Chương 28: Sao lại gọi con như vậy nữa
Edit: thauyn22 tại Watt.pad.
Vân Niệm không hề nghĩ ngợi, lập tức lắc đầu: "Không được, tuyệt đối không được!"
Chu Hành Nghiên sớm nên nghĩ đến sẽ như thế này, đừng nói là cắn một ngụm, chỉ là không cẩn thận kéo một sợi tóc, trong mắt Vân tiểu thiếu gia xem ra cũng là hành vi đại nghịch bất đạo.
Nhưng anh vẫn như cũ không thả lỏng với Vân Niệm, từ bên tai ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào hai mắt cậu, hỏi: "Vậy bây giờ em đã nhớ tôi chưa?"
Vân Niệm có một loại dự cảm mãnh liệt, nếu mình vẫn lắc đầu, nhất định sẽ bị cắn.
Vân Niệm sợ đau, rơi vào lưỡng lự, cuối cùng mơ hồ trả lời: "Có một chút nhớ, có một chút vẫn chưa nhớ ra."
Chu Hành Nghiên nhìn dáng vẻ không biết nói dối của cậu, cười một tiếng, thấp giọng nói: "Làm bộ làm tịch."
Sau đó buông tay cậu ra, xuống khỏi người cậu.
Vân Niệm nằm ở trên giường, thật sự là có chút mệt, tự sa ngã mà nói: "Chu Hành Nghiên, anh còn không ôm tôi về phòng ngủ đi?"
Chu Hành Nghiên nhìn bộ dáng chật vật của cậu, nói: "Hiện tại không thể ngủ."
Vân Niệm trở mình đưa lưng về phía anh, nói nhỏ: "Vậy tôi trực tiếp ngủ trên giường anh."
Chu Hành Nghiên vươn tay sờ soạng trên đầu cậu, tóc vẫn còn hơi ướt, cứ để vậy đi ngủ nhất định sẽ bị cảm, vì thế cánh tay anh vòng xuống eo, Vân Niệm cho rằng anh còn chưa từ bỏ việc cắn mình, nhưng lại biết rõ mình tránh không thoát, chỉ có thể oà oà khóc lóc, giả vờ đáng thương: "Anh không thể cắn tôi, tôi sợ đau."
"Còn chưa thật sự động vào em, đã khóc thành như vậy?"
Chu Hành Nghiên giả vờ không nhận ra cậu giả vờ khóc, thở dài, lại xoa xoa mái tóc mềm mại hơi ướt một phen, thầm nghĩ nếu vừa rồi thật sự cắn một ngụm xuống, không biết sẽ khóc đến thế nào?
Vân Niệm nghe anh nói như vậy, khóc giả liền biến thành khóc thật, mặt vùi vào gối đầu phát ra tiếng nức nở khe khẽ.
Chu Hành Nghiên chạm tay vào chất lỏng nóng ướt, hối hận vì đêm nay đã đùa quá trớn, có chút hốt hoảng, lấy gối đầu ra, lau nước mắt trên mặt cậu.
Vân Niệm càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, cậu đã mệt mõi như vậy, Chu Hành Nghiên còn muốn hành hạ cậu, há miệng cắn lên mu bàn tay Chu Hành Nghiên một ngụm.
Một cắn này cũng không nặng, dấu răng cũng không lưu lại, Chu Hành Nghiên chỉ cảm thấy một cái đầu lưỡi nhỏ cực kỳ ướt át mềm mại chạm lên mu bàn tay mình, cảm xúc kỳ diệu đọng lại không dứt ra được, còn phóng đại lên trong đầu anh.
Vân Niệm ngậm miệng lại, thấy Chu Hành Nghiên vẫn không nhúc nhích mà cứ nhìn chằm chằm mình, vì thế cũng không dám tiếp tục khóc, ngoan ngoãn tự mình lau nước mắt, thoáng nhìn thấy vệt nước nhỏ phản quang dưới ánh đèn trên mu bàn tay Chu Hành Nghiên do bị cắn, vội vàng lau tay cho anh.
Còn chưa đụng tới, Chu Hành Nghiên đã ôm cậu lên, xuống giường, hướng vào phòng tắm.
Vân Niệm khe khẽ giãy giụa, không làm nên chuyện gì còn bị đặt vào bồn tắm.
Làn nước ấm áp nhanh chóng dâng lên, bao phủ lấy cậu.
Chu Hành Nghiên nói: "Tự làm mình bẩn như vậy, tắm rửa sạch sẽ, mới có thể ngủ."
Vân Niệm ngâm mình trong làn nước nóng, mơ mơ hồ hồ nhớ ra sở dĩ tối nay mình chạm vào tay Chu Hành Nghiên đều là vì chuyện tắm rửa.
Cậu thoải mái híp mắt, trong miệng ngang ngược vô lý mà trốn tránh trách nhiệm: "Đều là bị anh làm dơ."
Chu Hành Nghiên cũng không phản bác, ngồi ở bên cạnh, lấy khăn lông mềm thấm nước ấm lau mặt cho cậu, động tác nhẹ nhàng, khuôn mặt đã khóc thành một bé mặt mèo, dần dần khôi phục lại dáng vẻ xinh đẹp sạch sẽ ban đầu.
Chờ khi Chu Hành Nghiên lau khô tóc cậu, thay quần áo mới, cậu đã buồn ngủ đến mức bất tỉnh nhân sự, ôm lấy bả vai Chu Hành Nghiên, một lần nữa được ôm trở về trên giường, cuối cùng đã có thể yên ổn mà đi vào giấc ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau tỉnh lại, Vân Niệm phát hiện mình đã chiếm giường Chu Hành Nghiên, mặt trời đã lên cao, Chu Hành Nghiên vẫn còn ngồi trong phòng đọc sách.
Vân Niệm trên giường anh lăn qua lộn lại, nghĩ ra gì đó, từ trong chăn chui ra, ngẩng đầu lên hỏi: "Sao anh còn chưa ra ngoài?"
Chu Hành Nghiên đặt sách xuống, đi tới, bình tĩnh nói: "Đương nhiên là vì hầu hạ tiểu thiếu gia không ai muốn."
Vân Niệm tập mãi thành quen để anh tùy ý mặc quần áo cho cậu, vừa nói chuyện phiếm với anh, vừa không đồng tình mà phản bác: "Tôi có người muốn, họ qua mấy ngày nữa sẽ về."
Chu Hành Nghiên chăm chú giúp cậu vuốt thẳng nếp gấp trên cổ áo, "Ừm" một tiếng.
Vân Niệm cảm thấy anh trả lời cho có lệ, đẩy tay anh ra, trừng mắt nghiêm túc nói: "Tôi nói thật, ba mẹ tôi sẽ không bao giờ không cần tôi."
Chu Hành Nghiên nhấc một chân lên giường, đuổi theo, cúi đầu nhận lỗi: "Là tôi sai rồi, tôi lại nói lung tung rồi."
Vân Niệm lúc này mới đồng ý đến gần tầm tay anh, ra vẻ hào phóng nói: "Tha thứ cho anh lần này."
Chu Hành Nghiên giúp cậu cài chiếc nút áo cuối cùng xong, dẫn cậu đi xuống ăn sáng.
Ngày thứ hai sau khi Diệp Phỉ Vân và Vân Mạnh Tề rời đi, Vân tiểu thiếu gia theo thói quen mặc đồ duỗi tay, cơm tới há mồm bại lộ ra cái nết sẵn có, khi đối mặt Chu Hành Nghiên lớp ngụy trang khách khí lễ phép đều trở nên vô ích, theo thời gian trôi, Vân thiếu gia đã sớm đem tương lai sợ hãi vứt ra sau đầu, lại giống như trước kia yên tâm thoải mái mà sai sử Chu Hành Nghiên.
Chu Hành Nghiên không có chút phản đối nào, chăm sóc tiểu thiếu gia ngày càng thuần thục, tiểu thiếu gia chau mày, không cần mở miệng, Chu Hành Nghiên lập tức có thể đáp ứng yêu cầu trong lòng đối phương.
Sự hiểu biết này đến từ sự quan sát tỉ mỉ từng phút từng giây, ngày rộng tháng dài, phảng phất như đã khắc vào xương tủy trở thành bản năng, ngay cả Vân Mạnh Tề cũng cảm thấy thán phục.
Chu Hành Nghiên trở thành người Diệp Phỉ Vân và Vân Mạnh Tề tin cậy nhất.
Vân Niệm thích nhất ở Chu Hành Nghiên, chính là chỉ cần có Chu Hành Nghiên đi theo, Diệp Phỉ Vân và Vân Mạnh Tề sẽ không còn ngăn cản cậu ra ngoài nữa.
Cứ cách vài ngày, cậu sẽ yêu cầu Chu Hành Nghiên gác lại mọi việc trong tay, dẫn cậu ra ngoài, dù cho không làm gì, cũng nên đi tản bộ và dành một ngày ở bên ngoài, tận hưởng sự tự do hiếm có.
Ngoại trừ việc riêng của mình, Chu Hành Nghiên đều dành hết thời gian trên người Vân Niệm, cẩn thận tỉ mỉ, che chở nhiều hơn, kiên nhẫn đến mức làm mọi người không nói nên lời.
Sau này những người quen họ đều biết, nơi có Chu Hành Nghiên, chưa chắc có thể tìm được Vân Niệm, nhưng nơi có Vân Niệm, nhất định sẽ nhìn thấy Chu Hành Nghiên cụp mi rũ mắt, cúi đầu khom lưng.
Mọi người đều đoán, Chu Hành Nghiên rốt cuộc nợ Vân gia, nợ Vân Niệm cái gì, mới có thể làm được đến mức này.
Loại trạng thái này kéo dài đến khi mùa hè kết thúc, mùa thu đã đến, Chu Hành Nghiên rời khỏi Vân gia, đi Chiêu Thành báo danh, Chiêu Thành có trường đại học đứng đầu thế giới, cũng là vùng đất nóng cho sự phát triển của ngành công nghiệp mới, Chu Hành Nghiên sau khi đến Chiêu Thành hai tháng thành lập một công ty khoa học kỹ thuật, nhanh chóng bộc lộ tài năng trong ngành.
Mà Vân Niệm một lần nữa bị người trong nhà giám sát nghiêm ngặc, đã hơn nửa năm, bóng ma vẫn còn lưu sâu trong lòng Diệp Phỉ Vân và Vân Mạnh Tề, bọn họ kiên quyết không cho Vân Niệm ra cửa nếu không có người đáng tin cậy bên cạnh, ngay cả khi chỉ muốn đến công việc cách nhà 2km ngồi chơi trong chốc lát.
Để Diệp Phỉ Vân và Vân Mạnh Tề đồng ý là "Người đáng tin cậy", ngoại trừ chính họ, cũng chỉ có một mình Chu Hành Nghiên.
Thời điểm Diệp Phỉ Vân và Vân Mạnh Tề không ở nhà, Vân Niệm có đôi khi sẽ hy vọng Chu Hành Nghiên còn ở nhà.
Năm đầu tiên Chu Hành Nghiên rời đi, Vân Niệm luôn chờ đợi anh có thể trở về, tốt nhất cách mấy ngày trở về một lần, duy trì tần suất như trước đây đưa cậu ra ngoài chơi.
Chu Hành Nghiên quả thật đã rất cố gắng làm như vậy.
Chiêu Thành cách nơi này rất xa, nhưng anh rất giỏi hoàn thành mọi việc với hiệu suất cao, tiết kiệm thời gian, đáp lại mong chờ xa vạn dặm của Vân Niệm.
Cơ hồ mỗi tuần, anh đều đúng hẹn trở về, đón ánh mắt vui vẻ nhảy nhót, quấn đầy cõi lòng, Vân Niệm lúc này, nào nhìn ra được tiểu thiếu gia cao quý ngày xưa, mà giống một chú cún con cuối cùng cũng được ra ngoài chơi vui vẻ hơn.
Trái tim Chu Hành Nghiên tan chảy, vì để được nhìn thấy Vân Niệm như thế, gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Năm thứ hai, sức khỏe Vân Niệm chuyển biến tốt, thân hình tuy vẫn gầy như cũ, nhưng sắc mặt một ngày so với một ngày đã khỏe mạnh hơn, kết quả kiểm tra sức khoẻ cũng cho thấy so với một năm trước, mọi thứ đều phát triển rất ổn định.
Được bác sĩ Triệu khen, Diệp Phỉ Vân và Vân Mạnh Tề rốt cuộc cũng nới lỏng sự kiểm soát Vân Niệm.
Vân Niệm dưới tình huống được cho phép có thể một mình ra cửa, đi dạo quanh thành phố.
Công ty Chu Hành Nghiên đang trên đà phát triển, sự nghiệp thăng hoa, thời gian rảnh rỗi ngày càng ít, số lần trở về gặp Vân Niệm cũng dần ít đi, trước kia mỗi tuần một lần, đến nửa tháng một lần, lại đến một tháng, hai tháng......
Anh bắt đầu điên cuồng nhớ mong Vân Niệm, chỉ cần dừng lại, trong đầu đều tràn ngập bóng dáng của một người.
Nhưng Vân Niệm đã không còn cần anh, dần dần cũng không trả lời tin nhắn, không biết là lười, hay là không muốn.
Bất kể là nguyên nhân nào, đối với một người có trí nhớ không tốt mà nói, đây là bắt đầu cho sự lãng quên.
(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)
Vào mùa đông, Chu Hành Nghiên gác lại hạng mục trong tay, dành ra thời gian rảnh trở về một chuyến.
Năm nay tuyết rơi thật sự lớn, khi đến Vân gia, trong hoa viên truyền đến âm thanh quen thuộc.
Vân Niệm đang cùng Vân Mạnh Tề chơi ném tuyết, cười đến đặc biệt vui vẻ.
Chu Hành Nghiên vừa đến, một quả cầu tuyết liền lao thẳng về phía anh, anh để mặc quả cầu tuyết rơi xuống ngực, hướng về người khởi xướng.
Vân Niệm nhìn anh, có chút sửng sốt, ném quả cầu tuyết còn lại trong tay xuống, chạy tới hai ba bước, đánh giá anh từ trên xuống dưới, sau đó nhón chân, khoa tay múa chân giữa mình và anh, cuối cùng hơi hơi nhíu mày, nói: "Chu Hành Nghiên, sao anh có vẻ càng ngày càng cao vậy."
Vân Mạnh Tề cũng đi tới, vỗ lên vai Chu Hành Nghiên một cái thật mạnh, sang sảng cười to: "Rất tốt, hiện tại Niệm Niệm lùn nhất."
Vừa rồi không cảm thấy, lúc này hai người đứng cạnh nhau, mới phát hiện Chu Hành Nghiên đã cao ngang Vân Mạnh Tề. Chẳng qua hiện tại so ra vẫn kém Vân Mạnh Tề cơ bắp cực kỳ khoa trương, ngoài sự mạnh mẽ, lại có thêm vài phần nho nhã.
Vân Niệm nhìn thấy lại buồn bực, mấy năm nay cậu cũng đã cao lên, không có hy vọng đuổi theo Vân Mạnh Tề, nhưng cảm thấy nỗ lực sẽ đuổi kịp Chu Hành Nghiên. Nhưng mà Chu Hành Nghiên từ lâu đã thoát khỏi hình tượng trong trí nhớ của cậu, vĩnh viễn sẽ luôn cao nhanh hơn cậu.
Cậu nhấc chân đá Vân Mạnh Tề, trách đối phương trắng trợn chê cười mình, đuổi ông chạy trên nền tuyết trắng.
Chu Hành Nghiên đứng ở nơi đó yên lặng nhìn.
Không biết qua bao lâu, Vân Niệm mệt mỏi, quay đầu về phòng nghỉ ngơi.
Từ vị trí Chu Hành Nghiên, có thể nhìn từ cửa sổ sát đất thấy Vân Niệm đang uống một ly nước trái cây mẹ Trương đưa qua, uống xong liếm liếm khóe miệng, buông cái ly nhìn xung quanh một vòng, sau đó lười biếng bò lên bàn nghỉ ngơi, căn bản không phát hiện còn có người đang nhìn chằm chằm vào mình.
Vân Mạnh Tề đi tới, thấy anh vẫn luôn nhìn vào phòng, cũng không nghĩ nhiều, thuận theo ánh mắt anh cũng nhìn về nơi đó, trên mặt mang theo nụ cười thỏa mãn, thuận tiện nói chuyện phiếm: "Thế nào, nghe mẹ Niệm Niệm nói, cháu hiện tại phát triển rất tốt, tuổi trẻ đầy hứa hẹn nha."
Chu Hành Nghiên thu hồi ánh mắt, trầm ổn mở miệng: "Vẫn còn đang ở bước khởi đầu, vẫn khá bận rộn."
Vân Mạnh Tề cười một tiếng: "Rất khiêm tốn, không tồi không tồi."
Chu Hành Nghiên cùng ông vào nhà, mẹ Trương bước ra nghênh đón, kinh ngạc nói: "Ai da, Tiểu Chu đã về rồi, rất lâu chưa về rồi!" Quay đầu đi kêu Vân Niệm: "Niệm Niệm, anh cháu đã về rồi! Bây giờ có vui không!"
Vân Mạnh Tề cảm thấy kỳ quái, hỏi mẹ Trương: "Tiểu Chu mới vừa gặp mặt Vân Niệm ở bên ngoài, Niệm Niệm về phòng không nói với dì sao?"
Mẹ Trương ngoài ý muốn lắc lắc đầu: "Không có a." Lại nghĩ, nhất định là rất vui vẻ. Bà không quá nhạy bén, ấn tượng vẫn còn dừng lại ở năm trước Vân tiểu thiếu gia vô cùng cao hứng chào đón ngày anh Tiểu Chu về nhà.
Vân Niệm cầm một quả quýt, quăng qua quăng lại trong tay, lười biếng đi ra, đánh giá ba người một lượt, vô tội hỏi: "Làm sao vậy ạ?"
Chu Hành Nghiên nhìn cậu cách mình càng lúc càng gần, thấy cậu mặc trên người bộ quần áo ở nhà mềm mại rộng rãi hơn so với lúc mới gặp lại, động đậy theo mỗi bước đi, chiếc áo to rộng lắc lư bên hông, trong nháy mắt có thể phác họa ra được vòng eo thon gọn được giấu dưới lớp vải dệt, như ẩn như hiện, bên dưới nữa là đôi chân thon dài cân xứng, dáng đi nhẹ nhàng mà lười biếng, giống như một chú mèo.
So với lần gặp mặt trước, Vân tiểu thiếu gia dường như đã cao lên một chút, dấu vết ngây ngô non nớt của một đứa trẻ cuối cùng đã phai nhạt, gương mặt kia càng là một sự kế thừa hoàn mỹ nhan sắc xinh đẹp của mẹ.
Nhìn từ xa mơ hồ có thể thấy được dáng vẻ phong lưu.
Chu Hành Nghiên yên lặng nhìn chăm chú vào cậu, từ trên xuống dưới, từng chút từng chút, muốn đem bộ dáng của cậu khắc ghi trong lòng một cách chính xác nhất, nương theo cảnh tượng này, vượt qua đoạn thời gian kế tiếp sau khi chia tay.
Vân Niệm lại không rảnh lo nhìn Chu Hành Nghiên, bởi vì Vân Mạnh Tề đã chạy tới vài bước, cầm đi quả quýt trong tay cậu.
Một bên lột quýt, một bên như rơi vào tay địch mà oán trách nói: "Muốn ăn quýt thì kêu ba ba tới giúp con lột, bé ngoan, tay con mềm như vậy, làm dơ tay thì làm sao bây giờ."
Vân Niệm liếc nhìn ông, hơi có chút bực bội: "Sao lại gọi con như vậy nữa, con đã sửa lại rất nhiều lần rồi."
Vân Mạnh Tề bịt miệng, ra vẻ áy náy: "Thật xin lỗi, ba ba đã gọi quen rồi, trong lúc nhất thời không sửa được, con thông cảm cho ba ba một chút được không?"
Nói xong, lại lôi Chu Hành Nghiên đến, "Nếu không con bảo anh Chu của con phân xử, việc này thật sự không thể trách ba ba."
Vân Niệm không hề nghĩ ngợi, lập tức lắc đầu: "Không được, tuyệt đối không được!"
Chu Hành Nghiên sớm nên nghĩ đến sẽ như thế này, đừng nói là cắn một ngụm, chỉ là không cẩn thận kéo một sợi tóc, trong mắt Vân tiểu thiếu gia xem ra cũng là hành vi đại nghịch bất đạo.
Nhưng anh vẫn như cũ không thả lỏng với Vân Niệm, từ bên tai ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào hai mắt cậu, hỏi: "Vậy bây giờ em đã nhớ tôi chưa?"
Vân Niệm có một loại dự cảm mãnh liệt, nếu mình vẫn lắc đầu, nhất định sẽ bị cắn.
Vân Niệm sợ đau, rơi vào lưỡng lự, cuối cùng mơ hồ trả lời: "Có một chút nhớ, có một chút vẫn chưa nhớ ra."
Chu Hành Nghiên nhìn dáng vẻ không biết nói dối của cậu, cười một tiếng, thấp giọng nói: "Làm bộ làm tịch."
Sau đó buông tay cậu ra, xuống khỏi người cậu.
Vân Niệm nằm ở trên giường, thật sự là có chút mệt, tự sa ngã mà nói: "Chu Hành Nghiên, anh còn không ôm tôi về phòng ngủ đi?"
Chu Hành Nghiên nhìn bộ dáng chật vật của cậu, nói: "Hiện tại không thể ngủ."
Vân Niệm trở mình đưa lưng về phía anh, nói nhỏ: "Vậy tôi trực tiếp ngủ trên giường anh."
Chu Hành Nghiên vươn tay sờ soạng trên đầu cậu, tóc vẫn còn hơi ướt, cứ để vậy đi ngủ nhất định sẽ bị cảm, vì thế cánh tay anh vòng xuống eo, Vân Niệm cho rằng anh còn chưa từ bỏ việc cắn mình, nhưng lại biết rõ mình tránh không thoát, chỉ có thể oà oà khóc lóc, giả vờ đáng thương: "Anh không thể cắn tôi, tôi sợ đau."
"Còn chưa thật sự động vào em, đã khóc thành như vậy?"
Chu Hành Nghiên giả vờ không nhận ra cậu giả vờ khóc, thở dài, lại xoa xoa mái tóc mềm mại hơi ướt một phen, thầm nghĩ nếu vừa rồi thật sự cắn một ngụm xuống, không biết sẽ khóc đến thế nào?
Vân Niệm nghe anh nói như vậy, khóc giả liền biến thành khóc thật, mặt vùi vào gối đầu phát ra tiếng nức nở khe khẽ.
Chu Hành Nghiên chạm tay vào chất lỏng nóng ướt, hối hận vì đêm nay đã đùa quá trớn, có chút hốt hoảng, lấy gối đầu ra, lau nước mắt trên mặt cậu.
Vân Niệm càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, cậu đã mệt mõi như vậy, Chu Hành Nghiên còn muốn hành hạ cậu, há miệng cắn lên mu bàn tay Chu Hành Nghiên một ngụm.
Một cắn này cũng không nặng, dấu răng cũng không lưu lại, Chu Hành Nghiên chỉ cảm thấy một cái đầu lưỡi nhỏ cực kỳ ướt át mềm mại chạm lên mu bàn tay mình, cảm xúc kỳ diệu đọng lại không dứt ra được, còn phóng đại lên trong đầu anh.
Vân Niệm ngậm miệng lại, thấy Chu Hành Nghiên vẫn không nhúc nhích mà cứ nhìn chằm chằm mình, vì thế cũng không dám tiếp tục khóc, ngoan ngoãn tự mình lau nước mắt, thoáng nhìn thấy vệt nước nhỏ phản quang dưới ánh đèn trên mu bàn tay Chu Hành Nghiên do bị cắn, vội vàng lau tay cho anh.
Còn chưa đụng tới, Chu Hành Nghiên đã ôm cậu lên, xuống giường, hướng vào phòng tắm.
Vân Niệm khe khẽ giãy giụa, không làm nên chuyện gì còn bị đặt vào bồn tắm.
Làn nước ấm áp nhanh chóng dâng lên, bao phủ lấy cậu.
Chu Hành Nghiên nói: "Tự làm mình bẩn như vậy, tắm rửa sạch sẽ, mới có thể ngủ."
Vân Niệm ngâm mình trong làn nước nóng, mơ mơ hồ hồ nhớ ra sở dĩ tối nay mình chạm vào tay Chu Hành Nghiên đều là vì chuyện tắm rửa.
Cậu thoải mái híp mắt, trong miệng ngang ngược vô lý mà trốn tránh trách nhiệm: "Đều là bị anh làm dơ."
Chu Hành Nghiên cũng không phản bác, ngồi ở bên cạnh, lấy khăn lông mềm thấm nước ấm lau mặt cho cậu, động tác nhẹ nhàng, khuôn mặt đã khóc thành một bé mặt mèo, dần dần khôi phục lại dáng vẻ xinh đẹp sạch sẽ ban đầu.
Chờ khi Chu Hành Nghiên lau khô tóc cậu, thay quần áo mới, cậu đã buồn ngủ đến mức bất tỉnh nhân sự, ôm lấy bả vai Chu Hành Nghiên, một lần nữa được ôm trở về trên giường, cuối cùng đã có thể yên ổn mà đi vào giấc ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau tỉnh lại, Vân Niệm phát hiện mình đã chiếm giường Chu Hành Nghiên, mặt trời đã lên cao, Chu Hành Nghiên vẫn còn ngồi trong phòng đọc sách.
Vân Niệm trên giường anh lăn qua lộn lại, nghĩ ra gì đó, từ trong chăn chui ra, ngẩng đầu lên hỏi: "Sao anh còn chưa ra ngoài?"
Chu Hành Nghiên đặt sách xuống, đi tới, bình tĩnh nói: "Đương nhiên là vì hầu hạ tiểu thiếu gia không ai muốn."
Vân Niệm tập mãi thành quen để anh tùy ý mặc quần áo cho cậu, vừa nói chuyện phiếm với anh, vừa không đồng tình mà phản bác: "Tôi có người muốn, họ qua mấy ngày nữa sẽ về."
Chu Hành Nghiên chăm chú giúp cậu vuốt thẳng nếp gấp trên cổ áo, "Ừm" một tiếng.
Vân Niệm cảm thấy anh trả lời cho có lệ, đẩy tay anh ra, trừng mắt nghiêm túc nói: "Tôi nói thật, ba mẹ tôi sẽ không bao giờ không cần tôi."
Chu Hành Nghiên nhấc một chân lên giường, đuổi theo, cúi đầu nhận lỗi: "Là tôi sai rồi, tôi lại nói lung tung rồi."
Vân Niệm lúc này mới đồng ý đến gần tầm tay anh, ra vẻ hào phóng nói: "Tha thứ cho anh lần này."
Chu Hành Nghiên giúp cậu cài chiếc nút áo cuối cùng xong, dẫn cậu đi xuống ăn sáng.
Ngày thứ hai sau khi Diệp Phỉ Vân và Vân Mạnh Tề rời đi, Vân tiểu thiếu gia theo thói quen mặc đồ duỗi tay, cơm tới há mồm bại lộ ra cái nết sẵn có, khi đối mặt Chu Hành Nghiên lớp ngụy trang khách khí lễ phép đều trở nên vô ích, theo thời gian trôi, Vân thiếu gia đã sớm đem tương lai sợ hãi vứt ra sau đầu, lại giống như trước kia yên tâm thoải mái mà sai sử Chu Hành Nghiên.
Chu Hành Nghiên không có chút phản đối nào, chăm sóc tiểu thiếu gia ngày càng thuần thục, tiểu thiếu gia chau mày, không cần mở miệng, Chu Hành Nghiên lập tức có thể đáp ứng yêu cầu trong lòng đối phương.
Sự hiểu biết này đến từ sự quan sát tỉ mỉ từng phút từng giây, ngày rộng tháng dài, phảng phất như đã khắc vào xương tủy trở thành bản năng, ngay cả Vân Mạnh Tề cũng cảm thấy thán phục.
Chu Hành Nghiên trở thành người Diệp Phỉ Vân và Vân Mạnh Tề tin cậy nhất.
Vân Niệm thích nhất ở Chu Hành Nghiên, chính là chỉ cần có Chu Hành Nghiên đi theo, Diệp Phỉ Vân và Vân Mạnh Tề sẽ không còn ngăn cản cậu ra ngoài nữa.
Cứ cách vài ngày, cậu sẽ yêu cầu Chu Hành Nghiên gác lại mọi việc trong tay, dẫn cậu ra ngoài, dù cho không làm gì, cũng nên đi tản bộ và dành một ngày ở bên ngoài, tận hưởng sự tự do hiếm có.
Ngoại trừ việc riêng của mình, Chu Hành Nghiên đều dành hết thời gian trên người Vân Niệm, cẩn thận tỉ mỉ, che chở nhiều hơn, kiên nhẫn đến mức làm mọi người không nói nên lời.
Sau này những người quen họ đều biết, nơi có Chu Hành Nghiên, chưa chắc có thể tìm được Vân Niệm, nhưng nơi có Vân Niệm, nhất định sẽ nhìn thấy Chu Hành Nghiên cụp mi rũ mắt, cúi đầu khom lưng.
Mọi người đều đoán, Chu Hành Nghiên rốt cuộc nợ Vân gia, nợ Vân Niệm cái gì, mới có thể làm được đến mức này.
Loại trạng thái này kéo dài đến khi mùa hè kết thúc, mùa thu đã đến, Chu Hành Nghiên rời khỏi Vân gia, đi Chiêu Thành báo danh, Chiêu Thành có trường đại học đứng đầu thế giới, cũng là vùng đất nóng cho sự phát triển của ngành công nghiệp mới, Chu Hành Nghiên sau khi đến Chiêu Thành hai tháng thành lập một công ty khoa học kỹ thuật, nhanh chóng bộc lộ tài năng trong ngành.
Mà Vân Niệm một lần nữa bị người trong nhà giám sát nghiêm ngặc, đã hơn nửa năm, bóng ma vẫn còn lưu sâu trong lòng Diệp Phỉ Vân và Vân Mạnh Tề, bọn họ kiên quyết không cho Vân Niệm ra cửa nếu không có người đáng tin cậy bên cạnh, ngay cả khi chỉ muốn đến công việc cách nhà 2km ngồi chơi trong chốc lát.
Để Diệp Phỉ Vân và Vân Mạnh Tề đồng ý là "Người đáng tin cậy", ngoại trừ chính họ, cũng chỉ có một mình Chu Hành Nghiên.
Thời điểm Diệp Phỉ Vân và Vân Mạnh Tề không ở nhà, Vân Niệm có đôi khi sẽ hy vọng Chu Hành Nghiên còn ở nhà.
Năm đầu tiên Chu Hành Nghiên rời đi, Vân Niệm luôn chờ đợi anh có thể trở về, tốt nhất cách mấy ngày trở về một lần, duy trì tần suất như trước đây đưa cậu ra ngoài chơi.
Chu Hành Nghiên quả thật đã rất cố gắng làm như vậy.
Chiêu Thành cách nơi này rất xa, nhưng anh rất giỏi hoàn thành mọi việc với hiệu suất cao, tiết kiệm thời gian, đáp lại mong chờ xa vạn dặm của Vân Niệm.
Cơ hồ mỗi tuần, anh đều đúng hẹn trở về, đón ánh mắt vui vẻ nhảy nhót, quấn đầy cõi lòng, Vân Niệm lúc này, nào nhìn ra được tiểu thiếu gia cao quý ngày xưa, mà giống một chú cún con cuối cùng cũng được ra ngoài chơi vui vẻ hơn.
Trái tim Chu Hành Nghiên tan chảy, vì để được nhìn thấy Vân Niệm như thế, gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Năm thứ hai, sức khỏe Vân Niệm chuyển biến tốt, thân hình tuy vẫn gầy như cũ, nhưng sắc mặt một ngày so với một ngày đã khỏe mạnh hơn, kết quả kiểm tra sức khoẻ cũng cho thấy so với một năm trước, mọi thứ đều phát triển rất ổn định.
Được bác sĩ Triệu khen, Diệp Phỉ Vân và Vân Mạnh Tề rốt cuộc cũng nới lỏng sự kiểm soát Vân Niệm.
Vân Niệm dưới tình huống được cho phép có thể một mình ra cửa, đi dạo quanh thành phố.
Công ty Chu Hành Nghiên đang trên đà phát triển, sự nghiệp thăng hoa, thời gian rảnh rỗi ngày càng ít, số lần trở về gặp Vân Niệm cũng dần ít đi, trước kia mỗi tuần một lần, đến nửa tháng một lần, lại đến một tháng, hai tháng......
Anh bắt đầu điên cuồng nhớ mong Vân Niệm, chỉ cần dừng lại, trong đầu đều tràn ngập bóng dáng của một người.
Nhưng Vân Niệm đã không còn cần anh, dần dần cũng không trả lời tin nhắn, không biết là lười, hay là không muốn.
Bất kể là nguyên nhân nào, đối với một người có trí nhớ không tốt mà nói, đây là bắt đầu cho sự lãng quên.
(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)
Vào mùa đông, Chu Hành Nghiên gác lại hạng mục trong tay, dành ra thời gian rảnh trở về một chuyến.
Năm nay tuyết rơi thật sự lớn, khi đến Vân gia, trong hoa viên truyền đến âm thanh quen thuộc.
Vân Niệm đang cùng Vân Mạnh Tề chơi ném tuyết, cười đến đặc biệt vui vẻ.
Chu Hành Nghiên vừa đến, một quả cầu tuyết liền lao thẳng về phía anh, anh để mặc quả cầu tuyết rơi xuống ngực, hướng về người khởi xướng.
Vân Niệm nhìn anh, có chút sửng sốt, ném quả cầu tuyết còn lại trong tay xuống, chạy tới hai ba bước, đánh giá anh từ trên xuống dưới, sau đó nhón chân, khoa tay múa chân giữa mình và anh, cuối cùng hơi hơi nhíu mày, nói: "Chu Hành Nghiên, sao anh có vẻ càng ngày càng cao vậy."
Vân Mạnh Tề cũng đi tới, vỗ lên vai Chu Hành Nghiên một cái thật mạnh, sang sảng cười to: "Rất tốt, hiện tại Niệm Niệm lùn nhất."
Vừa rồi không cảm thấy, lúc này hai người đứng cạnh nhau, mới phát hiện Chu Hành Nghiên đã cao ngang Vân Mạnh Tề. Chẳng qua hiện tại so ra vẫn kém Vân Mạnh Tề cơ bắp cực kỳ khoa trương, ngoài sự mạnh mẽ, lại có thêm vài phần nho nhã.
Vân Niệm nhìn thấy lại buồn bực, mấy năm nay cậu cũng đã cao lên, không có hy vọng đuổi theo Vân Mạnh Tề, nhưng cảm thấy nỗ lực sẽ đuổi kịp Chu Hành Nghiên. Nhưng mà Chu Hành Nghiên từ lâu đã thoát khỏi hình tượng trong trí nhớ của cậu, vĩnh viễn sẽ luôn cao nhanh hơn cậu.
Cậu nhấc chân đá Vân Mạnh Tề, trách đối phương trắng trợn chê cười mình, đuổi ông chạy trên nền tuyết trắng.
Chu Hành Nghiên đứng ở nơi đó yên lặng nhìn.
Không biết qua bao lâu, Vân Niệm mệt mỏi, quay đầu về phòng nghỉ ngơi.
Từ vị trí Chu Hành Nghiên, có thể nhìn từ cửa sổ sát đất thấy Vân Niệm đang uống một ly nước trái cây mẹ Trương đưa qua, uống xong liếm liếm khóe miệng, buông cái ly nhìn xung quanh một vòng, sau đó lười biếng bò lên bàn nghỉ ngơi, căn bản không phát hiện còn có người đang nhìn chằm chằm vào mình.
Vân Mạnh Tề đi tới, thấy anh vẫn luôn nhìn vào phòng, cũng không nghĩ nhiều, thuận theo ánh mắt anh cũng nhìn về nơi đó, trên mặt mang theo nụ cười thỏa mãn, thuận tiện nói chuyện phiếm: "Thế nào, nghe mẹ Niệm Niệm nói, cháu hiện tại phát triển rất tốt, tuổi trẻ đầy hứa hẹn nha."
Chu Hành Nghiên thu hồi ánh mắt, trầm ổn mở miệng: "Vẫn còn đang ở bước khởi đầu, vẫn khá bận rộn."
Vân Mạnh Tề cười một tiếng: "Rất khiêm tốn, không tồi không tồi."
Chu Hành Nghiên cùng ông vào nhà, mẹ Trương bước ra nghênh đón, kinh ngạc nói: "Ai da, Tiểu Chu đã về rồi, rất lâu chưa về rồi!" Quay đầu đi kêu Vân Niệm: "Niệm Niệm, anh cháu đã về rồi! Bây giờ có vui không!"
Vân Mạnh Tề cảm thấy kỳ quái, hỏi mẹ Trương: "Tiểu Chu mới vừa gặp mặt Vân Niệm ở bên ngoài, Niệm Niệm về phòng không nói với dì sao?"
Mẹ Trương ngoài ý muốn lắc lắc đầu: "Không có a." Lại nghĩ, nhất định là rất vui vẻ. Bà không quá nhạy bén, ấn tượng vẫn còn dừng lại ở năm trước Vân tiểu thiếu gia vô cùng cao hứng chào đón ngày anh Tiểu Chu về nhà.
Vân Niệm cầm một quả quýt, quăng qua quăng lại trong tay, lười biếng đi ra, đánh giá ba người một lượt, vô tội hỏi: "Làm sao vậy ạ?"
Chu Hành Nghiên nhìn cậu cách mình càng lúc càng gần, thấy cậu mặc trên người bộ quần áo ở nhà mềm mại rộng rãi hơn so với lúc mới gặp lại, động đậy theo mỗi bước đi, chiếc áo to rộng lắc lư bên hông, trong nháy mắt có thể phác họa ra được vòng eo thon gọn được giấu dưới lớp vải dệt, như ẩn như hiện, bên dưới nữa là đôi chân thon dài cân xứng, dáng đi nhẹ nhàng mà lười biếng, giống như một chú mèo.
So với lần gặp mặt trước, Vân tiểu thiếu gia dường như đã cao lên một chút, dấu vết ngây ngô non nớt của một đứa trẻ cuối cùng đã phai nhạt, gương mặt kia càng là một sự kế thừa hoàn mỹ nhan sắc xinh đẹp của mẹ.
Nhìn từ xa mơ hồ có thể thấy được dáng vẻ phong lưu.
Chu Hành Nghiên yên lặng nhìn chăm chú vào cậu, từ trên xuống dưới, từng chút từng chút, muốn đem bộ dáng của cậu khắc ghi trong lòng một cách chính xác nhất, nương theo cảnh tượng này, vượt qua đoạn thời gian kế tiếp sau khi chia tay.
Vân Niệm lại không rảnh lo nhìn Chu Hành Nghiên, bởi vì Vân Mạnh Tề đã chạy tới vài bước, cầm đi quả quýt trong tay cậu.
Một bên lột quýt, một bên như rơi vào tay địch mà oán trách nói: "Muốn ăn quýt thì kêu ba ba tới giúp con lột, bé ngoan, tay con mềm như vậy, làm dơ tay thì làm sao bây giờ."
Vân Niệm liếc nhìn ông, hơi có chút bực bội: "Sao lại gọi con như vậy nữa, con đã sửa lại rất nhiều lần rồi."
Vân Mạnh Tề bịt miệng, ra vẻ áy náy: "Thật xin lỗi, ba ba đã gọi quen rồi, trong lúc nhất thời không sửa được, con thông cảm cho ba ba một chút được không?"
Nói xong, lại lôi Chu Hành Nghiên đến, "Nếu không con bảo anh Chu của con phân xử, việc này thật sự không thể trách ba ba."