Chương 19
Tôi sững lại trước sự quan tâm của Phan Đăng Hải. Hắn ta… quả thực rất chu đáo, có lẽ hắn không phải là một kẻ bắt nạt phụ nữ như tôi từng đánh giá, thậm chí hắn còn biết chiều lòng phụ nữ. Nếu như tôi không nhìn ra những việc hắn làm, dễ chừng tôi đã ngã lòng trước hắn. Tôi cũng chỉ là một đứa con gái bình thường, trước một kẻ như Phan Đăng Hải, trước sự quan tâm của hắn, có lý nào tôi lại không động lòng trước hắn? Tiếc là… sự thật nghiệt ngã, tôi không thể thả lỏng bản thân mà chìm đắm vào những gì Phan Đăng Hải nói và làm. Một kẻ ranh ma quỷ quyệt chắc hẳn không thiếu cách quyến rũ phụ nữ. Dễ chừng số lượng đàn bà qua tay Phan Đăng Hải không đếm xuể, chẳng qua hắn không muốn công khai mà thôi.
– Có ai nói với anh… là anh rất biết quan tâm người khác không?
Tôi mỉm cười quay sang nhìn Hải. Khuôn mặt nghiêng trước mắt tôi gợi lên một cảm giác cương nghị, cũng rất thanh sạch, chẳng hiện ra chút nào nội tâm đen tối hắn giấu bên trong. Phan Đăng Hải vẫn một thân âu phục, áo sơ mi trắng bên trong, bên ngoài là vest đen lịch lãm. Hắn từ tổng công ty qua thẳng nhà tôi luôn thì phải, tôi về sớm chuẩn bị nên không biết hắn rời phòng làm việc lúc nào.
– Không.
Hải thờ ơ trả lời, dường như không chú ý đến câu hỏi của tôi. Dối trá! Tôi muốn quát lên như vậy vào mặt hắn, có điều tôi không làm vậy mà chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng lên tiếng:
– Vậy xem như tôi may mắn nhìn ra được điều này ở anh.
– Cô có ý gì? Cho là tôi quan tâm đến cô sao?
Gò má tôi bỗng nóng ran lên. Tôi không ngờ Hải lại thẳng thắn nói ra điều này, đồng thời cũng chính là ngăn cản ý định tiến sâu hơn của tôi về phía anh ta. Tôi không biết trả lời sao, chỉ vội quay mặt nhìn thẳng, nín thở nghe tiếng tim đập trong không gian tĩnh lặng. Chiếc xe đang di chuyển ra ngoại ô thành phố vắng vẻ.
– Không phải… là như vậy sao?
Tôi nuốt một ngụm khô khốc, bấu hai tay vào vạt áo len lưới khoác ngoài váy lụa đỏ khoe khéo đường cong cơ thể trước hắn. Sự căng thẳng cùng ngại ngùng khiến tôi vã mồ hôi, cảm giác cơ thể như trong cơn sốt.
– Nếu tôi nói đúng… cô sẵn sàng lên giường với tôi à?
Phan Đăng Hải nhếch miệng cười, dù chỉ nửa mặt tôi cũng thấy được vẻ giễu cợt trong mắt hắn. Họng đắng miệng khô, nhất thời tôi cảm giác nhục nhã muốn chui xuống mười lớp đất. Quyến rũ hắn sao? Suy cho cùng mặt tôi vốn dĩ không đủ dày để có thể làm loại chuyện này, trên hết Phan Đăng Hải không phải là cừu, nếu không muốn nói hắn là một con sói tinh ranh nhất.
– Haha… mối quan hệ của chúng ta không thích hợp với câu nói này đâu ạ.
Tôi cười gượng, tự mình đào hố rồi tự mình lấp đi không vui chút nào cả. Xấu hổ muốn chết!
– Không phải cô đã gợi ý cho tôi sao?
– Không… sếp hiểu lầm ý tôi rồi ạ.
– Vậy tôi phải hiểu thế nào?
– Thì là… tôi muốn khen sếp vừa giỏi giang lại vừa biết quan tâm đến mọi người thôi ạ… hihi.
Tôi đúng là con cừu non trước hắn chứ không phải chiều ngược lại. Tự nghĩ mình là gà, hóa ra bản thân lại là hạt thóc! Lúc này tôi thậm chí còn mong hắn đừng mổ tôi một phát chui vào bụng hắn. Tôi ảo não nhận ra, con đường tôi phải đi khó khăn chồng chất khó khăn!
May cho tôi, Phan Đăng Hải không tiếp tục chủ đề này nữa. Xe đi thêm một hồi đến sân bay. Mới có bảy giờ, còn một tiếng nữa máy bay mới hạ cánh. Phan Đăng Hải để xe bên ngoài. Khi tôi bước theo Hải, không ngờ anh ta quay lại tôi hỏi:
– Cô đã ăn tối chưa?
Khi nãy tôi đang ăn dở bữa cơm với bác Loan, nghe Hải gọi điện vội vội vàng vàng buông bát đũa thay quần áo, thế nên trả lời thế nào thì cũng đúng. Giờ vẫn còn sớm, ăn thêm một chút sẽ tốt hơn, nghĩ vài giây tôi trả lời:
– Tôi… chưa sếp ạ.
– Ghé quán kia đi.
Phan Đăng Hải sải bước vào một quán ăn Thái Lan trong sân bay. Đồ Thái rất cay, vừa chua vừa cay, đúng sở thích của tôi. Dẫu sao chặng đường phía trước còn dài, tôi nên thả lỏng mà thoải mái với hiện tại, thoải mái mà bước tiếp kẻo chẳng thể bước.
– Anh gọi món đi, tôi chọn bún tôm. – Tôi gấp lại cuốn menu hỏi Phan Đăng Hải.
– Lẩu hải sản.
Cuối cùng lại thành ra ăn lẩu với hắn, ai bảo hắn là sếp làm gì? Lẩu chua cay dẫu sao vẫn ngon, dù trước mặt tôi có là Phan Đăng Hải đi chăng nữa. Cái mặt tận hưởng của tôi hình như khiến khóe miệng hắn khẽ cong lên, ngay sau đó hắn làm mặt lạnh trở lại.
Ăn lẩu khiến thời gian trôi qua nhanh hơn, bớt đi cảm giác phải chờ đợi. Nhấp môi tách trà dứa ấm áp sau bữa ăn, tôi khà một tiếng đầy thỏa mãn.
– Rau ở răng kìa.
Á… má tôi nóng ran, màu hồng ửng hiện lên. Ai bảo hắn chọn lẩu làm cái gì chứ? Tôi ngại ngùng đứng dậy, chạy vội vào toilet. Chỉnh trang đâu đấy, tô thêm cả màu son đỏ tôi mới bước ra. Tối nay tôi cố tình chọn son đỏ cho quyến rũ, có điều tất cả chẳng có ý nghĩa gì với con cáo già lạnh lùng kia.
Phan Đăng Hải đã thanh toán xong, nhàn nhã đứng đợi tôi bên ngoài. Như thế này… cảm giác sao giông giống đi hẹn hò thế nhỉ? Tôi lắc lắc đầu, đúng là điên rồ mới có suy nghĩ như vậy!
Khi tôi và Hải bước ra sảnh chờ, máy bay cũng vừa lúc hạ cánh. Tôi thấp thỏm đứng chờ, thi thoảng có người nước ngoài bước ra từ phía trong lại giơ cái biển tên tổng công ty Thắng Lợi lên cao. Phan Đăng Hải ngồi ở băng ghế đằng sau, hướng mắt theo dõi tôi như giám sát, cảm giác nong nóng ở sau gáy rất khó chịu.
Có ba người châu Âu ngơ ngác bước ra, thấy biển tên họ cần, mắt họ sáng lên liền bước lại. Tôi vui mừng nở nụ cười, cất tiếng chào đón họ. Biết tiếng Pháp nhưng đương nhiên tôi sẽ không nói tiếng Pháp với họ. Tôi không muốn mọi sự nghi ngờ không cần thiết từ Hải. Toàn bộ những gì đối thoại giữa tôi và ba người Pháp đều là tiếng Anh.
– Chào mừng các vị đã đến Việt Nam. Tôi là Lê Ánh Ngọc, người của tổng công ty Thắng Lợi được cử đến đón các vị. Tổng giám đốc Phan Đăng Hải của chúng tôi cũng có mặt ở đây để đón các vị ạ.
Phan Đăng Hải đã đứng sau lưng tôi từ lúc nào, nghe tôi giới thiệu hắn giơ tay ra, trịnh trọng bắt tay ba người phía đối tác. Bọn họ xuýt xoa vui mừng, cả khuôn mặt là sự hài lòng:
– Thật không ngờ trước sự tiếp đón đầy trân trọng của các vị. Chúng tôi rất vinh dự.
Dáng bộ nghiêm túc và trịnh trọng hiếm thấy khiến toàn thân Phan Đăng Hải như phát ra thứ ánh sáng làm lóa mắt người nhìn. Dù đứng trước những người châu Âu nhưng chiều cao của Hải không hề thua kém họ. Tấm lưng thẳng tắp, chiều cao trên mét tám, cơ thể Phan Đăng Hải vừa vặn rất đẹp, phong thái đầy tự tin và tao nhã. Không thiếu ánh mắt ngưỡng mộ trong sân bay đổ dồn về Hải, thậm chí người phụ nữ trẻ có mái tóc nâu vàng ăn mặc sexy trong nhóm đối tác cũng dành ánh mắt đặc biệt cho hắn.
Tôi mỉm cười giơ tay mời:
– Tôi đã đặt phòng khách sạn cho các vị nghỉ ngơi. Mời các vị đi theo chúng tôi ra xe.
Chiếc xe hơi bảy chỗ của tổng công ty Thắng Lợi đã chờ ở bên ngoài từ sớm, trước cả khi tôi và Phan Đăng Hải có mặt tại đây. Tôi dẫn đường cho ba người khách bước khỏi cảng hàng không, mở cửa mời họ lên xe, khi họ an vị mới nói:
– Hẹn gặp lại các vị ở khách sạn Kim Hương.
Tôi đóng lại cánh cửa xe, nhìn chiếc xe rời đi mới thở phào một hơi.
– Cô làm rất tốt.
Câu nhận xét này như câu kết luận sau một bài kiểm tra sát sao, lại như một lời khen ngợi, nhất thời làm tôi lúng túng xoay gót chân quay người lại. Phan Đăng Hải đứng sau tôi, miệng nở một nụ cười, nụ cười hiếm hoi khiến khuôn mặt anh ta bừng sáng, sáng hơn cả thứ ánh sáng chói mắt của cảng hàng không hiện đại sau lưng. Tôi vẫn muốn khẳng định lại thêm một lần, nếu như tôi không biết gì về hắn, bề nổi của hắn khiến tôi muốn gục ngã.
– Sếp tổng quá khen rồi…
Tôi làm bộ ngại ngùng, trong lòng tôi là sóng cuộn. Phan Đăng Hải gật đầu:
– Về xe đi. Không nên để họ phải chờ.
Đường về cảm giác thật nhanh, chớp mắt đã đến khách sạn Kim Hương. Tôi bước vào đại sảnh khách sạn năm sao, tiếp tục tiếp đón ba vị khách cũng vừa mới xuống khỏi xe. Bọn họ bay một chặng dài nên dường như khá mệt mỏi, không mất thời gian lâu họ đã cầm trên tay những tấm thẻ khóa phòng. Bất chợt tôi thấy cái nháy mắt rất nhẹ của người phụ nữ trẻ hướng về Phan Đăng Hải, tự nhiên gai ốc tôi bỗng nổi rần rần. Kiểu giao tiếp này… là ý gì đây? Trơ trẽn hơn, cô ta bước sau hai người đàn ông kia, khi qua mặt Hải liền quay người lại, giơ chiếc thẻ khóa lắc lắc với Hải, khóe miệng son đỏ nhếch lên đầy khiêu khích. Ý tứ dường như đã quá rõ ràng. Quyến rũ đàn ông… chính là thế này sao? Phan Đăng Hải… kẻ như hắn ta xử lý ra sao đây?
Trái với suy đoán của tôi, Phan Đăng Hải tỏ ý không quan tâm, thậm chí anh ta còn… một tay kéo eo tôi sát lại, thơm lên má tôi trước đôi mắt sượng sùng của người phụ nữ Pháp xinh đẹp trơ trẽn kia. Trời đất ơi… cái quái gì diễn ra thế này? Không phải… cô ta là kẻ đang câu dẫn Hải, còn tôi chính là kẻ mong câu dẫn hắn mà không biết cách nào, tại sao lại thành hắn đang cố tình thể hiện tình cảm đến tôi?
– Em yêu… tối nay vất vả cho em rồi!
Phan Đăng Hải nói những lời làm tôi chết sững, hai chân dường như đứng không vững. Cô ả người Pháp không muốn nhìn thêm một cảnh tình tứ hàm ý từ chối liền bước nhanh theo hai người đàn ông đi phía trước. Khi cả ba người Pháp đều vào thang máy, Phan Đăng Hải mới buông tôi ra, hoàn toàn lạnh lùng bước khỏi khách sạn. Dù hiểu hắn muốn nhờ tôi giúp hắn khéo léo tránh một pha gạ tình khó xử nhưng tôi vẫn cứ cảm thấy ấm ức, giống như… cảm giác kỳ vọng hành động đó của hắn là thật lòng nhưng rồi rơi cái bụp xuống đống gai hiện thực vậy.
– Có ai nói với anh… là anh rất biết quan tâm người khác không?
Tôi mỉm cười quay sang nhìn Hải. Khuôn mặt nghiêng trước mắt tôi gợi lên một cảm giác cương nghị, cũng rất thanh sạch, chẳng hiện ra chút nào nội tâm đen tối hắn giấu bên trong. Phan Đăng Hải vẫn một thân âu phục, áo sơ mi trắng bên trong, bên ngoài là vest đen lịch lãm. Hắn từ tổng công ty qua thẳng nhà tôi luôn thì phải, tôi về sớm chuẩn bị nên không biết hắn rời phòng làm việc lúc nào.
– Không.
Hải thờ ơ trả lời, dường như không chú ý đến câu hỏi của tôi. Dối trá! Tôi muốn quát lên như vậy vào mặt hắn, có điều tôi không làm vậy mà chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng lên tiếng:
– Vậy xem như tôi may mắn nhìn ra được điều này ở anh.
– Cô có ý gì? Cho là tôi quan tâm đến cô sao?
Gò má tôi bỗng nóng ran lên. Tôi không ngờ Hải lại thẳng thắn nói ra điều này, đồng thời cũng chính là ngăn cản ý định tiến sâu hơn của tôi về phía anh ta. Tôi không biết trả lời sao, chỉ vội quay mặt nhìn thẳng, nín thở nghe tiếng tim đập trong không gian tĩnh lặng. Chiếc xe đang di chuyển ra ngoại ô thành phố vắng vẻ.
– Không phải… là như vậy sao?
Tôi nuốt một ngụm khô khốc, bấu hai tay vào vạt áo len lưới khoác ngoài váy lụa đỏ khoe khéo đường cong cơ thể trước hắn. Sự căng thẳng cùng ngại ngùng khiến tôi vã mồ hôi, cảm giác cơ thể như trong cơn sốt.
– Nếu tôi nói đúng… cô sẵn sàng lên giường với tôi à?
Phan Đăng Hải nhếch miệng cười, dù chỉ nửa mặt tôi cũng thấy được vẻ giễu cợt trong mắt hắn. Họng đắng miệng khô, nhất thời tôi cảm giác nhục nhã muốn chui xuống mười lớp đất. Quyến rũ hắn sao? Suy cho cùng mặt tôi vốn dĩ không đủ dày để có thể làm loại chuyện này, trên hết Phan Đăng Hải không phải là cừu, nếu không muốn nói hắn là một con sói tinh ranh nhất.
– Haha… mối quan hệ của chúng ta không thích hợp với câu nói này đâu ạ.
Tôi cười gượng, tự mình đào hố rồi tự mình lấp đi không vui chút nào cả. Xấu hổ muốn chết!
– Không phải cô đã gợi ý cho tôi sao?
– Không… sếp hiểu lầm ý tôi rồi ạ.
– Vậy tôi phải hiểu thế nào?
– Thì là… tôi muốn khen sếp vừa giỏi giang lại vừa biết quan tâm đến mọi người thôi ạ… hihi.
Tôi đúng là con cừu non trước hắn chứ không phải chiều ngược lại. Tự nghĩ mình là gà, hóa ra bản thân lại là hạt thóc! Lúc này tôi thậm chí còn mong hắn đừng mổ tôi một phát chui vào bụng hắn. Tôi ảo não nhận ra, con đường tôi phải đi khó khăn chồng chất khó khăn!
May cho tôi, Phan Đăng Hải không tiếp tục chủ đề này nữa. Xe đi thêm một hồi đến sân bay. Mới có bảy giờ, còn một tiếng nữa máy bay mới hạ cánh. Phan Đăng Hải để xe bên ngoài. Khi tôi bước theo Hải, không ngờ anh ta quay lại tôi hỏi:
– Cô đã ăn tối chưa?
Khi nãy tôi đang ăn dở bữa cơm với bác Loan, nghe Hải gọi điện vội vội vàng vàng buông bát đũa thay quần áo, thế nên trả lời thế nào thì cũng đúng. Giờ vẫn còn sớm, ăn thêm một chút sẽ tốt hơn, nghĩ vài giây tôi trả lời:
– Tôi… chưa sếp ạ.
– Ghé quán kia đi.
Phan Đăng Hải sải bước vào một quán ăn Thái Lan trong sân bay. Đồ Thái rất cay, vừa chua vừa cay, đúng sở thích của tôi. Dẫu sao chặng đường phía trước còn dài, tôi nên thả lỏng mà thoải mái với hiện tại, thoải mái mà bước tiếp kẻo chẳng thể bước.
– Anh gọi món đi, tôi chọn bún tôm. – Tôi gấp lại cuốn menu hỏi Phan Đăng Hải.
– Lẩu hải sản.
Cuối cùng lại thành ra ăn lẩu với hắn, ai bảo hắn là sếp làm gì? Lẩu chua cay dẫu sao vẫn ngon, dù trước mặt tôi có là Phan Đăng Hải đi chăng nữa. Cái mặt tận hưởng của tôi hình như khiến khóe miệng hắn khẽ cong lên, ngay sau đó hắn làm mặt lạnh trở lại.
Ăn lẩu khiến thời gian trôi qua nhanh hơn, bớt đi cảm giác phải chờ đợi. Nhấp môi tách trà dứa ấm áp sau bữa ăn, tôi khà một tiếng đầy thỏa mãn.
– Rau ở răng kìa.
Á… má tôi nóng ran, màu hồng ửng hiện lên. Ai bảo hắn chọn lẩu làm cái gì chứ? Tôi ngại ngùng đứng dậy, chạy vội vào toilet. Chỉnh trang đâu đấy, tô thêm cả màu son đỏ tôi mới bước ra. Tối nay tôi cố tình chọn son đỏ cho quyến rũ, có điều tất cả chẳng có ý nghĩa gì với con cáo già lạnh lùng kia.
Phan Đăng Hải đã thanh toán xong, nhàn nhã đứng đợi tôi bên ngoài. Như thế này… cảm giác sao giông giống đi hẹn hò thế nhỉ? Tôi lắc lắc đầu, đúng là điên rồ mới có suy nghĩ như vậy!
Khi tôi và Hải bước ra sảnh chờ, máy bay cũng vừa lúc hạ cánh. Tôi thấp thỏm đứng chờ, thi thoảng có người nước ngoài bước ra từ phía trong lại giơ cái biển tên tổng công ty Thắng Lợi lên cao. Phan Đăng Hải ngồi ở băng ghế đằng sau, hướng mắt theo dõi tôi như giám sát, cảm giác nong nóng ở sau gáy rất khó chịu.
Có ba người châu Âu ngơ ngác bước ra, thấy biển tên họ cần, mắt họ sáng lên liền bước lại. Tôi vui mừng nở nụ cười, cất tiếng chào đón họ. Biết tiếng Pháp nhưng đương nhiên tôi sẽ không nói tiếng Pháp với họ. Tôi không muốn mọi sự nghi ngờ không cần thiết từ Hải. Toàn bộ những gì đối thoại giữa tôi và ba người Pháp đều là tiếng Anh.
– Chào mừng các vị đã đến Việt Nam. Tôi là Lê Ánh Ngọc, người của tổng công ty Thắng Lợi được cử đến đón các vị. Tổng giám đốc Phan Đăng Hải của chúng tôi cũng có mặt ở đây để đón các vị ạ.
Phan Đăng Hải đã đứng sau lưng tôi từ lúc nào, nghe tôi giới thiệu hắn giơ tay ra, trịnh trọng bắt tay ba người phía đối tác. Bọn họ xuýt xoa vui mừng, cả khuôn mặt là sự hài lòng:
– Thật không ngờ trước sự tiếp đón đầy trân trọng của các vị. Chúng tôi rất vinh dự.
Dáng bộ nghiêm túc và trịnh trọng hiếm thấy khiến toàn thân Phan Đăng Hải như phát ra thứ ánh sáng làm lóa mắt người nhìn. Dù đứng trước những người châu Âu nhưng chiều cao của Hải không hề thua kém họ. Tấm lưng thẳng tắp, chiều cao trên mét tám, cơ thể Phan Đăng Hải vừa vặn rất đẹp, phong thái đầy tự tin và tao nhã. Không thiếu ánh mắt ngưỡng mộ trong sân bay đổ dồn về Hải, thậm chí người phụ nữ trẻ có mái tóc nâu vàng ăn mặc sexy trong nhóm đối tác cũng dành ánh mắt đặc biệt cho hắn.
Tôi mỉm cười giơ tay mời:
– Tôi đã đặt phòng khách sạn cho các vị nghỉ ngơi. Mời các vị đi theo chúng tôi ra xe.
Chiếc xe hơi bảy chỗ của tổng công ty Thắng Lợi đã chờ ở bên ngoài từ sớm, trước cả khi tôi và Phan Đăng Hải có mặt tại đây. Tôi dẫn đường cho ba người khách bước khỏi cảng hàng không, mở cửa mời họ lên xe, khi họ an vị mới nói:
– Hẹn gặp lại các vị ở khách sạn Kim Hương.
Tôi đóng lại cánh cửa xe, nhìn chiếc xe rời đi mới thở phào một hơi.
– Cô làm rất tốt.
Câu nhận xét này như câu kết luận sau một bài kiểm tra sát sao, lại như một lời khen ngợi, nhất thời làm tôi lúng túng xoay gót chân quay người lại. Phan Đăng Hải đứng sau tôi, miệng nở một nụ cười, nụ cười hiếm hoi khiến khuôn mặt anh ta bừng sáng, sáng hơn cả thứ ánh sáng chói mắt của cảng hàng không hiện đại sau lưng. Tôi vẫn muốn khẳng định lại thêm một lần, nếu như tôi không biết gì về hắn, bề nổi của hắn khiến tôi muốn gục ngã.
– Sếp tổng quá khen rồi…
Tôi làm bộ ngại ngùng, trong lòng tôi là sóng cuộn. Phan Đăng Hải gật đầu:
– Về xe đi. Không nên để họ phải chờ.
Đường về cảm giác thật nhanh, chớp mắt đã đến khách sạn Kim Hương. Tôi bước vào đại sảnh khách sạn năm sao, tiếp tục tiếp đón ba vị khách cũng vừa mới xuống khỏi xe. Bọn họ bay một chặng dài nên dường như khá mệt mỏi, không mất thời gian lâu họ đã cầm trên tay những tấm thẻ khóa phòng. Bất chợt tôi thấy cái nháy mắt rất nhẹ của người phụ nữ trẻ hướng về Phan Đăng Hải, tự nhiên gai ốc tôi bỗng nổi rần rần. Kiểu giao tiếp này… là ý gì đây? Trơ trẽn hơn, cô ta bước sau hai người đàn ông kia, khi qua mặt Hải liền quay người lại, giơ chiếc thẻ khóa lắc lắc với Hải, khóe miệng son đỏ nhếch lên đầy khiêu khích. Ý tứ dường như đã quá rõ ràng. Quyến rũ đàn ông… chính là thế này sao? Phan Đăng Hải… kẻ như hắn ta xử lý ra sao đây?
Trái với suy đoán của tôi, Phan Đăng Hải tỏ ý không quan tâm, thậm chí anh ta còn… một tay kéo eo tôi sát lại, thơm lên má tôi trước đôi mắt sượng sùng của người phụ nữ Pháp xinh đẹp trơ trẽn kia. Trời đất ơi… cái quái gì diễn ra thế này? Không phải… cô ta là kẻ đang câu dẫn Hải, còn tôi chính là kẻ mong câu dẫn hắn mà không biết cách nào, tại sao lại thành hắn đang cố tình thể hiện tình cảm đến tôi?
– Em yêu… tối nay vất vả cho em rồi!
Phan Đăng Hải nói những lời làm tôi chết sững, hai chân dường như đứng không vững. Cô ả người Pháp không muốn nhìn thêm một cảnh tình tứ hàm ý từ chối liền bước nhanh theo hai người đàn ông đi phía trước. Khi cả ba người Pháp đều vào thang máy, Phan Đăng Hải mới buông tôi ra, hoàn toàn lạnh lùng bước khỏi khách sạn. Dù hiểu hắn muốn nhờ tôi giúp hắn khéo léo tránh một pha gạ tình khó xử nhưng tôi vẫn cứ cảm thấy ấm ức, giống như… cảm giác kỳ vọng hành động đó của hắn là thật lòng nhưng rồi rơi cái bụp xuống đống gai hiện thực vậy.