Chương 41
Một cành hoa ung dung hơn tuyết lẻ loi cắm trong bình ngọc cổ dài tinh xảo. Vốn nên có mùi hương nhàn nhạt nhưng mùi thuốc trong phòng lại quá dày, át đi không còn sót lại chút nào. Ngụy Uyên chậm rãi tháo triều quan xuống, một sợi tóc bị vướng liền buông xuống vai. Cửa sổ mở khẽ, ánh tà dương bên ngoài lọt vào trong phòng, hắt lên mặt đất chiếu sáng một mảnh đỏ thẫm. Ngụy Uyên cho tay vào đệm chăn, sờ đến ngón tay hơi lạnh, cẩn thận nắm lấy, bao chặt bàn tay lạnh như băng vào tay mình. Trên giường có một người vô tri vô giác, lông mi khép chặt, khuôn mặt không chút sức sống, nếu không lại gần cảm nhận được hơi thở yếu ớt chỉ sợ sẽ khiến người ta khó có thể phán định sinh tử. "Lúc ta đi ngang qua Ngự hoa viên nhìn thấy cúc Dao Đài Ngọc Phượng* đã nở rộ cả rồi, liền thuận tay hái một đóa mang tới cho ngươi." Âm thanh Ngụy Uyên có chút khàn khàn, mấy ngày gần đây y đều mất ngủ, hai hàng lông mày đều vương nét mệt mỏi chỉ còn dịu dàng lưu luyến nơi đáy mắt chưa bao giờ giảm. "Có lẽ ngươi không thích mấy thứ này, năm đó thi thoảng tặng cho ngươi mấy loại hoa hiếm cũng toàn bị ngươi cầm đi cho ái mã ăn." Ngụy Uyên nhẹ giọng cười, tiếng cười ngắn ngủi chưa kịp phát ra đã vội dừng. "Vu Nhược..." Ngụy Uyên dùng tay còn lại khẽ chạm qua khuôn mặt người trên giường. "Kham Dư dạo gần đây rất thân mật với Tử Đàn, nhìn ra được Tử Đàn rất dụng tâm, ngươi cũng đừng trách nó. Năm đó ngươi xem nó là huynh trưởng, trước khi đi nó đã đồng ý với ngươi chăm sóc cho Thái phó đại nhân cùng Cừ phu nhân, sự tình không thể khống chế nó cũng khó mà xoay chuyển. Nó biết ngươi trách mình suốt hai năm đối với việc Ngụy Chiêu thì biết chỉ ăn chơi đàn hát, oán nó đối với Ngụy Chiêu phải trái lật lọng. Chỉ là tình thế bắt buộc, trong lòng nó cũng thẹn với ngươi..." Tiếng thở dài Ngụy Uyên như vỡ nát, lại mơ hồ không rõ, y nhận lấy khăn từ trong tay cung nữ, động tác nhẹ nhàng lau trán cho Diệp Đinh. Đã qua mấy ngày hắn vẫn chưa tỉnh lần nào. Độc trong dao ngấm vào tận xương thịt, gần với tâm mạch. Dùng hết các loại thuốc tốt nhất thiên hạ cũng chỉ miễn cưỡng lưu lại tính mệnh, chỉ là tính mệnh treo ngược thời gian qua ngày nào hay ngày đó, chẳng biết lúc nào dây cung sinh mệnh kéo căng rồi đứt, cứ như vậy mà kết thúc. Sắc mặt Diệp Đinh tái nhợt nhưng khi ngủ lại bình thản, ngay cả lông mày cũng chưa từng nhíu một cái. Càng là vậy, Ngụy Uyên lại càng sợ hãi, sợ hắn cứ ngủ như vậy cuối cùng không còn mở mắt ra, cũng không còn nở nụ cười gọi y một tiếng nhị ca. Đầu ngón tay Ngụy Uyên dọc theo khuôn mặt Diệp Đinh lướt xuống, nhẹ nhàng dừng lại ở nơi cao ngất trên bụng, tuy Diệp Đinh hôn mê hai tháng có thừa nhưng đứa trẻ trong bụng vẫn không ngừng một giây nào lớn lên. Cơ thể hoài song thai vốn đã không chịu được một kích lại mang gánh nặng quá lớn, so với tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, lúc trước vì giữ đứa nhỏ, rất nhiều thuốc không dám dùng, cũng bởi vì như vậy bỏ lỡ thời gian thậm chí đến bây giờ Diệp Đinh cũng không thể tỉnh lại. Ngụy Uyên nhận thấy hơi thở của Diệp Đinh càng ngày càng yếu ớt, lại nhìn thấy bụng của hắn càng ngày càng to, thậm chí trong lòng bắt đầu hận hai đứa bé chưa ra đời này. Hai đứa bé song sinh giống như sợi rễ khó gỡ, đâm sâu vào thân thể Diệp Đinh, không chút thương tiếc ép khô từng chút sinh cơ còn sót lại. Cành lá của bọn nhỏ dần dần xum xuê nhưng tình trạng của Diệp Đinh lại yếu ớt đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể ra đi. Hận ý vặn vẹo trong lòng Ngụy Uyên biến thành bát thuốc phá thai, thời điểm Diệp Đinh mang thai tháng thứ năm chén thuốc này được đút vào trong miệng hắn. Uống thuốc, bỏ đứa nhỏ trong bụng, cơ hội sống của Diệp Đinh tăng thêm mấy phần. Tâm Ngụy Uyên lạnh lẽo, tay bưng bát thuốc không ngừng run rẩy, suýt chút nữa làm đổ chén thuốc. Khi thìa đầu tiên đổ vào trong miệng Diệp Đinh, sau ba mươi ngày đêm chăm sóc, y cuối cùng không nhịn được sụp đổ mà rơi lệ. Đó là con của y. Thai động rõ ràng như thế, hai đứa nhỏ sống sờ sờ, sợ là đã thành hình, qua mấy tháng nữa sau khi sinh cũng sẽ giống Nha Nhi khóc nỉ non, giống Nha Nhi từ từ lớn lên, dùng âm thanh mềm mại non nớt gọi hắn là phụ hoàng. Nếu như Vu Nhược tỉnh, lúc này sẽ cầm tay y khép lại trên bụng, đếm từng tiếng thai động cho y nghe. Làm sao có thể nỡ, làm sao có thể nhẫn tâm... Ngụy Uyên im lặng rơi lệ, từng thìa từng thìa đổ vào trong miệng Diệp Đinh. Thuốc vừa được mớm vào trong chốc lát, Diệp Đinh đã vội vàng nôn hết ra. Rõ ràng người còn hôn mê nhưng thân thể lại bài xích thuốc đến cực điểm, nôn đến toàn thân đều co rút. Về sau toàn bộ chén thuốc đều nôn hết không sót lại chút gì, Diệp Đinh cắn chặt hàm răng cũng không chịu ăn, cho dù là một giọt nước cũng không chịu uống. Ngụy Uyên nghĩ, sợ rằng khi tỉnh lại Diệp Đinh sẽ hận mình đến chết. Ròng rã ba ngày, Diệp Đinh không chịu thả lỏng hàm răng. Ngự y không có cách nào chỉ có thể dùng thìa bạc cạy ra, miệng sặc đầy máu rơi xuống đệm chăn giống như đốm hồng mai vừa đẹp đẽ lại lạnh giá. Nhưng như cũ vẫn không có kết quả, trừ khi đánh vỡ toàn bộ răng của Diệp Đinh, nếu không hắn sẽ không há miệng. Tim Ngụy Uyên như bị đao cắt, chỉ có thể ở bên tai Diệp Đinh từng câu từng câu bồi tội, từng chút một cam đoan sẽ không bao giờ phá bỏ hai đứa nhỏ nữa, cầu hắn thả lỏng khớp hàm. Cứ như vậy ba ngày, Diệp Đinh mới dần dần nhả ra. Kể từ lúc đó, Ngụy Uyên hiểu mệnh của đứa nhỏ cũng là mệnh của Diệp Đinh. Lòng bàn tay liên tiếp bị đá một chút, Ngụy Uyên lấy lại tinh thần nhẹ nhàng xoa xoa nơi bị đạp trong bụng Diệp Đinh, y cúi người dán lại ôn nhu nói: "Ngoan, đừng làm rộn. Đá mạnh như vậy cha ngươi sẽ đau." Động tĩnh trong bụng Diệp Đinh thật sự nhẹ hơn một chút, Ngụy Uyên kéo tay Diệp Đinh qua, cùng đặt lên nơi đứa nhỏ động đậy. "Vu Nhược, hai đứa nhỏ trong bụng ngươi thật hoạt bát." Ngụy Uyên nâng nhẹ tay trên bụng Dệp Đinh xoa tròn. "Nghe Kham Dư nói, trước đó ngươi luôn miệng phàn nàn bụng lớn quá nhanh." Đôi mắt Ngụy Uyên mang theo vẻ bất đắc dĩ khẽ cười một tiếng: "Ngươi làm cha sao lại ngốc như vậy, ngay cả bản thân mang song thai cũng không biết, hai đứa bé thì tất nhiên sẽ lớn nhanh hơn rồi." Màu mắt Ngụy Uyên mờ đi, cười khổ nói: "Ta mới là người cha ngu ngốc nhất, vậy mà không nhận ra ngươi hoài thai..." "Vu Nhược, đợi mấy ngày nữa là Nha Nhi đầy tháng, chúng ta đã bàn xong tiệc lớn cho Nha Nhi, đến lúc đó ngươi cũng phải nhìn thấy nó chọn đồ vật đoán tương lai mới được." "Tử Đàn cùng Kham Dư cũng sắp chọn ngày thành thân, nếu ngươi không nguyện ý thì phải nhanh chóng tỉnh lại, nếu không Kham Dư thật sự phải gả ra ngoài đấy." "Còn có Phi Hồng quân, lúc trước ngươi luôn che chở bọn họ, ngươi không ở đây, đám người đó đều sắp được đằng chân lân đằng trời rồi." "Vu Nhược... Sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy... Ngươi không cần Nha Nhi, không cần hai đứa bé trong bụng sao." Tiếng gió nghẹn ngào chui vào trong cửa sổ, thổi màn vải bay lên thật cao, Ngụy Uyên chôn mặt vào đôi tay lạnh như băng của Diệp Đinh, che giấu đôi mắt phiếm hồng. Nửa ngày, trong tiếng gió xen lẫn tiếng run rẩy nghẹn ngào đầy chật vật, tiếng nức nở không thành tiếng, không cách nào ngừng lại, thoáng qua rồi tan vào trong gió. "Vu Nhược, ngươi cũng không cần nhị ca nữa sao..."