng mộ nàng không hề ít. Từ sau khi việc này trở nên nổi tiếng, sư đệ ái mộ dần dần ít đi, nhưng sư muội lại dần dần nhiều hơn.
Cuối cùng nàng cũng hoàn thành xong nhiệm vụ của tông môn, không cần phải đi giám thị ngoại môn nữa – nàng cũng đã nhận được rất nhiều thư tình được ngâm trong nước mắt của các sư muội.
Nàng cầm không được ném cũng không xong, chỉ có thể siết chặt trong tay. Lúc sắp bước ra khỏi cổng của ngoại môn, nàng nhìn thấy một đám người đông đúc nhốn nháo. Phảng phất như chỉ mình nàng lẻ loi đối đầu với thiên quân vạn mã.
Khanh Chu Tuyết không tự chủ được lui về sau một bước, dự cảm thấy điều không ổn.
Vị sư muội cầm đầu nhác thấy bóng nàng liền la lên, "Đồ đệ của Vân trưởng lão ở đây! Nhìn thấy chưa, mau vây nàng lại."
Mặt đất ầm ầm rung chuyển, Khanh Chu Tuyết suýt chút nữa rút kiếm phòng thân nhưng vẫn bị vây chặt như nêm.
Một vị sư muội nắm lấy tay của nàng, rưng rưng nước mắt, "Khanh sư tỷ, ta gọi là Mộ Lý. Ta ngưỡng mộ..."
Khanh Chu Tuyết gật gật đầu, "Ta xin tâm lĩnh." Mục đích muốn nhanh kết thúc tràng diện này.
Không nghĩ tới sư muội kia trừng mắt, "Ta là ngưỡng mộ Vân trưởng lão đã rất lâu rồi."
"..."
Khanh Chu Tuyết sững sờ, cừng đờ mà gật đầu, "Ta thay sư tôn tâm lĩnh."
"Làm phiền ngươi," nàng nghẹn ngào nói, "Đem những vật này giao cho nàng, ta viết một chút lời trong lòng ở nơi này, hi vọng nàng có thể nhớ tên của ta."
"Sư tỷ," một nam để tử chui vào, nhét cho nàng một túi khoai lang, "Đây là khoai lang của quê ta, rất to và ngọt, không biết Vân trưởng lão có thích không? Ngươi giúp ta mang tới cho nàng, Ta gọi là Trương Lập Lâm! Ngươi nhớ nói cho nàng nghe."
"Biến đi tên kia." Hắn rất nhanh bị nhấn chìm bởi biển người, lại có người đưa tay tới, Khanh Chu Tuyết nhìn một đám toàn đầu người, lạnh lùng nói, "Yên lặng!"
Toàn trường an tĩnh một lát.
Khanh Chu Tuyết nói tiếp, "Lấy nơi này làm chuẩn, bắt đầu xếp hàng."
Nàng dứt khoát kéo một cái ghế rồi ngồi xuống, lấy ra một tờ giấy, chau mày chấp bút bắt đầu đăng ký danh sách.
Vân trưởng lão địa vị cao quý, tính cách cũng hiền hòa dịu dàng, mà quan trọng nhất là nàng xinh đẹp xuất trần, một bộ dáng thanh tao động lòng người.
Sự yêu thích của vãn bối đa phần thì đều nông cạn như vậy.
Hạc Y Phong trước đây không thu nhận đồ đệ, nên muốn nhờ người mang đồ hộ là không thực tế; mà Vân Thư Trần sẽ không đặt chân tới ngoại môn, vậy là càng không có khả năng tặng trực tiếp. Một đám thiếu niên thiếu nữ chỉ còn biết ở những điển lễ* quan trọng ngóng nhìn nàng ngồi ở trên từ phía xa, sau đó đành mang trái tim tan vỡ tương tư về nhà gặm nhấm.
(Điển lễ: Nghi thức lễ nghi trang trọng.)
Bây giờ có Khanh Chu Tuyết là độc đinh một dòng, vậy là hoàn toàn có thể kết nối được. Những trưởng lão khác không phải là không có người ái mộ, nhưng bên phía Khanh Chu Tuyết lại chỉ một mình nàng gánh lấy áp lực to lớn này.
Khanh Chu Tuyết chứa đồ đầy hai cái nạp giới, bóng mặt trời từ đỉnh đầu dời nghiêng sang một bên thì đợt tai bay vạ gió này mới tạm kết thúc.
Những sư đệ sự muội kia ngàn vạn cảm tạ lục tục rời đi.
Khanh Chu Tuyết khẽ thở phào một hơi, thắng lợi trở về.
Có rất nhiều người thích nàng, chung quy cũng là chuyện tốt.
Nhưng mà không hiểu tại sao, khi Khanh Chu Tuyết cầm những lá thứ kia lại lâm vào một tâm trạng phức tạp.