Chương 20: Tí Nị
Trôi qua thêm vài ngày, Mộc Miên luôn dành ra thời gian rảnh rỗi để giám sát tiến độ hoàn thành của Diệu Hân. Còn Hiểu Đông thì lại cho người mang bộ trang sức "Hoài bão" đến sảnh chính của công ty để trưng bày.
Tần Đinh cất tiếng hỏi:
- Sếp, bộ trang sức này nên đặt ở đâu đây?
Nhìn một lượt đại sảnh, Hiểu Đông nhướng một bên mày, chỉ tay về vị trí trước quầy lễ tân.
- Ở đó đi!
- Dạ!
Tần Đinh cho người di chuyển bộ trang sức trước quầy lễ tân trước sự bàn tán xôn xao của toàn thể nhân viên.
[Này! Bộ trang sức kia đẹp thật đấy!]
[Nghe nói sếp phải đấu giá rất cao để có được, quả là không hề tầm thường.]
[Tôi nghe nói rồi. Nhà thiết kế Almira đã mất ba năm để hoàn thiện đấy.]
[…]
Sau một lúc, bộ trang sức đã được trưng bày cách quầy lễ tân vài mét, bất kể ai đi vào sảnh chính cũng có thể dễ dàng trông thấy được.
Bước đến trước bộ trang sức được lồng kính cẩn trọng, bên dưới còn có tấm bảng bằng vàng khắc tên tác phẩm và nhà thiết kế, Hiểu Đông cong nhẹ khoé môi mỉm cười. Dẫu biết giá trị của nó rất lớn nhưng với ý nghĩa và thiết kế độc đáo, Hiểu Đông muốn nhân viên của mình quan sát, học hỏi thêm được những thứ mà bản thân còn thiếu sót ở bộ trang sức hoàn hảo này. Không những thế, nó còn có cái tên "Hoài bão", thể hiện ước mơ của con người đối với tương lai. Vậy nên trưng bày ở đây một phần cũng như động viên các thực tập sinh để họ càng phấn đấu, hoàn thiện giấc mơ lớn nhất đời mình.
[Bộ trang sức này là của Almira đó, vừa rồi cô ấy xuất hiện trước truyền thông trong đêm chung kết hoa hậu Quốc gia được xem là một trong những lần hiếm hoi. Thật sự vừa có tài mà lại còn có sắc.]
[Nghe anh nói tôi cũng muốn gặp cô ấy một lần, không biết dung mạo khi gặp trực tiếp sẽ ra sao ha.]
[Đâu dễ gặp được cô ấy. Hình như là định cư ở nước ngoài, có lẽ về đây tham dự sự kiện vài ngày thì lại đi sang nước khác tiếp. Thật sự thì đất làm việc của cô ấy không hề có giới hạn và được săn đón rất nhiều.]
[…]
Hiểu Đông liếc mắt nhìn sang nhân viên rồi cho tay thong dong vào túi đi về phòng làm việc. Hầu hết bọn họ đều biết đến Mộc Miên vậy xem ra danh tiếng của cô ở trong nước là không hề nhỏ, chỉ là không hoạt động nên không nổi trội thôi.
- Sếp! Tôi đã đón Tí Nị từ petshop về rồi. Những thứ đồ anh mua cũng được sắp xếp vào cốp.
Tần Đinh vào phòng, trên tay còn ôm một chú chó giống Phốc sóc. Quãng thời gian trước Hiểu Đông đã chính tay chọn lựa và mua nó. Sau khi được chăm sóc, tiêm phòng đầy đủ thì hôm nay mới có thể mang về.
- Sếp, tôi thấy bà Biện hình như không thích nuôi thú cưng. Anh mang nó về liệu có... - Tần Đinh ấp úng.
- Không sao, tôi đã nói với mẹ rồi, ít lâu nữa nó sẽ đi sau khi tìm được chủ nhân thật sự.
Cong nhẹ khoé môi, anh đưa ngón trỏ khều vào chân của nó trêu chọc vài cái.
- À, theo lời dặn của anh, người ở petshop đã cho nó làm quen với hương nước hoa này.
Tần Đinh đặt lọ nước hoa lên bàn.
- Sếp à, nếu tôi không lầm thì có vẻ đây là hương của nữ giới.
- Nhiều lời! Đưa cho tôi.
Ôm lấy chú chó từ Tần Đinh, Hiểu Đông cưng chiều xoa lên đầu vài cái rồi đi ra ngoài. Chủ nhân là nữ thì đương nhiên phải cho nó làm quen với hương nước hoa đó rồi. Vốn dĩ ngày vô tình va vào nhau ở quán bar thì anh đã nhìn thấy lọ nước hoa mà người con gái kia dùng nên mới buộc Tần Đinh phải tìm ra cho bằng được. Không những là làm quen mà phải cho nó thật sự nhận ra một cách nhanh nhạy nhất khi vừa bắt được mùi. Đại sự của anh sau này thành hay bại đều phải nhờ vào nó cả.
Điều khiển xe vào bên trong sân nhà họ Biện. Từ đầu đến cuối Hiểu Đông đều ôm lấy nó trong lòng, nâng niu trân quý như là giữ bảo vật trong tay vậy. Không ngờ giống này vô cùng dễ thương, không những vậy mà còn rất biết nịnh nọt nữa chứ.
[Phập!]
- Cậu hai mới về!
Người giúp việc vừa gặp đã chào, Hiểu Đông không nói gì, chỉ gật đầu đáp lại. Đi vòng ra phía sau lấy những chiếc túi mà Tần Đinh đã chuẩn bị sẵn trong cốp, cứ thế đi vào trong nhà.
- Đây là loại vải gấm mà con đã chọn rất lâu mới tìm được hoạ tiết vừa ý. Sắp đến Tết, bác dùng nó may áo dài hẳn là đẹp lắm.
Mỹ Vy lấy cho bà Biện xem khúc vải màu xanh dương với hoạ tiết độc đáo được in 3D, còn có thể ánh kim mỗi khi được bắt sáng trông rất đẹp mắt.
Bà Biện vui vẻ, liên tục gật đầu hài lòng xem khúc vải trong tay. Đây cũng là màu sắc mà bà yêu thích nhất. Màu này không quá nổi bật, lại còn rất phù hợp với tuổi tác của bà hiện tại.
- Con có lòng quá rồi, khúc vải này thật sự rất đẹp.
Mỹ Vy mỉm cười tít cả mắt.
- Bác thích là con vui rồi ạ, những thứ này có là gì đâu. Bao năm qua con cũng rất biết ơn hai bác và anh Đông đã chiếu cố.
- Đứa trẻ ngoan, sau này có thời gian rảnh thì cứ đến đây với bác, nếu con có bị thằng Đông ức hiếp chuyện thì thì cũng nên mạnh dạn nói ra, bác sẽ đứng ra làm chủ cho con. Có biết chưa?
- Anh ấy rất tốt với con, không có chuyện bị ức hiếp đâu ạ.
Cô ngại ngùng mỉm cười, ánh mắt cũng long lanh đến lạ. Với kinh nghiệm ở đời bao năm của mình thì chỉ nhìn qua là bà Biện cũng biết rõ Mỹ Vy đối với con trai của mình không phải tình cảm anh em bình thường. Cô là một cô gái tốt, gia đình cũng có địa vị xã hội nhất định, còn được ăn học, giáo dục đàng hoàng nên bà đã ưng ý từ lâu. Nếu như cả hai có tiến triển thì nhà họ Biện về hậu vận đúng là quá viên mãn.
Hai người đang trò chuyện cùng nhau thì Hiểu Đông đã về đến nhà. Vừa vào phòng khách, thấy mẹ mình cùng Mỹ Vy ngồi ở sofa thì anh đã đi đến.
- Mẹ!
Anh nhìn bà xong thì đưa mắt nhìn Mỹ Vy.
- Lâu lắm rồi mới thấy em đến nhà anh đấy.
- Anh cũng biết dạo này em phải lo đồ án tốt nghiệp mà, đã năm cuối rồi đó.
Vừa nói xong, trông thấy trên tay anh ôm một chú chó thì cô đã tinh nghịch chạy đến trước mặt. Ánh mắt nhìn nó không giấu được những nét yêu thích. Thấy ở cổ có treo bảng tên, Mỹ Vy đưa tay cầm xem và thích thú thốt lên:
- Oa! Tên là Tí Nị sao? Trông nó dễ thương quá!
Cô ngước mắt nhìn anh.
- Anh bận rộn như vậy thì nuôi được không? Hay là gửi chỗ em đi, em giúp anh nuôi nó.
- Anh tự nuôi được rồi. Nếu em thích thì anh sẽ tặng cho em một con khác giống như vậy. Được không?
- Tại sao chứ? Trông nó ngoan như vậy, em thấy thích nó thôi.
Mỹ Vy mím môi, cả gương mặt trở nên buồn bã tiếc nuối. Thấy vậy thì bà Biện nói:
- Nếu Mỹ Vy đã thích thì con cho đi, ngày mai đi mua con khác là được chứ gì.
- Con đã nói với mẹ rồi mà, con chỉ nuôi nó một thời gian chứ không phải là chủ.
Nói với bà rồi thì anh quay sang Mỹ Vy.
- Vài hôm nữa anh sẽ tặng con khác cho em. Vậy nha!
Hiểu Đông hưng phấn ôm chặt Tí Nị đi về phòng mặc cho mẹ mình ở phía sau í ới.
- Đông! Đông... Cái thằng này!
Có vẻ như nhận ra điều gì đó, Mỹ Vy lặng lẽ đứng nhìn theo bóng lưng của anh. Không đúng! Bình thường thì anh sẽ mang cho cô ngay mà không cần nghĩ ngợi, nhưng bây giờ lại từ chối như vậy thì đúng là lạ lùng. Không hề giống anh của ngày thường một chút nào cả. Đó là quà tặng sao? Bà Biện đồng ý cho thì là đồ ở nhà, vậy mà anh nói mình không phải là chủ. Chuyện này là sao chứ?
Hiểu Đông vào phòng ngủ và soạn cho Tí Nị một góc phòng để làm chỗ ngủ. Tuy là mua nhiều đồ dùng và thức ăn đầy đủ nhưng là lần đầu nuôi chó nên đối với anh thì vẫn còn vụng về nhiều thứ, với lại Tí Nị chỉ vài tháng tuổi nên việc chăm sóc cũng không thể qua loa.
Vốn thuộc loại nhỏ nhắn nên mỗi lần Hiểu Đông đi đến đâu là nó cứ như cục bông bé tí lí nhí chạy theo chân trông đáng yêu không chịu được. Không những lanh lợi mà còn đặc biệt quấn chủ nữa, chọn nó làm cầu nối thì không thể sai chỗ nào.
- Này! Đại sự sau này của cha nhờ hết vào con đấy.
Bế Tí Nị lên, Hiểu Đông dùng ngón trỏ khều vào mũi của nó vài cái, môi không nhìn được mà mỉm cười dịu dàng. Chỉ cần nghĩ đến ngày có thể cùng người con gái ấy bước trên một con đường đầy nắng ấm thì trong lòng anh đã dâng lên đầy rẫy sự ngọt ngào biết bao.
Tần Đinh cất tiếng hỏi:
- Sếp, bộ trang sức này nên đặt ở đâu đây?
Nhìn một lượt đại sảnh, Hiểu Đông nhướng một bên mày, chỉ tay về vị trí trước quầy lễ tân.
- Ở đó đi!
- Dạ!
Tần Đinh cho người di chuyển bộ trang sức trước quầy lễ tân trước sự bàn tán xôn xao của toàn thể nhân viên.
[Này! Bộ trang sức kia đẹp thật đấy!]
[Nghe nói sếp phải đấu giá rất cao để có được, quả là không hề tầm thường.]
[Tôi nghe nói rồi. Nhà thiết kế Almira đã mất ba năm để hoàn thiện đấy.]
[…]
Sau một lúc, bộ trang sức đã được trưng bày cách quầy lễ tân vài mét, bất kể ai đi vào sảnh chính cũng có thể dễ dàng trông thấy được.
Bước đến trước bộ trang sức được lồng kính cẩn trọng, bên dưới còn có tấm bảng bằng vàng khắc tên tác phẩm và nhà thiết kế, Hiểu Đông cong nhẹ khoé môi mỉm cười. Dẫu biết giá trị của nó rất lớn nhưng với ý nghĩa và thiết kế độc đáo, Hiểu Đông muốn nhân viên của mình quan sát, học hỏi thêm được những thứ mà bản thân còn thiếu sót ở bộ trang sức hoàn hảo này. Không những thế, nó còn có cái tên "Hoài bão", thể hiện ước mơ của con người đối với tương lai. Vậy nên trưng bày ở đây một phần cũng như động viên các thực tập sinh để họ càng phấn đấu, hoàn thiện giấc mơ lớn nhất đời mình.
[Bộ trang sức này là của Almira đó, vừa rồi cô ấy xuất hiện trước truyền thông trong đêm chung kết hoa hậu Quốc gia được xem là một trong những lần hiếm hoi. Thật sự vừa có tài mà lại còn có sắc.]
[Nghe anh nói tôi cũng muốn gặp cô ấy một lần, không biết dung mạo khi gặp trực tiếp sẽ ra sao ha.]
[Đâu dễ gặp được cô ấy. Hình như là định cư ở nước ngoài, có lẽ về đây tham dự sự kiện vài ngày thì lại đi sang nước khác tiếp. Thật sự thì đất làm việc của cô ấy không hề có giới hạn và được săn đón rất nhiều.]
[…]
Hiểu Đông liếc mắt nhìn sang nhân viên rồi cho tay thong dong vào túi đi về phòng làm việc. Hầu hết bọn họ đều biết đến Mộc Miên vậy xem ra danh tiếng của cô ở trong nước là không hề nhỏ, chỉ là không hoạt động nên không nổi trội thôi.
- Sếp! Tôi đã đón Tí Nị từ petshop về rồi. Những thứ đồ anh mua cũng được sắp xếp vào cốp.
Tần Đinh vào phòng, trên tay còn ôm một chú chó giống Phốc sóc. Quãng thời gian trước Hiểu Đông đã chính tay chọn lựa và mua nó. Sau khi được chăm sóc, tiêm phòng đầy đủ thì hôm nay mới có thể mang về.
- Sếp, tôi thấy bà Biện hình như không thích nuôi thú cưng. Anh mang nó về liệu có... - Tần Đinh ấp úng.
- Không sao, tôi đã nói với mẹ rồi, ít lâu nữa nó sẽ đi sau khi tìm được chủ nhân thật sự.
Cong nhẹ khoé môi, anh đưa ngón trỏ khều vào chân của nó trêu chọc vài cái.
- À, theo lời dặn của anh, người ở petshop đã cho nó làm quen với hương nước hoa này.
Tần Đinh đặt lọ nước hoa lên bàn.
- Sếp à, nếu tôi không lầm thì có vẻ đây là hương của nữ giới.
- Nhiều lời! Đưa cho tôi.
Ôm lấy chú chó từ Tần Đinh, Hiểu Đông cưng chiều xoa lên đầu vài cái rồi đi ra ngoài. Chủ nhân là nữ thì đương nhiên phải cho nó làm quen với hương nước hoa đó rồi. Vốn dĩ ngày vô tình va vào nhau ở quán bar thì anh đã nhìn thấy lọ nước hoa mà người con gái kia dùng nên mới buộc Tần Đinh phải tìm ra cho bằng được. Không những là làm quen mà phải cho nó thật sự nhận ra một cách nhanh nhạy nhất khi vừa bắt được mùi. Đại sự của anh sau này thành hay bại đều phải nhờ vào nó cả.
Điều khiển xe vào bên trong sân nhà họ Biện. Từ đầu đến cuối Hiểu Đông đều ôm lấy nó trong lòng, nâng niu trân quý như là giữ bảo vật trong tay vậy. Không ngờ giống này vô cùng dễ thương, không những vậy mà còn rất biết nịnh nọt nữa chứ.
[Phập!]
- Cậu hai mới về!
Người giúp việc vừa gặp đã chào, Hiểu Đông không nói gì, chỉ gật đầu đáp lại. Đi vòng ra phía sau lấy những chiếc túi mà Tần Đinh đã chuẩn bị sẵn trong cốp, cứ thế đi vào trong nhà.
- Đây là loại vải gấm mà con đã chọn rất lâu mới tìm được hoạ tiết vừa ý. Sắp đến Tết, bác dùng nó may áo dài hẳn là đẹp lắm.
Mỹ Vy lấy cho bà Biện xem khúc vải màu xanh dương với hoạ tiết độc đáo được in 3D, còn có thể ánh kim mỗi khi được bắt sáng trông rất đẹp mắt.
Bà Biện vui vẻ, liên tục gật đầu hài lòng xem khúc vải trong tay. Đây cũng là màu sắc mà bà yêu thích nhất. Màu này không quá nổi bật, lại còn rất phù hợp với tuổi tác của bà hiện tại.
- Con có lòng quá rồi, khúc vải này thật sự rất đẹp.
Mỹ Vy mỉm cười tít cả mắt.
- Bác thích là con vui rồi ạ, những thứ này có là gì đâu. Bao năm qua con cũng rất biết ơn hai bác và anh Đông đã chiếu cố.
- Đứa trẻ ngoan, sau này có thời gian rảnh thì cứ đến đây với bác, nếu con có bị thằng Đông ức hiếp chuyện thì thì cũng nên mạnh dạn nói ra, bác sẽ đứng ra làm chủ cho con. Có biết chưa?
- Anh ấy rất tốt với con, không có chuyện bị ức hiếp đâu ạ.
Cô ngại ngùng mỉm cười, ánh mắt cũng long lanh đến lạ. Với kinh nghiệm ở đời bao năm của mình thì chỉ nhìn qua là bà Biện cũng biết rõ Mỹ Vy đối với con trai của mình không phải tình cảm anh em bình thường. Cô là một cô gái tốt, gia đình cũng có địa vị xã hội nhất định, còn được ăn học, giáo dục đàng hoàng nên bà đã ưng ý từ lâu. Nếu như cả hai có tiến triển thì nhà họ Biện về hậu vận đúng là quá viên mãn.
Hai người đang trò chuyện cùng nhau thì Hiểu Đông đã về đến nhà. Vừa vào phòng khách, thấy mẹ mình cùng Mỹ Vy ngồi ở sofa thì anh đã đi đến.
- Mẹ!
Anh nhìn bà xong thì đưa mắt nhìn Mỹ Vy.
- Lâu lắm rồi mới thấy em đến nhà anh đấy.
- Anh cũng biết dạo này em phải lo đồ án tốt nghiệp mà, đã năm cuối rồi đó.
Vừa nói xong, trông thấy trên tay anh ôm một chú chó thì cô đã tinh nghịch chạy đến trước mặt. Ánh mắt nhìn nó không giấu được những nét yêu thích. Thấy ở cổ có treo bảng tên, Mỹ Vy đưa tay cầm xem và thích thú thốt lên:
- Oa! Tên là Tí Nị sao? Trông nó dễ thương quá!
Cô ngước mắt nhìn anh.
- Anh bận rộn như vậy thì nuôi được không? Hay là gửi chỗ em đi, em giúp anh nuôi nó.
- Anh tự nuôi được rồi. Nếu em thích thì anh sẽ tặng cho em một con khác giống như vậy. Được không?
- Tại sao chứ? Trông nó ngoan như vậy, em thấy thích nó thôi.
Mỹ Vy mím môi, cả gương mặt trở nên buồn bã tiếc nuối. Thấy vậy thì bà Biện nói:
- Nếu Mỹ Vy đã thích thì con cho đi, ngày mai đi mua con khác là được chứ gì.
- Con đã nói với mẹ rồi mà, con chỉ nuôi nó một thời gian chứ không phải là chủ.
Nói với bà rồi thì anh quay sang Mỹ Vy.
- Vài hôm nữa anh sẽ tặng con khác cho em. Vậy nha!
Hiểu Đông hưng phấn ôm chặt Tí Nị đi về phòng mặc cho mẹ mình ở phía sau í ới.
- Đông! Đông... Cái thằng này!
Có vẻ như nhận ra điều gì đó, Mỹ Vy lặng lẽ đứng nhìn theo bóng lưng của anh. Không đúng! Bình thường thì anh sẽ mang cho cô ngay mà không cần nghĩ ngợi, nhưng bây giờ lại từ chối như vậy thì đúng là lạ lùng. Không hề giống anh của ngày thường một chút nào cả. Đó là quà tặng sao? Bà Biện đồng ý cho thì là đồ ở nhà, vậy mà anh nói mình không phải là chủ. Chuyện này là sao chứ?
Hiểu Đông vào phòng ngủ và soạn cho Tí Nị một góc phòng để làm chỗ ngủ. Tuy là mua nhiều đồ dùng và thức ăn đầy đủ nhưng là lần đầu nuôi chó nên đối với anh thì vẫn còn vụng về nhiều thứ, với lại Tí Nị chỉ vài tháng tuổi nên việc chăm sóc cũng không thể qua loa.
Vốn thuộc loại nhỏ nhắn nên mỗi lần Hiểu Đông đi đến đâu là nó cứ như cục bông bé tí lí nhí chạy theo chân trông đáng yêu không chịu được. Không những lanh lợi mà còn đặc biệt quấn chủ nữa, chọn nó làm cầu nối thì không thể sai chỗ nào.
- Này! Đại sự sau này của cha nhờ hết vào con đấy.
Bế Tí Nị lên, Hiểu Đông dùng ngón trỏ khều vào mũi của nó vài cái, môi không nhìn được mà mỉm cười dịu dàng. Chỉ cần nghĩ đến ngày có thể cùng người con gái ấy bước trên một con đường đầy nắng ấm thì trong lòng anh đã dâng lên đầy rẫy sự ngọt ngào biết bao.