Chương 32: (H+)
Phan Đăng Hải bắt đầu từ đôi tai mẫn cảm của tôi. Anh ta đã thành công làm cơ thể tôi nóng lên. Đôi môi mơn man gặm cắn vành tai, tôi khẽ rùng mình. Tôi đang úp lưng vào ngực Hải, cảm giác ngại ngùng khiến tôi không quay lại nhìn người đàn ông “của mình”.
Hải không chịu để tôi quay lưng, cả người anh ta vùng lên quỳ hai gối hai bên cơ thể tôi, hai bàn tay chống xuống đệm. Chỉ vài giây sau, khuôn mặt tuấn tú cúi xuống, đôi môi Hải chạm đến môi tôi bắt đầu hôn. Nụ hôn dần cuồng nhiệt như chiếm lấy từng hơi thở, chiếc lưỡi ram ráp khuấy đảo trong miệng tôi.
Nhịp tim của tôi tăng dần theo sức nóng từ nụ hôn, cơ thể cũng nóng ran lên. Bàn tay Hải không ngừng xoa nắn nơi vun đầy trên ngực, tay kia đỡ lấy eo tôi, trượt xuống mông nắn bóp rồi tìm đến đám cỏ giữa hai chân. Đầu óc tôi quay cuồng theo những kích thích liên tiếp, nhất thời cảm thấy mờ mịt trống rỗng.
Chân Hải dần tách chân tôi sang hai bên, cơ thể rắn chắc của anh ta xen vào giữa. Đôi môi ướt át dần di chuyển xuống cổ, mỗi nơi đi qua đều nhấn nhá khiến da thịt trắng trẻo ửng đỏ như được đánh dấu chủ quyền. Khi tiến đến nụ hoa sớm bị mơn trớn đến run rẩy, đôi môi Hải phủ xuống, chính thức hôn lên. Giây phút ấy cơ thể tôi như có điện giật, cảm giác tê dại choáng váng không sao diễn tả, chỉ có thể cảm nhận nơi tư mật bên dưới ẩm ướt đến mức làm tôi thêm đỏ mặt. Bàn tay kia chẳng để yên cho bên ngực còn lại, không ngừng dùng lực nhẹ nhàng xoa nắn. Phía dưới cảm thấy có sự tiếp xúc da thịt khác lạ, một cảm giác tê dại lần đầu tiên cảm nhận, tôi trấn an bản thân, hít một hơi nhắm chặt mắt. Vật đàn ông hùng dũng như không chờ đợi được thêm, chỉ chạm đến nơi ẩm ướt làm quen vài giây, sau đó một lực trực tiếp tiến vào. Tôi sững sờ trước cú thúc bất ngờ, cảm giác đau đến tái mặt, mở mắt trừng trừng nhìn Hải, răng cắn chặt môi nén tiếng kêu, hai tay bấu chặt eo Hải đến mức cảm tưởng như cắm cả móng tay vào da thịt anh ta.
– Thả lỏng ra… sẽ không đau nữa…
Những giọt mồ hôi trên vầng trán thanh nhã rơi xuống bụng, Phan Đăng Hải trấn an tôi bằng âm giọng khàn đặc.
– Hay… thôi… anh ra đi! Tôi đau lắm…
Tôi nhăn nhó mặt mũi, lí nhí van xin, cảm thấy không sao chịu nổi. Vật đó của anh ta đứng im không nhúc nhích nhưng như thế cũng đủ khiến tôi cảm thấy khó chịu vô cùng.
Hải không nghe tôi, anh ta cúi xuống hôn lên nụ hoa trên ngực, chiếc lưỡi ướt đảo qua đảo lại. Vài giây sau tôi cảm thấy khoái cảm, phía dưới cự vật nhẹ nhàng tiến, cơ thể tôi dễ dàng chấp nhận hơn một chút, nhíu mày chịu đựng thêm, mồ hôi túa ra lấm tấm trên trán. Tôi đã nghe đến lần đầu tiên rất đau, chỉ không ngờ lại có thứ đau đến tối tăm mặt mũi thế này. Cứ vậy một hồi, vật đàn ông di chuyển sâu hơn một chút rồi lại lui về một chút, cảm giác trong tôi từ đau đớn biến thành khoái cảm mạnh mẽ khiến tôi choáng ngợp. Tình dục thực sự… là thế này sao? Tôi không biết nữa, chỉ biết cơ thể tôi, tâm trí tôi dập dềnh như làn sóng theo chuyển động của người đàn ông bên trên, cảm nhận đê mê mất lý trí đến mức tôi muốn khóc nấc lên. Nơi tiếp xúc gắn kết thân mật vô cùng ám muội nhưng lại đem đến cảm giác gần gũi nhất với người đàn ông này không cách nào sánh được.
Tôi và Phan Đăng Hải đã chính thức là vợ chồng, không chỉ trên tờ giấy vô tri mà chính thức là sự gắn bó xác thịt sâu đậm nhất. Người đàn ông này không một lời tỏ tình, trực tiếp tiến đến hôn nhân, đem sự gắn bó xác thịt kết nối với tôi, khiến tôi chẳng thể chối từ chỉ có thể tiếp nhận.
Không biết bao lâu Phan Đăng Hải ra vào trong cơ thể tôi, chỉ biết cả tôi và anh ta đều mồ hôi mướt mát. Bầu không khí đặc quánh dục tình còn người trong cuộc đầu óc quay cuồng trong cơn kích tình. Cơ thể trắng hồng ửng đỏ dưới thân đàn ông mạnh mẽ, không ngừng rung động theo những cú thúc liên tiếp gần như không thể chịu đựng thêm, chỉ mong dừng lại. Tôi cất tiếng đứt quãng:
– Dừng… dừng lại đi… anh Hải… Tôi không chịu… nổi nữa… Chỗ đó… cũng sưng lên rồi…
Phan Đăng Hải mắt tối sẫm gật đầu, vật đó của anh ta tiến lùi nhanh một hồi rồi ngưng lại. Cơ thể Hải khựng lại, gân trán nổi lên, toàn thân như lạnh toát đi. Cảm giác có dòng nước ấm nóng chạy vào cơ thể, tôi chợt hiểu vấn đề. Anh ta không dùng bao, rõ ràng không chịu nghĩ cho tôi. Còn tôi, tôi đã quá ngốc nghếch để không đề nghị anh ta làm việc đó.
Hải ôm lấy tôi, kéo tôi nằm ngang đối mặt với anh ta, vật đó của anh ta vẫn còn nằm trong cơ thể tôi. Tôi hơi giận, vuốt mấy giọt mồ hôi còn đọng trên trán Hải nói:
– Chốc nữa tôi mua thuốc khẩn cấp… lần sau… anh dùng bao được không?
– Không được uống thuốc. Tôi cũng sẽ không dùng gì hết.
Hải nhàn nhạt đáp, đưa tay vuốt ve bầu ngực như to hơn khi nằm nghiêng, hai mắt mê đi ngắm nghía. Tôi lập tức nói rõ quan điểm:
– Anh… muốn có con sao? Tôi chưa muốn! Cuộc hôn nhân này… còn quá sớm để có một đứa trẻ.
– Tôi kết hôn là để sinh con.
Tôi cứng cả người, không ngờ Phan Đăng Hải lại nói ra điều này. Bất giác tôi nhìn trân trân vào hàng mi rủ xuống của Hải. Tôi phải nghĩ sao đây? Nếu tôi biết ý định ban đầu này của anh ta thì sao, liệu tôi có đồng ý hay không?
– Tại sao… ngay từ đầu anh không nói rõ với tôi?
Tôi ấm ức cắn môi, cảm thấy như mình bị lừa liền đẩy anh ta ra, quay lưng lại. Phan Đăng Hải thở nhè nhẹ bên tai tôi, kéo eo tôi sát lại. Vật đàn ông từ lúc nào đã thức tỉnh chọc vào mông tôi, không kiêng dè khẽ nhấc hai chân tôi lên. Tôi không chịu liền lắc người. Bàn tay gọng kìm giữ chặt eo tôi không cho phép chạy trốn, một lực đẩy vào từ phía sau, bắt đầu ra vào nhịp nhàng. Âm giọng Hải thì thào bên tai tôi:
– Tại sao phải nói, kết hôn thì sinh con là điều đương nhiên. Tôi đâu nói kết hôn có thời hạn với cô. Cô đọc lại giấy chứng nhận kết hôn đi. Là vĩnh viễn.
– Nhưng… anh đâu có yêu tôi?
Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài. Hải muốn trói buộc đời tôi vào một cuộc hôn nhân không thể biết kết quả, ép buộc tôi sinh con cho anh ta. Có tiếng cười nhè nhẹ, Hải tiếp lời:
– Không phải… tôi đang yêu cô sao?
Tôi nóng ran mặt mũi. Cơ thể chìm trong khoái cảm sẵn sàng nghênh đón khiến tôi bất lực, chịu để Hải không ngừng ra vào dù nơi ấy vẫn đang đau.
– Không… đây không phải là tình yêu! Chỉ đơn thuần là tình dục thôi.
– Là gì cũng được.
Bàn tay Hải nắn bóp hai bên ngực tôi, nụ hôn anh ta rải lên vai lên gáy tôi như có lửa. Một hồi lâu dòng nước ấm nóng lại tiến sâu vào cơ thể. Lần đầu tiên làm vợ anh ta, bị anh ta xâm nhập hai lần tôi không chịu nổi, mơ màng thiếp đi. Nỗi mệt mỏi cuốn tôi vào giấc ngủ. Khi tôi tỉnh lại, hạ thân đau nhức ê ẩm lúc này đã được lau sạch. Tôi thở nhẹ một hơi quay sang. Bên cạnh tôi, Phan Đăng Hải nằm nghiêng, hai mắt nhắm nghiền thở đều đều, hai tay đặt song song lên gối. Đôi mày rậm giãn ra, nhìn anh ta lúc này ngoan ngoãn như một đứa trẻ. Trái ngược lúc tỉnh táo anh ta thường tỏ vẻ xa cách, thậm chí hơi khó chịu khiến người khác khó có thể đến gần.
Tôi đã nghĩ quá đơn giản về việc kết hôn với Phan Đăng Hải. Anh ta muốn có con nên mới hành động nhanh gọn như vậy. Những đứa con là đặc biệt cần thiết trong việc thực sự nắm giữ Thắng Lợi chứ không chỉ có quyền điều hành như hiện tại. Tôi có thể chống đối lại anh ta không? Nếu tôi bí mật uống thuốc tránh thai, một khi phát hiện ra, chắc chắn anh ta sẽ điên lên. Tôi không muốn vậy, không muốn làm những gì khiến anh ta ruồng bỏ. Đã chấp nhận kết hôn, tôi xác định sẽ theo anh ta, sẽ chỉ buông tay một khi anh ta không tốt. Bị anh ta bỏ vì tôi không muốn có con, lý do này thật khó có thể chấp nhận. Tôi đâu phải không muốn có con, chỉ là… lúc này còn quá sớm… Nghĩ nhiều đau đầu vô ích, anh ta cũng không ép tôi phải có con ngay bằng mọi giá, tôi sẽ không nghĩ nữa. Như lời anh ta nói, để chuyện con cái đến tự nhiên.
Hải chỉ thiếp đi một lát, ngay khi tôi chấp nhận chuyện sinh con, anh ta đột nhiên mở mắt. Đôi mày rậm lập tức chau lại, nhìn tôi Hải nhàn nhạt cất lời:
– Trong hoàn cảnh của Ngọc Minh, cô nên mong có con hơn tôi mới phải. Một đứa trẻ sẽ có 2-5% cổ phần Thắng Lợi, nếu biết con số tương ứng chắc cô không thể nào ngậm nổi miệng đâu.
– Không phải… anh hứa sẽ giúp Ngọc Minh sao?
Tôi bực bội nhìn anh ta thắc mắc. Phan Đăng Hải cười nhẹ trả lời:
– Tôi sẽ giúp, nhưng đó không phải là tiền của cô. Nếu có con, số đó mới là của cô.
Tôi hiểu ra thì lườm Hải một cái. Cuối cùng thì sao, ý anh ta là tôi mới cần có con hơn anh ta. Tôi biết ngay dễ gì ăn được một đồng của anh ta. Tiền anh ta bỏ ra chắc chắn phải trả lại bằng cách này hay cách khác. Tôi đẩy anh ta ra xa rồi vùng dậy, bước vào nhà tắm tắm lại một lượt, mặc lại váy dạ. Nhìn chiếc quần chip bị anh ta xé rách, nhớ lại chuyện ban nãy lại cảm thấy máu huyết sôi trào. Phía dưới đau như bị dùi đâm rách da rách thịt, tôi bước chầm chậm trở lại phòng ngủ. Phan Đăng Hải đã một thân âu phục chỉnh tề, sau “trận chiến” anh ta chẳng có chút sứt mẻ, còn phong độ ngời ngời hơn nữa, chỉ có tôi là như vừa bị bóc lột đến tàn tạ.
Có chút không cam tâm, tôi nhìn anh ta hỏi:
– Giờ anh đưa tôi trở lại Ngọc Minh được chưa?
– Cô không thấy đói à? Hay… làm hiệp nữa?
Hải không chịu để tôi quay lưng, cả người anh ta vùng lên quỳ hai gối hai bên cơ thể tôi, hai bàn tay chống xuống đệm. Chỉ vài giây sau, khuôn mặt tuấn tú cúi xuống, đôi môi Hải chạm đến môi tôi bắt đầu hôn. Nụ hôn dần cuồng nhiệt như chiếm lấy từng hơi thở, chiếc lưỡi ram ráp khuấy đảo trong miệng tôi.
Nhịp tim của tôi tăng dần theo sức nóng từ nụ hôn, cơ thể cũng nóng ran lên. Bàn tay Hải không ngừng xoa nắn nơi vun đầy trên ngực, tay kia đỡ lấy eo tôi, trượt xuống mông nắn bóp rồi tìm đến đám cỏ giữa hai chân. Đầu óc tôi quay cuồng theo những kích thích liên tiếp, nhất thời cảm thấy mờ mịt trống rỗng.
Chân Hải dần tách chân tôi sang hai bên, cơ thể rắn chắc của anh ta xen vào giữa. Đôi môi ướt át dần di chuyển xuống cổ, mỗi nơi đi qua đều nhấn nhá khiến da thịt trắng trẻo ửng đỏ như được đánh dấu chủ quyền. Khi tiến đến nụ hoa sớm bị mơn trớn đến run rẩy, đôi môi Hải phủ xuống, chính thức hôn lên. Giây phút ấy cơ thể tôi như có điện giật, cảm giác tê dại choáng váng không sao diễn tả, chỉ có thể cảm nhận nơi tư mật bên dưới ẩm ướt đến mức làm tôi thêm đỏ mặt. Bàn tay kia chẳng để yên cho bên ngực còn lại, không ngừng dùng lực nhẹ nhàng xoa nắn. Phía dưới cảm thấy có sự tiếp xúc da thịt khác lạ, một cảm giác tê dại lần đầu tiên cảm nhận, tôi trấn an bản thân, hít một hơi nhắm chặt mắt. Vật đàn ông hùng dũng như không chờ đợi được thêm, chỉ chạm đến nơi ẩm ướt làm quen vài giây, sau đó một lực trực tiếp tiến vào. Tôi sững sờ trước cú thúc bất ngờ, cảm giác đau đến tái mặt, mở mắt trừng trừng nhìn Hải, răng cắn chặt môi nén tiếng kêu, hai tay bấu chặt eo Hải đến mức cảm tưởng như cắm cả móng tay vào da thịt anh ta.
– Thả lỏng ra… sẽ không đau nữa…
Những giọt mồ hôi trên vầng trán thanh nhã rơi xuống bụng, Phan Đăng Hải trấn an tôi bằng âm giọng khàn đặc.
– Hay… thôi… anh ra đi! Tôi đau lắm…
Tôi nhăn nhó mặt mũi, lí nhí van xin, cảm thấy không sao chịu nổi. Vật đó của anh ta đứng im không nhúc nhích nhưng như thế cũng đủ khiến tôi cảm thấy khó chịu vô cùng.
Hải không nghe tôi, anh ta cúi xuống hôn lên nụ hoa trên ngực, chiếc lưỡi ướt đảo qua đảo lại. Vài giây sau tôi cảm thấy khoái cảm, phía dưới cự vật nhẹ nhàng tiến, cơ thể tôi dễ dàng chấp nhận hơn một chút, nhíu mày chịu đựng thêm, mồ hôi túa ra lấm tấm trên trán. Tôi đã nghe đến lần đầu tiên rất đau, chỉ không ngờ lại có thứ đau đến tối tăm mặt mũi thế này. Cứ vậy một hồi, vật đàn ông di chuyển sâu hơn một chút rồi lại lui về một chút, cảm giác trong tôi từ đau đớn biến thành khoái cảm mạnh mẽ khiến tôi choáng ngợp. Tình dục thực sự… là thế này sao? Tôi không biết nữa, chỉ biết cơ thể tôi, tâm trí tôi dập dềnh như làn sóng theo chuyển động của người đàn ông bên trên, cảm nhận đê mê mất lý trí đến mức tôi muốn khóc nấc lên. Nơi tiếp xúc gắn kết thân mật vô cùng ám muội nhưng lại đem đến cảm giác gần gũi nhất với người đàn ông này không cách nào sánh được.
Tôi và Phan Đăng Hải đã chính thức là vợ chồng, không chỉ trên tờ giấy vô tri mà chính thức là sự gắn bó xác thịt sâu đậm nhất. Người đàn ông này không một lời tỏ tình, trực tiếp tiến đến hôn nhân, đem sự gắn bó xác thịt kết nối với tôi, khiến tôi chẳng thể chối từ chỉ có thể tiếp nhận.
Không biết bao lâu Phan Đăng Hải ra vào trong cơ thể tôi, chỉ biết cả tôi và anh ta đều mồ hôi mướt mát. Bầu không khí đặc quánh dục tình còn người trong cuộc đầu óc quay cuồng trong cơn kích tình. Cơ thể trắng hồng ửng đỏ dưới thân đàn ông mạnh mẽ, không ngừng rung động theo những cú thúc liên tiếp gần như không thể chịu đựng thêm, chỉ mong dừng lại. Tôi cất tiếng đứt quãng:
– Dừng… dừng lại đi… anh Hải… Tôi không chịu… nổi nữa… Chỗ đó… cũng sưng lên rồi…
Phan Đăng Hải mắt tối sẫm gật đầu, vật đó của anh ta tiến lùi nhanh một hồi rồi ngưng lại. Cơ thể Hải khựng lại, gân trán nổi lên, toàn thân như lạnh toát đi. Cảm giác có dòng nước ấm nóng chạy vào cơ thể, tôi chợt hiểu vấn đề. Anh ta không dùng bao, rõ ràng không chịu nghĩ cho tôi. Còn tôi, tôi đã quá ngốc nghếch để không đề nghị anh ta làm việc đó.
Hải ôm lấy tôi, kéo tôi nằm ngang đối mặt với anh ta, vật đó của anh ta vẫn còn nằm trong cơ thể tôi. Tôi hơi giận, vuốt mấy giọt mồ hôi còn đọng trên trán Hải nói:
– Chốc nữa tôi mua thuốc khẩn cấp… lần sau… anh dùng bao được không?
– Không được uống thuốc. Tôi cũng sẽ không dùng gì hết.
Hải nhàn nhạt đáp, đưa tay vuốt ve bầu ngực như to hơn khi nằm nghiêng, hai mắt mê đi ngắm nghía. Tôi lập tức nói rõ quan điểm:
– Anh… muốn có con sao? Tôi chưa muốn! Cuộc hôn nhân này… còn quá sớm để có một đứa trẻ.
– Tôi kết hôn là để sinh con.
Tôi cứng cả người, không ngờ Phan Đăng Hải lại nói ra điều này. Bất giác tôi nhìn trân trân vào hàng mi rủ xuống của Hải. Tôi phải nghĩ sao đây? Nếu tôi biết ý định ban đầu này của anh ta thì sao, liệu tôi có đồng ý hay không?
– Tại sao… ngay từ đầu anh không nói rõ với tôi?
Tôi ấm ức cắn môi, cảm thấy như mình bị lừa liền đẩy anh ta ra, quay lưng lại. Phan Đăng Hải thở nhè nhẹ bên tai tôi, kéo eo tôi sát lại. Vật đàn ông từ lúc nào đã thức tỉnh chọc vào mông tôi, không kiêng dè khẽ nhấc hai chân tôi lên. Tôi không chịu liền lắc người. Bàn tay gọng kìm giữ chặt eo tôi không cho phép chạy trốn, một lực đẩy vào từ phía sau, bắt đầu ra vào nhịp nhàng. Âm giọng Hải thì thào bên tai tôi:
– Tại sao phải nói, kết hôn thì sinh con là điều đương nhiên. Tôi đâu nói kết hôn có thời hạn với cô. Cô đọc lại giấy chứng nhận kết hôn đi. Là vĩnh viễn.
– Nhưng… anh đâu có yêu tôi?
Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài. Hải muốn trói buộc đời tôi vào một cuộc hôn nhân không thể biết kết quả, ép buộc tôi sinh con cho anh ta. Có tiếng cười nhè nhẹ, Hải tiếp lời:
– Không phải… tôi đang yêu cô sao?
Tôi nóng ran mặt mũi. Cơ thể chìm trong khoái cảm sẵn sàng nghênh đón khiến tôi bất lực, chịu để Hải không ngừng ra vào dù nơi ấy vẫn đang đau.
– Không… đây không phải là tình yêu! Chỉ đơn thuần là tình dục thôi.
– Là gì cũng được.
Bàn tay Hải nắn bóp hai bên ngực tôi, nụ hôn anh ta rải lên vai lên gáy tôi như có lửa. Một hồi lâu dòng nước ấm nóng lại tiến sâu vào cơ thể. Lần đầu tiên làm vợ anh ta, bị anh ta xâm nhập hai lần tôi không chịu nổi, mơ màng thiếp đi. Nỗi mệt mỏi cuốn tôi vào giấc ngủ. Khi tôi tỉnh lại, hạ thân đau nhức ê ẩm lúc này đã được lau sạch. Tôi thở nhẹ một hơi quay sang. Bên cạnh tôi, Phan Đăng Hải nằm nghiêng, hai mắt nhắm nghiền thở đều đều, hai tay đặt song song lên gối. Đôi mày rậm giãn ra, nhìn anh ta lúc này ngoan ngoãn như một đứa trẻ. Trái ngược lúc tỉnh táo anh ta thường tỏ vẻ xa cách, thậm chí hơi khó chịu khiến người khác khó có thể đến gần.
Tôi đã nghĩ quá đơn giản về việc kết hôn với Phan Đăng Hải. Anh ta muốn có con nên mới hành động nhanh gọn như vậy. Những đứa con là đặc biệt cần thiết trong việc thực sự nắm giữ Thắng Lợi chứ không chỉ có quyền điều hành như hiện tại. Tôi có thể chống đối lại anh ta không? Nếu tôi bí mật uống thuốc tránh thai, một khi phát hiện ra, chắc chắn anh ta sẽ điên lên. Tôi không muốn vậy, không muốn làm những gì khiến anh ta ruồng bỏ. Đã chấp nhận kết hôn, tôi xác định sẽ theo anh ta, sẽ chỉ buông tay một khi anh ta không tốt. Bị anh ta bỏ vì tôi không muốn có con, lý do này thật khó có thể chấp nhận. Tôi đâu phải không muốn có con, chỉ là… lúc này còn quá sớm… Nghĩ nhiều đau đầu vô ích, anh ta cũng không ép tôi phải có con ngay bằng mọi giá, tôi sẽ không nghĩ nữa. Như lời anh ta nói, để chuyện con cái đến tự nhiên.
Hải chỉ thiếp đi một lát, ngay khi tôi chấp nhận chuyện sinh con, anh ta đột nhiên mở mắt. Đôi mày rậm lập tức chau lại, nhìn tôi Hải nhàn nhạt cất lời:
– Trong hoàn cảnh của Ngọc Minh, cô nên mong có con hơn tôi mới phải. Một đứa trẻ sẽ có 2-5% cổ phần Thắng Lợi, nếu biết con số tương ứng chắc cô không thể nào ngậm nổi miệng đâu.
– Không phải… anh hứa sẽ giúp Ngọc Minh sao?
Tôi bực bội nhìn anh ta thắc mắc. Phan Đăng Hải cười nhẹ trả lời:
– Tôi sẽ giúp, nhưng đó không phải là tiền của cô. Nếu có con, số đó mới là của cô.
Tôi hiểu ra thì lườm Hải một cái. Cuối cùng thì sao, ý anh ta là tôi mới cần có con hơn anh ta. Tôi biết ngay dễ gì ăn được một đồng của anh ta. Tiền anh ta bỏ ra chắc chắn phải trả lại bằng cách này hay cách khác. Tôi đẩy anh ta ra xa rồi vùng dậy, bước vào nhà tắm tắm lại một lượt, mặc lại váy dạ. Nhìn chiếc quần chip bị anh ta xé rách, nhớ lại chuyện ban nãy lại cảm thấy máu huyết sôi trào. Phía dưới đau như bị dùi đâm rách da rách thịt, tôi bước chầm chậm trở lại phòng ngủ. Phan Đăng Hải đã một thân âu phục chỉnh tề, sau “trận chiến” anh ta chẳng có chút sứt mẻ, còn phong độ ngời ngời hơn nữa, chỉ có tôi là như vừa bị bóc lột đến tàn tạ.
Có chút không cam tâm, tôi nhìn anh ta hỏi:
– Giờ anh đưa tôi trở lại Ngọc Minh được chưa?
– Cô không thấy đói à? Hay… làm hiệp nữa?