Chương 28: Cảm Xúc Đến Từ Hoài Niệm
Siết chặt bàn tay mềm mại, Hiểu Đông muốn mình càng lúc càng giữ chặt lấy Mộc Miên và có thể gần gũi với cô thêm một chút. Tuy đây chỉ là cái nắm tay đơn giản nhưng anh lại trân trọng từng giây phút đang dần dà trôi qua. Anh còn ước một thời gian không lâu nữa thì vẫn là cái nắm tay như vậy, Mộc Miên sẽ có thể an tâm đan những ngón tay thật chặt và cùng nhau đi đến tận chân trời gốc bể. Làm sao mà cô biết được bên trái lồng ngực, nơi có một quả tim hồng đang vì cô mà không ngừng thổn thức như thế nào. Không những là trái tim mà còn cả tâm trí, tất cả mọi thứ về Mộc Miên đều đã lấp đầy tất cả khoảng trống ở trong anh.
- Chỗ này đẹp quá! Cô ngồi xuống đây đi, tôi sẽ chụp cho cô một kiểu.
Hiểu Đông dìu Mộc Miên ngồi xuống chiếc ghế đá trước một vườn hoa tươi thắm. Lấy điện thoại và ngỏ ý muốn chụp cho Mộc Miên một kiểu ảnh.
Hai gò má nhanh chóng đỏ ửng lên như quả gấc. Mặc dù rất ngượng nhưng Mộc Miên vẫn ngồi ngay ngắn, trong tay thì ôm chặt chú chó con. Hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt. Đối với Mộc Miên là thế. Nó cứ như giúp cô sống lại ngày tháng thanh xuân của mình vậy. Được đi dạo vườn hoa xuân, được lưu lại kỷ niệm như thời niên thiếu. Và còn một điều nữa… Ngày đặc biệt, cũng vô tình gặp phải một người đặc biệt.
- Cô Mộc Miên, nhìn xem. Góc này ánh sáng rất tốt đấy.
Hiểu Đông mỉm cười dịu dàng khi nhìn bức ảnh vừa được lưu trong máy rồi đưa mắt nhìn Mộc Miên. Đẹp quá! Mộc Miên trong mắt anh cứ như một nàng công chúa kiêu kỳ bước ra từ trong tranh vậy. Có thể so với vài người khác thì cô không xinh đẹp hay lộng lẫy bằng, cô cũng không phải là người phụ nữ đẹp nhất nhưng trong mắt Hiểu Đông, cô chính là người vô cùng đặc biệt.
Ngồi xuống bên cạnh Mộc Miên. Hai người cứ thế trao đổi thông tin liên lạc trên mạng xã hội. Hiểu Đông lấy cớ gửi ảnh qua nên rất nhanh chóng đã có thể kết bạn với nhau qua facebook. Cách mà anh tiếp cận với Mộc Miên rất nhẹ nhàng, nó không hề thô lỗ hay sỗ sàng một chút nào cả.Cũng không khiến cô có một chút gì gọi là cảm giác phải trong tâm thế phòng bị đối phương.
- Anh Biện, cảm ơn anh đã đi cùng tôi. Suốt mười năm qua, đây có lẽ là một năm mới sum vầy nhất, tôi vừa có thể đón Tết ở quê hương và vừa có thêm một người bạn mới là anh nữa.
Bạn sao? Mộc Miên lại có thể nói ra từ “bạn” nhẹ nhàng như thế thì có lẽ mối quan hệ giữa cả hai đã tốt đẹp hơn một chút. Nếu như là mười năm trước thì anh sẽ ra sức chiếm hữu cô gái này, nhất định muốn có được cô bằng mọi cách. Nhưng bây giờ thì không như vậy. Anh trân trọng mọi thứ thuộc về cô, trân trọng quyết định và suy nghĩ của người con gái này dù cho nó có như thế nào đi chăng nữa. Hiểu Đông muốn mình có thể nhẹ nhàng ở bên cạnh nhau một cách bình thường, dung dị nhất. Không ồn ào, không hấp tấp. Chỉ cần đó là cô thì anh sẽ đợi, đợi bao lâu nữa cũng không hề hấn gì.
- Vậy thì sau này có tâm sự thì cô cứ tìm tôi. Chúng ta là bạn nên tôi luôn sẵn sàng lắng nghe cô bất cứ lúc nào.
- Nếu anh đã nói thế thì tôi sẽ làm phiền anh dài dài đó.
Cô bật cười, tay không ngừng nâng niu chú chó con trong lòng.
- À phải rồi, tôi giữ Tí Nị lâu quá, trả lại cho anh đây.
Thấy Mộc Miên đưa chú chó ra, Hiểu Đông không nhận lại mà chỉ vuốt ve lên đầu nó.
- Tôi thấy Tí Nị rất thích cô, cô có nghĩ cô và nó có duyên không?
Chợt nhớ ra vừa rồi khi gặp nhau ở cây ước nguyện thì Tí Nị dường như rất mừng rỡ.
- Phải ha! Lúc nãy anh biết không, nó chạy quanh dưới chân tôi, còn liên tục vẫy đuôi vui mừng nữa.
- Nếu đã có duyên như vậy thì tôi sẽ tặng nó cho cô. Trước đây Tí Nị không bám ai khác ngoài tôi, hôm nay nó bám lấy cô thì có lẽ nó thích cô lắm.
- Nhưng mà… Anh đang nuôi nó mà, nếu như tặng cho tôi thì…
Cô ấp úng hồi lâu. Dù bản thân rất thích động vật và Tí Nị là một chú chó ngoan nhưng cô không thể tùy tiện nhận nó được. Dẫu sao đây cũng là thú cưng của Hiểu Đông.
- Không sao đâu, tôi thấy nó rất quấn quýt với cô, xem ra nó đã tự chọn được một người chủ tốt.
- Vậy cảm ơn anh! Tôi sẽ chăm sóc cho Tí Nị thật tốt. Bất cứ lúc nào nhớ nó thì anh cứ liên lạc với tôi nha.
- Được rồi, không có gì đâu mà. Tôi biết có một quán ăn rất ngon ở gần đây, tôi mời cô bữa này được không?
Mộc Miên nhìn đồng hồ trong tay rồi gật đầu đồng ý. Hiện tại còn khá sớm nên cô cũng muốn đi đâu đó cho khuây khỏa đôi chút rồi hẳn về nhà. Thay vì đi một mình thì đi cùng người khác cũng đỡ cô đơn hơn. Có lẽ Hiểu Đông cũng cảm thấy cô đơn nên mới ở hoàn cảnh như hiện tại, nếu như anh ấy hạnh phúc trọn vẹn thì đã không một mình lang thang như thế này.
Hai người cùng nhau rời khỏi vườn hoa xuân. Thời gian càng trôi qua thì họ dường như càng hiểu về đối phương hơn một chút. Liệu rằng đây có phải là duyên số đã sắp đặt hay không? Giữa thế giới rộng lớn này vẫn có thể chạm mặt nhau ở nơi đất khách quê người. Giữa một thành phố nhộn nhịp vẫn có thể gặp lại nhau giữa biển người đông đúc. Không hấp tấp, không ồn ào, cách mà họ gặp gỡ cứ nhẹ nhàng từ tốn nhưng ấn tượng lại sâu đậm vô cùng.
Hiểu Đông mở cửa, ôn tồn nói:
- Cô vào xe đi, tôi sẽ đưa cô đến đó.
- Được!
Mộc Miên gật đầu rồi yên vị ở ghế phụ. Đây là lần thứ hai cô đi cùng xe với Hiểu Đông nhưng lần này lại là một chiếc xe khác, một dạng xe thể thao khá đắt đỏ. Đã quen biết một thời gian mà Mộc Miên chỉ biết gia thế của Hiểu Đông không hề tầm thường, qua cách ăn mặc, những món đồ được sử dụng, thậm chí là phương tiện đi lại cũng thể hiện rất rõ. Cả chuyện là ông chủ của Diamond, một trong mười công ty kim hoàn lớn nhất toàn quốc thì cũng hiểu được phần nào. Tuy rằng gia thế của Mộc Miên cũng không tầm thường nhưng so với Biện Hiểu Đông thì quả là nhà họ Trần không thể sánh được.
[Phập!]
Hiểu Đông ngồi vào ghế lái, tay vừa kéo dây an toàn còn mắt thì đã liếc nhìn qua ghế ngồi bên cạnh. Trông thấy Mộc Miên đang ôm lấy Tí Nị thì anh đã ngừng tay rồi nghiêng người chồm sang. Mộc Miên vừa đưa tay kéo dây an toàn nhưng Hiểu Đông đã nhanh hơn một nhịp, vậy nên thay vì nắm lấy dây thì cô lại vô tình nắm phải tay của anh. Ngước mắt nhìn lên, lúc này gương mặt của Hiểu Đông đang áp sát rất gần, khoảng cách còn chưa quá một gang tay. Mộc Miên lại có thể cảm nhận hơi thở ấm nóng đầy nam tính ấy rõ mồn một.
Hai người họ cứ thế mà bất động trước nhau một lúc. Đồng loạt ngượng ngùng đỏ ửng hai má, trong khi Mộc Miên quay mặt nhìn ra cửa kính thì Hiểu Đông lại ngồi ngay ngắn vào ghế của mình và hắng giọng:
- E hèm! Ừm… Xin lỗi! Tôi thấy cô ôm Tí Nị bất tiện nên…
- Không có gì đâu! Tôi hiểu ý của anh mà.
Mộc Miên mím môi, tay thì ôm chặt Tí Nị để che giấu đi sự căng thẳng đang dâng trào. Lần trước cũng trong tình huống này với Khánh Vỹ nhưng không hề có cảm xúc khác lạ như vậy. Thậm chí cô còn thấy cậu ta trẻ con khi cố ra vẻ ga lăng trước mặt mình, ấy vậy mà đối với Hiểu Đông lại khác, Mộc Miên chẳng hiểu làm sao mà bản thân lại rất khẩn trương mỗi khi đối diện, đã vậy còn không muốn phản kháng để đẩy anh ra xa. Cảm giác khi tiếp xúc với Hiểu Đông vừa thoải mái lại quá đỗi quen thuộc, nó quen thuộc đến mức Mộc Miên cứ ngỡ bản thân mình đang được sống lại từ quá khứ.
Chiếc xe từ từ lăn bánh hoà vào dòng đường tấp nập. Không khí bao phủ bên trong bất chợt trở nên gượng gạo và cứng nhắc. Mộc Miên không biết phải nói gì với anh lúc này, chỉ có thể cảm nhận được mặt của mình cứ nóng ran, hai má cũng đã ửng hồng ngượng nghịu. Còn Hiểu Đông cũng cảm thấy bản thân không biết phải mở lời ra sao. Anh chưa từng nghĩ sẽ có những khoảnh khắc được gần gũi với cô nhiều như vậy. Cũng như chưa từng yêu thích một ai như yêu thích cô cả. Đối với anh, Mộc Miên rất cuốn hút, từng cử chỉ, ánh mắt, từng nụ cười và tiếng nói dịu dàng càng lúc càng khắc sâu vào tâm trí khó có thể dứt ra. Cho là anh lụy tình cũng được, Hiểu Đông hoàn toàn không kềm chế được bản thân mà mỗi ngày mỗi thích cô nhiều hơn một chút.
Chẳng bao lâu chiếc xe sang trọng đã dừng lại trước một quán ăn bình dân gần trường cấp ba Quan Thanh. Chiếc xe vừa ngừng lại thì Mộc Miên đã đưa ánh mắt ngơ ngác nhìn người đàn ông ở bên cạnh mình. Tại sao lại là nơi đây? Tại sao ngay lúc này bên trái lồng ngực lại đau nhói lên như vậy? Cô không biết cảm xúc bây giờ là như thế nào nữa, chỉ là có một chút hoài niệm, có một chút xót xa. Vài hôm trước có ghé đến nhưng rõ ràng cô đã không đau lòng như hiện tại. Ấy vậy mà bây giờ đi cùng người đàn ông này lại khiến cảm xúc không khỏi trào dâng.
- Mộc Miên, cô không khỏe sao? Sắc mặt của cô có vẻ kém hơn lúc nãy rồi.
Hiểu Đông trông thấy ánh mắt chùng xuống và có chút ửng đỏ của Mộc Miên thì không khỏi bối rối. Vừa rồi cô vẫn còn bình thường mà, sao lúc này lại có ánh mắt bi thương như thế?
- Tôi không sao, chỉ là đi ngang Quan Thanh nên nhớ lại một vài kỷ niệm đẹp của thời đi học.
Cô lắc nhẹ đầu rồi mở cửa xuống xe.
- Vào trong thôi!
Đi ở phía sau, ánh mắt nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của Mộc Miên mà Hiểu Đông chợt dấy lên cảm giác đau lòng. Sau mười năm ghép tim thì đây là lần đầu tiên trái tim này có cảm xúc mãnh liệt đến như vậy. Suốt thời gian qua anh chưa từng có cảm xúc hay động lòng với ai. Nhưng với Mộc Miên thì chỉ vừa trông thấy cô lần đầu tiên là bản thân đã có thể nhớ được dáng vẻ hớt hải ấy.
- Anh muốn ngồi ở đâu? - Cô hỏi.
- Bên đó có được không?
Theo hướng tay của anh chính là chiếc bàn quen thuộc bên cạnh cửa sổ. Bất cứ khi nào đến đây cô đều ngồi ở chỗ đó, hiện tại cũng không ngoại lệ.
Hai người cùng ngồi xuống bàn, trong tay Mộc Miên vẫn còn ôm khư khư Tí Nị không có ý buông ra. Ngồi ở đối diện, Mộc Miên không thể nào rời mắt được khỏi người đàn ông ở trước mặt mình. Suốt mười năm qua, chỉ khi ở trước Hiểu Đông thì cô mới có cảm xúc khác lạ. Không rõ trong lòng mình ra sao nhưng ở anh mang một cảm giác rất quen thuộc đến mức không thể phân biệt được đâu là quá khứ và đâu là hiện tại nữa. Ngay lúc này cô có thể nhìn thấy được nụ cười dịu dàng ngày nào của Trọng Nam bên trong con người của Hiểu Đông. Rõ ràng hai người họ không hề giống nhau, cô còn không quen biết Hiểu Đông trước đó nhưng không thể phủ nhận trong những người đàn ông mà cô đã từng gặp qua thì Hiểu Đông lại có nhiều điểm tương đồng với Trọng Nam nhất. Hiện tại lại càng tàn nhẫn hơn như vậy. Trọng Nam cứ như đang sống lại… Sống lại một cách sống động nhất bên trong một người đàn ông hoàn toàn xa lạ với mình.
- Xin lỗi… Tôi vào nhà vệ sinh một lúc.
Mộc Miên đặt Tí Nị lên ghế rồi vội vã quay đi không để Hiểu Đông trả lời một câu nào. Vừa bước vào nhà vệ sinh thì cô đã đóng sầm cửa, thất thần tựa người vào vách tường lạnh lẽo.
- Đau quá!
Bàn tay đặt lên tim, Mộc Miên vô thức thốt ra như thế. Quả thật bây giờ cô rất khó chịu, cứ như có một bàn tay vô hình đang không ngừng dày vò trái tim nhỏ bé. Chẳng hiểu vì sao ngay lúc này cô lại nhớ đến Trọng Nam da diết. Sau lần đầu nhận được tin dữ thì đây có lẽ là cảm xúc mãnh liệt nhất từ khi anh ấy ra đi, nó cứ mãi thôi thúc cô phải làm gì đó vượt ngoài tầm kiểm soát của mình. Cô cô đơn, cô lạc lõng, cô hoàn toàn bơ vơ không một điểm tựa,… Cô muốn ôm lấy người đàn ông ấy, ôm anh như cách mình sà vào lồng ngực ấm áp của Trọng Nam năm xưa vậy.
- Mộc Miên! Mày điên rồi! Anh ta không phải Trọng Nam, không bao giờ là Trọng Nam…
Mộc Miên liên tục tát nước vào mặt để lấy lại bình tĩnh. Hai tay chống lên lavabo, cô nhìn gương mặt thất thần với đôi mắt đã chực trào nước mắt đang phản chiếu trong gương. Lại nữa rồi! Mười năm qua cô vẫn chưa hoàn toàn quên đi được Trọng Nam, ấy vậy mà còn xem người đàn ông khác là anh ấy nữa cơ chứ. Ấu trĩ! Thật là ấu trĩ!
Chỉnh trang lại phong thái. Hít một hơi lấy lại tinh thần rồi ra ngoài, Mộc Miên không muốn bất kể ai nhìn thấy dáng vẻ yếu mềm của mình cả. Đây là lần đầu tiên cô trở nên như thế này và chắc chắn nó cũng sẽ là lần cuối cùng, không bao giờ lặp lại một lần nào nữa.
- Cô không sao chứ? Từ khi đến đây thì trông cô lạ lắm.
Hiểu Đông lo lắng đưa khăn giấy cho Mộc Miên. Anh chưa hiểu được cô nghĩ gì và trải qua những đau buồn ra sao trong quá khứ nhưng trông thấy tình hình hiện tại thực sự làm lòng anh cảm thấy rất khó chịu. Hiểu Đông không muốn thấy Mộc Miên như vậy, chẳng phải do bản thân chán ghét phụ nữ yếu đuối mà là cứ tiếp diễn như thế thì anh không kềm chế được mà ôm chầm lấy cô để an ủi mất thôi.
Mộc Miên lắc đầu, cố nở một nụ cười tươi tắn.
- Không sao! Lâu lắm rồi mới quay về đây nên có cảm xúc một chút thôi.
- Cô không sao là tốt rồi.
Anh mỉm cười và đẩy thực đơn ra phía trước.
- Cô dùng gì?
- Tôi dễ ăn lắm, anh gọi sao cũng được.
Mộc Miên tiếp tục ôm Tí Nị vào lòng mình. Hiện tại không biết phải đối diện với anh ra sao nữa, cô sợ cảm xúc lại một lần nữa vỡ òa ra mất.
- Dì ơi! - Hiểu Đông gọi chủ quán.
- Ơi! Dì đến ngay.
Dì Tần vui vẻ đi đến bàn của họ. Do đây là quán gia đình bình dân nên chỉ có dì Tần và vài người thân phụ giúp mỗi dịp lễ lộc, hoàn toàn không thuê mướn nhân viên nào cả.
- Ơ? Mộc Miên, con cũng đến cùng Hiểu Đông à? Hai người biết nhau sao?
- Dạ, từng là đối tác còn bây giờ là bạn ạ. - Cô mỉm cười.
- À, vậy hai người ăn gì đây? Như cũ sao?
- Như cũ đi dì, của cô ấy không để cay. - Anh nói.
- Được, chờ một chút nhé. Dì sẽ làm ngay.
Mộc Miên nhìn dì Tần rồi nhìn Hiểu Đông. Đây là lần thứ ba hai người gặp nhau nhưng mọi thứ cứ như đã quen thuộc từ lúc nào. Khi đối mặt với anh cũng rất thoải mái, không hề gò bó hay có gì gọi là cứng nhắc cả.
- Không ngờ anh lại đến quán bình dân như thế này.
Nhìn một lượt quanh quán, Hiểu Đông chợt dừng ánh mắt ôn nhu lên gương mặt kiều diễm của người con gái ở đối diện, đồng thời cũng nở một nụ cười.
- Lúc trước thì không nhưng khoảng mười năm nay tôi rất thường xuyên đến đây, lần nào cũng ngồi ở bàn này. Tôi từng làm một ca ghép tim, sau khi tỉnh lại thì tôi nhận ra sở thích và cuộc sống của mình dần dần thay đổi hoàn toàn. Cả công việc liên quan đến kim hoàn cũng do sau khi ghép tim mà trở nên yêu thích rồi theo đuổi.
- Tôi cũng từng có người bạn rất yêu thích kim hoàn nhưng tiếc là anh ấy đã mất sau một vụ tai nạn vào mười năm trước. Chuyện này có lẽ anh cũng biết khi tôi đấu giá “Hoài bão” rồi. - Cô cười gượng.
- Tôi có thể đoán ra anh ấy quan trọng thế nào đối với cô. Mộc Miên, cái nên này đã thể hiện hết tính cách con người của cô rồi.
Xâu chuỗi lại từng sự việc thì anh mới hiểu ra phần nào về quá khứ của Mộc Miên. Đã qua mười năm mà vẫn còn nhớ đến người ấy thì có lẽ tình cảm trong lòng đã rất sâu đậm. Theo suy đoán của anh thì chỉ có người yêu mới sâu đậm đến như thế. Cô vẫn chưa đến ba mươi, mười năm trước cũng chỉ là một cô gái non trẻ mười mấy tuổi trải qua một cú sốc đầu đời, rồi ôm biết bao gai nhọn đau thương trong lòng thì dễ dàng gì có thể nói quên là quên được.
Cô mỉm cười tươi tắn để che đi bao nhiêu cảm xúc đang tồn tại mơi đáy mắt.
- Chưa gì đã bị anh nhìn thấu rồi.
- Lần nào gặp cô cũng với vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng người càng mạnh mẽ thì càng trải qua nhiều tổn thương. Cô không mạnh mẽ như vậy, đó chỉ là một vỏ bọc để che đậy bản thân thôi. Nếu như chúng ta đã là bạn thì sau này đối với tôi, cô đừng gắng gượng bản thân nữa. Tôi sẽ bảo vệ cho cô bất cứ lúc nào.
- Anh đừng nghiêm trọng như vậy chứ? Anh còn có nửa kia của mình nữa, tôi không dám trở thành mèo con làm nũng đâu.
Cô bật cười trêu chọc. Đến bây giờ vẫn chưa rõ anh ấy có phải là hoa đã có chủ chưa, thân thiết quá mức lại không may gây ra rắc rối.
- Tôi nói thật đấy! Không đùa đâu. Cô cứ yên tâm làm thỏ hay mèo nếu thấy thích, bên cạnh tôi không hề có phụ nữ, tuyệt nhiên sẽ không ai làm phiền đến cô.
- Được, sau này nhất định tôi sẽ chạy đến Diamond quấy phá công việc của anh.
Hai người trò chuyện vui vẻ khiến Mộc Miên thoáng chốc đã chìm đắm vào khoảng không thơ mộng vô vàn ấm áp của đêm Giao thừa. Ngoài Trọng Nam thì Hiểu Đông là người đàn ông thứ hai mà cô có thể thoải mái cười nói mà không cần suy nghĩ sâu xa hay tính toán gì cả. Bản thân từ lâu đã không dễ tin người nhưng bây giờ cô lại đặt một chút niềm tin vào anh và nuôi hi vọng anh sẽ không nói dối mình. Có phải đã đến lúc cô cần giải thoát cho bản thân không? Không phải sống dằn vặt với quá khứ và sẵn sàng mở cánh cửa tươi đẹp của tương lai thêm một lần nữa.
- Chỗ này đẹp quá! Cô ngồi xuống đây đi, tôi sẽ chụp cho cô một kiểu.
Hiểu Đông dìu Mộc Miên ngồi xuống chiếc ghế đá trước một vườn hoa tươi thắm. Lấy điện thoại và ngỏ ý muốn chụp cho Mộc Miên một kiểu ảnh.
Hai gò má nhanh chóng đỏ ửng lên như quả gấc. Mặc dù rất ngượng nhưng Mộc Miên vẫn ngồi ngay ngắn, trong tay thì ôm chặt chú chó con. Hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt. Đối với Mộc Miên là thế. Nó cứ như giúp cô sống lại ngày tháng thanh xuân của mình vậy. Được đi dạo vườn hoa xuân, được lưu lại kỷ niệm như thời niên thiếu. Và còn một điều nữa… Ngày đặc biệt, cũng vô tình gặp phải một người đặc biệt.
- Cô Mộc Miên, nhìn xem. Góc này ánh sáng rất tốt đấy.
Hiểu Đông mỉm cười dịu dàng khi nhìn bức ảnh vừa được lưu trong máy rồi đưa mắt nhìn Mộc Miên. Đẹp quá! Mộc Miên trong mắt anh cứ như một nàng công chúa kiêu kỳ bước ra từ trong tranh vậy. Có thể so với vài người khác thì cô không xinh đẹp hay lộng lẫy bằng, cô cũng không phải là người phụ nữ đẹp nhất nhưng trong mắt Hiểu Đông, cô chính là người vô cùng đặc biệt.
Ngồi xuống bên cạnh Mộc Miên. Hai người cứ thế trao đổi thông tin liên lạc trên mạng xã hội. Hiểu Đông lấy cớ gửi ảnh qua nên rất nhanh chóng đã có thể kết bạn với nhau qua facebook. Cách mà anh tiếp cận với Mộc Miên rất nhẹ nhàng, nó không hề thô lỗ hay sỗ sàng một chút nào cả.Cũng không khiến cô có một chút gì gọi là cảm giác phải trong tâm thế phòng bị đối phương.
- Anh Biện, cảm ơn anh đã đi cùng tôi. Suốt mười năm qua, đây có lẽ là một năm mới sum vầy nhất, tôi vừa có thể đón Tết ở quê hương và vừa có thêm một người bạn mới là anh nữa.
Bạn sao? Mộc Miên lại có thể nói ra từ “bạn” nhẹ nhàng như thế thì có lẽ mối quan hệ giữa cả hai đã tốt đẹp hơn một chút. Nếu như là mười năm trước thì anh sẽ ra sức chiếm hữu cô gái này, nhất định muốn có được cô bằng mọi cách. Nhưng bây giờ thì không như vậy. Anh trân trọng mọi thứ thuộc về cô, trân trọng quyết định và suy nghĩ của người con gái này dù cho nó có như thế nào đi chăng nữa. Hiểu Đông muốn mình có thể nhẹ nhàng ở bên cạnh nhau một cách bình thường, dung dị nhất. Không ồn ào, không hấp tấp. Chỉ cần đó là cô thì anh sẽ đợi, đợi bao lâu nữa cũng không hề hấn gì.
- Vậy thì sau này có tâm sự thì cô cứ tìm tôi. Chúng ta là bạn nên tôi luôn sẵn sàng lắng nghe cô bất cứ lúc nào.
- Nếu anh đã nói thế thì tôi sẽ làm phiền anh dài dài đó.
Cô bật cười, tay không ngừng nâng niu chú chó con trong lòng.
- À phải rồi, tôi giữ Tí Nị lâu quá, trả lại cho anh đây.
Thấy Mộc Miên đưa chú chó ra, Hiểu Đông không nhận lại mà chỉ vuốt ve lên đầu nó.
- Tôi thấy Tí Nị rất thích cô, cô có nghĩ cô và nó có duyên không?
Chợt nhớ ra vừa rồi khi gặp nhau ở cây ước nguyện thì Tí Nị dường như rất mừng rỡ.
- Phải ha! Lúc nãy anh biết không, nó chạy quanh dưới chân tôi, còn liên tục vẫy đuôi vui mừng nữa.
- Nếu đã có duyên như vậy thì tôi sẽ tặng nó cho cô. Trước đây Tí Nị không bám ai khác ngoài tôi, hôm nay nó bám lấy cô thì có lẽ nó thích cô lắm.
- Nhưng mà… Anh đang nuôi nó mà, nếu như tặng cho tôi thì…
Cô ấp úng hồi lâu. Dù bản thân rất thích động vật và Tí Nị là một chú chó ngoan nhưng cô không thể tùy tiện nhận nó được. Dẫu sao đây cũng là thú cưng của Hiểu Đông.
- Không sao đâu, tôi thấy nó rất quấn quýt với cô, xem ra nó đã tự chọn được một người chủ tốt.
- Vậy cảm ơn anh! Tôi sẽ chăm sóc cho Tí Nị thật tốt. Bất cứ lúc nào nhớ nó thì anh cứ liên lạc với tôi nha.
- Được rồi, không có gì đâu mà. Tôi biết có một quán ăn rất ngon ở gần đây, tôi mời cô bữa này được không?
Mộc Miên nhìn đồng hồ trong tay rồi gật đầu đồng ý. Hiện tại còn khá sớm nên cô cũng muốn đi đâu đó cho khuây khỏa đôi chút rồi hẳn về nhà. Thay vì đi một mình thì đi cùng người khác cũng đỡ cô đơn hơn. Có lẽ Hiểu Đông cũng cảm thấy cô đơn nên mới ở hoàn cảnh như hiện tại, nếu như anh ấy hạnh phúc trọn vẹn thì đã không một mình lang thang như thế này.
Hai người cùng nhau rời khỏi vườn hoa xuân. Thời gian càng trôi qua thì họ dường như càng hiểu về đối phương hơn một chút. Liệu rằng đây có phải là duyên số đã sắp đặt hay không? Giữa thế giới rộng lớn này vẫn có thể chạm mặt nhau ở nơi đất khách quê người. Giữa một thành phố nhộn nhịp vẫn có thể gặp lại nhau giữa biển người đông đúc. Không hấp tấp, không ồn ào, cách mà họ gặp gỡ cứ nhẹ nhàng từ tốn nhưng ấn tượng lại sâu đậm vô cùng.
Hiểu Đông mở cửa, ôn tồn nói:
- Cô vào xe đi, tôi sẽ đưa cô đến đó.
- Được!
Mộc Miên gật đầu rồi yên vị ở ghế phụ. Đây là lần thứ hai cô đi cùng xe với Hiểu Đông nhưng lần này lại là một chiếc xe khác, một dạng xe thể thao khá đắt đỏ. Đã quen biết một thời gian mà Mộc Miên chỉ biết gia thế của Hiểu Đông không hề tầm thường, qua cách ăn mặc, những món đồ được sử dụng, thậm chí là phương tiện đi lại cũng thể hiện rất rõ. Cả chuyện là ông chủ của Diamond, một trong mười công ty kim hoàn lớn nhất toàn quốc thì cũng hiểu được phần nào. Tuy rằng gia thế của Mộc Miên cũng không tầm thường nhưng so với Biện Hiểu Đông thì quả là nhà họ Trần không thể sánh được.
[Phập!]
Hiểu Đông ngồi vào ghế lái, tay vừa kéo dây an toàn còn mắt thì đã liếc nhìn qua ghế ngồi bên cạnh. Trông thấy Mộc Miên đang ôm lấy Tí Nị thì anh đã ngừng tay rồi nghiêng người chồm sang. Mộc Miên vừa đưa tay kéo dây an toàn nhưng Hiểu Đông đã nhanh hơn một nhịp, vậy nên thay vì nắm lấy dây thì cô lại vô tình nắm phải tay của anh. Ngước mắt nhìn lên, lúc này gương mặt của Hiểu Đông đang áp sát rất gần, khoảng cách còn chưa quá một gang tay. Mộc Miên lại có thể cảm nhận hơi thở ấm nóng đầy nam tính ấy rõ mồn một.
Hai người họ cứ thế mà bất động trước nhau một lúc. Đồng loạt ngượng ngùng đỏ ửng hai má, trong khi Mộc Miên quay mặt nhìn ra cửa kính thì Hiểu Đông lại ngồi ngay ngắn vào ghế của mình và hắng giọng:
- E hèm! Ừm… Xin lỗi! Tôi thấy cô ôm Tí Nị bất tiện nên…
- Không có gì đâu! Tôi hiểu ý của anh mà.
Mộc Miên mím môi, tay thì ôm chặt Tí Nị để che giấu đi sự căng thẳng đang dâng trào. Lần trước cũng trong tình huống này với Khánh Vỹ nhưng không hề có cảm xúc khác lạ như vậy. Thậm chí cô còn thấy cậu ta trẻ con khi cố ra vẻ ga lăng trước mặt mình, ấy vậy mà đối với Hiểu Đông lại khác, Mộc Miên chẳng hiểu làm sao mà bản thân lại rất khẩn trương mỗi khi đối diện, đã vậy còn không muốn phản kháng để đẩy anh ra xa. Cảm giác khi tiếp xúc với Hiểu Đông vừa thoải mái lại quá đỗi quen thuộc, nó quen thuộc đến mức Mộc Miên cứ ngỡ bản thân mình đang được sống lại từ quá khứ.
Chiếc xe từ từ lăn bánh hoà vào dòng đường tấp nập. Không khí bao phủ bên trong bất chợt trở nên gượng gạo và cứng nhắc. Mộc Miên không biết phải nói gì với anh lúc này, chỉ có thể cảm nhận được mặt của mình cứ nóng ran, hai má cũng đã ửng hồng ngượng nghịu. Còn Hiểu Đông cũng cảm thấy bản thân không biết phải mở lời ra sao. Anh chưa từng nghĩ sẽ có những khoảnh khắc được gần gũi với cô nhiều như vậy. Cũng như chưa từng yêu thích một ai như yêu thích cô cả. Đối với anh, Mộc Miên rất cuốn hút, từng cử chỉ, ánh mắt, từng nụ cười và tiếng nói dịu dàng càng lúc càng khắc sâu vào tâm trí khó có thể dứt ra. Cho là anh lụy tình cũng được, Hiểu Đông hoàn toàn không kềm chế được bản thân mà mỗi ngày mỗi thích cô nhiều hơn một chút.
Chẳng bao lâu chiếc xe sang trọng đã dừng lại trước một quán ăn bình dân gần trường cấp ba Quan Thanh. Chiếc xe vừa ngừng lại thì Mộc Miên đã đưa ánh mắt ngơ ngác nhìn người đàn ông ở bên cạnh mình. Tại sao lại là nơi đây? Tại sao ngay lúc này bên trái lồng ngực lại đau nhói lên như vậy? Cô không biết cảm xúc bây giờ là như thế nào nữa, chỉ là có một chút hoài niệm, có một chút xót xa. Vài hôm trước có ghé đến nhưng rõ ràng cô đã không đau lòng như hiện tại. Ấy vậy mà bây giờ đi cùng người đàn ông này lại khiến cảm xúc không khỏi trào dâng.
- Mộc Miên, cô không khỏe sao? Sắc mặt của cô có vẻ kém hơn lúc nãy rồi.
Hiểu Đông trông thấy ánh mắt chùng xuống và có chút ửng đỏ của Mộc Miên thì không khỏi bối rối. Vừa rồi cô vẫn còn bình thường mà, sao lúc này lại có ánh mắt bi thương như thế?
- Tôi không sao, chỉ là đi ngang Quan Thanh nên nhớ lại một vài kỷ niệm đẹp của thời đi học.
Cô lắc nhẹ đầu rồi mở cửa xuống xe.
- Vào trong thôi!
Đi ở phía sau, ánh mắt nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của Mộc Miên mà Hiểu Đông chợt dấy lên cảm giác đau lòng. Sau mười năm ghép tim thì đây là lần đầu tiên trái tim này có cảm xúc mãnh liệt đến như vậy. Suốt thời gian qua anh chưa từng có cảm xúc hay động lòng với ai. Nhưng với Mộc Miên thì chỉ vừa trông thấy cô lần đầu tiên là bản thân đã có thể nhớ được dáng vẻ hớt hải ấy.
- Anh muốn ngồi ở đâu? - Cô hỏi.
- Bên đó có được không?
Theo hướng tay của anh chính là chiếc bàn quen thuộc bên cạnh cửa sổ. Bất cứ khi nào đến đây cô đều ngồi ở chỗ đó, hiện tại cũng không ngoại lệ.
Hai người cùng ngồi xuống bàn, trong tay Mộc Miên vẫn còn ôm khư khư Tí Nị không có ý buông ra. Ngồi ở đối diện, Mộc Miên không thể nào rời mắt được khỏi người đàn ông ở trước mặt mình. Suốt mười năm qua, chỉ khi ở trước Hiểu Đông thì cô mới có cảm xúc khác lạ. Không rõ trong lòng mình ra sao nhưng ở anh mang một cảm giác rất quen thuộc đến mức không thể phân biệt được đâu là quá khứ và đâu là hiện tại nữa. Ngay lúc này cô có thể nhìn thấy được nụ cười dịu dàng ngày nào của Trọng Nam bên trong con người của Hiểu Đông. Rõ ràng hai người họ không hề giống nhau, cô còn không quen biết Hiểu Đông trước đó nhưng không thể phủ nhận trong những người đàn ông mà cô đã từng gặp qua thì Hiểu Đông lại có nhiều điểm tương đồng với Trọng Nam nhất. Hiện tại lại càng tàn nhẫn hơn như vậy. Trọng Nam cứ như đang sống lại… Sống lại một cách sống động nhất bên trong một người đàn ông hoàn toàn xa lạ với mình.
- Xin lỗi… Tôi vào nhà vệ sinh một lúc.
Mộc Miên đặt Tí Nị lên ghế rồi vội vã quay đi không để Hiểu Đông trả lời một câu nào. Vừa bước vào nhà vệ sinh thì cô đã đóng sầm cửa, thất thần tựa người vào vách tường lạnh lẽo.
- Đau quá!
Bàn tay đặt lên tim, Mộc Miên vô thức thốt ra như thế. Quả thật bây giờ cô rất khó chịu, cứ như có một bàn tay vô hình đang không ngừng dày vò trái tim nhỏ bé. Chẳng hiểu vì sao ngay lúc này cô lại nhớ đến Trọng Nam da diết. Sau lần đầu nhận được tin dữ thì đây có lẽ là cảm xúc mãnh liệt nhất từ khi anh ấy ra đi, nó cứ mãi thôi thúc cô phải làm gì đó vượt ngoài tầm kiểm soát của mình. Cô cô đơn, cô lạc lõng, cô hoàn toàn bơ vơ không một điểm tựa,… Cô muốn ôm lấy người đàn ông ấy, ôm anh như cách mình sà vào lồng ngực ấm áp của Trọng Nam năm xưa vậy.
- Mộc Miên! Mày điên rồi! Anh ta không phải Trọng Nam, không bao giờ là Trọng Nam…
Mộc Miên liên tục tát nước vào mặt để lấy lại bình tĩnh. Hai tay chống lên lavabo, cô nhìn gương mặt thất thần với đôi mắt đã chực trào nước mắt đang phản chiếu trong gương. Lại nữa rồi! Mười năm qua cô vẫn chưa hoàn toàn quên đi được Trọng Nam, ấy vậy mà còn xem người đàn ông khác là anh ấy nữa cơ chứ. Ấu trĩ! Thật là ấu trĩ!
Chỉnh trang lại phong thái. Hít một hơi lấy lại tinh thần rồi ra ngoài, Mộc Miên không muốn bất kể ai nhìn thấy dáng vẻ yếu mềm của mình cả. Đây là lần đầu tiên cô trở nên như thế này và chắc chắn nó cũng sẽ là lần cuối cùng, không bao giờ lặp lại một lần nào nữa.
- Cô không sao chứ? Từ khi đến đây thì trông cô lạ lắm.
Hiểu Đông lo lắng đưa khăn giấy cho Mộc Miên. Anh chưa hiểu được cô nghĩ gì và trải qua những đau buồn ra sao trong quá khứ nhưng trông thấy tình hình hiện tại thực sự làm lòng anh cảm thấy rất khó chịu. Hiểu Đông không muốn thấy Mộc Miên như vậy, chẳng phải do bản thân chán ghét phụ nữ yếu đuối mà là cứ tiếp diễn như thế thì anh không kềm chế được mà ôm chầm lấy cô để an ủi mất thôi.
Mộc Miên lắc đầu, cố nở một nụ cười tươi tắn.
- Không sao! Lâu lắm rồi mới quay về đây nên có cảm xúc một chút thôi.
- Cô không sao là tốt rồi.
Anh mỉm cười và đẩy thực đơn ra phía trước.
- Cô dùng gì?
- Tôi dễ ăn lắm, anh gọi sao cũng được.
Mộc Miên tiếp tục ôm Tí Nị vào lòng mình. Hiện tại không biết phải đối diện với anh ra sao nữa, cô sợ cảm xúc lại một lần nữa vỡ òa ra mất.
- Dì ơi! - Hiểu Đông gọi chủ quán.
- Ơi! Dì đến ngay.
Dì Tần vui vẻ đi đến bàn của họ. Do đây là quán gia đình bình dân nên chỉ có dì Tần và vài người thân phụ giúp mỗi dịp lễ lộc, hoàn toàn không thuê mướn nhân viên nào cả.
- Ơ? Mộc Miên, con cũng đến cùng Hiểu Đông à? Hai người biết nhau sao?
- Dạ, từng là đối tác còn bây giờ là bạn ạ. - Cô mỉm cười.
- À, vậy hai người ăn gì đây? Như cũ sao?
- Như cũ đi dì, của cô ấy không để cay. - Anh nói.
- Được, chờ một chút nhé. Dì sẽ làm ngay.
Mộc Miên nhìn dì Tần rồi nhìn Hiểu Đông. Đây là lần thứ ba hai người gặp nhau nhưng mọi thứ cứ như đã quen thuộc từ lúc nào. Khi đối mặt với anh cũng rất thoải mái, không hề gò bó hay có gì gọi là cứng nhắc cả.
- Không ngờ anh lại đến quán bình dân như thế này.
Nhìn một lượt quanh quán, Hiểu Đông chợt dừng ánh mắt ôn nhu lên gương mặt kiều diễm của người con gái ở đối diện, đồng thời cũng nở một nụ cười.
- Lúc trước thì không nhưng khoảng mười năm nay tôi rất thường xuyên đến đây, lần nào cũng ngồi ở bàn này. Tôi từng làm một ca ghép tim, sau khi tỉnh lại thì tôi nhận ra sở thích và cuộc sống của mình dần dần thay đổi hoàn toàn. Cả công việc liên quan đến kim hoàn cũng do sau khi ghép tim mà trở nên yêu thích rồi theo đuổi.
- Tôi cũng từng có người bạn rất yêu thích kim hoàn nhưng tiếc là anh ấy đã mất sau một vụ tai nạn vào mười năm trước. Chuyện này có lẽ anh cũng biết khi tôi đấu giá “Hoài bão” rồi. - Cô cười gượng.
- Tôi có thể đoán ra anh ấy quan trọng thế nào đối với cô. Mộc Miên, cái nên này đã thể hiện hết tính cách con người của cô rồi.
Xâu chuỗi lại từng sự việc thì anh mới hiểu ra phần nào về quá khứ của Mộc Miên. Đã qua mười năm mà vẫn còn nhớ đến người ấy thì có lẽ tình cảm trong lòng đã rất sâu đậm. Theo suy đoán của anh thì chỉ có người yêu mới sâu đậm đến như thế. Cô vẫn chưa đến ba mươi, mười năm trước cũng chỉ là một cô gái non trẻ mười mấy tuổi trải qua một cú sốc đầu đời, rồi ôm biết bao gai nhọn đau thương trong lòng thì dễ dàng gì có thể nói quên là quên được.
Cô mỉm cười tươi tắn để che đi bao nhiêu cảm xúc đang tồn tại mơi đáy mắt.
- Chưa gì đã bị anh nhìn thấu rồi.
- Lần nào gặp cô cũng với vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng người càng mạnh mẽ thì càng trải qua nhiều tổn thương. Cô không mạnh mẽ như vậy, đó chỉ là một vỏ bọc để che đậy bản thân thôi. Nếu như chúng ta đã là bạn thì sau này đối với tôi, cô đừng gắng gượng bản thân nữa. Tôi sẽ bảo vệ cho cô bất cứ lúc nào.
- Anh đừng nghiêm trọng như vậy chứ? Anh còn có nửa kia của mình nữa, tôi không dám trở thành mèo con làm nũng đâu.
Cô bật cười trêu chọc. Đến bây giờ vẫn chưa rõ anh ấy có phải là hoa đã có chủ chưa, thân thiết quá mức lại không may gây ra rắc rối.
- Tôi nói thật đấy! Không đùa đâu. Cô cứ yên tâm làm thỏ hay mèo nếu thấy thích, bên cạnh tôi không hề có phụ nữ, tuyệt nhiên sẽ không ai làm phiền đến cô.
- Được, sau này nhất định tôi sẽ chạy đến Diamond quấy phá công việc của anh.
Hai người trò chuyện vui vẻ khiến Mộc Miên thoáng chốc đã chìm đắm vào khoảng không thơ mộng vô vàn ấm áp của đêm Giao thừa. Ngoài Trọng Nam thì Hiểu Đông là người đàn ông thứ hai mà cô có thể thoải mái cười nói mà không cần suy nghĩ sâu xa hay tính toán gì cả. Bản thân từ lâu đã không dễ tin người nhưng bây giờ cô lại đặt một chút niềm tin vào anh và nuôi hi vọng anh sẽ không nói dối mình. Có phải đã đến lúc cô cần giải thoát cho bản thân không? Không phải sống dằn vặt với quá khứ và sẵn sàng mở cánh cửa tươi đẹp của tương lai thêm một lần nữa.