Chương 26
Diệp Đinh chưa đi ra đến cửa Đan Phượng liền nhịn không được quỳ trên mặt đất. Hắn cau mày đưa tay lau máu trên mặt, lạnh nhạt nhìn qua cái đầu đẫm máu, trong dạ dày cuộn lên khó chịu, nhịn không được cúi người nôn ra. Sau một lúc lâu, Diệp Đinh chống mình đứng dậy, tay xiết chặt che lại bụng, cắn răng cố gắng chịu đựng cơn quặn đau. "Hù đến con rồi?" Diệp Đinh dựa vào lan can, nhẹ nhàng xoa bụng mình, nửa ngày sau mới nói: "Thật xin lỗi, phụ thân xin lỗi con, về sau nhất định hầu hạ con ăn ngon uống sướng, được không?" Đáp lại Diệp Đinh là cảm giác đau đớn, khiến hắn không thể không chống nạnh chậm rãi ngồi xuống dưới đất, chợp mắt nghỉ ngơi. Trận đau này đau đến mức chết đi sống lại, Diệp Đinh nhịn không được nắm chặt lan can bạch ngọc, mu bàn tay chống lấy trán, khó chịu rên rỉ lên tiếng. Lục phủ ngũ tạng trong bụng giống như bị vò nát, đau đớn khiến hắn gập cả người, nửa ngày mới có mấy phần sức lực đứng dậy, cứ như vậy vừa đi vừa nghỉ, mãi cho đến khi sắc trời tối đen mới về đến Diệp phủ. Đại môn Diệp phủ đã sớm đổ nát không chịu nổi, phía trên cửa giăng kín mạng nhện cùng bụi tro. Bảng hiệu trên cửa là chữ do tổ tiên Diệp gia để lại, là do Khánh Trúc tiên sinh tự mình đề, từng được Thái tổ hoàng đế khen là 'ngòi bút giấu khí khái, trong chữ thấy huyền cơ'. Trạch viện trăm năm, ở giữa thượng kinh phồn hoa diễm lệ vẫn tồn tại đầy ngạo nghễ, thế nhưng hôm nay ngoài trừ hoang vu trước mặt, chẳng còn lại gì khác. Diệp Đinh tiến lên, gõ cửa mấy cái, hồi lâu bên trong mới truyền đến tiếng hỏi thăm run rẩy. "Tìm ai?" Diệp Đinh dừng một chút, nói: "Ta, Diệp Đinh." Bên trong trầm mặc thật lâu, cánh cửa cẩn thận từng chút từng chút mở ra, nửa khuôn mặt già nua hiện ra từ khe cửa, đôi mắt già nua vẩn đục đầu tiên là khẽ giật mình, ngay sau đó là kinh ngạc, cuối cùng là nước mắt rơi đầy khuôn mặt. "Đại công tử..." Lão quản gia run rẩy mở to cửa, không thể tin nhìn nam tử cao gầy trước mặt: "Đại công tử, là người thật sao?" Năm đó lúc Diệp Đinh rời đi chỉ là thiếu niên chưa qua nhược quán, bây giờ trải qua năm năm chinh chiến sa trường, đã sớm mất đi vẻ ngây thơ của thiếu niên, toàn thân khoác lên vẻ máu tươi lăng lệ bức người. "Lục bá, là ta." Diệp Đinh nhấc tay vịn chặt cửa, hít nhẹ một hơi, đè xuống quặn đau trong bụng. Quản sự Lục bá lau nước mắt, kích động nói: "Buổi sáng nghe thấy Nhị điện hạ cùng Đại công tử vào thành, không nghĩ Đại công tử thật sự trở về..." "Lục bá, các ngươi vất vả rồi." Mắt Diệp Đinh nhìn ngôi nhà quen thuộc có chút xa lạ, bị Ngụy Chiêu bức thành như thế, còn có thể có người hầu chưa rời đi, bảo vệ cho một khoảng trời này, hắn đã cảm kích rồi. "Đại công tử!" Lục bá không nhịn được nức nở nói: "Nơi này là nhà Đại công tử, cũng là nhà của chúng ta, chỉ cần Diệp gia còn lại một tấc đất, chúng ta sẽ không rời đi." Diệp Đinh siết chặt tay đã đẫm máu, nói: "Ta đã trở về, sau này ở thượng kinh sẽ không còn người nào dám động đến Diệp phủ." Một đường vào phủ đối với hắn, mỗi ngọn cây cọng cỏ chỉ còn lại khung cảnh mơ hồ, cũng không còn người nào kéo tay hắn, gọi tiếng con trai ta. Phía bắc của Diệp phủ vốn là nơi quan trọng nhất, Tàng Thư Các Diệp gia. Hiện tại đều là phế tích. "Đại công tử, sau khi lão gia và phu nhân ra đi... Nơi này..." Lục bá có chút khó mở miệng, đèn lồng trong tay bị gió đêm thổi lay động. Diệp Đinh khẽ vuốt cằm, nhận lấy đèn lồng trong tay Lục bá, nói "Đi thu dọn một chút đi, ta muốn ở một mình." "Vâng, Đại công tử." Lục bá tuân lệnh lui về sau, xuống dưới gọi mấy gia đinh, nô bộc đi dọn dẹp nơi ở trước kia của Diệp Đinh. Gió đêm thổi làm ánh đèn lồng chập chờn, cây tùng nhỏ cao bằng hai người gộp lại ở trước cửa thư phòng, là từ trận to tiếng năm ấy bắt đầu trồng ở đây. Sau đó cha mẹ Diệp Đinh qua đời, chỉ vì dày xéo của Ngụy Chiêu, ngay cả quần áo cùng di vật cũng không còn một chút nào, vong linh của hai cụ không tìm được chỗ trú, tro cốt cũng chôn ở dưới Tàng Thư Các này. Diệp Đinh lảo đảo hai bước, cúi người quỳ xuống, dập đầu thật mạnh ba lạy. "Cha, mẹ..." Trong màn đêm chất giọng nhẹ như muốn vỡ nát vang lên. Đáp lại hắn chỉ có tiếng gió nơi hành lang gấp khúc mang theo tiếng nghẹn ngào. Đầu Ngụy Chiêu bị Diệp Đinh ném một bên, ánh sáng đèn lồng chiếu vào cái đầu lâu hiện ra một cảm giác quỷ dị đáng sợ. Diệp Đinh quỳ gối tiến lên, lê đến một chỗ hắn bắt đầu lấy tay không đào lên đám đất trộn lẫn đá vụn. Nến trắng bên trong đèn lồng dần dần đốt kiệt, bốn bề quay về đêm đen. Mồ hôi trên gương mặt Diệp Đinh từng giọt từng giọt theo gò má rơi xuống, đập xuống nền đất cuộn lên bạc thổ. Diệp Đinh vùi đầu đào trong chốc lát, nhịn không được nức tiếng đau đớn, nắm chặt y phục bên hông. Mồ hôi rơi xuống chảy vào mắt, con người đầy chua xót, Diệp Đinh dùng tay áo che lại mắt khẽ lau, càng lau ống tay áo càng ướt, lau đến mức cuối cùng không nhịn được mà ôm mặt im lặng rơi lệ. Thời điểm Hồ Lễ tìm được chỉ thấy Diệp Đinh trong bóng tối cúi đầu quỳ gối bên đống phế tích, hai vai gầy yếu run rẩy tựa như đứa nhỏ không tìm thấy nhà khiến người khác nhịn không được muốn tiến lên an ủi. Lúc sau, Hồ Lễ cởi áo choàng đi đến khoác lên vai Diệp Đinh. Diệp ĐInh trầm mặc thật lâu mới từ từ ngẩng đầu nhìn Hồ Lễ một chút nhưng tay vẫn tiếp tục đào sâu xuống. "Ngươi tới làm gì, bên kia nhị ca bề bộn nhiều việc, ngươi qua đó giúp y một chút." Giọng Diệp Đinh khàn khàn. Hồ Lễ nói: "Bên điện hạ có người, không thiếu một mình ta." Diệp Đinh không nói chuyện mà tiếp tục đào bới, Hồ Lễ kéo cổ tay hắn: "Tìm cái gì, ta giúp ngươi tìm?" "Không cần." Diệp Đinh hất tay của hắn ra, tiếp tục tìm kiếm. Hồ Lễ ở một bên yên tĩnh nhìn hắn, hồi lâu mới nói: "Vu Nhược, ngươi hối hận không?" Từ nay về sau sẽ không còn Diệp tướng quân, sẽ không còn ai nhớ rõ cát vàng Tây Bắc, máu nhuộm chiến trường năm nào, sẽ không còn ai nhớ rõ chàng trai mới nổi* kinh tài tuyệt diễm Diệp Đinh. Cũng sẽ chẳng người nào nhắc tới Đôn Hoàng Tửu Tuyền*, mũi tên Lăng Tiêu của Diệp Đinh, tung hoành sa trường, xuất nhập vạn quân. Bọn họ sẽ chỉ nhớ kỹ Diệp Đinh – kẻ không có mắt nhìn vua, bất chấp mệnh lệnh của Ngụy Uyên giết chết hoàng tộc vì tư thù. Sẽ chỉ nhớ kỹ Diệp Đinh – kẻ giải giáp quy điền* không một chút vinh quang.Lúc Hồ Lễ bắt đầu biết Diệp Đinh, thiếu niên xinh đẹp lại cao ngạo, chiếc cằm luôn hếch tận trời cao, nhìn hắn nói: "Này, Tiểu Hồ Ly. Nhớ cho kỹ, ta gọi là Diệp Đinh, tương lai đại danh của ta sẽ lưu truyền thiên cổ, lưu danh bách thế! Ngươi muốn ta ký tên trước cho không? Chỉ cần nửa cân hạt dưa trong tay ngươi là có thể đổi được." Lưu truyền thiên cổ, lưu danh bách thế, rõ ràng chỉ còn thiếu một chút, Diệp Đinh lại lựa chọn ngược lại. Đầu ngón tay Hồ Lễ có chút lạnh, hắn ngồi xổm bên cạnh Diệp Đinh nói: "Diệp Đinh người tốt đều để ngươi làm, sau khi ngươi đi, ánh mắt điện hạ nhìn ta, hận không thể ăn sống ta tại chỗ." Diệp Đinh thở dài: "Ngươi xem ai cũng giống như ngươi sao, cái gì cũng ăn." Hồ Lễ:... Diệp Đinh cúi đầu trong thoáng chốc, bỗng nhiên tay chạm phải một thanh thạch bản*, khẽ cong ngón tay gõ nhẹ, có âm thanh vọng lại. Lau đi bụi đất phía trên, đầu ngón tay lần tìm khe hở, hơi nạy ra, tiếng động thanh thạch bản nứt ra nặng nề. Hồ Lễ kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi: "Vu Nhược, cái này..." Diệp Đinh nạy thanh thạch bản ra, ánh mắt dừng lại bên trong, từng rương cổ tịch đều được bảo tồn hoàn hảo. "Điển tịch của Diệp gia, là thứ cha ta liều chết bảo vệ." Diệp Đinh kéo y phục của Hồ Lễ qua, dùng sức lau hết vết máu trên tay, lúc này mới chuyển thư tịch ra ngoài, toàn bộ mười hai rương. Sách cổ ngàn vàng không bán, là báu vật Diệp gia. Diệp Đinh nhẹ nhàng tựa trán mình lên rương, nửa ngày mới thở ra một hơi, đầu ngón tay mơn trớn xuôi theo rương, cảm thấy thê lương. "Vu Nhược, chỗ này có một cái hộp nhỏ." Hồ Lễ chỉ một rương gỗ nhỏ nói. Một thanh kiếm gỗ bị bẻ gãy, một cây cung bằng gỗ mun, mấy tượng gỗ thô sơ xù xì, còn có vài bản thảo linh tinh. Diệp Đinh nhìn thật lâu, mới đưa tay chạm tới, cả cánh tay đều run lên bần bật. Cái kiếm gỗ kia là do Diệp thái phó tự tay bẻ gãy, chỉ vì năm đó Diệp Đinh khăng khăng bỏ văn tập võ. Cánh cung kia là do Diệp Đinh tự mình khắc, ngay cả dây cung đều tự mình làm cho xiêu vẹo, sớm đã không biết ném lăn lóc chỗ nào. Khi đó trong tâm chỉ muốn tòng quân, khắc ra một đống đồ chơi lẫn lộn giả làm quân địch, cùng bọn sai vặt chơi bày binh bố trận, quên cả trời đất, không biết bị Diệp thái phó trách cứ bao nhiêu lần. Hồ Lễ cầm theo đèn lồng của mình xích lại gần, cẩn thận chiếu một vòng, rốt cục hiểu rõ. Năm đó Diệp thái phó trông coi Diệp ĐInh rất nghiêm ngặt, thời điểm Diệp Đinh rời đi, Diệp thái phó một câu cũng không mở miệng với con trai. Khi đó lồng ngực Diệp Đinh nghẹn ứ một hơi, ngóng trông tương lai nhất định phải ném công trạng vào mặt cha già, để ông nhìn cho rõ xem, con trai của ông không phải là một tên tiểu tử vô dụng như trong miệng người khác nói. Nhưng chưa từng nghĩ, cho đến tận hôm nay, cơ hội để tự mình nói với cha cũng không còn. Vài trang bản thảo bị gió thổi loạn, Hồ Lễ theo bản năng duỗi tay đè lại, đèn lồng chiếu sáng một góc "Thư viết cho con trai Vu Nhược". Diệp Đinh nhận lấy thư trong tay Hồ Lễ, phía trên đúng là bút tích của cha mình tự tay viết. Hồ Lễ cầm đèn lồng, ánh nến bên trong cách lớp lụa mỏng màu xanh vẫn bị gió thổi chập chờn. Khuôn mặt Diệp Đinh bị chiếu lên khi tỏ khi mờ, nương theo ánh sáng nhàn nhạt của ánh nến, Hồ Lễ không bao giờ muốn nhìn thấy thần sắc này của Diệp Đinh lần thứ hai. Thẳng đến lúc Hồ Lễ ôm người trong ngực, mới bỗng phát hiện cái người vì thống khổ khiến toàn thân phát run kia, chẳng biết từ lúc nào đã gầy gò đến thế.... Đi vòng qua bình phong vẽ sơn thủy tứ quý là giá bác cổ làm bằng gỗ hoàng hoa lê*, bình hoa cổ trưng bày bên trên mặc dù nhìn có vẻ không quá xa hoa phú quý, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể nhận ra đây đều là đồ thượng hạng. Ánh mắt tùy ý đảo một vòng đều vật phẩm quý giá, bên án thư ngẫu nhiên chọn một bình hoa thì cũng là đồ sứ Ca Diêu* men tím. Không nói đến hơn trăm ngòi bút trên thư án nằm san sát nhau, giống như ngọc trong biển, trúc trong rừng mỗi cái đều là bảo bối hiếm có khó tìm trên thế gian. Con trai độc nhất của Diệp gia, từ nhỏ lớn lên từ cẩm y ngọc thực. Hồ Lễ rót cho mình chén trà nóng, ngồi ở trên thư án, thưởng thức một đống ngòi bút trân quý trước mặt, thẳng đến khi trên giường truyền ra động tĩnh, mới từ từ đứng dậy đi qua. Diệp Đinh mở to mắt nhìn đỉnh rèm che quen thuộc thêu hoa xanh mà phút chốc hoảng hốt, tựa như những năm tháng dài đã qua chỉ là một giấc mộng, hắn vẫn là Diệp đại công tử không biết đến mùi vị sầu lo, cha mẹ vẫn còn, mỗi ngày phiền não duy nhất là làm thế nào có thể từ học viện chuồn ra ngoài chơi. Cho nên thời điểm Hồ Lễ xuất hiện trước mắt, Diệp Đinh cơ hồ dùng tất cả sức lực mà ném gối đầu về phía hắn. Hồ Lễ bị ném gối đầu, cả giận nói: "Diệp Vu Nhược! Lương tâm của ngươi bị Tư Luật ăn rồi hả? Hôm qua ai một mực cùng ngươi ở trong gió quỳ đến hơn nửa đêm, ai ôm ngươi trở về? Ai bắt mạch sắc thuốc mớm thuốc cho ngươi? Từ hôm qua đến giờ ta còn chưa chợp mắt." Diệp Đinh sửng sốt trong chớp mắt, lập tức chống đỡ thân thể, dùng ngón tay móc vào cổ họng cố nôn ra. Hồ Lễ vội vã cầm cái tay đang móc họng của hắn bỏ ra ngoài, buồn bã nói: "Diệp Đinh, còn có thể làm bằng hữu được hay không..." Diệp Đinh lườm hắn một cái: "Nhìn cái y thuật kia của ngươi, uống thuốc của ngươi vào rồi, ta còn có thể sống sao?" Hồ Lễ tức giận nói: "Bây giờ không phải ngươi sống rất tốt sao!" "Chỉ riêng ta sống tốt có ích lợi gì." Diệp Đinh ngồi dậy, muốn đi ra ngoài tìm lang trung. Hồ Lễ xách hắn trở về, xấu hổ giận dữ nói: "Ta cam đoan đứa nhỏ trong bụng ngươi cũng sống rất tốt!" Diệp Đinh khẽ giật mình, lập tức kinh ngạc nói: "Ngươi phát hiện ra? Y thuật thật sự có tiến bộ?" "Diệp Vu Nhược, hiện tại ta tuyệt giao với ngươi còn kịp không..." Diệp Đinh sờ lên bụng, mặc dù bụng dưới còn còn rất bằng phẳng, nhưng không còn cảm giác quặn đau như hôm qua, tạm thời liền tin Hồ Ly*. "Mấy tháng?" Hồ Lễ liếc mắt nhìn bụng dưới của Diệp Đinh hỏi. Diệp Đinh lại không muốn nằm, còn muốn đi tìm lang trung: "Ngay cả mấy tháng ngươi đều xem không ra, cuối cùng vẫn là không đáng tin cậy." "Cũng không phải chuyên môn của ta... Lại nói, hơn một tháng qua công thành căng thẳng, ngươi cùng điện hạ bận rộn ngay cả chợp mắt cũng không có, lấy đâu ra..." Hồ Lễ nháy nháy mắt, hiểu rõ nói: "Chẳng lẽ là lúc ở doanh trại Lang Châu...?" Diệp Đinh mặc kệ hắn, tùy ý ậm ừ. Hồ Lễ nhíu mày: "Ngươi mang thai còn mang binh công thành, tháng này nghỉ ngơi như thế nào chưa được một nửa, ngươi làm càn quá. Điện hạ sao có thể để ngươi..." "Nhị ca không biết." Diệp Đinh cắt ngang lời Hồ Lễ nói, nghiêm mặt nói: "Tống lão đầu cũng không biết, ta không có nói cho nhị ca." "Vậy làm sao ngươi biết?" Diệp Đinh giật giật khóe môi, nói: "Cũng không phải lần đầu tiên sinh con, trong bụng có thêm cái gì đó đều có thể cảm nhận được." Hồ Lễ rót cho Diệp Đinh chén trà thuận giọng, lại nói: "Tại sao lại gạt điện hạ?" Diệp Đinh ho nhẹ vài tiếng: "Những ngày công thành đó, lòng người nào người nấy đều căng như dây đàn, không muốn nhị ca bị phân tâm nên không nói." "Vậy bây giờ có thể nói." Hồ Lễ cầm lấy khối điểm tâm đút cho Diệp Đinh một cái, tự mình ăn hai cái. Diệp Đinh tránh tay của hắn, không nguyện ý ăn, nằm trong chốc lát lại ngồi dậy, tìm áo khoác bên cạnh mặc vào. "Sao không nằm cho tốt." Hồ lễ nhíu mày giữ chặt hắn. Diệp Đinh ném hắn lên giường: "Ngủ trước đi đã, vành mắt đen thùi lùi rồi. Ta đã trở về, trong phủ còn rất nhiều chuyện cần ta chủ trì, nằm không cũng không có chuyện gì." Đang nói chuyện, Diệp Đinh đã rửa mặt xong muốn đi ra ngoài. Hồ Lễ tức đến mức thở hổn hển càm ràm: "Diệp Vu Nhược ngươi ngược lại không nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng chút." Diệp Đinh rầm một tiếng đóng cửa lại, tiếng lớn như vậy là muốn cho toàn người trong phủ biết hay sao.