Chương 25
Nàng không hiểu vì sao mình lại cảm thấy hạnh phúc
Mặc dù nói vậy, nhưng Vân Thư Trần cũng không đụng đũa, nghiêng mặt ngắm nàng. Khanh Chu Tuyết gắp thêm vài đũa, cảm thấy không được tự nhiên, nàng nhẹ nhàng đặt chén xuống, "No rồi."
"Thật sao?" Vân Thư Trần cười cười, "Hạnh nhân sữa đặc kia mang mấy phần về đi."
"Sao sư tôn biết ta thích món này?" Khanh Chu Tuyết ngạc nhiên, sư tôn đoán rất chính xác.
"Bởi vì ngươi bình thường thích ăn ngọt. Với lại ánh mắt ngươi vừa rồi nhìn cái bát trống không, tràn đầy tiếc rẻ nha."
Có lẽ là do tâm tư của sư tôn tương đối tỉ mỉ, chứ không phải chỉ nhằm vào riêng một mình nàng.
Nhưng mà chung quy thì sư tôn vẫn luôn... một mực chú ý tới nàng.
Chỉ là một câu nói không có gì đặc biệt, vậy mà Khanh Chu Tuyết lại có thể cảm nhận được cảm giác bình yên, thậm chí như có một cơn mưa xuân đang rả rích trong lòng.
Nàng không hiểu sao bản thân lại cảm thấy hạnh phúc như vậy.
Vân Thư Trần cảm giác được tâm tình của Khanh Chu Tuyết trở nên vui vẻ, ngay cả ngữ điệu cũng bẽn lẽn hơn nhiều, "Vậy nghe lời của sư tôn."
Quả nhiên vẫn là một tiểu cô nương tham ăn.
Vân Thư Trần thầm nhủ trong lòng.
Nàng không có nghĩ nhiều về ý nghĩa sâu xa của việc này, chỉ xem như là một tiểu cô nương được ăn ngon thì trở nên vui vẻ thôi.
Những đặc điểm của linh căn sẽ thường liên đới qua tính cách. Tu sĩ Băng linh căn cực kì thưa thớt, trời sinh đã ít có ham muốn và cảm xúc, cực kì thích hợp để tu đạo.
Khanh Chu Tuyết so với bạn bè cùng trang lứa, hỉ nộ ái ố trên mặt giống như bị nước rửa qua một lần, như ngắm hoa trong sương, đều không thể nhìn rõ.
Có thể thoáng nhìn được dáng vẻ cao hứng của nàng như vậy, cũng là hiếm thấy.
Vân Thư Trần nhịn không được, nhìn nhiều thêm vài cái.
Ngày hôm sau, Khanh Chu Tuyết cùng sư tỷ sư muội đi đến suối măng ở Trúc Sơn thôn, tìm hộ gia đình kia. Trong nhà trống trơn không có ai, nhóm các nàng đi xung quanh đó tìm kiếm, thấy Vương Ngũ cùng mẹ hắn đi chân đất, đứng cắt lúa trong một ruộng nước.
Đại nương kia thấy mấy người các nàng, đầu chân mày bèn cau chặt lại.
Lâm Tầm Chân dường như đã nghĩ xong đối sách. Nàng cũng không nhắc lại việc tu tiên, mắt nàng đảo qua một mảng vàng tươi màu hạt thóc, thu hồi ánh mắt lại lễ phép hỏi, "Đại nương, cần giúp đỡ không?"
Phụ nhân nắm chặt lưỡi liềm, vội vàng khoát tay, "Các ngươi đều là những người tu đạo da trắng thịt mềm, sao có thể làm công việc này được?"
Khanh Chu Tuyết dường như hiểu ý của Lâm Tầm Chân. Nàng quan sát Vương Ngũ gom những cây lúa thành một cụm, sau đó dùng lưỡi liềm cắt đi.
Nàng nhặt một cây lên, ngón cái bấm vào một đoạn rồi hỏi, "Ngươi muốn nó dài tới đây đúng không?"
Vương Ngũ gật đầu, vẻ mặt mờ mịt không rõ.
Chỉ thấy nữ tu y phục trắng toát kia mặt không đổi sắc rút kiếm ra, một đạo kiếm khí bay đến, toàn bộ bông lúa đồng loạt rơi xuống.
Lưỡi liềm cũng xém chút nữa đứt lìa.
Vương Ngũ ngây người tại chỗ, xém chút nữa là quỳ xuống, "... Quá lợi hại."
"Tiếp theo chỉ còn việc nhặt lên." Lâm Tầm Chân nói, "Việc này không có cách nào khác, chúng ta cùng nhau nhặt. Nhiều người cùng làm thì sẽ mau hoàn thành công việc."
Nhặt bông lúa lên, gọt đi hết rơm rạ rồi để vào một cái sọt cạnh đó.
Rất mau chóng toàn bộ cánh đồng vàng ươm biến thành một mảng trụi lủi.
Ai cũng không ngờ tới, một đám tiểu cô nương da trắng thịt mềm ra tay, một ngày làm xong công việc của ba ngày cộng lại.
"Sao ngươi làm được như này?"
Vương Ngũ ao ước nhìn Nguyễn Minh Châu nâng đống rơm rạ to gấp ba lần nàng bước đi như bay, vẻ mặt thoải mái ném nó sang một bên, thuận tay phủi phủi tro bụi trên vai, "Biết sao không? Đây chính là lợi ích của việc tu hành."
Sau khi cắt lúa xong, vứt hết đi rơm rạ thì sự tình đã có chuyển biến tốt hơn. Vương đại nương cau có cả nửa ngày trời, phải nói hết lời, cuối cùng mới chịu giao ra nhi tử gầy gò như con khỉ ốm cho các tiên trưởng để hoàn hành nhiệm vụ.
Khanh Chu Tuyết cùng Bạch Tô vẫn ở yên tại chỗ, hai người kia thở phào một hơi, lôi Vương Ngũ tới một bãi đất trống. Vương đại nương xoa tay, lại thấy Khanh Chu Tuyết đang nheo mắt nhìn nàng chằm chằm, dường như đang cân nhắc gì đó.
"Cô nương, ngươi... nhìn ra làm gì?"
"Không có gì." Khanh Chu Tuyết thu hồi ánh mắt lại, "Chúng ta cũng sẽ dạy ngươi dẫn khí nhập thể."
Sắc mặt của nàng biến đổi, "Đại nương tuổi tác đã cao, xương cốt rệu rã hết rồi. Còn học tu đạo làm gì nữa?"
"Mệnh lệnh của sư môn thôi." Khanh Chu Tuyết cúi mặt, thần sắc lạnh nhạt.
Phụ nhân kia ánh mắt láo liên nhìn xung quanh, nói trong nhà còn có nhiều việt vặt vãnh, không rảnh để học gì cả. Khanh Chu Tuyết tiếp lời, "Nếu có việc vặt, ta với sư tỷ đều có thể hỗ trợ."
Nghe Khanh Chu Tuyết nói vậy, môi của nàng liền trở nên tái nhợt.
Đột nhiện, một ánh kiếm sáng như tuyết lóe lên, Thanh Sương kiếm của Khanh Chu Tuyết đã kề trên cổ họng phụ nhân.
"Ngươi không phải con người."
Giọng nàng sắc lạnh.
Một tiếng rít vang lên, tại chỗ đó đã không còn thấy bóng dáng người đâu nữa, chỉ thấy một con vật dài nhỏ màu vàng nhạt từ mép lưỡi kiếm nhảy xuống nhanh như cắt.
Nhưng mà hơi lạnh từ Thanh Sương kiếm có thể đông thành băng trong nháy mắt, một cục băng màu vàng xám cứ như vậy mà rơi thẳng xuống, hai người vội chạy lại nhìn – thì ra chỉ là một con Đại Hoàng Tiên* đang vặn vẹo giãy dụa.
(Đại hoàng tiên: Chồn thành tinh.)
Tranh thủ lúc khối băng giam giữ tay chân nó còn chưa tan hết, Khanh Chu Tuyết giơ tay xách da gáy của nó lên. Đột nhiên một mùi hôi thối tanh tưởi bay đến, nàng nín thở, đưa tay cầm nó ra xa một cách ghét bỏ.
Là một con yêu quái.
Nàng quay nhìn Bạch Tô thương lượng, "Bây giờ phải làm sao?"
"Sư muội làm sao phát hiện ra được?" Bạch Tô kinh ngạc, "Yêu tinh này không biết làm sao có được bản lĩnh này, che giấu khí tức tốt như vậy."
"Trực giác."
Khanh Chu Tuyết nói tiếp, "Ngày đầu tiên đến, ta cảm giác được nó cảnh giác chúng ta."
"Ánh mắt nó như nhìn thấy khắc tinh." Nàng nhìn chằm chằm vào con mắt giống như hạt đậu xanh của nó, "Phàm nhân thì không nên phản ứng giống vậy."
Cũng không biết tại sao, trực giác của nàng từ trước đến nay đều rất chính xác.
Khi nàng còn nhỏ, trước khi buộc sợi dây màu đỏ được sư tôn ban cho, tai họa luôn luôn dí theo nàng, như thể mọi lúc mọi nơi đều muốn mạng của nàng.
Lúc đó nàng chính là nương tựa vào loại trực giác giống như dã thú này, gian nan vất vả mà sống tới năm tám tuổi.
Con chồn tinh thấy đang bị uy hiếp tính mạng liền the thé kêu lên, "Ta tu luyện nhiều năm, chưa hề làm qua chuyện gì thương thiên hại lý, cũng chưa từng ăn thịt uống máu người."
Bạch Tô lắc đầu, "Mặc dù ngươi chỉ là vô tâm..."
Nàng đột nhiên dừng lại, lo âu nhíu mày, "Khanh sư muội, ta e rằng phải đi qua xem tình trạng của Vương Ngũ."
Hai nàng đi tới rừng trúc tìm nhóm Nguyễn Minh Châu, cảnh tượng thấy được có chút đáng sợ. Vương Ngũ sắc mặt xám như tro tàn nằm dưới đất, động mach trên cổ lồi ra, vặn vẹo giống như có con gì đang chui vào ngoáy động, ngũ quan của hắn trở nên đặc biệt dữ tợn.
Nguyễn Minh Châu ngồi xổm, vỗ vỗ vào mặt, lớn tiếng hô hào gọi tên hắn. Lâm Tầm Chân thì vẻ mặt nghiêm trọng đứng bên cạnh, nàng giương mắt nhìn về phía Khanh Chu Tuyết, ngạc nhiên hỏi: "Sư muội? Các ngươi không phải là..."
Bạch Tô lập tức bắt mạch cho Vương Ngũ, "Có phải hắn đã bắt đầu tu luyện rồi không?"
"Đúng vậy." Lâm Tầm Chân trả lời, "Chúng ta vừa rồi dạy hắn phương pháp hít thở cơ bản, không ngờ rằng hắn lại trở nên như này, rất kỳ quái."
"Hắn là phàm nhân nhưng cơ thể lại không may nhiễm phải yêu khí." Bạch Tô trầm giọng giải thích, "Mới vừa rồi lại hấp thu linh khí của trời đất, hai loại khí này trong gân mạch tương khắc đụng phải nhau nên đã nguy hiểm tới tính mạng rồi."
Nguyễn Minh Châu nghe đến đây, sắc mặt không khỏi nặng nề, "Tiểu tử này không thể chết được!"
"Vì sao lại có yêu khí?"
Ánh mắt của càng nàng đồng loạt nhìn về con chồn màu vàng nhạt đang bị Khanh Chu Tuyết xách trên tay.
"Con yêu vật này ngụy trang thành mẹ của Vương Ngũ, không biết mục đích của nó là gì. Hiện tại không biết mẫu thân thật sự của hắn đang ở nơi nào?" Khanh Chu Tuyết nhíu mày.
Bạch Tô thở dài, "Trước tiên cứ đưa hắn về lại Thái Sơ Cảnh, cứu người quan trọng hơn."
Lời này vừa nói ra, không hiểu sao lại làm con vật vàng nhạt kia kích động lên. Tay của Khanh Chu Tuyết đột nhiên trở nên đau đớn, máu chảy ra ồ ạt trên mu bàn tay trắng nõn. Nàng hơi sơ ý lỏng tay ra một chút, con súc sinh kia liền nhân dịp đó mà thoát ra được.
"Trả các con của ta lại đây!"
Con chồn tinh này hẳn là có chút đạo hạnh, ban nãy chỉ là giả vờ sợ hãi lừa gạt các nàng. Nó vừa rơi xuống đất thì tướng mạo yêu tinh liền hiện ra rõ ràng, thân thể bành trướng to như một tòa núi nhỏ. Có lẽ là đã đánh mất đi lý trí, đôi mắt của nó đỏ ngầu, móng vuốt dài ba thước hướng về phía bọn họ mà chào hỏi tới.
Lâm Tầm Chân phản ứng nhanh nhạy, một tấm thủy thuẫn* hiện ra chắn ở trước mặt, đỡ được một trảo kia, nàng quay đầu lại gấp gáp nói, "Dẫn Vương Ngũ chạy đi! Về lại Thái Sơ Cảnh!"
(Thủy thuẫn: Khiên bằng nước.)
Khanh Chu Tuyết cùng Bạch Tô kéo lấy Vương Ngũ, kịp thời thối lui, con chồn yêu kia gào thét muốn giành lại Vương Ngũ. Lâm Tầm Chân không chống đỡ nổi sức lực liều chết của nó, thủy thuẫn đã lủng một lỗ, cả người ngã nhào xuống đất, móng vuốt của nó mang theo gió không chút lưu tình chộp lấy bụng nàng.
Răng nanh nhọn dài của con chồn tinh nhe ra như muốn cắn vào gáy nàng, kèm theo một mùi hôi tanh trong miệng đều hướng về phía nàng phun ra.
Tim nàng lỡ một nhịp.
Con ngươi của nàng co lại, nhìn về phía cái miệng rộng đầy máu kia, toàn thân cứng đờ không nhúc nhích được.
Không có cơn đau nào xảy đến.
Một tiềng ầm vang lên, móng vuốt va chạm với trường đao, liệt hỏa hừng hực thiêu đốt trên lưỡi đao.
Lâm Tầm Chân ngẩng đầu nhìn lên một góc áo màu đỏ, rực cháy giống như ngọn lửa đó.
Nguyễn Minh Châu phải chống đỡ con quái vật to lớn đó, cơ bắp đã căng cứng tới cực hạn, có chút gắng sức. Thế nhưng bên ngoài vẫn rất mạnh miệng, ngoái đầu trừng mắt nhìn nàng, "Ta đã sớm nói rồi, đánh không lại thì trốn ra sau lưng ta mà."
Cánh tay nàng khẽ cử động, chấn văng móng vuốt của con súc sinh kia ra. Hồng Liên Nghiệp Hỏa trồi lên dưới chân nó, nhiệt độ thiêu đốt nóng bỏng khiến tứ chi của nó luống cuống – tranh thủ được một chút thời gian lúc này, Lâm Tầm Chân lồm cồm bò dậy quay đầu muốn bỏ chạy.
Nhưng mới chạy được vài bước, nàng liền dừng lại.
Yêu tinh có thể tu luyện thành hình người đều không dễ đối phó, ít nhất cũng phải trăm năm đạo hành, cộng thêm lúc này nó đang liều mạng nên có thể nói là đang hết sức hung hiểm.
Nàng quay đầu nhìn, Nguyễn Minh Châu quả nhiên đang ở vào thế yếu. Nhưng nha đầu kia là một con lừa bướng bỉnh, đang chiến đấu là sẽ không rút lui bất kể lý do gì.
Nàng không có một tí hảo cảm nào với cái con người kiêu ngạo ương ngạnh này, chưa kể nàng còn đã từng bị nha đầu kia hạ nhục trước mắt mọi người.
Nếu Nguyễn sư muội vì việc này mà nguyên khí tổn hại trầm trọng, sẽ không thể tham gia được lần thi đấu này – vậy thì nhân tố duy nhất không đội trời chung với nàng cũng sẽ bị loại đi.
Thế nhưng mà... sau một khoảnh khắc lưỡng lự.
Lâm Tầm Chân hít sâu một hơi và quay trở lại.
Vào lúc này, Nguyễn Minh Châu đã bị con chồn tinh đang liều chết kia dồn vào vách núi.
Nàng liếc mắt thấy Lâm Tầm Chân, tình huống đang nguy cấp nên buộc phải hô to: "Đi ra! Đừng làm vướng tay vướng chân ta!"
Lâm Tầm Chân căn bản không nghe thấy nàng nói gì, chỉ nhanh chóng suy nghĩ cách để hóa giải tình huống trước mắt. Tim nàng đập như sấm, bắt buộc bản thân phải tỉnh táo lại, nàng tránh đến một tảng đá gần đấy, nhìn chằm chằm vào một người một yêu đang đánh nhau, tìm kiếm thời cơ.
Nguyễn Minh Châu vung đao lên thành hình nửa vòng cung, con yêu quái miệng đang há to ngửa đầu ra phía sau.
Lâm Tầm Chân chọn đúng thời điểm này giơ tay lên, một dòng nước mềm mại chảy ra bện thành hình một sợi dây thừng, dùng tư thế buộc miệng ngựa khiến hai hàm của nó khép chặt lại, dùng sức khiến nó ngẩng cổ lên.
Chính là lúc này.
Cái bụng yếu ớt của nó lộ ra.
Nguyễn Minh Châu ngầm hiểu ý, đại đao trong tay cắm thẳng vào đó, máu của nó phun đầy mặt nàng. Lâm Tầm Chân cấp tốc bay người lên trên, rút một tờ phù chú kịp thời đập thẳng xuống đỉnh đầu của nó.
Một tiếng gào thảm thiết vang lên.
Nó đổ ầm ầm xuống như một ngọn núi nhỏ.
Thân hình yêu vật to lớn biến mất, trên mặt đất chỉ còn một con chồn nhỏ vẫn đang giãy giụa.
Lâm Tầm Chân vui mừng thở phào một hơi, đột nhiên phát hiện Nguyễn Minh Châu buông đao, sắc mặt nàng tái nhợt quỳ xuống, hơi thở hỗn loạn.
Mặc dù nói vậy, nhưng Vân Thư Trần cũng không đụng đũa, nghiêng mặt ngắm nàng. Khanh Chu Tuyết gắp thêm vài đũa, cảm thấy không được tự nhiên, nàng nhẹ nhàng đặt chén xuống, "No rồi."
"Thật sao?" Vân Thư Trần cười cười, "Hạnh nhân sữa đặc kia mang mấy phần về đi."
"Sao sư tôn biết ta thích món này?" Khanh Chu Tuyết ngạc nhiên, sư tôn đoán rất chính xác.
"Bởi vì ngươi bình thường thích ăn ngọt. Với lại ánh mắt ngươi vừa rồi nhìn cái bát trống không, tràn đầy tiếc rẻ nha."
Có lẽ là do tâm tư của sư tôn tương đối tỉ mỉ, chứ không phải chỉ nhằm vào riêng một mình nàng.
Nhưng mà chung quy thì sư tôn vẫn luôn... một mực chú ý tới nàng.
Chỉ là một câu nói không có gì đặc biệt, vậy mà Khanh Chu Tuyết lại có thể cảm nhận được cảm giác bình yên, thậm chí như có một cơn mưa xuân đang rả rích trong lòng.
Nàng không hiểu sao bản thân lại cảm thấy hạnh phúc như vậy.
Vân Thư Trần cảm giác được tâm tình của Khanh Chu Tuyết trở nên vui vẻ, ngay cả ngữ điệu cũng bẽn lẽn hơn nhiều, "Vậy nghe lời của sư tôn."
Quả nhiên vẫn là một tiểu cô nương tham ăn.
Vân Thư Trần thầm nhủ trong lòng.
Nàng không có nghĩ nhiều về ý nghĩa sâu xa của việc này, chỉ xem như là một tiểu cô nương được ăn ngon thì trở nên vui vẻ thôi.
Những đặc điểm của linh căn sẽ thường liên đới qua tính cách. Tu sĩ Băng linh căn cực kì thưa thớt, trời sinh đã ít có ham muốn và cảm xúc, cực kì thích hợp để tu đạo.
Khanh Chu Tuyết so với bạn bè cùng trang lứa, hỉ nộ ái ố trên mặt giống như bị nước rửa qua một lần, như ngắm hoa trong sương, đều không thể nhìn rõ.
Có thể thoáng nhìn được dáng vẻ cao hứng của nàng như vậy, cũng là hiếm thấy.
Vân Thư Trần nhịn không được, nhìn nhiều thêm vài cái.
Ngày hôm sau, Khanh Chu Tuyết cùng sư tỷ sư muội đi đến suối măng ở Trúc Sơn thôn, tìm hộ gia đình kia. Trong nhà trống trơn không có ai, nhóm các nàng đi xung quanh đó tìm kiếm, thấy Vương Ngũ cùng mẹ hắn đi chân đất, đứng cắt lúa trong một ruộng nước.
Đại nương kia thấy mấy người các nàng, đầu chân mày bèn cau chặt lại.
Lâm Tầm Chân dường như đã nghĩ xong đối sách. Nàng cũng không nhắc lại việc tu tiên, mắt nàng đảo qua một mảng vàng tươi màu hạt thóc, thu hồi ánh mắt lại lễ phép hỏi, "Đại nương, cần giúp đỡ không?"
Phụ nhân nắm chặt lưỡi liềm, vội vàng khoát tay, "Các ngươi đều là những người tu đạo da trắng thịt mềm, sao có thể làm công việc này được?"
Khanh Chu Tuyết dường như hiểu ý của Lâm Tầm Chân. Nàng quan sát Vương Ngũ gom những cây lúa thành một cụm, sau đó dùng lưỡi liềm cắt đi.
Nàng nhặt một cây lên, ngón cái bấm vào một đoạn rồi hỏi, "Ngươi muốn nó dài tới đây đúng không?"
Vương Ngũ gật đầu, vẻ mặt mờ mịt không rõ.
Chỉ thấy nữ tu y phục trắng toát kia mặt không đổi sắc rút kiếm ra, một đạo kiếm khí bay đến, toàn bộ bông lúa đồng loạt rơi xuống.
Lưỡi liềm cũng xém chút nữa đứt lìa.
Vương Ngũ ngây người tại chỗ, xém chút nữa là quỳ xuống, "... Quá lợi hại."
"Tiếp theo chỉ còn việc nhặt lên." Lâm Tầm Chân nói, "Việc này không có cách nào khác, chúng ta cùng nhau nhặt. Nhiều người cùng làm thì sẽ mau hoàn thành công việc."
Nhặt bông lúa lên, gọt đi hết rơm rạ rồi để vào một cái sọt cạnh đó.
Rất mau chóng toàn bộ cánh đồng vàng ươm biến thành một mảng trụi lủi.
Ai cũng không ngờ tới, một đám tiểu cô nương da trắng thịt mềm ra tay, một ngày làm xong công việc của ba ngày cộng lại.
"Sao ngươi làm được như này?"
Vương Ngũ ao ước nhìn Nguyễn Minh Châu nâng đống rơm rạ to gấp ba lần nàng bước đi như bay, vẻ mặt thoải mái ném nó sang một bên, thuận tay phủi phủi tro bụi trên vai, "Biết sao không? Đây chính là lợi ích của việc tu hành."
Sau khi cắt lúa xong, vứt hết đi rơm rạ thì sự tình đã có chuyển biến tốt hơn. Vương đại nương cau có cả nửa ngày trời, phải nói hết lời, cuối cùng mới chịu giao ra nhi tử gầy gò như con khỉ ốm cho các tiên trưởng để hoàn hành nhiệm vụ.
Khanh Chu Tuyết cùng Bạch Tô vẫn ở yên tại chỗ, hai người kia thở phào một hơi, lôi Vương Ngũ tới một bãi đất trống. Vương đại nương xoa tay, lại thấy Khanh Chu Tuyết đang nheo mắt nhìn nàng chằm chằm, dường như đang cân nhắc gì đó.
"Cô nương, ngươi... nhìn ra làm gì?"
"Không có gì." Khanh Chu Tuyết thu hồi ánh mắt lại, "Chúng ta cũng sẽ dạy ngươi dẫn khí nhập thể."
Sắc mặt của nàng biến đổi, "Đại nương tuổi tác đã cao, xương cốt rệu rã hết rồi. Còn học tu đạo làm gì nữa?"
"Mệnh lệnh của sư môn thôi." Khanh Chu Tuyết cúi mặt, thần sắc lạnh nhạt.
Phụ nhân kia ánh mắt láo liên nhìn xung quanh, nói trong nhà còn có nhiều việt vặt vãnh, không rảnh để học gì cả. Khanh Chu Tuyết tiếp lời, "Nếu có việc vặt, ta với sư tỷ đều có thể hỗ trợ."
Nghe Khanh Chu Tuyết nói vậy, môi của nàng liền trở nên tái nhợt.
Đột nhiện, một ánh kiếm sáng như tuyết lóe lên, Thanh Sương kiếm của Khanh Chu Tuyết đã kề trên cổ họng phụ nhân.
"Ngươi không phải con người."
Giọng nàng sắc lạnh.
Một tiếng rít vang lên, tại chỗ đó đã không còn thấy bóng dáng người đâu nữa, chỉ thấy một con vật dài nhỏ màu vàng nhạt từ mép lưỡi kiếm nhảy xuống nhanh như cắt.
Nhưng mà hơi lạnh từ Thanh Sương kiếm có thể đông thành băng trong nháy mắt, một cục băng màu vàng xám cứ như vậy mà rơi thẳng xuống, hai người vội chạy lại nhìn – thì ra chỉ là một con Đại Hoàng Tiên* đang vặn vẹo giãy dụa.
(Đại hoàng tiên: Chồn thành tinh.)
Tranh thủ lúc khối băng giam giữ tay chân nó còn chưa tan hết, Khanh Chu Tuyết giơ tay xách da gáy của nó lên. Đột nhiên một mùi hôi thối tanh tưởi bay đến, nàng nín thở, đưa tay cầm nó ra xa một cách ghét bỏ.
Là một con yêu quái.
Nàng quay nhìn Bạch Tô thương lượng, "Bây giờ phải làm sao?"
"Sư muội làm sao phát hiện ra được?" Bạch Tô kinh ngạc, "Yêu tinh này không biết làm sao có được bản lĩnh này, che giấu khí tức tốt như vậy."
"Trực giác."
Khanh Chu Tuyết nói tiếp, "Ngày đầu tiên đến, ta cảm giác được nó cảnh giác chúng ta."
"Ánh mắt nó như nhìn thấy khắc tinh." Nàng nhìn chằm chằm vào con mắt giống như hạt đậu xanh của nó, "Phàm nhân thì không nên phản ứng giống vậy."
Cũng không biết tại sao, trực giác của nàng từ trước đến nay đều rất chính xác.
Khi nàng còn nhỏ, trước khi buộc sợi dây màu đỏ được sư tôn ban cho, tai họa luôn luôn dí theo nàng, như thể mọi lúc mọi nơi đều muốn mạng của nàng.
Lúc đó nàng chính là nương tựa vào loại trực giác giống như dã thú này, gian nan vất vả mà sống tới năm tám tuổi.
Con chồn tinh thấy đang bị uy hiếp tính mạng liền the thé kêu lên, "Ta tu luyện nhiều năm, chưa hề làm qua chuyện gì thương thiên hại lý, cũng chưa từng ăn thịt uống máu người."
Bạch Tô lắc đầu, "Mặc dù ngươi chỉ là vô tâm..."
Nàng đột nhiên dừng lại, lo âu nhíu mày, "Khanh sư muội, ta e rằng phải đi qua xem tình trạng của Vương Ngũ."
Hai nàng đi tới rừng trúc tìm nhóm Nguyễn Minh Châu, cảnh tượng thấy được có chút đáng sợ. Vương Ngũ sắc mặt xám như tro tàn nằm dưới đất, động mach trên cổ lồi ra, vặn vẹo giống như có con gì đang chui vào ngoáy động, ngũ quan của hắn trở nên đặc biệt dữ tợn.
Nguyễn Minh Châu ngồi xổm, vỗ vỗ vào mặt, lớn tiếng hô hào gọi tên hắn. Lâm Tầm Chân thì vẻ mặt nghiêm trọng đứng bên cạnh, nàng giương mắt nhìn về phía Khanh Chu Tuyết, ngạc nhiên hỏi: "Sư muội? Các ngươi không phải là..."
Bạch Tô lập tức bắt mạch cho Vương Ngũ, "Có phải hắn đã bắt đầu tu luyện rồi không?"
"Đúng vậy." Lâm Tầm Chân trả lời, "Chúng ta vừa rồi dạy hắn phương pháp hít thở cơ bản, không ngờ rằng hắn lại trở nên như này, rất kỳ quái."
"Hắn là phàm nhân nhưng cơ thể lại không may nhiễm phải yêu khí." Bạch Tô trầm giọng giải thích, "Mới vừa rồi lại hấp thu linh khí của trời đất, hai loại khí này trong gân mạch tương khắc đụng phải nhau nên đã nguy hiểm tới tính mạng rồi."
Nguyễn Minh Châu nghe đến đây, sắc mặt không khỏi nặng nề, "Tiểu tử này không thể chết được!"
"Vì sao lại có yêu khí?"
Ánh mắt của càng nàng đồng loạt nhìn về con chồn màu vàng nhạt đang bị Khanh Chu Tuyết xách trên tay.
"Con yêu vật này ngụy trang thành mẹ của Vương Ngũ, không biết mục đích của nó là gì. Hiện tại không biết mẫu thân thật sự của hắn đang ở nơi nào?" Khanh Chu Tuyết nhíu mày.
Bạch Tô thở dài, "Trước tiên cứ đưa hắn về lại Thái Sơ Cảnh, cứu người quan trọng hơn."
Lời này vừa nói ra, không hiểu sao lại làm con vật vàng nhạt kia kích động lên. Tay của Khanh Chu Tuyết đột nhiên trở nên đau đớn, máu chảy ra ồ ạt trên mu bàn tay trắng nõn. Nàng hơi sơ ý lỏng tay ra một chút, con súc sinh kia liền nhân dịp đó mà thoát ra được.
"Trả các con của ta lại đây!"
Con chồn tinh này hẳn là có chút đạo hạnh, ban nãy chỉ là giả vờ sợ hãi lừa gạt các nàng. Nó vừa rơi xuống đất thì tướng mạo yêu tinh liền hiện ra rõ ràng, thân thể bành trướng to như một tòa núi nhỏ. Có lẽ là đã đánh mất đi lý trí, đôi mắt của nó đỏ ngầu, móng vuốt dài ba thước hướng về phía bọn họ mà chào hỏi tới.
Lâm Tầm Chân phản ứng nhanh nhạy, một tấm thủy thuẫn* hiện ra chắn ở trước mặt, đỡ được một trảo kia, nàng quay đầu lại gấp gáp nói, "Dẫn Vương Ngũ chạy đi! Về lại Thái Sơ Cảnh!"
(Thủy thuẫn: Khiên bằng nước.)
Khanh Chu Tuyết cùng Bạch Tô kéo lấy Vương Ngũ, kịp thời thối lui, con chồn yêu kia gào thét muốn giành lại Vương Ngũ. Lâm Tầm Chân không chống đỡ nổi sức lực liều chết của nó, thủy thuẫn đã lủng một lỗ, cả người ngã nhào xuống đất, móng vuốt của nó mang theo gió không chút lưu tình chộp lấy bụng nàng.
Răng nanh nhọn dài của con chồn tinh nhe ra như muốn cắn vào gáy nàng, kèm theo một mùi hôi tanh trong miệng đều hướng về phía nàng phun ra.
Tim nàng lỡ một nhịp.
Con ngươi của nàng co lại, nhìn về phía cái miệng rộng đầy máu kia, toàn thân cứng đờ không nhúc nhích được.
Không có cơn đau nào xảy đến.
Một tiềng ầm vang lên, móng vuốt va chạm với trường đao, liệt hỏa hừng hực thiêu đốt trên lưỡi đao.
Lâm Tầm Chân ngẩng đầu nhìn lên một góc áo màu đỏ, rực cháy giống như ngọn lửa đó.
Nguyễn Minh Châu phải chống đỡ con quái vật to lớn đó, cơ bắp đã căng cứng tới cực hạn, có chút gắng sức. Thế nhưng bên ngoài vẫn rất mạnh miệng, ngoái đầu trừng mắt nhìn nàng, "Ta đã sớm nói rồi, đánh không lại thì trốn ra sau lưng ta mà."
Cánh tay nàng khẽ cử động, chấn văng móng vuốt của con súc sinh kia ra. Hồng Liên Nghiệp Hỏa trồi lên dưới chân nó, nhiệt độ thiêu đốt nóng bỏng khiến tứ chi của nó luống cuống – tranh thủ được một chút thời gian lúc này, Lâm Tầm Chân lồm cồm bò dậy quay đầu muốn bỏ chạy.
Nhưng mới chạy được vài bước, nàng liền dừng lại.
Yêu tinh có thể tu luyện thành hình người đều không dễ đối phó, ít nhất cũng phải trăm năm đạo hành, cộng thêm lúc này nó đang liều mạng nên có thể nói là đang hết sức hung hiểm.
Nàng quay đầu nhìn, Nguyễn Minh Châu quả nhiên đang ở vào thế yếu. Nhưng nha đầu kia là một con lừa bướng bỉnh, đang chiến đấu là sẽ không rút lui bất kể lý do gì.
Nàng không có một tí hảo cảm nào với cái con người kiêu ngạo ương ngạnh này, chưa kể nàng còn đã từng bị nha đầu kia hạ nhục trước mắt mọi người.
Nếu Nguyễn sư muội vì việc này mà nguyên khí tổn hại trầm trọng, sẽ không thể tham gia được lần thi đấu này – vậy thì nhân tố duy nhất không đội trời chung với nàng cũng sẽ bị loại đi.
Thế nhưng mà... sau một khoảnh khắc lưỡng lự.
Lâm Tầm Chân hít sâu một hơi và quay trở lại.
Vào lúc này, Nguyễn Minh Châu đã bị con chồn tinh đang liều chết kia dồn vào vách núi.
Nàng liếc mắt thấy Lâm Tầm Chân, tình huống đang nguy cấp nên buộc phải hô to: "Đi ra! Đừng làm vướng tay vướng chân ta!"
Lâm Tầm Chân căn bản không nghe thấy nàng nói gì, chỉ nhanh chóng suy nghĩ cách để hóa giải tình huống trước mắt. Tim nàng đập như sấm, bắt buộc bản thân phải tỉnh táo lại, nàng tránh đến một tảng đá gần đấy, nhìn chằm chằm vào một người một yêu đang đánh nhau, tìm kiếm thời cơ.
Nguyễn Minh Châu vung đao lên thành hình nửa vòng cung, con yêu quái miệng đang há to ngửa đầu ra phía sau.
Lâm Tầm Chân chọn đúng thời điểm này giơ tay lên, một dòng nước mềm mại chảy ra bện thành hình một sợi dây thừng, dùng tư thế buộc miệng ngựa khiến hai hàm của nó khép chặt lại, dùng sức khiến nó ngẩng cổ lên.
Chính là lúc này.
Cái bụng yếu ớt của nó lộ ra.
Nguyễn Minh Châu ngầm hiểu ý, đại đao trong tay cắm thẳng vào đó, máu của nó phun đầy mặt nàng. Lâm Tầm Chân cấp tốc bay người lên trên, rút một tờ phù chú kịp thời đập thẳng xuống đỉnh đầu của nó.
Một tiếng gào thảm thiết vang lên.
Nó đổ ầm ầm xuống như một ngọn núi nhỏ.
Thân hình yêu vật to lớn biến mất, trên mặt đất chỉ còn một con chồn nhỏ vẫn đang giãy giụa.
Lâm Tầm Chân vui mừng thở phào một hơi, đột nhiên phát hiện Nguyễn Minh Châu buông đao, sắc mặt nàng tái nhợt quỳ xuống, hơi thở hỗn loạn.