Chương 36: Rạn Nứt
Sau khi tan làm thì Hiểu Đông đã đến nhà của Mỹ Vy thay vì về nhà họ Biện. Vốn dĩ anh còn một số việc nhưng cô ấy nói vừa học được vài món mới, còn có bánh gato nên muốn anh qua dùng bữa cùng mình. Hiểu Đông cũng không suy nghĩ gì nhiều, mười năm qua đều như vậy, mỗi lần Mỹ Vy gọi thì anh đến thôi. Dẫu sao cô ở đây chỉ một mình cũng có phần buồn chán và anh vẫn giữ đúng như lời hứa năm xưa, chăm sóc, bảo vệ Mỹ Vy bất cứ lúc nào có thể.
[Cạch!]
- A, anh đến rồi.
Chỉ vừa nghe tiếng mở cửa thì Mỹ Vy đã đi từ trong bếp ra. Không ngờ rằng anh lại đến sớm như thế.
Vuốt ngược mái tóc, Hiểu Đông mang laptop vào và ngồi xuống sofa.
- Ừm, hôm nay không có việc nhiều.
- Vậy anh ngồi đó chơi đi, đợi em một chút là có cơm rồi.
- Hết việc rồi à? Không cần anh giúp sao?
- Không cần đâu, tự em lo được.
Hiểu Đông nhìn theo bóng Mỹ Vy rồi mở laptop xử lý một số công việc và vài mail đã nhận được. Nói việc không nhiều là vậy nhưng chung quy vẫn tối mặt tối mày. Vả lại sau những ngày nghỉ Tết thì việc lại càng ứ đọng.
Đang nấu thức ăn thì điện thoại có thông báo. Mỹ Vy mở ra xem thì nghĩ ngợi một lúc rồi mới ra ngoài. Hình như cần phải dùng đến laptop nhưng laptop của cô đã mang đi bảo hành từ trong Tết, vài ngày nữa mới có thể nhận được nên chỉ còn cách mượn đỡ laptop của Hiểu Đông. Đây chỉ là máy để anh giải quyết việc vặt thôi, còn máy để giải quyết việc quan trọng, nội bộ công ty thì lúc nào cũng được đặt trong thư phòng ở nhà.
- Anh Đông! Em có thể mượn máy của anh xem tài liệu không? Máy của em vẫn chưa nhận được.
- Được! Vậy anh vào bếp thay em.
Hiểu Đông không nghĩ ngợi nhiều, lập tức đứng dậy đi vào trong bếp. Trong máy này có vài công việc đơn giản cần xử lý gọn và đặc biệt nhất chính là rất nhiều ảnh và đoạn phim của người con gái mà anh rất yêu thích. Nếu như Mỹ Vy có nhìn thấy thì cũng chẳng sao, không thành đôi thì vẫn là người anh mến mộ nhưng đã thành đôi thì cũng là chị dâu của cô, sớm muộn gì cũng phải biết. Từ trước đến bây giờ Hiểu Đông đối với Mỹ Vy như cô em gái nhỏ của mình, chưa bao giờ có ý nghĩ nào khác ngoài chăm sóc cô như một người em gái. Ngoài những việc quá giới hạn thì những thứ như tiền, địa vị, công danh,… Anh đều có thể cho cô hết.
Vừa quay lại màn hình chính thì thấy ảnh nền là một cô gái đang ôm chú chó nhỏ giữa vườn hoa Xuân. Tuy không rõ mặt nhưng với dáng vóc này và con chó kia thì Mỹ Vy cũng biết được người đó là ai. Không ngờ Hiểu Đông lại đặt ảnh này làm ảnh nền máy tính, chắc chắn vẫn còn nhiều thứ trong này mà cô chưa biết được.
Thấy vì kiểm tra mail thì Mỹ Vy lại mở tệp tin ra xem. Trong này chắc chắn vẫn còn nhiều thứ khác liên quan đến người ấy. Nếu đã như vậy thì rõ ngày hôm đó Hiểu Đông đã không thấy gì cả, cũng không thể dựa vào mỗi Khánh Vỹ còn mình lại ở ngoài hưởng lợi được.
Càng kéo con trỏ, cả người Mỹ Vy càng tức giận mà không ngừng run lên. Trong này có rất nhiều ảnh của người con gái đó, không những thế mà còn những đoạn phim khi tham gia sự kiện, cả fancam của người hâm mộ ghi lại cũng được anh lưu về máy. Anh thích cô ta lắm sao? Cô ta thì có gì tốt chứ? Hại chết anh của cô, bây giờ còn có ý đồ cướp anh đi nữa. Không thể để cho cô sống yên ổn được ư?
Đóng cửa sổ xem như chưa có gì, cứ như vậy mà Mỹ Vy vội vã xử lý việc của mình cho xong. Cùng lúc này thì Hiểu Đông cũng đã quay lại phòng khách với cốc nước trong tay. Anh hớp một ngụm nước rồi ngồi xuống ghế sofa đơn.
- Thức ăn đều chín rồi, chỉ cần dọn ra bàn nữa là được. Em muốn ăn chưa?
- À ừm… Em cũng đói rồi. Cảm ơn anh!
Mỹ Vy đóng laptop và trả lại cho Hiểu Đông. Sắc mặt không vui và giọng điệu cũng yếu hẳn. Cứ như vậy mà lảng tránh đi nhanh vào bếp làm cho anh khó hiểu phải nhìn theo.
- Con bé này!?
Đi vào trong giúp dọn bữa cơm, ngày hôm nay trông cô không ổn nên tạm gác việc công sang một bên đã.
Bữa ăn trôi qua một cách tĩnh lặng, Mỹ Vy cũng chỉ nói vài câu, không như con chim sáo hót líu lo như mọi ngày nữa. Kì lạ! Trước đây có chuyện gì đi nữa thì cô ấy vẫn vui vẻ cười nói, bỗng nhiên hôm nay lại im lặng như vậy thật là không quen.
- Hôm nay em sao vậy? Thức ăn không ngon à?
- Dạ không!
Đặt đũa xuống bàn, đầu cũng cúi gằm xuống. Đột nhiên cô lại bật khóc nức nở, đôi vai gầy cứ như thế mà run run. Trạng thái của Mỹ Vy hiện tại khiến anh cảm thấy có chút lo lắng. Chẳng lẽ ở trường lại bị bắt nạt sao?
Hiểu Đông cũng chẳng còn tâm trạng dùng bữa. Đặt đũa xuống, anh nghiêm túc nhìn cô, hỏi:
- Sao vậy? Có chuyện gì từ từ rồi nói.
- Em… Em…
Không còn tự chủ được, cứ như vậy mà Mỹ Vy đã khóc oà lên. Làm sao người phụ nữ kia hiểu được mười năm qua cô đã sống như thế nào. Anh trai ra đi đối với cô là một cú sốc lớn, từng ngày không dám đối mặt với sự thật là anh trai đã rời xa mình. Còn cô ta chỉ sau vài tháng đã vội vã ra nước ngoài, mọi công danh bây giờ đều rực rỡ. Từ khi Hiểu Đông xuất hiện thì đã mang lại một nguồn sống mới, giúp cô bước ra khỏi căn phòng tối tăm bao năm cứ ôm trọn lấy mình. Mọi thứ bây giờ cô ta đều có thì tại sao lại quay về tranh giành với cô một người đàn ông nữa chứ? Mỗi Trọng Nam là đủ rồi, cô không thể để Hiểu Đông rơi vào tay cô ta. Cô ta là sao chổi xúi quẩy.
- Ngày hôm nay em đi thăm mộ anh hai thì thấy… Hức, hức,… Thấy một bó hoa huệ đã ở đó. Chỉ có chị ta thôi, chị ta là người hại chết anh trai của em.
Hiểu Đông nhíu mày khó hiểu.
- Chị ta? Chị ta là ai?
- Là bạn gái cũ của anh hai… Hức, nếu như hôm đó không vì ngày kỉ niệm quái quỷ kia, không vì lời hứa với chị ta thì anh trai em… Hức, hức,… Anh trai em đã không như vậy.
Mỹ Vy gục đầu xuống bàn rồi khóc càng to hơn. Trông thấy cô như thế nên Hiểu Đông đã đến gần an ủi. Anh biết Mỹ Vy rất yêu thương anh trai của mình, chuyện mất đi người thân thật sự đã khiến cô ấy hoàn toàn suy sụp. Anh không nghĩ rằng khi gặp lại người phụ nữ đó thì cô đã trở nên nhạy cảm như vậy.
- Được rồi, nếu Trọng Nam thấy em như vậy sẽ không yên lòng được. Vào phòng nghỉ ngơi đi, để đây anh dọn cho.
- Anh Đông!
Đột nhiên Mỹ Vy vươn tay ôm chặt lấy eo khiến Hiểu Đông không kịp phản ứng gì. Vòng tay càng lúc càng chặt, trông thấy cô ấy thương tâm như vậy quả thực khiến người ta rất mềm lòng. Nhưng Hiểu Đông biết dẫu sao họ cũng không phải ruột rà máu mủ nên tốt nhất hạn chế những thân mật. Vì vậy mà chỉ để một lúc cho cô bình tĩnh lại là anh đã gỡ tay ra. Bao nhiêu năm trôi qua, tận mắt chứng kiến Mỹ Vy lớn lên như thế nào nên anh biết rõ cô bé này rất thành thuần và còn trẻ con. Một vết thương lòng quá lớn thì làm sao mà người yếu đuối như cô có thể chóng cự nổi.
- Không sao rồi, Trọng Nam đi rồi thì em vẫn còn một người anh trai là anh. Anh sẽ thay cậu ấy chăm sóc em, đừng khóc nữa. - Anh vỗ nhẹ vai của cô vài cái để an ủi.
- Anh Đông, anh đừng đi. Sau này anh đừng bỏ mặc em có được không? Em không muốn xa anh… Không muốn một chút nào.
Bất lực trước cô gái nhỏ, Hiểu Đông bật cười rồi cúi người thấp xuống, tay cũng búng nhẹ vào trán cô.
- Em ngốc à? Sau này em còn phải theo chồng nữa, không xa anh thì ai sẽ lấy em đây?
- Vậy…
Nói đến đây Mỹ Vy đã im lặng. Cô muốn nói rằng “anh hãy lấy em đi”, nhưng nếu như bây giờ manh động quá sẽ không có lợi cho mình. Vậy nên cô sẽ nhịn, nhịn thêm một thời gian nữa. Đợi đến một thời cơ thích hợp thì chắc chắn sẽ không để cho anh có cơ hội rời xa mình đâu.
…
Cả một ngày giải quyết những việc bên ngoài thì đến chập tối Mộc Miên mới có thể về đến nhà. Vừa phải gặp khách hàng, vừa chuẩn bị cho buổi công bố sản phẩm rồi còn phải nghĩ ngợi về hợp đồng của Bernie. Suýt chút nữa là đầu óc đều đã nổ tung ra rồi.
- Chị Mộc Miên!
Vừa đến phòng khách thì đã nghe tiếng của Diệu Hân, Mộc Miên mỉm cười với cô ấy rồi đi đến bộ sofa ở giữa nhà.
- Thưa mẹ con mới về.
Cô chào bà Trần một tiếng xong thì quay sang nhìn Diệu Hân.
- Em đến khi nào vậy? Không nói cho chị biết gì hết.
- Dạ em đến chưa lâu đâu. Chị nhiều việc như vậy sao em nỡ làm phiền. - Cô ấy cười đến tít cả mắt.
- Vậy chứ Diệu Hân đã chờ con lâu lắm rồi. Thôi mẹ vào trong, hai đứa nói chuyện vui vẻ. - Bà Trần nói.
- Dạ!
Bà Trần gật đầu rồi đi về phòng của mình. Trong phòng khách chỉ còn lại Mộc Miên và Diệu Hân, bà ấy vừa đi khuất bóng thì hai người đã ngồi sát bên cạnh nhau cùng cười cười nói nói.
Mộc Miên hỏi:
- Sao rồi? Công việc của em dạo này tốt chứ?
- Rất tốt đó chị! Em nghe phong thanh là trong danh sách thực tập sinh được đánh giá cao cũng có tên em. Nếu sự thật là vậy thì sau khi tốt nghiệp thì em sẽ nhận được lời mời vào Diamond đó.
Diệu Hân rất phấn khởi khi kể cho Mộc Miên nghe chuyện này. Trông cô ấy như thế thì cô cũng cảm thấy vui theo. Bất cứ ngành nghề nào cũng vậy, mỗi năm sẽ mọc thêm nhiều măng non nữa. Nhưng tính cạnh tranh khi trở thành nghệ nhân kim hoàn sẽ không gắt gao như các giới khác. Có thể tay nghề cao sẽ có tên tuổi, lúc ấy dẫu có nhiều bận bịu tuy nhiên sẽ vui vô cùng khi nhìn thấy khác sản phẩm của mình được người người ưa chuộng. Diệu Hân con rất trẻ, cô mong rằng sau này sẽ được nhìn thấy cô ấy đứng vững trên đỉnh cao danh vọng bằng thực lực của mình.
- Vậy là quá tốt rồi. Đó là công ty lớn nên sẽ giúp được cho em tích lũy rất nhiều kinh nghiệm.
Diệu Hân lấy chiếc túi to đặt lên bàn.
- Chị à, lần trước chị đã giúp em, em vẫn luôn nhớ rất rõ trong đầu. Em biết em và chị sẽ không có thời gian rảnh rỗi trùng khớp với nhau. Nên thay vì mời chị một bữa cơm thì em có mang đến một bộ váy dạ hội. Đây là mẫu mới nhất đầu năm nay đó.
- Em thật là, chị chỉ nói vài câu thôi. Vả lại đó là công sức của em, không ai cướp được. Còn cái này…
- Chị nhận đi, nhận cho em vui cũng được.
Cô ấy ôm lấy cánh tay của cô, ra sức nài nỉ. Thật sự Diệu Hân cũng là con gái duy nhất của nhà họ Ngô nên khi có được một người chị thân thiết như Mộc Miên thì cảm thấy rất trân quý.
- Em sẽ không lỗ vốn đâu. Sau này em sẽ đến tìm chị học hỏi nhiều nhiều nhiều hơn nữa. Được không? Chị nhận đi mà!
- Được rồi, được rồi. Chị nhận! Cảm ơn em nhiều lắm. - Cô bật cười.
- Vậy chị mau xem nó như thế nào đi, em thấy rất hợp với chị đó.
Lấy chiếc hộp to ở trong túi, Diệu Hân giúp Mộc Miên mở nó ra. Bên trong chiếc hộp chính là một chiếc váy dạ hội thân trên màu thiên thanh nhạt loang dần xuống phía dưới sẽ là một màu xanh đậm hơn. Chất liệu của bộ này bên ngoài đa phần là voan nên sẽ mang lại cảm giác nhẹ nhàng cho người mặc và cả người đối diện. Nhưng mà đây là mẫu trễ vai. Hình như lâu rồi cô chưa mặc lại kiểu này bao giờ cả.
- Chị thấy thích không? - Diệu Hân sốt sắng.
- Đương nhiên là thích rồi. Nó đẹp lắm!
Nhìn bộ váy lộng lẫy này rồi nhìn thấy nụ cười hào hứng của Diệu Hân khiến Mộc Miên cảm thấy rất tiếc nuối. Hôm trước cô đã gửi thiệp cho Mỹ Vy nhưng cô ấy đã từ chối ngay. Dạo này không biết đã xảy ra chuyện gì mà Mỹ Vy cứ luôn tránh né, không thân thiết với Mộc Miên như ban đầu. Nhưng rõ ràng khi cô vừa về nước thì tâm trạng của cô ấy vẫn vui vẻ kia mà. Chẳng lẽ do áp lực học hành hay sao?
- Chị Mộc Miên, mối quan hệ của chị và sếp Biện là gì vậy?
Một tay xoa cằm, Diệu Hân nhìn cô với ánh mắt ngờ vực. Từ khi Mộc Miên đến Diamond lần trước thì cô ấy đã chú ý đến Hiểu Đông rồi. Anh dường như rất quan tâm đến Mộc Miên, còn biết rõ sở thích của đối phương nữa.
- À… Trước kia… Anh ấy là khách hàng của chị, bây giờ là bạn bè bình thường thôi. - Cô ấp úng.
- Bạn bè sao? Chị, chị không thấy cách anh ấy quan tâm chị hả? Nhất là ánh mắt khi nhìn chị đó, nó rất dịu dàng luôn.
- Em… Trẻ con, em mà biết gì chứ.
Mộc Miên thẹn quá hoá giận, quay sang cốc yêu Diệu Hân một cái. Thật sự thì cũng như Diệu Hân nói, cô thấy anh ấy rất nhiệt tình với mình nhưng hiện tại vẫn chưa xác định được chuyện gì cả. Mộc Miên không rõ là mình có tình cảm riêng tư gì với Hiểu Đông không, hay là do anh có quá nhiều điểm giống với người ấy nên bản thân mới cảm thấy thân thuộc.
- Chị nói bình thường mà sao mặt lại đỏ như thế chứ? Thật sự là mắc cỡ rồi nè. - Diệu Hân bật cười trêu chọc.
- Ôi trời, con bé này. Không cho em nói linh tinh.
- Chị mắc cỡ thật rồi! Chị thật sự có vấn đề rồi đó. Haha…
- Diệu Hân! Có tin là chị xử đẹp em không hả?
- Haha… Em xin lỗi! Chị… Chị đừng cù lét nữa… Nhột quá! Nhột quá! Haha…
[Cạch!]
- A, anh đến rồi.
Chỉ vừa nghe tiếng mở cửa thì Mỹ Vy đã đi từ trong bếp ra. Không ngờ rằng anh lại đến sớm như thế.
Vuốt ngược mái tóc, Hiểu Đông mang laptop vào và ngồi xuống sofa.
- Ừm, hôm nay không có việc nhiều.
- Vậy anh ngồi đó chơi đi, đợi em một chút là có cơm rồi.
- Hết việc rồi à? Không cần anh giúp sao?
- Không cần đâu, tự em lo được.
Hiểu Đông nhìn theo bóng Mỹ Vy rồi mở laptop xử lý một số công việc và vài mail đã nhận được. Nói việc không nhiều là vậy nhưng chung quy vẫn tối mặt tối mày. Vả lại sau những ngày nghỉ Tết thì việc lại càng ứ đọng.
Đang nấu thức ăn thì điện thoại có thông báo. Mỹ Vy mở ra xem thì nghĩ ngợi một lúc rồi mới ra ngoài. Hình như cần phải dùng đến laptop nhưng laptop của cô đã mang đi bảo hành từ trong Tết, vài ngày nữa mới có thể nhận được nên chỉ còn cách mượn đỡ laptop của Hiểu Đông. Đây chỉ là máy để anh giải quyết việc vặt thôi, còn máy để giải quyết việc quan trọng, nội bộ công ty thì lúc nào cũng được đặt trong thư phòng ở nhà.
- Anh Đông! Em có thể mượn máy của anh xem tài liệu không? Máy của em vẫn chưa nhận được.
- Được! Vậy anh vào bếp thay em.
Hiểu Đông không nghĩ ngợi nhiều, lập tức đứng dậy đi vào trong bếp. Trong máy này có vài công việc đơn giản cần xử lý gọn và đặc biệt nhất chính là rất nhiều ảnh và đoạn phim của người con gái mà anh rất yêu thích. Nếu như Mỹ Vy có nhìn thấy thì cũng chẳng sao, không thành đôi thì vẫn là người anh mến mộ nhưng đã thành đôi thì cũng là chị dâu của cô, sớm muộn gì cũng phải biết. Từ trước đến bây giờ Hiểu Đông đối với Mỹ Vy như cô em gái nhỏ của mình, chưa bao giờ có ý nghĩ nào khác ngoài chăm sóc cô như một người em gái. Ngoài những việc quá giới hạn thì những thứ như tiền, địa vị, công danh,… Anh đều có thể cho cô hết.
Vừa quay lại màn hình chính thì thấy ảnh nền là một cô gái đang ôm chú chó nhỏ giữa vườn hoa Xuân. Tuy không rõ mặt nhưng với dáng vóc này và con chó kia thì Mỹ Vy cũng biết được người đó là ai. Không ngờ Hiểu Đông lại đặt ảnh này làm ảnh nền máy tính, chắc chắn vẫn còn nhiều thứ trong này mà cô chưa biết được.
Thấy vì kiểm tra mail thì Mỹ Vy lại mở tệp tin ra xem. Trong này chắc chắn vẫn còn nhiều thứ khác liên quan đến người ấy. Nếu đã như vậy thì rõ ngày hôm đó Hiểu Đông đã không thấy gì cả, cũng không thể dựa vào mỗi Khánh Vỹ còn mình lại ở ngoài hưởng lợi được.
Càng kéo con trỏ, cả người Mỹ Vy càng tức giận mà không ngừng run lên. Trong này có rất nhiều ảnh của người con gái đó, không những thế mà còn những đoạn phim khi tham gia sự kiện, cả fancam của người hâm mộ ghi lại cũng được anh lưu về máy. Anh thích cô ta lắm sao? Cô ta thì có gì tốt chứ? Hại chết anh của cô, bây giờ còn có ý đồ cướp anh đi nữa. Không thể để cho cô sống yên ổn được ư?
Đóng cửa sổ xem như chưa có gì, cứ như vậy mà Mỹ Vy vội vã xử lý việc của mình cho xong. Cùng lúc này thì Hiểu Đông cũng đã quay lại phòng khách với cốc nước trong tay. Anh hớp một ngụm nước rồi ngồi xuống ghế sofa đơn.
- Thức ăn đều chín rồi, chỉ cần dọn ra bàn nữa là được. Em muốn ăn chưa?
- À ừm… Em cũng đói rồi. Cảm ơn anh!
Mỹ Vy đóng laptop và trả lại cho Hiểu Đông. Sắc mặt không vui và giọng điệu cũng yếu hẳn. Cứ như vậy mà lảng tránh đi nhanh vào bếp làm cho anh khó hiểu phải nhìn theo.
- Con bé này!?
Đi vào trong giúp dọn bữa cơm, ngày hôm nay trông cô không ổn nên tạm gác việc công sang một bên đã.
Bữa ăn trôi qua một cách tĩnh lặng, Mỹ Vy cũng chỉ nói vài câu, không như con chim sáo hót líu lo như mọi ngày nữa. Kì lạ! Trước đây có chuyện gì đi nữa thì cô ấy vẫn vui vẻ cười nói, bỗng nhiên hôm nay lại im lặng như vậy thật là không quen.
- Hôm nay em sao vậy? Thức ăn không ngon à?
- Dạ không!
Đặt đũa xuống bàn, đầu cũng cúi gằm xuống. Đột nhiên cô lại bật khóc nức nở, đôi vai gầy cứ như thế mà run run. Trạng thái của Mỹ Vy hiện tại khiến anh cảm thấy có chút lo lắng. Chẳng lẽ ở trường lại bị bắt nạt sao?
Hiểu Đông cũng chẳng còn tâm trạng dùng bữa. Đặt đũa xuống, anh nghiêm túc nhìn cô, hỏi:
- Sao vậy? Có chuyện gì từ từ rồi nói.
- Em… Em…
Không còn tự chủ được, cứ như vậy mà Mỹ Vy đã khóc oà lên. Làm sao người phụ nữ kia hiểu được mười năm qua cô đã sống như thế nào. Anh trai ra đi đối với cô là một cú sốc lớn, từng ngày không dám đối mặt với sự thật là anh trai đã rời xa mình. Còn cô ta chỉ sau vài tháng đã vội vã ra nước ngoài, mọi công danh bây giờ đều rực rỡ. Từ khi Hiểu Đông xuất hiện thì đã mang lại một nguồn sống mới, giúp cô bước ra khỏi căn phòng tối tăm bao năm cứ ôm trọn lấy mình. Mọi thứ bây giờ cô ta đều có thì tại sao lại quay về tranh giành với cô một người đàn ông nữa chứ? Mỗi Trọng Nam là đủ rồi, cô không thể để Hiểu Đông rơi vào tay cô ta. Cô ta là sao chổi xúi quẩy.
- Ngày hôm nay em đi thăm mộ anh hai thì thấy… Hức, hức,… Thấy một bó hoa huệ đã ở đó. Chỉ có chị ta thôi, chị ta là người hại chết anh trai của em.
Hiểu Đông nhíu mày khó hiểu.
- Chị ta? Chị ta là ai?
- Là bạn gái cũ của anh hai… Hức, nếu như hôm đó không vì ngày kỉ niệm quái quỷ kia, không vì lời hứa với chị ta thì anh trai em… Hức, hức,… Anh trai em đã không như vậy.
Mỹ Vy gục đầu xuống bàn rồi khóc càng to hơn. Trông thấy cô như thế nên Hiểu Đông đã đến gần an ủi. Anh biết Mỹ Vy rất yêu thương anh trai của mình, chuyện mất đi người thân thật sự đã khiến cô ấy hoàn toàn suy sụp. Anh không nghĩ rằng khi gặp lại người phụ nữ đó thì cô đã trở nên nhạy cảm như vậy.
- Được rồi, nếu Trọng Nam thấy em như vậy sẽ không yên lòng được. Vào phòng nghỉ ngơi đi, để đây anh dọn cho.
- Anh Đông!
Đột nhiên Mỹ Vy vươn tay ôm chặt lấy eo khiến Hiểu Đông không kịp phản ứng gì. Vòng tay càng lúc càng chặt, trông thấy cô ấy thương tâm như vậy quả thực khiến người ta rất mềm lòng. Nhưng Hiểu Đông biết dẫu sao họ cũng không phải ruột rà máu mủ nên tốt nhất hạn chế những thân mật. Vì vậy mà chỉ để một lúc cho cô bình tĩnh lại là anh đã gỡ tay ra. Bao nhiêu năm trôi qua, tận mắt chứng kiến Mỹ Vy lớn lên như thế nào nên anh biết rõ cô bé này rất thành thuần và còn trẻ con. Một vết thương lòng quá lớn thì làm sao mà người yếu đuối như cô có thể chóng cự nổi.
- Không sao rồi, Trọng Nam đi rồi thì em vẫn còn một người anh trai là anh. Anh sẽ thay cậu ấy chăm sóc em, đừng khóc nữa. - Anh vỗ nhẹ vai của cô vài cái để an ủi.
- Anh Đông, anh đừng đi. Sau này anh đừng bỏ mặc em có được không? Em không muốn xa anh… Không muốn một chút nào.
Bất lực trước cô gái nhỏ, Hiểu Đông bật cười rồi cúi người thấp xuống, tay cũng búng nhẹ vào trán cô.
- Em ngốc à? Sau này em còn phải theo chồng nữa, không xa anh thì ai sẽ lấy em đây?
- Vậy…
Nói đến đây Mỹ Vy đã im lặng. Cô muốn nói rằng “anh hãy lấy em đi”, nhưng nếu như bây giờ manh động quá sẽ không có lợi cho mình. Vậy nên cô sẽ nhịn, nhịn thêm một thời gian nữa. Đợi đến một thời cơ thích hợp thì chắc chắn sẽ không để cho anh có cơ hội rời xa mình đâu.
…
Cả một ngày giải quyết những việc bên ngoài thì đến chập tối Mộc Miên mới có thể về đến nhà. Vừa phải gặp khách hàng, vừa chuẩn bị cho buổi công bố sản phẩm rồi còn phải nghĩ ngợi về hợp đồng của Bernie. Suýt chút nữa là đầu óc đều đã nổ tung ra rồi.
- Chị Mộc Miên!
Vừa đến phòng khách thì đã nghe tiếng của Diệu Hân, Mộc Miên mỉm cười với cô ấy rồi đi đến bộ sofa ở giữa nhà.
- Thưa mẹ con mới về.
Cô chào bà Trần một tiếng xong thì quay sang nhìn Diệu Hân.
- Em đến khi nào vậy? Không nói cho chị biết gì hết.
- Dạ em đến chưa lâu đâu. Chị nhiều việc như vậy sao em nỡ làm phiền. - Cô ấy cười đến tít cả mắt.
- Vậy chứ Diệu Hân đã chờ con lâu lắm rồi. Thôi mẹ vào trong, hai đứa nói chuyện vui vẻ. - Bà Trần nói.
- Dạ!
Bà Trần gật đầu rồi đi về phòng của mình. Trong phòng khách chỉ còn lại Mộc Miên và Diệu Hân, bà ấy vừa đi khuất bóng thì hai người đã ngồi sát bên cạnh nhau cùng cười cười nói nói.
Mộc Miên hỏi:
- Sao rồi? Công việc của em dạo này tốt chứ?
- Rất tốt đó chị! Em nghe phong thanh là trong danh sách thực tập sinh được đánh giá cao cũng có tên em. Nếu sự thật là vậy thì sau khi tốt nghiệp thì em sẽ nhận được lời mời vào Diamond đó.
Diệu Hân rất phấn khởi khi kể cho Mộc Miên nghe chuyện này. Trông cô ấy như thế thì cô cũng cảm thấy vui theo. Bất cứ ngành nghề nào cũng vậy, mỗi năm sẽ mọc thêm nhiều măng non nữa. Nhưng tính cạnh tranh khi trở thành nghệ nhân kim hoàn sẽ không gắt gao như các giới khác. Có thể tay nghề cao sẽ có tên tuổi, lúc ấy dẫu có nhiều bận bịu tuy nhiên sẽ vui vô cùng khi nhìn thấy khác sản phẩm của mình được người người ưa chuộng. Diệu Hân con rất trẻ, cô mong rằng sau này sẽ được nhìn thấy cô ấy đứng vững trên đỉnh cao danh vọng bằng thực lực của mình.
- Vậy là quá tốt rồi. Đó là công ty lớn nên sẽ giúp được cho em tích lũy rất nhiều kinh nghiệm.
Diệu Hân lấy chiếc túi to đặt lên bàn.
- Chị à, lần trước chị đã giúp em, em vẫn luôn nhớ rất rõ trong đầu. Em biết em và chị sẽ không có thời gian rảnh rỗi trùng khớp với nhau. Nên thay vì mời chị một bữa cơm thì em có mang đến một bộ váy dạ hội. Đây là mẫu mới nhất đầu năm nay đó.
- Em thật là, chị chỉ nói vài câu thôi. Vả lại đó là công sức của em, không ai cướp được. Còn cái này…
- Chị nhận đi, nhận cho em vui cũng được.
Cô ấy ôm lấy cánh tay của cô, ra sức nài nỉ. Thật sự Diệu Hân cũng là con gái duy nhất của nhà họ Ngô nên khi có được một người chị thân thiết như Mộc Miên thì cảm thấy rất trân quý.
- Em sẽ không lỗ vốn đâu. Sau này em sẽ đến tìm chị học hỏi nhiều nhiều nhiều hơn nữa. Được không? Chị nhận đi mà!
- Được rồi, được rồi. Chị nhận! Cảm ơn em nhiều lắm. - Cô bật cười.
- Vậy chị mau xem nó như thế nào đi, em thấy rất hợp với chị đó.
Lấy chiếc hộp to ở trong túi, Diệu Hân giúp Mộc Miên mở nó ra. Bên trong chiếc hộp chính là một chiếc váy dạ hội thân trên màu thiên thanh nhạt loang dần xuống phía dưới sẽ là một màu xanh đậm hơn. Chất liệu của bộ này bên ngoài đa phần là voan nên sẽ mang lại cảm giác nhẹ nhàng cho người mặc và cả người đối diện. Nhưng mà đây là mẫu trễ vai. Hình như lâu rồi cô chưa mặc lại kiểu này bao giờ cả.
- Chị thấy thích không? - Diệu Hân sốt sắng.
- Đương nhiên là thích rồi. Nó đẹp lắm!
Nhìn bộ váy lộng lẫy này rồi nhìn thấy nụ cười hào hứng của Diệu Hân khiến Mộc Miên cảm thấy rất tiếc nuối. Hôm trước cô đã gửi thiệp cho Mỹ Vy nhưng cô ấy đã từ chối ngay. Dạo này không biết đã xảy ra chuyện gì mà Mỹ Vy cứ luôn tránh né, không thân thiết với Mộc Miên như ban đầu. Nhưng rõ ràng khi cô vừa về nước thì tâm trạng của cô ấy vẫn vui vẻ kia mà. Chẳng lẽ do áp lực học hành hay sao?
- Chị Mộc Miên, mối quan hệ của chị và sếp Biện là gì vậy?
Một tay xoa cằm, Diệu Hân nhìn cô với ánh mắt ngờ vực. Từ khi Mộc Miên đến Diamond lần trước thì cô ấy đã chú ý đến Hiểu Đông rồi. Anh dường như rất quan tâm đến Mộc Miên, còn biết rõ sở thích của đối phương nữa.
- À… Trước kia… Anh ấy là khách hàng của chị, bây giờ là bạn bè bình thường thôi. - Cô ấp úng.
- Bạn bè sao? Chị, chị không thấy cách anh ấy quan tâm chị hả? Nhất là ánh mắt khi nhìn chị đó, nó rất dịu dàng luôn.
- Em… Trẻ con, em mà biết gì chứ.
Mộc Miên thẹn quá hoá giận, quay sang cốc yêu Diệu Hân một cái. Thật sự thì cũng như Diệu Hân nói, cô thấy anh ấy rất nhiệt tình với mình nhưng hiện tại vẫn chưa xác định được chuyện gì cả. Mộc Miên không rõ là mình có tình cảm riêng tư gì với Hiểu Đông không, hay là do anh có quá nhiều điểm giống với người ấy nên bản thân mới cảm thấy thân thuộc.
- Chị nói bình thường mà sao mặt lại đỏ như thế chứ? Thật sự là mắc cỡ rồi nè. - Diệu Hân bật cười trêu chọc.
- Ôi trời, con bé này. Không cho em nói linh tinh.
- Chị mắc cỡ thật rồi! Chị thật sự có vấn đề rồi đó. Haha…
- Diệu Hân! Có tin là chị xử đẹp em không hả?
- Haha… Em xin lỗi! Chị… Chị đừng cù lét nữa… Nhột quá! Nhột quá! Haha…