Chương 8: Giày Vò
[Rào! Rào! Rào!]
Đứng bên trong phòng học, xung quanh hoàn toàn không có một ai, Hiểu Đông ngước mắt nhìn bầu trời phủ đầy mây đen không ngừng trút những giọt mưa nặng hạt.
Chậm rãi bước chân đến cửa phòng, anh nhìn thấy một cô gái với dáng người mảnh khảnh đang đưa tay hứng những giọt mưa cứ rơi tí tách. Mái tóc đen dài suôn mượt, làn da hồng hào như trẻ thơ, chỉ cần nhìn từ phía sau như thế này thôi thì anh cũng biết cô ấy chắc chắn là một cô gái đẹp tựa một đoá hoa hồng.
Đôi chân vô thức bước đến gần, nhưng anh càng bước đến thì cô ấy lại càng cách xa thêm một chút. Thậm chí khi đã dừng bước thì anh mới nhận ra khoảng cách bấy giờ còn cách xa hơn lúc ban đầu.
Bất chợt cô ấy quay sang nhìn anh rồi mỉm cười tít cả mắt. Chỉ nhìn thấy được từ xa nhưng tổng thể trông cô rất xinh đẹp, xinh đẹp đến mức động lòng người.
[Ở bên cạnh anh như thế này em thấy vui lắm.]
Trên môi vẫn giữ nụ cười tươi, cô ấy vẫy tay chào anh rồi quay lưng chạy đi mất. Dưới cơn mưa nặng hạt không ngừng trút xuống ào ạt, bóng dáng nhỏ nhắn liêu xiêu ấy dần dần khuất xa trong màn mưa trắng xóa.
Đôi chân nặng nề không thể nhấc lên, Hiểu Đông chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn theo người con gái ấy. Cô gái này vừa quen nhưng cũng vừa xa lạ. Quen vì cảm xúc thân thuộc cứ dâng trào trong lồng ngực, lạ vì anh chắc chắn mình chưa từng gặp cô ấy bao giờ.
Trên trán lấm tấm mồ hôi nhễ nhại, Hiểu Đông nằm trên giường thở từng hơi nặng nề với đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Bất chợt giật mình tỉnh giấc, anh bật người ngồi dậy với từng nhịp thở hổn hển không ngừng được.
Lại là giấc mơ đó. Suốt mười năm nay nó cứ lặp đi lặp lại, quen thuộc đến mức anh còn tưởng mình đang sống thực với nó chứ không phải là một giấc chiêm bao. Đặt bàn tay lên lồng ngực trái, Hiểu Đông ngẩn mặt nhìn lên trần nhà. Từ khi ghép quả tim này thì mọi thói quen đều thay đổi hẳn, thứ có thể khiến anh cảm thấy thu hút chính là kim hoàn. Còn chuyện tình cảm... Cô gái xuất hiện trong giấc mơ cứ ám ảnh lấy anh qua từng ngày. Khắc sâu hình bóng ấy đến mức nhất định phải tìm bằng được cô ấy cho dù có thực sự tồn tại hay không.
Không thể ngủ được nữa, Hiểu Đông rời khỏi giường rồi đi đến chiếc bàn bên cạnh khung cửa sổ. Cầm lấy bức ảnh mà mình nhặt được khi va phải một cô gái ở trước quán bar, chiếc lắc trong ảnh và chiếc lắc do anh chế tác giống nhau đến không ngờ. Nhưng do độ phân giải của máy ảnh tự in không cao nên anh không thể thấy được chúng có điểm nào khác nhau.
Ngày hôm qua chỉ nhìn thoáng qua mặt của cô ấy, cũng không biết ở đâu và khi nào sẽ gặp lại. Hiểu Đông rất muốn biết cô ấy làm sao mà có được nó.
Giơ tấm ảnh lên không trung, Hiểu Đông nhìn trước rồi lại nhìn sau, bất chợt nhìn thấy một dòng chữ được viết ở mặt sau tấm ảnh.
- Anh vẫn luôn ở trong trái tim em... Mười năm trước?
Mốc thời gian này nghĩa là gì? Ngày kỉ niệm yêu nhau hay là ngày hai người chia tay? Suy nghĩ một lúc thì Hiểu Đông vẫn không rõ được ẩn ý trong đây là thế nào. Dẫu hiểu được quyền riêng tư của mỗi người nhưng ngay lúc này anh lại rất muốn biết, cực kỳ muốn biết. Đây cũng là lần tò mò đầu tiên trong cuộc đời vì vốn dĩ Hiểu Đông không phải là người hay soi mói, quan tâm đến chuyện của người khác như vậy.
[Bộp!]
Chồng những quyển sách và tập tài liệu lên nhau, Mộc Miên thở dài một hơi chán nản. Suốt cả buổi sau khi trở về từ quán bar thì cô đã nhận ra mình làm rơi bức ảnh chụp chiếc lắc mà Trọng Nam đã tặng, vừa lo xong công việc là lập tức lục tung mọi thứ nhưng vẫn không thấy đâu. Sợi lắc tay đối với cô là vật vô giá nên luôn được cất giữ cẩn thận ở nhà, chỉ có mỗi bức ảnh đem theo bên mình để mỗi khi nhớ đến anh thì có thể lấy nó ra xem ở mọi lúc mọi nơi. Bức ảnh đó cũng đã đi theo cô suốt mười năm nay rồi.
- Chậc, làm sao mà mất được chứ?
Trong lòng không phục, Mộc Miên tiếp tục lục lọi từ bàn làm việc, giường ngủ, các sấp tài liệu của mình nhưng không thấy đâu. Giống như là nó đã bị bốc hơi vậy.
Đi ra ngoài phòng khách tìm thử. Không tin rằng cô không thể tìm được.
Hải Nhi đang ngồi xem tivi thì thấy Mộc Miên rời khỏi phòng rồi cứ lúi húi tìm thứ gì đó nên không khỏi lấy làm lạ. Gác tay lên sofa, cô ấy nhìn cô và hỏi:
- Em đang tìm gì vậy bé?
- Chị, chị có thấy bức ảnh chiếc lắc mà Trọng Nam tặng em ở đâu không? Em tìm hoài không thấy.
Mộc Miên vừa đi tìm quanh phòng khách vừa trả lời, hoàn toàn không nhìn Hải Nhi một lần nào cả.
- Chị có thấy gì đâu.
Thấy Mộc Miên cứ loay hoay tìm kiếm, Hải Nhi chậc lưỡi một cái rồi kéo cô ngồi xuống cạnh bên mình.
- Chị có chuyện quan trọng muốn nói với em đây.
- Có chuyện gì vậy chị? Quan trọng lắm à?
- Đương nhiên rồi! Hôm nay chị đã gặp bạn của anh An rồi, vẻ ngoài anh tuấn, phong lưu, lịch lãm. Với nhiệm vụ của chú thím đã giao nên chị sẽ...
- Không có gì quan trọng thì em đi tìm tiếp đây.
Mộc Miên vừa đứng dậy thì Hải Nhi lại kéo ngồi xuống ghế.
- Sao mà không quan trọng chứ? Em không còn trẻ nữa, tìm người hẹn hò, tìm hiểu nhau thêm một chút rồi kết hôn là được rồi đấy. Chú thím cũng muốn em nhanh chóng tìm được bến đỗ mà.
- Được rồi, em sẽ tìm người yêu nhưng không phải là bây giờ, bây giờ em đang cần tìm món đồ rất quan trọng với mình đó.
- Trọng Nam ra đi mười năm rồi, em mở lòng mình một chút không được sao?
Một câu nói đơn giản như vậy thôi, nhưng đủ khiến Mộc Miên bất chợt lặng người và đưa ánh mắt có chút đau xót nhìn cô ấy. Phải rồi! Đã mười năm... Mười năm trôi nhanh đến mức cô không thể tỉnh táo để đếm được nữa. Mười năm trôi qua và cô đã hai mươi tám tuổi rồi, còn anh, anh vẫn mãi mãi ở độ tuổi mười tám xuân xanh, độ tuổi ấp ủ bao nhiêu ước mơ và hoài bão, độ tuổi đẹp nhất của một đời người.
Đáng ra trong lòng đã có thể nguôi ngoai được đôi chút ấy vậy mà hôm nay, chỉ một câu nói của Hải Nhi cũng như xát muối vào vết thương lòng chưa lành hẳn. Cô biết chứ. Ai rồi cũng phải rũ bỏ đi quá khứ để hướng về tương lai. Tuy nhiên Mộc Miên lại khác, quá khứ ấy dù có chuyện đau lòng nhưng ít ra cũng cho cô sống được những tháng ngày hạnh phúc nhất.
Mộc Miên cúi đầu với đôi mắt rưng rưng. Không nói thêm một lời nào, cô quay lưng đi về phòng ngủ. Cô nhớ anh lắm! Nhớ từng con đường đã cùng nhau bước, nhớ những quán quen mà cả hai vẫn thường ngồi. Nhớ nụ cười, nhớ ánh mắt và nhớ tình yêu đẹp đẽ xuất phát từ đáy của trái tim. Mộc Miên không muốn mình quỵ lụy và trở nên yếu đuối nhưng mỗi khi ai đó nhắc về anh là cô cảm thấy mình rất yếu lòng.
Mười năm qua cô cố gắng để vui vẻ, hoà nhập với cuộc sống hơn. Ai nói rằng không nhớ đến anh nữa chứ? Cứ mỗi đêm, xung quanh chỉ còn một mình thì Mộc Miên lại vùi đầu vào gối và bật khóc nức nở, đặc biệt là thời gian đầu sang bên này. Những tưởng rời xa quê hương sẽ thôi làm cô nhớ đến chuyện đau lòng nữa, nhưng không, khi sống với sự cô đơn, lạc lõng thì Mộc Miên mới biết mình nhớ anh kinh khủng như thế nào.
[Cốc! Cốc!]
- Mộc Miên, chị xin lỗi, chị không nên nhắc đến cậu ấy. Em đừng giận chị có được không?
Tiếng của Hải Nhi từ bên ngoài vọng vào. Không một tiếng đáp trả, Mộc Miên bất lực tựa người vào cánh cửa và trượt dài ngồi bệch xuống sàn. Đã rất lâu rồi không nghĩ đến chuyện đau lòng đã xảy ra vào mười năm trước, những tưởng ký ức đó đã không khiến cô tổn thương thêm nữa. Nhưng không, nó vẫn mãi tồn tại nơi sâu thẳm nhất ở đáy tim của Mộc Miên. Không phải là cô đã quên, không phải là nó đã ngủ yên theo ngày tháng, mà chỉ là nó đang đợi một vết dao cứa nhẹ qua thôi.
Mộc Miên không hề trách Hải Nhi, cô ấy nói đúng. Chỉ trách bản thân cô quá nặng lòng về chuyện quá khứ mà khiến bản thân phải sống trong cảnh giày vò.
Đứng bên trong phòng học, xung quanh hoàn toàn không có một ai, Hiểu Đông ngước mắt nhìn bầu trời phủ đầy mây đen không ngừng trút những giọt mưa nặng hạt.
Chậm rãi bước chân đến cửa phòng, anh nhìn thấy một cô gái với dáng người mảnh khảnh đang đưa tay hứng những giọt mưa cứ rơi tí tách. Mái tóc đen dài suôn mượt, làn da hồng hào như trẻ thơ, chỉ cần nhìn từ phía sau như thế này thôi thì anh cũng biết cô ấy chắc chắn là một cô gái đẹp tựa một đoá hoa hồng.
Đôi chân vô thức bước đến gần, nhưng anh càng bước đến thì cô ấy lại càng cách xa thêm một chút. Thậm chí khi đã dừng bước thì anh mới nhận ra khoảng cách bấy giờ còn cách xa hơn lúc ban đầu.
Bất chợt cô ấy quay sang nhìn anh rồi mỉm cười tít cả mắt. Chỉ nhìn thấy được từ xa nhưng tổng thể trông cô rất xinh đẹp, xinh đẹp đến mức động lòng người.
[Ở bên cạnh anh như thế này em thấy vui lắm.]
Trên môi vẫn giữ nụ cười tươi, cô ấy vẫy tay chào anh rồi quay lưng chạy đi mất. Dưới cơn mưa nặng hạt không ngừng trút xuống ào ạt, bóng dáng nhỏ nhắn liêu xiêu ấy dần dần khuất xa trong màn mưa trắng xóa.
Đôi chân nặng nề không thể nhấc lên, Hiểu Đông chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn theo người con gái ấy. Cô gái này vừa quen nhưng cũng vừa xa lạ. Quen vì cảm xúc thân thuộc cứ dâng trào trong lồng ngực, lạ vì anh chắc chắn mình chưa từng gặp cô ấy bao giờ.
Trên trán lấm tấm mồ hôi nhễ nhại, Hiểu Đông nằm trên giường thở từng hơi nặng nề với đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Bất chợt giật mình tỉnh giấc, anh bật người ngồi dậy với từng nhịp thở hổn hển không ngừng được.
Lại là giấc mơ đó. Suốt mười năm nay nó cứ lặp đi lặp lại, quen thuộc đến mức anh còn tưởng mình đang sống thực với nó chứ không phải là một giấc chiêm bao. Đặt bàn tay lên lồng ngực trái, Hiểu Đông ngẩn mặt nhìn lên trần nhà. Từ khi ghép quả tim này thì mọi thói quen đều thay đổi hẳn, thứ có thể khiến anh cảm thấy thu hút chính là kim hoàn. Còn chuyện tình cảm... Cô gái xuất hiện trong giấc mơ cứ ám ảnh lấy anh qua từng ngày. Khắc sâu hình bóng ấy đến mức nhất định phải tìm bằng được cô ấy cho dù có thực sự tồn tại hay không.
Không thể ngủ được nữa, Hiểu Đông rời khỏi giường rồi đi đến chiếc bàn bên cạnh khung cửa sổ. Cầm lấy bức ảnh mà mình nhặt được khi va phải một cô gái ở trước quán bar, chiếc lắc trong ảnh và chiếc lắc do anh chế tác giống nhau đến không ngờ. Nhưng do độ phân giải của máy ảnh tự in không cao nên anh không thể thấy được chúng có điểm nào khác nhau.
Ngày hôm qua chỉ nhìn thoáng qua mặt của cô ấy, cũng không biết ở đâu và khi nào sẽ gặp lại. Hiểu Đông rất muốn biết cô ấy làm sao mà có được nó.
Giơ tấm ảnh lên không trung, Hiểu Đông nhìn trước rồi lại nhìn sau, bất chợt nhìn thấy một dòng chữ được viết ở mặt sau tấm ảnh.
- Anh vẫn luôn ở trong trái tim em... Mười năm trước?
Mốc thời gian này nghĩa là gì? Ngày kỉ niệm yêu nhau hay là ngày hai người chia tay? Suy nghĩ một lúc thì Hiểu Đông vẫn không rõ được ẩn ý trong đây là thế nào. Dẫu hiểu được quyền riêng tư của mỗi người nhưng ngay lúc này anh lại rất muốn biết, cực kỳ muốn biết. Đây cũng là lần tò mò đầu tiên trong cuộc đời vì vốn dĩ Hiểu Đông không phải là người hay soi mói, quan tâm đến chuyện của người khác như vậy.
[Bộp!]
Chồng những quyển sách và tập tài liệu lên nhau, Mộc Miên thở dài một hơi chán nản. Suốt cả buổi sau khi trở về từ quán bar thì cô đã nhận ra mình làm rơi bức ảnh chụp chiếc lắc mà Trọng Nam đã tặng, vừa lo xong công việc là lập tức lục tung mọi thứ nhưng vẫn không thấy đâu. Sợi lắc tay đối với cô là vật vô giá nên luôn được cất giữ cẩn thận ở nhà, chỉ có mỗi bức ảnh đem theo bên mình để mỗi khi nhớ đến anh thì có thể lấy nó ra xem ở mọi lúc mọi nơi. Bức ảnh đó cũng đã đi theo cô suốt mười năm nay rồi.
- Chậc, làm sao mà mất được chứ?
Trong lòng không phục, Mộc Miên tiếp tục lục lọi từ bàn làm việc, giường ngủ, các sấp tài liệu của mình nhưng không thấy đâu. Giống như là nó đã bị bốc hơi vậy.
Đi ra ngoài phòng khách tìm thử. Không tin rằng cô không thể tìm được.
Hải Nhi đang ngồi xem tivi thì thấy Mộc Miên rời khỏi phòng rồi cứ lúi húi tìm thứ gì đó nên không khỏi lấy làm lạ. Gác tay lên sofa, cô ấy nhìn cô và hỏi:
- Em đang tìm gì vậy bé?
- Chị, chị có thấy bức ảnh chiếc lắc mà Trọng Nam tặng em ở đâu không? Em tìm hoài không thấy.
Mộc Miên vừa đi tìm quanh phòng khách vừa trả lời, hoàn toàn không nhìn Hải Nhi một lần nào cả.
- Chị có thấy gì đâu.
Thấy Mộc Miên cứ loay hoay tìm kiếm, Hải Nhi chậc lưỡi một cái rồi kéo cô ngồi xuống cạnh bên mình.
- Chị có chuyện quan trọng muốn nói với em đây.
- Có chuyện gì vậy chị? Quan trọng lắm à?
- Đương nhiên rồi! Hôm nay chị đã gặp bạn của anh An rồi, vẻ ngoài anh tuấn, phong lưu, lịch lãm. Với nhiệm vụ của chú thím đã giao nên chị sẽ...
- Không có gì quan trọng thì em đi tìm tiếp đây.
Mộc Miên vừa đứng dậy thì Hải Nhi lại kéo ngồi xuống ghế.
- Sao mà không quan trọng chứ? Em không còn trẻ nữa, tìm người hẹn hò, tìm hiểu nhau thêm một chút rồi kết hôn là được rồi đấy. Chú thím cũng muốn em nhanh chóng tìm được bến đỗ mà.
- Được rồi, em sẽ tìm người yêu nhưng không phải là bây giờ, bây giờ em đang cần tìm món đồ rất quan trọng với mình đó.
- Trọng Nam ra đi mười năm rồi, em mở lòng mình một chút không được sao?
Một câu nói đơn giản như vậy thôi, nhưng đủ khiến Mộc Miên bất chợt lặng người và đưa ánh mắt có chút đau xót nhìn cô ấy. Phải rồi! Đã mười năm... Mười năm trôi nhanh đến mức cô không thể tỉnh táo để đếm được nữa. Mười năm trôi qua và cô đã hai mươi tám tuổi rồi, còn anh, anh vẫn mãi mãi ở độ tuổi mười tám xuân xanh, độ tuổi ấp ủ bao nhiêu ước mơ và hoài bão, độ tuổi đẹp nhất của một đời người.
Đáng ra trong lòng đã có thể nguôi ngoai được đôi chút ấy vậy mà hôm nay, chỉ một câu nói của Hải Nhi cũng như xát muối vào vết thương lòng chưa lành hẳn. Cô biết chứ. Ai rồi cũng phải rũ bỏ đi quá khứ để hướng về tương lai. Tuy nhiên Mộc Miên lại khác, quá khứ ấy dù có chuyện đau lòng nhưng ít ra cũng cho cô sống được những tháng ngày hạnh phúc nhất.
Mộc Miên cúi đầu với đôi mắt rưng rưng. Không nói thêm một lời nào, cô quay lưng đi về phòng ngủ. Cô nhớ anh lắm! Nhớ từng con đường đã cùng nhau bước, nhớ những quán quen mà cả hai vẫn thường ngồi. Nhớ nụ cười, nhớ ánh mắt và nhớ tình yêu đẹp đẽ xuất phát từ đáy của trái tim. Mộc Miên không muốn mình quỵ lụy và trở nên yếu đuối nhưng mỗi khi ai đó nhắc về anh là cô cảm thấy mình rất yếu lòng.
Mười năm qua cô cố gắng để vui vẻ, hoà nhập với cuộc sống hơn. Ai nói rằng không nhớ đến anh nữa chứ? Cứ mỗi đêm, xung quanh chỉ còn một mình thì Mộc Miên lại vùi đầu vào gối và bật khóc nức nở, đặc biệt là thời gian đầu sang bên này. Những tưởng rời xa quê hương sẽ thôi làm cô nhớ đến chuyện đau lòng nữa, nhưng không, khi sống với sự cô đơn, lạc lõng thì Mộc Miên mới biết mình nhớ anh kinh khủng như thế nào.
[Cốc! Cốc!]
- Mộc Miên, chị xin lỗi, chị không nên nhắc đến cậu ấy. Em đừng giận chị có được không?
Tiếng của Hải Nhi từ bên ngoài vọng vào. Không một tiếng đáp trả, Mộc Miên bất lực tựa người vào cánh cửa và trượt dài ngồi bệch xuống sàn. Đã rất lâu rồi không nghĩ đến chuyện đau lòng đã xảy ra vào mười năm trước, những tưởng ký ức đó đã không khiến cô tổn thương thêm nữa. Nhưng không, nó vẫn mãi tồn tại nơi sâu thẳm nhất ở đáy tim của Mộc Miên. Không phải là cô đã quên, không phải là nó đã ngủ yên theo ngày tháng, mà chỉ là nó đang đợi một vết dao cứa nhẹ qua thôi.
Mộc Miên không hề trách Hải Nhi, cô ấy nói đúng. Chỉ trách bản thân cô quá nặng lòng về chuyện quá khứ mà khiến bản thân phải sống trong cảnh giày vò.