Chương 6: Tôi phiền
Buổi tối tan học, tài xế chờ ở bên hông trường, con đường này rất ít người đi, sạch sẽ.
Hai bên đường có mấy cây cao đã rụng lá, cuối thu sắp đến gần, lá rụng mất đi độ ẩm, rơi xuống càng thêm dữ dội.
Chu Hành Nghiên đi ra cổng trường, không thấy Vân Niệm đâu.
Tài xế nghi hoặc: "Niệm Niệm đâu?"
Chu Hành Nghiên nói: "Không ở phòng học, cậu ấy còn chưa ra?"
Tài xế làm việc ở Vân gia đã lâu, nhìn Vân Niệm lớn lên, đối với tác phong của vị tiểu thiếu gia có chút hiểu biết, vừa nghe Chu Hành Nghiên nói như vậy, vỗ đầu, hoảng sợ nói: "Không đúng, nhất định là chạy trốn rồi!"
Chu Hành Nghiên cùng ông chia làm hai hướng, tìm kiếm xung quanh.
Thân thể tiểu thiếu gia không tốt thì không sao, còn cố tình trêu chọc người khi không có chuyện gì, không phải là chuyện tốt, nếu có chuyện không hay xảy ra, làm sao giải thích được với Vân tổng và Diệp tổng đây?
Tài xế một bên ở cổng trường tìm người, một bên đã gấp đến độ tìm Vân Mạnh Tề và Diệp Phỉ Vân xin giúp đỡ.
Chu Hành Nghiên bình tĩnh hơn nhiều, đầu tiên nhìn lên khung chat trên điện thoại, lịch sử trò chuyện với Vân Niệm dừng lại ở câu cuối cùng của anh, anh thử gửi một tin nhắn cho Vân Niệm, dò hỏi vị trí.
Tin nhắn như đá chìm đáy biển, điện thoại không liên lạc được.
Trong đầu anh hiện lên đủ loại mặt tối của xã hội mà anh đã trải qua trong thời gian lang thang, bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh vị tiểu thiếu gia nghịch ngợm xảy ra bất trắc, da thịt non mềm như vậy, yếu ớt mong manh, chạm vào liền vỡ.
Nghĩ đến đây anh có chút sốt ruột, dù sao anh cũng đang nhận được công ơn của Vân gia.
Tầm mắt rơi vào bên kia đường, sát bờ tường, một cây đại thụ to dày hơn thắt lưng, Chu Hành Nghiên nhìn thấy sau thân cây lấp ló một bóng người mảnh khảnh.
Anh chạy đến vài bước, bắt lấy bả vai đối phương, bàn tay truyền đến một xúc cảm gầy yếu, anh theo bản năng buông tay ra, kinh ngạc nói: "Cậu ở đây làm gì?"
Lời còn chưa dứt, Vân Niệm đã không kiên nhẫn hất cái tay đang đặt trên vai ra: "Liên quan gì đến anh."
Chu Hành Nghiên nhìn quanh, ngoại trừ Vân Niệm không có người khác, nơi này cách xe Vân gia đến đón cậu cũng không xa, vừa nãy khi chú Trần tài xế gọi cậu, không có khả năng cậu không nghe thấy.
"Chú Trần đang tìm cậu."
"Đừng làm phiền tôi."
Đối với sự xuất hiện của Chu Hành Nghiên, dường như Vân Niệm cũng không ngạc nhiên, hoặc là nói, là trực tiếp làm lơ. Cậu cất bước dạo quanh những cái cây to lớn nhưng không có ai xung quanh, không nhanh không chậm.
Lúc đầu Chu Hành Nghiên không hiểu vị tiểu thiếu gia này rốt cuộc đang làm gì, sau mới ý thức được cậu thật ra cái gì cũng không làm, chỉ đơn thuần muốn cảm nhận tiếng lá rụng giòn vang khi đạp chân lên, thỉnh thoảng lại nhấc chân đá mấy cái vào đống lá rụng, rồi chạy trong đống lá rụng đang bay tán loạn, chơi đến vui vẻ vô cùng.
Ngay cả khuôn mặt trắng sứ ngày thường nhợt nhạt cũng nhiễm một tầng đỏ bừng, trông tràn đầy sức sống.
Chu Hành Nghiên cúi đầu, gọi điện thoại cho tài xế, báo tìm được người rồi.
Cúp máy, gần đó truyền đến tiếng chuông báo cuộc gọi đến, ánh mắt Chu Hành Nghiên dừng lại trên chiếc cặp bị Vân Niệm vứt dưới gốc cây, là điện thoại trong cặp Vân Niệm vang lên.
Thấy Vân Niệm nhắm mắt làm ngơ, anh đi qua lấy điện thoại ra, quả nhiên, trên màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi từ Vân Mạnh Tề.
"Cha cậu gọi."
Chu Hành Nghiên đứng trước mặt Vân Niệm, đưa cho cậu chiếc điện thoại vẫn còn đang rung, ý bảo cậu nghe máy.
Vân Niệm bay nhanh lại đoạt điện thoại từ trong tay anh, lúc anh không chú ý, liền ném vào thùng rác bên cạnh, sau đó cười đắc ý nói với anh: "Hiện tại không thể nghe."
Chu Hành Nghiên nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát, xoay người đi đến thùng rác, bên trong đều là lá vàng rụng, điện thoại bị ném vào liền bị rơi xuống rất sâu.
Sau khi lấy điện thoại của Vân Niệm từ bên trong ra, giương mắt thấy Vân Niệm đã không còn chạy tới chạy lui nữa, đứng tại chỗ lắc lư, ngay sau đó cơ thể mềm nhũn, mất thăng bằng ngã xuống đám lá rụng.
Chu Hành Nghiên nhanh tay lẹ mắt, tiến lên vài bước, tiếp được cơ thể mềm mại gầy gò kia.
Nhìn xuống, thấy người trong lòng ngực giờ phút này khí huyết trên mặt bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được đang biến mất, đôi môi trắng bệch như giấy.
Chu Hành Nghiên quen nhìn đối phương cao cao tại thượng vênh mặt hất hàm sai khiến, đây là lần đầu tiên tự mình cảm nhận được đối phương kỳ thật có bao nhiêu yếu đuối mong manh, khuôn mặt xinh đẹp, môi trắng bệch như giấy, thân thể cũng giống một mảnh giấy, nhè nhẹ, không chịu nổi một cơn gió nhẹ hay một trận mưa phùn.
Anh nhất thời có chút luống cuống.
Tài xế vội vã chạy tới, đỡ tiểu thiếu gia trừ trong lòng ngực anh, lại rất quen thuộc mà đút thuốc, bế người lên xe.
Chu Hành Nghiên theo sau, ngồi lên xe.
"Ôm cậu ấy cẩn thận, mười phút sau nếu còn chưa đỡ, lại đút cậu ấy một viên nữa."
Tài xế cẩn thận đặt Vân Niệm đang ngất xỉu dựa vào lòng ngực Chu Hành Nghiên, lại nhét một lọ thuốc nhỏ vào tay Chu Hành Nghiên, khởi động xe đưa hai người về nhà.
Chiếc xe vững vàng chạy trên đường, Chu Hành Nghiên đóng vai ghế dựa hình người, cả người có chút cứng đờ, sợ buông tay sẽ làm Vân Niệm ngã xuống, lại sợ ôm quá chặt sẽ làm đối phương tan vỡ.
Vân Niệm mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, ngửi thấy hơi thở vừa quen thuộc lại xa lạ, nhưng là khồng hề khó chịu chút nào.
Chu Hành Nghiên phát hiện người trong lòng ngực đã tỉnh, trợn tròn mắt, lại như cũ lười biếng mà dựa vào bờ vai anh, nghịch khóa kéo áo hoodie, kéo lên, lại kéo xuống.
Tài xế ở phía trước thấy được, nhẹ nhàng thở ra, hỏi: "Niệm Niệm cháu tỉnh rroif? Khá hơn chút nào không? Cảm giác thế nào? Có nơi nào không thoải mái không?"
Vân Niệm từ lòng ngực Chu Hành Nghiênngồi dậy, dựa lưng vào ghế, lẩm bẩm: "Chú Trần, chú hỏi nhiều quá."
Tài xế khẽ cười một tiếng, nói: "Còn không phải vì lo cho cháu sao." Sau đó nghiêm mặt, nghiêm túc mà mở miệng: "Tôi xin cậu đó tiểu thiếu gia, lần tới ngàn vận lần đừng chạy lung tung một mình nữa."
Vân Niệm có chút mệt, không nói chuyện, tính tính thời gian, hiện tại vẫn chưa đến thời điểm cậu phải lãnh cơm hộp.
Thái độ Chu Hành Nghiên dường như không đúng, có chút tò mò, một người từ khi sinh ra đã phải đối mặt với nguy cơ biến mất khỏi thế giới này bất cứ lúc nào, chẳng lẽ sẽ không sợ sao?
Vân Niệm nghiêng người đưa lưng về phía Chu Hành Nghiên, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa oto đang lùi dần, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, đang ở phòng khách Vân gia phòng, Vân Mạnh Tề ôm cậu ngồi lên đùi mình, vẻ mặt không yên tâm hỏi bác sĩ Triệu: "Thật sự không có việc gì?"
Bác sĩ Triệu cười nho nhã lại bất đắc dĩ, sờ trán Vân Niệm: "ông còn muốn có chuyện gì sao Vân tiên sinh, vẫn là câu nói kia, chú ý nghỉ ngơi."
Vân Niệm giãy giụa bò xuống khỏi đùi Vân Mạnh Tề:"Con nghỉ ngơi đủ rồi, mau buông con ra."
Vân Mạnh Tề vừa giận vừa thương: "Bé ngoan, con thật là càng ngày càng không nghe lời."
Vân Niệm ngồi vào một đầu khác của ghế sô pha, lấy máy chơi game ra, lười để ý đến người đàn ông trung niên dính người này.
Chu Hành Nghiên trả lại điện thoại cho cậu, nói: "Tôi nhặt về."
Vân Niệm giật mình, nhớ tới chiếc điện thoại này đã trải qua, nghi ngờ hỏi: "Lau sạch chưa?"
Vân Mạnh Tề ở một bên cười mắng một tiếng: "Sớm biết rằng sẽ như vậy, lúc ấy sao còn muốn ném."
Hiển nhiên, Chu Hành Nghiên đã kể hết với ông những việc xảy ra lúc chiều tối.
Vân Niệm trừng mắt nhìn Chu Hành Nghiên liếc một cái, cần lấy điện thoại, sau đó ném qua một bên.
Gần đến giờ cơm chiều, Diệp Phỉ Vân về đến nhà, tận mắt nhìn thấy đến Vân Niệm bình yên vô sự, nhẹ nhàng thở ra, ra vẻ ghét bỏ: "Việc nhỏ như vậy còn cố ý để bác sĩ Triệu phải chạy lại đây một chuyến."
Vân Niệm chơi game trên máy, gật đầu đầu ý: "Đúng vậy."
Vân Mạnh Tề trợn tròn đôi mắt, không biết làm sao với cậu.
Diệp Phỉ Vân cưỡng ép tịch thu máy chơi game của Vân Niệm, ra lệnh: "Ăn cơm!"
Vài phút sau, Chu Hành Nghiên lại lần nữa ngồi vào bàn ăn với ba người nhà Vân gia, bữa tối phong phú, trước mặt Vân Niệm chỉ bày phần ăn tối của riêng cậu, không giống những người khác.
Đây là thực đơn được bác sĩ chỉ định riêng cho Vân Niệm, rất có lợi cho sức khỏe của cậu, thoạt nhìn cũng không kém phần phong phú và ngon miệng.
Dựa theo kinh nghiệm lúc trưa của Chu Hành Nghiên, Vân Niệm hẳn là cũng cảm thấy bất mãn với bữa tối này.
Nhưng hoàn toàn khác với bữa trưa, trên bàn cơm Vân gia, Vân tiểu thiếu gia nghiêm túc ăn bữa tối của mình, nhìn qua quả thực ngoan ngoãn vô cùng.
Diệp Phỉ Vân nhìn chằm chằm trong chốc lát, vui vẻ gật đầu, lúc này mới cùng Vân Mạnh Tề động đũa.
Ánh nhìn chằm chằm của Diệp Phỉ Vân vừa biến mất, Vân Niệm liền thả chậm tốc độ ăn, nhìn tới lui không còn hứng thú.
Chu Hành Nghiên nhìn qua, thấy cậu một tay mở màn hình điện thoại, click mở một tin nhắn chưa đọc, phụt cười ra tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn sang, cười càng thêm sung sướng.
Chu Hành Nghiên mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Vân Niệm đem điện thoại đẩy đến trước mặt anh, cho anh xem tin nhắn.
Tin nhắn là do bạn học Vân Niệm gửi đến, không có ghi chú, nhưng hẳn là một trong những người xúm lại bên cạnh Vân Niệm sáng nay.
【 hình ảnh 】
【 Anh Niệm! Hóa ra anh ta sẽ thật sự lục thùng rác! Ha ha ha ha ha 】
【 Anh Niệm hóa ra vì vậy mà không chơi với chúng tôi a ha ha ha ha 】
Chu Hành Nghiên thấy rõ bức ảnh kia, đúng là cảnh lúc chạng vạng anh đã tìm điện thoại Vân Niệm ném đi, vẻ mặt dần dần không nói nên lời.
Thấy phản ứng này của Chu Hành Nghiên, Vân Niệm cười đến ngã trước ngã sau.
Chu Hành Nghiên nhưng thật ra không có cảm giác bực bội gì, chỉ là có chút ngạc nhiên đối phương dễ chọc cười như vậy, anh trả điện thoại về, hỏi: "Thật sự buồn cười như vậy sao?"
Vân Niệm cố nhịn cười, nghĩ nghĩ, nói: "Có vẻ cũng không buồn cười đến vậy."
Diệp Phỉ Vân cùng Vân Mạnh Tề hoang mang nhìn hai người, tự hỏi Vân Niệm từ khi nào đột nhiên trở nên thân thiện như vậy, vậy mà lại cùng Chu Hành Nghiên vừa nói vừa cười.
Chẳng lẽ đi học có tác dụng rõ ràng vậy sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng cảm thấy thật là vui mừng.
......
Vân Niệm quả thật rất hài lòng với cuộc sống mỗi ngày đến trường của mình, ngoại trừ việc rời giường buổi sáng làm cậu cảm thấy có chút rầu rĩ, còn lại toàn bộ thời gian ban ngày cậu không phải bị mắc kẹt ở chổ này, không thể làm cái này, không thể đụng cái kia, thật sự giống như hình nộm giấy.
Nhưng dù như thế nào cũng phải thật cẩn thận, cuối cùng cậu cũng phải chết, khi chết, ấn tượng duy nhất trong đầu cậu ở thế giới cũ chỉ có trần bệnh viện, đủ loại đắng chát của thuốc, không khỏi nghi ngờ có thật sự mình đã đến thế giới này hay không.
Tiết học đầu tiên của buổi sáng kết thúc, Vân Niệm còn chưa tỉnh ngủ, ghé lên bàn học, câu được câu không nghe người khác nói chuyện phiếm, nội dung có chút thú vị, có chút rất nhàm chán.
Ví dụ như có một lần đám người vây quanh bàn phía trước, tranh luận xe, ai là người đẹp trai nhất trường, cái tên xuất hiện thường xuyên nhất là Chu Hành Nghiên, có vẻ như chỉ trong vài tuần ngắn ngủi tên tuổi Chu Hành Nghiên, một học sinh cao trung năm ba, đã được truyền đi trong toàn giáo viên và học sinh của trường, tính cách lạnh lùng, ngoại hình xuất chúng, thành tích nổi bật, mới vừa chuyển trường đã đại diện trường thi đua và giành được huy chương vàng, một vài việc việc như thế.
Vân Niệm nghe đến mơ màng sắp ngủ, thiếu chút nữa đã có thể tiến vào mộng đẹp, đám kia đang tranh luận được nửa đường gặp phải đề khó, hướng Vân Niệm xin giúp đỡ: "Vân thiếu gia, cậu là người biết rõ Chu học trưởng nhất, chia sẻ một ít thông tin được không?"
Vân Niệm không ngẩng đầu, không có gì hứng thú mà lẩm bẩm: "Không phải đều đã tiết lộ hết rồi sao."
Mọi người cười nói: "Vân thiếu gia, đừng trêu chúng ta nha. Những thông tin là cậu "tiết lộ", có kẻ ngốc mới tin."
Thấy Vân Niệm không để ý tới bọn họ, có người đi tới hạ giọng hỏi: "Chu học trưởng trong nhà làm gì, hắn thần bí như vậy, chúng tôi đoán cha mẹ hắn nhất định rất có tiền, dù sao cũng khí chất như vậy, Vân thiếu gia, chúng tôi đoán đúng không?"
Vân Niệm không vui mà ngẩng đầu, cầm quyển sách đập vào tay đối thương đang chống trên bàn mình: "Hỏi thăm nhiều như vậy làm gì, liên quan gì đến các cậu?"
Thường ngày Vân thiếu gia cũng sẽ một bên lười biếng nằm bò trên bàn, một bên nghe bọn họ nói nhảm, có khi hứng thú còn tham gia vài câu, mọi người đều đồng ý đây là bình thường, không nghĩ tới hôm nay lại làm cậu tức giận.
Vân thiếu gia bực thấy rõ, mọi người không tìm xui xẻo, nhanh chóng tản ra.
Chu Hành Nghiên vừa đến, từ cửa sổ nhìn thấy Vân Niệm tức giận ôm cánh tay ngồi trên chổ mình, có chút ngoài ý muốn, vị Vân thiếu gia này tính cách tuy không thân thiện, nhưng rất ít khi mất bình tĩnh, giận dỗi ngay tại chổ như vậy.
Anh bước tới, đặt một quyển sách giáo khoa len bàn Vân Niệm, nói: "Buổi sáng cậu để quên trên xe."
Nói xong chuẩn bị rời đi, Vân Niệm đột nhiên nói: "Về sau anh có thể đừng phô trương khắp nơi trong trường được không?"
Chu Hành Nghiên khẽ cau mày: "Tôi có sao?" Nếu nhớ không lầm, thời gian ở trường trước nay anh chỉ đến những nơi cần đến, như thế nào lại thành phô trương rồi?
Vân Niệm nói: "Vậy anh đừng đến tìm tôi, tôi phiền." Trời biết có bao nhiêu người chạy đến chổ cậu hỏi thăm về Chu Hành Nghiên, còn luôn hỏi cậu những vấn đề không biết trả lời thế nào.
Chu Hành Nghiên nhận thấy ánh mắt tò mò tứ phía đang rơi trên người mình, gật đầu, nói: "Được."
Xoay người rời đi.
Chờ anh đi xa, nam sinh cao gầy bên cạnh Vân Niệm lớn giọng hô: "Đều thấy rồi chứ, cái gì mà học trưởng, đây là em trai anh Niệm mới thu nhận thôi! Mù quáng cái gì gì, đây là anh Niệm của chúng tôi, ít hỏi lại những thứu trên đi!"
Tuy rằng đã sớm gặp qua phương thức ở chung kì quái của Vân Niệm và vị học sinh chuyển trường kia, nhưng nam sinh cao gầy vẫn nhận phải nhiều tiếng la ó vì phát biểu linh tinh của mình.
Nam sinh cao gầy nam sinh xoay người sang chỗ khác, hướng Vân Niệm tranh công: "Thế nào anh Niệm, tôi nói đúng không."
Vân Niệm ra vẻ lạnh lùng: "Nhàm chán."
Sở dĩ nhóm nhỏ này bao gồm cả nam sinh cao gầy có thể nhận được sự ưu ái của Vân thiếu gia, là bởi vì cùng với Vân thiếu gia có một điểm giống nhau, không chịu được nhàm chán. Vân thiếu gia không chịu được sự nhàm chán ở nhà, đến trường học, nhóm thiếu niên lại ở trường đợi đủ lâu rồi, liền muốn tìm niềm vui mới.
Vừa nghe Vân thiếu gia nói nhàm chán, một nam sinh khác sáng mắt lên, tiến tới hạ giọng đề nghị: "Ngày mai muốn ra ngoài chơi không?"
Vân Niệm lộ ra một tia hứng thú, hỏi: "Nơi nào?"
Hai bên đường có mấy cây cao đã rụng lá, cuối thu sắp đến gần, lá rụng mất đi độ ẩm, rơi xuống càng thêm dữ dội.
Chu Hành Nghiên đi ra cổng trường, không thấy Vân Niệm đâu.
Tài xế nghi hoặc: "Niệm Niệm đâu?"
Chu Hành Nghiên nói: "Không ở phòng học, cậu ấy còn chưa ra?"
Tài xế làm việc ở Vân gia đã lâu, nhìn Vân Niệm lớn lên, đối với tác phong của vị tiểu thiếu gia có chút hiểu biết, vừa nghe Chu Hành Nghiên nói như vậy, vỗ đầu, hoảng sợ nói: "Không đúng, nhất định là chạy trốn rồi!"
Chu Hành Nghiên cùng ông chia làm hai hướng, tìm kiếm xung quanh.
Thân thể tiểu thiếu gia không tốt thì không sao, còn cố tình trêu chọc người khi không có chuyện gì, không phải là chuyện tốt, nếu có chuyện không hay xảy ra, làm sao giải thích được với Vân tổng và Diệp tổng đây?
Tài xế một bên ở cổng trường tìm người, một bên đã gấp đến độ tìm Vân Mạnh Tề và Diệp Phỉ Vân xin giúp đỡ.
Chu Hành Nghiên bình tĩnh hơn nhiều, đầu tiên nhìn lên khung chat trên điện thoại, lịch sử trò chuyện với Vân Niệm dừng lại ở câu cuối cùng của anh, anh thử gửi một tin nhắn cho Vân Niệm, dò hỏi vị trí.
Tin nhắn như đá chìm đáy biển, điện thoại không liên lạc được.
Trong đầu anh hiện lên đủ loại mặt tối của xã hội mà anh đã trải qua trong thời gian lang thang, bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh vị tiểu thiếu gia nghịch ngợm xảy ra bất trắc, da thịt non mềm như vậy, yếu ớt mong manh, chạm vào liền vỡ.
Nghĩ đến đây anh có chút sốt ruột, dù sao anh cũng đang nhận được công ơn của Vân gia.
Tầm mắt rơi vào bên kia đường, sát bờ tường, một cây đại thụ to dày hơn thắt lưng, Chu Hành Nghiên nhìn thấy sau thân cây lấp ló một bóng người mảnh khảnh.
Anh chạy đến vài bước, bắt lấy bả vai đối phương, bàn tay truyền đến một xúc cảm gầy yếu, anh theo bản năng buông tay ra, kinh ngạc nói: "Cậu ở đây làm gì?"
Lời còn chưa dứt, Vân Niệm đã không kiên nhẫn hất cái tay đang đặt trên vai ra: "Liên quan gì đến anh."
Chu Hành Nghiên nhìn quanh, ngoại trừ Vân Niệm không có người khác, nơi này cách xe Vân gia đến đón cậu cũng không xa, vừa nãy khi chú Trần tài xế gọi cậu, không có khả năng cậu không nghe thấy.
"Chú Trần đang tìm cậu."
"Đừng làm phiền tôi."
Đối với sự xuất hiện của Chu Hành Nghiên, dường như Vân Niệm cũng không ngạc nhiên, hoặc là nói, là trực tiếp làm lơ. Cậu cất bước dạo quanh những cái cây to lớn nhưng không có ai xung quanh, không nhanh không chậm.
Lúc đầu Chu Hành Nghiên không hiểu vị tiểu thiếu gia này rốt cuộc đang làm gì, sau mới ý thức được cậu thật ra cái gì cũng không làm, chỉ đơn thuần muốn cảm nhận tiếng lá rụng giòn vang khi đạp chân lên, thỉnh thoảng lại nhấc chân đá mấy cái vào đống lá rụng, rồi chạy trong đống lá rụng đang bay tán loạn, chơi đến vui vẻ vô cùng.
Ngay cả khuôn mặt trắng sứ ngày thường nhợt nhạt cũng nhiễm một tầng đỏ bừng, trông tràn đầy sức sống.
Chu Hành Nghiên cúi đầu, gọi điện thoại cho tài xế, báo tìm được người rồi.
Cúp máy, gần đó truyền đến tiếng chuông báo cuộc gọi đến, ánh mắt Chu Hành Nghiên dừng lại trên chiếc cặp bị Vân Niệm vứt dưới gốc cây, là điện thoại trong cặp Vân Niệm vang lên.
Thấy Vân Niệm nhắm mắt làm ngơ, anh đi qua lấy điện thoại ra, quả nhiên, trên màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi từ Vân Mạnh Tề.
"Cha cậu gọi."
Chu Hành Nghiên đứng trước mặt Vân Niệm, đưa cho cậu chiếc điện thoại vẫn còn đang rung, ý bảo cậu nghe máy.
Vân Niệm bay nhanh lại đoạt điện thoại từ trong tay anh, lúc anh không chú ý, liền ném vào thùng rác bên cạnh, sau đó cười đắc ý nói với anh: "Hiện tại không thể nghe."
Chu Hành Nghiên nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát, xoay người đi đến thùng rác, bên trong đều là lá vàng rụng, điện thoại bị ném vào liền bị rơi xuống rất sâu.
Sau khi lấy điện thoại của Vân Niệm từ bên trong ra, giương mắt thấy Vân Niệm đã không còn chạy tới chạy lui nữa, đứng tại chỗ lắc lư, ngay sau đó cơ thể mềm nhũn, mất thăng bằng ngã xuống đám lá rụng.
Chu Hành Nghiên nhanh tay lẹ mắt, tiến lên vài bước, tiếp được cơ thể mềm mại gầy gò kia.
Nhìn xuống, thấy người trong lòng ngực giờ phút này khí huyết trên mặt bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được đang biến mất, đôi môi trắng bệch như giấy.
Chu Hành Nghiên quen nhìn đối phương cao cao tại thượng vênh mặt hất hàm sai khiến, đây là lần đầu tiên tự mình cảm nhận được đối phương kỳ thật có bao nhiêu yếu đuối mong manh, khuôn mặt xinh đẹp, môi trắng bệch như giấy, thân thể cũng giống một mảnh giấy, nhè nhẹ, không chịu nổi một cơn gió nhẹ hay một trận mưa phùn.
Anh nhất thời có chút luống cuống.
Tài xế vội vã chạy tới, đỡ tiểu thiếu gia trừ trong lòng ngực anh, lại rất quen thuộc mà đút thuốc, bế người lên xe.
Chu Hành Nghiên theo sau, ngồi lên xe.
"Ôm cậu ấy cẩn thận, mười phút sau nếu còn chưa đỡ, lại đút cậu ấy một viên nữa."
Tài xế cẩn thận đặt Vân Niệm đang ngất xỉu dựa vào lòng ngực Chu Hành Nghiên, lại nhét một lọ thuốc nhỏ vào tay Chu Hành Nghiên, khởi động xe đưa hai người về nhà.
Chiếc xe vững vàng chạy trên đường, Chu Hành Nghiên đóng vai ghế dựa hình người, cả người có chút cứng đờ, sợ buông tay sẽ làm Vân Niệm ngã xuống, lại sợ ôm quá chặt sẽ làm đối phương tan vỡ.
Vân Niệm mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, ngửi thấy hơi thở vừa quen thuộc lại xa lạ, nhưng là khồng hề khó chịu chút nào.
Chu Hành Nghiên phát hiện người trong lòng ngực đã tỉnh, trợn tròn mắt, lại như cũ lười biếng mà dựa vào bờ vai anh, nghịch khóa kéo áo hoodie, kéo lên, lại kéo xuống.
Tài xế ở phía trước thấy được, nhẹ nhàng thở ra, hỏi: "Niệm Niệm cháu tỉnh rroif? Khá hơn chút nào không? Cảm giác thế nào? Có nơi nào không thoải mái không?"
Vân Niệm từ lòng ngực Chu Hành Nghiênngồi dậy, dựa lưng vào ghế, lẩm bẩm: "Chú Trần, chú hỏi nhiều quá."
Tài xế khẽ cười một tiếng, nói: "Còn không phải vì lo cho cháu sao." Sau đó nghiêm mặt, nghiêm túc mà mở miệng: "Tôi xin cậu đó tiểu thiếu gia, lần tới ngàn vận lần đừng chạy lung tung một mình nữa."
Vân Niệm có chút mệt, không nói chuyện, tính tính thời gian, hiện tại vẫn chưa đến thời điểm cậu phải lãnh cơm hộp.
Thái độ Chu Hành Nghiên dường như không đúng, có chút tò mò, một người từ khi sinh ra đã phải đối mặt với nguy cơ biến mất khỏi thế giới này bất cứ lúc nào, chẳng lẽ sẽ không sợ sao?
Vân Niệm nghiêng người đưa lưng về phía Chu Hành Nghiên, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa oto đang lùi dần, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, đang ở phòng khách Vân gia phòng, Vân Mạnh Tề ôm cậu ngồi lên đùi mình, vẻ mặt không yên tâm hỏi bác sĩ Triệu: "Thật sự không có việc gì?"
Bác sĩ Triệu cười nho nhã lại bất đắc dĩ, sờ trán Vân Niệm: "ông còn muốn có chuyện gì sao Vân tiên sinh, vẫn là câu nói kia, chú ý nghỉ ngơi."
Vân Niệm giãy giụa bò xuống khỏi đùi Vân Mạnh Tề:"Con nghỉ ngơi đủ rồi, mau buông con ra."
Vân Mạnh Tề vừa giận vừa thương: "Bé ngoan, con thật là càng ngày càng không nghe lời."
Vân Niệm ngồi vào một đầu khác của ghế sô pha, lấy máy chơi game ra, lười để ý đến người đàn ông trung niên dính người này.
Chu Hành Nghiên trả lại điện thoại cho cậu, nói: "Tôi nhặt về."
Vân Niệm giật mình, nhớ tới chiếc điện thoại này đã trải qua, nghi ngờ hỏi: "Lau sạch chưa?"
Vân Mạnh Tề ở một bên cười mắng một tiếng: "Sớm biết rằng sẽ như vậy, lúc ấy sao còn muốn ném."
Hiển nhiên, Chu Hành Nghiên đã kể hết với ông những việc xảy ra lúc chiều tối.
Vân Niệm trừng mắt nhìn Chu Hành Nghiên liếc một cái, cần lấy điện thoại, sau đó ném qua một bên.
Gần đến giờ cơm chiều, Diệp Phỉ Vân về đến nhà, tận mắt nhìn thấy đến Vân Niệm bình yên vô sự, nhẹ nhàng thở ra, ra vẻ ghét bỏ: "Việc nhỏ như vậy còn cố ý để bác sĩ Triệu phải chạy lại đây một chuyến."
Vân Niệm chơi game trên máy, gật đầu đầu ý: "Đúng vậy."
Vân Mạnh Tề trợn tròn đôi mắt, không biết làm sao với cậu.
Diệp Phỉ Vân cưỡng ép tịch thu máy chơi game của Vân Niệm, ra lệnh: "Ăn cơm!"
Vài phút sau, Chu Hành Nghiên lại lần nữa ngồi vào bàn ăn với ba người nhà Vân gia, bữa tối phong phú, trước mặt Vân Niệm chỉ bày phần ăn tối của riêng cậu, không giống những người khác.
Đây là thực đơn được bác sĩ chỉ định riêng cho Vân Niệm, rất có lợi cho sức khỏe của cậu, thoạt nhìn cũng không kém phần phong phú và ngon miệng.
Dựa theo kinh nghiệm lúc trưa của Chu Hành Nghiên, Vân Niệm hẳn là cũng cảm thấy bất mãn với bữa tối này.
Nhưng hoàn toàn khác với bữa trưa, trên bàn cơm Vân gia, Vân tiểu thiếu gia nghiêm túc ăn bữa tối của mình, nhìn qua quả thực ngoan ngoãn vô cùng.
Diệp Phỉ Vân nhìn chằm chằm trong chốc lát, vui vẻ gật đầu, lúc này mới cùng Vân Mạnh Tề động đũa.
Ánh nhìn chằm chằm của Diệp Phỉ Vân vừa biến mất, Vân Niệm liền thả chậm tốc độ ăn, nhìn tới lui không còn hứng thú.
Chu Hành Nghiên nhìn qua, thấy cậu một tay mở màn hình điện thoại, click mở một tin nhắn chưa đọc, phụt cười ra tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn sang, cười càng thêm sung sướng.
Chu Hành Nghiên mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Vân Niệm đem điện thoại đẩy đến trước mặt anh, cho anh xem tin nhắn.
Tin nhắn là do bạn học Vân Niệm gửi đến, không có ghi chú, nhưng hẳn là một trong những người xúm lại bên cạnh Vân Niệm sáng nay.
【 hình ảnh 】
【 Anh Niệm! Hóa ra anh ta sẽ thật sự lục thùng rác! Ha ha ha ha ha 】
【 Anh Niệm hóa ra vì vậy mà không chơi với chúng tôi a ha ha ha ha 】
Chu Hành Nghiên thấy rõ bức ảnh kia, đúng là cảnh lúc chạng vạng anh đã tìm điện thoại Vân Niệm ném đi, vẻ mặt dần dần không nói nên lời.
Thấy phản ứng này của Chu Hành Nghiên, Vân Niệm cười đến ngã trước ngã sau.
Chu Hành Nghiên nhưng thật ra không có cảm giác bực bội gì, chỉ là có chút ngạc nhiên đối phương dễ chọc cười như vậy, anh trả điện thoại về, hỏi: "Thật sự buồn cười như vậy sao?"
Vân Niệm cố nhịn cười, nghĩ nghĩ, nói: "Có vẻ cũng không buồn cười đến vậy."
Diệp Phỉ Vân cùng Vân Mạnh Tề hoang mang nhìn hai người, tự hỏi Vân Niệm từ khi nào đột nhiên trở nên thân thiện như vậy, vậy mà lại cùng Chu Hành Nghiên vừa nói vừa cười.
Chẳng lẽ đi học có tác dụng rõ ràng vậy sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng cảm thấy thật là vui mừng.
......
Vân Niệm quả thật rất hài lòng với cuộc sống mỗi ngày đến trường của mình, ngoại trừ việc rời giường buổi sáng làm cậu cảm thấy có chút rầu rĩ, còn lại toàn bộ thời gian ban ngày cậu không phải bị mắc kẹt ở chổ này, không thể làm cái này, không thể đụng cái kia, thật sự giống như hình nộm giấy.
Nhưng dù như thế nào cũng phải thật cẩn thận, cuối cùng cậu cũng phải chết, khi chết, ấn tượng duy nhất trong đầu cậu ở thế giới cũ chỉ có trần bệnh viện, đủ loại đắng chát của thuốc, không khỏi nghi ngờ có thật sự mình đã đến thế giới này hay không.
Tiết học đầu tiên của buổi sáng kết thúc, Vân Niệm còn chưa tỉnh ngủ, ghé lên bàn học, câu được câu không nghe người khác nói chuyện phiếm, nội dung có chút thú vị, có chút rất nhàm chán.
Ví dụ như có một lần đám người vây quanh bàn phía trước, tranh luận xe, ai là người đẹp trai nhất trường, cái tên xuất hiện thường xuyên nhất là Chu Hành Nghiên, có vẻ như chỉ trong vài tuần ngắn ngủi tên tuổi Chu Hành Nghiên, một học sinh cao trung năm ba, đã được truyền đi trong toàn giáo viên và học sinh của trường, tính cách lạnh lùng, ngoại hình xuất chúng, thành tích nổi bật, mới vừa chuyển trường đã đại diện trường thi đua và giành được huy chương vàng, một vài việc việc như thế.
Vân Niệm nghe đến mơ màng sắp ngủ, thiếu chút nữa đã có thể tiến vào mộng đẹp, đám kia đang tranh luận được nửa đường gặp phải đề khó, hướng Vân Niệm xin giúp đỡ: "Vân thiếu gia, cậu là người biết rõ Chu học trưởng nhất, chia sẻ một ít thông tin được không?"
Vân Niệm không ngẩng đầu, không có gì hứng thú mà lẩm bẩm: "Không phải đều đã tiết lộ hết rồi sao."
Mọi người cười nói: "Vân thiếu gia, đừng trêu chúng ta nha. Những thông tin là cậu "tiết lộ", có kẻ ngốc mới tin."
Thấy Vân Niệm không để ý tới bọn họ, có người đi tới hạ giọng hỏi: "Chu học trưởng trong nhà làm gì, hắn thần bí như vậy, chúng tôi đoán cha mẹ hắn nhất định rất có tiền, dù sao cũng khí chất như vậy, Vân thiếu gia, chúng tôi đoán đúng không?"
Vân Niệm không vui mà ngẩng đầu, cầm quyển sách đập vào tay đối thương đang chống trên bàn mình: "Hỏi thăm nhiều như vậy làm gì, liên quan gì đến các cậu?"
Thường ngày Vân thiếu gia cũng sẽ một bên lười biếng nằm bò trên bàn, một bên nghe bọn họ nói nhảm, có khi hứng thú còn tham gia vài câu, mọi người đều đồng ý đây là bình thường, không nghĩ tới hôm nay lại làm cậu tức giận.
Vân thiếu gia bực thấy rõ, mọi người không tìm xui xẻo, nhanh chóng tản ra.
Chu Hành Nghiên vừa đến, từ cửa sổ nhìn thấy Vân Niệm tức giận ôm cánh tay ngồi trên chổ mình, có chút ngoài ý muốn, vị Vân thiếu gia này tính cách tuy không thân thiện, nhưng rất ít khi mất bình tĩnh, giận dỗi ngay tại chổ như vậy.
Anh bước tới, đặt một quyển sách giáo khoa len bàn Vân Niệm, nói: "Buổi sáng cậu để quên trên xe."
Nói xong chuẩn bị rời đi, Vân Niệm đột nhiên nói: "Về sau anh có thể đừng phô trương khắp nơi trong trường được không?"
Chu Hành Nghiên khẽ cau mày: "Tôi có sao?" Nếu nhớ không lầm, thời gian ở trường trước nay anh chỉ đến những nơi cần đến, như thế nào lại thành phô trương rồi?
Vân Niệm nói: "Vậy anh đừng đến tìm tôi, tôi phiền." Trời biết có bao nhiêu người chạy đến chổ cậu hỏi thăm về Chu Hành Nghiên, còn luôn hỏi cậu những vấn đề không biết trả lời thế nào.
Chu Hành Nghiên nhận thấy ánh mắt tò mò tứ phía đang rơi trên người mình, gật đầu, nói: "Được."
Xoay người rời đi.
Chờ anh đi xa, nam sinh cao gầy bên cạnh Vân Niệm lớn giọng hô: "Đều thấy rồi chứ, cái gì mà học trưởng, đây là em trai anh Niệm mới thu nhận thôi! Mù quáng cái gì gì, đây là anh Niệm của chúng tôi, ít hỏi lại những thứu trên đi!"
Tuy rằng đã sớm gặp qua phương thức ở chung kì quái của Vân Niệm và vị học sinh chuyển trường kia, nhưng nam sinh cao gầy vẫn nhận phải nhiều tiếng la ó vì phát biểu linh tinh của mình.
Nam sinh cao gầy nam sinh xoay người sang chỗ khác, hướng Vân Niệm tranh công: "Thế nào anh Niệm, tôi nói đúng không."
Vân Niệm ra vẻ lạnh lùng: "Nhàm chán."
Sở dĩ nhóm nhỏ này bao gồm cả nam sinh cao gầy có thể nhận được sự ưu ái của Vân thiếu gia, là bởi vì cùng với Vân thiếu gia có một điểm giống nhau, không chịu được nhàm chán. Vân thiếu gia không chịu được sự nhàm chán ở nhà, đến trường học, nhóm thiếu niên lại ở trường đợi đủ lâu rồi, liền muốn tìm niềm vui mới.
Vừa nghe Vân thiếu gia nói nhàm chán, một nam sinh khác sáng mắt lên, tiến tới hạ giọng đề nghị: "Ngày mai muốn ra ngoài chơi không?"
Vân Niệm lộ ra một tia hứng thú, hỏi: "Nơi nào?"